Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 160: Ngươi tại sao còn không ngược lại ?



Diệp Thu biết, cái gọi là giúp đỡ này chính là thái cực thôi thủ (đẩy tay). Thôi thủ là hai người áp cánh tay vào với nhau, án theo trình tự đẩy kéo tương hỗ lẫn nhau, tục xưng là đả luân (đẩy bánh xe). Ở trong quá trình đả luân, hai bên cố gắng kiềm chế đối phương, khiến cho bên kia mất cân đối, thừa cơ hội đẩy đối phương ra ngoài. Trong lúc thôi thủ hai bên bảo giữ nguyên cánh tay không được bỏ ra, ở trong quá trình vận chuyển qua lại làm mất trọng tâm của nhau.

Một số tiết mục biểu diễn thái cực để tiêu khiển, đề làm như vậy cả. Hai nam nhân mặc quần áo màu trắng đứng đối diện nhau, sau đó đứng mã bộ duỗi thẳng cánh tay, ngươi tiến ta lùi ngươi lùi ta tiến nhìn phi thường ngọt ngào ân ái. Đột nhiên một bên sử dụng ám chiêu, đá lông nheo vài cái, làm cho bên kia thần hồn điên đảo, bỗng nhiên phát lực, đẩy đối thủ ngã xuống đất. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Vóc người Diệp Thu ở trong đám người tương đối xuất chúng, hơn nữa lại cười hết sức khinh thường, cho nên khi Trần Trung muốn tìm người nào đó đi lên giúp đỡ, ánh mắt đầu tiên liền nhìn trúng hắn. Dù sao, đẩy ngã một người cao to mới có thể thể hiện được thực lực, nếu như tìm một nữ sinh để bắt đầu giúp đỡ, sợ là các học sinh ở phía sau sẽ mắng chửi.

" Thầy. Em không biết." Diệp Thu nhanh chóng dừng cười, xụ mặt nói.

" Tôi biết cậu không biết. Nếu cậu biết còn cần tôi dạy cái gì?" Trần Trung khoát khoát tay nói. " Chúng ta chỉ lên làm mẫu, cậu làm theo động tác của tôi là được rồi."

" Thầy, nếu người thầy tìm những người khác đi?" Diệp Thu cười khổ nói, lại phải đóng kịch, thực sự có chút phiền muộn. " Ài, Chuyện gì xảy ra với cậu vậy? Phối hợp với thầy giáo một chút không được sao? Yên tâm đi, tôi sẽ không nặng tay với cậu. Đến đây đi… bắt đầu nào." Trần Trung bình tĩnh nhìn Diệp Thu nói.

Diệp Thu nhìn thoáng qua tiểu mỹ nữ vừa đánh rắm đứng ở phía trước hắn, từ phía sau có thể nhìn thấy cổ và mặt đều đã đỏ lên, nghĩ thầm, nàng đại khái không có dũng khí để quay đầu lại.

Diệp Thu biết mình tránh không khỏi, chỉ phải tách đám người mà đi qua đó, đi tới trước mặt Trần Trung, giả vờ ra vẻ không biết làm thế nào.

" Cậu không cần khẩn trương. Tôi sẽ không nặng tay. Nếu cậu bị thương, không phải trường học sẽ làm phiền tôi sao?" Trần Trung vỗ vai Diệp Thu, an ủi nói.

" Cám ơn thầy." Diệp Thu rất phối hợp cảm kích nói.

" Ừ." Trần Trung gật đầu với Diệp Thu, xoay người nói với đám học sinh đang đối diện với hắn: " Các học sinh, mọi người đều xem nhé, bây giờ tôi cùng bạn này… cậu tên là gì?"

" Diệp Thu."

