Đường Hồng khó hiểu nhìn theo ánh mắt của Văn Tường thì nhìn thấy dòng chữ lớn trên máy vi tính, sắc mặt lập tức thay đổi, miệng hét chói tai: “A...”
Nghe thấy trong văn phòng tổ trưởng truyền ra tiếng hét, mọi người ngồi trong phòng đều cười hiểu rõ.
Lam Phong suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng: “Rốt cuộc thấy chữ rồi sao?”
“Có khi nào bọn họ đã bị dọa tới chết khiếp rồi không?”
Lam Phong thầm nghĩ.
Một lúc sau, Lam Phong nhìn thấy Văn Tường và Đường Hồng lo lắng chạy ra ngoài, quần áo trên người rất lộn xộn.
Một tiếng sau, hắn lại thấy Văn Tường trở về, sắc mặt tái xanh nhưng lại không thấy Đường Hồng đi theo phía sau hắn ta.
“Nhìn cái gì? Làm việc tiếp cho tôi!”
Làm như không thấy ánh mắt của mọi người, Văn Tường tức giận nói, lúc này tâm trạng của hắn rất khó chịu. Lúc nãy hắn đã tới phòng kỹ thuật điện tử của công ty, cũng hiểu được máy tính của mình bị người ta giở trò nhưng đám người vô dụng kia lại chẳng điều tra ra một chút thông tin nào chứ đừng nói tới tìm ra người làm.
Văn Tường rất lo lắng nhưng lại không nghĩ ra cách giải quyết, nghĩ tới video của mình bị đưa ra ngoài ánh sáng, hắn ta cảm thấy tuyệt vọng vô cùng, nếu vậy cuộc đời hắn ta cũng xong luôn.
Hắn ta thích chụp ảnh và quay video của người khác nhưng chưa từng nghĩ tới có ngày mình sẽ bị người ta chụp ảnh thế này.
Rốt cuộc người kia muốn gì? Có đưa video kia lên mạng không? Ngày mai mình có thành tiêu điểm bị mọi người nói chỉ trỏ không?
Văn Tường càng nghĩ càng cảm thấy mình sắp điên rồi.
Hắn ta còn đang lo lắng đứng ngồi không yên, bên kia Lam Phong lại thoải mái rót một ly nước rồi bình thản uống.
Hành động này của Lam Phong rơi vào trong mắt Văn Tường lại khiến hắn ta cảm giác Lam Phong đang chế nhạo mình, bước chân hắn ta dừng lại, tay vỗ mạnh vào bàn Lam Phong, giống như tìm được nơi xả giận, hắn ta quát: “Con mẹ nó, cậu còn tâm trạng uống nước sao? Tài liệu tôi nói, cậu làm tới đâu rồi?”
“Con mẹ nó, tôi đang hỏi cậu đấy!” Thấy Lam Phong không nói gì, Văn Tường vỗ mạnh tay vào bàn làm việc, tức giận nhìn Lam Phong.
Vào lúc này, Lam Phong đã trở thành cái bao cát để hắn ta trút giận.
“Con mẹ nó, mắt anh mù rồi hả, không nhìn thấy gì sao?” Vẻ mặt Lam Phong lạnh lẽo, trên người Hắn tỏa ra một hơi thở sắc bén, hắn ném một cái USB lên bàn.
Thấy khí thế của Lam Phong, Văn Tường giật mình, người giống như đang nằm trong hầm băng vậy, không nhịn được lui về phía sau hai bước, hắn ta chưa từng nghĩ người luôn luôn nhẫn nhịn như Lam Phong lại dám phản kháng lại mình.
“Những tài liệu này đều là do cậu làm?” Cố gắng kiềm chế tức giận trong lòng, Văn Tường thờ ơ cầm cái USB trên bàn lên.
Lam Phong không muốn nói nhảm với Văn Tường, cũng không thèm nhìn hắn ta thêm một lần nào nữa.
Thấy Lam Phong không để ý tới lời mình nói, cơn giận đang cố gắng kiềm nén trong lòng Văn Tường bùng nổ nhưng vì đang có nhiều người nhìn chằm chằm, hắn không thể mất bình tĩnh, hơn nữa tên nhóc này đã là cái gai trong mắt của Tô tổng, chắc chắn công ty sẽ không chứa chấp hắn, vì vậy Văn Tường quát to: “Sao không nói gì? Câm rồi sao? Nếu cậu còn chưa chuẩn bị xong tài liệu tôi giao thì... hôm nay tôi sẽ cho cậu biết tay!”
Văn Tường tức giận cầm lấy USB cắm vào chiếc máy tính bên cạnh kiểm tra, trong mắt lên vẻ độc ác, hắn ta không tin Lam Phong có thể hoàn thành nhanh như vậy, bộ tài liệu hắn ta giao lần này cũng phải mấy chục nghìn chữ ấy...
Trong đầu Văn Tường đã hiện lên đủ loại cách phạt Lam Phong nhưng tới lúc hắn nhìn chữ xuất hiện đầy rẫy trên màn hình máy tính thì đôi mắt trợn tròn...
