Sau khi tan tầm, Lục Phi tranh thủ đi đến cửa hàng tiện lợi mua một bình bôi trơn nhỏ, đối với những bạn giường trước kia, hắn chỉ đơn giản dùng sữa tắm hoặc là cái gì đó trơn trơn một chút, nhưng Hạ Chí Anh là bất đồng, không nói đến chuyện đứa nhỏ này từ trước đến nay vẫn luôn làm top, chỉ cần nhìn khuôn mặt ngây thơ một cách đơn thuần kia, Lục Phi cũng không nỡ làm y đau.
Bất quá nói tới nói lui, hôm nay Hạ Chí Anh một bộ dáng chủ động như vậy, không làm bot thì thật là phung phí của trời.
Lục Phi tâm tình thực tốt, nếu tiểu đầu quỷ kia vẫn cố chấp mà gặp hắn hẹn hò, vậy hắn sẽ liền mừng rỡ mà tiếp thu, dù sao cũng chỉ là vui đùa một chút, cũng chả mất cánh tay thiếu cánh chân gì.
Cuộc hẹn ngày mai, Lục Phi quyết định phải vào thẳng vấn đề, hắn cũng không muốn giống như lần trước, còn đi chơi công viên, ăn bánh ngọt, kể chuyện xưa, dắt tay, hôn môi.
Thao, thực con mẹ nó ngây thơ. Thật sự mà nói, loại cảm giác này làm cho Lục Phi bất an, cứ sạch sẽ thuần khiết như vậy, thật giống như…. đang yêu đương …
Nhưng hắn không có khả năng cùng Hạ Chí Anh yêu nhau, y chỉ là một bạn giường hoàn mỹ, không hơn.
Sau khi ăn xong bữa cơm tối, Lục Phi xem TV trong chốc lát, ước chừng đến mười giờ hơn, hắn mới bò lên giường. Chính là lúc đang mơ mơ màng màng muốn ngủ thì bụng đột nhiên đau quặn, bởi vì trời rất lạnh. Trong phòng lại không có điều hòa, Lục Phi không muốn rời ổ chăn ấm áp, liền trở mình nhẫn nại chịu đựng.
Nhưng mà càng nhẫn càng đau, bụng liên tục kêu gào, càng về sau thì ngay cả đầu cũng bắt đầu choáng váng, còn ngực cồn cào muốn nôn.
Lục Phi thật sự không chịu nổi đành phải chạy tới toilet giải quyết vấn đề. Sau khi giải quyết thì dễ chịu hơn một chút, hắn liền chui vào trong ổ chăn ngủ tiếp, chính là cái bụng an phận không bao lâu lại bắt đầu đau đớn.
Cứ như vậy mà chạy tới chạy lui vWC bảy tám lần, cho đến khi người hắn lạnh ngắt, khí hư thể nhược, đầu choáng váng, mắt hoa, đến lần cuối cùng, Lục Phi ghé vào bồn rửa tay, nôn thốc nôn náo, lần này chân chính thổ tả, Lục Phi cảm thấy mình không chống đỡ nổi nữa, mà thời gian này cũng không tiện đi quấy rầy hàng xóm bằng hữu, bèn ngồi trên bồn cầu hấp hối mà gọi 120 xin giúp đỡ.
Khi được xe cứu thương đưa tới bệnh viện thành T, Lục Phi híp mắt hốt hoảng mà nhìn trần xe cứu thương trắng toát, ý nghĩ trong lòng chính là: … Mẹ nó, lần này không biết ông đây lại mất bao nhiêu tiền…
“Gần đây ăn cái gì?” Bác sĩ vẻ mặt âm u ôm tập bệnh án đứng bên giường Lục Phi.
