Càng Chơi Càng Lớn

Chương 44: Vô Đề



Editor: Wall


Beta 1: Nhã


Beta 2: Esley


Muộn như thế này mà vẫn còn người ở lại thì chỉ có học sinh nghiêm túc chăm chỉ ôn bài mới còn ở đây thôi. Ngoài ra còn có một số người nào đó vì công tác, hay vì ngủ quên. Chẳng hạn như...Mạnh Giai.


Gần đây Mạnh Giai phụ trách một hạng mục thiết kế cao ốc cho trường đại học của Vũ Trung, cho nên cả ngày nàng đều ở trong trường, thăm dò hoàn cảnh xung quanh, để cho kiến trúc mình thiết kế hài hòa với kiến trúc đã được xây ở xung quanh. Công việc cơ bản đều đã xong hết, khi đi ngang qua thư viện làm nàng nhớ đến một số chuyện cũ, dường như đã thật lâu nàng không được thư thả để xem thật kĩ một quyển sách. Lâu lắm rồi trái tim đã không còn được sự yên bình trầm lắng như trước kia.


Cuối cùng tâm huyết dâng trào, Mạnh Giai liền lén lút đi vào. Nàng cầm quyển sách, im lặng ngồi ở bên cửa sổ, xem sách. Dường như suốt một buổi chiều, mọi người lui tới đều chú ý tới cô gái trong trẻo lạnh lùng khi thì cúi đầu đọc sách, khi thì u buồn nhìn xa xăm ngoài cửa sổ . Cho dù như thế nàng vẫn làm cho người ta có cảm giác xa cách không thể đến gần, không người nào dám đi tới bắt chuyện. Có lẽ, người như Mạnh Giai vậy, cũng chỉ có mặt dày mày dạn lại không bao giờ nản lòng như Trầm Ngôn mới dám đến gần nàng.


Có lẽ vì mấy ngày nay công tác quá bề bộn hoặc có lẽ nàng mang trong mình quá nhiều tâm sự nặng nề mà cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, vì vậy mà nàng tựa vào ghế ngủ quên. Khi nàng tỉnh lại thì mặt trời đã lặn, hoàng hôn buông xuống.


Đầu hè, trời rất nhanh tối, Mạnh Giai chậm chạp từ thư viện đi ra thì bầu trời đã tối đen . Nàng cười cười lắc đầu với mình, thiệt là, vậy mà ngủ một giấc như chết, trời tối cũng không biết .


Bởi vì hiện tại không phải giai đoạn thi cuối kỳ, bình thường giờ này điều rất ít người. Nàng chậm rãi tìm kiếm, tìm ra cửa đường ra cổng trường. Mới vừa đi không xa, đầu ngón chân liền đá phải vật gì đó. Nàng hơi nhíu mi lại, tò mò cúi người, phát hiện là vài cuốn sách, còn có một cái điện thoại di động. Nàng xem tên bìa sách, dựa theo màu vàng mờ mờ của ngọn đèn đường, ba chữ Diệp Vũ Trung viết qua loa đập vào mắt của nàng.


Mạnh Giai liền cảm thấy kì quái, tại sao nàng luôn dính dáng đến những người bên cạnh Trầm Ngôn? Vốn Mạnh Giai không muốn giao du với kẻ xấu , nhưng mà nàng liếc mắt đến cái điện thoại kia, cảm thấy có gì đó không ổn. Mấy thứ này, theo lý mà nói, cũng sẽ không bị Diệp Vũ Trung tùy tiện ném loạn, nhưng mà đã trễ thế này, lại còn vứt những thứ này ở đây, có phải đã xảy ra chuyện hay không? Nghĩ đến đây, Mạnh Giai nhấn lên bàn phím của chiếc điện thoại kia, nhưng thật trùng hợp vì nó đã hết pin. Bất đắc dĩ, nàng đành lấy điện thoại di động của mình ra, tìm ra số điện thoại của Trầm Ngôn , thập phần không tình nguyện nhấn phím gọi.


Trầm Ngôn đang cùng ba mẹ ăn bữa tối, dường như đã thật lâu rồi không có nhàm chán như thế này. Trước kia, lúc tan tầm, tốt xấu gì cũng có hoặc nhiều hoặc ít người theo cô. Hiện tại, đừng nói ra ngoài tìm phụ nữ, ngay cả khi mấy người đó tự động đưa tới cửa , tắm rửa sạch sẻ nằm ở trên giường, cô cũng đều không có hứng thú . Cô thực cảm thấy nếu cô cứ tiếp tục như thế này, sẽ vì tương tư quá độ mà tiều tụy đến chết. Ngược lại, mẹ cô thì rất vui khi thấy con gái như vậy. Bà nghĩ đến Trầm Ngôn rốt cục hoàn toàn tỉnh ngộ, nguyện ý an ổn lại. Nào biết đâu rằng, kỳ thật Trầm Ngôn chính là vì một người phụ nữ khác mà phiền não. Kỳ thật, bản chất vẫn giống khi xưa.


