Càng Chơi Càng Lớn

Chương 37: Nguyên Nhân



Editor: Wall


Beta 1: Nhã


Beta 2: Esley


Đôi Lời: Editor Wall đã trở lại và lợi hại hơn xưa :v mọi người nhớ ủng hộ, like nhiệt tình vô nha để Editor vui <3


Ngay khoảnh khắc khi thang máy sắp đóng cửa lại, Trầm Ngôn đúng lúc dùng đôi tay linh hoạt của bác sĩ ngoại khoa siêu cấp chặn cửa lại.


"Này." Cô mặt dày tươi cười với Mạnh Giai, người thập phần không chào đón cô, "Trùng hợp vậy, lại gặp cô."


Mạnh Giai không ngờ nàng vẫn chậm hơn cô một bước, bị Đại Thần gây rối này chặn cửa thang máy thật không phải là chuyện tốt lành gì. Nàng rất thành thật, không hề giả vờ bày ra sắc mặt gì tốt đối với Trầm Ngôn, dù sao nàng cũng đã bị quấy rối nhiều lần, nên không cần phải tiếp tục khách khí với cô.


Còn người kia, cũng bởi vì đã bị đả kích qua nhiều lần, đối với thái độ lãnh đạm của Mạnh Giai, không hề để trong lòng. Nhìn thấy vải băng trắng trên tay trái của Mạnh Giai, cô hỏi: "Tay cô sao lại thế này?"


Mạnh Giai hời hợt trả lời: "Đi công trường gặp chuyện ngoài ý muốn."


Trầm Ngôn nhíu mi, dù là kiến trúc sư thì cũng phải chạy đến công trường , mức độ nguy hiểm cũng rất lớn. Cô theo bản năng muốn chạm vào tay trái của Mạnh Giai , Mạnh Giai lại quay đầu chỗ khác, rút tay lại, nàng khiến cho người ta cảm thấy thật xa cách.


"Đừng đối với tôi vô tình như vậy được không?" Bị người khác cự tuyệt cảm giác của Trầm Ngôn không được tốt cho lắm, lúc này cô dường như hiểu được cảm nhận của những thiếu nữ si tình hay thiếu phụ bị bỏ rơi.


Mạnh Giai không muốn cùng cô nói nhiều thêm một câu nào: "Kỳ thật cô không cần ăn nói khép nép như vậy. Tôi không thích cô, cô có tiếp tục khổ sở, nói một cách khó nghe , tôi cũng sẽ không có chút tình cảm nào với cô. Cô không cần phải giày vò bản thân mình như vậy."


Trầm Ngôn khổ sở: "Bản thân tôi cũng không muốn a, nhưng mà yêu là yêu , không thể nói với mình không yêu thì sẽ không yêu."


Mạnh Giai khẽ cười một tiếng: "Ha, nhanh như vậy đã yêu?" Đây là châm biếm.


"Cô không tin?"


"Tôi-không-tin!" Mạnh Giai đơn giản lại chắc chắc trả lời.


Mạnh Giai ngữ khí kiên định như vậy giống như đánh một cái thật mạnh vào Trầm Ngôn. Cô cảm thấy chân tình khó có được của mình bị cô gái lạnh như băng trước mắt này không chút lưu tình xé thành mảnh vụn, vứt lên không trung, sau đó nàng còn vô tình quay đầu bỏ đi, không chút nào tiếc thương nào dẫm nát những mảnh vụn dưới chân. (Editor: tưởng tượng có vẻ thảm :v) (Beta: có vẻ còn thảm hơn chữ thảm)


"Rốt cuộc là vì sao?" Trầm Ngôn không cam lòng, đều nói biết nhận lỗi là tốt không phải sao, cô muốn một đoạn tình cảm thật tốt đẹp, nhưng mà tại sao một cơ hội cũng không cho cô?


