Càn Song Khôn Đối

Chương 15



Edit: Diên

Giờ Tý.

Từ sâu trong rừng cây, xa xa ánh lên một loạt ánh sáng âm u. Hai người Tạ Liên cùng Sư Thanh Huyền lát sau nhìn ra đó là một hàng dài những người phụ nữ mặc đồ trắng, ai nấy mặt mày lạnh tanh. Những người đó có già có trẻ, có xấu có đẹp, tất cả mặc một thân áo liệm người chết, cầm theo đèn lồng màu trắng, chậm rãi đi về phía trước. Đám nữ quỷ này đang muốn thừa dịp đêm khuya, đi đến Chợ Quỷ mà họp chợ.

Hai người liếc nhau một cái rồi cùng lại gần, bọn họ ẩn đi lớp linh quang, giờ đây trở nên giống như hai khúc gỗ hình người, không có một chút nhân khí nào. Mà đám quỷ phụ nhân cầm lồng đèn trắng kia, đang vừa men theo bóng tối của rừng cây chậm rãi bước đi, vừa nhỏ giọng tán gẫu.

Một kẻ nói: "Vui quá à, Chợ Quỷ lại mở, ta muốn đi làm mặt một lần nữa."

Một kẻ khác nói: "Mặt bà bị sao vậy? Trước đó không lâu bà cũng mới đi làm rồi mà?"

Kẻ khi nãy đáp: "Lại bấy nhầy rồi. Haizz, lần trước người làm mặt cho ta nói mặt này có thể để một năm không nát, nhưng mà bây giờ còn chưa tới nửa năm cơ.."

Đi thêm nửa canh giờ, một hàng người cùng đi vào trong một sơn cốc. Ở sâu trong sơn cốc lập lòe thấp thoáng ánh đỏ, từ nơi hư vô trong bóng đêm mờ mịt, nghe mơ hồ có tiếng ca truyền đến. Tạ Liên ngày càng tò mò,muốn xem rốt cuộc Chợ Quỷ trong truyền thuyết trông ra làm sao.

Ai ngờ, hai người Tạ Liên Sư Thanh Huyền vừa mới tiến vào, một nữ quỷ đi cuối hàng chợt quay đầu lại, nghi ngờ hỏi: "Các ngươi là ai?"

_____Ai da! Đây là người mà Thành chủ muốn chúng ta tìm sao? Lớn lên thật xinh đẹp. Ánh mắt Thành chủ thật tốt! Không hổ là Thành chủ!______

Tuy tiếng lòng của nữ quỷ kia là vậy, nhưng ngoài mặt, ả và những nữ quỷ khác vẫn muốn làm cho tốt "nhiệm vụ" được Thành chủ giao phó.

Nữ quỷ khác lại nói: "Hai vị muội muội này, mặt mày được bảo dưỡng tốt quá ha."

Nghe vậy, các nữ quỷ khác cũng tụ tập lại, Tạ Liên cùng Sư Thanh Huyền ban đầu ngẩn người, nhưng ngay sau đó đều đồng loạt mà gật đầu.

Tạ Liên nói: "Còn dùng tốt, dùng tốt."

Sư Thanh Huyền học theo ngữ khí này, nói: "Tốt lắm á, tốt lắm luôn á."

Chỉ trong chốc lát, các nữ quỷ đều vây quanh hai người, sôi nổi thảo luận: "Đúng ha, một chút cũng không nát."

"Muội muội, ngươi làm mặt ở chỗ nào vậy?"

"Có bí quyết gì hả?"

"Có giới thiệu chủ tiệm được không?"

Tạ Liên không biết nên trả lời như thế nào, Sư Thanh Huyền vừa cười gượng vừa nói: "Thật vậy sao? Ta cũng cảm thấy mặt ta dùng tốt quá chừng, ha ha, ha ha ha, ha ha ha ha ha ha..."

Lúc này, một thế giới kỳ quái hiện ra trước mặt y. Đây chính là một con phố ở Chợ Quỷ, dài đến nỗi không thấy điểm cuối. Hai bên đường chen chúc đầy những cửa hàng cùng người bán hàng rong, biển hiệu ngũ sắc bay bay cùng đèn lồng đỏ treo cao thấp lẫn lộn, đan xen.

