Cẩn Thận Tổng Giám Bắt Người

Chương 17: Hạ thủ



Edit: Tammie

Beta: Ocean

Sáng sớm, bị mùi cháo thơm lừng làm tỉnh, Lục Phi gắng kìm nén cơn đau đầu, xoay cổ nhìn chung quanh, Hạ Chí Anh vừa vặn từ ngoài cửa phòng tiến vào, trên tay bưng bát cháo nhỏ.

“Anh tỉnh?” Nhìn Lục Phi từ trên giường ngồi dậy, Hạ Chí Anh có vẻ thật cao hứng, y ngồi xuống bên giường, đem bát cháo đưa cho Lục Phi “Nhân lúc còn nóng thì ăn đi, tôi mới vừa nấu xong đó, còn có bỏ thêm chút tôm khô.”

“Ưm…” Lục Phi mơ mơ màng màng hừ một tiếng, huyệt thái dương thình thình nhảy đập, không biết mình có nói mê sảng gì trong lúc say rượu không. Hắn híp mắt cúi đầu nhìn người mình. Quần áo đã được thay ra, trên người là một bộ áo ngủ hoàn toàn sạch sẽ.

“…”

Hạ Chí Anh vội vàng giải thích: “Là như vầy, ngày hôm qua anh uống hơi nhiều, sau đó lại ói ra nên tôi giúp anh thay đồ, cũng đã giặt hết rồi, đang phơi bên ngoài.”

“A…” Lục Phi nâng mắt nhìn y, thấy vẻ mặt Hạ Chí Anh có chút không tự nhiên, khụ một tiếng, hỏi: “…Ngày hôm qua… tôi không nói mấy lời kì quái gì đó chứ?”

Hạ Chí Anh rũ mi mắt, chưa hết lo lắng mà ừ một tiếng, sau đó múc một muỗng cháo: “Anh trước tiên đừng ăn cơm, nếu không dạ dày sẽ chịu không nổi.”

Lục Phi tiếp nhận chiếc thìa từ trong tay y, cầm chén đặt trên gối, một hơi một hơi chậm rãi nhai nuốt.

Hương cháo thơm ngát, hương vị vừa vặn, ăn trong miệng cũng không bỏng. Hạ Chí Anh vừa lặp lại động tác múc cháo, vừa chăm chú nhìn hắn, khiến hắn không dám ngẩng đầu.

Hắn tổng cảm thấy tối hôm qua mình nhất định là đã làm rất nhiều chuyện bẽ mặt, có lẽ trò hề gì cũng bị người thanh niên trước mắt này thấy được, xấu hổ chết, thật sự lạ không biết để mặt vào đâu.

“Lục Phi”

“….”

“Lục Phi”

“…”

“Lục Phi”

“Cái gì?” Hắn khó khăn mà ngẩng mặt lên, lấy vẻ mặt một trưởng bối tức giận mà trừng tiểu quỷ kia, cái trán vừa mới nâng lên lại bị một đôi môi ôn nhuận mềm mượt hôn nhẹ một cái.

Lục Phi nháy mắt cứng đờ.

Gió buổi sớm thổi động tấm rèm mỏng manh, ánh sáng vàng nhạt tuồn theo kẽ hở đi vào trong nhà, bắt đầu trải rộng tán đến trên giường.

Đôi môi mềm mại xúc cảm của người thanh niên dán trên trán hắn, thấp giọng thì thào: ”… Để tôi ở bên cạnh anh đi, Lục Phi.”

Chóp mũi cay xót, có lẽ là do bị cảm lạnh. Người Lục Phi cứng ngẳt một lát, sau đó dùng sức đẩy Hạ Chí Anh ra, biểu tình trên mặt đông cứng đến cực điểm: “Cậu nói bậy bạ gì đó, một tên xú tiểu tử chưa tới ba mươi tuổi như cậu nó tư cách gì dùng giọng điệu này nói với tôi, làm như cậu là bậc đàn anh của tôi không bằng.”

Hạ Chí Anh mở to đôi mắt hoa đào xinh đẹp, có chút mờ mịt luống cuống: “Không phải ý tứ này, tôi chỉ là muốn…”

Lục Phi càng nghĩ càng cảm thấy bẽ mặt. Biểu hiện của Hạ Chí Anh đã nói rõ ràng cho hắn biết, ngày hôm qua nhất định là hắn đã nói cái gì đó ngu xuẩn, mà những lời nói ngu xuẩn sau khi uống rượu cũng đơn giản chính là tràng ác mộng suốt hai mươi mấy năm qua của hắn.