Lúc này, thang máy vừa đúng lúc đến lầu một, cửa thang máy mở, Mạnh Giai muốn đi ra ngoài, Trầm Ngôn cũng không để như nàng mong muốn. Cửa thang máy bị Trầm Ngôn chặn lại, cô trực tiếp nhấn nút lên tầng cao nhất: "Ngày hôm nay không nói rõ ràng, cô đừng hòng đi ra ngoài." Người ngoài cửa vốn là muốn đi vào, nhưng Trầm Ngôn ỷ mình là bác sĩ lấy cớ để chặn người ta , những người ngoài cửa thấy hai người bên trong vẻ mặt thâm trầm, không khí lại nặng nề, nên rất thức thời không bước vào thang máy.


Thang máy từ từ đi lên. Mạnh Giai có chút tức giận, hạ giọng: "Trầm Ngôn, cô đủ rồi, đừng quá đáng."


"Mạnh Giai, cô nói xem vì sao lại không thích tôi?"


"Câu hỏi thật ngu xuẩn. Không thích chính là không thích, hay là lý do này quá trừu tượng cô không tiếp thu được? vậy để tôi nói theo cách khác —— tôi đã có người yêu ." Mạnh Giai hạ giọng.


"Không sao, cho dù cô đã có người yêu tôi cũng nguyện ý theo đuổi cô. Là Nghiêm Đồng có phải hay không? Chỉ là cô nên biết, nàng không phải người có thể cùng cô bên nhau cả đời. .." Nghiêm Đồng bị nhiễm HIV, chỉ dựa vào điều này, Trầm Ngôn liền cảm thấy mình có cơ hội rất lớn. Lúc trước bản thân cô cũng ăn chơi quá mức, Thấm Khải nói cô cẩn thận kẻo cũng mắc bệnh, vì thế, mấy ngày hôm trước cô còn đi làm kiểm tra, cám ơn trời đất, hết thảy đều bình thường.


Vừa nói đến Nghiêm Đồng, Mạnh Giai liền nhíu mày: "Không liên quan đến cô. Hơn nữa, coi như không thể cùng nàng cùng một chỗ, tôi cũng sẽ không cùng loại người như cô có bất kỳ liên quan nào."


Trầm Ngôn lắc đầu: "Tôi tệ như vậy sao?" Lúc trước cô đúng thật là cặn bã, nhưng mà ít nhất cũng nên cho cô một cơ hội quay đầu chứ. (Beta: chắc chưa nghe câu, quay đầu là bờ, đâu ngờ là biển :v)


"Không phải vấn đề tốt hay không tốt. Cô là người tính tình trẻ con , đối với tình cảm không nghiêm túc. Dựa vào điểm ấy , ngay cả Tề Thấm Khải cũng còn tốt hơn so với cô."


"Việc này có liên quan gì với Thấm Khải?"


Mạnh Giai dựa vào tường sắt thang máy, nếu đã không đi được, vậy đem chuyện này nói rõ ràng thì tốt hơn: "Tề Thấm Khải là người rất có khí chất và phong độ, nói thật tôi rất kính nể cô ấy, nhưng đồng thời, tôi rất không ưa tính cách đó của cô ấy. Nhưng có một điểm mà cô ấy hơn cô đó là đối với tình cảm cô ấy không có loạn xà ngầu như cô." Tề Thấm Khải quả thật là một người phụ nữ rất có sức hút, nhưng muốn thuần phục nàng cũng thật rất khó khăn. Cả nam hay nữ đều sợ chạm phải cây đinh như nàng, cho nên trên phương diện tình cảm nàng không gặp phải nhiều vụ tai tiếng tình dục. Mặc dù trước đó Mạnh Giai cũng từng bị cánh nhà báo đưa ''lên thớt'' với nàng trong một vụ tai tiếng tình dục không có thực.


Trầm Ngôn nói thầm trong lòng, nếu cô biết cậu ấy cưỡng bức Vũ Trung, xem cô còn nói vậy không. Cô chặc lưỡi, bộ dạng thực mất hứng.


"Vũ Trung là ai?" Mạnh Giai chưa thấy qua Diệp Vũ Trung, đương nhiên cũng không biết cô là ai.


