Cận Thân Bảo Tiêu

Chương 66: Mật hiệu khẩn cấp



Diệp Thu nhìn Trần Hoài Ân sốt ruột, trong lòng cười thầm, nhưng khuôn mặt vẫn là vẻ đứng đắn nói: "Thầy Trần, bức "Thanh Minh thượng hà đồ" không phải của em, là của một trưởng bối. Đồ vật quý giá như vậy, hắn làm sao chịu dễ dàng cho người khác xem được?"

"Oh, đúng đúng" Trần Hoài Âm vỗ trán mình, nói: "Vậy Diệp Thu, hiện giờ em có liên lạc với trưởng bối của em không? Có điện thoại không? Nếu không dùng máy bàn trong phòng làm việc của thầy. Gọi điện thoại, chúng ta hỏi ý kiến của chủ bức tranh một chút."

"Thầy Trần, gọi điện thoại e là không được" Diệp Thu cười lắc đầu, "Chỗ bọn họ không nhận được điện thoại?"

"Không nhận điện thoại?" Lông mày Trần Hoài Ân nhíu lại một chỗ, trong lòng càng thêm tin tưởng những lời Diệp Thu nói. "Nơi hẻo lánh như vậy? làm sao đây? Diệp Thu lúc nào em có thể liên lạc được với vị trưởng bối của em? Xin người cứ yên tâm, ta lấy nhân cách mình ra đảm bảo, tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài. Chỉ là cá nhân thầy muốn thưởng thức, chắc chắn sẽ trở về toàn vẹn với chủ của nó. "

Trần Hoài Ân biết, người Trung Quốc có một tập tục có của cải không để lộ ra ngoài. Người có vật báu vô giá bên mình này chắc chắn không muốn lên tiếng. Nếu như bị người khác lấy được tin tức, bọn họ đâu còn an toàn nữa. Không cẩn thận chỉ sợ là sẽ rước lấy họa sát thân.

"Điều này em hiểu. Thầy Trần danh tiếng khắp thế giới, học trò khắp thiên hạ, em tất nhiên tin tưởng nhân phẩm của thầy Trần, nếu không em sẽ không đề cập chuyện này với thầy." Sau khi Diệp Thu chụp mũ Trần Hoài Ân, nói tiếp, "Nhưng chuyện này sự tình trọng đại, hơn nữa vị tiền bối kia ẩn cư thâm sơn, em cần tìm người chuyên ngành vì chuyện này đi một chuyến. Chỉ cần có được tin tức xác thực, chúng ta sẽ lập tức lên đường."

"Rất tốt. Rất tốt, học sinh Diệp Thu, rất cảm ơn. Em không biết đâu, ta đối với văn kiện cổ này ngưỡng mộ từ lâu." Trần Hoài Ân xoa xoa tay nói.

"Uh. Em nhất định sẽ nghĩ cách để thỏa tâm nguyện của thầy Trần." Diệp Thu nói khẳng định. "Đúng rồi thầy Trần, còn một việc phải làm phiền tới thầy. Thầy có thể nhìn thấy chiếc nhẫn này là của triều đại nào không?"

Diệp Thu giơ tay phải tới trước mặt Trần Hoài Ân, chờ đợi thầy đánh giá. Trong lòng vô cùng kích động hồi hộp, chiếc nhẫn này thật sự vô cùng kỳ dị. Diệp Thu có thể cảm giác được, nó lúc nào cũng đang lớn mạnh, hắn rất sợ một ngày nào đó sức mạnh lớn tới mức mình không thể khống chế được. Như vậy kết quả chắc chắn là quan hệ chủ tớ giữa bọn họ sẽ đổi ngược lại.

"Có thể tháo ra không?" Trần Hoài Ân híp mắt quan sát, tùy ý nói. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Hơi chặt một chút. Không dễ tháo ra." Diệp Thu cự tuyệt. Chiếc nhẫn này thật sự vô cùng quý báu, hắn không dám tùy tiện giao vào tay bất cứ người nào. Đây cũng là việc lúc hắn rời nhà đi xa lão già dặn dò kỹ lưỡng. Nếu rơi vào tay kẻ xấu hay vào tay kẻ đối nghịch quốc gia hay vào tay các thế lực, nó sẽ đủ để dẫn tới một cuộc chiến tranh với quy mô lớn.

Hơn nữa, nếu có người có thể nghiên cứu giải phân ra nó, tiến hành phục chế, trang bị cho thế lực cá nhân hay quân đội, vậy càng vô cùng kinh khủng. Theo lý thuyết, đồ vật thế này Diệp Thu nên hủy diệt nó mới đúng, nhưng trong lòng lại có chút không nỡ.

Trần Hoài Ân cũng không bắt buộc, cầm ngón tay Tang Thiên, đem chiếc nhẫn tới trước mặt mình, chăm chú nhìn một lúc, nói: " Tính chất chiếc nhẫn là chất liệu bằng bạc rất bình thường, điều kỳ lạ duy nhất là một vòng chữ phù khắc xung quanh. Vừa giống với văn tự tượng hình phương đông, lại giống với chữ cái Arabic phương tây. Quá qua loa, lại gắn kết với nhau, không dễ nhận ra. Nhưng cá nhân thầy cho rằng, chắc là không có giá trị khảo cổ gì cả."

