Cẩn Thận Tổng Giám Bắt Người

Chương 19: Đoạn tuyệt



Edit: Tammie

Hạ Chí Anh đứng thẳng người, toàn bộ ánh nhìn đều hướng về con người đang chạy lại kia. Cả người đờ ra mãi cho đến khi người nọ đi đến trước mặt, y mới nhẹ giọng nói: “…Lục Phi.”

Đứng đối diện quán cơm Tây là một người đàn ông vẻ mặt phẫn nộ lại mệt mỏi, nhưng biểu tình vẫn rất trấn định, không hề phóng khoáng như tưởng tượng.

Cũng đứng trước quán cơm đó, nhưng ngược lại con người nghèo túng ấy là Hạ Chí Anh một thân hàng hiệu.

Dáng vẻ sang trọng, bất luận thứ gì mặc trên người cũng là hàng xa xỉ.

Hạ Chí Anh tự biết xấu hổ, không dám đối diện trực tiếp với ánh mắt của hắn, cúi đầu, nhìn nhìn chân mình. nhẹ giọng hỏi: “…Anh…Anh sao lại ở đây?”

Lục Phi nắm áo Hạ Chí Anh, dùng khí lực rất lớn, gân xanh trên bàn tay đều nổi lên. Hắn đem Hạ Chí Anh kéo tới một góc âm u, rồi hung hăng đẩy người, quăng chiếc túi plastic đen vào người Hạ Chí Anh.

“Trả lại cho cậu!” Chiếc túi plastic rơi trên mặt đất, bên trong hình như là cả trăm xấp tiền lớn “Con mẹ nó cậu có ý gì? Nói thượng liền thượng, thượng xong thì trả thù lao? Ông đây ở trong mắt cậu là cái gì? Trai gọi??!! Hả??

Hạ Chí Anh nhìn lướt qua bịch tiền trên mặt đất, có chút kinh ngạc mà ngẩng đầu: “Ý tôi không phải như thế, tôi chỉ lả cảm thấy cuộc sống của anh thực vất vả, tôi nghĩ…”

“Phanh!”

Lời còn chưa nói dứt trên má đã bị hung hăng nện một đấm, răng nanh cạ vào đầu lưỡi, phút chốc một cỗ máu tươi nồng đặc dâng lên trong miệng. Lục Phi trừng mắt nhìn y, giọng nói khàn khàn: “ Mẹ nó, tôi cần cậu đồng cảm sao?! Ông đây ngày nào mà chẳng vất vả, đó đã là chuyện đương nhiên, tưởng tôi thích tiền của cậu lắm à?! Ông đây nếu tham tiền như vậy thì đã sớm đi cướp ngân hàng con mẹ nó rồi!!”

Hạ Chí Anh bị Lục Phi mắng mỏ đến một câu cũng không nói nên lời, chỉ có thể đứng tại chỗ, cắn môi nhìn hắn.

Lục Phi vẫn rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Mẹ nó, một thân hàng hiệu, còn quen biết Chúc Lâm, đụng gì mua nấy, tôi thật sự là não úng thủy mới tin cậu là sinh viên cơm không đủ ăn. Hạ Chí Anh, cậu là tên lừa đảo trơ tráo!”

Hắn sau khi nói xong, thở hổn hển, một cước đem bịch tiền đá vào người Hạ Chí Anh: “Vốn là tính toán trả lại thẻ cho cậu, mẹ nó ngẫm lại, cái thẻ này đối với cậu chắn chắc chẳng là cái thá gì nên ông đây liền liên tục rút mười vạn tệ ra khỏi trụ ATM, cũng thuận tiện nếm tử tư vị lấy tiền tát người. Thực mẹ nó thích! Tôi hiện tại cũng biết tại sao mấy tên có của trên TV lại thích vứt tiền như vứt giấy thế, mẹ nó hết cả giận!!”

Sau khi ào ào mắng xong, hắn hổn hển thở mạnh, tựa hồ cuối cùng đã phát tiết hơn nửa phần lửa giận: ”Hạ Chí Anh, ông đây về sau không bao giờ chung đường với cậu, chúng ta một đao chặt đứt! Còn nữa, cậu là một tên lừa đảo thất bại nhất mà tôi từng thấy… Mẹ nó, ông đây sống tới từng tuổi này còn chưa thấy tên lừa đảo nào đi cho tiền người ta.!”