Trên đường đầy "người" đi lại, tới tới lui lui, phần lớn đều mang mặt nạ. Khóc, cười, giận dữ, là người, không phải người... Ai không mang mặt nạ, đều chỉ có thể dùng bốn chữ "hình thù kì quái" để miêu tả. Có kẻ đầu to thân nhỏ, có tên gầy cao như cây gậy trúc, còn có người bẹp dí như cái bánh, dán trên mặt đất, vừa bị người đi đường giẫm phải vừa lên tiếng oán giận.

Tạ Liên nói bên tai Sư Thanh Huyền: "Chúng ta đã vào được rồi, vậy tìm cơ hội chạy trốn rồi hóa về bổn tướng đi... Bằng không sẽ thực sự bị các nàng ta kéo đi đó."

Sư Thanh Huyền đã sớm chịu hết nổi, y đứng bên đám nữ quỷ ríu ra ríu rít, lớn tiếng đáp lại: "Nghe theo huynh!"

Tạ Liên lập tức hô: "Chạy!"

Hai người lập tức chạy, vừa chạy vừa hóa trở về nam tướng, mà nhóm nữ quỷ phía sau cũng không có đuổi theo. Ai ngờ, bọn họ đứng ngay tại chỗ, châu đầu ghé tai, cười trộm: "Biến thành bộ dạng của công tử cũng thật là tuấn tú."

"Quả nhiên Thành chủ có mắt nhìn."

"Chúng ta sắp có Thành chủ phu nhân rồi đúng không chứ hả?"

"Cuối cùng cũng không có làm hỏng sứ mệnh, trở về chỗ Hạ Huyền chuẩn bị nghe sai sử tiếp đi."

Hai người vội vàng chạy, chạy tới một tòa kiến trúc to lớn đằng trước. Tòa kiến trúc này khí khái phi phàm, lập trụ, nóc nhà, tường ngoài, tất cả đều được sơn thành sắc đỏ thẫm tráng lệ huy hoàng. Nơi này ví với cung điện Thiên giới cũng không sai, chỉ là bảy phần trang trọng, lại có ba phần diễm sắc. Trước cửa người đến người đi, bên trong lại có tiếng người ồn ào, cực kỳ náo nhiệt. Lắng nghe nhìn ngó thật kỹ, nơi này hình như là một sòng bạc,

Sư Thanh Huyền nói: "Chúng ta đi vào thôi, hẹn với Lang Thiên Thu gặp nhau chỗ này."

Tạ Liên gật đầu, hai người cùng bước vào. Đại sảnh sòng bạc chật ních, dòng người chen chúc xô đẩy, tiếng cười hô hố cùng tiếng khóc bi thảm xen lẫn vào nhau. Hai người vừa bước được mấy bậc thang, chợt nghe đến một tiếng kêu thảm thiết, bọn họ tập trung nhìn thử, thấy bốn vị đại hán đeo mặt nạ đang nâng một người vừa đi tới.

Tình huống này trong mấy sòng bạc ở nhân gian cũng là thường thấy, Tạ Liên tiếp tục bất động thanh sắc mà đánh giá mọi nơi trong sòng bạc. Gian sòng bạc này dù là ở bên ngoài nhìn vào hay là đứng ở bên trong nhìn ra, đều là vẻ hoa lệ nhưng không phù hoa, diễm lệ mà không thô tục, là một tòa kiến trúc có phẩm vị.

Nơi cuối đại sảnh, xếp bên trong ba tầng bàn dài, bên ngoài ba tầng bàn dài. Tạ Liên vừa mới tiến lại gần, liền nghe được một gã đàn ông nói: "Ta cược một bàn tay của ta!"

Người vây xem quá đông, hai người nhóm Tạ Liên chen vào không được, đành đứng bên ngoài đám đông mà nghe. Bỗng, y nghe được giọng của người khác lười biếng cất lên: "Không cần. Đừng nói một bàn tay, cho dù là cái mạng chó của ngươi, ở nơi này còn không đáng giá một đồng."

Vừa nghe thanh âm này, trong lòng Tạ Liên chợt nhớ đến một người. Y khẽ nhủ: "Tam Lang..."

Âm thanh y nghe khi nãy, đúng là giọng của thiếu niên kia. Nhưng mà so với giọng nói trong trí nhớ của y lại trầm thấp hơn một cht, càng thêm dễ nghe êm tai. Dù lẫn trong tiếng cười nói hi hi ha ha, thanh âm này vẫn rõ ràng cực kỳ, xuyên qua tiếng người ồn ào trong sòng bạc, dội thẳng vào tai Tạ Liên.

