Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 156: Giúp một việc lớn



Chỗ ăn cơm là một quán lẩu gần đó, vị trí rất dễ tìm.

Triệu Dương không có thói quen giờ cao su, anh còn đến trước mười mấy phút.

Cho dù như vậy, Khổng Nguyệt và Liễu Nhiên sớm đã tới nơi, hai người đang đợi ở bên đường.

Không hổ là hai đóa kim hoa của văn phòng công ty quản lý tòa nhà, đến phong cách trang điểm cũng giống nhau, tết tóc đuôi ngựa, trang phục thoải mái, quần bò ngắn kết hợp với giày trắng, đi quần tất da.

Phong cách trẻ trung xinh đẹp, thu hút ánh mắt của mỗi người qua đường.

Nhưng có vẻ như hôm nay Liễu Nhiên trang điểm đậm và tinh tế hơn so với Khổng Nguyệt.

Triệu Dương rất biết mình, hôm nay Liễu Nhiên trang điểm đẹp như vậy chắc chắn không phải là vì anh.

Tám chín phần mười là vì người đàn ông khách mời còn lại.

Lần trước chào hỏi bị Liễu Nhiên chê cười một trận, lần này Triệu Dương đã khôn khéo hơn, anh chào lại: “Hi, Liễu người đẹp, hôm nay cô xinh quá!”

Liễu Nhiên nở nụ cười xinh đẹp như trăm hoa đua nở: “Ồ, sao hôm nay anh Dương biết nói chuyện thế? Miệng lưỡi ngọt ngào quá nhỉ!”

Tiếp xúc lâu với Tô Linh đã khiến sức đề kháng của Triệu Dương đối với người đẹp tăng lên cao, ở trước mặt hai cô em xinh đẹp cũng chẳng hề xao động.

Anh bình thản nói: “Không, tôi nói thật mà”.

Khổng Nguyệt đứng một bên bĩu môi: “Được lắm, thì ra hôm nay anh Dương đến có mục đích mờ ám! Thế còn em thì sao? Em không xinh à?”

Triệu Dương chân thành nói: “Cũng xinh, mỗi người một vẻ!”

Khổng Nguyệt tạm tha cho anh, nói: “Coi như anh qua ải, đi thôi, chúng ta lên trước, Liễu Nhiên còn muốn đợi một người”.

Đang nói thì điện thoại trong tay cô ta vang lên.

Sau khi nói chuyện một lúc, Khổng Nguyệt áy náy nói: “Anh Dương, văn phòng xảy ra chút chuyện, em phải quay về ngay, mọi người ăn trước đi, không cần đợi em, em sẽ quay lại trong tức khắc!”

Khổng Nguyệt rời đi, Triệu Dương trở nên trầm lặng.

Anh không thân quen Liễu Nhiên, tính cả lần trước thì đây mới là lần thứ hai gặp nhau, may mà vừa nãy Khổng Nguyệt khuấy động không khí.

Giờ chỉ còn lại hai người, anh không biết nên mở lời thế nào.

Cũng may tính cách của Liễu Nhiên hào phóng, chủ động bắt chuyện với anh.

“Đúng rồi, anh Dương, Tiểu Nguyệt nói với tôi, hôm nay anh chủ động mời bữa này à? Đúng lúc Tiểu Nguyệt không ở đây, anh nghĩ thế nào về tôi có thể yên tâm mạnh dạn mà nói ra”.

Triệu Dương đứng sững tại chỗ.

Liễu Nhiên cười duyên dáng: “Thảo nào Tiểu Nguyệt nói anh ngốc nghếch đáng yêu, lại còn tưởng thật chứ! Tôi đang đùa anh thôi”.

Triệu Dương thấy ngại, có gì đáng để đùa chứ?

Liễu Nhiên tiếp tục nói: “Tôi có bạn trai rồi, lát nữa anh ấy cũng sẽ đến, đến lúc đó tôi giới thiệu với anh”.

“Vậy à?”

Mới đầu Triệu Dương còn tưởng là người ngoài cuộc, không tiện bàn chuyện, lúc này nghe thấy là bạn trai của Liễu Nhiên mới thở phào nhẹ nhõm.

“Đúng vậy, hai chúng tôi mới quen nhau chưa lâu, Tiểu Nguyệt từng gặp anh ấy rồi, vừa khéo anh giúp tôi xem và kiểm định anh ấy thế nào đi!”

Triệu Dương hoảng hốt, nói: “Tôi? Thế này không thích hợp lắm”.

“Có gì không thích hợp, Tiểu Nguyệt gọi anh là anh Dương, anh giúp tôi xem một chút thì làm sao? Với lại, không phải đàn ông các anh hiểu nhau nhất sao?”

Triệu Dương rất thích tính cách cởi mở của cô gái này, vui vẻ nhận lời, quan hệ giữa hai người cũng theo đó mà trở nên thân thiết hơn.

Đợi đúng thời cơ, anh nhắc đến chuyện chính: “Hôm nay thật ra có một việc cần nhờ cô giúp, vừa lúc bây giờ tiện để nói với cô trước”.

Liễu Nhiên chớp đôi mắt to, kéo khoảng cách giữa hai người gần hơn không ít: “Việc gì?”

