Càng Chơi Càng Lớn

Chương 4: Kinh Hoàng



Diệp Vũ Trung từ trong cơn ác mộng bừng tỉnh dậy, mồ hôi nhễ nhãi, không ngừng thở dốc. Giấc ngủ dài vẫn chưa giúp cô hồi phục sức khỏe, cảnh kinh hoàng trong mơ lại càng khiến cô mệt mỏi hơn. Cô lau mồ hôi trên trán, sau khi tâm tình bình phục trở lại, cô mới phát hiện ra nơi cô đang ở không phải ở nhà cũng không phải phòng ngủ ở ký túc xá đại học, mà là một căn phòng xa lạ được trang hoàng lộng lẫy xa hoa.


Vũ Trung cố gắng nhớ lại những gì đã xảy ra tối hôm qua, nhưng trí nhớ mơ hồ chỉ dừng lại tại giây phút cô vì cứu một con mèo giữa đường mà bị một chiếc xe đụng phải, nhưng nhìn kỹ nơi này lại không phải bệnh viện. Ngoại trừ cảm giác đau đớn được truyền đến từ những vết trầy xước trên tay và mặt, thì cơ thể cô vẫn còn lành lặn.


Đúng lúc này cô mờ hồ nghe thấy có tiếng ai đó đang nói chuyện truyền đến từ bên ngoài cửa sổ, cô liền bước xuống giường muốn đi tới cửa sổ nghe ngóng một chút nhưng khi chân phải vừa chạm đất cô liền cảm thấy đau đớn vô cùng. Cô cúi đầu nhìn xuống mới phát hiện chân phải đang bị băng bó.


Nhưng do lòng hiếu kỳ thôi thúc cô vẫn cố gắng dùng một chân nhảy tới bệ cửa sổ, cố gắng lắng nghe cuộc đối thoại dưới lầu. Phía ngoài cửa sổ là một bãi cỏ trải dài, có một đôi nam nữ đang ngồi đối diện nhau trên một cặp ghế màu trắng, chính giữa đặt một chiếc bàn tròn nhỏ cùng hai cốc cà phê.


Diệp Vũ Trung từ bên trên nhìn xuống không thể thấy rõ gương mặt của họ, nhưng mà... Vũ Trung nhíu mày, cô cảm thấy bóng dáng của đôi nam nữ này có chút quen quen, hình như cô đã gặp ở đâu rồi?


Trong lúc cô đang suy nghĩ thì nghe thấy cô gái nọ cất tiếng nói, ''Tôi tưởng lần trước đã nói rất rõ ràng với anh rồi, không ngờ anh vẫn tiếp tục đến đây làm phiền tôi, nếu đã vậy tôi xin lập lại những lời tôi nói hôm đó một lần nữa: tôi không thích anh, muốn tôi quen anh là hoàn toàn không có khả năng. Vậy nên sau này xin Thôi tiên sinh anh đây hãy biết tự trọng một chút, đừng tiếp tục hao tổn thời gian ở trên người của tôi nữa.'' Cô đặc biệt nhấn mạnh hai chứ ''Hoàn toàn''.


Thôi Dật nghe vậy lập tức nóng nảy đứng lên, ''Thấm Khải, tại sao vậy? Trước đó quan hệ của chúng ta không phải vẫn luôn rất tốt sao? Có phải bởi vì cô gái chúng ta gặp vào lễ tình nhân hôm đó hay không? Nếu như là vì chuyện đó thì cho anh xin lỗi, quả thật là lỗi của anh, anh phải nên bảo vệ tốt em. Anh cam đoan với em, anh tuyệt đối sẽ không buông tha cô ta, anh...''


"Đủ rồi!.'' Tề Thấm Khải cũng đứng dậy giận dữ quát Thôi Dật, ''Chuyện đó không cho phép anh nhúng tay vào...''


''Tại sao?'' Thôi Dật không hiểu hỏi.


Tề Thấm Khải một chút cũng không muốn nhìn thấy Thôi Dật, cô chán nản xoay người đưa lưng về phía hắn, lạnh lùng nói, ''Không tại sao hết. Tôi chỉ không muốn có bất kỳ quan hệ nào với anh nữa. Về phần lễ tình nhân tôi đã trải qua cùng anh cảm phiền anh cả đời này cũng đừng nhắc lại nữa. Còn nữa, chúng ta cho đến bây giờ cũng chỉ gặp nhau có ba lần, tôi đối với anh không hề có cảm giác gì.'' Nhất là từ khi hắn cứ vô lại quấn lấy cô thì lại càng khiến cô chán ghét hắn hơn.


Thấm Khải nói xong chuẩn bị bỏ đi. Thôi Dật liền vội vàng muốn nắm lấy tay cô cố gắng níu kéo cô lần cuối cùng.


Vũ Trung vốn dĩ không hề nhớ hai người này là ai, nhưng khi cô nghe Thôi Dật nhắc đến đêm lễ tình nhân hôm đó thì trí nhớ bắt đầu dần dần khôi phục. Cô sợ hãi há to miệng. Đêm đó cô có chút say nên lá gan cũng to hơn bình thường, lại còn bị Vương Hiểu Dĩnh xúi giục nên cô mới dám làm vậy. Sau khi về nhà ngủ một giấc dậy, nhờ tác dụng phụ của rượu cô hoàn toàn không nhớ gì về chuyện đêm hôm đó.


