“Vậy hả?” – Lục Phi lần đầu tiên được người ta khen ngợi tài nấu ăn trong lòng không khỏi ấm lên, liền đem đĩa sườn chua ngọt đẩy tới trước mặt Hạ Chí Anh – “ Vậy ăn nhiều một chút, không nên khách khí.”
“Vâng.”“Ăn chậm một chút, không ai giành với cậu đâu” – Lục Phi nhìn bộ dáng y ăn cơm nghĩ thầm chắc hẳn y đói bụng lắm, lại đưa tiếp cho y bát canh cá diếc, “Ăn canh, coi chừng nghẹn”.
“Vâng, cám ơn.” – Hạ Chí Anh cắn rụng một miếng sườn, sau đó ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt cất chứa ý cười của Lục Phi, liền hỏi “Chú Lục, sao chú không ăn?”
“A?” Lục Phi lúc này mới ý được mình thất thố, ho khan hai tiếng rồi rầu rĩ cúi đầu xới hai đũa cơm trắng. Chính là đang ăn mà không có mùi vị gì cả thì đột nhiên có một đôi đũa đưa ngang qua, đem một miếng thịt sườn vàng ươm đặt trong bát hắn.Lục Phi thiếu chút nữa bị sặc thì thấy Hạ Chí Anh mím môi mỉm cười:
“Chú cũng ăn nhiều một chút, không cần nhìn tôi ăn mãi thế. Chú xem, người chú cũng chả nhiều thịt mấy đâu.”
“Tôi không sao, đều đã tới tuổi này rồi, hẳn là nên ăn nhẹ một chút, như vậy mới có lợi với sức khỏe.”Hạ Chí Anh nở nụ cười, dưới mái tóc mềm mại là một ánh mắt ôn nhu: “Nói cho đúng hơn, một bàn món mặn ngày hôm nay này là đều vì tôi mà nấu sao?”
Ách.
Lục Phi nhất thời không nói gì, nâng cao đôi đũa trợn mắt nhìn người thanh niên ngũ quan tinh xảo trước mặt, thầm nghĩ tiểu tử này sao mà lại sắc bén đến thế, thật sự là một câu nói trúng tim đen.
Hạ Chí Anh chớp chớp đôi mắt, hàng mi đen dày dưới ánh đèn huỳnh quang không sáng mấy càng trở nên mập mờ hơn, đôi mắt đen thâm thúy cùng cái bóng đen mập mờ nghiêng nghiêng trên đầu mũi cao thẳng, khiến cho người nhìn ngay cả đầu ngón tay cũng đều nóng lên.
“Chú Lục, chú thật tốt.”
Hạ Chí Anh nhẹ giọng nói, ánh mắt vô cùng chân thành, biểu tình rất chuyên chú. Y vươn tay ra, mấy ngón tay thon dài khẽ ngừng giữa không trung, sau đó nhẹ nhàng chạm vào hai má Lục Phi. Lòng bàn tay y nhẵn mịn, da thịt tuổi trẻ tươi mát tựa như nước ngưng tụ thành. Thế nhưng Lục Phi nhìn y, lại cảm thấy nơi bị y chạm phải nóng đến lợi hại.
Dường như Hạ Chí Anh đã dần nghiện mấy buổi cơm chiều ấp ám viên mãn, tiểu tử này cứ hai ba ngày lại chạy tới nhà Lục Phi, lâu ngày, Lục Phi cũng dần quen, đem cơm nấu thành hai phần, đồ ăn cũng chuẩn bị thành hai suất.
Hạ Chí Anh cũng rất biết điều, sau khi cơm nước xong sẽ giúp Lục Phi thu rửa chén bát, mỗi lần tới cũng đều mang theo chút điểm tâm nho nhỏ. Tuy rằng Lục Phi không thích y mang mấy thứ gato, bánh mousse, bánh quế tới nhưng mỗi khi ăn trong lòng vẫn ngọt ngào không thôi.
Lục Phi không biết chính mình đang tính toán điều gì, cùng Hạ Chí Anh không thể tính là bạn bè, lại càng không thể xem như tình nhân. Chính là cứ mãi duy trì loại quan hệ nhập nhằng vi diệu này, không phá vỡ, cũng không tiến thêm một bước nào. Nếu như nói là đang chờ đợi một lần one night stand hoàn mỹ, như vậy… tình cảm nhập đầu như thế này không khỏi là hơi quá nhiều đi?
