Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 185: Mùa xuân của Lý Đại Tráng



Tâm trạng Diệp Thu rất hưng phấn, sáng sớm đã xuất hiện một kẻ ngu xuẩn cho hắn luyện tập quyền pháp, nhân tiện còn moi được mười mấy vạn. Dựa vào địa vị xã hội của Diệp Thu hiện giờ, đáng lẽ không nên để ý tới số tiền này. Nhưng ai có thể để ý tới tiền của mình nhiều chứ?

Những người nói mình đã không có cảm giác gì với tiền, đối với họ tiền chỉ là một con số thì thật sự là quá giả bộ mà.

Lúc Diệp Thu rút tiền ở ngân hàng trở về trường, tiết đầu buổi sáng đã sắp kết thúc rồi. Cô giáo Đồ giảng môn "Lịch sử khảo cổ" là một phụ nữ trung niên hơn 40 tuổi, họ Lý. Ăn mặc quần áo cầu kỳ, tướng mạo cũng vô cùng diễm lệ. Thân hình người phụ nữ trưởng thành so với sinh viên ngây ngô mới từ trung học lên đúng là có sức cuốn hút, giờ của cô và giờ của Trần Hoài Ân được các học sinh chào đón nhất. Một thiếu phụ có thể xem phong vận, người có thể hiểu rõ những chuyện lạ của giới khảo cổ.

Vẫn như ngày thường, Lam Khả Tâm giúp Diệp Thu chiếm chỗ ngồi, hơn nữa còn rất cẩn thận dùng khăn giấy lau chùi qua, trên bàn đặt một quyển sách đang mở. Hơn nữa trang đang mở chính là nội dung bài giảng của cô giáo, tất cả có thể nghĩ tới là, Lam Khả Tâm đã lặng lẽ giúp Diệp Thu làm xong rồi.

Trong lớp không ít học sinh ngưỡng mộ không thôi, cô gái xinh đẹp trong khoa, Lam Khả Tâm là lựa chọn thích hợp nhất làm vợ hiền.

Nhưng bọn họ hoàn toàn không có cơ hội xuống tay, trời mới biết từ lúc nào Diệp Thu đã tán đổ người ta rồi, ngày đầu khai giảng đã liếc mắt đưa tình với nhau, thật sự khiến bọn họ rất đau lòng.

Diệp Thu cười cười xin lỗi cô giáo, sau đó đi thẳng tới chỗ của mình. Lam Khả Tâm thấy Diệp Thu đi tới, khẽ cười với hắn.

Đây là một cô gái vô cùng ôn hoà, thậm chí Diệp Thu chưa từng thấy cô tức giận hay phát cáu cả. Nói chuyện đi đứng nhỏ nhẹ, làm bất cứ việc gì cũng rụt rè, giống như là sợ bị sợ hãi vậy. Diệp Thu nghĩ, cũng không hiểu trên tàu hỏa sao cô lại có dũng khí để mình giúp cô xem tướng tay. Lẽ nào vì khuôn mặt mình có thể mang tới cho người khác cảm giác an toàn sao?

Không đúng, mình rõ ràng rất hại nước hại dân mới đúng. (Hoá ra hắn cũng biết bản thân)

Dương Nhạc và Lý Đại Tráng vẫn như lúc trước ngồi ở phía sau bọn họ, sau khi hai người dùng ánh mắt chào hỏi Diệp Thu, lại chụm đầu vào một chỗ, hình như đang nhỏ giọng nghiên cứu cái gì đó. Mặc dù Diệp Thu không có ý nghe lén, nhưng Diệp Thu vẫn nghe thấy tên của cô giáo phát ra từ miệng họ. Xem ra hai người đang chú ý tới cô giáo.

"Cô giáo không hỏi gì chứ?" Mắt Diệp Thu xem sách, nhỏ giọng nói với Lam Khả Tâm, người trong lớp quá ít, cho dù là ngồi ở góc nào, nói chuyện đều sẽ bị cô giáo nghe thấy. Nhưng đại học không nghiêm khắc như ở trung học. Nếu không làm gì quá đáng, cô giáo thường cũng sẽ không quan tâm tới.

"Có hỏi, tôi nói người hướng dẫn tới tìm anh đi rồi" Sắc mặt Lam Khả Tâm hồng hào nói.

Trong lòng Diệp Thu cười thầm, cái cớ này đúng là không tồi, nhưng cô gái này hoàn toàn không hợp nói dối, sắc mặt hồng hào, ánh mắt trốn tránh, Cô Lý không thể không nhìn ra được, chỉ là không vạch trần cô mà thôi.

