Càng Chơi Càng Lớn

Chương 42: Phát hiện



Editor: Aishiteru


Beta: Esley


Xuân sang, hạ tới, cảnh sắc trên đường cũng theo đó mà có sự thay đổi, chẳng mấy chốc mà đã tới Cốc Vũ* Diệp Vũ Trung dựa người vào cửa sổ, ánh mắt đang tập trung chăm chú vào cuốn sách ngữ pháp tiếng Đức mà cô đang cầm trên tay. Học tiếng Đức đã được vài năm, tuy rằng trình độ của Vũ Trung không thể xuất sắc được như Doãn Diệc, nhưng không thể phủ nhận được rằng, bản thân cô cũng là một sinh viên ưu tú, có thực lực hẳn hoi. Diệp Vũ Trung ngồi ngâm cứu cuốn sách được một lúc thì bản thân đã ngáp ngắn, ngáp dài một cách mệt mỏi nên quyết định nghỉ ngơi một chút. Cô bắt đầu nghĩ ra những trò tiêu khiển nhằm giết thời gian, lúc thì lật qua, lật lại mấy trang sách, lúc thì nhìn cảnh vật ngoài cửa sổ, lúc thì nhìn Tề Thấm Khải ngồi làm việc ở cách đấy không xa.


(*Cốc Vũ: một trong 24 tiết trong năm, thời điểm vào khoảng 19, 20 hay 21 tháng 4).


Trong lúc làm việc, vẻ mặt Tề Thấm Khải vô cùng nghiêm túc. Điều đó cũng là lẽ đương nhiên, vì nếu nàng có thể làm chủ được một tập đoàn lớn như vậy, thì bản thân nàng phải có bản lĩnh cùng với sự lợi hại của riêng mình. Đôi mắt long lanh của Tề Thấm Khải đang chăm chú đọc tỉ mỉ đống văn kiện trong tay, trên gương mặt trắng nõn ấy là một đôi môi nhỏ nhắn đỏ hồng đang khẽ mím lại, lông mi thật dài, uốn cong lên, trông thật đáng yêu. Thỉnh thoảng lại thấy nàng dùng ngón tay thon dài vén vài sợi tóc đang bay tán lạc trước mặt ra sau, để lộ vành tai trắng noãn, cả người nàng như được bao trùm trong vầng hào quang của ánh mặt trời chói chang, sống mũi cao tinh xảo đổ bóng trên khuôn mặt, từ người nàng như toát ra một loại mị lực không thể nói thành lời.


Vũ Trung không kìm lòng nổi mà nuốt một ngụm nước bọt, vẻ ngoài của Tề Thấm Khải yêu nghiệt, thu hút cỡ nào, cô đã biết ngay từ lần đầu gặp nhau, chỉ không ngờ rằng sức quyến rũ của nàng lại càng ngày càng lợi hại, càng ngày càng khiến cô lún sâu vào, không còn lối thoát. Hừ, đúng là yêu tinh hại người, trong khi làm việc mà cũng có thể toát ra vẻ quyến rũ như vậy, làm mình biến thành một đứa háo sắc không hơn không kém. Ánh mắt của Vũ Trung sáng lên trong nháy mắt, cứ đứng ngơ ngác như vậy mà nhìn Tề Thấm Khải một cách si mê, thiếu điều muốn chảy nước miếng. Mãi lo ngắm nhìn người đẹp, bản thân cô quên mất cuốn sách đang cầm trên tay... nó nhanh chóng rớt xuống đất, chạm vào sàn nhà, kêu "Cạch" một tiếng.


Tề Thấm Khải nghe thấy được tiếng động, nhưng không có ngẩng đầu, ánh mắt rời khỏi đống văn kiện trong tay, ngước lên nhìn Vũ Trung như muốn dò xét, tìm kiếm điều gì đó. Vũ Trung thấy thế liền mau chóng thu hồi tầm mắt, vì muốn che giấu bối rối trong lòng nên cô nhanh chóng cuối xuống nhặt sách lên. Thời gian cứ thế mà trôi qua, tuy chỉ là một quyển sách, mà Vũ Trung nhặt mãi vẫn chưa xong, tưởng chừng một thế kỉ đã trôi qua, thế mà cô vẫn cứ ngồi chồm hổm trên sàn nhà, sống chết không chịu đứng lên.