Trước kia, những lần cùng đối tượng giải quyết dục vọng tại khách sạn hay thậm chí là toilet quán bar, ngay cả khuôn mặt bọn họ Lục Phi cũng không thể nhớ rõ. Lúc mới bắt đầu, hắn còn cảm thấy chút bi ai, lâu dần cũng liền tập mãi thành thói quen. Ai cũng hiểu rõ như ai, chẳng qua chỉ vì nhu cầu mà lên giường thôi, cũng chả phải là giết người phóng hỏa, mình với người đều không xấu mặt nào, hà tất chi cứ phải canh cánh trong lòng như vậy.
Cho nên, tình cảm ban đầu vốn đơn thuần nay càng trở nên mong manh mờ nhạt, dần dần liền quên mất tư vị ái tình là gì, chỉ nhớ rõ khoái cảm đọng lại. Thậm chí đến cuối cùng, ngay cả động tác trừu tống đều khiến hắn cảm thấy nhàm chán.
Có đôi lúc Lục Phi không nhịn được mà thầm nghĩ, giá mà Hạ Chí Anh tuổi tác không sai biệt lắm, giá mà y xuất hiện sớm hơn một chút, lựa lúc hắn đang cỡ hai mươi mấy cái xuân xanh mà xuất hiện thì có lẽ hắn sẽ phải lòng người thanh niên này, sau đó sẽ là một hồi thuần túy luyến ái.
Nhưng chính là tuổi của hắn hiện tại đã già rồi, dũng khí hầu như cũng tiêu biến gần hết, hắn không muốn dư thừa tinh lực để theo đuổi những thứ (mà hắn biết) nhất định sẽ không có kết quả.
Thi thoảng hắn cũng đã thử rời xa Hạ Chí Anh, nhưng mà cuối cùng cũng lại phải dằn lòng vì y mà đun một nồi nước, sau đó ngồi ở trong căn phòng chỉ có hai mươi mấy mét vuông chờ tiếng đập của vang lên vào lúc 6h30 mỗi ngày.
Đối diện với bộ dạng này của mình, Lục Phi không khỏi nhớ tới món đồ chơi hình con ếch (1) mình hay chơi lúc bé, làm bằng lá sắt, nước sơn tô vẽ vụng về một màu xanh, nhìn qua trông rất xấu rất ngốc. Một khi lên dây cót nó sẽ cố chấp mà bật nhảy về phía trước cho đến khi dây cót lỏng dần.
Hắn cảm thấy bây giờ mình thật giống con ếch đồ chơi xấu xí ấy, cứ không đầu không đuôi mà bật về phía trước, không biết kết quả sẽ thế nào, không biết khi nào dây cót sẽ lỏng, không biết khi nào mình sẽ không nhảy được nữa nhưng vẫn cứ như cũ giống như ma-cà-bông mà bật nhảy. Ba đát ba đát.
“Chú Lục.”
Hiện tại Hạ Chí Anh ăn xong cơm chiều sẽ lưu lại xem TV chốc lát, thời gian y mè nheo ở trong nhà hắn ngày càng nhiều. Lục Phi đem chén bát rửa sạch bỏ vào trong chạn rồi quay đầu hỏi: “Hửm? Chuyện gì?”
“Chuẩn bị tới tết rồi, chúng ta đi công viên giải trí chơi đi?”
“Không cần đâu, tôi đã hưởng được ba mươi tám cái tết ta rồi, cũng không phải là cái ngày hiếm lạ gì, làm sao giống như mấy kẻ nhiều tiền đầy mánh lới, vẫn là nên tiết kiệm một chút mua đồ ăn thì hơn.” Huống hồ tôi cũng không giống cậu, tuổi trẻ tràn đầy tinh lực, nếu mà cùng cậu chơi cái thuyền hải tặc (2) gì gì đó thì lấy quách cái mạng già tôi đi cho rồi.
“Nhưng mà năm nay không giống như trước, năm nay tôi muốn đón tết cùng chú.”
Lục Phi có chút ngạc nhiên: “Cậu không trở về nhà sao?”
“Không, dù sao thì nhà trọ cũng không đóng cửa, tôi ở lại thành T (Thiên Tân) mừng năm mới luôn.”