Hắn ta vội cầm tài liệu trên bàn Lam Phong so sánh.
Một lúc sau, trên gương mặt Văn Tường hiện ra vẻ khó tin.
Thằng nhóc này lại có thể... hoàn thành xong hết rồi?
Nhanh vậy sao?
Trong lòng Văn Tượng xuất hiện một cảm giác kỳ lạ.
Nhưng hắn ta nhanh chóng bình tĩnh trở lại, hờ hững nhìn Lam Phong rồi bước vào phòng làm việc của mình, không thể cứ bỏ qua cho tên nhóc này thế được.
Một lúc sau, hắn ta ôm một tập tài liệu dày đi ra, ném mạnh lên bàn làm việc của Lam Phong: “Nếu cậu đã làm việc ổn như vậy thì giúp tôi làm gõ thêm những tài liệu này đi.”
“Nếu anh muốn thành tiêu điểm bị chỉ trỏ vào ngày mai thì... tôi sẽ làm giúp!”
Lam Phong thờ ơ nhìn sang Văn Tường.
Bây giờ hắn không có tâm trạng chơi đùa với hắn ta.
Văn Tường nghe hắn nói vậy thì cơ thể run rẩy, trước ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu của mọi người ôm tài liệu về phòng.
Văn Tường là người thông minh, người khác có thể không hiểu câu nói của Lam Phong nhưng hắn lại hiểu rất rõ, muốn Lam Phong gõ xong số tài liệu này trong vòng một tiếng là không thể, ngay cả hắn ta cũng không làm được chuyện này, và hắn ta cũng tin trên đời không ai làm được như vậy.
Hơn nữa câu nói: “Nếu anh muốn trở thành tiêu điểm bị chỉ trỏ vào ngày mai thì... tôi sẽ làm giúp” của Lam Phong khiến Văn Tường hiểu ra.
Người im lặng không một tiếng động hack vào máy tính của hắn, mà tất cả những người ở trong bộ phận kỹ thuật cũng không tìm ra chính là Lam Phong, như vậy cũng lý giải được nguyên nhân tại sao Lam Phong có thể hoàn thành tài liệu chỉ trong thời gian ngắn như vậy, như vậy mới có thể giải thích được ý nghĩa trong câu nói của Lam Phong.
Văn Tường sợ, bây giờ hắn ta thật sự sợ hãi.
Hắn ta cho rằng Lam Phong giúp hắn hoàn thành số tài liệu kia là do Lam Phong sợ mình nhưng lại chưa từng nghĩ tới hắn ta tại đi gây chuyện với người không nên trêu chọc rồi tự đào hố chôn mình như vậy.
Hệ thống bảo mật của công ty đều không làm gì được Lam Phong, hắn có thể dễ dàng xâm nhập vào hệ thống mạng máy tính, lấy video và gửi cho mình...
Văn Tường còn nghĩ Lam Phong phá hỏng việc theo đuổi tổng giám đốc Tô Hàn Yên của thiếu gia tập đoàn Lam Thiên thì sẽ gặp rắc rối, chắc chắn tống giám đốc sẽ đuổi hắn, nhưng tới giờ vẫn chưa nghe được tin gì về việc này.
Rốt cuộc Văn Tường cũng nhớ ra, Báo ca của Hắc Lang Hội nói nhận được tiền rồi thì sẽ báo tin cho mình nhưng... tới giờ còn chưa có tin tức gì.
Lam Phong này, hắn ta không thể trêu vào.
Bây giờ Văn Tường mới nhận ra, Lam Phong là một người rất đáng sợ.
Chờ mãi mới tới lúc tan sở, Lam Phong nhìn di động, rồi nhắn tin cho Tô Hàn Yên: “Người đẹp, có muốn ăn cơm trưa với anh không?”
Nhưng không được đáp lại.
Có lẽ vị băng sơn mĩ nhân này còn đang chăm chỉ làm việc, không có thời gian đọc tin nhắn.
Lam Phong lắc đầu rồi rời khỏi phòng làm việc đi tới canteen của công ty.
Canteen của Ức Vạn rất lớn, rộng hẳn một tầng lầu.
Lúc Lam Phong đi vào canteen thì trong phòng đã có rất nhiều người, hơn hai mươi cái bàn bên các quầy thức ăn đều đã đầy người ngồi, hắn thấy một quầy có rất nhiều người tới mức xếp thành một hàng dài, có lẽ mùi vị thức ăn ở đó là ngon nhất.
Nhưng Lam Phong vốn không phải người có yêu cầu cao về thức ăn, hắn tới một quầy ăn có vài người đứng, xếp hàng một lúc rồi lấy một phần sườn xào chua ngọt và ớt chuông xào thịt bằm rồi nhìn xung quanh tìm một chỗ ngồi.
Một lúc sau, Lam Phong nhìn thấy Liễu Nhược Thanh ở một nơi khá yên tĩnh, mắt hắn trở nên sáng ngời, vội bê đồ ăn tới chỗ Liễu Nhược Thanh.