Khóe miệng của Tề Thấm Khải khẽ cười, buông đống văn kiện ra, nàng đưa tay lên cằm, hứng thú nhìn cái con người đang ngồi chồm hổm trên mặt đất nãy giờ: "Em sao vậy? Sao tự nhiên khi không lại làm rơi sách?"


"Là do em bất cẩn thôi." Vũ Trung nhất định ngồi chồm hổm trên mặt đất, không chịu đứng dậy, cũng không dám ngẩng đầu lên nhìn Tề Thấm Khải. Cô sợ khi cô ngước lên, Tề Thấm Khải sẽ thấy được gương mặt đang đỏ ửng do xấu hổ về hành vi lén lút của cô, lúc ấy, e rằng nàng sẽ cười cô mất, và cô thì chỉ có nước là kiếm cái lỗ chui vào. Con người xấu xa đó thích nhất là cười trên nỗi đau của người khác mà.


"Vậy sao? Tôi thì nghĩ là do em lo ra, không chú tâm đọc sách nên mới đánh rơi nó." Tề Thấm Khải không vội vàng vạch trần hành vi của cô, nhưng cũng không bỏ qua cơ hội này để chọc ghẹo cô.


"Ai nói chị thế? Em không đọc sách thì làm gì chứ?" Vũ Trung không cam lòng nên vội vàng lên tiếng giải thích.


Tề Thấm Khải giọng điệu vui vẻ, như muốn đùa giỡn nói: "Tôi còn cho rằng là do em mải nhìn tôi nên mới thế đấy chứ."


Lời nói của Tề Thấm Khải càng làm Vũ Trung thêm ngượng ngùng. Cô há hốc miệng ra, không biết nói gì, chỉ có thể câm nín, xoay người đi nhằm giữ lại chút thể diện cho mình, bĩu môi tỏ ra một chút tức giận, chờ Tề Thấm Khải lại dỗ mình.


"Lại đây." Tề Thấm Khải khẽ nhếch đôi môi khêu gợi của mình lên nói, âm thanh quyến rũ nửa như muốn dụ dỗ, nửa như ra lệnh đối với Vũ Trung. Nếu như chân nàng đến bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, cần phải tịnh dưỡng thêm, thì nàng đã sớm đi đến ôm đứa trẻ kia vào trong ngực.


Bộ chị gọi là tôi phải qua sao, không lẽ tôi đây mất giá đến thế. Vũ Trung không phục nên nhất quyết đứng yên tại chỗ, không chịu đi qua, trưng ra ngoài bộ mặt khinh thường Tề Thấm Khải.


Tề Thấm Khải thấy thế cũng không tức giận. Vừa lúc đó, tiểu mập mạp không biết từ đâu đi vào phòng, chân nó di chuyển rất nhẹ nhàng, không phát ra một tiếng động nào. Khi thấy Tề Thấm Khải, nó nhanh chóng nhún một cái, nhảy vào lòng của nàng, tuy nói thân hình nó hơi mập mạp một chút, nhưng không vì thế mà hành động của nó chậm chạp mà ngược lại, thân thủ vô cùng nhẹ nhàng, nhanh thoăn thoắt, cứ như không hề tốn chút sức lực nào. Tề Thấm Khải thấy thế, cũng rất tự nhiên mà dang tay, ôm nó vào lòng mình.