“Ngộ độc thức ăn.” Vị bác sĩ mang khẩu trang khi nghe được “cà chưa, tôm” thì không khách khí dứt khoát kết luận, một bên xột xoạt viết mấy chữ gà bới trên bệnh án của Lục Phi, “Tôi cho anh chút thuốc, bất quá bệnh của anh hơi bị nghiêm trọng, tốt nhất là nên nằm viện quan sát một ngày, đừng nên ăn quá nhiều cơm, tôi kê cho anh truyền hai bình glucoo…”
Y mặt không đổi sắc vừa nói vừa viết xột xoạt trên đơn thuốc, hoàn toàn không nhìn Lục Phi biểu tình lệ rơi đầy mặt, cuối cùng y đem bút bi cài lên túi áo, rồi xoẹt một tiếng xé đơn thuốc đưa cho hộ sĩ bên cạnh: “Đi an bài giường bệnh cho anh ta đi”
Hộ sĩ vội vàng nói: “Bác sĩ Lâm, giường bên khoa chúng ta đã đầy…”
Lục Phi vừa nhẹ nhàng thở ra, chỉ thấy tên thầy thuốc kia đẩy hạ kính mắt, rất lạnh lùng nói:” A, không sao, vậy đưa tới khoa hậu môn trực tràng đi. Dù sao anh sớm muộn gì cũng bị trĩ.”
Lục Phi:”…”
Con mẹ nó cậu mới bị trĩ, thằng vương bát đản!!!
Sau khi nhờ hộ sĩ làm xong một số thủ tục, Lục Phi nằm trên giường bệnh di động, mu bàn tay bị chích ven, được vài hộ công đẩy tới phòng bệnh.
Lục Phi cam chịu mà suy nghĩ, tính toán. Tiêu tiền thì tiêu tiền, nhân dịp năm mới đến bệnh viện du lịch ngắm cảnh, sẵn tiện nghỉ ngơi một chút, sai sử hộ sĩ, cũng có thể tán gẫu với mấy người chung phòng.
Lục Phi cảm thấy mình nghĩ thông được như vậy thì tỏ vẻ rất vui vẻ, nam nhân trưởng thành, cầm được buông được, cũng nên lạc quan một ít.
Nhưng mà kế hoach cùng Hạ Chí Anh one night stand lại bị lỡ, hắn có chút tiếc nuối.
Vài hộ công đem giường hắn đẩy mạnh vào phòng bệnh trắng toát, bây giờ là hơn nửa đêm, phòng bệnh khoa trực tràng vô cùng yên tĩnh, nhưng lại có một cỗ khói thuốc dày đặc ngoài dự đoán. Lục Phi nhíu mày, hơi nghiên mặt, nhìn thấy một người đàn ông cao ngất, toàn thân tây trang ngồi trước giường bệnh, khuôn mặt âm trầm nhìn người bệnh, ánh mắt bởi thức đêm mà trở nên hồng hồng, vẻ mặt vô cùng mỏi mệt.
Y ngồi trên ghế, nhìn người bệnh không nói lời nào, chỉ từng chút từng chút hút thuốc.
“Này, anh có bình thường không hả?” hộ công đang đẩy Lục Phi vào bất mãn hướng y kiến nghị “Anh có biết trong bệnh viện cấm hút thuốc không hả? Nơi này là để cho bệnh nhân nghỉ ngơi. Anh muốn hút thuốc thì đi ra ngoài mà hút”
Người đàn ông tựa hồ như phục hồi lại tinh thần, giật mình dập tắt điếu thuốc, thấp giọng nói: “Thật xin lỗi”
Sau khi nói xong, lại như trước quay đầu chăm chú nhìn người bệnh, đôi mắt xinh đẹp thâm thúy dần dần trở nên mông lung mê mang.
Hộ công lúc đi ngang qua người y, thấp giọng mắt một câu: “Tên đồng tính biến thái!”
Thanh âm rất nhỏ, nhưng chính là phòng bệnh rất im ắng, Lục Phi đều có thể nghe thấy, nhưng nam nhân kia lại như không bỏ vào tai, trong ánh mắt nâu kia, không có cái gì khác ngoại trừ người bệnh trước mắt/
Lục Phi ngủ không được, liền chui vào trong chăn híp mắt xem cuộc vui, nhìn một lát lại phát hiện mình chả khác gì đang xem , hoàn toàn như lọt vào sương mù.