Đem những lời muốn mắng đều mắng ra, Lục Phi cuối cùng cũng thống khoái không ít, cục nghẹn trong ngực kia rốt cuộc cũng phun ra, hắn bỏ Hạ Chí Anh đứng ở đó, xoa xoa thắt lưng còn đau của mình rồi vô cùng vui vẻ mà đi ra vùng trời đầy nắng bên ngoài.

Bước chân đều nhẹ nhàng hẳn lên, trút bỏ được áp lực nặng nề, tránh khỏi một thẳng quỷ ngụy trang thành tiểu hài tử bên cạnh mình, không khí giống như trở nên trong lành hơn, gánh nặng trên vai được tháo gỡ, toàn thân cao thấp áp lực đều tiêu thất.

Nhưng mà tên nhóc kia liệu có biến mất khỏi đời hắn như cái gánh nặng này không, hắn không biết, cũng không muốn biết.

Hắn chỉ biết tối hôm nay hắn có thể rủ rê lão Sa ra ngoài mà điên loạn một đêm, hắn sẽ không bao giờ cự tuyệt những em callboy xinh đẹp chuyên nghiệp ở Line, cũng không bao giờ ôm nam hài xinh xắn mà nhớ tới mặt Hạ Chí Anh.

Số di động của Hạ Chí Anh trong điện thoại bị Lục Phi xóa sạch, vì nó chả còn tác dụng gì, hắn sẽ không bao giờ gọi điện thoại cho y nữa.

Hạ Chí Anh đứng trên lề đường, sắc trời dần dần ngả màu, người đi trên đường cũng bắt đầu trở nên thưa thớt, đèn đường được thắp sáng, y cúi đầu nhìn bóng đen của mình, xiêu xiêu vẹo vẹo- thật khó nhìn.

Vết thương trên mặt đau rát, sưng to, Hạ Chí Anh cảm thấy chính mình mưa thuận gió hòa gần nửa đời người chưa từng chật vật như thế này. Lục Phi không hổ là ăn nhiều hơn y mười bốn năm cơm cháo, trả thù như vậy đúng là thực ngoan độc.

Chờ cho Hạ Chí Anh rầu rĩ nhìn túi tiền to như bịch rác kia, y mới phát hiện, Lục Phi không chỉ đơn giản mà lấy tiền ra khỏi thẻ ATM như vậy.

Lục Phi đã sớm tính toán tốt, hắn có thể đoán được Hạ Chí Anh sẽ không biết làm như thế nào với bịch tiền này.

Lấy về?

Đùa sao, trông như một túi rác rưởi vậy, nếu cầm lên chả khác nào một tên ngốc, hơn nữa Lục Phi còn lấy chân đá đá vào, ngay cả khốn khó như hắn mà còn khinh thị như vậy, nếu y lấy về, không khỏi có vẻ buồn cười.

Nếu ném ở đây?

…100.000 tệ… Tuy rằng y không thiếu tiền, hơn nữa còn rất dư giả. Nhưng mà mở mắt nhìn 100.000 tệ bị ném ven đường như đống rác như thế này, y không thể làm được.

Nếu đổi thành tên Trình Duy kia, hắn chắc chắn liếc cũng không thèm liếc một cái, một cước bước qua bao tiền này bỏ đi, cũng có thể hắn sẽ còn ném thuốc lá lên bịch tiền này.

Hạ Chí Anh không phải Trình Duy, y không có phong độ quyết đoán dứt khoát như hắn.

Y không có cách nào tiêu sái như vậy.

Suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng y vẫn là gọi điện cho một tên bạn gần đó, nói cho hắn biết mình đang ở ngã tư đường xx với một hẻm nhỏ, ở cột điện thứ ba bên trong con hẻm có một chiếc túi plastic, bên trong có 100.000, xem như mừng sinh nhật sớm, để hắn tùy tiện mua ít đồ vật mình thích.

