Cận Vệ Của Người Đẹp

Chương 230: Ép Buộc



Tô Linh ngã mình xuống ghế sofa, day trán nói: “Anh mở cửa đi, tôi mệt rồi”.

Triệu Dương mở cửa, vừa nhìn thấy người bên ngoài liền sững sờ tại chỗ.

“Sao nào, nhìn thấy tôi bất ngờ thế à?”

Triệu Dương mỉm cười: “Chào dì Mai, Tiểu Linh, mau ra đây đi”.

Lời nói của dì Mai ngập tràn mùi thuốc súng: “Không cần khách sáo, giấy chứng nhận chủ sở hữu của căn nhà này là tên của tôi, thật ra mà nói thì cậu mới là khách đấy”.

Bà ta không thay giày, treo túi lên tường rồi đi thẳng vào bên trong.

Vừa đi vừa chế giễu: “Sao nào, cậu thật sự coi nơi này là nhà của mình rồi à? Ở thành quen rồi sao?”

Triệu Dương im lặng không nói gì, anh đã quen với thái độ lúc nào cũng cao ngạo xa cách của dì Mai.

Nếu nói trong lòng không hề có cảm giác không vui thì cũng không đúng.

Nhưng từ nhỏ mẹ đã dạy anh như vậy, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà nhẫn nhịn.

Ngoài cả nhà chú Hai ra, Triệu Dương hoàn toàn không hề coi những người kia là người nhà chứ đừng nói đến tôn trọng.

Nhưng dì Mai thì không giống vậy, bà ta là một chướng ngại vật mà anh và Tô Linh phải vượt qua, cũng tương tự như nhân vật mẹ kế.

Cho dù bà ta có làm khó như thế nào cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, không dám bất kính dù chỉ một chút.

Dì Mai thấy Triệu Dương không trả lời, sự nóng nảy và cơn giận không thể nào phát tiết nên vô cùng khó chịu.

Bà ta dừng bước, nhìn Triệu Dương với ánh mắt cực kỳ chán ghét: “Thật sự không hiểu nổi rốt cuộc Tô Linh thích cậu ở điểm nào”.

Lúc này Tô Linh đang ngồi ở ghế sofa cũng đã đứng dậy: “Tôi thích anh ấy ở điểm nào thì có liên quan gì đến dì sao?”

Dì Mai nghe thấy vậy lại càng thêm tức giận, chỉ vào Triệu Dương nói: “Mày nhìn cậu ta đi, cả ngày mặc một chiếc tạp dề, không có chút bản lĩnh hay tiền đồ nào, chẳng khác gì một bà nội trợ trong gia đình cả!”

Tô Linh khoác tay Triệu Dương, kiên quyết nói: “Tôi thích anh ấy như vậy đấy, thích anh ấy lo việc nhà còn tôi kiếm tiền, thích ăn cơm của anh ấy nấu, dì quản được sao?”

Dì Mai tức đến bốc hỏa, thật hết nói nổi: “Cái gì, xem ra mày đã thật sự muốn sống với cậu ta cả đời rồi sao?”

Bản thân bà ta vẫn tự tin rằng mình hiểu Tô Linh, trước kia lý do mà bà ta để mặc cho Tô Linh làm loạn và giữ lại người đàn ông này trong nhà là bởi vì bà ta hiểu Tô Linh.

Bà ta biết rằng Tô Linh chỉ lấy người đàn ông này ra làm bia đỡ đạn mà thôi, mục đích là để cố ý chọc tức bà ta và thoát khỏi sự đeo bám của Ngụy Đông Minh.

Vì vậy bà ta mới không thèm để ý, hai người này thật sự cách biệt quá lớn, chia tay mỗi người một ngả cũng là chuyện sớm muộn.

Nhưng khoảng thời gian này bà ta phát hiện Tô Linh thường xuyên cầm điện thoại nói chuyện không ngừng.

Vốn dĩ bà ta cho rằng phía bên kia điện thoại là Từ Hoa Dương, điều này thực khiến bà ta vui mừng khôn xiết, kết quả tối nay nhận điện thoại lại khiến cho bà ta tức giận tột độ.

Là cuộc gọi của Từ Hoa Dương, đại khái là nói gần đây hắn rời khỏi Thiên Châu để giải quyết một số công việc bên ngoài công ty.

Vì thế việc hợp tác với tập đoàn Đại Phong có lẽ sẽ phải trì hoãn lại.

Mặc dù hắn không nói rõ nhưng bà ta cũng đã nghe ra được khoảng thời gian này Tô Linh hoàn toàn không để ý đến Từ Hoa Dương.

Lẽ nào là nó vẫn nói chuyện với tên bảo vệ họ Triệu đó, đóng giả thành thật hay sao?

Kết quả hôm nay tới đây nhìn thấy cảnh tượng này, bà ta liền giận sôi máu.

Một cuộc sống nhỏ khá hạnh phúc, sáng dậy có cháo, tối về có cơm, từ lúc nào mà phụ nữ nhà họ Tô lại cần sự chu đáo dịu dàng như thế?

Dì Mai kiềm chế cơn giận, nói: “Tô Linh, mày có biết lần đầu tư này của tập đoàn tài chính TM quan trọng thế nào đối với chúng ta không?”

“Đương nhiên là tôi biết, nhưng dì đừng quên rằng lần hợp tác này là do một tay tôi tạo ra”.

Dì Mai càng không hiểu: “Vậy sao mày còn lạnh nhạt với Hoa Dương như vậy?”

