Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 168: Điều khó nói



Người còn chưa tới gần đã rụt rè gọi tên: "Anh Dương, là anh à?"

"Cô là?"

Triệu Dương liếc nhìn cô ta, cảm thấy khá quen nhưng không nhớ ra tên.

Cho tới khi đến gần, anh mới nhớ ra: "Cô là cô gái hôm qua?"

Có vẻ như cô gái hơi áy náy, giọng nói cũng nhỏ nhẹ: "Là tôi, xin lỗi nhé...”

Triệu Dương cười gượng, nếu không phải vì cô gái này thì Tiểu Ngũ sẽ không nhất thời xúc động, anh cũng không bị cuốn vào việc rắc rối ngày hôm qua.

Quan trọng hơn là hôm qua cô gái này đột nhiên trở mặt, khiến anh rơi vào thế bị động khi giải quyết chuyện đó.

Mặc dù, cuối cùng nhờ có Cửu Xử can thiệp vào, mọi việc đều được xử lý êm xuôi và không để lại hậu quả gì, nhưng vô duyên vô cớ nợ Đường Nhu một ân huệ, sau này cũng phải trả lại.

Tuy nhiên, hôm nay cô ta lại chủ động tìm tới cửa là có ý gì, đơn giản chỉ xin lỗi chuyện hôm qua thôi sao?

Triệu Dương hỏi: "Cô tới... tìm tôi à?"

"Ừ, Tiểu Cường không nhận điện thoại của tôi..”.

"Xem ra tôi đoán không sai, hai người đã sớm quen biết!"

Quả thật, Triệu Dương đã sớm cảm thấy quan hệ của Tiểu Ngũ và cô gái này không bình thường, bây giờ mới có thể xác định được.

Cô gái cúi đầu nói: "Ừ, tôi là bạn của Tiểu Cường..”.

Triệu Dương mỉm cười nói: "Bạn? Tôi nghĩ là bạn gái mới đúng chứ?"

"Không... là do tôi không xứng với Tiểu Cường…”

Nghe đến đây, Triệu Dương biết ngay giữa hai người này chắc chắn có không ít chuyện cũ.

Anh cũng lười hỏi, dứt khoát nói: "Hôm nay cô tìm tôi có việc gì?"

"Là thế này, à... nhờ anh trả lại cho anh ấy giúp tôi!"

Dứt lời, cô ta lấy trong túi xách ra một túi tài liệu dày cộp.

Triệu Dương đặt vào tay ước lượng, bên trong hẳn là tiền mặt, xem trọng lượng cũng không nhẹ, ít nhất cũng phải có mấy nghìn tệ.

Nghe giọng điệu của cô ta, số tiền này hẳn là của Tiểu Ngũ, anh liên tưởng đến thói quen chi tiêu dè sẻn của Tiểu Ngũ nên cũng đoán sơ lược vấn đề.

Triệu Dương hỏi thử: "Sao cô không đưa trực tiếp cho cậu ấy?"

"Anh ấy không chịu gặp tôi, tôi biết, nhất định là anh ấy tức giận chuyện tối qua, tôi không trách anh ấy!"

Triệu Dương có thể nhìn ra dường như cô ta có chuyện khó nói: "Sở dĩ hôm qua cô không nói thật, có phải vì trong tay anh Đao kia đã có được thứ gì đó không?"

Nghe đến đây, sắc mặt cô gái thay đổi rõ rệt: "Không, không có gì, chuyện đó... anh Dương... tôi đi trước đây!"

Triệu Dương còn định nói gì đó, nhưng cô gái đã nhanh chân rời đi.

Anh chưa kịp đuổi theo thì bỗng nhiên bị người ta gọi lại.

Là một giọng nữ trong trẻo: "Anh Dương!"

Triệu Dương quay lại nhìn, lần này là người quen tên là Tiểu Ngọc, làm tiếp khách ở Huy Hoàng, thỉnh thoảng đóng vai những cô hầu gái đi tiếp rượu, cô ta chính là người tiếp Từ Tam hôm qua.

Hôm nay, nghe Từ Tam lải nhải đến trưa, cứ mười câu thì hết chín câu là về cô ta.

"Anh Dương, anh còn để ý tới cô ta làm gì!"

Tiểu Ngọc vừa nói, vừa vươn cổ nhìn về phía cô gái vừa nãy.

Triệu Dương thấy kỳ lạ: "Hai người quen biết à?"

Sau khi hỏi xong, anh bỗng nhiên thấy mình hỏi thừa, cô gái lúc nãy cũng làm ở Huy Hoàng, hai người không biết nhau mới là lạ!

Giọng điệu của Tiểu Ngọc mang theo mấy phần xa cách: "Quen, mà cũng không thân, cô ta mới đến chưa được bao lâu”.

"Đi, vào trong rồi nói".

Triệu Dương vừa nói vừa bước vào quầy rượu.

Tiểu Ngọc chủ động nói: "Anh Dương muốn uống gì, hôm nay em mời!"

Triệu Dương hoài nghi nhìn cô ta, bây giờ tâm trạng anh cũng buồn phiền, đúng là muốn uống ít rượu giải sầu.

Có điều tại sao cô gái này lại muốn mời anh?

Tiểu Ngọc nhìn ra nghi ngờ của Triệu Dương: "Anh Dương, anh chắc không biết, bây giờ anh là anh hùng của Huy Hoàng chúng em, có thể mời anh uống rượu là vinh hạnh của em!"

Triệu Dương cười ha hả: "Nói xem, sao một ngày không gặp mà tôi đã thành anh hùng rồi?"

