Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 219: Kéo Lại



Trong phòng VIP còn có anh trai và chị dâu, chẳng mấy chốc họ đã quên đi chuyện ngượng ngùng khi nãy.

Mọi người trong nhà kính bà Triệu một ly trước rồi lúc này mới bắt đầu nói chuyện gia đình.

Trên mặt Tô Linh nở nụ cười nhưng giày cao gót thì lại đang giẫm mạnh lên mũi chân Triệu Dương.

Cô thấp giọng nói: “Triệu Dương, không nhìn ra, anh cả còn nói anh ngay thẳng thật thà, vừa rồi là sao đây?”

Triệu Dương không thay đổi sắc mặt nói: “Sao gì chứ?”

“Còn giả vờ ngốc với tôi có phải không? Anh đừng nói là anh không nhận ra ánh mắt ẩn ý đưa tình và dáng vẻ oán giận trong lòng đó!”

“Tôi thật sự không biết gì hết, tính cả lần này nữa thì cũng mới là lần thứ hai tôi gặp cô ấy...”

“Tôi tin anh mới là lạ đó, khi nãy ở bệnh viện thì có Thư Tình. Bây giờ về nhà thì hay rồi, lại có một em gái thanh cao, thuần khiết! Triệu Dương, rốt cuộc bên cạnh anh còn có bao nhiêu phụ nữ hả?”

Triệu Dương kêu oan: “Sao lại thành người phụ nữ của tôi rồi? Tô Linh, cô nói chuyện có lý lẽ không vậy? Thư Tình đó thì tôi nhận, nhưng cô gái khi nãy quả thực không liên quan gì đến tôi!”

Tô Linh hừ một tiếng, tâm trạng khó chịu, muốn phát tiết một phen.

Kỳ thực nếu suy nghĩ kỹ một chút, cô còn thấy mừng thầm. Triệu Dương có thể được những người phụ nữ khác xem trọng, không phải đang cho thấy tầm nhìn của cô không hề tệ sao?

Nếu Triệu Dương thật sự không có sức hấp dẫn và chút bản lĩnh nào, vậy thì sao cô lại phải tự mình chuốc khổ vào người chứ?

Có phụ nữ nhìn chằm chằm Triệu Dương thì đã sao?

Nếu như cô thực sự có ý định ở bên Triệu Dương, lẽ nào còn để cho những người phụ nữ kia có cơ hội ư?

Nhìn dáng vẻ lo lắng giải thích của Triệu Dương, chị dâu ở bên cạnh trêu ghẹo: “Tiểu Linh, vẫn là em có bản lĩnh. Mới mấy ngày nay mà đã thuần phục được con ngựa hoang của nhà mình rồi!”

Mặt Tô Linh hơi ửng đỏ, trừng mắt với Triệu Dương: “Ai mà thèm chứ!”

Mọi người cười ha hả, đúng lúc này bên ngoài truyền tới âm thanh hỗn độn.

Nghe có vẻ như là tiếng thủy tinh vỡ, còn kèm theo tiếng phụ nữ thét lên.

Đồng thời còn có tiếng đàn ông lớn tiếng: “Mẹ kiếp, đập phá cho tao!”

Bà Triệu đặt đũa xuống, nói: “Hai anh em con ra xem có chuyện gì vậy”.

Từ trước đến nay bà ấy không phải là người sợ phiền phức, huống hồ ở nơi như quận Giang Bắc này, nếu như quá dễ nói chuyện thì đã bị đám côn đồ đến bắt nạt từ lâu rồi.

Không giống như những chủ nhà khác, bà Triệu cho rằng, nếu như anh Lý đã thuê mặt tiền của nhà mình để buôn bán mà thực sự gặp chuyện thì nhà họ Triệu tuyệt đối sẽ không thể ngồi yên không để ý tới.

Hai anh em vội vàng ra ngoài.

Khi tới hành lang, anh cả vô cùng kinh ngạc.

Mặc dù quận Giang Bắc hơi hỗn loạn, nhưng khu phố Đông Phong này dường như không có ai dám tới gây sự.

Một là vì, bà Triệu là trưởng ban trật tự của khu phố. Mặc dù nói chỉ là tổ chức tự phát của dân, cấp dưới đều là những ông bà già.

Nhưng những côn đồ của khu này, nhìn thấy đều sẽ ngoan ngoãn một tiếng gọi “ông, bà”, ai còn dám tới gây phiền phức chứ?

Hai là còn có Triệu Dương, từ sau khi anh đi lính, những tên côn đồ trên phố dám tới gây phiền phức đều bị anh đánh sợ chết khiếp.

Trên cả con phố, cũng không có ai phải nộp cái gọi là phí bảo kê.

Vậy nên, hai anh em có cùng một phán đoán, những kẻ này chắc chắn không phải là côn đồ của vùng này.

Anh cả dặn dò một câu: “Cẩn thận!”

Triệu Dương gật đầu, đi tới đại sảnh. Khi nãy bảy, tám bàn ăn đầy khách ngồi, ồn ào náo nhiệt mà lúc này chẳng còn ai, bàn ghế trống không.

Ngoại trừ một nhóm người nấp ở cửa để hóng hớt thì trong phòng là một mớ hỗn độn.

Trên mặt đất toàn là mảnh vỡ của cốc chén, bát đũa, mấy cái bàn cũng bị lật tung lên.

Một người đàn ông đầu trọc ngồi ở giữa, vừa cầm khăn tay lau mặt, vừa cười khẩy.