Lục Phi có chút ngoài ý muốn liếc y một cái, sau đó nói: “Vậy sao cậu không đón tết với nhóm bạn của cậu đi?”
Hạ Chí Anh cười cười, trên tay bưng đĩa salad trái cây Lục Phi đưa cho: “Không, tôi chỉ muốn đón tết cùng chú thôi.”
Lục Phi phất phất tay, cười gượng hai tiếng: “Hay là thôi đi, chú Lục này của cậu lớn tuổi rồi, không chịu nổi dày vò này đâu”
“Tôi cam đoan sẽ không làm phiền chú.”
Lục Phi liền ha ha cười: “Kính nhờ, trò chơi trong khu giải trí thực mắc tiền, bên ngoài thu tiền vé vào cửa, bên trong lại còn tiếp tục thu tiền vé trò chơi, tôi nào có nhiều tiền như vậy chứ?”
“Tôi có nè” Hạ Chí Anh nhanh miệng tiếp lời “ Tôi có tiền, tiền lương của tôi cho tới bây giờ cũng không tiêu xài loạn xạ, rất là tiết kiệm, tôi sẽ dẫn chú đi chơi.”
Lục Phi trừng hắn.
“Chú Lục, tôi ăn chực cơm nhà chú lâu như vậy cũng nên mời lại chú a, nếu không tâm tôi sẽ áy náy lắm đó.”
Lục Phi vội ho một tiếng: “Không sao cả, chỉ là hỗ trợ bần dân mà thôi…”
“Chú Lục… Chú không muốn mừng năm mới cùng tôi sao?”
Hạ Chí Anh sử dụng đòn sát thủ, nháy mắt lộ ra ánh mắt u oán vô cùng khổ sở bi thương.
Lục Phi nghẹn họng: “Ách… không phải ý tứ này …”
“Vậy là chú có hẹn cùng người khác sao?”
“…Cũng không có…”
“Vậy sao không chịu đi cùng tôi?” Hạ Chí Anh nhìn Lục Phi, “Tôi sẽ không hồ nháo, cũng sẽ không tiêu tiền của chú…”
“Cái này…”
“Đi với tôi đi? Được không?”
“…” Lục Phi nhìn Hạ Chí Anh không nói gì, cuối cùng thở dài, thoáng gật đầu.
Hạ Chí Anh dẫn hắn đi tới khu giải trí An Đức nổi tiếng nhất thành T (Thiên Tân), đó là thanh địa cuồng hoan thâu đêm của những người trẻ tuổi, bên trong có rất nhiều nhiều trò chơi độc đáo, tỷ như miệng ngựa gỗ xoay vòng phun ra được kẹo, quỷ ốc không phải là một căn phòng tầm thường mà được xây dựng thành một tòa lâu đài theo phong cách Baroque (3), nhân viên nghiệp vụ sẽ giả dạng thành Ngài Thỏ Trắng mà lắc lư đứng trong hầm bộ tay cầm bóng bay tặng họ.
Nghe nói khu giải trí An Đức là do một vị đại gia họ Hạ xây dựng, những cặp tình nhân đến đây thường luôn phỏng đoán ông chủ này đến tột cùng là người như thế nào. Hắn nhất định là sẽ rất trẻ con, có lẽ cũng sẽ rất lãng mạn. Mỗi ngày đều có rất nhiều điều bất ngờ đang chờ đợi, tỷ như là trong khu trò chơi cất giấu một ít quà tặng chờ đợi khách nhân hữu duyên phát hiện rồi sau đó sẽ được miễn phí mang đi. Thậm chí khoa trương hơn nữa là lễ tình nhân sẽ cho trực thăng rải đều hoa hồng đỏ khắp khu giải trí.
Lục Phi bị Hạ Chí Anh kéo đi chơi không ít trò chơi thú vị, hắn đối với loại hình giải trí mà người trẻ tuổi ham thích này không có mấy hứng thú. So với cùng Hạ Chí Anh chơi trò quăng vòng có thưởng này hắn càng mong muốn ngồi khu nghỉ ngơi hơn, an an phận phận uống ly trà, thuận tiện nghe một ít tiếng kêu thảm thiết từ phía thuyền hải tặc truyền tới.
Hạ Chí Anh từ căn tin (được thiết kế) hình công chúa bạch tuyết mang theo hai phần bánh tiramisu đi một mạch tới khu nhà ăn lộ thiên (ngoài trời). Lục Phi đang chán nản ngồi chờ ở hàng ghế mây thấy Hạ Chí Anh đặt hai phần bánh ngọt xuống bàn thì thoáng nhíu mày.
