Càn Song Khôn Đối

Chương 27



Edit: Hiên

Tạ Liên rời khỏi Thượng Thiên đình, trực tiếp trở về quán Bồ Tề. Lúc đẩy cửa ra, tuy rằng đã sớm đoán trước được nhưng nhìn thấy trong nhà không có ai, y vẫn khó tránh khỏi đột nhiên sinh ra cảm giác mất mát.

Đi vào trong viện rồi nhìn lên trời, ba ngàn ngọn đèn trường minh kia đang lung linh giữa trời đêm, mênh mông cuồn cuộn, ánh trăng ánh sao gì cũng đều bị chúng làm lu mờ mất. Tạ Liên ngơ ngẩn nhìn, sau một lúc lâu y nhỏ giọng thở dài: "... Cảm ơn."

Tam Lang...

Hôm sau, mặt trời đã lên cao, tuy rằng thôn dân thôn Bồ Tề đôi khi vẫn đến cung phụng nhưng đồ ăn trong quán Tạ Liên cũng đã không còn nữa. Nên y muốn làm nghề cũ, tiếp tục lên trấn trên nhặt đồng nát.

Nhưng hôm nay ra đường bất lợi, không nhà nào có đồng nát cả, chắc chỉ có thể tay không mà về. Không có cách nào, Tạ Liên vừa định lấy ra một cái khác bản lĩnh kiếm cơm "Đập đá bằng ngực bán nghệ đầu đường" thì nghe thấy có người lớn tiếng nói: "Gia quyến của ngài trúng tà, ta là thầy thuốc trị không được, ngài đi tìm đạo sĩ đi..."

Tạ Liên vừa nghe, quả là tài nhiều không có hại mà, y xung phong nhận việc tiến lên nói: "Ta chính là đạo sĩ."

Theo chủ nhà bị trúng tà vào nhà rồi nghe đầu đuôi câu chuyện, Tạ Liên rõ ngay đúng là có tà ma xâm nhập, hơn nữa còn là quỷ thai chuyên đeo bám thai phụ. Vì thế, Tạ Liên quyết định dùng chiêu "Gậy ông đập lưng ông", tự mình làm mồi dụ.

Ban đêm, Tạ Liên nằm một mình trên giường của phu nhân, lại mặc đồ nữ, hơn nữa trong bụng còn chèn cái gối giả làm bụng bầu.

Chờ đợi hồi lâu, đột nhiên có một giọng nói trẻ con vang lên: "Mẹ ơi. Ôm con một cái."

Tạ Liên cảnh giác mở to mắt, phát hiện thanh âm kia lại là vọng từ trong bụng y ra!

Vốn dĩ tay Tạ Liên vẫn luôn ôm cái bụng giả kia, lúc này mới kinh ngạc phát hiện ra, không biết khi nào, cái gốm này giờ mình ôm đã trở nên nặng trĩu. Y vung một chưởng chụp được, "bụp" một tiếng, từ trong quần áo y có một thứ gì đó lăn ra. Hình như đó là một đứa nhỏ da dẻ trắng bệch, nó phun mấy thứ trong miệng ra rồi nháy mắt biến mất trong bóng tối.

Tạ Liên xông về phía trước thì vừa vặn thấy thứ nó phun ra là một đống sợi bông. Ra là thủ thuật che mắt của y có hiệu lực, tiểu quỷ vốn định ăn luôn "con" của Tạ Liên, ai ngờ lại ăn luôn thế thân bằng bông Tạ Liên đặt ở bụng trước.

Quả nhiên là quỷ thai, lúc này bị Tạ Liên sợ tới mức không biết trốn đi đâu. Tạ Liên xách kiếm đuổi theo quỷ thai hóa thành khói đen chạy trốn theo đường cửa sổ. Chỉ thấy ngoài cửa sổ không có đường phố, không có núi non, không có người đi đường, chỉ có một cái hồ sâu không thấy đáy.

Tạ Liên đang suy nghĩ chăm chú, một làn khói đen bao phủ nửa người trên của y, dây dưa không thôi. Vì thế, tay y đầy song cửa sổ một cái, thả người nhảy xuống hồ nước. "Bõm" một tiếng, Tạ Liên lặn sâu xuống hồ. Y nín thở, đạp chân quơ tay lặn xuống hồ nước lạnh băng.