Trầm Ngôn thực nghi hoặc: "Làm sao cô biết tên của Vũ Trung ?"


"Lúc Tề Thấm Khải gặp tai nạn, đúng lúc tôi bị thương ở tay nên đến bệnh viện. Lúc cô ấy được đầy ra khỏi trong xe cấp cứu thì miệng cứ liên tục lẩm bẩm " Vũ Trung " không ngừng lặp đi lặp lại, mãi cho đến khi cô ấy hoàn toàn mất đi ý thức." Nghĩ đến bộ dạng thâm tình kia của Tề Thấm Khải, Mạnh Giai đối với chuyện lạm tình của Trầm Ngôn càng thêm chán ghét. Danh hiệu bên ngoài của Trầm Ngôn, Mạnh Giai có nghe được vài phần. Mỗi lần hữu ý vô ý nghe người ta nhắc tới cô, Mạnh Giai liền tự động cách xa đám người đó.


"Người ta thì một lòng vì người mình yêu, cô nhìn lại mình xem!" Mạnh Giai nhìn cô một cái, "Trong mắt tôi, kẻ thích đem tình cảm ra làm trò chơi chính là đồ trẻ con." Tuy rằng không thể hoàn toàn khẳng định Tề Thấm Khải là một người yêu tốt, nhưng ít ra đối với mức độ nghiêm túc trong tình cảm, nàng đã giành được hảo cảm của Mạnh Giai.


Trầm Ngôn á khẩu không trả lời được, quả thật cô đã quá đần độn. Ai bảo lúc trước sinh hoạt cá nhân của cô quá mức phóng túng, bây giờ thì tốt rồi, có thể trở thành lý do tốt nhất để người ta xa lánh cô. Đây là tự tạo nghiệt, không thể dung thứ! Cô thật sự rất muốn nói, Mạnh Giai, tấm lòng của tôi đối với cô rất chân thật, nhưng cô lại không dám nói, bởi vì Mạnh Giai nhất địng sẽ tiếp tục dùng lý do phản bác lại cô, chỉ khiến cô thêm đau khổ mà thôi.


Nói đi nói lại, bất kể là lấy cớ gì, thông tin Mạnh Giai muốn truyền đạt lại chỉ có một—— Nàng thật sự không thích cô. Sauk hi hiểu được điều này, Trầm Ngôn nhấn nút đi xuống lầu một, sau khi bước ra ngoài còn cố nói thêm một câu: "Dưỡng thương tay thật tốt. Cô nên hiểu được, tay cô cũng giống như tay tôi, ngoại trừ dùng để kiếm tiền, trên nhiều phương diện khác, nó cũng có tác dụng cũng rất lớn, cho nên..."


Nói còn chưa nói xong, Mạnh Giai cũng rất bất đắc dĩ cắt đứt nàng: "Trầm tiểu thư, tôi không phải là những cô gái lúc trước cô chơi đùa xong thì vứt, trước khi tạm biệt còn nói những lời thô tục, cô hãy thôi trêu chọc tôi bằng mấy lời nói đó đi."


Trầm Ngôn cong cong môi: "Hẹn gặp lại!" Đương nhiên, cô đâu có nói là sẽ không gặp lại nàng nữa! Nhanh như vậy mà muốn cô buông tay? Nếu cô mà thật sự làm vậy thì cũng quá có lỗi với những cô gái xinh đẹp cô cự tuyệt trước đó đi?


Trở lại chỗ cũ, Trầm Ngôn phát hiện Diệp Vũ Trung đã không còn ở đây.


"Em gái, lại chạy đi đâu rồi?" Trầm Ngôn đau đầu đến cực điểm, với tình trạng của Thấm Khải lúc này, Có thể giữ Vũ Trung bên người bao lâu đây a? Mà thôi, chỉ mong cái chân gãy kia của Thấm Khải mau lành, bằng không, Diệp Vũ Trung tiếp tục bỏ trốn, không ai muốn ngày nào cũng đi tìm người giúp nàng .


