Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 102: Rút đầu chưa chắc đã là rùa



Bối Khắc Tùng lần đầu tiên có hứng thú với một nam nhân, vỗ tay cười to, nói: "Tô Hàng xưa nay nổi danh, có một vị lãnh đạo tốt. Không phải tôi tự dát vàng vào mặt, Tô Hàng có trà ngon, cảnh đẹp, mĩ nữ tuyệt đối đứng trong ba hạng đầu của Hoa Hạ. Diệp thiểu đã tới nơi này, nhất định phải thưởng thức một phen coi như chuyến đi này không uổng."

Diệp Thu cũng hiểu Bối Khắc Tùng không như một ít con em thế gia khác cả vú lấp miệng em, cũng không có ác cảm với hắn. Hắn theo đuổi Trầm Mặc Nùng là dùng sức của chính mình, mình là một người đứng ngoài chuyện này. Nghe hắn nói lời nhờ vả, cũng không cự tuyệt, nói: "Một chiếc lá hiểu rõ mùa thu. Nhìn Mặc Nùng, liền thấy được hơn nửa Giang Nam."

Bối Khắc Tùng cười khổ: "Nếu tôi nói đổi thân phận với cậu, không biết cậu có tin hay không."

"Tin. Bởi tôi cũng không muốn đổi với anh." Diệp Thu nói.

Thời điểm Trầm Mặc Nùng đi ra, nhìn thấy Diệp Thu cùng Bối Khắc Tùng vui vẻ nói chuyện, hơi có chút kinh ngạc. Nam nhân dễ dàng giao hảo cũng giống như nữ nhân dễ dàng cừu hận khiến người ta kỳ quái.

Bối Khắc Tùng biết Trầm Mặc Nùng chuẩn bị từ chối mình mới bị Trầm lão gia tử cắt ngang, đứng trên lập trường của lão gia tử, lão tất nhiên hi vọng hai nhà Trầm Bối có thể kết thành quan hệ đồng minh. Mà muốn có loại quan hệ này, kết hôn là phương pháp tốt nhất.

Thấy Trầm Mặc Nùng đi ra, Bối Khắc Tùng tự nhiên sẽ không nhắc lại chủ đề vừa nói, như vậy chỉ làm Trầm Mặc Nùng thêm chán ghét mình: "Mặc Nùng, em khó có cơ hội về nhà, chúng ta ra ngoài đi dạo thế nào? Biết em thích ăn bồ câu quay ở quán Vũ Hoa Tiểu Hạng, hôm nay đi nếm qua một chút? Diệp thiểu cũng là lần đầu đến Tô Hàng a? Chúng ta phải dẫn đi cho tận tình chủ nhà."

Trầm Mặc Nùng nhìn khuôn mặt Diệp Thu, thấy hắn không phản đối, nói: "Các người cứ đi đi. Tôi có chút mệt mỏi. Muốn nghỉ ngơi."

Nghe xong gia gia nói chuyện. Trầm Mặc Nùng thực sự không có tâm tình đi dạo cùng hai người Diệp Thu. Nang thầm nghĩ tìm một chỗ yên tĩnh, tính toán con đường sau này của mình. Nàng phải đưa ra lựa chọn không được phép trốn tránh.

Trầm Mặc Nùng lấy chìa khóa xe đưa cho Diệp Thu, nói: "Lấy xe của tôi đi. Lúc về cũng tiện."

"Mặc Nùng yên tâm đi. Anh sẽ đưa Diệp thiểu về." Bối Khắc Tùng cười nói.

Diệp Thu biết Trầm Mặc Nùng muốn mình không thiếu nợ nhân tình người khác, liền sảng khoái nhận chìa khóa nói: "Để tôi đi xe Mặc Nùng đi. Làm quen đường xá Tô Hàng một chút, sau này còn biết đường đi."

Lái xe đi theo sau Bối Khắc Tùng, trong chiếc BMWs còn lưu lại mùi hương thân thể Trầm Mặc Nùng. Diệp Thu nhớ lại tình cảnh đêm qua nàng cọ mông vào mình khi đổi chỗ. Trong lòng lại xuất hiện một cỗ lửa không tên bốc lên. Nữ nhân này quả là ưu vật. Thời điểm đi qua đại lộ Tân Hà, một chiếc Maserati màu xanh chạy ngược hướng sát cạnh đi qua. Chiếc xe này đi giữa đường phố vô cùng chói mắt, hấp dẫn vô số ánh mắt chú ý. Diệp Thu cũng không khỏi nhìn vài lần, cảm giác chiếc xe này có chút quen quen.