“Để tiền mua mỳ ăn liền thì tốt rồi, mấy thứ này nhất định là mắc tiền lắm?”
“Haiz, mắc thì mắc, dù sao một năm cũng chỉ phung phí có một lần này chứ mấy.” Hạ Chí Anh vò nhẹ mái tóc đen mượt, dừng một chút rồi hướng ánh mắt về chiếc đu quay cách đó không xa, “Chú Lục, tôi muốn chơi cái kia…”
Chiếc đu quay to khổng lồ, lúc cabin chậm rãi nhích lên tới đỉnh cao nhất có thể thấy toàn bộ khu giải trí, Lục Phi nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, lâu đài Baroque cổ kính xa xa trở thành một khối mô hình khổng lồ, có những ngọn đèn mong manh tỏa sáng nơi cửa sổ, trông phi thường xinh đẹp.
Hạ Chí Anh ngồi bên cạnh hắn, đang lấy tay bóc vỏ hộp bánh.
“Phần này cho chú, phần này cho tôi.”
Y đem phần bánh ngọt tinh hương nhuyễn tới tay Lục Phi.
Lục Phi quay đầu nhìn bộ dáng y nghiêm túc múc ăn từng muỗng nhỏ, thích thú cười rộ lên: “Cậu hình như rất thích đồ ngọt.”
Hạ Chí Anh gật gật đầu.
Ngoài cửa cabin, đền neon lập lòe nhấp nháy sáng tối bất định tựa như sóng nước lấp lánh trên biển đêm sâu thẳm. Lục Phi ngước nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của Hạ Chí Anh. Trong bóng đêm, đôi bàn tay trắng nõn của y gần như trở nên trong suốt, khuôn mặt ngọc thạch tinh tế giống như đã từng trải qua phẫu thuật thẫm mĩ, tinh thần phấn chấn của thiếu niên cùng sự thành thục đầy mị lực của nam nhân có vẻ mâu thuẫn nhưng lại rất hòa hợp mà cùng tập trung cùng trên người cậu trai này, khiến cho người ta không khỏi kinh ngạc đối với sự hòa hợp khí chất một cách tinh mỹ này.
Lục Phi đem phần Tiramisu chưa động tới của mình đưa cho y: “Thích như vậy thì ăn luôn phần của tôi luôn đi”.
“Chú không thích đồ ngọt?”
“Không có, nhưng mà cậu có vẻ thích nó hơn tôi.” Lục Phi cười cười, “Ẩm thực thì tốt nhất nên để cho người biết thưởng thức nó hưởng dụng, nếu như ngày mai cậu còn tới nhà của tôi ăn cơm chiều thì nhớ mang theo đậu hủ chiên bán ven đường, so với tiramisu tôi càng thích thưởng thức nó hơn.”
Hạ Chí Anh thế nhưng không tiếp nhận phần bánh ngọt trong tay Lục Phi, chỉ dùng đôi mắt sâu thẳm tối đen như mực chăm chú nhìn Lục Phi, rất lâu sau đó y nói: “Chú Lục, tôi biết chú rất tốt với tôi.”
Lục Phi có chút ngoài ý muốn giương mi lên, lập tức tỏ vẻ không hề gì mà cười nói: “Ha ha, bởi vì tôi là người tốt cho nên cậu muốn phát thẻ (4) cho tôi sao?”
Hạ Chí Anh cúi thấp mặt, lông mi của y tựa như cánh quạt che đi đôi mắt xinh đẹp, y tựa lưng vào ghế ngồi, tiếp tục nói: “… chỉ có điều, phần tiramisu này, tôi vẫn là muốn nhìn chú ăn hết.”
“Vì sao?”
Thối tiểu quỷ, sao lại có chuyện cường ép người ta ăn đồ ngọt chứ.
“Cái này, nên nói sao đây nhỉ… đại khái vì nó không đơn giản chỉ là một phẩn bánh ngọt đi.”
Lục Phi nở nụ cười: “Ha? Không chỉ là bánh ngọt? Chẳng lẽ nó là quái vật sao?”
“…Không phải, nó là một loại tâm ý.”
