*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.*********************
Cũng tầm chiều chiều như thường lệ, Dụ Phong xong việc với đối tác thì phóng xe đến Tô Châu, ông chủ bảnh bao bước xuống xe đã có người ra tiếp
Vào tới phòng làm việc đã thấy trên camera tầng 2 có biến động lạ, bao nhiêu người đàn ông giàu có, bảnh tỏn bu quanh chiếc bàn đỏ.
_ Chà! Các vị khách của ta lại trở thành ATM của cô ta rồi... - Dụ Phong cười thầm, xem không rời mắt như một bộ film drama hấp dẫn, cho đến khi đám đông nhà giàu kia thua sạch tiền Dụ Phong đứng phắc dậy, quyết định chỉnh chu tiến đến căn phòng ấy...
###########
Tại căn phòng khang trang lộng lẫy, xung quanh bao vây bởi những người đàn ông quyền lực giàu có, trầm trồ kinh ngạc. Cô ta tinh nhanh như cáo.
Dụ Phong bước vào, đám đông yên lặng dạt ra tạo thành hàng lối, ai nấy đều cười đểu:
_ Nè Dụ Phong, chúng ta đều là khách quen, sao cậu lại chơi chúng tôi như vậy...?
_ Phải đó, thảo nào giàu có là gian lận, thấp hèn đi cài người vào làm tiền...
Dụ Phong mặc kệ những lời nói thô kịch đó mà tiến về phía người chơi đang đôi co giữa ván. Một cô gái ngồi tựa lên chiếc ghế bông đỏ có mạ vàng. Tóc xõa dài, đôi môi nhỏ xíu chúm chím được tô màu son đỏ Jerry ngọt ngào, làng da trắng như hoa bưởi khoác thêm chiếc choàng lông chồn mềm mại, cô ta mặc cái sườn sám đỏ bộc đô xẻ tà bên dài, bên ngắn kèm theo chiếc vớ lưới quyến rũ, khoe đôi chân dài thon gọn. Trong ván cờ cô ta chỉ dùng 2 ngón tay xòe bài và nhanh thoắt lật nó điêu luyện, động tác gọn gàng ấy là động tác của một kẻ chuyên nghiệp, lành nghề. Không quá lâu để Dụ Phong nhận ra khuôn mặt quen thuộc.
_ Đã lâu không gặp người tình của tôi, Tử Hân! - Dụ Phong trầm ấm, mừng rỡ hội ngộ.
Cô gái phía đối diện cười phá lên trông thô lỗ và bỉ ổi rồi nhanh chóng trở lại diện mạo sang trọng. Cô ta đưa tay ra hiệu anh ngồi vào ghế, cùng chơi với cô ta một ván ... Không thể tin được anh bại trận. Cho đến khi Dụ Phong tức tối vì quê với bàn dân thiên hạ, chính anh đường đường là "ông trùm tay hên" trong làng cờ bạc mà hôm nay bao nhiêu xui xẻo ập đến trong vài ván bài sao?
_ Cao tay, cao tay! - Dụ Phong đứng phắc dậy vừa vỗ tay vừa khen ngợi -" Tử Hân, tôi mời em bửa tối nhé "
Cô ta cười nhẹ nhàng, đứng lên rời khỏi căn phòng đang chết lặng.
*****************
_ Em ăn nhiều vào, đừng ngại! - Nói rồi Dụ Phong rót chai rượu Vang Pháp trái cây ra ly mời Tử Hân.
_ Bao lâu rồi, hôm nay anh vẫn thế! Vẫn ngốc nghếch, kém cỏi như xưa, chỉ được mỗi túi có lỉnh kỉnh tiền. - Tử Hân buông lời mỉa mai.
_ Còn em thì vẫn rất xinh đẹp đó, chỉ mới 2 năm mà Tử Hân của anh đã thế này rồi sao, động lực nào vậy?