Tô Linh chất vấn: “Tôi không hiểu dì đang nói gì, chúng tôi chỉ là quan hệ hợp tác làm ăn bình thường, sao lại gọi là lạnh nhạt?”

Dì Mai sắp bị cô chọc cho tức chết, không thèm để ý Triệu Dương ở bên cạnh mà hỏi thẳng: “Mày đừng nói với tao là mày không nhìn ra được Hoa Dương vẫn còn thích mày”.

Tô Linh cười chế giễu: “Vậy thì sao? Vì Tô Thị, vì lợi ích nhà họ Tô mà tôi phải làm hòa với anh ta lần nữa à?”

“Nhưng ngày trước không phải mày rất thích cậu ấy sao?”

“Dì cũng nói rồi đấy, đó là trước kia”.

Dì Mai không muốn tranh luận tiếp nữa, bà ta hít một hơi thật sâu và đáp: “Mày đã nghĩ kĩ rồi sao, thật sự muốn ở bên cạnh tên bảo vệ nhỏ nhoi này mãi ư?”

Tô Linh không hề do dự trả lời: “Công ra công, tư ra tư, tôi hi vọng dì đừng can dự vào cuộc sống riêng của tôi”.

“Cuộc sống riêng ư? Cái mà mày gọi là cuộc sống chính là phó mặc tương lai của mình cho một tên như này sao?”

“Vẫn là câu nói đấy tôi không muốn nói lần hai”.

Dì Mai trầm giọng nói: “Nếu đã như vậy thì hôm nay tao cũng chính thức thông báo cho mày biết, trước mắt Tô Thị gặp phải khó khăn, tao đã thế chấp căn biệt thự này rồi”.

Tô Linh cười khẩy: “Muốn ép tôi đi sao?”

Dì Mai đưa ra thông báo cuối cùng: “Không phải là ép mà là tình thế ép buộc, tao cho mày thời gian ba ngày để chuyển ra khỏi biệt thự”.

Dứt lời, bà ta liền chuyển chủ đề: “Đương nhiên mày cũng có thể quay về nhà họ Tô, trong nhà có bảo mẫu, có người giúp việc, ăn ở không cần mày phải bận tâm, mày vẫn là cô chủ cao quý của nhà họ Tô”.

Tô Linh hỏi ngược lại: “Dì cho rằng tôi còn dám quay về sao?”

Kể từ chuyện của dì Mai lần trước cô đã cãi nhau với bố một trận sau đó chuyển ra khỏi nhà.

Khi rời khỏi nhà cô còn hung hăng nói rằng giữa dì Mai và cô chỉ có thể giữ lại một người ở trong nhà.

Đương nhiên sau đó bố của cô xảy ra chuyện, tập đoàn rơi vào tình cảnh nguy hiểm, những lời đó tạm thời không nhắc tới.

Vậy mà không ngờ được hôm nay dì Mai lại tới muốn lấy lại biệt thự.

Dì Mai khoanh tay nói: “Đương nhiên mày có thể quay về, nơi đó là nhà của mày, tao không có lý do gì để không cho mày quay về, nhưng còn cậu ta…”

Nói xong bà ta chỉ vào Triệu Dương và nói: “Nếu tên này dám xuất hiện ở nhà họ Tô, xuất hiện trước mặt tao vậy thì xin lỗi rồi”.

Tô Linh không khoan nhượng hỏi: “Dì muốn làm gì?”

“Mặc dù nhà họ Tô không phải nhà cao cửa rộng gì nhưng không phải con chó con mèo nào cũng có thể tùy tiện bước vào, nếu để tao nhìn thấy cậu ta thì đừng trách tao khiến cậu ta bẽ mặt”.

“Nếu tôi cứ nhất quyết muốn dẫn anh ấy quay về thì sao?”

“Mày dám!”

Triệu Dương nhìn thấy hai người sắp cãi nhau đến nơi cũng không quan tâm nhiều nữa, anh khuyên một câu: “Tiểu Linh, bớt giận đi, dì Mai cũng là vì lo cho em”.

Dì Mai không thèm nể mặt Triệu Dương, chế giễu nói: “Nơi này đến lượt cậu nói chuyện sao?”

Nói xong bà ta càng thêm xảo trá: “Mày xem đi, chúng ta nói chuyện ở đây nửa ngày trời mà tên này lại không hề nói một câu phản bác nào cả, lẽ nào mày thật sự trông chờ vào người đàn ông này nuôi mày cả đời sao?”

Lần này Triệu Dương lên tiếng trước dì Mai, bảo đảm một cách chắc chắn rằng: “Dì Mai, nếu dì lo điều này thì cháu có thể bảo đảm tuyệt đối sẽ không để Tô Linh phải chịu chút ấm ức tủi nhục nào khi đi theo cháu”.

Ánh mắt của dì Mai càng thêm sắc bén: “Ha ha, đúng là biết nói khoác đấy, lại còn dám tiếp lời tôi, ai cho cậu cái dũng khí đó vậy?”

Triệu Dương bình tĩnh đối mặt với bà ta: “Không phải dũng khí, mà đây là lời hứa của cháu với dì”.

Trước kia anh rất ít khi hứa như vậy trước mặt dì Mai, không phải vì sợ sức mạnh của đối phương.

Mà lúc đó quan hệ của anh và Tô Linh vẫn chưa sáng tỏ, thậm chí còn không nhìn thấy tương lai, vì thế những lời hứa như vậy hoàn toàn không thực tế, cũng thật quá xa vời.

Hôm nay đối mặt với sự ép buộc của dì Mai lần nữa, anh không thể lại lùi bước được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.