Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 135: Nhặt lấy lợi nhỏ



Nếu có thể lựa chọn, Diệp Thiên thật sự không muốn gây nên phiền toái thế này. Hai người đàn ông kia đúng là làm hắn ghê tởm, tâm trạng vui vẻ vì số tài khoản hơn 3 triệu năm nghìn vạn cũng biến mất gần hết.

Trong vòng vây của người đàn ông nhỏ gầy, lúc tên đại ngốc khí thế hung hăng đứng dậy muốn động thủ với Lục Tiểu Mạn, Diệp Thu không thể không suy nghĩ xem có cần ra tay giúp đỡ không, cũng không thể để cô gái có duyên với mình bị đánh trước mắt mình chứ?

"Đừng đánh phụ nữ". Diệp Thu quát lên. Mặc dù Diệp Thu hét câu này với tư thế hiên ngang, nhưng lại cảm thấy trong lòng có chút mơ hồ, hình như mình cũng từng làm một vài chuyện thế này thì phải?

"Trời ơi, đây chính là người đàn ông của kỹ nữ đó? Vừa xấu trai, quần áo không phải hàng hiệu" Đôi mắt yêu kiều diễm lệ của Hoàng Yêm Nhân quan sát Diệp Thu, bình luận nói. Sau khi hắn phát hiện nhãn hiệu quần áo trên người Diệp Thu mình không hề biết, lại càng đắc ý nói: "Cho ngươi theo darling của ta một lần sẽ thăng ngươi làm giám đốc bộ phận, ngươi còn không biết điều, hừ, ta cũng không muốn".

Diệp Thu bị tiếng hừ kia làm điên máu rồi, một tay kéo Hoàng Yêm Nhân từ trong lòng người đàn ông của hắn ra, cầm gạt tàn chuẩn bị cho khách trên bàn, đập vào đầu hắn.

"Ta cho ngươi hừ này, ta cho ngươi hừ này"

Mới đầu Lục Tiểu Mạn còn nhìn thích thú, vỗ tay cổ vũ Diệp Thu. Lúc cô phát hiện cả đầu Hoàng Yêm Nhân là máu kêu la lớn, lại có chút lo lắng, chạy tới ôm cánh tay Diệp Thu khuyên giải : "Diệp Thu, được rồi, đừng đánh nữa, chúng ta mau đi thôi."

"Ngươi…" Người đàn ông cao lớn chỉ vào Diệp Thu nói

"Ngươi cái gì mà ngươi? Cút đi cho ta"

Người đàn ông nhìn Hoàng Yêm Nhân hôn mê bất tỉnh nằm trên ghế sofa một cái, xoay người bỏ chạy không thấy bóng dáng đâu nữa.

"Mau đi thôi" Diệp Thu nắm lấy tay Lục Tiểu Mạn đi ra phía cửa quán café.

"Thưa ngài, ngài vẫn….hả" Cô phục vụ xinh đẹp vốn muốn nói Diệp Thu vẫn chưa thanh toán hóa đơn, thấy hắn đột nhiên giơ gạt tàn đầy máu trong tay, hoảng sợ hét lên.

"Gạt tàn của các cô, tiện trả tiền café của các cô và cho cô tiền boa" Diệp Thu giơ gạt tàn và vài tờ tiền nói.

"Cảm ơn, tiên sinh đi thong thả, hoan nghênh lần sau lại đến?" Cô gái dùng tiền bọc lấy gạt tàn, nhẹ nhàng cúi đầu với Diệp Thu.

Hai người vừa đi, trong quán café vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Cô gái nôn ói hồi lâu vừa nãy nhìn bóng lưng Diệp Thu đi xa dần. Trong mắt cô, hành vi của Diệp Thu chính là anh hùng cưỡi tuấn mã tay cầm kiếm dài chém giết các thế lực tà ác.

Người quản lý quán gượng cười một tiếng, vội vàng gọi điện thoại báo cáo. Kinh doanh quán café nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng gặp phải chuyện thế này. Hai người này cũng thật là, ban ngày ban mặt lại làm trò kinh tởm như vậy.

Hai người kéo tay nhau chạy ra đường lớn, Lục Tiểu Mạn ôm cổ Diệp Thu hôn lên má hắn một cái, vui mừng kêu lên: "Diệp Thu, anh là người đẹp trai nhất thế giới."

"Thật không? Tôi cũng thấy như vậy" Diệp Thu gật gật đầu.

"Ha ha, da mặt dày. Diệp Thu, vừa nãy dáng vẻ đánh nhau của anh rất đẹp trai, xem ra tôi khá thích anh rồi". Lục Tiểu Mạn vẫn lưu lại trong hưng phấn vừa nãy, lúc nói chuyện đều nhảy lên. Mặc bộ áo liền quần xinh đẹp, lại làm ra những động tác đáng yêu như vậy, nhìn thấy rất muốn đánh cô ta.