" Bây giờ tôi và bạn Diệp Thu sẽ biểu diễn thôi thủ cho mọi người xem một chút. Thái cực chính là lấy nhu thắng cương, cương nhu tịnh tể. Anh bạn này thân hình cao lớn, hơn nữa tuổi trẻ khỏe mạnh, hẳn là người rất mạnh mẽ. Bây giờ tôi dùng lực nhu hòa để đánh bại bạn này." Trần Trung lớn tiếng nói với đám học sinh.

" Đến đây. Cậu làm theo tư thế của tôi. Hai chân dạng ra rồi trụ vững… xa thêm chút nữa, phải trụ thật vững vào. Không thì tôi chỉ phát chút lực là cậu gục ngay." Trần Trung ngồi xổm thân thế xuống làm động tác mã bộ, sau đó đưa cánh tay phải của mình ra. "Đưa tay phải của cậu ra."

Diệp Thu giả ngốc làm theo, từng động tác đều phải làm tới hai ba lần mới đúng với yêu cầu của Trần Trung.

" Được rồi. Bây giờ chúng ta đả luân. Tôi lùi cậu tiến. Tôi tiến cậu lùi. Vòng đi vòng lại, mượn cơ hội phát lực. Ừ, nếu như cậu có bản lĩnh, cũng có thể mượn cơ hội để đẩy ngã tôi." Trần Trung tràn đầy tự tin nói.

" Như vậy sao được? Em không thể làm thầy mất mặt được." Diệp Thu nghiêm túc nói.

" Oh, khẩu khí thật lớn." Trần Trung một bên đả luân với Diệp Thu một bên nói: " Đánh thái cực nhiều năm như vậy, ngoài trừ một lần thất bại khi đả luân với sư phụ, Trần Trung tôi còn chưa thua người khác bao giờ."

"A" Diệp Thu gật đầu.

" Bạn Diệp Thu. Cậu phải chú ý. Tập trung tinh thần, tôi tùy thời đều có thể phát lực." Trần Trung nhắc nhở đầy thiện ý.

" Được thưa thầy. Em hiểu."

Khi đang nói chuyện, sau khi vòng qua vòng lại mấy vòng, cánh tay vừa mới nhu hòa của Trần Trung đột nhiên mạnh mẽ cứng rắn như sắt, khí lực toàn thân dường như đều quán chú lên cánh tay, hét lớn một tiếng: " Lên."

Diệp Thu biết đối phương muốn đẩy ngã mình, cũng rất nhanh chóng phản ứng lại, cùng lúc đứng trung bình tấn càng thêm vững vàng, mặt khác tận lực làm cho cánh tay mình thêm nhu hòa, như không có xương dính lấy bàn tay của Trần Trung. Lần đột kích này của Trần Trung đã thất bại.

" Ha ha… Thầy. Thầy đừng đẩy mạnh như vậy. Tự em sẽ lui về phía sau hai bước là được rồi." Diệp Thu nhỏ giọng nói.

Trần Trung suy nghĩ một chút, nếu mình không đẩy ngã thằng nhóc này. Một thầy giáo dạy thái cực quyền như mình sẽ không còn uy tín. Đánh mắt đồng ý với Diệp Thu, sau đó hai người đều lĩnh hội.

Khi Trần Trung lần thứ ba hét lớn một tiếng lên, Diệp Thu ai da một tiếng liên tục lùi về phía sau ba bốn bước. Rất chật vật mới ổn định được thân thể, vì vậy đám học sinh ở dưới đài lớn tiếng trầm trồ khen ngợi, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.

Trần Trung xấu hổ nở nụ cười, nhìn ánh mắt Diệp Thu có chút chột dạ. Học sinh này có điểm tà môn.

" Khụ khụ… mọi người nhìn rồi chứ? Đây là diệu dùng cương và nhu của Thái cực quyền. Cương có thể khắc nhu, nhu có thể khắc cương. Cho nên, một số lý luận cơ sở các bạn phải học trước, không thì sẽ không có cách nào hiểu được đạo lý này… ừ, bạn Diệp Thu biểu hiện giờ rất tốt. Nhanh chóng trở về vị trí cũ đi. Bây giờ chúng ta sẽ bắt đầu học Thái cực."

