Càn Song Khôn Đối

Chương 26



Hội đấu đèn lồng trong tiệc Trung thu ở Thượng Thiên đình, đầu tiên là đèn của Vũ sư điện, mang theo câu chuyện "Cần kiệm" được mọi người ca tụng. Một ngọn đèn be bé bay lên, chiếu ánh sáng đứt quãng tỏa một góc nhỏ trên bầu trời đêm.

Vở kịch lớn còn lại là mười hạng đầu trong bảng xếp hạng, chư vị thần tiên đều cạnh tranh khốc liệt lại âm thầm. Đầu tiên, Tạ Liên nghe được thần quan dẫn chương trình cao giọng nói "Kỳ Anh điện, 421 ngọn!"

Bản tôn Kỳ Anh điện hạ Quyền Nhất Chân sớm đã đi đâu mất, chỉ vang lên âm thanh vỗ tay rào rào. Sư Thanh Huyền dùng quạt Phong sư che mặt, nói nhỏ vào tai Tạ Liên: "Không hổ là Thiên Càn, cái gì cũng đỉnh ghê, ai nấy đều tâm phục khẩu phục..."

Tạ Liên không hiểu biết nhiều về các Thiên Càn khác, nhưng nếu đổi lại là Tam Lang... Nhớ tới dáng vẻ của chúng quỷ ở sòng bạc quỷ, y thực sự có thể lý giải được vì sao chúng quỷ lại muốn đi theo Hoa Thành. Phi thăng lâu hơn Quyền Nhất Chân, Thái Hoa điện hạ Lang Thiên Thu lại ít hơn, vị Thiên Càn trẻ tuổi này có thể nói là lợi hại.

Tiếp theo, thần quan dẫn chương trình nói: "Địa sư điện, 444 ngọn!"

Hạ Huyền trừ việc uống thêm hai ngụm canh thì cũng chả tỏ vẻ gì. Bởi vì thường ngày Địa sư quá khiêm tốn, người quen biết hắn cũng không nhiều lắm, tiếng vỗ tay nhỏ hơn cả Quyền Nhất Chân.

Chỉ có Sư Thanh Huyền vô cùng kích động, vừa phe phẩy quạt vừa lướt qua Tạ Liên nở một nụ cười ngọt ngào với Minh Nghi: "Minh huynh, chúc mừng nha ~"

Ngón tay cầm chén canh của Hạ Huyền nắm chặt lại, nỗi kích động muốn thân mật cùng y lại lần nữa dâng lên, Quỷ Vương cũng mạnh mè đè nó xuống.

Thần quan dẫn chương trình lại nói: "Phong sư điện, 523 ngọn!"

Nghe tiếng, Sư Thanh Huyền dùng âm thanh chỉ có Tạ Liên ngồi bên cạnh mới có thể nghe được, lẩm bẩm: "Thật tốt quá, hạng ta kế Minh huynh..."

Tạ Liên không khỏi nhìn về phía Phong sư, lại thấy Sư Thanh Huyền hướng đối diện phất tay, lớn tiếng nói: "Ca, năm nay đệ hạng tám đó!"

Bởi vì Phong sư Thanh Huyền ở Thượng Thiên đình từ trước đến nay có nhân duyên tốt, lại ra tay hào phóng nên người lên chúc mừng y nhiều vô kể, ai nấy đều tán dương "Chúc mừng chúc mừng", "Danh xứng với thực", "Không hổ là Phong sư đại nhân".

Tạ Liên không khỏi nhìn về Địa sư ngồi bên kia, rõ ràng là bạn "tốt nhất" của Sư Thanh Huyền "Tốt nhất" nhưng Địa sư Nghi lại chẳng đứng dậy chúc mừng y như những người khác. Trái lại hắn còn đen mặt vùi đầu ăn uống. Thấy Sư Thanh Huyền cũng quen rồi, Tạ Liên càng không thể hiểu nổi hai người này ở chung thế nào được.

Kế tiếp, giới thiệu chương trình quan lại nói "Linh văn điện, 536 ngọn." Thế này xem như đứng đầu Văn thần rồi.

Ngay sau đó, "Nam Dương điện 572 ngọn, Huyền Chân điện 573 ngọn." Nghe nói mỗi năm Phong Tín và Mộ Tình đều là không phân cao thấp, ngẫu nhiên ngươi hơn một ngọn, ngẫu nhiên ta hơn một ngọn như vậy.