"Tốt hơn là đừng thế" Diệp Thu vừa cười vừa nói.

"Anh có ý gì? Chẳng nhẽ tôi không xinh đẹp sao? Hay là anh đã có bạn gái rồi?" Lục Tiểu Mạn trừng mắt hỏi.

"Chúng ta không hợp" Diệp Thu nghiêm túc nói.

"Mượn cớ tệ như vậy. yên tâm đi, tôi không thể chú ý tới anh. Bởi vì San San nhà tôi rất có cảm tình với anh. Tôi có thể tranh giành đàn ông với ai, chứ không thể tranh với San San được" Lục Tiểu Mạn vừa cười vừa nói.

"Quan hệ giữa hai người tốt như vậy sao?"

"Đương nhiên, tư vị làm nơi trút giận vừa nãy anh đã được nếm mùi rồi chứ? Tôi và San San là bạn đại học. Từ khi vào đại học, cô ấy vẫn luôn là chỗ trút giận của tôi, chưa bao giờ oán hận, là con gái cũng phải hiểu được báo đáp ân nghĩa chứ" Lục TIểu Mạn dáng vẻ đương nhiên như vậy nói

"Trời ơi, đồ đạc của tôi để quên ở quán café rồi" Lục TIểu Mạn đột nhiên vỗ đầu nói.

Diệp Thu cũng nhớ vừa nãy lúc gặp mặt thấy Lục Tiểu Mạn ôm một túi giấy tờ, có thể là lúc nãy khi mình kéo cô chạy ra ngoài đã để ở quán café rồi, Diệp Thu nói: "Có cần quay lại lấy không?"

"Bỏ đi, không cần nữa" Lục Tiểu Mạn hào hiệp phất tay: "Đó đều là những biểu đồ phương án làm trước đây. Dù sao cũng không làm việc ở công ty này nữa, mất rồi thì bỏ đi. Tôi cần bắt đầu lại từ đầu. bây giờ chắc cảnh sát cũng đã tới quán café đó rồi, tôi không thể để anh đi chui đầu vào lưới được"

"Sau này có dự định gì không" Diệp Thu cười hỏi.

"Sự việc hôm nay xuất hiện khá bất ngờ, con đường sau này vẫn chưa có hoạch định gì, ở nhà nghỉ ngơi hai ngày đã, sau đó lại đi tìm việc làm" Lục TIểu Mạn vừa cười vừa nói.

"Diệp Thu, sao cậu lại ở đây?" Giọng một người con trai quen thuộc vang lên.

Diệp Thu nhìn một vòng mới nhìn thấy Dương Nhạc mặc đồ tây đi giày da đứng ở bên cạnh mỉm cười với hắn, trên mũi còn đeo một đôi kính. Diệp Thu nhớ rõ Dương Nhạc không bị cận mà, sao đột nhiên lại thế này?

"Đi uống nước với bạn. Cậu làm gì ở đây thế?" Diệp Thu nghi hoặc hỏi.

Dương Nhạc nhìn cô gái bên cạnh cũng mặc đồ công sở, nói: "Không phải lần trước tớ đã nói với cậu rồi sao? Muốn tranh thủ thời gian này buôn bán một chút. Hai ngày trước đã đăng ký một công ty, giờ đang tìm địa điểm làm văn phòng"

"Cô ấy là?" Diệp Thu chỉ người phụ nữ trung tuổi hỏi.

"Nhân viên bán hàng của tập đoàn Kim Hải, tôi để ý thấy một cửa hàng của Kim Hải rất thích hợp, chỉ là chưa bàn bạc giá cả, tiền thuê đắt như vậy, tôi thật sự không gánh nổi" Dương Nhạc nhỏ giọng nói với Diệp Thu.

Từ trước tới nay Diệp Thu vẫn luôn có chút không rõ về Dương Nhạc này, gặp việc ngày hôm nay càng làm cho mình một cái nhìn mới.

Sinh viên gây dựng sự nghiệp không ít, nhưng thường là sinh viên năm ba năm tư mới bắt đầu. Dương Nhạc vừa mới vào đại học đã đăng ký công ty, có vẻ hắn không giống như muốn buôn bán kiếm ít tiền tiêu vặt, mà là muốn thiết lập công ty ở khu tiền tệ tấc đất tấc vàng này.

"Đăng ký công ty gì thế?" Diệp Thu nghi hoặc hỏi.

"Sưu tầm đồ cổ"

"Cậu có nguồn cung cấp không?"

"Có một ít, nhưng không có vật phẩm quí gì. Muốn lập tức nổi danh trong nghê nghiệp này là không thể" Dương Nhạc có chút tiếc nuối nói.