Người đàn ông ăn mặc vô cùng chỉnh tề, tướng mạo thực anh tuấn, động tác dập tắt điếu thuốc vừa rồi cũng rất tự nhiên tao nhã, có thể nhìn ra đây là một nhân vật thượng lưu có sự nghiệp thành công, so với Lục Phi không cùng một đẳng cấp. Nhưng mà Lục Phi từ xa nhìn đầy đủ khuôn mặt của y, mi cung anh tuấn thâm thúy, mũi thẳng như tây, rồi lại cảm thấy… người này, hình như đã gặp ở đâu rồi thì phải, rất là quen thuộc.
Nam nhân mấp máy môi, vẫn không nhúc nhích mà ngồi yên trước giường bệnh, y nhìn người bệnh với biểu tình phức tap, lúc thì vô cùng căm hận, nhưng chốc lát sau khóe miệng buộc chặt lại từ từ mềm mại xuống, trong đôi mắt cũng toát ra một tia ôn tồn thương yêu.
Vẻ mặt thay đổi trong chốc lát tựa như mây, ôn nhu cùng âm trầm, đảo điên chỉ vì một ý niệm.
Tình cảm nhiều như vậy không phải là một sớm một chiều có thể ngưng tụ thành, Lục Phi đoán chắc mười ba phần, giữa hai người kia, khẳng định có rất câu chuyện phức tạp. Lúc nam tử kia nghĩ đến tốt đẹp giữa bọn họ, ánh mắt rất ôn nhu, nhưng vừa nghĩ đến thống khổ, nháy mắt liền trở nên lạnh lẽo.
Lục Phi có chút hâm mộ, có người, cả đời như một vở diễn đặc sắc, chẳng sợ khó khăn hay suy sụp, bọn họ đều là diễn viên chính. Chân thực đến rực rỡ sắc màu.
Mà chính mình… Lục Phi tự giễu nở nụ cười, đơn giản chỉ là một áng mây bay ngang qua trời.
Diện mạo. Địa vị. Cá tính. Bối cảnh. Thân thế phức tạp. Đó chính là yêu cầu lợi thế của một diễn viên chính, hắn cái gì cũng không có. Hắn chính là một nhân vật nhỏ bé tầm thương, mỗi ngày đi làm lấy tiền lương, sắm vai quần chúng chạy tới chạy lui, đói thì dừng lại ăn mà sống qua ngày, chờ cho đến khi chính mình biến khỏi thế giới tươi đẹp này, nhiệm vụ của hắn coi như hoàn toàn kết thúc.
Sau đó hắn sẽ nhận được một khối bia mộ, có lẽ sẽ có vài bạn nhậu ra vẻ đau thương mà ai thán vài câu: “Lục Phi a, đó là một con người đáng thương…”
Hoặc là: “Lục Phi a, đời này hắn coi như cũng an an ổn ổn, không có gì tiếc nuối..”
Sau đó vài thập niên, nghĩ địa công cộng bị giải tỏa để làm trường học, mộ hắn sẽ bị máy ủi hất bay, và rồi câu chuyện của hắn hoàn toàn kết thúc.
Hắn là một trong thiên thiên vạn vạn các nhân vật nhỏ bé khác, sống là để làm nổi bật vai diễn của người ta.
Trước khi ngủ, Lục Phi còn mơ hồ ngẫm nghĩ, có lẽ ngay cả nhân vật quần chúng mình cũng không bằng, người thường ít nhất còn có con cháu chăm sóc lúc lâm chung, nhưng chính mình ngay cả vợ cũng không có, mười mươi chính là quang can ti lệnh (hình dung người cô đơn lẻ bóng, không có ai giúp đỡ)
Hình như người đàn ông hút thuốc kia đã đi khỏi, đôi giày xa hoa mềm mại lộp độp bước trên nền gạch men, y còn thực cẩn thận mà tắt đèn, đương nhiên là vì một người khác, Lục Phi chỉ là nhân tiện tiếp nhận phần quan tâm này mà thôi.
Y đi rồi, không biết qua bao lâu, Lục Phi mơ hồ nghe được tiếng khóc kìm nén từ giường bệnh kia truyền tới.
Nghẹn lại trong cổ họng, không dám bật ra tiếng khóc, rất khàn.