Hắn chưa chao giờ có ý định chia sẻ cơn ác mộng này với người khác, chưa bao giờ tính toán để cho người khác biết nỗi thống khổ của mình.

Đó là nỗi uy hiếp của hắn, tựa con trai – vỏ bên ngoài mặt dù cứng cáp rắn rỏi nhưng bên trong chỉ là thịt mềm, ai cũng không thể đụng vào.

“Lục Phi, tôi không phải là thương hại anh, tôi chỉ muốn chăm sóc cho anh…”

Lục Phi nở nụ cười nhưng đôi mắt lại phiếm hồng có chút đáng sợ: “Chăm sóc tôi? Cậu lấy cái gì chăm sóc tôi? Cậu ngay cả chính mình cũng không chăm sóc được!”

Hạ Chí Anh mím chặt môi không nói, vẫn đứng ở chỗ cũ, trên mặt đầy vẻ ủy khuất.

“Tôi cùng cậu một chỗ, đơn giản chỉ là loại quan hệ trên giường, tất cả đều là người trong giới, nên tôi cũng không cần nhiều lời nữa, cậu cũng hiểu được chuyện lên giường với đám đàn ông chúng ta chỉ chuyện cơm bữa, không ai sẽ phải chịu trách nhiệm sau khi đã xảy ra quan hệ, cũng không ai bị bắt phải chịu trách nhiệm.” Lục Phi nói “ Tiểu quỷ cậu có biết một người bạn giường đủ tư cách là  như thế nào không?”

“…”

Lục Phi cười hừ một tiếng: “Tôi nói cho cậu biết, chính là trừ bỏ thân thể của đối phương, những thứ khác bất kể là đồ vật gì của hắn, cậu cũng không được chạm vào, kể cả mối quan hệ của hắn, gia đình của hắn, và còn có bí mật của hắn nữa!”

Hạ Chí Anh cắn môi mình, bởi vì dùng lực quá lớn nên đôi môi bắt đầu ứ máu.

Lục Phi có chút không đành lòng, nhưng là hắn biết khi nào nên tàn nhẫn thì tàn nhẫn, khi nào nên mềm lòng thì mềm lòng, hắn có thể khống chế chính mình.

Kỳ thật hắn biết lời nói của mình rất ngu ngốc, nếu như chỉ đơn thuần là quan hệ bạn giường thì mấy cái chuyện ám muội giữa bọn họ tính là cái gì? Hôn môi trong công viên trò chơi, tặng hoa hồng, lặp đi lặp lại nhấn mạnh câu nói tôi thích anh, nắm tay nhau hết thảy đều chứng tỏ cho Lục Phi biết rằng, giữa bọn họ không chỉ đơn giản là một đêm tình, đó có lẽ là một loại tình cảm phức tạp tinh thuần, một loại tình cảm khó tả.

Chính là cho dù là thế này thế nọ, nhưng hắn vẫn không thể làm tốt công tác tư tưởng để đón nhận Hạ Chí Anh đi vào lòng hắn.

Hạ Chí Anh đã bước phạm vào trong giới hạn “không thể dễ dàng tha thứ” của hắn. Và điều đó khiến Lục Phi cảm thấy nguy hiểm bất an, cho nên hắn phải trục xuất vị khách không mời mà đến này.

Lục Phi khoát tay áo: “Ráng mà học từng bước đi, về sau lỡ như có cùng người khác ở chung thì đừng quên nguyên tắc này, nếu không cho dù kĩ thuật của cậu có tốt mấy đi chăng nữa thì cũng vĩnh viễn không trở thành được một người bạn giường được chào đón.”

Hạ Chí Anh cúi đầu, đứng yên tại chỗ.

Lục Phi trừng mắt nhìn y: “Sao lại còn chưa đi đi?”

Không thể nào, đã nói đến nước này rồi, cũng nên thức thời một chút chứ, chẵng lẽ tiểu tử này không phải người?

Hạ Chí Anh vẫn không động đậy, hai tay buông xuống hai bên, nắm chặt thành quyền.

“Này, đây là nhà của tôi đấy, cậu….”

“Tôi không muốn làm bạn giường của anh.” Y lặp lại lời nói, tiến lên vài bước, khom người chống tay lên đầu giường, “Lục Phi, tôi đã nói là tôi thích anh, là yêu thích, chẳng lẽ anh không hiểu?”

