Mấy tháng sau, có thể nói là phẳng lặng như nước, hoàn toàn không có bất cứ gợn sóng nào trong công tác sinh hoạt, hai điểm một đường mà lãng phí thời gian.
Lục Phi nhìn bố trong ngục giam, khi ông biết được công việc hiện nay của Lục Phi có thu nhập khá lớn, ông mừng đến nỗi mặt mày co rúm, làm các nếp nhăn trên khuôn mặt hồng hào hằn sâu hơn, khiến cho mái tóc muối tiêu càng thêm chói mắt.
Thế nhưng trong lòng Lục Phi vẫn mang hổ thẹn, cô con dâu mà ông muốn thấy, từ trước tới giờ vẫn chưa xuất hiện.
Nếu một ngón tay là mười năm, vặn tay mà đếm, thì phần lớn ai cũng không đếm được hết hai bàn tay. Bố Lục Phi đã không còn trẻ nữa, khuôn mặt toát lên vẻ khỏe mạnh nhanh nhẹn cũng đã bị bóng tối phủ lên một tầng khí mờ mịt. Ngay cả lúc cười đều có vẻ thấp thỏm bất an.
Không có Hạ Chí Anh, ngày trôi qua nhanh gấp bội. Trước đây sẽ len lén để ý hôm nay y mặc đồ gì, có phải đang mang đôi tất màu xám tro kia không, hay là lại mang cái cà vạt màu hồng nhạt. Mà bây giờ, đột nhiên cảm thấy không còn gì để mong đợi.
Đảo mắt đã đến tháng bảy, trên đường đầy người cầm ô, cánh tay của các cô gái trẻ tuổi lộ ra, sáng lóa dưới ánh nắng mặt trời, cho dù an an phận phận ở trong phòng làm việc cũng sẽ thấy nhộn nhạo bất an.
Tâm tình Trình Duy trong khoảng thời gian này rất bất ổn, có đôi khi sẽ đứng một mình mím môi bên cửa sổ sát đất, hút từng điếu, từng điếu thuốc, càng hút càng không chịu nổi, cứ ho khan từng đợt.
Lục Phi đối với y cũng không tính là thân thiết, cho nên cũng không quan tâm, chỉ là cẩn thận xử lý tốt công việc thuộc bổn phận của mình để cho Trình Duy khỏi bắt bí, hung hăng cúp tiền mồ hôi nước mắt của hắn.
Bất quá, chẳng qua là Lục Phi quá lo lắng thôi. Trước đây tâm tính Trình Duy cũng không phải là quá tệ, rãnh rỗi lắm mới bới lông tìm vết, cay nghiệt chanh chua.
Y bây giờ, hình như lại khôi phục giống như lúc ban đầu gặp mặt, lạnh lùng lãnh đạm, đối với ai cũng thờ ơ. Giống như một cái thi thể biết đi, lạnh lẽo, chết lặng. Ngoại trừ khi cần nói thì tuyệt đối không nói thêm câu nào. Lúc ngồi xuống, không phải ngây người thì cũng là hút thuốc.
Mạc Vân vẫn đối với hắn vẫn dịu dàng săn sóc, tuy rằng Hạ Chí Anh đã nói qua, người bên cạnh Trình Duy chẳng có ai tốt. Thế nhưng, mỗi lần Mạc Vân thật lòng thật dạ mà đem mấy chuyện xấu của Tam gia ra kể lể với Lục Phi, Lục Phi lại có cảm giác, Hạ Chí Anh thật sự là lấy lòng tiểu nhân đo dạ quân tử.
“Lục Phi, thư của anh.”
Trực ban Tiểu Lưu đẩy cửa vào, Lục Phi từ đống tài liệu thò đầu ra: “Thư?”
Giỡn chơi à, thời buổi này toàn xài thư điện tử, ai mà rảnh rỗi thời gian của mình để viết thư tay chứ?
Phong bì cầm trong tay, là một chiếc phong bì đơn giản to lớn trắng nõn, cầm trong tay cỏ vẻ rất nặng. Lục Phi trở mặt phong bì, khi nhìn thấy địa chỉ dấu bưu điện, hơi sửng sốt một chút.
L thành.
Đây là thư từ L thành gửi tới.
Trái tim cổ quái đánh “thịch” một cái, nhanh chóng xé phong thư ra.
Trong phong bì rớt ra vài tấm hình, còn có một lá thư tinh tế phẳng phiu. Lục Phi mở thư ra, trong đó nét chữ thanh tú tuấn dật, đẹp đẽ thẳng tắp. Chính là chữ viết của Hạ Chí Anh.
Thư cũng không dài, Lục Phi nín thở đọc một hơi. Trong thư Hạ Chí Anh viết một ít chuyện phiếm vớ vẩn không liên quan, tỷ như giá cá kìm nướng ở thành L lên giá, ngày hôm qua ở quán ven đường mua năm tệ ma lạt năng, kết quả phải một con bọ, mọi việc cứ thế, vân vân.
Thư mở đầu bằng dòng “Gửi Lục Phi” được viết tỉ mỉ tinh tế, chữ viết thẳng tắp tròn trịa. Có thể nhìn ra người thanh niên ở thành L kia rất dụng tâm để viết tên hắn.
