Càn Song Khôn Đối

Chương 20



Edit: Mai Anh

Beta: Hiên

Tạ liên muốn giải thích một chút, tuy rằng mình có tâm nhưng chỉ là do vô tình, không cẩn thận mới ăn đậu hủ của Hoa Thành. Y lúng túng nói: "Tam Lang, cho ta giải thích một chút."

Hoa thành nói: "Được, ta đang đợi."

Hoa Thành cuối cùng cũng hiểu ra, Hắc Thủy nói không dựa theo kế hoạch mà đi là có ý tứ gì. Sai một ly đi nghìn dặm, bọn họ an bài tiết mục "Lặng yên rời đi" hoàn toàn mất đi ý nghĩa. Chuyện ra nông nỗi này, song Quỷ Vương chỉ có thể lấy tĩnh chế động, tùy cơ ứng biến.

Sư Thanh Huyền nói: "Từ từ, đợi chút? Hẳn là hắn phải giải thích với ngươi mới đúng, lần này việc Thần Quan mất tích đều là từ hắn mà ra, Thái Tử điện hạ cẩn thận!"

--- cẩn thận hắn hoa ngôn xảo ngữ*, cẩn thận hắn không có lòng tốt ......

(*) lời hay nhưng không có ý tốt

Tạ Liên thật sự không muốn đối mặt với cục diện này. Y chỉ có thể từ bỏ giải thích chuyện vừa rồi, nhìn chăm chú Hoa Thành nói: "Tam Lang, không biết Địa Sư đại nhân rốt cuộc có hiểu lầm gì với đệ? Không bằng chúng ta bình tĩnh suy xét một phen."

Ai ngờ, Hoa Thành lại nói: "Địa sư? Địa sư nào cơ? Huynh nói cái người nằm trên lưng của Phong sư sao? Hắn chỉ là một thủ hạ không nên thân của ta thôi."

Nghe vậy, Tạ Liên cùng Sư Thanh Huyền đều ngẩn ra. Sư Thanh Huyền tức giận nói: "Hắn rõ ràng chính là thần quan Thượng Thiên Đình chúng ta, sao ngươi lại chỉ hươu bảo ngựa?"

Hoa Thành cười nói: "Thế thì không biết các thần quan Thượng Thiên Đình tôn quý của các ngươi vì sao phải giấu giếm thân phận, tự hạ thấp mình đến nơi này của ta làm quỷ sứ chứ?"

Lau xuôi theo độ cong của Ách Mệnh, làm lộ ra một vầng trăng bạc, Hoa Thành lại nói tiếp:"Nếu vị kia thật là Địa sư thì tính nhẫn nại cực kì tốt, một lần diễn lại là diễn tận mười năm. Mười năm này, tuy ta đôi lúc cảm thấy hắn không ổn lắm, nhưng vẫn luôn không có chứng cứ. Nếu không có một chuyến đi Bán Nguyệt quan vừa rồi, đụng phải hắn đồng hành cùng Phong sư, ta đúng thật là không dám nắm chắc."

Trong phút chốc, Tạ Liên cùng Sư Thanh Huyền bừng tỉnh đại ngộ. Là do Địa sư mất tích hiềm nguy, xét đến cùng, là bởi vì hắn luôn giấu giếm thân phận thật sự, ở Quỷ thị của Hoa Thành làm thủ hạ. Cũng chính là nằm vùng.

Tạ liên chỉ có thể nói: "Ta hiểu rồi. Việc này có lỗi ở chúng ta. Nhưng là, Tam Lang, vẫn hy vọng hôm nay đệ có thể nể mặt giơ cao đánh khẽ."

Hoa Thành nhìn y chăm chú, một lát sau nhẹ nhàng nói "Điện hạ, kỳ thật, có một số việc, huynh không nên xen vào thì hơn."

--- hết thảy nguyên nhân dẫn đến điều này đều là Hắc Thủy muốn "Báo thù", nhưng hôm nay ta cảm thấy chính hắn cũng không biết, thù này muốn báo như thế nào ...Đột nhiên, Sư Thanh Huyền bên kia vừa nói: "Gió tới!" Y vừa lấy quạt ra, Cực Lạc Điện nổi lên một trận cuồng phong.

Tạ Liên vội vàng nói "Phong sư đại nhân? Chúng ta còn chưa ra tay mà?"

Sư thanh huyền nói "Ta thấy... Các ngươi dù là ai cũng sẽ không chủ động ra tay, không bằng ta tới làm ác nhân đi. Gió gió gió tới!"

