Tâm trạng Triệu Dương đang không tốt, sở dĩ anh khiến mình bận rộn là để thời gian trôi qua nhanh hơn.
Trước khi ra ngoài vào buổi tối, anh đặc biệt qua đánh tiếng với Từ Tam, để cậu ta để ý động tĩnh ở cửa lớn, chỉ cần Tô Linh quay về thì cậu ta sẽ gọi điện cho anh ngay.
Nhưng đã muộn rồi vẫn chưa thấy Từ Tam gọi điện, vậy chỉ có một khả năng là bây giờ Tô Linh vẫn chưa về nhà.
Anh nhìn đồng hồ thêm lần nữa, đúng mười hai giờ, rốt cuộc là tiệc xã giao kiểu gì mà nửa đêm còn chưa về?
Nếu là khách bình thường thì không sao, nhưng có cả Từ Hoa Dương khiến anh đứng ngồi không yên!
Triệu Dương do dự một lúc, miễn cưỡng nghĩ ra một lý do gọi điện cho Tô Linh.
Kết quả chuông reo một lúc lâu mà không ai nghe máy.
Anh chưa bỏ cuộc, gọi thêm lần nữa vẫn không hề có người nhận.
Tâm trạng của Triệu Dương như rơi xuống đáy vực, rốt cuộc là bận làm gì mà ngay cả điện thoại cũng không có thời gian nghe?
Vì tin tưởng Tô Linh, anh thật sự không muốn nghĩ theo chiều hướng xấu, nhưng trong lòng lại hơi khó chịu, thậm chí không nghe thấy có người đang nói chuyện với mình.
Tiểu Ngọc hét lên lần thứ hai: “Anh Dương!”
Lúc này Triệu Dương mới nghe thấy: “Sao vậy? Cô gọi tôi hả?”
Triệu Dương vô thức né tránh: “Không có gì, cô cũng chuẩn bị tan làm à?”
Tiểu Ngọc đã thay quần áo mặc thường ngày nhưng vẫn không che giấu được thân hình xinh đẹp.
Cô ta chủ động mời mọc: “Đúng vậy, anh Dương, mấy chị em định rủ nhau đi ăn đêm, anh đi cùng đi!”
Triệu Dương quay lại thấy mấy cô gái đang tụ tập một chỗ, vẫy tay với anh.
Anh đang buồn phiền, tâm trạng không tốt nên từ chối: “Thôi, tôi còn có việc, mọi người đi đi”.
Tiểu Ngọc định nói thêm gì đó, nhưng bị đồng nghiệp bên cạnh kéo lại.
Khi Triệu Dương đi xa, cô gái này mới nói: “Tiểu Ngọc à, sao cô không biết quan sát như vậy chứ, không nhìn ra sao?”
Tiểu Ngọc mơ hồ: “Nhìn ra cái gì?”
“Tâm trạng anh Dương không tốt đó!”
Tiểu Ngọc nhìn theo bóng lưng Triệu Dương: “Vậy à?”
“Lại còn vậy à? Anh ấy chỉ thiếu điều viết mấy chữ “tôi đang không vui” lên mặt thôi, người không tinh ý như cô sao tìm nổi bạn trai chứ?”
Tiểu Ngọc không phục hỏi lại: “Ai bảo tôi không tìm được bạn trai?”
“Phải phải phải, cô chờ anh Triệu mà, chúng tôi đều biết!”
Mấy cô gái lại ồn ào vui vẻ!
...
Huy Hoàng và Đế Uyển không cách nhau quá xa, Triệu Dương đi bộ chỉ mất nửa tiếng.
Về đến nhà vừa đúng mười hai rưỡi, căn nhà vắng lặng không một bóng người.
Sắc mặt Triệu Dương tối sầm lại, lẽ nào đêm nay Tô Linh không về? Nhưng nếu cô không về nhà thì đi đâu được chứ?
Chắc chắn cô không đến nhà họ Tô, anh cũng không rõ Tô Linh có bạn bè nào ở Thiên Châu hay không nhưng khả năng này không lớn lắm.
Nếu loại bỏ cả hai lựa chọn này thì chỉ còn một khả năng là cô ở cùng Từ Hoa Dương!
Cô nam quả nữ, đêm hôm ở cùng nhau có thể xảy ra chuyện gì? Chỉ có thể là đi thuê phòng!
Trong đầu Triệu Dương hiện lên một hình ảnh, anh kìm nén sự kích động, tiếp tục gọi điện thoại.
Anh có thể cho Tô Linh thời gian suy nghĩ về mối quan hệ giữa hai người, thậm chí có thể chấp nhận Tô Linh nuốt lời.
Nhưng anh tuyệt đối không cho phép cô mập mờ với người đàn ông khác khi mối quan hệ giữa hai người chưa kết thúc.
Không phải anh nhất định phải có Tô Linh mới được, nhưng làm một người đàn ông, bất kể ra sao cũng không thể bị cắm sừng, đây là điểm mấu chốt, là nguyên tắc duy nhất!
