Là người sống sót quay về từ mưa bom bão đạn, Triệu Dương chỉ mong muốn trải qua cuộc sống bình lặng cùng với công việc làm bảo vệ trực đêm tại khu biệt thự cao cấp này.
Có điều một sự cố bất ngờ xảy ra, khiến mong muốn của anh không thể nào thực hiện được.
Trích đoạn:
Thấy cô ngồi khóc như vậy Triệu Dương cũng bực, có lòng tốt đưa người say về nhà, ngờ đâu lại xảy ra cơ sự này, anh không hiểu được là tại sao nữa!
Nhớ lại được chuyện đã xảy ra đêm qua, Tô Linh cũng ngừng khóc: “Anh quát cái gì mà quát?”
Triệu Dương thở dài nói: “Cô yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm về việc này.”
Tô Linh lau nước mắt đáp: “Anh chịu trách nhiệm sao? Anh lấy cái gì ra để mà chịu trách nhiệm chứ?”
Đôi mắt trong veo ấy, lóe lên một ánh mắt lạnh lùng ghê người.
Bình luận truyện