_ Hahahaha! Tất nhiên rồi. Anh biết không, hôm nay tôi trở về Tô Châu này cũng chỉ là để thăm lại nơi tôi từng dứt ruột từ bỏ chứ không phải đến thăm anh - Tử Hân nhấp cạn ly rượu nồng rồi rót tiếp - " Cảm ơn anh vì ngày đó mẹ con anh đã cho tôi hiểu được " cỗ máy hút tiền " là gì? "
_ Tử Hân, Em vẫn chưa nghe được sự thật, đừng mang nỗi uất ức đó nữa, anh đã nói đó là hiểu lầm...! - Dụ Phong cau mày giải thích.
Có lẽ lúc này Tử Hân đã say mèm, cô ta cười khanh khách đáng sợ, hâm dọa sẽ phá nát gia sản của Dụ Phong. Tử Hân có nỗi khổ riêng của cô ấy, 2 năm trước, Diệp Tử Hân vừa tròn 20, một cô gái căng tràn đầy nhựa sống và yêu đời. Hai người quen nhau, tính tình bù trừ, hạnh phúc hoàn hảo đến không thể phá hủy được. Tấm lòng chung thủy ấy bị phá vỡ sau khi Tử Hân nghe thoáng cuộc trò chuyện của mẹ Dụ Phong với con mình.
Cụ thể hơn là lời lẽ thúc đẩy hai người lập kế hoạch cài người vào sòng để ăn tiền khách, phu nhân Thiên Mỹ đã có tuổi, không có sức đi đi về về mà kiếm được khoảng tiền lớn, một phần muốn lo cưới cho Tử Hân và Dụ Phong, khi ấy gia đình chỉ khá giả lên một chút chứ chưa thật sự là người dư giả, Tử Hân nghĩ mình là một trong số những người bị lợi dụng làm việc thất đức ấy nên đã tự ý cắt đứt quan hệ với Dụ Phong, câm hận gia đình anh. Yêu thương kia rồi cũng bị dập tắt thôi...
Nhưng ngần ấy năm tháng, ông trời đưa Tử Hân đến đây là phước phần cho trái tim của Dụ Phong, không biết điều đó vô tình là nhát dao hay là viên đường ngọt lịm hòa quyện cho sự chờ đợi tình yêu của anh.
Tử Hân lúc này bị rượu quật chẳng biết tổ quốc là gì, cô ta luôn miệng chửi tục lên cái tên Dụ Phong, Dụ Phong dìu từng bước chập chững lên phòng của khách sạn, cơ thể mềm nhũng, đứng ngồi không ra, khó khăn lắm mới có thể đưa về phòng. Anh ta khóa cửa, đưa cô nằm vào giường cởi giày và đắp chăn, anh ngồi cạnh ngắm nhìn nhan sắc hồng hào trên khuôn mặt người yêu cũ, Dụ Phong tuyệt vọng. Đứng dậy tắt đèn, Dụ Phong nhẹ nhàng đặt nụ hôn nồng nàn lên trán rồi đến môi. Bao lâu rồi chưa nhận thấy sự sống này...
Dụ Phong cởi chiếc áo lông chồn, bộ sườn xám vừa khít, toàn bộ vòng ngực được phô trương hấp dẫn, chúng đang mời gọi lý trí của những tên đàn ông nhìn vào chúng. Cơ thể cô đã mềm nhũn ra, làm gì cũng chẳng biết, miệng thở ra từng hơi rượu đặc trưng của Vang Pháp, Dụ Phong bị chìm vào những thứ cô có, trong đầu nảy ra những suy nghĩ táo bạo...