Triệu Dương nhìn hắn, vạt áo và trên mặt hắn đều là bia, cách đó không xa Lý Đan đang run lẩy bẩy ở phía sau vợ anh Lý. Không cần nghĩ nhiều cũng đã rõ là có chuyện gì xảy ra.

Người đàn ông trọc đầu không nói gì, một tên côn đồ bên cạnh quát lớn: “Nhìn cái gì? Còn không mau qua lau sạch cho đại ca tao đi!”

Có kẻ chửi bậy: “Lau sạch mà được à? Đại ca, anh đừng cử động, để con ranh kia liếm sạch cho anh!”

Dứt lời, bên tai đầy rẫy những lời nói bậy bạ khó nghe.

Anh Lý vội vàng tiến về phía trước: “Đại ca, là em gái tôi không hiểu quy tắc, con gái quê mùa mới từ dưới quê lên, đại ca đừng chấp nhặt với nó!”

Vợ anh Lý cũng phụ họa theo: “Đúng vậy, đại ca, em chồng tôi không hiểu chuyện. Tiền cơm hôm nay xin miễn phí cho anh, ngoài ra, chúng tôi sẽ bồi thường thêm cho anh hai mươi nghìn tệ tiền giặt áo, anh thấy thế nào?”

Bên cạnh có tiếng quát tháo của tên đàn em: “Mẹ kiếp, vừa đấm vừa xoa à, coi ai là đứa trẻ lên ba thế hả?”

Tên đầu trọc quát lớn một câu: “Im miệng, đừng dọa con gái nhà người ta sợ hãi”.

Tên đàn em đó hét lên: “Vâng, vâng, vâng, đại ca của tao đã không so đo rồi, còn không mau tới xin lỗi!”

Triệu Dương đang muốn tiến lên thì bị anh cả giữ chặt.

Anh hiểu ý của anh cả, chuyện này có thể tự hòa giải là tốt nhất, dù sao hai anh em họ cũng không thể ngày ngày canh giữ ở đây, nhưng chuyện làm ăn của anh Lý thì ngày nào cũng phải mở cửa.

Nếu mấy tên côn đồ này đã muốn gây sự với họ thì chúng sẽ có hàng trăm cách khiến họ không thể nào mở cửa buôn bán được nữa.

Không cần làm gì nhiều, chỉ cần tìm hai gã đàn ông vạm vỡ có hình xăm đứng ở cửa.

Thì chuyện làm ăn của nhà hàng ít nhất cũng phải giảm phân nửa, lại không tìm ra được chút lỗi lầm nào của hắn nên không thể làm gì được.

Vậy nên làm ăn kinh doanh, điểm quan trọng nhất chính là dĩ hòa vi quý, hòa khí mới có thể phát tài.

Trước kia Triệu Dương không hiểu mấy chuyện làm ăn kinh doanh lắm, nhưng sau khi tiếp xúc với Tô Linh, mưa dầm thấm lâu, ít nhiều anh cũng hiểu biết được một chút.

Vậy nên nghe theo anh cả, anh không can thiệp vào.

Bên phía Lý Đan cũng biết mình đã gây họa. Nếu ngày thường gặp phải tên côn đồ động tay động chân thì cô ta sẽ nhẫn nhịn một chút hoặc trốn đi là được.

Nhưng hôm nay, tâm trạng cô ta không được tốt, bị tên đầu trọc đó liên tục trêu ghẹo, không nhẫn nhịn được nên mới hất một cốc bia vào người hắn.

Mặc dù trong lòng dễ chịu không ít nhưng lại gây ra phiền phức không hề nhỏ.

Với tính cách của cô ta, cho dù thế nào cũng sẽ không bằng lòng cúi đầu nhận sai trước mặt gã đầu trọc này.

Nhưng sau khi cô ta tới Thiên Châu, ăn ở đều là nhờ anh trai, mỗi tháng còn nhận tiền lương. Mặc dù chị dâu không nói gì nhưng cô ta lại không thể không ghi nhớ ân tình này.

Nhìn thấy bản thân gây tai họa cho anh trai, cô ta cũng không muốn làm lớn chuyện thêm.

Vì thế cô ta tiến lên một bước, kết quả còn chưa kịp mở miệng đã bị một tên côn đồ đẩy một cái.

Cô ta rất ít khi đi giày cao gót, lại thêm chân không vững nên đã ngã cắm mặt vào ngực gã đầu trọc.

Gã đầu trọc cười ha hả, lôi thẳng cô ta ngồi lên đùi mình.

Hôm nay vốn dĩ hắn đến không phải vì phụ nữ, kết quả vừa nãy khi nhìn thấy Lý Đan đã không nhịn được mà trêu đùa một phen.

Không ngờ là cô gái này lại rất nóng tính.

Đôi tay to lớn của gã không thành thật: “Cô bé, sau này theo anh đi, đảm bảo em được ăn no uống say, tuyệt hơn làm phục vụ như này nhiều, thế nào?”

Lý Đan bắt đầu giãy giụa: “Buông tôi ra! Anh ơi!”

Anh Lý ở bên cạnh vội vàng bước lên trước: “Đại ca, đứa em gái quê mùa, chưa trải sự đời, mong anh giơ cao đánh khẽ...”

Một tên côn đồ bước lên ra tay: “Buông cái quần què, cút, chỗ này có chuyện của mày hả?”

Anh Lý không tránh kịp, khi sắp bị đánh trúng vào mặt thì đột nhiên có người phía sau kéo anh ta lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.