Sau tiết đầu tiên kết thúc, cô Lý bưng chén trà ra khỏi phòng học, Dương Nhạc và Lý Đại Tráng lập tức thò đầu tới. Nguồn: http://truyenfull.xyz

Dương Nhạc cười nói: "Sau đột nhiên lại nghỉ học như vậy? Lúc đi cũng không chào bọn tôi một tiếng, bọn tôi còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện gì rồi cơ. Điện thoại của cậu cũng không thể liên lạc được, tôi và Lý Đại Tráng chạy tới văn phòng khoa kinh tế tìm Đường Quả, muốn tìm cô ấy hỏi tình hình của cậu. Không ngờ cô ấy cũng nghỉ học. Sau đó bọn tôi liền nghĩ, chắc là các cậu đi du lịch rồi."

"Hi hi, dẫn hai mỹ nhân đi du lịch, những ngày đó thật là khiến người khác ngưỡng mộ. tay trái ôm tay phải ấp, cuộc sống thật tốt đẹp" Vẻ mặt Lý Đại Tráng nhìn thật dung tục.

"Cậu còn đố kỵ gì nữa, giờ không phải người theo đuổi cậu như mây sao?" Dương Nhạc vỗ bả vai Lý Đại Tráng một cái nói.

"Cái gì mà như mây chứ? Những người đó chỉ là thoảng qua như mây khói. Mình là một người đàn ông truyền thống, chung thủy trong tình yêu. Mình chỉ thích Tiểu Minh của mình thôi, những cô gái khác hoàn toàn khó mà bước vào trái tim mình được." Bộ dạng Lý Đại Tráng đứng đắn nói.

"Chết đi, vừa nãy còn bàn luận với mình thân hình cô giáo Lý đầy đặn như thế nào thế nào" Dương Nhạc không nể nang gì vạch trần bộ mặt giả dối của Lý Đại Tráng.

"Đâu có, mình chỉ bàn luận một chút thôi, không đổ gục thật trước cô, trong lớp có bạn nam nào không bàn luận vấn đề này? Hiện giờ mình và Tiểu Minh tình cảm sâu sắc, cô ấy là trái tim mình, cô ấy là gan dạ mình, cô ấy là ba trong bốn phần cuộc đời mình."

Dương Nhạc không thể chịu được nữa liền đè thân hình gầy gò thấp bé của Lý Đại Tráng trên bàn học rồi đánh cho một trận.

"Tuổi còn trẻ mà không học hành cho tốt, không có việc gì lại học kẻ xấu" Dương Nhạc vừa vung tay vừa nói.

Diệp Thu cười nhìn hai người đùa giỡn, hỏi Lam Khả Tâm ngồi bên cạnh: "Tiểu Minh là ai thế?"

"Hình như là bạn gái của Đại Tráng". Lam Khả Tâm chụm miệng cười. Cô cũng không rõ những việc này lắm.

Dương Nhạc nghe thấy câu hỏi của Diệp Thu, lúc này mới buông cổ Lý Đại Tráng, nói: "Diệp Thu, cậu không biết hiện giờ Lý Đại Tráng chính là nhân vật nổi tiếng trong trường à. Từ sau bữa tiệc chào đón tân sinh lần trước tên ấy sắm vai cầm thú thét vài tiếng, liền thu hút rất nhiều mỹ nhân trong trường. "

"Mấy ngày trước lúc cậu không có ở đây, ngày nào cũng có một em gái chạy tới khoa khảo cổ chúng ta hỏi thăm Lý Đại Tráng là ai, còn có người viết thư tình cho Đại Tráng, nói cái gì mà mình bị chinh phục bởi cách biểu diễn vô cùng xúc động của bạn, lúc bạn ngửa đầu giống như dã thú bị thương gào thét, trái tim mình thật sự rung động. Lúc đó, bóng hình bạn cao lớn như vậy, thế giới trong mắt mình chỉ có sự tồn tại của một người. Bạn nói xem, cô gái này tốt như vậy, để ca ngợi người con trai mình thích, đem chúng ta đá ra ngoài. Bọn mình đều bị coi như không còn tồn tại rồi."

"Đại Tráng cũng bị tài văn chương của nàng đó làm cho cảm động, cho nên cũng viết thư lại cho người ta, không dám tận tay đưa cho người ta, còn như tên ngốc chạy tới bưu điện trong trường bỏ tiền mua một con tem dán vào đó, ba ngày sau mới từ bưu điện chuyển đi, lúc đó cô gái đó mới nhận được thư… Cách viết thư tỏ tình này đã quá lạc hậu rồi, cách gửi thư này càng khiến người ta không còn gì để nói. Hai người này đúng là ăn no rồi thừa hơi, cô gái viết thư ký tên là Tiểu Minh. Bây giờ hai người bọn họ đã thông gian với nhau. Theo mình suy đoán, Lý Đại Tráng đã công phá được một nửa thân trên của cô gái đó rồi."