Lúc Hạ Chí Anh nói xong, y nâng mắt lên nhìn Lục Phi, ánh mắt y rất thâm thúy, tính trẻ con ngẫu nhiên hiện lộ hoàn toàn không thấy, chỉ còn mị lực thành thục hoàn mỹ, làm cho Lục Phi một trận bối rối.
“Tôi kể cho chú nghe một câu chuyện nhé?” Hạ Chí Anh nói.
Lục Phi rụt cổ, làm ơn đê, hắn cũng không phải con nít đi nhà trẻ mà cần phải nghe thằng nhóc chưa dứt sữa này kể chuyện xưa.
Hạ Chí Anh không thấy biểu cảm không tình nguyện trên khuông mặt của Lục Phi, tự biên tự diễn: “Thật lâu thật lâu trước kia, khi Italy đang chìm trong chiến tranh, có một đôi vợ chồng rất hạnh phúc, nhưng bọn họ lại rất nghèo. Sau đó, người chồng đi sung quân, người vợ ở nhà dùng trứng gà, ca-cao, bột bánh còn sót lại trong nhà chế biến thành một loại bánh ngọt tặng cho chồng nàng. Nàng đặt cho phần bánh một này một cái tên rẩt êm tai – tiramisu. Trong tiếng Ý, nó có nghĩa là …”
Y nhìn Lục Phi, thanh âm dần dần nhẹ đi, khuôn mặt trẻ tuổi anh tuấn trong bóng đêm trở nên mờ ảo tựa như giấc mộng làm cho tâm người nảy sinh sợ hãi, Lục Phi không dám nhìn y nữa, nhưng lại giống như bị thôi miên, vô pháp đưa ánh mắt rời khỏi khuôn mặt Hạ Chí Anh.
“Hãy dẫn em đi”
Y nói xong, nhẹ nhàng đưa tay bao phủ mu bàn tay của Lục Phi. Sự ấm áp bất ngờ này giống như một chiếc lưới vô hình giăng xuống mà Lục Phi lại là một con cá ngu ngốc trì độn, hắn vừa vặn bị chiếc lưới tóm gọn.
Khuôn mặt vạn năm vô lại không đứng đắn vào giờ phút này sung huyết đến đỏ bừng, cá đã sa vào lưới nhưng vẫn còn hấp hối giãy dụa: “Haha, người Italia tình cảm thật, câu chuyện này thật ý nghĩa…”
Hạ Chí Anh không cười, y nghiên túc nhìn hắn, vẫn như cũ gắt gao nắm lấy bàn tay có chút run rẩy của Lục Phi, cabin đu quay chậm rãi hạ xuống, rõ ràng là tốc độ vẫn bình thản ôn tồn nhưng so với vân tiêu phi xa ( mây bay xe chạy) càng làm cho Lục Phi đầu váng mắt hoa.
Hạ Chí Anh càng ngày dựa lại gần hơn, Lục Phi thậm chí còn có thể ngửi được mùi hương tao nhã trên người y.
Người nọ khàn khàn nói với hắn: “Bọn họ rất nghèo, nhưng vẫn luôn bên cạnh nhau, chẳng sợ chết chóc nơi chiến trường bọn họ vẫn không nguyện ý tách ra.”
Lục Phi trừng mắt nhìn y, ngọn đèn bên ngoài đột nhiên trở nên mơ hồ,… giống như toàn bộ thế giới này, chỉ duy có khuôn mặt Hạ Chí Anh đang không ngừng tới gần y là rõ nét.
Thời điểm môi chạm nhau, trong đầu trống rỗng một mảnh tối đen như mực, hệ thần kinh đều ngưng hoạt động, tế bào kêu gào như pháo hoa nở rộ.
Đôi môi ấp ám của Hạ Chí Anh còn mang theo hương vị tiramisu, sau nếm thử nụ hôn, Hạ Chí Anh thoáng tách ra một chút nhưng khoảng cách lại rất gần, môi bọn họ chỉ cách nhau một tấc, có thể nghe được rõ ràng hô hấp của nhau.
Hạ Chí Anh ngưng mắt nhin Lục Phi bởi vì kinh ngạc mà mở to hai mắt, sau đó ngay lúc Lục Phi còn chưa hoàn hồn, lần thứ hai hôn lên, lúc này không phải như trước cẩn thận thăm dò, đầu lưỡi y cạy mở khớp hàm của Lục Phi, thô bạo mạnh mẽ mà cuồng nhiệt dây dưa kích thích, làm cho cột sống của Lục Phi đều run cả lên, ý thức hỗn độn hoàn toàn bị nụ hôn mãnh liệt cắn nuốt, không khí trong phổi hầu như tiêu hao gần hết.
