Càng Chơi Càng Lớn

Chương 65: Tra tấn



Editor: Wall


Beta: Esley


"Ha, tôi phải đi đây." Trầm Nhiễm cảm thấy rõ ràng đại sự không ổn, cố gắng muốn dời lực chú ý của Trầm Ngôn đến trên người mình .


Tâm tư của Trầm Ngôn hiện tại đâu còn để trên người cô, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Duệ cách đó không xa. Cô không thể tin được, dụi dụi mắt, xác định người kia đúng là mang khuôn mặt của Diệp Vũ Trung.


Cô khoát tay, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú vào Diệp Duệ: "Ừm, cô có thể đi rồi, hoặc là chờ tôi một lát." Nói xong, cô đi về phía Diệp Duệ.


Diệp Duệ nhìn thấy động tác mờ ám của Trầm Nhiễm, còn thấy một cô gái xa lạ đứng bên cạnh cô ấy, nhất thời không biết làm sao bây giờ, sững sờ ngay tại chỗ. Lại thấy người phụ nữ kia đang đi về phía cô, Diệp Duệ cảm thấy không bình thường, xoay người muốn đi.


Hành vi của cô ở trong mắt Trầm Ngôn chính là có tật giật mình, Trầm Ngôn ba chân bốn cẳng dùng tốc độ nhanh nhất chạy đến nắm cổ áo phía sau của Diệp Duệ. Diệp Duệ bị hoảng sợ, theo bản năng kêu lớn: "Làm gì vậy?!"


Trầm Ngôn vừa nghe thanh âm, quả nhiên là giống hệt Vũ Trung a. Cô đi vòng đến trước mặt Diệp Duệ, nhìn Diệp Duệ từ trên xuống dưới như nhìn vật gì đó: "Diệp Vũ Trung, quả nhiên là em!"


"Cô là ai?!" Diệp Duệ tuy rằng ngoài miệng hỏi, nhưng mà trong lòng cũng nổi lên mối nghi ngờ lớn, mới đầu cô chỉ cảm thấy Tề Thấm Khải nhìn cô mà nhớ đến một người nào đó. Nhưng mà, người phụ nữ trước mặt này cũng gọi cô là Diệp Vũ Trung, còn có bộ dạng kinh ngạc không thôi, cô lại nhớ đến lúc trước Tề Thấm Khải cũng ba lần bốn lượt hỏi về tên của mình, nghĩ như vậy, xem ra, cái tên của này cùng với khuôn mặt này của cô...


"Cô..." Trầm Ngôn thấy cô hỏi như vậy, liền tỉnh ngộ, cô quên mất Vũ Trung đã chết rồi. Báo cáo xét nghiệm DNA trên thi thể thối rữa kia đích thật là của em ấy, em ấy đã không còn trên đời nữa. Nghĩ vậy, Trầm Ngôn thoáng trấn định một chút, nhưng mà, cô vẫn còn kinh ngạc đối với người trước mắt không thôi.


Diệp Duệ phẫn nộ gạt tay cô còn đang nắm ở áo mình ra: "Cô có bệnh à." Cô trừng mắt nhìn Trầm Ngôn, nhưng lại thấy được Trầm Nhiễm sau lưng Trầm Ngôn, ra hiệu cho cô mau chóng rời khỏi nơi này.


"Thực xin lỗi, tôi chỉ cảm thấy cô rất giống người quen của tôi, nhưng cô ấy đã qua đời lâu rồi, cho nên vừa rồi mới không thể khống chế được. Thật xin lỗi." Trầm Ngôn giải thích, nhưng ánh mắt không ngừng đảo trên khuôn mặt của Diệp Duệ, thật sự là giống đến nổi khiến cô nghĩ rằng Vũ Trung đã sống lại.


Diệp Duệ không biết vì sao Trầm Nhiễm muốn cô đi, nhưng nghĩ đến người phụ nữ trước mắt này mới vừa rồi gọi tên cô, lại còn nhìn cô giống như gặp phải quỷ, nàng dường như có thể đoán ra được vài phần.


"Không sao." Cô chỉnh lại quần áo của mình: "Nếu không còn gì thì tôi đi đây, tôi còn có việc gấp."


Xác định không phải Diệp Vũ Trung, nhưng Trầm Ngôn cảm thấy cũng không thể để cô đi như vậy: "Ai~ Tiểu thư!"


"Chuyên gì?" Diệp Duệ cảm thấy được nàng thực phiền.


"Có thể để lại phương thức liên lạc cho tôi không?" Trầm Ngôn nói.


Diệp Duệ cười trào phúng: "Cô đang làm quen sao? Cũng quá lỗi thời đi."