Nhìn Thái Tử điện hạ cùng Huyết Vũ Thám Hoa thâm tình liếc mắt đưa tình với nhau một lúc lâu. Nếu vào ngày thường, Sư Thanh Huyền cũng thức thời không đi quấy rầy, nhưng trước mắt y chỉ lo về an nguy của Minh huynh. Ngoại trừ chạy nhanh để về Thượng Thiên Đình cứu người, y không rảnh lo việc khác.

Âm thanh ào ào vang lên, Tạ Liên cảm giác thấy đỉnh đầu có rào rạt rơi xuống, ngẩng đầu thì thấy, nóc nhà bị gió làm cho nổi lên một bên, cạy nổi lên một cái lỗ to. Sư Thanh Huyền không có ý công kích, lại trực tiếp cạy nóc nhà bay ra đi!

Quả nhiên, quạt Phong sư vừa nâng, mạnh mẽ vung lên, một trận gió cuồn cuộn như rồng nổi lên từ mặt đất, khiến nóc nhà vẫn luôn lung lay sắp đổ kia sắp sập tới nơi! Ba người thẳng tắp mà bay lên trời.

Ở giữa không trung, Sư Thanh Tuyền sợ Hoa Thành lại đuổi theo, nhắm ngay một loạt giá cắm nến của Cực Lạc Điện quạt mạnh một cái. Thật đúng là "Châm ngòi thổi gió", cuồng phong gặp lửa liền đại trướng, ngọn lửa nhảy đến nóc nhà, trong nháy mắt hơn phân nửa Cực Lạc phường, đều đốt thành một mảng đỏ rực!

Tạ Liên khó khăn mới bắt được cây quạt của Sư Thanh Huyền còn đang liều mạng quạt, vội la lên: "Phong sư đại nhân không cần quạt! Quạt nữa sẽ cháy hết!"

Sư Thanh Huyền bị y bắt lấy, nói: "Được được được không quạt, không quạt, Thái Tử điện hạ ngươi buông ta ra! Lực tay ngươi quá lớn!"

Phong sư thu gió, Tạ Liên mới buông y ra, nhìn xuống phía dưới. Giữa biển lửa cháy đỏ rực, Tạ Liên thấy một thân ảnh cũng đỏ rực. Bay đến quá cao, xem không rõ, nhưng trực giác của y, giờ này khắc này, Hoa Thành đứng ở nơi đó, ngẩng đầu nhìn y.

Hắn không đuổi theo, cũng không đi dập lửa, chỉ là đứng ở nơi đó, mặc kệ liệt hỏa hừng hực đốt cháy khắp nơi. Tạ Liên trong lòng rất hụt hẫng, Hoa Thành vẫn luôn đối với y rất tốt. Khi y cùng Hoa Thành ở bên nhau, lần nào cũng đều rất vui vẻ... Nhưng hôm nay y lại lấy oán trả ơn, dẫn người thiêu "chỗ ở" của Hoa Thành.

--- Tam Lang... Rất xin lỗi... Ta không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy......

Hoa Thành vẫn luôn nhìn chăm chú vào thân ảnh của Tạ Liên, hắn ở trong đầu thông linh với Hắc Thủy: "Khoản tiền để tu sửa lại mọi thứ không nhỏ, người của ngươi thiêu điện của ta, việc này hẳn là nên tính lên đầu ngươi, đúng không?

Phong sư rất có tiền, nhưng Hạ Huyền rất nghèo, còn nợ ngập đầu, chủ yếu đều là thiếu Hoa Thành. Hôm nay món nợ này tính lên đầu Hạ Huyền, nhưng hắn cũng không thể nói gì hơn.

Nhưng Hạ Huyền càng ngày càng cảm thấy, lời nói Hoa Thành có ẩn ý. Hắn nói "người của ngươi" vế sau, từ được lược đi tuyệt đối không phải hai chữ "Kẻ thù". Nào có đạo lý vì kẻ thù trả giá.

--- cho nên, Hoa Thành rốt cuộc muốn nói cái gì?

Mãi cho đến rốt khi nhìn không thấy được thân ảnh Hoa Thành, Tạ Liên mới bỗng nhiên nhớ tới, bọn họ quên mất một người. Y lại vội vàng nói "Phong sư đại nhân, chúng ta đã quên Thái Hoa điện hạ!"

Sư Thanh Huyền tâm tư rối loạn, tất cả là do vết thương trên người Minh Nghi. Y trả lời "Ta dùng thông linh nói với hắn, trực tiếp về Thượng thiên đình..."

Vì thế, Sư Thanh Huyền cũng bắt đầu thông linh với Lang Thiên Thu, nói: "Thiên Thu! Cứu Minh huynh ra được rồi, ngươi mau về Thượng Thiên Đình tìm Y sư! Chúng ta lập tức đến!"

