Thấy hắn vẫn nói nhảm, Triệu Dương túm lấy cổ áo của hắn rồi kéo hắn lại cho hắn một bạt tai.
“Thằng chó, nói năng cho hẳn hoi, nếu anh còn dám ngậm máu phun người, tôi giết chết anh!”
Trương Vũ phun ra một ngụm máu: “Sao, còn định giết người diệt khẩu à? Có phải bị tôi nói trúng, thẹn quá hóa giận không?”
Vẻ mặt Triệu Dương tràn đầy khinh thường: “Tôi và Liễu Nhiên chỉ là bạn bè bình thường, không bỉ ổi như anh nghĩ, dù sao hai người cũng từng yêu nhau, có cần bôi nhọ cô ấy vậy không?”
Trương Vũ hỏi với ánh mắt điên cuồng: “Bôi nhọ? Tối nay tôi tới văn phòng công ty quản lý tòa nhà thấy bảo vệ nói có một người họ Triệu tự xưng là bạn trai về cùng với cô ấy, anh đừng nói với tôi người đó không phải anh!”
Triệu Dương hơi ngượng ngùng, tuy đúng là có chuyện này, nhưng tự xưng bạn trai hoàn toàn là chuyện bất đắc dĩ, không ngờ lại bị Trương Vũ biết.
Đàn ông như anh thì còn đỡ, nhưng nếu vì chuyện này mà khiến danh dự của Liễu Nhiên bị tổn hại thì anh cũng hơi áy náy.
Nghĩ tới đây, anh liền giải thích với hắn: “Anh hiểu lầm rồi, hồi tối tôi tới văn phòng công ty quản lý tòa nhà có chút chuyện riêng, tôi và Liễu Nhiên không phải mối quan hệ như anh nghĩ đâu, chuyện này tôi có thể đảm bảo!”
Trương Vũ nói kháy: “Mẹ kiếp, anh lừa ai? Lừa con nít ba tuổi hả? Nếu không phải anh, đang yên đang lành sao Liễu Nhiên lại đòi chia tay với tôi?”
Liễu Nhiên đứng bên cạnh không nghe nổi nữa, cô ta hét lên hỏi: “Trương Vũ, tôi nói thật cho anh biết, chúng ta chia tay chẳng liên quan gì tới người khác, do tôi phát hiện anh ích kỷ, bụng dạ hẹp hòi, không muốn qua lại với anh nữa!”
Cô ta càng nghĩ càng thấy tủi thân, nhất là khi nghĩ tới chuyện vừa rồi, khóe mắt cô ta đỏ hoe: “Liễu Nhiên tôi tuy không phải tiểu thư khuê các, nhưng tôi cũng sẽ không giao hạnh phúc nửa đời còn lại cho loại người như anh! Anh đừng nghĩ ai cũng đê hèn như anh, anh Dương không phải loại người như anh nói!”
Trương Vũ ghen tị đáp trả: “Còn nói không phải vì anh ta, vậy tại sao lúc nào cô cũng bảo vệ cho anh ta?”
Liễu Nhiên thẳng thừng nói: “Trương Vũ, hai chúng ta đã chia tay rồi, tôi ở bên ai là quyền tự do của tôi! Hơn nữa tôi không sợ nói cho anh biết, tôi thích anh Dương, sao nào?”
“Cô thích anh ta?”
“Đúng, anh Dương tốt hơn anh gấp chục nghìn lần!”
“Liễu Nhiên, đầu óc cô có vấn đề không, anh ta chỉ là một tên bảo vệ nhỏ bé, có tư cách gì mà so với tôi? Anh ta có nhà, có xe ở Giang Hải không?”
“Anh có nhà có xe thì đã sao, tôi chẳng thèm!”
Trương Vũ tức giận nói: “Được, nếu đã không thèm thì cô trả lại hết đồ mà tôi tặng cô đây!”
Liễu Nhiên vô cùng tức giận, tên đểu cáng này đúng là cực phẩm, đồ đã tặng đi rồi mà còn định đòi lại?
Cô ta chẳng nghĩ ngợi gì nói: “Tôi vứt hết rồi!”
“Vứt rồi cũng không sao, tôi có ghi lại giúp cô!”
Nói xong, Trương Vũ lấy cuốn sổ nhỏ ở trong túi ra, trông nó giống như sổ kế toán, trong đó có ghi lại rõ ràng mỗi lần ăn, từng lần tặng quà.
Hắn chỉ: “Thấy không, hai chúng ta tổng cộng ăn hết hơn năm nghìn tệ, đồ tôi tặng cô tổng cộng hết hơn bảy nghìn tệ!”
Liễu Nhiên sắp tức điên lên, cô ta vốn còn tưởng Trương Vũ chỉ hơi bủn xỉn thôi, ai ngờ hắn lại cực phẩm đến thế, đúng là cặn bã trong những kẻ cặn bã!
Cô ta cũng từng bao hắn ăn, tặng quà hắn, nhưng đã quên cả rồi, đâu nhớ rõ ràng được như thế.
Trước kia đúng là mắt mù nên mới phải lòng kẻ tởm lợm này.
Trong họa có phúc, coi như thấy trước được bộ mặt thật của hắn, nếu đợi đến lúc giao hết mọi thứ cho hắn rồi, vậy sẽ hối hận cả đời mất!
Liễu Nhiên coi thường nói: “Được, mười hai nghìn phải không? Giờ tôi sẽ trả anh!”
Trương Vũ như đang tính toán kỹ càng: “Không cần nhiều vậy đâu, tiền ăn chúng ta chia đôi, cộng thêm tiền quà, tổng cộng là…”
Số tiền mà hắn nói ra chuẩn xác tới cả con số hàng đơn vị.