Khi nghe thấy di động vang lên, Trầm Ngôn phờ phạc cầm lấy di động. Nhưng mà vừa nhìn thấy người gọi là Mạnh Giai, tay phải cầm đũa cũng không cầm chắc, rớt xuống mặt đất, tròng mắt của cô thiếu chút nữa đã rớt ra ngoài. Ba mẹ cô thấy cô như vậy, ánh mắt đều đồng loạt nghiêng nhìn về phía cô.


Không phải hôm nay trời mưa lớn chứ? Tảng băng vạn năm không tan Mạnh Giai này, tại sao chủ động gọi cho cô? Trầm Ngôn run rẩy nhận điện thoại: "Honey~ "


Đầu bên này Mạnh Giai hai mắt trợn trắng ngạc nhiên, nhưng chẳng mấy chốc đã không thèm để ý phương thức nghe điện thoại cổ quái của Trầm Ngôn, mở miệng liền nói: "Tôi nhặt được sách và điện thoại của Diệp Vũ Trung. Hơn nữa, hình như có chuyện không ổn xảy ra, cô mau tới đây, ở thư viện trường học của Diệp Vũ Trung." Nàng nói xong liền cúp máy.


Trầm Ngôn một câu cũng không kịp chen vào, hơn nữa còn là bởi vì đứa nhỏ chết tiệt Diệp Vũ Trung , Mạnh Giai mới tìm cô. Nhưng ngay cả như vậy, Trầm Ngôn cũng vẫn tung tăng đứng dậy chuẩn bị đi tới đó.


Mẹ cô híp mắt: "Là ai vậy?"


"Bạn con." Khi nói chuyện, Trầm Ngôn khó có thể nén biểu tình vui sướng trên mặt.


Trầm phu nhân hiển nhiên là biết xảy ra chuyện gì: "Lại đi gặp bạn gái?"


"Chuyện này rất quan trọng , không nói chuyện với hai người nữa, con đi trước đây."


"Đứng lại! !" Trầm phu nhân không chịu nổi nhất chính là Trầm Ngôn vì gái mà đòi chết đòi sống, nói mấy lần đều không nghe, thực là phải làm bà tức chết mới cam tâm sao?


Ba Trầm Ngôn nhìn không được , an ủi me cô:" Được rồi, con nó không phải nói có việc quan trọng sao? Bà cứ yên tâm đi. Con gái từ nhỏ cũng không làm chuyện xấu gì."


Nói chưa dứt lời, mẹ cô liền phát cáu , mắng chồng mình một trận: "Đều do ông nuông chiều nó! Lúc trước đang êm đẹp lại đem con gái lớn làm con thừa tự cho người ta, hiện tại đứa nhỏ thì lại không nghe lời! Cả ngày cùng những người phụ nữ không đứng đắn lăn lộn với nhau, ở bên ngoài cũng không biết rước lấy bao nhiêu nợ phong lưu! Ông đi nghe một chút, người bên ngoài nói nó như thế nào, nói Trầm gia chúng ta như thế nào..." Bà Trầm thuyết giáo đến thao thao bất tuyệt, cuối cùng ông Trầm tính tình tốt cũng nghe không nổi nữa, thở dài một hơi, như nhớ đến điều gì liền để chén đũa xuống bỏ đi.


"Đều giống nhau! Già trẻ đều là nghiệp chướng..."


Trầm Ngôn thở hồng hộc chạy tới hiện trường, Mạnh Giai ngồi ở trên bậc thang, ngữa đầu nhìn bầu trời. Tư thế như vậy, không khỏi làm Trầm Ngôn cảm thấy Mạnh Giai lúc này tựa như một sinh viên đơn thuần đáng yêu .


"Mạnh Giai..."


Mạnh Giai nhìn về phía nàng: "Tốc độ rất nhanh!"


Trầm Ngôn chỉ ngây ngô cười một mình, nghĩ thầm, cô gọi tôi, tôi ở trên mặt trăng cũng phải bay xuống gặp cô.


"Này, " Mạnh Giai dùng ánh mắt chỉ chỉ đống đồ vật phía trước kia, "Diệp Vũ Trung ."


Trầm Ngôn nhìn nhìn: "Tại sao nàng mất một lúc nhiều đồ như vậy?"