Diệp Thu nhìn Lam Khả Tâm có chút ngượng ngùng bên cạnh một cái, cười nói: "Tiến triển rất nhanh".

"Đâu có? Đừng nghe Dương Nhạc nói bậy. Mình mới chỉ thơm trán người ta thôi".

"Thời đại nào rồi, còn thơm trán nữa?" Dương Nhạc pha trò nói. Mặt Lý Đại Tráng đỏ giống như gà trông say rượu vậy, đang ra sức bịt miệng Dương Nhạc lại, không cho hắn nói linh tinh nữa.

Diệp Thu cười nói: "Đại Tráng, đây là việc tốt, có thời gian gọi Tiểu Minh tới, mọi người cùng nhau ăn bữa cơm."

Lý Đại Tráng ngại ngùng nói: "Tôi sợ cô ấy không đồng ý. Cô ấy giống tôi, đều rất ngại. Nhưng cô ấy nghe về cậu, nếu tôi nói là cậu mời, cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý."

"Đã từng nghe nói về tôi?" Diệp Nghi hoài nghi hỏi.

"Ừ, ban đầu lúc bạn học quân sự chuyện quăng huấn luyện viên ra ngoài giờ vẫn là chủ đề bàn luận nóng hổi của các bạn nữ đó". Lý Đại Tráng cười đùa nói.

Thật ra Diệp Thu không ngờ mình lại có mức độ nổi tiếng cao như vậy, hoặc là nói một cách chuẩn xác là tiếng xấu đồn xa, nói: "Được, vậy thì lấy danh nghĩa tôi mời đi, chỉ mong là Tiểu Minh nhà bạn sẽ nể mặt tôi."

Diệp Thu mở ngăn kéo túi giấy ra, rút một túi nhỏ tờ báo cuộn thành ra, nhẹ nhàng đưa tới trước mặt Lam Khả Tâm nói: "Khả Tâm, âu phục cô mua giúp bọn tôi lần trước, tôi bảo trả tiền cho cô, mà vẫn chưa có cơ hội. Hôm nay vừa lúc bỗng dưng được tiền, tôi mới rút tiền ra, vừa may đủ trả cô."

Lam Khả Tâm vốn không biết trong tờ báo Diệp Thu đưa tới chứa đồ gì, lúc đang định giơ tay ra nhận, nghe nói là tiền Diệp Thu trả mình lần trước mình giúp hắn mua quần áo, liền rụt tay về, nói: "Diệp Thu, anh không cần trả tôi đâu. Tôi đã nói, bộ quần áo đó coi như quà tôi tặng anh"

"Ha ha, không được. Không chỉ có quần áo của tôi, còn có của Dương Nhạc và Đại Tráng. Ba bộ quần áo đáng giá không ít tiền. Tôi đã đã đáp ứng với bọn họ, nếu đưa quần áo cho bọn họ, sao có thể để cô đứng ra trả tiền được?" Diệp Thu cười nói, khăng khăng đưa tiền vào tay cô.

"Tôi không cần" Lam Khả Tâm bỏ túi giấy lên bàn của Diệp Thu.

Mặc dù Diệp Thu không biết lúc đó làm thế nào Lam Khả Tâm lại có khoản tiền lớn như vậy giúp bọn họ mua quần áo, nhưng quần áo cô mặc hàng ngày đều rất giản dị, không chút cũng không nhìn ra là con nhà có tiền. Huống hồ, lúc cô tới Yến Kinh cũng ngồi tàu hỏa giống mình, gia cảnh chắc là không giàu có lắm.

"Khả Tâm, tôi nhận tâm ý của cô. Nhưng phần hậu lễ tôi thật sự không thể nhận. Cô cứ nhận lại số tiền này đã lần sau tới sinh nhật tôi cô mua quà tặng tôi, được không?"

Nghe Diệp Thu nói, Lam Khả Tâm đột nhiên dũng cảm ngẩng cao đầu, ánh mắt cố chấp nhìn Diệp Thu, nói: "Tôi cảm thấy anh mặc bộ âu phục đó rất đẹp, cho nên tôi mới cố ý mua nó tặng anh. Việc này đối với anh có thể không có ý nghĩa gì, nhưng với tôi, lúc không có ai, nó có thể đêm tới niềm vui, niềm hạnh phúc nho nhỏ."

Lần đầu tiên, Lam Khả Tâm và Diệp Thu nhìn thẳng vào mắt nhau nói chuyện.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.