Anh cũng không thích cái danh "Anh hùng" này lắm, nếu được, anh tình nguyện làm một người có trí dũng, để bản thân và những người bên cạnh không phải chịu thiệt thòi.

Nhưng anh hùng không giống vậy, anh hùng luôn phải hy sinh bản thân để bảo vệ cho tập thể.

Tiểu Ngọc gọi một ly rượu, vẻ mặt vô cùng sùng bái nói: "Bởi vì anh lợi hại, ngay cả anh Đao cũng không sợ! Hôm qua các anh bị cảnh sát đưa đi, tất cả đều nói rằng các anh sẽ không thể ra ngoài được, kết quả nửa giờ sau các anh đã được trả tự do!"

Triệu Dương bật cười, có vẻ như mấy tên bảo vệ bị bắt vào cục cảnh sát với anh lúc trở về đã hết lời khen ngợi anh.

"Anh Dương, rốt cuộc anh là ai? Ngay cả loại côn đồ như anh Đao mà cũng sợ anh, hơn nữa anh đến cục cảnh sát mà cứ như đi về nhà vậy?"

"Cô còn trẻ mà trong đầu lắm mưu mô thế? Tôi không phạm pháp, tình tiết vụ án cũng rõ ràng, đương nhiên là được thả ra, chứ không phức tạp như cô nghĩ đâu”.

"Chậc, chậc, chậc, anh Dương, anh đừng gạt em, anh đập ba chai rượu vào đầu anh Đao mà là chuyện nhỏ à? Nếu đổi thành người khác, không chết thì cũng chỉ còn nửa cái mạng!"

Triệu Dương không muốn bàn về chuyện này nữa nên đổi chủ đề: "Đúng rồi, cô gái vừa đứng ở cổng nói chuyện với tôi tên là gì?"

"Cô ta hả, tên là La Thiến, không cùng nhóm với chúng em".

Triệu Dương cảm thấy kỳ lạ: "Đều là đồng nghiệp cùng công ty, sao còn kết bè kéo phái?"

Tiểu Ngọc vội vàng giải thích: "Nhưng mà không giống, bọn họ làm bán thời gian, còn chúng em là toàn thời gian, là nhân viên chính thức!"

Triệu Dương không hiểu lắm.

Tiểu Ngọc bật cười: "Anh Dương, sao anh ngốc thế? Chúng em là chính thức chỉ tiếp rượu, ca hát với khách, còn bọn họ thì...”

Tiểu Ngọc không nói hết, nhưng Triệu Dương cũng hiểu ra.

Cô ta đột nhiên xích lại gần và nói: "Anh Dương, sao anh quan tâm cô ta thế, thích cô ta rồi à?"

"Cô nghĩ đi đâu vậy? Tôi chỉ cảm thấy hình như cô ta có nỗi khổ riêng thôi".

"Chuyện này thì em không rõ, có điều em nghe người ta nói, hôm nay người của anh Đao vẫn đang tìm cô ta đấy!"

Triệu Dương còn định hỏi nữa, Tiểu Ngọc đã đổi chủ đề: "Anh Dương, chắc anh không biết, có rất nhiều cô gái trong nhóm chúng em yêu thích anh, nếu anh muốn có bạn gái thì em có thể giới thiệu cho anh! Nói đi, anh thích kiểu con gái nào?"

Triệu Dương cười gượng: "Tôi đã có gia đình rồi".

Tiểu Ngọc tỏ vẻ thất vọng: "Thật hay giả vậy? Có phải là tổng giám đốc Vương không?"

Triệu Dương liếc mắt: "Không phải, đừng đoán mò, nhanh đi làm việc đi!"

Tiểu Ngọc lè lưỡi, đặt một tờ nhân dân tệ lên bàn, nói với nhân viên pha chế: “Ly này em mời!"

Nhân viên pha chế xông tới: "Anh Dương, Tiểu Ngọc là đóa hoa của chúng tôi đấy, tôi thấy là cô ấy có ý với anh rồi!"

Triệu Dương trợn tròn mắt, sao vừa mới qua một đêm mà anh lại trở nên nổi tiếng thế này?

Ngồi chưa đến nửa phút mà cũng bị nhân viên pha chế này nhận ra.

Ly rượu này hơi tẻ nhạt, anh liền hỏi: "Tổng giám đốc Vương đang ở đâu?"

Người phục vụ chỉ: "Chắc là trong văn phòng, tôi vừa thấy cô ấy vào trong".

Triệu Dương kín đáo bỏ tiền cho nhân viên pha chế: "Ly này tôi tự trả, tờ kia lát nữa trả lại cho Tiểu Ngọc".

Nhân viên pha chế không để ý: "Này, anh Dương, anh khách sáo với cô ấy làm gì? Đám con gái này kiếm tiền rất dễ, đã trả tiền rồi thì anh cứ uống thôi chứ?”

Triệu Dương nhìn chằm chằm hắn một lúc: "Tôi chưa từng tiêu tiền của phụ nữ! Còn nữa, Tiểu Ngọc kiếm tiền rất vất vả, tiền này cũng sạch sẽ, sau này nói chuyện chú ý một chút, lỡ truyền đến tai con gái người ta sẽ khiến họ tổn thương!"

Thấy bóng lưng của Triệu Dương đi lên lầu, nhân viên pha chế mắng một câu: "Hừ, giả bộ con khỉ!"

Hắn nói xong liền cất tiền vào túi mình, đúng lúc này, một bóng người bước nhanh tới!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.