Tấm hình gửi tới, biển rộng xanh thẳm, khách sạn được xây theo mô hình biệt thự kiểu Seychelles, cây cộ tươi tốt um tùm, bãi cát mịn màng trắng xóa.
Phong cảnh đẹp được chụp lại trọn vẹn, có thể nhìn ra Hạ Chí Anh thật sự chụp ảnh rất có tay nghề.
Tấm cuối cùng là Hạ Chí Anh chụp cùng một cô gái trẻ tuổi, người thanh niên trong hình đứng trên bờ biển, gió cuồn cuộn cuốn bọt biển thấm ướt bàn chân trắng nõn của y, áo sơ mi sạch sẽ tinh tươm bị gió biển thổi lên, cô gái xinh đẹp bên cạnh thân mật ôm cổ y, hướng về phía máy ảnh ngọt ngào mỉm cười.
Mặt trái của tấm ảnh chỉ có vài chữ đơn giản: “cùng chị Anh bên bờ biển.”
Lục Phi nhìn tấm hình ấy, không phát giác được nụ cười của mình đang từ từ héo đi.
Ba tháng trôi qua, cứ cách một, hai tuần Hạ Chí Anh sẽ gửi thư cho hắn một lần, Lục Phi mặc dù không có hồi đáp, nhưng mỗi một phong thư y gửi tới, cho dù đơn giản chỉ là một tấm bưu thiếp, hắn đều sẽ nghiêm túc nhận lấy, khóa trong ngăn kéo cuối cùng ở phòng làm việc.
Lục Phi có đôi khi nghĩ, nếu như có thể khóa lại cả những mong tưởng mà ngay đến bản thân mình cũng không giải thích được, thì sẽ tốt biết chừng nào?
Trước kỳ nghỉ (Quốc khánh) 1/10 dài hạn, Trình Duy đột nhiên rời cương vị công tác, tuy rằng lúc trước hắn luôn xin nghỉ, không có tinh thần làm việc, thế nhưng tất cả đều cho rằng Phó tổng chỉ tạm thời có chút việc nhà, xử lý tốt sẽ trở lại như thường, không ai ngờ rằng y nói đi là đi.
Khoản bồi thường hủy bỏ hợp đồng đơn phương lớn đến đáng sợ, thế nhưng Trình Duy dứt khoát thanh toán một lần, sòng phẳng ném cho Vệ Phong, còn y thì không nói một lời, thu thập chút tài liệu rồi rời khỏi Hồng Sa.
Dư Đổng Dự tức đến giơ chân, lại không có cách nào để giữ Trình Duy lại, chỉ có thể trơ mắt nhìn lần cuối Trình Duy lái chiếc Bentley ra khỏi tầng hầm để xe của công ty, chậm rãi biến mất ở cuối con đường.
Y cứ như thế mà đi, Lục Phi và Mạc Vân thì vừa vặn không gặp mặt với phó tổng. Bất quá Vệ Phong tựa hồ không chọn ai để thay thế Trình Duy, lại đúng lúc cách kỳ nghỉ 1/10 còn mấy ngày nên hắn cho Lục Phi và Mạc Vân nghỉ trước, để bọn họ sau ngày 1/10 đi làm lại.
Đêm hôm đó, dọc đường treo đầy quốc kỳ đỏ năm sao, màu đỏ tươi đẹp phần phật phấp phới trong gió thu mát mẻ.
Mạc Vân dù sao cũng theo Trình Duy đã lâu, y cứ như vậy không nói một lời mà một mình rời khỏi thành T khiến cho Mạc Vân buồn phiền.
“Chưa nói đến chuyện của công ty, chuyện trong bang y cũng ném xuống, ngay cả chip chìa khóa mà lão đại cho y y cũng vứt vào thùng rác.” Mạc Vân hai mắt hồng hồng, hít mũi một cái: “…Lục Phi, anh nói xem, lần này tam gia có phải sẽ không trở về nữa hay không?”
“…”
Chuyện này cậu còn không biết thì tôi làm sao biết được? Lục Phi cười khổ không đáp.
Mạc Vân lại thì thào, mắt nhìn về phía trước: “Vậy thì… Lần này, y rốt cuộc muốn đi đâu chứ?”
Thằng nhóc kia tâm tình buồn phiền tới cực điểm, bản thân Lục Phi cũng không khá hơn chút nào. Vì vậy hai thằng đàn ông buồn bực mệt mỏi kéo nhau đến Amore uống rượu, Lục Phi thao thao bất tuyệt mà uống nhiều thật nhiều cốc tai trái cây – loại rượu mà trước đây hắn chưa từng uống, cũng không để ý tới ánh mặt kinh ngạc của bartender mà lôi kéo Mạc Vân uống thỏa thích.
Lúc đầu Mạc Vân còn kiêng dè, dù sao cậu cũng chưa từng thấy có ai uống rượu cốc-tai uống sạch một hơi giống như uống rượu Lão Bạch Kiền, thế nhưng sau mấy ly, gương mặt của cậu phiếm hồng, cũng bắt đầu phóng túng mà nốc từng ly từng ly không coi ai ra gì mà uống.