Tề Thấm Khải tỉnh lại thì chỉ cảm thấy cả người cứng ngắc, không thể động đậy. Đầu cũng rất đau, toàn thân đều cảm thấy nặng nề.


"Thấm Khải, con tỉnh rồi à?" An Vân nhìn thấy con gái mở mắt, trái tim treo ngược rốt cuộc cũng buông lỏng.


Tề Gia Bình đang ghé vào mép giường ngủ nghe được thanh âm, cũng lập tức tỉnh lại: "Thấm Khải? Tại sao con ra nông nỗi này?"


Tề Thấm Khải chớp chớp mắt, dần dần thích ứng với tia sáng mãnh liệt, sau khi thấy rõ người trước mắt, dùng giọng khàn khàn yếu ớt kêu: "Cha, mẹ..."


"Thấm Khải, có chỗ nào không thoải mái không?" Tề Gia Bình hỏi.


Tề Thấm Khải không có dư thừa khí lực để trả lời, chỉ có thể nhẹ nhàng lắc lắc đầu.


"Em ở đây trông, anh đi kêu bác sĩ." Tề Gia Bình nói với An Vân.


An Vân trong lòng rất là vui mừng, ôn nhu giúp Tề Thấm Khải vén tóc che ở hai bên mắt, nhìn thấy trên trán cô bị băng gạt quấn chặt, An Vân liền đau lòng. Nghĩ thiếu chút nữa, bà có thể mất đi con gái, An Vân liền muốn khóc: "Thấm Khải, con có biết mẹ rất lo lắng cho con hay không?"


Tề Thấm Khải nhìn bốn phía, không thấy người mà nàng muốn thấy.Cô ấy có lẽ đã thừa cơ hội bỏ trốn rồi? Tề Thấm Khải vô thần ngẩn người, quay đầu về phía mẹ mình, nửa ngày không nói ra lời, cuối cùng đành nản lòng nhắm hai mắt lại. An Vân trong lòng một trận mất mát, cũng đành chịu, bà nhẹ nhàng vuốt tóc Tề Thấm Khải, im lặng ở một bên chăm sóc cô.


Chỉ chốc lát sau, Tề Gia Bình mang theo bác sĩ chạy vào . Nghe được tin tức, Trầm Ngôn cũng đi theo.


Bác sĩ đơn giản kiểm tra theo thông lệ liền ra khỏi phòng, nói là tạm thời không có việc gì, nhưng mà chút nữa phải làm kiểm tra lại não bộ.


"Thấm Khải, muốn ăn cái gì? Cha..." Tề Gia Bình đối với con gái xem như là bảo bối, sau tai nạn lần này, hận không thể thời thời khắt khắt mang nàng bên người để bảo hộ nàng.


Tề Thấm Khải lắc đầu: "Ba mẹ, hai người đi về nghỉ ngơi trước đi. Nơi này có Trầm Ngôn cùng Thư Kiệt ở lại là được, con cũng không có gì nghiêm trọng." Kỳ thật nàng rất muốn hỏi Trầm Ngôn một vài vấn đề.


Trải qua một hồi khuyên bảo, Tề Gia Bình quyết định đưa An Vân nhà nghỉ ngơi trước, còn ông thì quay về công ty xử lý văn kiện giúp Thấm Khải, chờ sáng mai lại đến cùng An Vân. An Vân cực kỳ không muốn, nhưng mà hiện tại con gái cùng chồng đều nói như vậy, cũng chỉ có thể về nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, dưỡng đủ tinh lực tiếp tục tới chăm sóc con gái.


Chờ tất cả mọi người đều đi hết rồi, Tề Thấm Khải liền khẩn cấp hỏi tình hình của Diệp Vũ Trung: "Em ấy đi rồi có phải hay không?"


"Chắc là vậy." Ngày hôm qua sau khi trở về, Trầm Ngôn liền không thấy được Diệp Vũ Trung , suy nghĩ có thể con bé đã sợ hãi mà chạy trốn.


Quả nhiên... Tề Thấm Khải mặt mày bi thương, im lặng.