Trầm Ngôn cười làm lành: "Chỉ cần cô đồng ý cho tôi phương thức liên lạc, sao cũng được cả."


"Vô sỉ!" Diệp Duệ mắng một câu, quyết định đi trước tốt hơn.


Trầm Ngôn vừa mới chuẩn bị đuổi theo, chỉ thấy Tề Thấm Khải lái xe đến, dừng lại bên cạnh mình.


"Mới sáng sớm, một mình đứng ngốc ở chỗ này làm gì?" Tề Thấm Khải hạ kính xe xuống, kỳ quái nhìn Trầm Ngôn.


Trầm Ngôn nhìn thoáng qua phương hướng của Diệp Duệ, cũng may chưa đi xa: "Ách... Sao cậu lại tới đây?" Trầm Ngôn nghĩ nửa ngày không biết trả lời nàng như thế nào, dứt khoát đổi đề tài.


Tề Thấm Khải xuống xe: "Vừa mới đi qua, thấy một mình cậu đứng ở chỗ này, nên tới đây nhìn xem." Nàng phát hiện Trầm Ngôn dường như đang lo âu nhìn về một phía, nàng cũng nhịn không quay qua xem, vừa nhìn, mắt nàng trợn tròn.


Trầm Ngôn vừa quay đầu lại, liền nhìn thấy Tề Thấm Khải đang nhìn Diệp Duệ, trong lòng chấn động, không biết nên ứng biến như thế nào. Nếu như bị Tề Thấm Khải biết người kia giống hệt Diệp Vũ Trung, chắc nàng sẽ phát điên cũng không chừng.


"Thấm Khải, cậu... Cậu ăn sáng chưa? Chúng ta...chúng ta vào nhà mình ngồi chút đi?" Trầm Ngôn ấp úng, tìm ra một lý do kém chất lượng.


Bên này, Diệp Duệ nhận được nhắc nhở của Trầm Nhiễm, kêu cô mau mau rời khỏi nơi này, nên cô đương nhiên cắm đầu đi thẳng một mạch về phía trước, không dám dừng bước lại. Tuy rằng không biết vì sao cục diện lại biến thành như vậy, nhưng dường như cô cũng bắt đầu nhận thấy được có gì đó bất thường, trực giác nói cho cô biết, hiện tại nên nhanh chóng rời khỏi nơi này là tốt nhất.


Tề Thấm Khải thấy Diệp Duệ gia tăng cước bộ, bộ dạng của Trầm Ngôn lại vô cùng quái dị, trong lòng nàng càng cảm thấy có vấn đề, đôi mắt thông minh nheo lại, ba chân bốn cẳng chạy đến bắt được Diệp Duệ. Hai tay Diệp Duệ trống trơn nên đương nhiên tránh không khỏi, thở ra một hơi, quay người lại.


"Diệp Vũ Trung, thật sự là cô!" Gương mặt lạnh lùng của Tề Thấm Khải nhìn nàng, trong ánh mắt bức ra một tia sắc bén khiến Diệp Duệ cảm thấy sợ hãi.


"..." Diệp Duệ á khẩu không trả lời được.


"Tôi hỏi cô, cô ở đây làm gì?" Tề Thấm Khải chất vấn.


Lúc này, Trầm Ngôn cũng đã chạy tới, thở phì phò, cô cũng không rõ , Tề Thấm Khải mang giày cao gót làm sao có thể chạy nhanh như vậy?"Thấm Khải... Chúng ta lên đi!" Thật sự là càng ngày càng loạn , chỉ một buổi sáng , sao lại thế này?


Tay của Tề Thấm Khải còn nắm lấy quần áo của Diệp Duệ, đưa mắt nhìn sang Trầm Ngôn: "Ngôn Ngôn, vừa rồi lúc mình tới, thấy cậu dây dưa với một cô gái, mình còn tưởng rằng là mình nhìn lầm. Hiện tại... Cậu nói cho mình biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"


Trầm Ngôn không được tự nhiên nuốt một ngụm nước bọt: "Mình xuống nhà tiễn người, liền... Liền nhìn thấy cô ấy. Thấy bộ dạng cô ấy giống với Vũ Trung, cho nên mình..."


Tề Thấm Khải khoát tay: "Được rồi, mình biết rồi." Nàng từ từ nhắm hai mắt, sau đó lôi kéo Diệp Duệ.