Y đến gần rất gần, khí  tức ấm áp y thở ra đều phả vào mặt hắn, hắn thậm  có thể nhìn thấy cái bóng cứng ngắc khẩn trương của mình từ trong đôi mắt nâu của Hạ Chí Anh.

Lục Phi nuốt nước miếng, theo bản năng mà lui người về phía sau, lưng tựa vào tủ đầu giương lạnh lẽo: “…Cậu muốn làm gì? Mẹ nó đừng có làm bậy, coi chừng  ông đây trở mặt bây giờ.”

Hạ Chí Anh bất đắc dĩ cười khổ: “Kia thì có cái gì nhau chứ? Anh chừng nào thì mới chịu chấp nhận tôi?”

Chiếc bát trong tay bởi vì động tác phủ người của cậu thanh niên mà rơi trên mặt đất, vỡ nát.

Môi bị ngăn chặn, đầu lưỡi của Hạ Chí Anh bá đạo mà tiến vào, Lục Phi không kịp cự tuyệt, đầu óc trống rỗng, ngơ ngác giương miệng tùy ý để cậu trai hôn gặm, thẳng cho đến khí y đem hắn ấn mạnh trên giường, trêu chọc câu cuốn lấy đầu lưỡi hắn, hắn mới đột nhiên run lên, giống như bị sét đánh trúng, hung hăng mà đẩy đối phương ra.

“Cậu làm gì?!”

Môi của cậu thanh niên bị Lục Phi cắn tới đổ máu nhưng y cũng không chịu chùi đi, vẫn cố chấp giữ chặt Lục Phi đôi mắt hồng hồng chằm chằm nhìn hắn.

Cái bộ dáng chấp nhất ủy khuất kia thật giống như y bị Lục Phi ngược đãi cường bạo chứ không phải ngược lại.

“…Mẹ nó.” Lục Phi thấp giọng mắng một câu, quay đầu đi chỗ khác không nhìn y nữa, sắc mặt tái nhợt mà nói: “Cút ra ngoài đi!”

Hạ Chí Anh không hề động đậy, Lục Phi đợi trong chốc lát, rốt cuộc không chờ nổi nữa, tức giận quay lại, vươn tay đẩy người, nhưng mà toàn thân sau cơn say rượu lại đau nhức vô lực, đẩy đẩy hai cái thế nhưng không tài nào đẩy ra.

“Lục Phi, thực xin lỗi.” lúc cậu thanh niên nói những lời này, đáy mắt trở nên thâm sâu, y tăng lực đạo trên tay, đem hai cánh tay của Lục Phi bắt chéo ra sau lưng, trên mặt không có bất cứ biểu hiện gì gọi là vặn vẹo vì dục vọng hay là sắc mặt hung tợn cần có khi cường bạo. Hơn nữa, không biết có phải là do ảo giác của Lục Phi hay không, thế nhưng hắn lại cảm thấy, trên khuôn mặt tuấn mĩ của Hạ Chí Anh vậy mà lại hiện lên một tia do dự áy náy. Giống như cậu ta biết rằng mình không nên làm như vậy, nhưng mà không làm lại không được, tâm trạng vô cùng thống khổ,

Thất thần trong chốc lát thì đôi môi đã bị người lấp kín, máu loãng chạy dọc theo môi tiến đến khớp hàm đang đóng chặt, vị rỉ sắt nồng đặc. Rất đắng.

Lúc hôn môi, tay Hạ Chí Anh xảo quyệt đặt lên lưng Lục Phi, quần áo của Lục Phi đang mặt bây giờ là do ngày hôm qua Hạ Chí Anh giúp hắn thay, đó là chiếc áo ngủ mà Lục Phi ghét nhất, sột sột soạt soạt hai tiếng, đai lưng liền thuận theo bàn tay mà tuột ra.

Da thịt bị bại lộ trong không khí bởi vì cái lạnh buổi sáng mà bắt đầu run rẩy, Lục Phi đột nhiên bắt được một yia lý trí, dùng hết sức lực giơ tay lên cho Hạ Chí Anh một bạt tai.

“Mẹ nó, chưa tính tới chuyện có làm hay không, cậu trên tôi dưới là cái ý tứ chó má gì đây?” Tuy ngoài miệng còn dính máu của Hạ Chí Anh nhưng hắn vẫn không thương tiếc mà chửi mắng, mặc dù thân thể trần trụi nhưng khí thế đánh chửi vẫn không hề thuyên giảm.