Hương nước hoa dịu nhẹ thoang thoảng theo chiều gió, Triệu Dương nhích về sau một chút rồi mới nói.

Liễu Nhiên nghe xong rơi vào im lặng.

Triệu Dương nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Khó lắm sao?”

Liễu Nhiên nghĩ một lúc rồi nói: “Anh Dương, việc này không dễ làm đâu, đúng là bên chúng tôi có bản sao nửa năm trở lên của các loại hóa đơn gốc, nhưng mà…”

Triệu Dương nghe cô ta giải thích một hồi, rất nhanh đã hiểu mọi chuyện ra sao.

Mặc dù có bản dự phòng, nhưng tra thế nào là một vấn đề nan giải.

Văn phòng công ty quản lý tòa nhà đã cất giữ toàn bộ tài liệu sổ sách của ba khu chung cư, nếu lấy riêng sổ sách của Đế Uyển rất dễ bị người khác chú ý.

Nếu kiểm tra toàn bộ, một là cô không có đủ quyền hạn, hai là chắc chắn sẽ gây động tĩnh lớn hơn.

Cho dù đội trưởng Tôn thật sự có gì đó mờ ám, ắt sẽ nhận được tin mà đề phòng trước.

Triệu Dương không muốn vì chuyện này mà làm Liễu Nhiên khó xử, đành từ chối: “Vậy thôi, tôi sẽ nghĩ cách khác”.

Liễu Nhiên búng tay một cái: “Đúng rồi, tôi có cách này”.

Triệu Dương cũng vui vẻ, nói: “Cô nói đi!”

“Đúng lúc tối hôm nay tôi trực ban, chìa khóa cũng ở trong tay tôi, anh có thể đến muộn một chút, tôi tìm cơ hội cho anh vào xem bản dự phòng, nhưng thời gian chỉ có nửa tiếng, nếu lâu hơn nữa sẽ bị nghi ngờ.

“Được, cứ quyết định như vậy đi, lần này quý cô Liễu đã giúp tôi một việc lớn, bữa lẩu hôm nay không tính, đợi sau khi xong chuyện tôi nhất định sẽ có hậu tạ hậu hĩnh cho cô!”

“Còn gọi tôi là quý cô Liễu?”

Triệu Dương ngơ ra, không thì là gì?

“Anh gọi tôi là Tiểu Nhiên giống Tiểu Nguyệt đi”.

“Được, Tiểu Nhiên, vậy lát nữa tôi lấy trà thay rượu để kính cô vài chén!”

Liễu Nhiên hơi không hài lòng: “Uống trà còn nói chuyện làm gì? Nhưng mà hôm nay còn phải đi làm, sau này anh nhất định phải mời tôi uống rượu đấy!”

“Không thành vấn đề!”

Đang nói thì một nhân viên phục vụ trong quán đi tới: “Thưa cô, mấy món cô gọi vừa hết rồi ạ, cô xem có thể đổi món khác không?”

“Anh Dương, vậy chúng ta lên trên đợi đi?”

“Cũng được”.

Đổi món mới ở quầy rượu, Liễu Nhiên đi trước dẫn đường, hai người đi thẳng tới phòng VIP.

Triệu Dương phát hiện một điều rất thú vị, dường như những nhà hàng trang trí chẳng ra làm sao thì đồ ăn thường khá ngon.

Ví dụ quán lẩu mà Khổng Nguyệt chọn này, trang trí bình thường nhưng khách đến ăn không hề ít.

Giờ mới buổi trưa thôi mà các món ăn hot đã bán hết rồi, nếu là tối chắc người sẽ càng đông hơn.

Liễu Nhiên nhìn ra thắc mắc của Triệu Dương, chủ động giải thích: “Anh Dương, quán lẩu này kinh doanh rất tốt, đồ ăn cũng rất ngon, công ty chúng tôi thường hay ăn liên hoan ở đây, quan hệ của Tiểu Nguyệt với chủ quán này không tồi, nếu không chưa chắc đã đặt được chỗ đâu!”

Nói đến đây, Liễu Nhiên dường như cảm thấy đã nói điều không nên nói, vội ngậm miệng lại.

May mà Triệu Dương đang đánh giá cách trang trí của quán lẩu, cũng không để ý.

Liễu Nhiên vỗ ngực, chủ quán lẩu có ý với Khổng Nguyệt, mấy lần đến ăn, không giảm giá thì cũng tặng món, nếu cô ta buột nói chuyện này ra sẽ bị con nhóc kia bóp chết mất.

“Anh Dương, đến rồi, chính là chỗ này!”

Phòng VIP ở một bên dãy hành lang, Liễu Nhiên bước vào cửa trước, Triệu Dương đi theo sau.

“Anh Dương, anh ngồi trước đi, tôi đi đón bạn trai, vừa nãy anh ấy nhắn tin cho tôi chắc là sắp tới rồi”.

“Ừ”.

Liễu Nhiên vừa quay người lại, đột nhiên quần tất bị mắc vào ghế.

“Cẩn thận!”

Lúc Triệu Dương thấy đã muộn rồi, chỉ nghe thấy một tiếng xoẹt, chiếc quần tất trơn bóng bị rách một đường dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.