"Cô... Cô làm gì thế?" Diệp Duệ ra sức vùng vẫy, chỉ muốn thoát khỏi tay của Tề Thấm Khải. Lực tay của Tề Thấm Khải lớn, Diệp Duệ làm cách nào cũng tránh không thoát được, chỉ có thể theo nàng, bị nàng mạnh mẽ kéo đến trước cửa xe. Tề Thấm Khải nắm chặt tay của Diệp Duệ, độ ấm trong lòng bàn tay truyền qua bàn tay, truyền đến trong lòng bàn tay của Diệp Duệ . Diệp Duệ cảm nhận hơi ấm trên tay của Tề Thấm Khải, trong lòng bị kiềm hãm, tim đập nhanh hơn, ngay cả miệng cũng bắt đầu khô khốc . Tuy rằng như vậy thực không tiền đồ, nhưng mà Diệp Duệ lại không khắc chế được phản ứng của thân thể. (whát đờ heo?? Nắm tay thôi mà phản ứng lớn zậy =)))


"Lên xe!" ngược với tình huống tim đập như hươu chạy của cô là thái độ thô bạo cùng lời lẽ lạnh như băng của Tề Thấm Khải, nàng mở cửa xe, mạnh mẽ nhét cô vào trong.


Diệp Duệ nhíu mày, có vài phần u oán trừng mắt nhìn Tề Thấm Khải. Tề Thấm Khải thấy cũng xem như không thấy, cứ thế ngồi xuống ghế lái, chìa đầu ra khỏi cửa kính xe nói với Trầm Ngôn: "Mình đi trước, vừa rồi lúc mình đến có nhìn thấy Mạnh Giai , khuôn mặt nghiêm túc, dường như rất tức giận, có phải cậu nên kiểm điểm một chút hay không?"


"Mình..." Lúc này Trầm Ngôn mới nhớ tới Trầm Nhiễm cùng Mạnh Giai, xoay người vừa nhìn, đã không thấy Trầm Nhiễm đâu. Tiếp tục quay đầu lại thì Tề Thấm Khải đã nhanh chóng lái xe đi mất.


Trầm Nhiễm tránh ở phía sau cây, lo lắng nhìn Tề Thấm Khải mang người đi . Dựa theo tình huống hiện tại, cô tuyệt đối không thể xuất hiện trước mặt Tề Thấm Khải, tuy rằng Tề Thấm Khải không biết cô, nhưng vạn nhất Diệp Duệ lỡ lời để lộ ra, để Tề Thấm Khải biết hai người quen biết nhau, nàng chắc chắn sẽ sinh lòng hoài nghi cô. Nếu vậy, sự tình sẽ phiền toái.


Đương nhiên, không phải cô lo lắng Tề Thấm Khải sẽ làm gì Diệp Duệ. Với vẻ mặt như vậy, nàng chắc sẽ không làm gì nghiêm trọng với Diệp Duệ. Hiện tại cô chỉ có thể đi về trước. Nếu khuya hôm nay Diệp Duệ còn chưa quay về, cô phải lập tức cẩn thận . Trầm Nhiễm nhìn Trầm Ngôn còn vô cùng ủy khuất đứng nguyên tại chỗ, cô không tiếng động thở dài, lần sau còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt. Hy vọng đứa em gái này cùng với cô bạn gái hay ghen tuông kia sẽ sớm làm lành.


Trầm Nhiễm kéo thân mình đau nhức về nhà, bên trong hoàn toàn vắng vẻ, thập phần im lặng. Tối hôm qua uống nhiều rượu , hôm nay còn sót lại một ít tác dụng phụ, đầu óc nặng trĩu, đau đến choáng váng. Cô chuẩn bị vào phòng ngủ nằm một lát, dù sao thế giới lớn như vậy, có vui vẻ hay không, cũng là chuyện riêng của cô.


Sau khi mở ra cửa phòng ngủ, cô tùy tiện bước vào bên trong, lập tức nghe được tiếng đóng cửa. Trầm Nhiễm lơ đãng nhìn đến cái gương toàn thân, nhận lấy kinh hãi, nhất thời mở to hai mắt. Lập tức, một cái ôm có chút lạnh lẽo nhưng lại ấm áp mang theo một mùi đàn hương nhàn nhạt từ từ len vào từng hơi thở của cô. Cô ngẫng đầu nhìn phía gương, Thôi Tuyết Cảnh đang ôm lấy cô từ phía sau.


Tóc của nàng vừa đen vừa dài khoác trên đầu vai, bộ dạng uể oải tựa cằm trên vai Trầm Nhiễm, đầu nhẹ nhàng mà dựa vào cổ của cô, nhắm mắt lại, không chút để ý hỏi: "Đi đâu vậy?"


Trầm Nhiễm trợn tròn mắt theo gương nhìn thấy cô cùng Thôi Tuyết Cảnh, hình ảnh như vậy làm cho cô có cảm giác quỷ dị không thể nói nên lời.