Đột nhiên, chiếc Maserati dừng lại, sau đó nhanh chóng chuyển hướng đuổi theo xe của Diệp Thu.

"Chị, chị làm gì thế? Sao lại quay đầu? Chúng ta không đến Trầm gia sao?" Tống Ngụ Ngôn khuôn mặt nghi hoặc hỏi.

"Chị vừa thấy nó." Tống Ngụ Thư nói.

"Chị....... chị thân ái của em. Em dọc đường đã gặp qua hơn mười chiếc BMWs, lúc nào cũng chú ý nhìn. Có phải chị quá nhạy cảm không? Nhìn thấy BMWs liền nghĩ đến chiếc đêm qua? Chúng ta không phải biết thân phận chủ nhân chiếc xe kia sao? Chỉ cần đến Trầm gia còn không sợ tìm được cái tên đêm qua chạy như điên đó sao? Hơn nữa sáng nay Bối Khắc Tùng đã đến Trầm gia bái phỏng, cái này càng chứng minh người đêm qua lái xe là Trầm Mặc Nùng không phải sao?"

"Chị cảm thấy, người kia đang ở trên xe. Em có thấy hắn lái xe có đặc điểm gì không?"

"Không thấy............ Chị, em không hiểu xe. Em chỉ thích ngồi em của chị."Tống Ngụ Ngôn cười nói đùa.

Tống Ngụ Thư cũng không có hứng thú nói với em gái về chuyện Diệp Thu lái xe có đặc điểm gì đặc biệt, kỳ thật ngay cả nàng cũng không nói được rõ ràng. Đây là một loại cảm giác, một chút cảm giác thiên phú với lái xe.

Chiếc giày cao gót nhấn xuống chận ga, xe ở ngay trong đường nội thành liền tăng tốc. Liên tục vượt qua năm chiếc xe, lập tức đuổi tới phía sau xe Diệp Thu. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

"Oa. Chị thật lợi hại..... mau, mau lên vượt lên. Chạy song song với hắn. Em muốn xem bộ mặt thần tượng một chút." Tống Ngụ Ngôn thấy chị mình ngay trên đường nội thành khéo léo vượt qua mấy chiếc xe. Trong lòng có cảm giác kích thích vô cùng, vẻ mặt kích động kêu la.

Tống Ngụ Thư có vẻ đã được em gái khen lắm thành quen. Lại một động tác lách qua, bỏ lại phía sau một chiếc xe Van trắng, động tác này rất nguy hiểm, không cẩn thận sẽ bị chiếc Van tông vào đuôi xe. Lái xe Van bị dọa cho nhanh gấp, đợi chiếc xe thể thao màu xanh xinh xắn chạy xa, lúc này mới gạt mồ hôi trên trán lớn tiếng chửi rủa.

Đến khi hai chiếc xe chạy song song nhau, Tống Ngụ Ngôn cùng chị Tống Ngụ Thư đều giương mắt nhìn sang chiếc xe bên kia. Không ngờ lái xe không phải là Trầm đại tiểu thư. Mà là một nam nhân tuấn tú.

"Di.... bọn họ không phải nói chiếc xe này là của Trầm Mặc Nùng sao? Như thế nào lại là một nam nhân ở bên trong?" Tống Ngụ Ngôn lên tiếng hỏi.

"Đêm qua lái xe chính là hắn."Tống Ngụ Thư nói. Hạ cửa kính xuống, hét lớn với Diệp Thu: "Chúng ta đua một hồi."

Diệp Thu cũng chú ý chiếc xe thể thao màu xanh cố ý len lỏi tới gần mình, vốn còn tưởng mình đẹp trai nên tự hại mình. Bị nữ nhân chú ý chặn đường, thì ra là muốn đua xe. Diệp Thu hiện tại cũng nhận ra, các nàng đêm qua đuổi theo mình trên đại lộ Yến Tô.

Không ngờ Tô Hàng lớn như vậy, hôm sau đã gặp lại. Diệp Thu cũng không nghĩ hai chị em họ vì tra tư liệu về chiếc xe của hắn mà hao phí vô số thời gian cùng sức lực.

"Chị, hắn thật kiêu ngạo. Không thèm để ý đến chúng ta.'' Tống Ngụ Ngôn vẻ mặt tức giận nói. Tống Ngụ Thư tăng tốc vượt lên nửa chiếc xe, sau đó chậm lại đợi Diệp Thu chủ động đuổi theo, lại một lần nữa thò ra ngoài cửa sổ hô: "Ta biết là ngươi. Đêm qua người thắng. Hôm nay chúng ta thử lại lần nữa."