Giữa tiếng nấc nghẹn ngào, hắn dần lâm vào mộng đẹp.
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại thì nắng ngoài cửa sổ đã đậm màu, Lục Phi nhìn xuống đồng hồ trên cổ tay, 9h rưỡi sáng, hắn xoa xoa mắt, ngồi dậy, hộ sĩ trực đêm hôm qua thực chu đáo mà giúp hắn nhổ kim tiêm, hiện tại trên mu bàn tay chỉ có một miếng băng dính nhỏ, đầu ngón tay còn hơi lành lạnh.
Lục Phi ngồi dậy, cảm thấy vận khí của mình thật xui xẻo, lần đầu tiên Hạ Chí Anh nấu cơm có thể làm cho hắn ngộ độc thức ăn, làm cho mạng già của hắn chịu không nổi, nhanh chóng được đến bệnh viện. Hắn sờ soạng tử đầu giường tìm điện thoại của mình, gọi điện cho sếp xin phép nghỉ, sau đó tính toán lùi vào chăn tiếp tục ngủ
Đúng lúc này, hắn nghe thấy vài tiếng bước chân từ ngoài cửa truyền tới, sau đó là một giọng nói vô cùng quen thuộc: “Tôi tới thăm anh (cậu)” (anh hay cậu (ngôi số 2) thì cũng đều là 你(Nǐ))
Vừa nghe tiếng nói này, lưng Lục Phi đột nhiên lạnh băng, thầm nghĩ, kháo, không thể nào? Hắn chỉ vừa mới bước chân vào bệnh viện, tên kia sao lại biết được chứ? Còn lại có thể tìm tới phòng bệnh?
“Anh (cậu) thế nào rồi? Ăn được không?” Tiếng bước chận ngày càng gần, “Tôi mang cho anh (cậu) cháo cá nè, tôi biết anh (cậu) thích ăn gừng, nhưng mà tôi không bỏ nhiều, cái này mùi nặng quá, anh (cậu) cần bồi dưỡng …”
Ai nói ông thích ăn gừng??? đời này ông đây hận nhất chính là gừng!!!
Lục Phi lập tức quay đầu, quà nhiên thấy Hạ Chí Anh đang cầm một cái camen đứng giữa phòng bệnh sáng sủa.
Nhưng là hoàn toàn không giống như hắn thấy trước đây, tóc không hỗn độn chút nào, chải chuốt vuốt keo, trên người mặc chiếc áo sơ mi giản dị xanh thẫm, bên ngoài là chiếc áo gile nam mềm mại cổ chữ V, phía dưới là chiếc denim đậm màu được cắt may tinh tế, dưới chút nữa là đôi boot lông, cạnh giày thêu có một hình logo thêu bằng chỉ bạc…trông thật giống …. đó là nhãn hiệu Hồng Sa…!!!
Lục Phi lăng lăng nhìn y, lâu sau mới bật thốt : “Cậu…”
Hạ Chí Anh cười tủm tỉm mà đi tới, rồi dừng lại ở giường bệnh bên cạnh, đem camen đặt ở tủ đầu giường, coi như không có người bên cạnh mà nói với cậu thanh niên trên giường: “Đồ ăn bệnh viện không sạch sẽ cho lắm, mình nấu vẫn tốt hơn, tên Trình Duy hỗn đản kia chắc không biết chăm sóc người khác, cho nên tôi vẫn muốn chính mình đến xem…
Y phấn chấn cao hứng nói được một nửa, đột nhiên cảm thấy ở một chỗ sâu trong phòng bệnh có người đang nhìn chằm chằm mình, cuối cùng dừng câu chuyện, ngẩng đầu lên tìm kiếm ánh mắt gắt gao kia.
Thời điểm y thấy Lục Phi, tươi cười trên mặt nháy mắt cứng đờ như xi măng, ngơ ngác đứng tại chỗ nhìn Lục Phi, động tác với camen cũng ngừng lại, hơn nửa ngày không mở miệng, giống như toàn thân trúng lời nguyền.
“Làm sao vậy?”
Cậu trai trên giường bệnh nhìn thấy biểu tình Hạ Chí Anh, cũng quay đầu lại xem thử.