Trời chỉ mới vào hạ, khí trời vẫn còn mang chút ấm áp của mùa xuân chứ chưa bước vào giai đoạn những ngày hè nóng nực. Thời tiết như vậy thật khiến cho con người ta có cảm giác thoải mái, tiểu mập mạp cũng vậy, ăn xong rồi làm một giấc, thế thì còn gì tuyệt bằng. Con mèo nhảy lên người Tề Thấm Khải, mà nàng cũng rất tự nhiên ôm nó vào lòng, lấy tay vuốt ve bộ lông mềm mại của nó một cách ôn nhu, nhẹ nhàng. Tiểu mập mạp được nước làm tới, đầu của nó ở trước ngực Tề Thấm Khải mà dụi tới dụi lui nhằm tìm tư thế thoải mái mà nằm ngủ. Hành động đó diễn ra ngay trước mặt Vũ Trung, cứ như ý muốn ra oai, lên mặt cho cô xem vậy. Mà Tề Thấm Khải thấy thế cũng không đẩy nó ra, ngược lại còn tiếp tay, dung túng cho nó làm càn.


Vũ Trung càng nhìn càng thấy không vừa mắt con mèo này. Đã vậy, nó còn mở to đôi mắt tròn xoe nhìn cô, trong ánh mắt biểu lộ sự khinh thường, ngoài ra lại có phần thoải mái do được người đẹp chiều chuộng, điều này càng làm cho Vũ Trung tức điên lên. Cô thật hối hận tại sao lúc trước cô lại tốn công cứu con mèo này, thiếu điều còn xém nữa mất mạng dưới bánh xe của Tề Thấm Khải, để giờ đây nó phản chủ, không chút khách khí mà lợi dụng sàm sỡ người yêu của cô. Thật là quá đáng, hết sức quá đáng!


Vũ Trung không thể nhịn được thêm nữa, hướng tới Tề Thấm Khải nói với giọng điệu mất hứng: "Cơ thể chị vẫn chưa khỏe hẳn, sao lại để nó ngủ trên người chị như thế được? Lỡ lại động đến vết thương thì sao?"


"Tôi thích đấy." Tề Thấm Khải nhẹ nhàng nói ra ba chữ, sau đó vỗ về đầu của tiểu mập mạp. Tiểu mập mạp hiển nhiên rất khoái chí mà hưởng thụ, nó từ từ nhắm nhẹ hai mắt lại, đi vào giấc ngủ, bộ dáng vô cùng thoải mái cùng hả hê.


"Chị...!" Vũ Trung bị nàng chọc tức đến nỗi nói không ra lời, "Sao chị không thử nhìn xem coi nó đang dụi đầu vào đâu?" Tiểu mập mạp nhanh chóng đã chui vào bên trong quần áo của Tề Thấm Khải mà cọ cọ thân mình.


Thấy người yêu mình lại đi ghen với một con mèo, Tề Thấm Khải không khỏi bật cười: "Thế nào? Em cũng muốn bắt chước nó sao?"


"Tề Thấm Khải!" Diệp Vũ Trung tức giận, nghiến răng nghiến lợi, nàng đã biết rõ ý của cô mà còn cố tình làm ngược lại. Tuy rằng việc đi ghen với một con mèo có chút ấu trĩ, nhưng trong tình yêu thì làm gì không có những suy nghĩ ngây thơ đến buồn cười chứ.


"Lúc nãy tôi có bảo em lại nhưng em lại không chịu nghe theo, giờ thì ý kiến cái gì? Tiểu mập mạp coi vậy mà thức thời hơn em nhiều, rất biết nắm bắt cơ hội." Tề Thấm Khải ôm lấy con mèo đen như đang nâng niu một bảo bối, thái độ vô cùng cưng chiều, thương tiếc nó, điều đó làm lòng đố kị, ghen tỵ của Vũ Trung càng lúc càng lớn.


Diệp Vũ Trung tức giận đi đến trước mặt Tề Thấm Khải, không chút khoan nhượng đoạt lấy con mèo đen từ trong tay nàng, sau đó ôm nó ra xa khỏi Tề Thấm Khải, còn dùng tấm thảm quấn nó từ đâu đến chân mấy vòng rồi mới chịu dừng tay.


Thấy hành động ngây thơ của Diệp Vũ Trung, Tề Thấm Khải nhịn không được mà cười thành tiếng.