Ghé sát miệng vào tai cô thủ thỉ " anh xin phép nhé!". Dụ phong gỡ từng chiếc nút nhỏ rồi tuột hẳn bộ sường xám xuống dưới, vẫn che phần sông quê chưa đến lúc thủy triều dâng. Dụ Phong xoa nắn đôi gò bông mềm mại hồng hào, chẳng biết tư cách nào, suy nghĩ gì mà cho phép anh có quyền sở hữu thân hình nóng bóng ấy. Áp mặt vào cặp ngực ấm áp, anh cười một nụ cười dâm đãng. Anh đặt môi hôn nhẹ nhàng vào cổ Tử Hân, hít hà mùi cơ thể quyến rũ của phụ nữ, ôi sao thơm tho đến sung sướng !! Gỡ chốt áo ngực, Dụ Phong chụp lấy cái nhũ hồng hào ấm nóng, hôn vào và liếm mút nhẹ nhàng, anh làm thật khẽ, mắt nhắm hờ như trẻ bú mẹ, vừa mút vừa cắn nhẹ, tay xoa bóp mạnh mẽ, dừng lại gẫy gẫy đầu ti hồng hào, thích quá!
Tử Hân bắt đầu rượn người, da gà nổi lên, thở nặng hơi, cặp chân mày cau lại, mắt vẫn nhắm chặt, khuôn mặt ấy ửng đỏ, rõ là đã hứng, Dụ Phong nhìn cô ấm áp rồi vuốt lên cơ thể mềm mại, anh ta đánh bạo kéo hết phần áo còn lại ra và ngồi ngắm nghía khu rừng nhỏ của Tử Hân, Dụ Phong cười nhẹ, đưa tay dọc dọc chùm lông trên cái mu phồng - " mới đây mà em đã hứng rồi sao?, kẻ nào làm em trở nên như vậy hả Tử Hân?". Anh ta tách đùi ra, nhìn ngắm và thầm thích thú, cây gậy th*t đã dần cứng lên, cấn vào vải quần anh khó chịu. Không ngần ngại đưa miệng vào hang sâu mút lấy mút để, dùng lưỡi tỉ mỉ tách 2 mép môi dưới ra và luồng lách vào trong, bất chợt dùng tay tìm lấy cái hạt le nhỏ bé "xoa nựng". Tử Hân đê mê thức giấc , cô ta vẫn quay cuồng nhưng cơ thể lúc này nóng như lửa đốt, ngứa ngáy. Tử Hân uốn éo, rên lên trong vô thức. Dụ Phong nhấn sát môi mút mạnh và di chuyển qua lại nhanh dần, d*m thủy chảy ra ngày một nhiều. Tử Hân ưỡn người nhịp nhàng theo , rên ư ử không kịp thở, co giật liên hồi, khẽ đưa tay lên bịt miệng lại vì sợ lớn tiếng.
_ hơ... Ư.. ứ... Dừng lại... em không chịu được!
Tử Hân lúc này tỉnh được hơn một chút, biết mình đang ở với người tình cũ cũng chẳng đáng lo ngại. Dự Phong không dừng lại, cái lưỡi điêu luyện tìm thấy hột le bé nhỏ mà quấn quít, 2 mép môi đỏ hỏn ướt át hé mở to hơn, một lớp màng trắng chặn dòng d*m thủy ứa đọng, không chảy ra được.
_ Em còn nó sao? - Dụ Phong ngước lên mừng rỡ hỏi Tử Hân
Tử Hân mặt mày đỏ bừng, đạp anh ra xa, cô ngồi dậy và quấn mền vào cơ thể trần như nhộng.
_ Tôi là Diệp Tử Hân chứ không phải đĩ... - Chưa nói hết, Dụ phong chạy đến ôm chầm lấy cô, luôn miệng cảm ơn cô.
_ Tôi còn chưa phạt anh vì dám động chạm vào tôi nữa mà mừng vội vậy? - Tử Hân đẩy Dụ Phong ra, tức tối quát
_ Anh xin lỗi, em quay về bên anh đi, rồi anh sẽ chịu hết mọi tội lỗi, anh sẽ... - phút chốc hóa thành đứa trẻ đòi mẹ, Dụ Phong rưng rưng nước mắt ôm chầm Tử Hân.