Một bàn tay đánh đến, trên khuôn mặt trắng nõn của Hạ Chí Anh ẩn hiện dấu lằn của năm ngón tay, ánh mắt y cũng dần trở nên thâm trầm, lóe lên một tia nguy hiểm.

“…Tôi chỉ làm Top.”

“Nói xàm! Làm như ông đây thích bị người đè không bằng!” tình trạng thân thể không cho phép, Lục Phi đánh không lại Hạ Chí Anh, đành phải lựa chọn chửi ầm lên “Con mẹ nó cậu có ý thức ‘tôn lão’ không hả? Bà mẹ nó! Cậu hôm nay mà dám——-a!”

Hạ Chí Anh đương nhiên không có hứng thú cùng hắn nói chuyện huyên thuyên, chỉ dùng hành động thực tế chứng minh cho Lục Phi thấy mình không có cái gì là không dám, cuối đầu ngậm hạt nhỏ màu nâu nhạt nổi cộm trên ngực trái Lục Phi.

Chưa từng được đối đãi qua như vậy, lông tơ của Lục Phi nhất thời đều dựng thẳng cả lên.

“Hạ, Hạ Chí Anh!” Cảm thấy đôi môi của người thanh niên từ ngực lan tràn xuống phía dưới, Lục Phi thét lên đầu hàng, “Tôi, tôi con mẹ nó cho cậu biết, nếu hôm nay cậu dám động tới tôi, tôi nguyền rủa cậu ra đường bị xe cán! Không, tôi nguyền rủa cậu bị lừa đá nát thân dưới! Tôi nguyền rủa cậu bị liệt dương! Đậu má! Cậu có nghe gì không?! Bố mày fu—!”

Lời nói bị nhốt lại trong miệng, chuyện kế tiếp, đó là một chuỗi ác mộng của Lục Phi.

Chưa bao giờ hắn cảm thụ được sự đau đớn như thế, tư thế sỉ nhục yếu kém, ngay cả tôn nghiêm đều bị chà đạp, đau nhức xót vào tận trong xương.

Đó không phải là điều hắn muốn.

Hạ Chí Anh cứ tiếp tục lặp lại động tác, gắt gao cắn môi, trong đầu một mảnh hỗn loạn như người sắp chết chìm. Lục Phi ngay cả thở đều không thở được, lại ngoan cố cắn chặt môi mình, lấp kín tiếng thống khổ phát ra từ trong miệng.

Không – không có một cảm giác gì cả, chỉ cảm thấy….Tự tôn mà mình chấp nhất bảo vệ, hết lần này đến lần khác bị phá vỡ theo từng cú va chạm mãnh liệt bị thân thể chống đối.

Nhớ có người trong giới đã từng nói qua, người ở vị trí bị động trên giường, chưa chắc đứng trên mặt đất cũng bị động. Cho nên đừng quá chấp niệm ai trên ai dưới, đàn ông mà, cần nên hiểu rõ một chút, chỉ cần thích là tốt rồi.

…Chính là …những thứ đó… đều vô nghĩa với những người có tiền có địa vị!

Bọn họ không hiểu cảm nhận trong lòng người khác, nếu mất đi cái chấp niệm cuối cùng ấy, như vậy có khác gì những người bình thường khác, còn có thể dựa vào cái gì trên thế giới mà hơn thua với nhau?

Ngày kế tỉnh lại, cả người Lục Phi đau nhức, xương cốt như bị vặn ra một cách thô bạo, tòan thân nhớp nháp. Đầu óc trì độn không thể tưởng tượng nổi, trợn tròn mắt nhìn trần nhà thật lâu, một màn điên cuồng ngày hôm qua như các mảnh ghép từ từ hợp lại trong đầu hắn.

Lục Phi giật mình một cái, từ trên giường bật dậy, lại bởi vì phần eo đau nhức mà nặng nề ngã xuống giường.

Trên giường trông rỗng, chỉ có một người – là hắn.

Chăn vẫn hỗn độn, đầy dấu vết đáng ngờ nhưng người đã được tăm rửa qua, thay đổi một bộ áo ngủ mới.

Hạ Chí Anh đã đi rồi, để lại một mảnh giấy duy nhất trên đầu giường.

