Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 166: Phong cách dã thú



Đội ngũ biểu diễn nghệ thuật của hệ khảo cổ không thể nghi ngờ là rất đẹp mắt, vô luận đi tới nơi nào đều dẫn tới thanh âm hòa bình. Biểu diễn còn chưa có bắt đầu, bọn họ đã trở thành tiêu điểm cho người khác nhìn vào.

Nhiễm Đông Dạ cùng mấy tỷ muội của nàng rất hài lòng với hiệu quả này, nhỏ giọng thì thầm, thường thường còn vang lên những tiếng cười như chuông bạc.

Những mỹ nữ biểu diễn điện ảnh này cũng làm cho một số người tức giận, hơn nữa lại ở cùng mộ đám dã thú, là mỹ nữ cùng dã thú thể hiện chân thực nhất, cực kỳ sống động.

Diệp Thu cùng đám diễn viên tiến vào sau hậu trường, lại một lần nữa làm cho đám diễn viên đứng bên cạnh hậu đài chuẩn bị lên biểu diễn oanh động. Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nhóm người nửa người nửa thú này, có tán thưởng ý tưởng lạ không tầm thường, có người âm thầm lo lắng cho tiết mục có bị đánh giá thấp hơn nữa không, còn có người lại có vẻ mặt hả hê, đang muốn xem bọn hắn làm trò gì đây. Không phải là trang phục hù người khác thì có thể được hoan nghênh nhiệt liệt đâu.

Một nữ sinh cán bộ phụ trách diễn viên chạy nhanh tới, hỏi: "Các bạn là người của hệ nào?"

"Hệ khảo cổ, xin lỗi bởi vì hóa trang tốn một chút thời gian nên mình tới chậm."Diệp Thu đi lên phía trước nói.

"Không có việc gì đâu, lần sau chú ý là được, đã gọi điện mấy lần cho người phụ trách hướng dẫn các bạn mà không tìm được." Nữ sinh nhìn bản danh sách tiết mục trên tay nói rằng: "Nhanh lên chuẩn bị một chút đi, tiết mục của mọi người ở vị trí thứ 6, còn có hai tiết mục nữa thì tới phiên các bạn lên rồi."

"OK!" Diệp Thu gật đầu, sau đó báo tin cho mọi người chuẩn bị lên sàn biểu diễn, làm cho mọi người thả lỏng, chuẩn bị tốt tâm lý. Nhiễm Đông Dạ cùng đám tỷ muội nàng tự phân công nhau, đi kiểm tra váy của đám cầm thú xem có thể lúc biểu diễn bị ngã xuống hoặc đồ án trên người có thể lau đi được không … Còn có vài nữ nhân có kinh nghiệm biểu diễn trên sân khaquas, thì giảng giải cho bọn họ một chút kỹ xảo nhỏ để khắc phục tâm lý khẩn trương trước khi lên đài.

Đến khi dàn đồng ca của hệ công trình kết thúc, nữ MC thay đổi bộ váy công chúa màu trắng lên đài, vẻ mặt vui vẻ nói rằng: "Xin cám ơn mà biểu diễn của các bạn hệ Công Trình, đã mang tới cho chúng ta những giai điệu tuyệt vời, làm cho trở nên đồng cảm hơn. Hiện giờ, xin mồi thưởng thức màn biểu diễn của hệ Khảo Cổ [Phong cáchdã thú] --- lúc nghe thấy cái tên này thì tôi đã một mực chờ mong trong lòng, không biết các vị ngồi đây có cùng tâm trạng với tôi không? Như vậy đi, chúng ta cùng nhau tới xem dã thú làm sao có thể PARTY đây, xin mời các bạn hệ Khảo Cổ."

Khi nữ MC vừa bước vào trong hậu trường, toàn bộ sân khấu đột nhiên đèn chợt tắt. đại khái dừng lại trong vòng mười lăm giây, mới có một tia sáng yếu ớt hiện lên, sau đó chiếu lên trên một đôi bàn tay.

Đôi tay kia xinh đẹp như tinh linh, tinh tế mềm mại không xương, rồi lại hoạt bát linh động không ngừng làm ra các loại động tác tuyệt diệu. Mà bởi vì toàn bộ sân khấu tối om như mực, chỉ có ánh sáng mờ nhạt chiếu qua đôi bàn tay kia, sau đó trên tấm màn sân khấu đột nhiên xuất hiện cái bóng của đôi tay kia.