Sau khi nhịp tim ổn định, Tạ Liên ngẩng đầu nhìn lại, mơ hồ có thể nhìn thấy làn sương đen quanh quẩn ở phía trên, bao bọc toàn bộ mặt hồ. Chỉ cần y vừa ngoi lên chắc chắn sẽ hít một hơi vào, mà chỉ cần y hít khí này chắc chắn sẽ hít toàn bộ thai linh kia vào bụng.

Tuy rằng Địa Khôn như y có thể sinh con nối dõi, nhưng Tạ Liên vừa phân hóa không bao lâu, y không có muốn đi xa vậy, cũng chưa chuẩn bị tinh thần để ôm bụng bầu đâu. Y nhảy xuống nước chẳng qua vì muốn tìm một khoảng thời gian để suy xét thôi.

Chỉ chốc lát sau, Tạ Liên đã nghĩ ra biện pháp đối phó nó... Sau khi nuốt quỷ thai vào bụng rồi lại nuốt kiếm vào không phải sẽ ổn rồi sao? Y mãi nghệ đầu đường cũng đã học được chiêu nuốt kiếm, tuy rằng nuốt vào cũng có tổn hại thân thể nhưng chả sao, chỉ cần bắt được thai linh này là xong.

Mặt khác bên kia, Hoa Thành ở lại quán Bồ Tề. Ngân điệp vẫn luôn ẩn thân đi theo Tạ Liên kịp thời báo cáo tình huống Tạ Liên cho Hoa Thành. Vốn dĩ Hoa Thành không định nhúng tay vào "công việc" của Thái tử điện hạ, chỉ cần yên lặng bảo vệ y bình an là được.

Nhưng sau khi biết ý đồ của Thái tử điện hạ, Hoa Thành ngồi không yên. Trước mắt, biện pháp mà Tạ Liên phải dùng kia, nếu là một người đàn ông Cùng Nghi, có lẽ chỉ là tạng phủ bị thương, sẽ giải quyết được ngay. Nhưng ca ca hiện tại là Địa Khôn, nội tạng bị thương sẽ ảnh hưởng đến chuyện sinh con nối dõi trong tương lai. Hơn nữa cơ thể Địa Khôn rất đặc biệt, ai biết có còn nguy hiểm nào khác hay không chứ.

Hoa Thành tức giận vô cùng, hắn không thể tha thứ quỷ thai kia, nó thế mà dám có ý đồ thương tổn tới thân thể ca ca. Sau khi bình tĩnh lại, Hoa Thành mặc kệ mọi chuyện mà lập trận Rút ngàn dăm đất, truyền tống mình từ Quỷ thị đến hồ mà Tạ Liên đang ở.

Tạ Liên bên này mới vừa định thực thi kế hoạch, lại nghe phía trên vang đến một tiếng nước nặng nề. Ngay lúc đó, trước mặt y bỗng có một mảng màu đỏ nóng mắt che hết. Từng sợi tóc đen nhánh lượn lờ tràn ngập tầm mắt y, bọt nước cùng không khí ục ục nổi lên, không thấy rõ được gì,

Tạ Liên chớp chớp mắt, ra sức đẩy bóng khí ngập trời kia ra thì cảm giác được một đôi tay mạnh mẽ. Một bàn tay ôm eo y, tay kia nắm lấy cằm y.

Ngay sau đó, một vậy mềm mại lãnh lẽo chặn đôi môi y lại.

Ai? Tam Lang?!

Đột nhiên Tạ Liên trừng lớn hai mắt, y sống hơn tám trăm năm, chưa từng có ai đối xử với y như thế. Y theo phản xạ đẩy đối phương ra, lại sặc một đống nước. Từng bọt nước ục ục trào ra khỏi miệng y.

Thấy thế, Hoa Thành càng nhanh chóng ôm ấy eo đối phương, thân thể hai người dán đến càng gần hơn, Tạ Liên kia chỉ huơ tay bừa bãi đã bị bàn tay Hoa Thành mạnh mẽ đè tay y trước ngực, không thể động đậy, đôi môi cũng bị phủ kín. Hai người hôn càng sâu hơn, kèm theo một luồng khí mềm mại lạnh băng được truyền vào.

Tạ Liên không hề phí công giãy giụa, lòng y toát ra suy nghĩ vừa chậm chạp vừa lộn xộn vụn vặt... Quỷ không cần hô hấp, Tam Lang thế mà cũng có thể độ khí cho mình.