Mà khi ba người trở lại Thượng Thiên Đình, hoàn toàn không thấy Lang Thiên Thu đâu. Nghĩ là đi ở phía sau bọn họ, không đợi Tạ Liên nói rõ tình huống ở Thông Linh trận, Sư Thanh Huyền đã lòng nóng như lửa đốt quăng mười vạn công đức đi ra ngoài, ở thông linh trong trận lớn tiếng nói: "Y sư! Mau tới Địa sư điện, có việc gấp!"

Tạ Liên phụ trách đến Linh Văn điện hội báo, Sư Thanh Huyền cõng Minh Nghi trở về Địa sư điện. Tiểu thần quan thấy thế muốn đỡ Hạ Huyền đi, nhưng Sư Thanh Huyền không chịu buông tay. Y đi thẳng đến giường Minh Nghi, thật cẩn thận đỡ đối phương nằm thẳng lên giường.

Còn về phía Hạ Huyền, từ lúc Sư Thanh Huyền "cứu" hắn ra thì vẫn luôn cõng hắn. Cái gọi là "Cõng" chính là nâng một bên cánh tay của Hạ Huyền, một tay đỡ phía sau lưng. Thoạt nhìn giống như là Sư Thanh Huyền ôm trọn Hạ Huyền trong lòng ngực, nhưng rốt cuộc dáng người Hạ Huyền so với y vẫn cao hơn một ít.

Chỉ cần Hạ Huyền dùng lực cánh tay một chút, là có thể ôm trọn người này trong lồng ngực. Trên thực tế, Hạ Huyền trước mắt cần phải ngụy trang thành người đang bị thương, vì để không bị phát hiện hắn càng phải phát huy mà nhắm hai mắt lại. Nhưng một khi nhắm mắt lại, lan hương gần trong gang tấc lập tức mạnh mẽ xâm nhập tim gan hắn.

Cũng may Hạ Huyền đã đoán trước được mà lấy từ chỗ Hoa Thành mấy viên Thanh Tâm đan dùng cho Thiên Càn. Nhưng mỗi khi hắn "Không cẩn thận" mở to mắt, ngắm sườn mặt nôn nóng của Sư Thanh Huyền ở bên cạnh, trong đầu hắn sẽ lập tức nổi lên cảm giác vô cùng kỳ dị.

Lúc Sư Thanh Huyền đặt hắn lên giường nhỏ trong Địa Sư điện thì ngón tay của Hạ Huyền khẽ chạm lên tay y. Y đang phát run? Hạ Huyền nhắm nghiền dựa vào bên cạnh, hạ ánh mắt cẩn thận quan sát kỹ Sư Thanh Huyền.

Hắn phát hiện đối phương đang đắp chăn cho hắn, mười ngón tay đều đang run nhè nhẹ. Khi giúp hắn lau đi vết máu trên mặt, vẻ mặt y như sắp khóc tới nơi, giống như lập tức sẽ có một giọt nước mắt lăn xuống.

Hạ Huyền không biết lúc Sư Thanh Huyền cứu hắn còn có thể bình thường trêu chọc, nói từ trước đến nay thực ít có ai có thể đánh Minh huynh thành như vậy. Nhưng dọc theo đường đi, lúc mang Hạ Huyền theo, Sư Thanh Huyền vẫn luôn không tìm được mặc hương kia, điều này mới làm y hoảng sợ.

Sư Thanh Huyền không biết Hạ Huyền đã uống, y cho rằng Minh huynh bị thương rất nặng, hơi thở thoi thóp sẽ không sống được bao lâu. Y đã đau lòng lại thêm hận, hận thứ gì đã làm Minh huynh ra nông nỗi như thế, lại hận chính mình không tìm được hắn sớm hơn.

Hạ Huyền bỗng dưng giận dữ không lí do, hắn cảm thấy vô cùng tức giận! Hắn cũng không rảnh lo ngụy trang, Hạ Huyền phẫn nộ mở mắt, cúi người để tầm mắt giao với ánh mắt Sư Thanh Huyền. Vừa vặn một giọt nước mắt từ hốc mắt Sư Thanh Huyền chảy xuống dưới......

--- ai cho phép ngươi khóc thút thít hả!!

Hạ Huyền chống nửa người lên, trái với cơn giận đang thiêu đốt, động tác môi của hắn vô cùng nhẹ nhàng khẽ chạm một chút một bên mặt của người trước mặt, đầu lưỡi nhẹ đảo qua nước mắt của y.

Thấy người trước mắt ngừng run rẩy, không khóc nữa mà biến thành ngơ ngác, Hạ Huyền thử dài một hơi rồi lại nhắm mắt. Sư Thanh Huyền thì lại ngây ngẩn cả người...

Vừa rồi... đã xảy ra chuyện gì?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.