Đông!

Mọi người đang như ngây như dại ngắm nhìn màn vũ đạo của đôi bàn tay xinh đẹp kia, thì một tiếng trống sôi sục truyền tới. Nó giống như làm cho toàn bộ đêm tối giật mình tỉnh giấc vậy, trên sân khấu những tia sáng dần dần nhiều hơn, mọi người lúc này mới có thể nhìn thấy rõ cái bóng.

Chủ nhân đôi bàn tay xinh đẹp kia là một nữ nhân xinh đẹp mặc áo dài màu hồng, khuôn mặt hướng lên trời, mái tóc dài choàng xuống, thân thể nằm trên một tấm ván trúc, dưới thân được bốn gã thú nhân giơ lên cao cao.

Đầu của nữ nhân áo dài màu hồng nhẹ nhàng vung lên. Những ngón tay xinh đẹp kia không ngừng biến ảo thành những động tác thần kỳ khó lường, như linh xà xuất động, như thỏ trốn phi ưng, lại cực kỳ giống một loại kết ấn của Ấn Độ, quay tròn chụp xuống. Những ngón tay như quấn vào nhau, thu hút ánh mắt của mọi người, câu đi hồn phách của người.

Loảng xoảng!

Vừa lại là một thanh âm hùng hồn truyền tới, những thú nhân đứng yên lặng như cột đá đột nhiên chuyển động, tất cả nhịp bước tiến về phía trước, trong miệng còn phát ra những tiếng thét to.

"Hô ----- ô ô -------" Lý Đại Tráng ngẩn cao đầu, rống lên như là thú nhân động dục vậy, hoặc là gọi bạn tụ hội, thanh âm khàn khàn, âm giọng rất hùng hồn, rất có khí chất của cầm thú.

Lúc tập luyện đoạn này rất khó khăn, Nhiễm Đông Dạ nguyên muốn cho một người mập mạp trong ban giả tiếng rống của thú nhân, nhưng không nghĩ tới người của tên mập kia thì to lớn nhưng thanh âm khi rống lên lại phi thường nhỏ, không như thú nhân, mà giống thỏ thì có. Nhiễm Đông Dạ bất đắc dĩ, chỉ còn cách nhờ tất cả nam sinh hệ Khảo Cổ đi tới rống lên một lần.

Kết quả khiến người ta bất ngờ chính là cái người đầu nhỏ nhất là Lý Đại Tráng không ngờ lại rống có khí chất cầm thú nhất. Vì vậy, tiếng rống từ xa xưa này giao cho hắn.

Sau khi Lý Đại Tráng rống lên một tiếng thật to, những thú nhân khác cũng hưởng ứng rống lên "Hô –ô ô----" thanh âm chấn động toàn trường.

Đông!

Diệp Thu tay cầm song bổng lần thứ hai hung hăng đánh lên mặt trống, ngọn đèn trên sân khấu cũng sáng hơn một chút, lần này đám thú nhân như đột nhiên bị kích động vậy, đi theo Diệp Thu tiến lên phía trước, bàn chân nặng nề mà dẫm nát sân khấu, làm cho toàn bộ sân khấu như muốn sập xuống dưới bước chân họ vậy.

Đông!

Loảng xoảng!

Hanh!

Cáp!

Diệp Thu mỗi lần gõ trống, sẽ tiến về phía trước một bước, sau đó Nhiễm Đông Dạ ở trong phòng sẽ làm ra những âm thanh phối hợp. Bốn đại thú nhân nâng cao nữ thần cũng đi theo sau Diệp Thu tiến tới phía trước một bước, những thú nhân khác cũng ở phía sau huy đại bổng trong tay tiến về phía trước. Nguồn truyện: Truyện FULL

Mà Lam Khả Tâm ngồi trên tấm ván trúc hai tay vẫn không ngừng uốn éo trên không trung, không ngừng bày ra các loại thủ thế rườm rà xinh đẹp. Đây là màn biểu diễn lực lượng cùng hoàn mỹ, đây là màn phối hợp hoàn mỹ giữa cương và nhu, mỗi một nhịp trống, mỗi một thanh âm vang dội, mỗi một ánh mắt, mỗi một động tác đều cực kỳ chấn động. Mà Lam Khả Tâm sắm vai nữ thần cũng như một ngọn cỏ nhỏ bé yếu ớt sinh trưởng trên một tảng đá, không ngừng vũ động, không ngừng uốn éo, lúc có người đang say sưa ngắm nhìn đôi bàn tay nàng thì, chỉ nghĩ đám thú nhân này làm nền, có người thưởng thức khí thế hàng nghìn hàng vạn uy mãnh của thú nhân thì nghĩ nữ thần này chỉ là màn biểu diễn phối hợp.