Sau đó, "Minh Quang Điện, 580 ngọn!" Năm trước Bùi Minh được càng nhiều hơn, năm nay lại vì chuyện của Tiểu Bùi tướng quân mà giảm xuống.

Lúc sau, "Thủy sư điện, 718 ngọn!". Trong yến hội xôn xao một trận, tiếng kinh ngạc lẫn cảm thán nổi lên bốn phía. Tạ Liên nghĩ thầm không hổ là "Thủy Hoành Thiên" trong lời Tam Lang, sau đó mọi người đều đứng dậy chúc mừng. Sư Vô Độ cũng không đứng dậy đáp lễ, tỏ ra đây là vẻ đương nhiên.

Sư Thanh Huyền còn hưng phấn hơn chuyện mình có 700 ngọn đèn, mạnh mẽ vỗ tay, nói với Tạ Liên: "Ca ca ta, là ca ca ta đó!"

Tạ Liên cười nói: "Biết rồi, là ca ca ngươi."

Trong toàn buổi tiệc, chỉ có mỗi mình Minh Nghi không hợp ai nên cứ ra sức ăn cơm. Trên thực tế, Tạ Liên thấy trong buổi "tiệc" này chỉ có mỗi hắn thực sự xem nó là "tiệc", vì cơm mà đến. Xem ra thương thế của hắn khôi phục không tồi, ăn uống nom ngon lành phết.

Thần quan dẫn chương trình lại nói: "Thần võ điện, 986 ngọn!" Mọi người nâng chén với Đế quân, bội phục nói: "Không hổ là Đế quân!", "Chưa năm nào có ai vượt qua ngài", "Vượt xa chúng thần", "Lãnh tụ Thiên đình". Tiếng tán dương nổi lên bốn phía.

Mọi người còn đang nghĩ hội đấu đèn năm nay đến đây là hết, muốn đứng dậy ai về điện nấy thì Sư Vô Độ đột nhiên nói: "Đợi đã!"

Mọi người đều đã đứng dậy, tất cả đồng thời nhìn về phía gã. Sư Thanh Huyền cũng đi tới bên cạnh Minh Nghi, cũng không biết là muốn đi dìu hắn, hay vẫn là muốn đi ôm cánh tay đối phương.

Có người nói: "Đã công bố mười hạng rồi, Thủy sư đại nhân còn có chuyện gì?"

Sư Vô Độ phẩy quạt nói: "Đã công bố mười hạng?"

Sư Thanh Huyền lại cả kinh nói: "Không đúng! Vẫn chưa công bố mười hạng! Vừa rồi công bố thứ hạng, chỉ có chín mà thôi!"

Các vị thần quan lập tức kinh ngạc, sôi nổi nói: "Chỉ mới có chín?"

"Thật vậy, ta đếm rồi, thật sự chỉ có chín!"

"Thế mà còn có người hạng cao hơn Đế quân???"

"Cái gì? Sao có thể?!"

Giữa lúc này, trong màn đêm thăm thẳm bỗng nhiên bừng lên ánh sáng tựa ban ngày. Những ngọn đèn kia... như ngàn con cá vượt qua sóng biển, vô số ngọn đèn trường minh đang chậm rãi bay lên, tỏa ánh sáng lấp lánh trong đêm tối, rực rỡ như những linh hồn lãng đãng mỹ lệ trong giấc mộng, tráng lệ đến khôn cùng, chiếu sáng nhân giang tối tắm. Cảnh tượng kỳ ảo này không thể nào miêu tả nổi, nó khiến người ta ngưng thở, không thốt nổi lời nào.

Tạ Liên ngơ ngẩn nhìn bầu trời sáng rực đèn trường minh, tựa như hít thở không thông, tựa như không nghe thấy được gì, hoảng loạn vô cùng. Sau đó y mới thấy có gì đó không đúng, những vị thần quan đang ngồi dự tiệc phía trên đều đã chạy ra đây. Hóa ra do thần quan dẫn chương trình kia run run chỉ tay về phía y.

Tạ Liên phát ngốc, hỏi: "... Làm sao vậy? ... Ta?"

Sư Thanh Huyền đứng một bên chụp vai y: "Của... ngươi?"

Vị thần quan dẫn chương trình kia gian nan nuốt khan một cái, cuối cùng cũng mở miệng thêm lần nữa. Thế nên trăm vị thần quan ở đây đều có thể nghe được âm thanh run rẩy không thể tin nổi ki.

"Đèn Trường Minh, Thái Tử điện, ba... ba... ba ngàn ngọn!"

