Cận Thân Cuồng Binh

Chương 14: Đánh Cược



“Chút mánh khóe cỏn con này thì có tác dụng gì chứ?”

Nhìn những chiếc lốp xe bị nổ văng tứ tung, Lam Phong lạnh lùng cười lạnh, tay cầm vô-lăng, chân đạp mạnh bàn phanh, trong thời khắc này cả chiếc xe theo quan tính bay lên, chiếc xe bay lên cao hơn hai mét, đâm vào đuôi chiếc Audi màu đen.

Trong khoảnh khắc chiếc đang bay lên, Lam Phong nhìn qua lớp kính trong suốt của xe đối phương, Lam Phong muốn xem người lái là ai, có bộ dạng như thế nào nhưng lại chỉ nhìn được bàn tay có đeo chiếc nhẫn màu xanh ngọc bích trên ngón tay cái đang cầm tay lái của chiếc xe Audi, trên tay còn xăm hình một con rắn nhỏ.

“Xoẹt két!”

Trong không trung, Lam Phong cầm chặt tay lái, đầu xe Rolls-Royce Phantom ngay lập tức rơi xuống, cứ thế đâm vào đuôi chiếc xe Audi, phát ra âm thanh “Két két.”

Thân chiếc xe Audi rung lên, nếu không vì kỹ thuật của lái xe tốt thì e rằng chiếc xe sớm đã bị lật trên đoạn đường cao tốc này.

“Chết tiệt!”

Người điều khiển chiếc xe Audi tức giận trách mắng, vẫn chưa hết bàng hoàng bẻ tay lái đi về phía cầu lớn, lái đến đường cua phía trước mặt.

Nhìn đường cua, khuôn mặt Lam Phong từ từ biếc sắc, trong lòng dâng lên cảm giác bất an, hai hàng lông mày của hắn cứ thế nhíu chặt lại.

Trong nháy mắt Lam Phong lấy hai chiếc kim chân từ trong tay ra, tay phải giữ vô-lăng, tay trái tìm kiếm vị trí cửa xe, ném hai chiếc kim chân ra ngoài.

Hai chiếc kim bắn vào trong chiếc xe Audi màu đen phía trước.

Ánh mắt Tô Hàn Yên kinh ngạc nhìn hắn, Lam phong dứt khoát lựa chọn giảm nhẹ tốc độ, sau đó dừng hẳn xe lại.

Rõ ràng là chuẩn bị đuổi kịp theo rồi, sao hắn lại đột nhiên giảm tốc độ trong lúc này chứ?

“Kết thúc rồi…”

Nhìn ra con đường nhiều ngã rẽ phía trước, khuôn mặt tài xế người lái xe chiếc Audi lộ ra lạnh lùng lãnh đạm, tay cầm vô-lăng, đạp ga tăng tốc.

“Xùy!”

Ngay lúc hai chiếc xe Audi lao ra đường lớn, trên trục đường chính một chiếc xe vận tải vượt qua vạch phân làn cứ thế lao vào một ngõ rẽ nhỏ, bên cạnh vị trí điều khiển chiếc xe Rolls-Royce Phantom của Lam Phong truyền đến một loạt âm thanh khủng khiếp, mạnh mẽ đâm vào hàng rào lan can kiên cố bên đường, một âm thanh rất lớn phát ra.

“ Ầm!”

Nhìn chiếc xe vận tải trên trục đường chính phía trước, Lam Phong thở một hơi dài nhẹ nhõm. Cho dù hắn có đi chậm thế nào đi chăng nữa thì chiếc xe Rolls-Royce Phantom cũng sẽ bị chiếc xe vận tải đó đâm tan tành thôi.

Nếu như hắn tiếp tục đuổi theo hai chiếc xe Audi màu đen thì cuối cùng cũng sẽ bị chiếc xe vận tải đó đâm tan tành như vậy, vì con đường hắn đi đã bị hai chiếc xe Audi màu đen chèn đến độ không có lấy một lối đi, căn bản không cách nào vượt qua hai chiếc xe ấy, hơn nữa con đường này chỉ đủ cho hai chiếc xe chạy.

Đây là một lần mưu sát có tổ chức, có kế hoạch.

Ngồi ở vị trí ghế phụ, gương mặt thanh tú xinh đẹp của Tô Hàn Yên trắng bệch, trên trán lấm tấm mồ hôi, đến lúc này thì cô đã hiểu vì sao lúc đó Lam Phong đã dứt khoát lựa từ bỏ giảm tốc độ không đuổi theo nữa rồi.

Lẽ nào hắn đã đoán trước được tình cảnh này sẽ xảy ra sao?

Nhưng mà, sao hắn lại có thể biết được chứ?

Xem như hai người đã từ dưới âm phủ lượn một vòng rồi trở về.

Lam Phong nhìn chiếc xe Audi màu đen nhanh chóng biến mất trên trục đường chính, trong ánh mắt lộ rõ ra sát khí muốn giết người.

Lam Phong mở cửa nhanh chóng nhảy xuống, đi đến trước xe vận tải, nhìn tài xe điều khiển chiếc xe bị đâm đến biến dạng, không nhìn rõ mặt người, chỉ toàn thấy máu, ý định muốn giết người càng dâng lên mãnh liệt, lẩm bẩm trong miệng: “Các người không chạy thoát được đâu, nhất định phải chết!”

“Đing linh linh.........”