Dưới ngọn đèn mờ ảo, Lục Phi híp mắt đánh giá, gương mặt của bartender, nhìn một lúc lâu sẽ cảm thấy chướng mắt, hoàn toàn không có loại khí chất mê người ôn hòa ngây ngô của Hạ Chí Anh.
“Chúc mừng chúc mừng, hai bạn thật đúng là hạnh phúc.”
Giữa sân khấu đột nhiên truyền đến một tiếng động ồn ào vui vẻ, sâm panh và pháo lụa đan xen trên không trung, tiếng vỗ tay mạnh mẽ vang lên.
“Thật hâm mộ.”
“Trầm Kiệt, người giao cho cậu, cậu phải chăm sóc người ta thật tốt nha.”
Lục Phi ngẩng người, nhìn về phía hai người đàn ông trẻ tuổi bị vây xung quanh trên sân khấu, một người nhìn rất quen mắt, là người thường biểu diễn trong quán rượu, người còn lại thì cao to, khóe miệng cong lên một độ cong tà mị.
Lục Phi có chút mù mịt: “Cái gì vậy? Chuyện gì thế này?”
“Ô? Anh không biết sao? Hai người này thế nhưng dũng cảm, không để ý sự phản đối của gia đình đến Canada kết hôn, hôm qua mới về nước, quan hệ chính thức của bọn họ đã là hôn nhân, ôi ôi, thật là làm cho người ta ghen tị đến đỏ mắt.” Người lắm mồm bên cạnh gãi gãi mái tóc ngắn của mình “Người trong giới có thể nghiêm túc nói chuyện yêu đương đã rất ít, mà nghiêm túc bay qua Tây để kết hôn thì chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, thật lợi hại…”
Lúc nói chuyện, vang lên âm thanh của pháo hoa chúc mừng, người trong quán mặc kệ có biết mặt hai người hay không đều vui mừng chúc phúc. Vị chủ xướng thoạt nhìn có ý đồ không tốt, nắm mic cúi thấp đầu, lại đột nhiên đi đến ôm thắt người đàn ông cao to bên cạnh, cậu trai bất ngờ thất thố ngẩng đầu, thì đôi môi khẽ nhếch đã bị ông chồng ngậm lấy.
Mọi người ngẩn người, lập tức òa ra một trận cười vui vẻ, trong quán rượu quả thực ồn ào cả buổi.
Lục Phi nhấp chút rượu, cười cười quay đầu.
Nhìn người ta hạnh phúc, thật là tốt, nhưng nếu trong lúc mình vẫn đang cô độc một mình như cũ, loại cảm giác này… không khỏi, quá mức hiu quạnh.
“…” Lục Phi giật mình, có chút bất đắc dĩ mà nhíu mày. Đang chuẩn gọi người đưa khăn giấy thì lại có một bàn tay đưa khăn tới cho hắn.
Ngẩng đầu liền thấy Mạc Vân ôn hòa mỉm cười nhìn hắn, đôi mi dày, dài nhu hòa mà cong vút, để lại bóng đen trên đầu mũi nhẵn nhụi.
“Này, cho anh.”
“À, cám ơn… Cám ơn.” Lục Phi có chút ngượng ngùng tiếp nhận, trong lúc vô ý lại đụng phải đầu ngón tay của Mạc Vân.
Chỉ là tiếp xúc ngắn ngủi nhưng lại khiến hai người đồng loạt sửng sốt. Lục Phi giương mắt nhìn Mạc Vân, cậu trai kia gương mặt ửng đỏ, trông vẻ thật nhu thuận dịu dàng, thậm chí mang theo nét ngây ngô của trẻ con.
Có lẽ là do vẫn còn hơi cồn, dưới ánh đèn lờ mờ nhìn cậu như vậy, hắn lại đột nhiên cảm thấy, Mạc Vân hình như… rất giống người kia… rất giống.
Chẳng biết xúc động như thế nào, Lục Phi ba phần say bảy phần tỉnh cầm tay Mạc Vân, cậu ta run mạnh lên một cái, lập tức bị Lục Phi (cầm tay) để lên trán.
“Này.” Giữa tiếng ồn ào hoan hô huyên náo, hắn nhẹ giọng nói: “… Mạc Vân, chúng ta thử hẹn hò xem…”
Rõ ràng chuyện tốt đẹp như vậy, nhưng khi thực sự nói ra khỏi miệng, thì cổ họng lại đắng nghét đến lợi hại.
Úp mặt vào lòng bàn tay của Mạc Vân, Lục Phi mơ màng nghĩ, cái xấp thư “Gửi Lục Phi”, một xấp thật dày ấy, ở trong ngăn kéo tầng cuối cùng kia, có lẽ cũng tới lúc, có thể vứt đi được rồi…
[Đau khổ nhầm người rồi không thích brocomplex tí nào Vẫn cứ thấy bạn nhỏ Mạc Vân giả tạo ra sao đó… Nói chung là đau khổ nhầm người rồi