Diệp Vũ Trung cắn môi dưới, rất không vui liếc nhìn Tề Thấm Khải. Tề Thấm Khải cùng cô mặt đối mặt, trong mắt còn có ý cười: "Sao nào?" Vũ Trung trừng mắt nhìn nàng một lúc lâu, nghĩ nửa ngày, hừ lạnh một tiếng, sau đó xoay người muốn đi. Tề Thấm Khải thấy tình thế có vẻ không ổn, nên ngay lập tức vươn tay túm lấy góc áo của nàng mà kéo lại. Vũ Trung lập tức ngã vào lòng nàng.


"Buông tay ra! Chị không phải là chỉ thích con mèo mập kia sao?" Vũ Trung giãy dụa, chỉ tay về hướng con mèo đen đang vất vả để thoát ra khỏi tấm thảm, "Ôm em làm gì. Đi qua kia mà ôm nó đi!!!"


Tề Thấm Khải đương nhiên nhất quyết không buông tay, bởi vì chân còn bị thương không thể cử động được nên nàng dùng tay kéo Vũ Trung về, để cô ngồi trên đùi nàng. Vũ Trung vừa ngồi xuống đã nghĩ đến chân của nàng còn chưa khỏi hẳn, sợ nếu cô ngồi lên sẽ ảnh hưởng đến vết thương của nàng, vội vàng hoảng sợ đứng dậy. Tề Thấm Khải tỏ ra không vui nói: "Em lo cái gì, chỗ đó không có bị thương, ngồi một chút cũng có sao đâu."


"Nhưng mà... cũng sẽ đụng đến vết thương, nên..."


Tề Thấm Khải rất không ưa bộ dạng nhăn nhó này của Vũ Trung, nên liền ôm eo cô, kéo cô dựa vào ngực nàng, không nói gì nữa mà mạnh bạo hôn lên đôi môi nhỏ nhắn không nghe lời kia. Mỗi lần Tề Thấm Khải sử dụng chiêu này là Vũ Trung sẽ không thể nào chống đỡ nổi, chỉ còn có thể để Tề Thấm Khải muốn làm gì thì làm, nửa thân trên vô lực nằm tựa vào ngực của nàng.


"Thưa bà chủ, Thôi tiên sinh đến đây."


"Là Thôi Dật sao?"


Thư Kiệt nói: "Dạ đúng vậy, Thôi tiên sinh nghe nói đại tiểu thư bị tai nạn giao thông nên đặc biệt có ý đến thăm, còn có mang theo quà nữa."


An Vân nghĩ: "Mau lên thông báo cho ông chủ biết." An Vân vốn sinh trưởng trong nhà gia giáo, nên mọi việc luôn phải được thực hiện theo đúng lễ nghi, không cần biết Thôi Dật đến là mục đích gì, nhưng đạo lý tiếp đãi khách là không thể không có. Mấy năm nay đi theo Tề Gia Bình, An Vân ít nhiều gì cũng học được những nguyên tắc trên thương trường. Thôi Dật yêu thích con gái của bà, cả hai nhà cũng rất cố gắng bồi đắp tình cảm của hai đứa, nên chắc hẳn lần này Thôi Dật đến cũng không có gì ác ý.


Thư Kiệt lên lầu đi thông báo cho Tề Gia Bình, An Vân ở lại tiếp đãi Thôi Dật.


"Dì An, con nghe nói Thấm Khải bị thương rất nặng. Cha và chị của con biết được nên đã kêu con phải quan tâm, chăm sóc Thấm Khải cho tốt. Nhưng là do mấy ngày nay công việc bận rộn, nên phải đợi đến hôm nay mới có thể đến nhà thăm cô ấy, con thật là có lỗi." Thôi Dật ăn mặc chỉnh tề, dùng bộ dạng thành khẩn nói, khiến An Vân thật hài lòng.


"Không sao đâu. Tiểu Dật đi làm bận rộn, dì và Thấm Khải hiểu mà. Thấm Khải may mắn được cha con và Tuyết Cảnh lo lắng, còn đặc biệt có ý đến thăm, vậy mà hôm nay chỉ có mỗi một mình dì tiếp đãi con như thế này, thật là có lỗi." An Vân vừa nhìn đã biết là người phụ nữ được lớn lên trong gia đình tử tế, chỉ tiếc chồng bà và con gái lại chẳng phải loại người lương thiện gì.


