Diệp Thu biết, chắc chắn xung quanh có người đang quan sát bọn họ đánh nhau. Nhưng hắn không có hứng thú ôm cây đợi thỏ ở đây. Từ thân thủ của cô gái Uy Quốc và thái độ kiên quyết kết thúc mạng sống của chính mình để có thể trốn tránh câu hỏi của hắn có thể biết, tổ chức có thể có được những nhân tài dũng mãnh không sợ chết này, tuyệt đối không dễ đối phó. Nếu mình không đi, bọn họ sẽ không xuất hiện.
Quả nhiên bị người tài xế nói trúng rồi, xung quanh Lang Sơn hoàn toàn không bắt được xe taxi, muốn ngồi xe, phải đi ước chừng khoảng mười dặm đường. Đơn giản mà nói đoạn đường này với Diệp Thu mà nói không ăn nhằm gì, nếu là Lâm Bảo Nhi chắc là không chịu nổi. Trước ngực ai cao vút kéo theo cả một khối thịt trắng như vậy, chắc chắn đi lại không thoải mái.
Sau nửa tiếng, Diệp Thu mới bắt được một chiếc xe taxi, vừa kéo cửa xe, điện thoại trong túi áo lại vang lên.
Rút ra xem, là điện thoại của Đường Bố Y. Diệp Thu đau khổ vỗ vỗ đầu, thầm nghĩ, sớm biết như vậy đã gọi điện thoại cho Đường Bố Y nhờ hắn cho xe tới đón mình rồi. Thật ra lúc trước Diệp Thu cũng có suy nghĩ này, nhưng tự mình từ bỏ. Hắn không muốn để Đường Bố Y biết quá nhiều chuyện về mình. Nguồn truyện:
Truyện FULL"Chú Đường, có việc gì ạ?" Diệp Thu đóng của xe, sau khi nói địa chỉ cho tài xế, lúc này mới nhận điện thoại của Đường Bố Y.
"Ha ha, Diệp Thu hả?, bây giờ cháu ở đâu?" Trong loa truyền đến tiếng cười sảng khoái của Đường Bố Y.
"Chuẩn bị quay về trường học"Diệp Thu nói.
"Uh? Chú đã cho Uông bá tới đón Quả Quả và Bảo Nhi rồi. Nếu không có việc gì, cháu không cần phải đến trường nữa, về thẳng chung cư đi." Đường Bố Y vừa cười vừa nói. "Diệp Thu, cháu đi tìm Kim Hải Lợi nói chuyện chưa?"
"Vẫn chưa ạ." Diệp Thu thẳng thắn nói. Vốn dĩ trong lòng định đi tìm hắn, nhưng bây giờ đã tối rồi, hắn chắc chắn đã tan sở rồi. Tới công ty bọn họ chưa chắc đã có thể tìm được hắn. Hơn nữa, trong lòng Diệp Thu rất yên tâm với Kim Hải Lợi. Mình dùng thủ đoạn lôi đình đánh bại thủ hạ của hắn, hơn nữa trong tay nắm nhiều bí mật của hắn như vậy, không có mười phần nắm chắc, hắn cũng không dám manh động.
"Ha ha, cháu không cần đi nữa, Vừa nãy Kim Hải Lợi gọi điện thoại cho chú, rất thẳng thắn nói cho chú biết có người tìm hắn để đối phó Đường Thị, nhưng hắn cự tuyệt rồi. Ta có thể nghe ra, hắn rất thành tâm." Việc Đường Bố Y lo lắng đã không xảy ra, chẳng trách tâm trạng lại tốt bất thường vậy.
"Uh" Diệp Thu thản nhiên đáp, việc này cũng không làm hắn cảm thấy bất ngờ.
Vừa cúp điện thoại của Đường Bố Y, chuông điện thoại lại vang lên dồn dập. Trong lòng Diệp Thu thầm nghĩ, bình thường đồ vật này cả năm chẳng đổ chuông, hôm nay sao lại? Công việc bận rộn như vậy?
Màn hình hiện thị số gọi đến là của Đường Quả, điều này thật ra khiến Diệp Thu có chút khó hiểu, chẳng nhẽ Uông bá không đến đón cô ấy?
"Alo, ta là Diệp Thu". Diệp Thu nhận điện thoại nói.
"Ngươi đang ở đâu?" Trong loa truyền đến giọng nói trong trẻo êm tai của Đường Quả, đối diện rất yên tĩnh, chắc là đang trong xe hơi hiệu quả cách âm tốt hoặc là trong phòng
"Ra ngoài làm chút việc"
"Ta gọi điện thoại là để nói với ngươi, ngươi không cần đợi chúng ta nữa, đã có người đến đón chúng ta về rồi." Nói xong, Đường Quả cũng không đợi Diệp Thu trả lời, liền cúp máy.
Diệp Thu nhếch khóe miệng mỉm cười, cô gái vẻ ngoài hung hãn nội tâm lương thiện này, mặc dù cô cố ý làm bộ hung ác, nhưng cuộc điện thoại này đã bại lộ bộ mặt thật của mình.
Có những người, thật ra cũng không xứng đáng với chức diễn viên.