Sau khi tiết đầu tiên kết thúc, Diệp Thu suy nghĩ có nên đi tìm Dương Nhạc và Lý Đại Tráng hay không. Hai người bọn họ không có hứng thú với Thái cực, nhưng thật ra đã cùng nhau đăng ký vào tổ bóng rổ. Mà Lam Khả Tâm lại tham gia tổ bóng chuyền, địa điểm học của mọi người đều ở nơi này.

" Này. Diệp Thu." Một tiểu mỹ nữ vóc người nhỏ nhắn có đôi mắt to chạy đến trước mặt Diệp Thu gọi.

Diệp Thu nhìn thấy nàng khôg khỏi nở nụ cười, sau đó cảm thấy không được lễ phép cho lắm, lại nhanh chóng thủ lại dáng vẻ tươi cười, hỏi: " Có chuyện gì sao?"

Tiểu mỹ nữ liền thấy được ý cười của Diệp Thu, nàng biết đối phương đang cười mình. Cũng nhịn không được lại đỏ mặt một lần nữa, từ cổ cho đến ót. Nói: " Chuyện vừa rồi không được nói cho người khác biết."

" Chuyện vừa rồi? Vừa rồi có chuyện gì sao?" Diệp Thu làm bộ mê man không hiểu mà hỏi.

" Đúng vậy…Dù sao thì cậu cũng biết." Tiểu mỹ nữ tức giận giậm chân.

" A. Bạn nói là chuyện bạn đánh rắm à?"

" Cậu… Cậu còn nói nữa…" Tiểu mỹ nữ nắm chặt tay, dường như muốn đánh Diệp Thu.

" Nói ra thì làm sao? Bạn học, tôi thấy cô nghĩ sai rồi. Đánh rắm thì đã làm sao chứ? Con người ăn ngũ cốc hoa màu, người nào mà không đánh rắm? Những ngôi sao tai to mặt lớn và những người khác lẽ nào đều chưa làm qua?"

Diệp Thu cảm thấy cô gái này rất đáng yêu, mình cũng thực sự đang cảm thấy buồn chán, liền không nhịn được trêu ghẹo nàng vài câu, nói: " Bạn học, từ góc độ của y học mà nói, rắm là khí bẩn. Có rắm mà không đánh, tắc nghẹn rất xấu. Không rắm cũng đánh, rèn đúc thân thể."

Tiểu mỹ nử mở lớn cái miệng nhỏ nhắn, mở đến nửa ngày cũng không nói được một câu phản bác. Hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thu, sau đó chật vật chạy đi.

Mẹ ơi, trên thế giới này thế nào lại có cực phẩm nam nhân như vậy?

Diệp Thu thân ảnh đã chạy xa của đối phương, vuốt mũi nói: " Có phải là có phần hơi quá không? Đáng nhẽ ở trước mặt mỹ nữ phải bảo trì phong độ mới đúng."

Tiếng chuông điện thoại di động trong quần jean vang lên, Diệp Thu móc ra nhìn, là Nhiễm Đông Dạ. Bây giờ điện thoại di động dường như trở thành chuyên cơ của Nhiễm Đông Dạ, ngoài trừ nàng ra có rất ít người gọi điện thoại cho hắn.

Diệp Thu cũng không biết bà cô Nhiễm Tinh Thần đêm qua có đem câu đêm qua mình nói nàng là công chúa, ta không phải là hoàng tử truyền đạt lại cho em gái mình không, nếu như đã nói rồi, gặp mặt khẳng định sẽ rất xấu hổ. Do dự một lúc, Diệp Thu mới nhận điện thoại của Nhiễm Đông Dạ.

" Đông Nhi, sao vậy bây giờ lại gọi điện thoại? Cô không có tiết sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.