Thôi Dật vừa nghe An Vân nói thế, thì nghĩ rằng Tề Thấm Khải không có ở nhà, nên liền hỏi: "Thấm Khải không ở nhà sao dì?"


"Không, bởi vì chân của nó bị thương, đi lại bất tiện, lại còn mới sáng thôi, nên nó vẫn còn ở trên lầu. Con đừng vội, lát nữa dì sẽ kêu nó xuống đây. Con đã có lòng đến thăm nó, nếu nó không xuống tiếp đãi thì cũng thật vô lễ."


"Thì ra là thế." Tâm trạng của Thôi Dật được thả lỏng. Khó khăn lắm Thôi Tuyết Cảnh mới đồng ý cho hắn tới thăm Tề Thấm Khải, nếu ngay người cũng không được gặp thì thật tốn công vô ích.


An Vân cùng Thôi Dật nói chuyện một chút, bà thấy cũng không còn sớm nữa, bèn nói: "Tiểu Dật chờ một lát, dì cho người đi kêu nó xuống đây. Thư Kiệt ——"


Thôi Dật vội vàng ngăn lại: "Không cần đâu dì, nếu Thấm Khải đi đứng không tiện thì để con trực tiếp đi lên lầu tìm cô ấy. Nếu cứ bảo cô ấy xuống như vậy thì vất vả cho cô ấy quá."


"Không được. Con là khách, sao lại có thể để con tự đi lên gặp Thấm Khải như vậy chứ..."


Thôi Dật lắc đầu: "Không sao đâu dì. Nếu Thấm Khải biết con vì một chuyện nhỏ nhặt này mà phiền đến việc nghỉ ngơi thì sẽ trách con mất? Đường đường là một người đàn ông, chỉ là một cái cầu thang thôi, có thể làm khó được con sao?" Thái độ Thôi Dật nói chuyện vô cùng nho nhã, lễ độ, làm cho đối phương dù có muốn cự tuyệt cũng không thể làm được.


"Nếu ý con đã như vậy, thì dì sẽ kêu Thư Kiệt đưa con lên gặp Thấm Khải. Khi đó thì hai đứa có thể thoải mái nói chuyện tâm sự."


Thôi Dật cười một cách ôn hòa: "Dạ được. Con cám ơn dì."


Thư Kiệt không thèm chú ý đến Thôi Dật. Trong lòng hắn, Thôi Dật với Doãn Diệc đã nằm trong danh sách đen, đều là cùng một loại người luôn làm cho tiểu thư không vui. Khác với Doãn Diệc, dù sao Thôi Dật cũng là kẻ có địa vị không tầm thường, nên Thư Kiệt cũng có chút e dè, dù không ưa nhưng Thư Kiệt vẫn phải giả bộ cung kính hắn: "Thôi tiên sinh, mời ngài đi bên này." Anh ta dẫn đường cho Thôi Dật đi lên lầu, "Ngài chỉ cần đi qua ba căn phòng là sẽ đến phòng của Đại tiểu thư."


"Được rồi." Thôi Dật để ý cẩn trọng sửa sang lại y phục của mình, sau khi cảm thấy hài lòng thì mới chậm rãi đi thẳng về phía trước.


Vừa rồi khi con mèo đi vào phòng, làm cho cửa vẫn chưa đóng lại, mà chừa ra một khe hở hoảng chừng 20cm, đủ để xem rõ mọi sự việc đang diễn ra bên trong. Thôi Dật đi đến trước cửa tính gõ cửa, lại thấy cửa chưa khóa, được khép hờ, nên hé mắt nhìn vào trong, thì thấy được cảnh Diệp Vũ Trung nằm ở trong lòng Tề Thấm Khải, cả hai đang hôn nhau nồng nhiệt, thậm chí hắn còn thấy tay Tề Thấm Khải tay đang không an phận tham lam tiến vào bên trong lớp quần áo của Vũ Trung. Nhiệt độ bên trong căn phòng cứ như đang bị thiêu đốt bởi dục vọng của hai người.