"Tôi cũng cảm thấy kỳ quái, cho nên mới kêu cô tới." Mạnh Giai đứng lên, "Theo lý thuyết, nhiều đồ vật như vậy vứt trên mặt đất, người lui tới hẳn là sớm nhìn thấy , tốt xấu còn có cái điện thoại, người xem trọng tiền tài còn nhiều, rất nhiều, chắn chắn họ sẽ không để nó nằm vô ích trên đường"


"Cho nên nói..."


"Cho nên nói, tôi cảm thấy Diệp Vũ Trung hẳn là mới vừa đi không lâu, hoặc là nói, cô ấy đã xảy ra chuyện gì!" Mạnh Giai nói ra phỏng đoán của bản thân.


Lời này vừa nói ra đã làm Trầm Ngôn sợ hãi, tâm tình vui sướng khi nhìn thấy Mạnh Giai trong nháy mắt liền tan thành mây khói. Con bé Diệp Vũ Trung này, lại gây ra phiền toái gì nữa đây ! !


Khi cô còn đang nghĩ ngợi, thì di động lại vang lên.


"Thấm Khải?"


"Trầm Ngôn, Vũ Trung ở chỗ cậu sao?"


"Làm sao vậy?" Một loại cảm giác bất an càng ngày càng trở nên mãnh liệt.


"Mình đã hẹn em ấy đêm nay đến chỗ mình, nhưng mà đến giờ này vẫn chưa thấy tới. Gọi điện thoại thì điện thoại tắt máy. Hỏi bạn học cùng ký túc xá với em ấy, thì họ nói em ấy vẫn chưa về." Tề Thấm Khải lo lắng vạn phần.


Tay Trầm Ngôn cầm di động run lên, nhóc con đó, xem ra thật sự đã xảy ra chuyện...


Vũ Trung mơ mơ màng màng mở mắt ra, cảm giác đầu vẫn còn đau . Cô lắc lắc đầu, cố gắng thích ứng hoàn cảnh chung quanh, cô chậm rãi bắt đầu đánh giá hết bốn phía xung quanh. Đây là một gian phòng không tính lớn, bên trong chủ yếu không có bài trí cái gì, nhưng mà...trên tường có nhiều vết đỏ loang lổ. Cô vừa đến gần nhìn, bị hù đến sắc mặt trắng bệch, đó là vết máu! Cô vừa quay đầu lại, phát hiện trên tường phía sau lưng treo đầy hình cụ trước giờ chưa thấy qua, còn có vài sợi xích sắt, hình như là dùng để trói người . Tình cảnh như thế này, khiến cô không khỏi nghĩ tới mấy loại hình cụ trong phim cổ trang dùng để tra tấn phạm nhân trong ngục giam.


Mà trên thực tế, cộ đoán không sai, ở đây có thể xem như một buồng giam. Nơi này ở dưới biệt thự Thôi Dật đang ở. Trước kia, người đắc tội Thôi gia, đại đa số đều nhốt ở trong này, có một ít bị tra tấn đến chết, còn một số ít còn sống, cũng sống không bằng chết.


Lúc Diệp Vũ Trung còn đang khiếp sợ, liền nghe được tiếng vang. Sau đó cửa được mở ra.


Người trước mắt hàm chứa nồng đậm ý cười, lại làm cho Diệp Vũ Trung không rét mà run. Thôi Dật!


"Diệp tiểu thư, cảm giác như thế nào?" Thôi Dật quần áo chỉnh tề, khuôn mặt cười tao nhã, rất khó để đem hắn cùng những vật đáng sợ này liên kết với nhau. Nhưng mà nhớ đến ngày đó Thôi Dật đã cười với cô như thế nào thì cô lại không cảm thấy kinh ngạc. Nụ cười cổ quái lúc đó làm cô có dự cảm bất an, chỉ sợ lúc đó là đang cảnh cáo cô, Thôi Dật sẽ không dễ dàng buông tha cho cô.


Diệp Vũ Trung phòng bị lui về phía sau la lên: "Anh muốn làm gì?"


Thôi Dật chắp hai tay ra sau lưng, cũng chưa có hành động nào thương tổn đến Vũ Trung: "Cô thử nói xem? Tốn bao nhiêu công sức bắt cô đến chỗ này, đương nhiên là muốn hành hạ cô."


"Dựa vào cái gì? !" Vũ Trung giận dữ, thực là không coi luật pháp ra gì.


