Đúng thật là... Đang đến lúc gay cấn thì đứt dây đàn. Đang nói đến giữa chừng thì nó kêu "thê thảm thế nào không rõ" thật là, thế thì đừng kể luôn đi cho rồi!
Câu chuyện khiến tôi thắc mắc. Thực sự thì tôi cũng tò mò về tiền kiếp của mình; nhưng tôi cũng không mơ tưởng như vậy được lâu. Đầu óc tôi tự dưng trống rỗng, khiến tôi không tài nào suy nghĩ thêm gì nữa, đúng hơn là rất khó để có thể tập trung suy nghĩ. Một lúc sau, mắt tôi cũng mờ dần đi, lúc nhìn rõ, lúc mờ tịt rồi thân thể dường như bị rút cạn sức lực, hình ảnh trước mắt cứ nhạt nhòa dần và một cơn buồn ngủ khủng khiếp kéo đến khiến tôi không thể nào cưỡng lại được.
OoO
Khẽ nhích đôi mi nặng trịch, tôi ngơ ngác nhìn quanh. Đây là đâu?
Tôi ngỡ rằng mình đang nằm dưới nền gạch lạnh ngắt trong phòng khách, nhưng không phải. Đây hình như là trong phòng ngủ, đúng hơn là phòng ngủ của con gái nhà giàu có ở Trung Hoa. Mùi quế nồng khiến sống mũi tôi cay cay.
Tôi lật tấm chăn đỏ sang một bên; không may khuỷu tay chạm vào thành giường khiến tôi đau nhói. Tôi vén ống tay áo lên nhìn, tay tôi được băng bó rất cẩn thận, từng hàng thẳng tắp; chứng tỏ người băng bó cho tôi là một người rất khéo léo. Ơ khoan, sao tôi lại bị một vết thương dài thế này? Tôi có nhớ, tôi chưa từng bị một vết thương nào dài như thế này cả. Vậy tức là trong khi tôi đang ngủ thì có ai đó khiến tôi bị thương, rồi có người đã băng lại cho tôi.
Nhưng... ai đã làm việc này?
Kẹt...
Có tiếng mở cửa, tôi nhìn ra nơi phát ra tiếng động theo bản năng. Có một đứa con gái mặc đồng phục trường Lê Hồng Phong; cô gái đó bưng một cái khay, trên đó đặt một cái bát chiết yêu đen bốc khói nghi ngút. Cô gái nhìn tôi, ánh mắt không được thiện cảm cho lắm. Nó đặt "cộp" một phát cái khay xuống chiếc bàn tròn gần giường tôi. Tôi có thể cảm nhận được con bé đó không ưa tôi ngay từ lần gặp đầu tiên, lại còn với cái thái độ rất thái độ khi nãy nữa, hình như nó có vẻ rất tức giận; như ngay lúc này đây, cái nhìn của nó như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy. Rõ ràng đây là lần đầu tiên tôi gặp nó, sao con bé đó có vẻ không bình thường thế nhỉ?
- Dậy rồi à? - Con bé đó cất giọng hỏi. Chậc, nghe cái giọng đã biết của lũ nhà giàu rồi.
- Ừm. Cho tôi hỏi... đây là đâu? Còn cô, là ai?
Con bé bỗng đanh mặt lại lườm tôi. Nó nói:
- Tống... à không, Dương Thị Anh Thư. Đây là nhà tôi...
- Dân trường Lê Hồng Phong?
Tôi hỏi để xác nhận lại. Con bé Anh Thư tròn mắt nhìn tôi, rồi gật đầu.
Ơ, khoan... Rõ ràng khi nãy tôi ở nhà Vi Quỳnh cơ mà? Sao một phắt lại ở nhà một người hoàn toàn xa lạ thế này? Chả nhẽ tôi bị độn thổ?! Mà khoan, Mỹ Dung đâu rồi?!
Tôi dáo dác đưa mắt nhìn khắp phòng. Có đúng một cái gường tôi đang nằm đây. Trong phòng không còn ai khác nữa.
- Tìm Trần Mỹ Dung à? - Anh Thư mỉm cười nhìn tôi, nâng bát chiết yêu trên tay, vừa khuấy đều vừa thổi phù phù.
- Ừ...
Tôi đáp.
Thư đưa cái bát cho tôi, tôi đỡ lấy...
Trong bát đựng một thứ chất lỏng đen sền sệt như máu chó. Nhìn thoáng qua, thứ nước trong bát có màu đen đặc quyện, nhưng khi nhìn thật kĩ, lại có màu đỏ tươi như màu máu gà mới. Tôi ngẩng lên nhìn Thư. Con bé dường như đoán được tôi đang nghĩ gì, nó cười:
- Đó là thuốc, uống đi.
- Thuốc gì mà đen đen lại đặc sệt như máu chó thế này? - Vừa hỏi, tôi vừa cầm thìa khuấy thứ nước trong bát.
Mặt Thư bỗng chuyển sang đen thui. Hơ, thôi chết rồi,... lỡ mồm nói ra cái không nên nói. Mà nếu uống cái này tôi chết thì sao? Ai sẽ đền mạng cho tôi?! Có chó mới ngu để uống thứ nước thuốc này, trên mặt tôi hiện lên hai chữ nghi ngờ to tướng.
- Cô còn dám nói như vậy?! Hừ, người thô lỗ như cô mà ca ca ta lại yêu say đắm...
- Hả?
Tôi ngây ngốc hỏi lại. Dám cá mặt tôi đang ngu ngơ hơn một con bò đeo nơ.
- À,... không có gì. - Thư bào chữa. - Không uống cũng được. Đưa đây đi...
Rồi Thư giật cái bát trên tay tôi, có lẽ cái bát bị nghiêng lên một ít thuốc từ trong bát sóng sánh ra ngoài. Chỗ sàn dính thuốc bị sủi bọt và bốc hơi, để lại một vết lõm lớn trên mặt sàn. Tôi dụi mắt nhìn, bỗng lạnh hết gáy. Thứ thuốc này... ăn mòn nền gỗ?!
- Ở nguyên đấy, tôi sẽ trở lại...
Thư lừ mắt nhìn tôi rồi mới bước ra ngoài. Con bé không mang bát thuốc đi mà đặt trên bàn. Tôi nhón chân xuống, khe khẽ chạy ra lấy bát thuốc, múc một thìa thuốc rồi đổ xuống chân bàn. Thuốc bốc hơi nhanh chóng, cũng để lại một vết lõm trên sàn.
Tự tán thưởng tôi cũng thông minh phết, may không uống thứ thuốc này, nếu không tôi đã bị "bốc hơi" không dấu vết rồi.
Khoan?!
Thứ nước này... rất quen...
Tôi cố lục lại trí nhớ của mình. Hình như trước kia tôi đã từng thấy thứ nước kì quái này rồi thì phải?
Trong đời thực tất nhiên không thể gặp được. Nhưng trong mơ thì hoàn toàn có thể.
Trong mơ?!
- Đúng rồi!!!
Tôi reo lên. Thứ nước này... là nước sông ở dưới Minh ti... nó có thể làm bào mòn tất cả những gì rơi xuống. Bốc hơi hoàn toàn không một dấu vết.
Bỗng tôi lạnh hết sống lưng khi nhớ ra một điều: người thường không thể chạm vào nước sông được huống hồ là lấy nước... Vậy... Cô gái tên Anh Thư khi nãy có quan hệ với Minh giới?!