Nụ cười trên khuôn mặt của Thôi Dật bỗng chốc biến mất, thay vào đó là vẻ mặt u ám đầy hắc tuyến. Hiện giờ, hắn như một con dã thú đang phẫn nộ, hai mắt đỏ bừng bừng, trừng mắt nhìn người đang nằm trong lòng Tề Thấm Khải một cách hận thù, hận đến độ nghiến răng nghiến lợi, hai tay nắm thành nắm đấm, siết thật chặt.


Không cần biết là ai, nếu dám tranh đoạt Tề Thấm Khải với hắn, nhất định hắn sẽ làm cho kẻ đó sống không được, mà chết cũng không xong, sống dở chết dở, nhất định là kẻ đó sẽ không có kết cục tốt...


Thôi Tuyết Cảnh ngồi ở ghế, trong tay đang cầm một quyển tập thơ. Ở trong phòng, hương thơm của Đàn Hương phát ra từ bát hương đang phủ kín hết không gian, Chu Vy thì chỉ đứng ở bên cạnh, im lặng chờ đợi. Ánh mắt Thôi Tuyết Cảnh luôn tập trung vào tập thơ, đọc rất chăm chú, hết một trang lại lật sang một trang mới. Cả gian phòng im phăng phắc không một tiếng động, chỉ có mỗi âm thanh lật sách vang lên.


"Tiểu Dật đến Tề gia rồi sao?" Nàng đột nhiên lên tiếng hỏi, nhưng bộ dáng vẫn chính là đang đọc sách như trước, động tác không hề thay đổi.


"Dạ đúng vậy" Chu Vy trả lời.


Lúc này, trong phòng lại khôi phục lại sự yên lặng như lúc ban đầu.


...


Không biết qua bao lâu...


"Tiết Thanh Minh mưa bay đầy trời..." Thôi Tuyết Cảnh nhìn vào cuốn sách trong tay, bên trong vừa được lật đến bài thơ《 Tiết Thanh Minh 》của Đỗ Mục. Nàng đột nhiên gấp cuuốn sách lại, để qua một bên, sau đó chậm rãi đi đến phía trước cửa sổ, "Thanh Minh đã qua rồi sao?"


"Vâng, đã qua được một thời gian rồi ạ."


"Bây giờ là lúc nào rồi?" Thôi Tuyết Cảnh nhìn những bông hoa ngoài cửa sổ, ánh mắt đờ đẫn không tập trung nhìn vào hư không, làm cho người ta nhìn không ra nàng rốt cuộc đang suy nghĩ gì. Con người này, từ trước đến nay vẫn vậy, vẫn là không ai có thể hiểu nổi.


"Đã nhanh đến Cốc Vũ, còn mấy ngày nữa sẽ đến Lập Hạ*." Chu Vy trả lời.


(*Lập Hạ: Một trong 24 tiết vào ngày 5, 6, 7 tháng 5)


Những cuộc đối thoại như vậy làm cho người ta dễ dàng liên tưởng tới cảnh tiểu thư cùng nha hoàn nói chuyện trong thời phong kiến xưa.


"Lại sắp đến Lập Hạ rồi sao..." Thôi Tuyết Cảnh thì thào tự nói một mình, trong ánh mắt vô cảm kia lại toát ra sự bi thương, khó có thể nói thành lời. Vào tiết Lập Hạ mấy năm trước, đã diễn ra một số chuyện làm cho nàng suốt đời không thể quên được, "Đáng tiếc, em ấy không quay trở lại..."


Chu Vy cau mày, không dám nói câu nào. Mấy năm nay, Thôi Tuyết Cảnh cứ giống như là người mất hồn, tính tình cũng trở nên thâm trầm khó đoán hơn. Tất cả cũng là vì người phụ nữ kia, nếu không thì cũng không biến thành như vậy...


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.