Trầm Ngôn không đành lòng thấy nàng thương tâm: "Nói không chừng quay về biệt thự , lúc đó em ấy nghe nói cậu xảy ra sự cố, sốt ruột vô cùng a. Hơn nữa, còn muốn ở lại đây! Nhưng mà mình nói cho em ấy biết, chú Tề và dì An đều ở đây , ở lại cũng không tốt lắm, em ấy không còn cách nào. Sau đó mình ra ngoài một chút, cũng không biết em ấy chạy đi đâu nữa." Đây là lời nói thật.


"Thật sao?" Tề Thấm Khải bán tín bán nghi, nhưng trong ánh mắt lập tức có chờ mong cùng sức sống. (Editor: thấy cũng tội .___.) (Beta: Mà thôi cũng kệ :v)


Trầm Ngôn bất đắc dĩ gật đầu: "Tin mình đi, đứa nhỏ này, nói không chừng lại bất thình lình xuất hiện."


Tề Thấm Khải rốt cuộc cũng an tâm .


"Tốt lắm, hiện tại đến lượt mình hỏi cậu." Trầm Ngôn ngồi vào một bên.


"Hỏi cái gì?"


Trầm Ngôn nhìn thẳng Tề Thấm Khải: "Thấm Khải, cậu nói thật cho mình biết, tai nạn này rốt cuộc là sao?"


"Tai nạn xe?" Tề Thấm Khải tuyệt đối không ngờ Trầm Ngôn sẽ hỏi nàng chuyện này, "Chính là tai nạn xe bình thường mà thôi."


Trầm Ngôn hiển nhiên không hài lòng câu trả lời này: "Được, cậu là người cẩn thận như vậy, sao đang yên đang lành lại bị tai nạn xe, hơn nữa, vừa đúng lúc trước khi gặp mặt Vũ Trung, ý mình là ước định bảy ngày của hai người." Cô không thể không nghi ngờ, tai nạn xe này không phải do Tề Thấm Khải sắp xếp, mục đích chỉ là vì giữ Diệp Vũ Trung lại.


Tề Thấm Khải cười: "Cậu là đang nghi ngờ mình, tự diễn khổ nhục kế để giữ Vũ Trung lại sao?"


"Ừh?"


"Cậu nghĩ nhiều quá rồi." Tuy rằng đây cũng là một ý kiến hay, nhưng mà rất mạo hiểm, nàng cũng không có gan lấy mạng ra đùa giỡn, "Tối hôm qua mình không ngủ, công việc trong công ty lại chất thành một đống lớn, lúc lái xe rất mệt mỏi , hơn nữa khi đó đầu óc suy nghĩ làm cách nào giữ Vũ Trung lại, nhất thời ngẩn ngơ, đúng lúc có chiếc xe lao đến, mình tự đụng vào gốc cây bên đường." May mà chỉ bị gãy chân, đầu có chút trầy xước.


"Thật sao?" Trầm Ngôn vẫn không tin.


"Thật!" Tề Thấm Khải gật đầu, trong đầu nàng quả thật có không ít âm mưu quỷ kế, nhưng mà chuyện hy sinh thân mình như vầy nàng tuyệt đối sẽ không làm, bởi vì như vậy rất ngu xuẩn, lỡ như xảy ra sự cố mà mất mạng, nàng lấy gì đi yêu Vũ Trung.


Lúc ấy, trong đầu nàng đang nghĩ những biện pháp khác... Nhưng mà chưa kịp nghĩ, thì bản thân đã xảy ra chuyện.


Vũ Trung, em đang ở đâu?


Tề Thấm Khải nằm ở trên giường, hồn đã sớm bay đến nơi khác. Nàng nhớ Diệp Vũ Trung, khát vọng của nàng lúc này chính là có Vũ Trung ở bên cạnh. Nàng không hề hay biết, Diệp Vũ Trung lúc này cũng đang đứng ở ngoài cửa, chỉ là nội tâm cô đang rất mâu thuẫn, cho nên cô không dám bước vào trong.


Cô nên dùng thái độ như thế nào để đối mặt với Tề Thấm Khải đây?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.