Nói như vậy, đêm hôm qua là bọn họ cố ý đụng vào cô, sau đó còn bắt cóc rồi đem cô đến đây để từ từ trả thù sao? Cô nhớ tới những lời nói ban nãy của Thôi Dật, hắn bảo nhất định sẽ không bỏ qua cho cô, Tề Thấm Khải còn nói ''chuyện này'' không cho phép Thôi Dật nhúng tay vào. Thôi rồi, họ định tra tấn cô thật sao? Lần này cô chết chắc rồi.


'Vương Hiểu Dĩnh, nếu mình mà có xảy ra bất trắc gì, mình có chết cũng phải kéo cậu theo!!!'


Vũ Trung một lòng chỉ muốn nhân cơ hội hai người bọn họ còn đang cãi vả tìm biện pháp chuồn khỏi nơi này càng sớm càng tốt, cô nóng vội muốn chống tay lên bệ cửa sổ đứng dậy nào ngờ lại trợt tay đụng phải chậu hoa nhỏ đặt trên bệ cửa sổ, bồn hoa nhỏ nhắn xinh xắn lập tức theo lực hút của trái đất bay thẳng xuống đất. Diệp Vũ Trung chỉ đành trơ mắt đứng nhìn chậu hoa nhỏ kia rơi thẳng xuống đầu Thôi Dật.


Thôi Dật đang định kéo cánh tay Tề Thấm Khải, nào ngờ tay hắn còn chưa kịp vươn ra thì đầu óc đã tối sầm lại.


''A!!!!'' Tiếng chậu hoa vỡ toang hòa cùng tiếng kêu la thảm thiết của Thôi Dật, máu từ đầu hắn chảy ra không ngừng.


Vũ Trung thầm kêu không ổn, cô vội vàng muốn lùi về phía sau thì liền đứng không vững ngã xuống sàn nhà. 'Xong rồi xong rồi, lần này chết thật rồi, chuyện trước đó còn chưa tính xong bây giờ lại còn đập vỡ đầu hắn, hắn nhất định sẽ không bỏ qua cho mình!' (Editor: chắc tui chớt =)) nghĩ sao vậy chời =)))


Tề Thấm Khải nghe tiếng kêu kinh ngạc xoay người thấy đầu Thôi Dật chảy máu không ngừng, trên mặt trên đầu còn lưu lại không ít bùn đất, một nửa số hoa trong chậu vẫn còn cắm trên đầu hắn. Cô liền ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, ý cười trên gương mặt dần dần hiện rõ hơn.


''Là ai!!!!'' Thôi Dật thẹn quá hoá giận, cũng ngẩng đầu lên nhìn, nhưng hắn chỉ thấy tất cả cửa sổ của lầu hai và lầu ba đều mở toang.


Tề Thấm Khải nhịn cười, đề cao thanh âm, như cố ý để người trên lầu nghe được, ''Thôi tiên sinh, thật xin lỗi anh. Chẳng qua là tối hôm qua tôi mới vừa nhặt về một con mèo nhỏ, chắc nó vừa tỉnh ngủ nên nghịch ngợm, chậu hoa trên bệ cửa sổ có thể đã bị nó xô ngã, chẳng may lại rơi xuống trúng đầu anh. Anh yên tâm, lát nữa tôi nhất định sẽ cho nó một bài học.''


Tề Thấm Khải vốn dĩ đang nói xin lỗi nhưng ngữ điệu lại chẳng có chút hối lỗi nào mà ngược lại chỉ tràn ngập sự thích thú khi người gặp nạn.


''Con mèo chết tiệt!!'' Thôi Dật quẹt máu trên trán xuống, ''Lần sau đừng để ta thấy được ngươi!''


''Thư Kiệt,'' Tề Thấm Khải gọi Thư Kiệt tới, ''Lập tức mang Thôi tiên sinh tới bệnh viện, đừng chậm trễ.''


Thư Kiệt hơi do dự, nghi ngờ nói, ''Tiểu thư, Trầm...'' Hắn muốn nói bác sĩ Trầm vẫn còn chưa rời khỏi Tề gia, đã có sẵn bác sĩ ở đây vì sao còn phải mang Thôi Dật đến bệnh viện, nhưng hắn còn chưa nói dứt lời, Tề Thấm Khải đã nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên môi, dùng ánh mắt ra hiệu ý bảo hắn đừng hỏi nữa.


''Dạ, tôi sẽ lập tức mang Thôi tiên sinh đến bệnh viện.'' Hắn đã theo Tề Thấm Khải nhiều năm như vậy, mỗi một động tác của Tề Thấm Khải, hắn đều hiểu rõ.


Tề Thấm Khải đương nhiên nhớ rõ tối hôm qua Trầm Ngôn không về nhà, lúc này phỏng chừng vẫn còn đang ngủ trên giường. Nhưng hiện tại toàn bộ tâm tư của cô đã sớm bay đến chỗ ''con mèo nhỏ'' hẳn là đang rất sợ hãi kia, làm gì còn quan tâm đến sống chết của Thôi Dật?


Cô nhìn lên cửa sổ lầu hai, có hai chậu hoa vốn dĩ được đặt ở đó nhưng bây giờ một chậu cũng không còn. Xem ra Diệp Vũ Trung đang cố tỏ ra thông minh, chỉ vì không muốn Thôi Dật phát hiện mình đang ở lầu hai nên sau khi đẩy ngã một chậu, liền giấu luôn chậu còn lại.


Về phần Vũ Trung sao cô có thể không hiểu ''con mèo nhỏ'' mà Tề Thấm Khải ám chỉ chính là cô? Điều khiến cô càng trở nên hoang mang hơn chính là cô nghe thấy Tề Thấm Khải nói sẽ cho cô một bài học.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.