Trong lòng Diệp Thu có chút thất vọng, đây không phải là người đầu tiên nói như vậy.

"Thầy Trần hiểu nhiều biết rộng, đã từng nghe nói….Uh. chính là một vài vật thể, có thể có linh hồn hoặc suy nghĩ?" Diệp Thu không cam lòng hỏi.

"Linh hồn suy nghĩ?" Trần Hoài Ân bật cười, "Mỗi tác phẩm nghệ thuật đều có linh hồn và suy nghĩ, chỉ là người thưởng thức có thể nhìn ra được hay không thôi."

"Ý em là ….. có khả năng tấn công."

Trần Hoài Ân sửng sốt, nói: "Điều này chưa từng nghe nói. Nếu có thật, đó chính là vật thần khí hoặc là vật quỷ trong truyền thuyết. Hòa thượng dùng pháp khí, đạo sĩ sử dụng linh phù, những vật đó đều có tính tấn công. Nhưng những đồ vật đó quá thần kỳ, hơn nữa theo quy luật vũ trụ ám hợp tương sinh tương khắc. Đây không phải là đề tài thầy nghiên cứu."

"Cảm ơn thầy Trần." nghe thấy tiếng chuông vào học. Diệp Thu đứng dậy khỏi ghế sofa nói.

"Không có gì. Cảm ơn gì chứ. Muốn cảm ơn thì nên là thầy nói cảm ơn em mới đúng." Trần Hoài Ân xua tay nói, "Đúng rồi, học sinh Diệp Thu, chuyện "Thanh Minh thượng hà đồ" đó?"

"Sau khi tan học em sẽ nhờ người đi hỏi thăm tin tức" Diệp Thu nói qua loa. Kệ đi, mãi đến khi thầy quên mất hoặc là mình rời đi thì thôi.

"Được, được. Vậy thầy đợi tin tốt lành từ em." Trần Hoài Ân cười hài lòng.

Đúng lúc muốn rời khỏi văn phòng Trần Hoài Ân, điện thoại trong túi áo rung lên. Diệp Thu có chút khó hiểu, bình thường không có ai gọi điện cho mình, chẳng nhẽ chiều Đường Quả không phải lên lớp nên muốn về nhà sao? Vậy thì mình phải xin nghỉ rồi?

Rút điện thoại từ trong túi áo ra, nhìn thấy màn hình điện thoại là số của Đường Bố Y. Điều này càng làm cho Diệp Thu có chút khó hiểu. Bình thường Đường Bố Y công việc rất bận rộn, rất ít khi chủ động liên lạc với hắn. Cho dù có liên lạc cũng là cho bác Vương gọi điện thoại tới, hôm nay sao lại đích thân gọi điện thoại tới?

Diệp Thu nhận điện thoại, trong loa truyền tới giọng Đường Bố Y có chút dồn dập

"Alo, phải Diệp Thu không?"

"Là cháu. Chú Đường có việc gì ạ?"

"Có chút việc. Diệp Thu, giờ cháu mau tới công ty một chuyến nhé."

"Vậy Đường tiểu thư?"

"Chú sẽ sắp xếp người tới đón nó."

"Được ạ. Cháu tới ngay" Diệp Thu đồng ý, sau đó cúp điện thoại.

Quay đầu lại nói với Trần Hoài Ân : "Thầy Trần, vừa nãy nhận điện thoại, có việc gấp phải đi giải quyết một chút. Em muốn xin nghỉ một tiết."

"Được cứ đi đi" Trần hoài Ân cười nói.Diệp Thu nhận điện thoại không tránh hắn, hắn cũng nghe được chút nội dung. Huống hồ, hiện giờ mình còn nhờ vả học sinh này, không thể vì chút chuyện nhỏ này mà gây mâu thuẫn với hắn được.

Diệp Thu đi tới cổng trường, vẫy tay gọi một chiếc xe taxi, nói: "Tới tập đoàn Đường Thị"

Xe taxi chở Diệp Thu vừa đi được vài bước, một chiếc xe màu trắng vẫn đỗ cách cổng trường không xa cũng chuyển động chậm rãi, theo sau không xa không gần.

"Báo cáo đạo diễn, mục tiêu xuất hiện. Số 1 đang theo dõi" Tài xế là một nam nhân trẻ tuổi tướng mạo rất bình thường, nhìn chiếc xe taxi phía trước nhỏ giọng báo cáo.

"Tiếp tục theo dõi. Thay phiên nhau với số 2"

"Rõ. Có ra tay giữa đường không?"

"Không cần, thân thủ mục tiêu bất phàm, các người không phải là đối thủ của hắn. Cẩn thận một chút, đến lúc sẽ có người ra tay."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.