Trong bầu không khí yên lặng chuông điện thoại Tô Hàn Yên reo lên, là Lâm Nhược Băng gọi điện tới: “Chị Hàn Yên, ngay đoạn đầu cầu, cuối ngõ nhỏ xảy ra một vụ tại, anh chị không sao chứ?”

“Không sao! Còn em thì sao?” Tô Hàn Yên hít một hơi thật sâu, chậm chạp nói.

“Em vẫn đang trên cầu đây, không biết ai đã làm nổ lốp xe, nhiều chiếc xe phía trước cũng bị cho nổ lốp luôn rồi.” Giọng nói của Lâm Nhược Băng từ trong điện thoại phát ra.

“Bây giờ như thế này, em trở về biệt thự số 3 trước, bọn chị cũng sẽ trở về luôn…”

“Chị Hàn Yên, chị không đuổi theo bọn họ nữa sao?”

“Không, chuyện này để về nhà rồi nói…”

Nói xong, Tô Hàn Yên liền cúp điện thoại, sắc mặt cô vẫn có chút tái nhợt, nghĩ lại còn rùng mình.

Lam Phong nhìn Tô Hàn Yên, khuôn mặt lộ rõ vẻ tán thưởng, Lam Phong rất hài lòng với biểu hiện của cô, quan tâm nói: “Cô không sao chứ?”

“Không sao!”

Nghe vậy, Tô Hàn Yên nhẹ nhàng lắc đầu.

Lam Phong quay trở lại xe, chuyển hướng xe chạy về phía biệt thự số 3.

“Chị Hàn Yên, anh ấy là người lái chiếc xe vừa nãy à?”

Lâm Nhược Băng ngồi trên sofa trong phòng khách rộng lớn, khuôn mặt lộ rõ vẻ tò mò nhìn Lam Phong đang đi bên cạnh Tô Hàn Yên.

“Cũng có thể nói như vậy…” Tô Hàn Yên thoải mái ngồi xuống sofa bên cạnh.

Lam Phong nhìn Lâm Nhược Băng ngồi bên cạnh, hai mắt rực sáng, đúng là một cô gái mới lớn, cô có thân hình nóng bỏng gợi cảm, khiến người khác kìm lòng không nổi mà muốn ngắm nhìn lâu một chút. Cùng với vòng eo con kiến và vòng một trắng mịn.

Lam Phong cố gắng giữ biểu cảm khuôn mặt luôn ở trạng thái bình tĩnh, ho nhẹ vài tiếng, từ từ bước đến trước mặt Lâm Nhược Băng, vuốt vuốt cằm cẩn thận đánh giá cô, sau đó hờ hững nói: “Cô chính là cô bé vừa rồi lái chiếc xe Ferrari?”

Không chờ Lâm Nhược Băng trả lời, Lam Phong chậm rãi nói tiếp: “Kĩ thuật lái xe cũng thường thôi, còn cần phải nâng cao.”

Từ đầu đến cuối, không giây phút nào ánh mắt Lam Phong rời khỏi thân thể Lâm Nhược Băng, hắn làm ra vẻ thản nhiên thư thái như không có gì, giả vờ bí hiểm.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy gái xinh bao giờ à?” Lâm Nhược Băng vốn còn muốn chỉ dạy kĩ năng lái xe cho Lam Phong, ai ngờ bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, khiến cho cơn tức giận dâng lên ngùn ngụt, vỗ mạnh xuống bàn trà: “Anh còn dám nhìn? Muốn ăn đòn à?”

“Hừm! Cô bé này cũng khó tính ra phết nhỉ. Sao nào? Muốn đánh nhau?”

Lam Phong rất vui vẻ, không chỉ có thân hình nóng bỏng, gợi cảm đến tính cách cũng nóng nảy như vậy.

“Đánh thì đánh! Tôi sợ anh chắc?”

Lâm Nhược Băng đứng đậy, nhìn Lam Phong như đang nhìn một cô kỹ nữ không mặc quần áo, nở nụ cười bí hiểm cùng vẻ đăm chiêu suy nghĩ, cố gắng thể hiện mình là một cô gái mỏng manh yếu đuối, nghĩ thầm trong lòng: “Anh cho rằng trình độ lái xe cùi thì đánh nhau cũng cùi sao? Bản tiểu thư đây đã có Taekwondo đai đen cấp 9, Judo đai đen cấp 9, thiên tài kiếm đạo cấp 9.”

“Thực sự muốn đánh mà!”

Nhìn Lam Phong và Lâm Nhược Băng đấu võ mồm, Tô Hàn Yên cười, trong lòng cố gắng gượng đè nén.

“Đến đi, đến đi, đến đi, tôi mà phải sợ cô á.” Lam Phong vén tay áo lên, ra sức xây dựng hình tượng Vương Bát Chi Khí.

“Đợi đã…” Nhìn tư thế chuẩn bị đấu võ của Lam Phong, Lâm Nhược Băng nhàn nhạt nói.

“Sao nào? Sợ rồi sao?” Lam Phong vuốt vuốt cằm, đắc ý nói.

“Nực cười! Bản tiểu thư đây mà phải sợ anh á?” Lâm Nhược Băng lộ ra vẻ khinh bỉ: “Cứ đánh không thế này chẳng có tý thử thách nào cả, hay là chúng ta đánh cược đi.”

“ Đánh cược?”

Lam Phong làm bộ sợ hãi, liên tục lùi về phía sau hai bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.