Diệp Thu đã không muốn suy nghĩ chuyện làm thế nào hắn có được những đồ cổ quý giá đó nữa, có lẽ như lần đầu gặp mặt hắn nói, hắn đi đào trộm mộ.

Nhưng Diệp Thu lại rất có hứng thú với việc hắn làm, từ sau khi các nhà sưu tầm nước Mỹ đưa ra giá cao kích thích thị trường đồ cổ của Trung Quốc, nghề nghiệp này cũng là nước dâng thuyền cao, trở nên thịnh hành. Trong tay Diệp Thu lại có một số tiền chưa dùng tới, nếu Dương Nhạc cần, hắn thật ra rất vui trợ giúp một ít.

Mặc dù sự phòng bị của Diệp Thu rất mạnh, nhưng tận đáy lòng, hắn vẫn muốn coi Dương Nhạc và Lý Đại Tráng là bạn bè, mà bọn họ cũng biểu hiện thành ý đủ để Diệp Thu đồng ý.

"Tớ đi cùng cậu xem chút" Dù sao Diệp Thu cũng không có viêc gì, không bằng theo Dương Nhạc qua đó xem xét tình hình. Nếu có gì cần, còn có thể giúp đỡ một chút.

"Được, tớ dẫn cậu đi xem thử" Dương Nhạc cười vui vẻ, tới lúc xoay người lại nói chuyện với người phụ nữ trung tuổi kia, mới lấy lại dáng vẻ nghiêm trang.

Vị trí cửa hàng không phải ở trung tâm đường Yến Kinh của khu tiền tệ, mà là ở đường Thành Đô nối liền với khu tiền tệ, mặc dù không phồn hoa náo nhiệt bằng đường Yến Kinh, nhưng lại đẹp đẽ tĩnh mịch, xung quanh còn có mấy cửa hàng đồ cổ lớn, đã hình thành một hiệu ứng quần thể quy mô nhất định, có không ít người nước ngoài tới xem và mua đồ ở đây, mở cửa hàng ở đây, hiệu quả thật ra cũng không tệ.

Đợi tới khi mọi người hài lòng với các điều kiện, vị trí của cửa hàng, lại tới một tòa nhà nghiệp vụ bán hàng của Kim Hải ký hợp đồng, nhưng nhân viên bán hàng tên Lý Mai lại đưa ra giá cả không hợp lý lắm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Kim Hải Lợi lúc dẫn một đám người đi xuống, đột nhiên nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang cười nhìn về phía hắn, điếu xì gà ngậm trên miệng rơi rồi mà cũng không biết. Tên ác ma này để lại cho hắn ấn tượng quá sâu sắc rồi.

"Ông chủ , có chuyện gì sao?" Nữ thư ký bên cạnh thấy vẻ bất thường của sếp, lên tiếng hỏi.

Kim Hải Lợi không để ý tới cô ta, đi thẳng tới bên cạnh Diệp Thu, lễ phép nói: "Diệp tiên sinh, sao lại có thời gian tới chỗ tôi vậy?"

"Đến buôn bán với các người" Diệp Thu cười nói

"Buôn bán? Buôn bán gì thế?" Tầm mắt Kim Hải Lợi chuyển tới người Lý Mai trước ngực đeo tấm thẻ làm việc của Kim Hải.

Lý Mai đương nhiên biết ông chủ của tập đoàn Kim Hải, nhưng thế nào cô cũng không thể tưởng tượng người vừa nãy vì mấy trăm tệ mà mồm mép mặc cả với mình hồi lâu lại là bạn của ông chủ. Nếu ông chủ hỏi, Lý Mai đành phải ngắn gọn kể lại chuyện này .

"Ha ha, Diệp tiên sinh thật là quá khách sáo rồi, muốn cửa hàng nào thì cứ lấy mà dùng, nói tiền bạc làm tổn hại tới tình cảm rồi. Vị trí của cửa hàng ở đường Thành Đô không tốt lắm, hay là tôi dẫn ngài tới xem thử mấy cửa hàng trên đường Yến Kinh?" Lúc nói chuyện, chính Kim Hải Lợi cũng không phát hiện ra có chút cảm giác cung kính cúi mình.

"Không cần, vị trí của đường Thành Đô không tồi". Diệp Thu xua xua tay.

"Vậy được. Tôi lập tức cho người làm thủ tục cho người, hay là tôi cho người giúp Diệp tiên sinh trang trí lại một chút? Vừa vặn tôi cũng có một công ty lắp đặt, nếu như dụng tâm một chút, chắc có thể làm Diệp tiên sinh hài lòng."

"Cửa hàng này là của bạn ta, do hắn quyết định" Diệp Thu chỉ Dương Nhạc nói.

Dương Nhạc nhìn trợn mắt há miệng, đứng bên ngây ra, lúc này mới tự giới thiệu về mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.