Bàn tay run rẩy của Lục Phi bị Hạ Chí Anh nắm chặt, mồ hôi chảy ròng đến tột cùng không biết là của ai, nụ hôn càng ngày càng mãnh liệt, tràn ngập ý tứ cướp đoạt không ngừng tiếp tục, cho đến khi mùi vị tiramusu hoàn toàn xâm nhập vào cổ họng.
Lục Phi cảm thấy chính mình như đang chìm sâu dưới nước, cái tay tự do còn lại theo bản năng mà nắm chặt lấy vạt áo của Hạ Chí Anh, như một người sắp chết đuối vớ được cọng rơm cứu mạng.
Mơ mơ hồ hồ cảm giác được cả người mình bị ôm chặt, cái ót tựa sát vào khung cửa thủy tinh, mà phía bên ngoài cửa sổ chính là cả một thế giới phồn thịnh.
“Tôi thích anh…”
Đôi môi cuối cùng cũng rời ra, lại như gần như xa, tê tê dại dại mà đặt lên mũi rồi lan tràn đến mi tâm, cuối cùng dừng trên mí mắt run rẩy của Lục Phi.
Lục Phi ngây sững mà để y hôn
“Thích anh nhất…”
Đôi môi mềm mại ấm áp của y nhẹ nhàng dán lên mí mắt hắn, nhiệt khí tỏa ra trên mắt của hắn thật ấm, ấm đến hai hốc mắt đều đỏ lên.
Ba mươi tám năm qua hắn chưa từng được nghe qua câu nói này, nó không thuộc về hắn.
Thật giả tạo.
Thật giả tạo … chính là người thanh niên hoàn mỹ vô khuyết tựa như toái phẩm (đồ dễ vỡ) tinh xảo này đang ở ngay trước mắt hắn, nhưng hắn vẫn không thể tin được.
“Chỉ thích một mình anh…”
Hạ Chí Anh thì thào bày tỏ, ôn nhu đem nam nhân ôm gọn vào vòng tay ấm áp của mình, để mặt hắn dán sát vào trong ngực y. Lục Phi nghê được tiếng tim đập nổi lên dồn dập như trống, cách một lớp máu thịt rơi vào trong tai hắn, làm hắn cảm thấy phù phiến không thôi.
“Cùng tôi kết giao đi, được không?” – chiếc cằm nhẵn nhụi của người thanh đặt trên đầu hắn nhẹ nhàng cọ cọ – “Đừng cự tuyệt tôi… Nhé?”
Đu quay cuối cùng cũng hạ thấp dần, Hạ Chí Anh buông hắn ra, lại nắm chặt lấy tay hắn, mười ngón tay bắt lấy nhau, lòng bàn tay dán chặt vào lòng bàn tay.
(1) Con cóc sắt:
(2) Thuyền hải tặc:
Ờ thì cứ ngồi trên đó lắc qua, lắc lại, đu tới đu lui, hơi bị giống trò tấm thảm thần (?) trong Đầm sen (hay suối tiên) chút chút …
(3) Baroque: [Chi tiết]
(4)Phát thẻ: hiện được sử dụng trên phương diện tình cảm, nếu bạn tỏ tình với người ta mà người ta lại nói với bạn rằng:“Thực xin lỗi! Anh (em) là người tốt!” thì có nghĩa là bạn đã bị người ta uyển chuyển cự tuyệt tình cảm -> a.k.a bạn đã được “phát thẻ”
nguyên gốc: một tên lưu manh bày tỏ tình cảm của mình với thiếu nữ, nhưng bị đối phương từ chối: “Thực xin lỗi, anh là người tốt, nhưng chúng ta không thể kết giao. Vì lời nói cự tuyệt rất chi là dịu dàng này nên từ đó về sau “Ngươi là người tốt” liền trở thành biệt danh của những tên lưu manh bị cự tuyệt và “Bị phát thẻ [người tốt]” cũng có nghĩa là bị người trong lòng từ chối tình cảm.( nhiều bạn dịch chỗ này là kẹp tóc lắm nhé và tuôi cũng xém dính chưởng )