Tên bằng hồ cẩu hữu kia không biết chân tướng, còn dùng thanh âm vô cùng kinh ngạc nói: “Nha, Tiểu Hạ, cậu thế mà cũng học được cái trò chơi giấu kho báu này sao?”

Hạ Chí Anh chỉ có thể ra vẻ thâm trầm mà ừ một tiếng, sau đó nói: “Có muốn hay không, nếu muốn thì tới lấy nhanh, lỡ như bị bác gái quét rác cầm đi, thì quà sinh nhật năm nay của cậu liền đi tong.”

Vấn đề tiền bạc đã được miễn cưỡng xử lý, Hạ Chí Anh đi dọc con đường, cảm thấy chính mình thực con mẹ nó khôi hài, không khỏi nhớ tới lời cha mình đã từng nói, y không có tài kinh doanh, không có chút tư duy nào, chỉ biết đùa nghịch cọ vẽ, mỗi lần ngồi xuống thiết kế đồ vật thì cái gì cũng quên hết. Hạ gia truyền nghiệp cho y, sớm muộn gì cũng có ngày sụp đổ.

Ông già vì muốn y thu hoạch chút kinh nghiệm làm ăn, đặc biệt đem y gửi gắm cho Dư gia mấy đời thân thiết để y làm tổng giám công ty Hồng Sa. Lúc ấy y vừa mới đi du học trở về, tuổi trẻ tự cao tự đại, không coi trọng sự an bài này của lão, thậm chí còn khinh bỉ.

Chính là hiện tại ngẫm lại, có lẽ cha y nói đúng, y không phải nhân tài. không khiêm tốn kiên nhẫn như Chúc Lâm, cũng chả quyết đoán khí phách như Trình Duy.

Chức vụ tổng giám Hồng Sa này yêu cầu phải có trên tám năm kinh nghiệm, và có hơn năm năm kinh nghiệm ở diện quản lý doanh nghiệp, những điều kiện này y đều không có. Về phần nghiệp vụ doanh nghiệp cùng kỹ năng lãnh đạo quản lý ý tưởng, y cũng khiếm khuyết. Các dự án sách lược hay thực thi đều bị Trình Duy thẳng tay sửa chữa. Nguồn đối tác hay nguồn lực xã hội đều được cha chống lưng. Năng lực đàm phán thương vụ đều nhờ Chúc Lâm.

Y ngồi trên vị trí này, hoàn toàn là do Dư Minh Thần nể mặt mũi Hạ gia, kỳ thực nếu ấn định theo năng lực của y, một viên chức bình thường cũng chưa chắc có thể làm được.

Cho nên, từ sau khi bước ra khỏi trường học cho đến bây giờ, cuộc sống vốn thuận buồm xuôi gió của y giống như bắt đầu trở nên khó khăn. Y căn bản không biết gặp người nên nói cái gì, không biết xử lý vấn đề tài chính ra sao, không biết khai thác thị trường như thế nào, không biết làm sao để quản lý thỏa đáng nhân sự.

Thậm chí, còn không biết xử lý tình cảm của mình như thế nào.

Y học nhiều kiến thức như vậy, nhưng một khắc kia khi thật sự bước vào xã hội y mới phát hiện, chính mình thế nhưng hoàn toàn không biết gì cả.

Bất tri bất giác đã trở về trước căn hộ của mình, Hạ Chí Anh vào thang máy, nhấn số tầng mình cư ngụ. Lúc cửa thang máy mở ra, dãy hành thang cũng không tối đen như tròn tưởng tượng, đèn đã được thắp sáng, trước cửa y có một nam nhân cao gầy thanh tú đang đứng, đưa tay bấm chuông.

Hạ Chí Anh sửng sốt, cho là mình hoa mắt, lắp bắp gọi: “Chúc…Chúc Lâm?”

Nam nhân tuấn tú quay đầu, khi nhìn thấy Hạ Chí Anh, ánh mắt cậu ta lập tức trừng lớn, nhìn thấy vết thương sưng tấy trên mặt y, cậu ra kinh ngạc hỏi: “Mặt của cậu…Làm sao vậy?”

[  ]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.