Tạ Liên ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện phía sau cái bàn dài nọ có một tấm màn đỏ. Mà bên trong màn, thấp thoáng có thể trông thấy một người mặc áo đỏ, nhàn nhã dựa vào ghế lớn. Tạ Liên lại ngửi thấy hương hoa kia, tác động đến tận đáy lòng y.

Hoa Thành ở bên này, Tạ Liên vừa mới rảo bước tiến lại gần, hắn đã đánh hơi được hương trà đặc biệt nọ. Bảy ngày trước, hắn đã giận bản thân mình vì là Thiên Càn, làm cho ca ca hắn ở thời điểm thống khổ nhất không có hắn ở bên cạnh. Nhưng lúc này Hoa Thành lại thấy may mắn khi hắn là Thiên Càn, nhờ vậy hắn mới có thể cảm nhận được tin hương của ca ca hắn trước tất cả mọi người.

Tuy rằng cách một tấm màn đỏ nhưng tầm mắt Hoa Thành nhờ tử linh điệp mà theo dõi được mọi ngóc ngách trong sòng bạc, giờ phút này tất cả thần kinh hắn có đều tập trung trên người Tạ Liên. Không thể không nói, ca ca hắn sau khi phân hóa, càng thêm có mị lực... Hơn nữa, có chút kíƈɦ ŧɦíƈɦ đến cảm giác muốn bảo vệ của Hoa Thành. Nếu được, hắn muốn đem ca ca mau chóng rời khỏi nơi hỗn tạp đầy các loại mùi ô hợp này mới được.

Lúc này, gã đàn ông khi nãy nói: "Ta đây cược hai mươi năm tuổi thọ của con gái ta, cược cả nhân duyên của nó nữa."

Lũ quỷ ồ lên, cười nói: "Lão này phát rồ rồi hả? Bán con mình luôn kìa."

Nữ quản sòng nói: " Ra số chẵn thì thua, số lẻ thì thắng. Một khi đã mở chung ra thì không được đổi ý. Mời lắc!"

Tạ Liên đang do dự xem có nên dùng chút mưu mẹo gian lận hay không, Sư Thanh Huyền đã kéo tay y, thấp giọng: "Huynh đừng kích động."

Tạ Liên trầm ngâm một lát, nghĩ thầm rằng Tam Lang chắc là sẽ không cho chuyện đó xảy ra, như vậy y đứng qua một bên cũng được, vì vậy nên không can thiệp. Mà gã đàn ông kia cũng đã đủ dũng khí, cuối cùng cũng mở chung lên, kết quả cũng đã đến lúc phải công bố..

Ai ngờ, đúng lúc này đột nhiên một người xông ra, hạ xuống một chưởng, đánh nát chung lắc xí ngầu bằng gỗ đen bóng! Một chưởng này không chỉ phá nát chung lắc xí ngầu, mà còn đánh hỏng bàn tay đang đặt lên chung của gã kia, cái bàn bên dưới cũng vì chưởng này mà nứt ra một khe hở.

Gã đàn ông kia ôm lấy bàn tay bị dập nát xương cốt, lăn lộn kêu to trên mặt đất. Lũ quỷ cũng kêu to, có kẻ trầm trồ khen ngợi, có tên sợ hãi kêu lên.

Người vừa ra tay lớn tiếng nói: "Ngươi, đúng là tâm địa thật độc ác! Ngươi muốn đánh cược, có bản lĩnh thì lấy chính tuổi thọ của mình đi, tại sao lại lấy tuổi thọ và nhân duyên của con gái mình ra mà cược? Quả thực không đáng mặt nam nhân, không xứng làm cha!"

Thanh niên này mày kiếm mắt sáng, anh khí bừng bừng, tuy là chỉ mặc y phục đơn giản không chút hoa lệ nhưng cũng chẳng giấu được thần khí tôn quý. Không phải Thái Tử Điện Hạ của nước Vĩnh An thì còn ai trồng khoai đất này nữa? Nhìn thấy hắn, Tạ Liên cùng Sư Thanh Huyền đang lẫn trong đám quỷ đồng loạt bưng kín mặt.

Sau màn đỏ, Hoa Thành nhếch khóe miệng, Lang Thiên Thu này đến thật đúng lúc mà.

_____Vậy cho ta mượn ngươi dùng một chút nha_____


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.