Diệp Thu hạ cửa xe BMWs, vẻ mặt nghi hoặc hỏi: "Người đẹp, tìm anh có chuyện gì sao?''

"Chị ta muốn đua xe với ngươi."Tống Ngụ Ngôn sán mặt đến cửa xe, trừng mắt thở hổn hển nói.

"A? Đua xe? Ta không thể đua, xe này là ta mượn, rất đắt tiền, nếu bị hỏng vậy ta tổn thất lớn rồi." Diệp Thu vội vàng lắc đầu.

"Uy, ngươi có ý gì? Xe của ngươi quý, chẳng lẽ xe của ta là rác rưởi sao? Cùng lắm thì phí sửa chữa ta giúp người trả."

"Không đua. Không có khả năng có chiếc bánh từ trên trời rơi xuống, các cô chắc chắn có ý đồ gì với ta."

"Ngươi nói cái gì? Chúng ta có ý đồ với ngươi? Ngươi không tự soi gương xem bộ dạng của mình đi."

Diệp Thu ngượng ngùng nở nụ cười, xấu hổ nói: "Ta mỗi buổi sáng rời giường đều soi gương mười lăm phút."

"............" Tống Ngụ Ngôn nghĩ nửa ngày, cũng không tìm được câu gì để đốp lại Diệp Thu, người này quá vô sỉ.

"Ta là chân thành muốn mời ngươi đua một hồi, ngươi có thể nói ra điều kiện." Tống Ngụ Thư nói.

Nói ra điều kiện?

Diệp Thu ánh mắt dừng trên bộ ngực Tống Ngụ Thư ngắm nghía vài lần, trong lòng rất vừa lòng, ít nhất cỡ 36D. Sau đó lại dời mắt lên bộ ngực Tống Ngụ Ngôn..... quên đi, coi như là đồ khuyến mãi.

Nghĩ thầm, không biết đưa ra ba người cùng bay các nàng có nguyện ý hay không? Ba người cùng bay.

"Uy, ngươi sắc lang, nhìn cái gì..... chị, chị xem ánh mắt hắn....." Tống Ngụ Ngôn ở trong xe tức giận dậm chân, như muốn chui khỏi cửa xe sang đá cho Diệp Thu mấy cái.

"Đua hay không?" Tống Ngụ Thư như không nhìn thấy ánh mắt Diệp Thu, lại một lần nữa hỏi.

"Không đua." Diệp Thu nói.

"Ngươi rùa đen rút đầu, có phải đàn ông hay không? Ngay cả nữ nhân cũng không dám đua?"

"Tiểu thư, rút đầu không nhất định là rùa." Diệp Thu nói..

Tống Ngụ Ngôn nghĩ, nghi hoặc hỏi Tống Ngụ Thư: "Chị, hắn nói vậy là ý gì?"

"........." Tống Ngụ Thư sắc mặt lạnh băng, trong mắt hiện ra tia tàn khốc. Nói với Tống Ngụ Ngôn: ''Thắt dây an toàn."

"A" Tống Ngụ Ngôn nghe lời chị thắt dây an toàn.

Tống Ngụ Thư đợi cho em gái ngồi ổn định xong, xoay mạnh tay lái, toàn bộ xe lệch hết về bên trái.

Ầm!

Chiếc Maserati màu xanh cùng chiếc BMWs màu trắng bạc hung hăng va chạm, có thể nói là va chạm nảy lửa.

"Thiếu gia, anh bạn phía sau của người hình như gặp phiền phức." Lái xe của Bối Khắc Tùng là một trung niên nam tử, thoạt nhìn dung mạo không có gì nổi bật, nhưng cũng là một cao thủ đánh nhau. Không chỉ có nhiệm vụ lái xe, mà kiêm luôn nhiệm vụ bảo vệ an toàn cho Bối Khắc Tùng.

Bởi đối với hắn quá mức tín nhiệm, nên Bối Khắc Tùng ra ngoài đều chỉ mang theo một tùy tùng.

Bối Khắc Tùng nhìn qua gương chiếc hậu, phía sau hai chiếc xe lại va chạm một lần nữa. Nhịn không được nở nụ cười: "Vị tiên sinh này thật có số đào hoa. Hôm qua mới tới Tô Hàng, hôm nay đã trêu chọc hai bà cô Tống gia. Không thể không nói đây cũng là một loại năng lực."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.