Lục Phi cầm lên nhìn, hàng chữ chỉnh tề xinh đẹp tựa như bảng chữ mẫu: “Tôi có chút việc, về chỗ làm trước. Đồ ăn ở trong nồi, nếu nguội thì nhớ hâm lại một chút.”

Lục Phi nhìn chằm chằm tờ giấy mỏng manh kia, mép giấy nham nhở. Qua thât lâu, hắn cá kỉnh mà giễu cợt phun một tiếng, dùng sức vo nó lại thành cục, mở cửa sổ ném ra ngoài: “Thối tiểu quỷ, cút mẹ cậu đi!”

Hắn chống tay lên thành cửa sổ, đối với tờ giấy đang rơi xuống rống lên một câu.

Thao, sống nhiều năm như vậy, hắn chưa từng lỗ vốn đến như vậy.

Bác gái bên lầu đối diện còn đang phơi cái quần đùi nhễu nước nhìn sang phía Lục Phi, bị Lục Phi quơ nắm tay tới mức rụt người trở về: “Bà biến thái à! Nhìn cái gì mà nhìn! Chưa thấy ai luyện giọng sáng sớm à?!”

Bác gái lòng còn sợ hãi, quay đầu nhìn ông bạn già đang ăn trứng vịt trong nhà: “Ông à, hay là chúng ta dọn tới nhà con trai ở đi, nơi này không an toàn, cái thằng ở lầu đối diện trông như bị điên…”

Lục Phi hầm hừ mà trờ lại trong phòng, cố nén khó chịu trong người, dùng sức lột sạch ga trải giường, hiện tại hắn nhìn thấy những chứng cứ phạm tội trên giường này đều cảm thấy buồn nôn, đỡ hơn một chút thì sẽ nổi da gà. Cái ga trải giường này hắn không cần nữa, vứt đi. Còn bao gối, cũng vứt đi. Chăn mền, vứt luôn.

Mẹ nó, cứ nhét hết vào trong túi rác, vứt đi vứt đi vứt đi vứt đi vứt đi.

Bận bịu nữa ngày, Lục Phi ôm dạ dày đang run rẩy từng cơn ngồi xuống, đem đầu chôn giữa hai gối, lấy ngón tay gắt gao nhéo cánh tay mình.

Thực sự, cái gì cũng phải vứt đi …sao?

Lúc mang túi rác đầy đi ra cửa, Lục Phi đột nhiên cảm thấy mình hình như giẫm phải một thứ gì đó, mỏng mang cứng rắn, lại có chút nhẵn nhẵn.

Hắn không an phận mà gập người cúi xuống xem xét, là một tấm thẻ, nằm cách cửa không xa, hẳn là do người nào đó nhét vào.

Ha ha, thằng nào mà đần độn như vậy, lại nhét thẻ tín dụng vào trong cửa nhà người ta. Nha, mặt sau tấm thẻ còn viết mạt mã này, thì ra thằng này không dừng ở cấp bậc đần độn, mà chính là một tên ngu bẩm sinh, hahaha.

Chậm chạp mà ngồi chồm hổm trên mặt đất ha ha cười nửa ngày, ý cười trên mặt đột nhiên cứng đờ như xi măng, bàn tay đang cầm thẻ tín dụng khẽ run lên.

Mật mã trên tấm thẻ được viết bằng bút Mark đen, màu mực còn mới, nhìn kỹ nét chữ, cùng với những con số rồng bay phượng múa của Hạ Chí Anh vô cùng tương tự,

Lục Phi đột nhiên cảm thấy như mình đang chìm trong cơn say rượu, ruột cồn cào muốn nôn.

Xúc cảm trơn nhẵn của tấm thẻ khiến hắn ghê tởm.

Tìm được một trụ atm gần khu nhà, Lục Phi mím môi đứng trong chốc lát, lấy tấm thẻ từ trong túi ra, chính là đôi tay run rẩy đến lợi hạ, phải mất thật lâu mới đem được tấm thẻ đẩy vào khe.

Ngón tay lạnh lẽo cứng ngắc mà nhấn mật mã,

Sau khi chờ đợi, Lục Phi nhìn số liệu nhảy ra trên màn hình, cảm thấy đầu mình như bị người đánh vào một côn, hoa mắt không thôi, sắc mặt xám xịt so với bụi tường còn khó coi  hơn.

Số dư trong tài khoản có tới năm con số 0.

Vẹn nguyên 10 vạn tệ.

Đời chú bắt đầu hẻo rồi 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.