Yên lặng hồi lâu, tiếng sóng gió bỗng nổi lên bốn phía. Ban đầu mọi người còn không tin, dần dần lại chuyển thành kinh ngạc. Sau đó họ thấy Quân Ngô vừa vỗ tay vừa nói với Tạ Liên: "Tiên Lạc, chúc mừng."

Trong lòng Tạ Liên biết Quân Ngô cố ý giải vây, y thầm cảm kích, cúi đầu với ngài. Quân Ngô lại thở dài: "Ngươi luôn là người tạo ra kỳ tích."

Thấy tình hình như vậy, trong yến hội dần dần yên tĩnh lại. Chần chờ một lát, cuối cùng dưới sự dẫn dắt của Quân Ngô, mọi người không đồng loạt vỗ tay.

Đến tận đây, cho dù lại khiếp sợ, chư vị thần tiên cũng không thể không thừa nhận... Xưa nay, kỳ tích cứ luôn xuất hiện trên người vị Thái Tử điện hạ này. Ba lần phi thăng như thế, hôm nay cũng là như thế!

Trong lòng Tạ Liên lại hiện lên một cái tên "Tam Lang", trừ Tam Lang Tạ Liên không thể nghĩ ra được ai khác. Y thật muốn quay lại quán Bồ Tề, gặp mặt tam Lang.

Tiệc Trung Thu kết thú, mọi người ra về, mấy người ngồi phía trước ra về cuối cùng. "Tam Độc Lựu" hè nhau đi ngâm suối nước nóng, Sư Thanh Huyền nghe xong nói: "Ca ca, huynh lại ra ngoài chơi hả?"

Sư Vô Độ thu quạt, nói: "Ừ, tiệc tùng xong cả rồi, ngươi cũng mau biến lại thành nam cho ta. Có đi chung không?"

Sư Thanh Huyền nói: "Đệ không đi. Đệ có hẹn rồi."

Sư Vô Độ nhíu mày nói: "Ngươi đừng có kết giao với ba cái thứ người lung tung rối loạn gì đâu không đấy."

Sư Thanh Huyền cãi lại nói "Lại lung tung rối loạn, Bùi tướng quân có lung tung rối loạn không?"

Bùi Minh không phục nói: "Thanh Huyền, ta lại đắc tội ngươi chỗ nào rồi? Lần trước chuyện của Bùi Túc nữa, sao ngươi cứ nhằm vào ta thế hả?"

Sư Thanh Huyền vẫn là một thân nữ thần quan áo trắng, y tự nhiên thoải mái ôm cánh tay Minh Nghi mặc áo đen đứng một bên. Hạ Huyền và Sư Vô Độ cùng nhíu mày, Sư Thanh Huyền lại không để ý bọn họ, chỉ nói với Bùi Minh: "Về mà hỏi lại lương tâm của ngươi ấy!"

Thấy Sư Thanh Huyền xoay người muốn đi, Sư Vô Độ tiến lên một bước, đen mặt nói: "Thanh Huyền! Lôi lôi kéo kéo còn thể thống gì, còn không mau buông Địa sư đại nhân ra..."

Sư Thanh Huyền bĩu môi vừa muốn buông tay, Minh Nghi lại duỗi tay ra, bắt lấy bàn tay Sư Thanh Huyền rồi đặt lên cánh tay mình. Tạ Liên mơ hồ ngửi được mùi thuốc nổ, chỉ thấy Địa sư bước lên một bước, chả thèm nhìn "Thủy Hoành Thiên" lấy một lần.

Lần đầu Tạ Liên nhận ra được, vị bạn "tốt nhất" này của Phong sư không phải chỉ có mỗi Phong sư đơn phương tình nguyện. Sư Vô Độ chưa bị ai quăng trái bơ lần nào, gân xanh trên trán gã tức khắc nổi lên. Bùi Minh vội vàng an ủi nói "Thủy sư huynh... Đừng nóng..."

Sư Thanh Huyền cũng được cưng mà sợ, y đáp đơn giả với Sư Vô Độ: "Ca! Huynh kệ đệ đi, mau đi ngâm suối nước nóng của huynh đi nha!"

Từ góc độ của Tạ Liên, y thấy Sư Thanh Huyền vui mừng hết biết, sườn mặt còn hơi đỏ lên. Tạ Liên cũng mừng thay Sư Thanh Huyền, xem ra Địa sư đại nhân cũng không phải hoàn toàn không hiểu phong tình.

Tốt quá rồi, Phong sư đại nhân...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.