Nếu không cần tới trường học, Diệp Thu để tài xế đưa thẳng về chung cư Lam sắc. Xuống ở nút đường, lúc đi vào tới cổng lớn của chung cư, mới phát hiện có khách tới. Một chiếc xe Benz S600 màu đen đỗ ở cổng, biển đăng ký xe là ở Tô Hàng.
Diệp Thu đi vào trong sân, nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng khách.
"Con bé này, chuyện này đều đã quyết định cả rồi. Sao có thể nói không quay về thì không quay về được chứ? Trầm gia chúng ta cũng là gia đình có máu mặt ở Tô Hàng, sau lại có thể làm ra những việc nói không giữ lời như vậy?" Giọng the thé của một người phụ nữ truyền tới.
"Ai quyết định? Việc các người quyết định các người đi mà làm, không liên quan gì đến ta" là giọng của Trầm Mặc Nùng.
"Mặc Nùng, nói như vậy không được. Ngươi cũng là xuất thân từ Trầm gia, sao có thể trốn tránh trách nhiệm được? Đại thiếu gia họ Bối có gì không tốt? Gia thế tài mạo, lẽ nào không xứng với ngươi? Khó được là lão gia Bối gia cũng thích ngươi? Ngươi vào Bối gia rồi, chẳng khác nào một tay nắm chắc một nửa giang sơn Bối gia, đó là chuyện bao cô gái mơ ước theo đuổi."
"Chú hai, chú không cần khuyên nữa. Cháu sẽ không trở về cùng chú đâu." Giọng Trầm Mặc Nùng có chút uể oải.
"Hừ, thật là một nha đầu không biết tốt xấu. Cháu hất tay mặc kệ như vậy Trầm gia chúng ta biết nói rõ với Bối lão gia thế nào đây?"
"Đó là việc của chú."
"Ya, …. Sao cháu lại nói những lời như vậy?" Giọng người phụ nữ có chút sắc bén. Diệp Thu do dự có nên đi vào trong hay không?
"Lúc đầu là tự các người chạy tới nói chuyện hôn nhân này, bây giờ không nên do các người tự mình tới thu dọn sao?" giọng Trầm Mặc Nùng cũng có chút lên cao, hai người kia đang thách thức chút nhẫn nại cuối cùng của cô..
" Chúng ta không phải vì muốn tốt cho cháu sao?"
"Rốt cuộc là vì cái gì, trong lòng thím hai rõ nhất"
"Trầm Mặc Nùng, cháu đừng quá đáng. Đừng tưởng rằng người trong nhà đều coi cháu như bảo bối, cháu liền coi thường chúng ta, cả ngày giả bộ như tiên nữ chốn nhân gian, cháu cho rằng cháu là ai hả? Không phải là lớn lên có khuôn mặt xinh đẹp, ai sẽ coi trọng cháu chứ?"
"Ya, cô điên kia, cô mắng ai hả?" Giọng Đường Quả không vui truyền ra ngoài. Diệp Thu cười, hóa ra Đường Quả và Lâm Bao Nhi sớm đã về rồi, vậy thì Trầm Mặc Nùng sẽ không phải chịu thiệt thòi rồi. Nhưng nếu hắn gặp phải chuyện này, luôn muốn vào trong xem xem.
"Ngươi nói ta mắng ai? Đây là việc nhà chúng ta, ngươi tới lộn xộn cái gì?"
"Được, ta không lộn xộn. Cút ra khỏi phòng của bà."
"Ngươi….ngươi, người này sao lại không có tố chất như vậy? Còn là đại tiểu thư của Đường Thị, đúng là không có giáo dục."
"Ta là đối với người thế nào nói những lời thế ấy, đối với loại người không có giáo dục như ngươi chỉ có thể như vậy…. Diệp Thu, Diệp Thu….."
Diệp Thu gượng cười, chẳng nhẽ Đường Quả đã biết mình trở về.
"Tới đây" Diệp Thu bước mấy bước, vào tới phòng khách của biệt thự.
Đường Quả cũng chỉ là thuận miệng hô lên, không ngờ Diệp Thu trở về thật, thấy hắn bước vào trong, sắc mặt không khỏi vui vẻ, chỉ đôi nam nữ đứng ở giữa phòng khách nói: "Đuổi họ ra ngoài."
Người đàn ông nhìn có vẻ chỉ hơn ba mươi tuổi, mặc bộ đồ tây vừa vặn, tóc ngắn, trên chiếc áo sơ mi đeo một chiếc nơ màu đen, vừa nhìn là biết con nhà gia thế. Người phụ nữ càng trẻ, tướng mạo chỉ hơn hai mươi tuổi, mắt phượng mày ngài cái miệng anh đào nhỏ nhắn, mặc một bộ sườn sám màu tím khá thịnh hành ở Tô Hàng, nhưng gò má có chút gầy gò, làm ngươi ta có ấn tượng không tốt.
"Mời hai người ra ngoài" Diệp Thu bước tới trước mặt hai người nói.
"Ngươi là ai?" nữ nhân liếc mắt nhìn Diệp Thu, nghi hoặc hỏi.
"Vệ sĩ của Đường tiểu thư" Diệp Thu thẳng thắn đáp.
"Đồ không hiểu quy củ" Nữ nhân khinh thường nói, vung tay tát lên mặt Diệp Thu.