Liễu Nhiên chuyển khoản luôn cho hắn: “Mười nghìn tệ, khỏi cần trả tiền thừa!”
Trương Vũ cất điện thoại rồi xé bỏ cuốn sổ ghi chép: “Được, vậy hai ta coi như hết nợ”.
Nói xong, hắn lại nhìn Khổng Nguyệt bằng ánh mắt không mấy tốt đẹp: “Cô Khổng, hai người này lén lút làm chuyện sau lưng cô, họ đúng là có lỗi với cô!”
Khổng Nguyệt nào có bị hắn gây chia rẽ, cười khanh khách nói: “Cảm ơn anh đã nhắc nhở, nhưng anh Dương có thể được những người phụ nữ khác thích, vậy chứng tỏ anh ấy xuất sắc, chứng minh mắt nhìn người của tôi chuẩn! Còn về Liễu Nhiên, tôi rất vui khi được chia sẻ với cô ấy, anh quản nổi chắc?”
Đương nhiên cô tin tưởng phẩm chất con người Triệu Dương, với lại dù giữa anh và Liễu Nhiên có chuyện gì cũng chẳng cần phải báo cáo với cô.
Sở dĩ cô nói như thế, hoàn toàn là vì cô căm ghét Trương Vũ, muốn xả giận giúp Liễu Nhiên.
Trương Vũ tức giận không thôi, hắn tự nhận hắn có ngoại hình, cần giá trị con người có giá trị con người, luôn thuận lợi trong chuyện tình cảm.
Kết quả không ngờ hôm nay lại thua Triệu Dương, hơn nữa còn thua toàn tập!
Thật sự hắn chẳng muốn ở lại thêm giây phút nào, lắc bả vai nói: “Vậy thì chúc ba người hạnh phúc, tha cho tôi!”
Triệu Dương túm lấy cổ áo hắn mãi không buông: “Muốn đi, đâu dễ vậy? Hôm nay anh ngang nhiên xông vào phòng, lại có ý định gây rối, anh tưởng pháp luật không trị nổi anh sao? Khổng Nguyệt, báo cảnh sát, bảo họ tới xử lý chuyện này, ít nhất cũng phải phạt anh ta nửa năm tù!”
Trương Vũ nghe thấy thế, mặt mày tái mét, vẻ mặt thay đổi nói: “Liễu Nhiên, coi như tôi sai được không? Hôm nay tôi cũng uống hơi nhiều, cô nể tình chúng ta từng yêu nhau, tha cho tôi đi!”
Vừa dứt lời, bên ngoài có người gõ cửa.
Triệu Dương ngoảnh đầu lại nhìn, là bảo vệ của khu chung cư.
“Các cậu có chuyện gì thế? Có chủ nhà khiếu nại các người quấy nhiễu dân!”
Liễu Nhiên không muốn to chuyện, cũng không muốn làm lớn chuyện đến nỗi ai cũng biết, dù sao cô ta cũng là một phụ nữ, nếu cứ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ, sau này sao dám sống ở đây nữa?
Cô ta mềm lòng nói: “Anh Dương, thôi đi, tôi không muốn thấy người này nữa, anh ta khiến tôi cảm thấy ghê tởm!”
Triệu Dương đẩy hắn ra ngoài: “Cút, lần này coi như anh gặp may, sau này đừng để tôi thấy anh nữa, nghe rõ chưa?”
Trương Vũ chạy đi một mạch.
Bảo vệ hỏi một câu: “Sao các người làm mọi chuyện thành ra nghiêm trọng thế?”
Triệu Dương kéo ông ta sang một bên giải thích: “Không sao, tại hai chúng tôi uống hơi nhiều, đâm ra có chút hiểu lầm”.
Sợ ảnh hưởng tới danh dự của Liễu Nhiên, anh ôm hết mọi chuyện lên người mình.
Bảo vệ nhắc nhở nói: “Nếu còn xảy ra chuyện rắc rối như này nữa, các người ra ngoài chung cư mà giải quyết, nếu có chủ nhà nào phản ánh, tôi sẽ phải báo cảnh sát đó!”
Triệu Dương vội vàng hứa mới có thể đưa đối phương đi.
Lúc về, Liễu Nhiên đã khóc lóc như mưa ở trong phòng.
Triệu Dương đứng bên lắng nghe một hồi, coi như cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh vừa đưa cô ta về chưa được bao lâu, Trương Vũ đã tìm tới, vừa gọi điện thoại quấy rối, vừa đứng dưới tầng la hét, cuối cùng là phá cửa.
Liễu Nhiên sợ hắn làm ảnh hưởng tới hàng xóm nghỉ ngơi nên mới cho hắn vào nhà, ai ngờ thành dẫn sói vào nhà!
Cuống quá cô ta lấy bình hoa đập Trương Vũ, máu chảy đầy sàn, còn tưởng đã đập chết hắn, vừa mới gửi tin nhắn cho Triệu Dương thì Khổng Nguyệt lại gọi điện thoại tới.
Sau đó chẳng biết sao, Trương Vũ lại tỉnh, hắn kéo mạnh cô ta vào phòng ngủ, rồi mới xảy ra những chuyện sau đó.
Khổng Nguyệt còn đang bất bình: “Hừ, đúng là dễ cho anh ta quá, đáng ra vừa rồi không nên để anh Dương thả anh ta đi!”
Liễu Nhiên đang khóc bỗng mỉm cười, rồi mới sực nhớ ra một chuyện, vội vàng nói: “Đúng rồi, Nguyệt Nguyệt, cậu… không bận tâm chuyện vừa nãy chứ?”