Hoa Thành một lòng chỉ nghĩ ngàn vạn không thể để điện hạ nuốt thứ kia vào. Vì thế, hắn dùng miệng mình ngăn chặn môi Thái tử điện hạ. Sau khi hôn rồi mới kinh ngạc phát hiện mình đang làm cái gì, nhưng khát vọng suốt tám trăm năm sao mà thu về dễ dàng vậy được.

Hắn ôm Tạ Liên vào ngực, hôn càng sâu, không dám thâm nhập vào miệng Thái tử điện hạ, chỉ dám hà hơi qua. Cũng may lúc này đang ở dưới nước, nếu không tin hương của hai người chắc chắn không thể nào kiềm chế được.

Hoa Thành bỗng nhiên mở mắt... Tạ Liên gần hắn trong gang tấc, mắt đen hai người đối diện, cả người y theo phản xạ có điều kiện trở nên cứng đờ. Sau đó y lại giãy giụa bõm bõm trong làn nước... cuối cùng bị Hoa Thành giữ lại dễ dàng, hắn ôm eo Tạ Liên, nhanh chóng bơi về phía trước.

Không lâu sau, hai người đột nhiên ngoi lên mặt nước! Đáy nước lạnh băng, không khí cũng lạnh lẽo. Nhưng mà, giờ phút này toàn thân Tạ Liên đều nóng bỏng. Vừa trồi lên mặt nước, y lập tức muốn quay đầu đi nhưng làn khói đen kia vẫn bao phủ trên mặt nước như hổ rình mồi, vừa thấy người ngoi lên nó lập tức khóa chặt.

Hoa Thành tuyệt đối sẽ không cho phép người khác xâm phạm đến môi điện hạ. Tạ Liên vừa xoay đầu một cái đã bị tay hắn kéo đầu xoay về, bốn cánh môi chỉ vừa mới tách ra giờ đã lại dính liền.

Hoa Thành khống chế không tốt lực của mình, hắn lại không dám tiến thêm bước nữa mà chỉ có thể hung hăng lấp kín đôi môi của người chẳng bao giờ lo cho bản thân mà mình đang ôm trong lòng, cơ thể vừa dùng sức vừa cố chấp.

Tạ Liên bị hôn đến tê rần đôi môi, gần như mất đi tri giác. Nếu là người khác y đã móc kiếm ra xiên cho phát, nhưng người này lại là Hoa Thành nên y hoàn toàn chẳng biết nên làm gì cho phải, bị ép đến nước mắt chảy ra.

Hơn nữa, y phát hiện cơ thể mình đã mềm oặt như bông, nếu không có Hoa Thành thì sớm đã chìm xuống rồi. Hơn nữa, hình như có thứ gì đó chảy ra từ thân dưới, loại cảm giác này y từng gặp một lần rồi.

Tạ Liên mông lung mở hai mắt, lướt qua mặt Hoa Thành, y thấy bên cạnh hai người có muôn vàn ngân điệp phá nước bay ra! Chúng mang theo một trận rít gào bén nhọn, mưa bươm bướm dày đặc như đạn bắn ra khỏi mặt nước, lạnh lùng như lưỡi dao, nháy mắt đã khiến quỷ thai kia không ngừng thét chói tai, làn khói đen liên tục tìm nơi trốn chạy.

Có điều, bướm bạc ngập trời vẫn khóa nó vào giữa, giãy giụa cỡ nào cũng không thể thoát ra. Mí mắt Hoa Thành chưa từng nâng lên, chỉ ôm Tạ Liên lặn vào trong nước. Một hồi sau, cuối cùng môi hai người cũng tách ra. Sau khi tách rời, Tạ Liên ho không ngừng, còn Hoa Thành giơ tay ném một viên xúc xắc.

Xúc xắc ở trong nước mà cũng có thể xoay chuyển tạo ra xoáy nước rất mạnh, cuối cùng dừng lại. Thoáng cái hai người lại trồi lên mặt nước... Lúc này đây, bờ đã cách đó không xa, Hoa Thành ôm Tạ Liên bơi qua.

Bờ kia cũng chẳng biết là nơi nào, có ánh đèn dầu, có tiếng người, náo nhiệt ồn ào. Mặt nước phía sau, bầy bướm kia bao vây làn khói đen phóng lên cao bay về phía ngọn đèn dầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.