May là cuối cùng cuộc gọi cũng được kết nối, dường như Tô Linh uống khá nhiều rượu nhưng vẫn còn tỉnh táo: “Tôi… lát nữa tôi sẽ về, anh không cần… không cần… chờ tôi”.
Nói xong liền ngắt máy.
Triệu Dương thở phào nhẹ nhõm, mọi chuyện không phát triển theo chiều hướng xấu nhất.
Anh tùy tiện tìm một lý do tự an ủi bản thân, sau đó hâm nóng đồ ăn trong tủ lạnh, bày biện ra bàn lần nữa, tính toán thời gian ra ngoài đón người.
Tận đến khi anh hút xong hai điếu thuốc, chiếc Bentley màu xám bạc lúc sáng liền xuất hiện trong tầm mắt, đó là xe của Từ Hoa Dương.
Triệu Dương đứng dưới bóng đèn đường mờ ảo nên bọn họ không để ý.
Anh còn cảm thấy cho dù mình đứng bên đường cũng không có gì khác biệt.
Bởi vì tốc độ xe rất chậm, lúc chiếc xe đi ngang qua Triệu Dương liếc mắt một cái. Lái xe không phải tài xế mà là Từ Hoa Dương, Tô Linh ngồi ghế cạnh lái.
Ngoài ra không có ai khác trên xe.
Cửa sổ hạ xuống một nửa, bên trong truyền ra một bài hát tiếng Anh lãng mạn hòa cùng tiếng cười như chuông bạc của Tô Linh.
Tiếng cười rất xinh đẹp, tựa như âm thanh của thần tiên nhưng rơi vào tai Triệu Dương lại phảng phất như ma chú!
Nói không hề khoa trương, từ khi tiếp xúc với Tô Linh, đến cả nét mặt tươi cười của cô, anh còn chưa từng thấy, huống hồ là nghe được tiếng cười.
Vốn tưởng rằng tính cách của Tô Linh là vậy, từ nhỏ đã luyện thành kiểu lạnh lùng, bá đạo.
Kết quả thật không ngờ, hóa ra cô chủ nhà họ Tô cũng biết cười, hơn nữa tiếng cười rất dễ nghe, nụ cười lại say đắm lòng người.
Chẳng qua là, dáng vẻ này của Tô Linh tuyệt đối không dành cho anh.
Triệu Dương nghĩ đến đây, hai tay siết chặt.
Anh theo sau chiếc xe tận đến khi nó dừng lại, hai người trên xe vẫn không có ý định đi xuống.
Triệu Dương bước nhanh về phía trước mấy bước, nhìn hình ảnh phản chiếu qua gương chiếu hậu thấy hai người kề vai tựa như đang hôn nhau.
Cảm giác nói không lên lời, giống như sét đánh giữa trời quang!
Anh sững sờ, ngây ngốc đứng im tại chỗ, ngay cả sức lực nói chuyện cũng không có!
Điều mà anh không muốn thấy nhất, không muốn đối mặt nhất cuối cùng cũng xảy ra, phải làm sao đây?
Xông lên phía trước, đánh một trận?
Giọng nói này lặp đi lặp lại trong đầu như một lời nguyền!
...
Trong xe, Từ Hoa Dương khẽ nói: “Đừng nhúc nhích”.
Tô Linh cố chịu đựng ý nghĩ kỳ quái trong lòng, hai tay đặt bên người, nếu đối phương có hành động quá đáng nào cô nhất định sẽ đẩy người ra càng nhanh càng tốt.
Nhưng nhìn chăm chú khuôn mặt chỉ còn cách một bàn tay, trong lòng lại có một cảm giác khó diễn tả.
Nếu nói không có cảm giác gì thì hoàn toàn là lừa gạt, nhất là cảm nhận được ánh mắt ấm áp của Từ Hoa Dương, những chuyện quá khứ lũ lượt ùa về.
Nhưng không đợi mấy chuyện này biến thành hồi ức lãng mạn, cô đã nhanh chóng dập tắt chúng.
Tô Linh nhớ lại người đàn ông này năm đó ra đi không một lời từ biệt, khiến mọi ảo tưởng về tương lai của cô đều tan biến!
Vẻ mặt Từ Hoa Dương vẫn như thường nói: “Có một cái lá, để anh nhặt giúp em!”
Lúc nói chuyện, hắn chú ý đến vẻ mặt Tô Linh, cảm nhận được sự đề phòng trong ánh mắt cô, tất cả những suy nghĩ trước đó đều tiêu tan.
Hắn hiểu rất rõ, Tô Linh không phải loại phụ nữ tùy tiện, nếu trước mặt không kiềm chế được, vậy thì tất cả công sức của hắn ta thời gian này sẽ tan thành mây khói!
Hắn chuẩn bị cho lần về nước này rất lâu, đương nhiên không muốn vì kích động nhất thời mà phá hỏng toàn bộ kế hoạch!