Mà người có thể nhìn được toàn bộ hình ảnh hoàn mỹ này thì đều thấy đây chính là màn biểu diễn động lòng người nhất.

"Trời ơi, rất hoàn mỹ --- tôi cũng không biết dùng từ gì để diễn ta được" một nam nhân thì thào nói, ánh mắt si mê nhìn nên sân khấu, không chịu buông tha bất kỳ một chi tiết nào cả. Mỗi một động tác đều rất nghệ thuật, tuy rằng bọn họ biểu diễn chỉ là tự nhiên.

"Đúng vậy, Thủy Mộc đại học không ngờ có tiết mục chất lượng như vậy ---- trước đây chỉ có học viện Điện Ảnh mới có thể có tiết mục rầm rộ như thế ---- quả thực rất chuyên nghiệp."

"Tiểu Phấn, mình muốn khóc --- làm sao để khóc bây giờ? Mỗi lần nghe thấy thanh âm gõ trống của thú nhân kia, mình thấy thật bi thương"

"Tuyết Tuyết, mình khác cậu nha, mình cảm thấy hưng phấn --- rất hùng tráng."

Không chỉ có sinh viên nghị luận dưới sân khấu, thậm chí ngay cả mấy người ngồi bàn chủ tịch cũng nghiêng tai lắng nghe: "Trần hiệu trưởng, tiết mục này có chất lượng rất cao nha, có thể lên đài truyền hình Yến Kinh được rồi, cái này thể hiện trường chúng ta không chỉ có chất lượng giảng dạy tốt, đối với nghệ thuật của sinh viên cũng tạo điều kiện rất tốt nha"

"Lâm bí thư, tôi sẽ đề cử cho đài truyền hình, những sinh viên này, đúng thật phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa rồi."

Đúng lúc này, bầu không khí trên sân khấu bỗng nhiên ngưng đọng, toàn bộ sân khấu lúc này không biết vì sao sáng choang, tiếng trông cùng tiếng hòa âm cũng không bởi vậy mà ít đi, trái lại càng nhanh hơn trước nhiều.

Đông! Xoảng! Đông! Xoảng!....

Diệp Thu mỗi lần đánh trống, phía sau sẽ gấp gáp vang lên tiếng hòa âm, mà những thú nhân nặng nề thong thả chuyển động hồi lâu bỗng nhiên linh hoạt hơn hẳn, cả đám thét to lên theo nhịp trống.

Hanh ----cáp ---- Hay ----cáp----!

"Hô ----ô ô-----" Lý Đại Tráng lần thứ hai ngẩng dầu lên rống mãi không ngừng, vẻ mặt thoạt nhìn như rất hài lòng, hoặc như rất thống khổ, mà dám dã thú dường như đã tới cao trào, mọi người thỏa chí kêu, nhảy, gào thét trên sân khấu.

Có cái váy bằng lá cây của một cầm thú rơi xuống, một tay cầm lấy cạp váy, tay khác giơ cây lang nha bổng trên tay múa điên cuồng.

Có hai cầm thú vứt đại bổng xuống đất, sau đó nhiệt liệt ôm nhau, động tác nhảy lên giống điệu múa Thiên Nga ---- còn có một đám cầm thú xếp thành hình một hàng rồng rắn lên mây tạo hình con thỏ nhỏ, người đừng đầu chính là Dương Nhạc, hai tay đặt lên lỗ tai, quấy quấy giống như tai thỏ ---

Mà động tác ở ngón tay nữ thần càng ngày càng nhanh, trang sức màu đỏ, ngọc chuyển như sóng, vẻ đẹp làm cho mọi người hoa mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.