Lúc này Lục Phi mới thấy rõ mặt bệnh nhân kia, người kia ngũ quan bình thường như hòa, hai má có chút gầy, đem tới cho người ta một loại cảm giác thỏa mái.
Lục Phi nhanh chóng tìm tòi khuôn mặt này trong kí ức….
Sau khi tìm tòi xong, hắn thiếu chút nữa hộc máu ra giường, cậu trai này rõ ràng chính là cậu giám đốc ở công ty hồng sa đã tiếp đón hắn trước kia, Chúc Lâm.
Theo dòng suy nghĩ, khuôn mặt cái tên hút thuốc dàn như người mẫu hôm qua kia cũng nhân tiện bị kéo ra, mẹ nó, vậy và còn tưởng sao lại quen mắt vậy chứ, tên kia chính là thằng vnương bát đản đã từ chối phỏng vấn hắn – phó tổng Trình Duy.!
Thực mệ nó oan gia ngõ hẹp, nằm viện mà cũng có thể gặp mặt.
Hạ Chí Anh trừng to mẳt, vể mặt cổ quái, cả ngày mới nặn ra được một câu: “…Lục…Lục Phi…? Anh.. sao lại ở chỗ này?”
Lục Phi đau đầu đỡ trán, vạn phần khó chịu: “Nhờ ơn hộp cơm bồi tội của cậu cả đấy. Còn nữa, câu này là tôi nên hỏi cậu mới đúng, con mẹ nó cậu thế nào lại cũng ở trong này?”
Còn ăn mặc một bộ dáng đức hạnh, cả người một thân hàng hiệu … Mẹ nó, một đôi giày Hồng Sa cũng đáng giá một năm tiền lương của hắn, tên Hạ Chí Anh này nghèo như vậy sao có thể mua nổi chứ?
Hạ Chí Anh thoáng bối rối, nhưng y rất nhanh chóng bỏ bình camen cuống, đi tới trước giường không, có chút thấp thỏm bất an hỏi: “Cơm tôi nấu có vấn đề gì sao?”
“A, vấn đề quá lớn là đằng khác!” Lục Phi trở mình xem thường, bụng hắn bây giờ cũng còn chưa thoải mái “ Trước tiên đừng nói chuyện này, tôi hỏi cậu, sao cậu lại ở chỗ này?”
Lục Phi nói xong, nhìn thoáng qua Chúc Lâm. Cậu trai kia vể mặt kinh ngạc nhìn chăm chú Lục Phi và Hạ Chí Anh.
Hạ Chí Anh có chút xấu hổ gãi gẫi đầu: “… Người bạn sinh bệnh tôi nói hôm trước chính là cậu ta, tôi thường đến đây thăm cậu ấy, thật không ngờ anh cũng…ách…hộp cơm kia thật sự có vấn đề?”
Lục Phi trừng mắt: “Vô nghĩa, bộ ông đây rảnh quá nên vô bệnh viện nằm chơi à?”
Chúc Lâm nhìn hai người, nghi hoặc hiện lên trên khuôn mặt gầy gò: “Các người…quen nhau?”
Hạ Chí Anh gật gật đầu “Quen”
“Vậy thật khéo.” Chúc Lâm nở nụ cười, nếp cười trên gò má cong cong, trông rất hòa nhã, nhưng Lục Phi lại rất nhạy cảm mà chú ý tới nét ảm đạm ưu thương đọng lại trên khóe miệng cậu, Chúc Lâm nói: “Lục tiên sinh, anh còn nhớ rõ chúng ta đã gặp ở đâu không?”
“Ừ, đương nhiên”
Lục Phi hoàn toàn không có ác ý gì đối với cậu trai tốt tính này, chỉ là cảm thấy tò mò, tiểu tử Hạ Chí Anh này nghèo khó làm sao có thể là bạn với giám đốc Hồng Sa? Mà đã có người như vậy làm bạn thì tại sao lại không tìm được việc làm?
Một chuỗi nghi vấn xoay quanh trong đầu, kết quả là càng nghĩ càng rối, hỗn độn xoắn vào hỗn độn.