Nói tới đây, Thôi Dật đột nhiên hung ác vươn tay bóp chặt cổ của Vũ Trung : "Dựa vào cái gì? Cô còn hỏi tôi? ! Cô cùng Thấm Khải biến tôi làm khỉ mà đùa giỡn, chỉ có tôi giống thằng hề, làm trò cười tiêu khiển cho mấy người!" Tay hắn càng ngày càng bóp chặt lấy cổ Vũ Trung làm cô cũng sắp tắt thở đến nơi, hai tay cô cố gắng tách tay Thôi Dật ra, nhưng mà vô ích. Thôi Dật trừng đôi mắt đỏ ngầu:" Nhưng mà.....quan trọng là đây không phải lý do thật sự khiến tôi bắt cóc cô. Cô biết không? Quan trọng nhất là cô cướp đi trái tim của Thấm Khải, làm cô ấy không chút nào lưu tình mà giẫm đạp tình yêu của tôi! ! Cô ấy không thương tôi.....không thương tôi, cũng là bởi vì cô!" Thôi Dật đem toàn bộ sai lầm đều đổ lên người Diệp Vũ Trung. Hắn cho rằng, nếu không có Diệp Vũ Trung, Tề Thấm Khải sẽ chú ý đến hắn nhiều hơn một chút. Như vậy, hắn sẽ có thêm nhiều cơ hội theo đuổi nàng hơn một chút.


"Cô ấy... cô ấy không thích anh, cũng không phải...hoàn toàn là vì tôi..." Vũ Trung cố sức từ cổ họng nặn ra vài chữ, "Việc này không liên quan đến bất luận kẻ nào! Cho nên... Cho nên...Anh giết tôi, cô ấy cũng sẽ không... Sẽ không yêu anh!"


"Cô câm mồm cho tôi!" Lời của cô làm Thôi Dật càng thêm phẫn nộ, khí lực trên tay lại càng nặng vài phần, "Con tiện nhân!" Mấy tên thủ hạ bên người Thôi Dật sợ hãi, Chương Chính lại càng sợ tới mức mất hồn mất vía, hắn vẫn luôn biết Đại tiểu thư là người ngoan độc thâm hiểm, nhưng chưa bao giờ thấy thiếu gia đối xử với ai hung ác như thế. Thêm vào chuyện lần này, Thôi Tuyết Cảnh hoàn toàn không biết gì cả, thật không biết nếu nàng biết, sẽ có phản ứng gì .


Mắt thấy Vũ Trung sắp không xong, Thôi Dật không có ý tốt buông lỏng tay ra, Vũ Trung lập tức liền ngã trên mặt đất. Cổ vốn trắng như tuyết đã hiện lên mấy vết bầm tím chói mắt. Cô ho khan, hớp từng ngụm từng ngụm không khí. Thiếu chút nữa cô đã không thấy được ánh mặt trời ngày mai.


Thôi Dật khinh miệt cười: "Con kiến nhỏ bé như cô, tôi tùy thời cũng có thể bóp chết. Cô có tư cách gì cùng tôi tranh giành Thấm Khải? !"


"Nhưng mà, ngay cả như vậy, anh vẫn là không chiếm được trái tim của cô ấy!"


"Bốp" một tiếng vang dội, một bạt tay in lên trên mặt cô, sức lực mạnh mẽ đến nỗi khiến môi cô bật máu.


"Không cần nhanh như vậy đã chọc giận tôi, sau này cô sẽ còn bị hành hạ dài dài!" Thôi Dật xoay người, khinh thường bước đi không thèm nhìn cô lấy một cái "rầm" một tiếng, cửa đóng lại . Vũ Trung sờ sờ khóe miệng, bất đắc dĩ cười cười một tiếng, hiện tại cô không nên làm điều gì trái ý hắn , tùy ý chọc giận Thôi Dật, người chịu khổ cuối cùng vẫn là cô. Vừa xoa nhẹ gương mặt, cô vừa thề, những gì Thôi Dật làm với cô hôm nay, sẽ một ngày nào đó cô hoàn trả lại toàn bộ.


Hiện tại, cô phải nghĩ cách trốn ra khỏi đây.


Ánh nắng sớm chậm rãi chiếu đến , Thôi Tuyết Cảnh cảm giác được một chút ấp ám, nàng mở đôi mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng , nhíu mi nhìn nhìn bốn phía: "Chu Vy?"


Chu Vy đang ở bên ngoài lau lư hương bám đầy bụi, nghe được Thôi Tuyết Cảnh trong phòng kêu cô, vội vàng buông việc trong tay: "Tiểu thư."


"Mấy giờ rồi?"


"Đã sắp chín giờ."


Thôi Tuyết Cảnh vỗ trán, không ngờ nàng lại mệt mỏi đến vậy, đã lâu không có ngủ sâu như vậy . Nàng xuống giường, nhìn ngày trên lịch, còn dừng lại ngày hôm qua. Nàng vươn tay, chuẩn bị xé đi, cứ như vậy xé xuống một ngày vô nghĩa, sinh mệnh lại ít thêm một ngày.


Xé lịch xong, Thôi Tuyết Cảnh lại bắt đầu ngây ngốc: "Hôm nay là lập hạ (bắt đầu mùa hè)..."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.