"Sao cậu lại tới đây?" Trầm Nhiễm nhướng mày.


Không vui vẻ như dự đoán, dường như điều này làm cho Thôi Tuyết Cảnh có chút thất vọng. Nàng tránh mà không đáp, ngược lại nói: "Trên người của cậu có mùi rượu, bộ quần áo này, không giống với phong cách của cậu, tối hôm qua đi đâu uống rượu sao? Đi với ai?" Ngữ khí của nàng thực dịu dàng, nghe không ra có tức giận hay không.


Trong ấn tượng của Trầm Nhiễm, cô chưa từng thấy Thôi Tuyết Cảnh tức giận, nhưng thông thường chó cắn người thì không sủa, đây mới là kinh khủng nhất. Trầm Nhiễm biết rõ điểm này, bèn nói: "Tâm tình không tốt, nên đi uống chút rượu."


"Vậy quần áo thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?" Thôi Tuyết Cảnh vẫn tỏ ra bình thường, chôn đầu vào cổ của cô, bộ dạng rất thân mật.


Dương như Trầm Nhiễm cũng không muốn trả lời vấn đề của nàng, thở dài, vô lực nói: "Tuyết Cảnh, cậu đừng như vậy. Cậu hỏi mình như vậy, sẽ làm mình nghĩ rằng cậu yêu mình. Chỉ có cậu và mình biết, sự thật không phải như thế."


"Làm sao vậy? Hiện tại cậu ở bên cạnh mình, tính như thế nào, cũng xem là người phụ nữ của mình rồi, nếu cậu ở cùng người khác, mình không được quản sao?" Thôi Tuyết Cảnh ngẩng đầu, cười như không cười.


Trầm Nhiễm cười lạnh: "Cho nên ý của cậu là người phụ nữ của cậu khác với người yêu có phải hay không?"


Thôi Tuyết Cảnh buông cô ra, nằm chết dí trên giường, hai mắt vô thần nhìn trần nhà: "Trong cuộc sống của mỗi người, rất ít lần có thể chân chính yêu một người."


"Vì vậy, chỉ có Nghiêm Đồng, phải không? Mà mình, vĩnh viễn không phải là người cậu yêu, hoặc giả như chiếm được một vị trí nào đó trong tim cậu, đúng không?" Trầm Nhiễm cứ thế nói xong, rất chua sót.


Thôi Tuyết Cảnh trầm mặc không nói, xem như chấp nhận.


Chỉ nghĩ vậy, nước mắt Trầm Nhiễm liền rơi xuống. Cuối cùng, biến thành ngồi chồm hổm trên mặt đất mà khóc. Không biết vì cái gì, sau khi Nghiêm Đồng rời đi, Trầm Nhiễm thường xuyên khóc, có lẽ đây là báo ứng đi.


"Cậu đang miễn cưỡng chính mình, ủy khuất chính mình, trả thù mình có phải hay không? Tuyết Cảnh, cậu có thể tùy ý trả thù mình, mình không có ý kiến. Nhưng mà, cậu không cần cam chịu như vậy có được không?" Hiện tại Thôi Tuyết Cảnh khiến cô cảm thấy sợ hãi, ý chí trả thù của nàng quá mạnh, lúc nào cũng ẩn chứa sự âm tàn cay độc, hoàn toàn khác với Thôi Tuyết Cảnh của trước kia.


"Buông tha cho Diệp Duệ đi! Em ấy vô tội . Ân oán cá nhân giữa cậu và Tề Thấm Khải, đừng liên lụy đến em ấy. Thôi Dật là do Tề Thấm Khải làm hại, trước giờ Duệ Duệ chỉ là người bị hại." Thôi Dật bởi vì ghen mà bắt cóc Diệp Vũ Trung, Thôi Tuyết Cảnh vì trả thù lại tạo ra một ván cờ giả dối, những con cờ bên trong bị nàng tha đến tha đi , vô tội nhất chính là Diệp Vũ Trung.


Thôi Tuyết Cảnh không thèm nhìn cô nói: "Khi nào thì cậu trở nên nhân từ như vậy đây? Đừng quên, lúc trước thôi miên Diệp Vũ Trung, kêu em ấy đâm Tề Thấm Khải , là cậu!" Lời nói này của Thôi Tuyết Cảnh vô cùng tàn nhẫn, nghe ra giống như đều là lỗi của một mình Trầm Nhiễm, nhưng cô rõ ràng đã bị Thôi Tuyết Cảnh sai khiến. Thôi Tuyết Cảnh gọi cô từ nước ngoài về , thậm chí không tiếc lên giường với cô, tất cả chỉ để lợi dụng cô đạt thành ước nguyện cho nàng.


"Cho dù là như vậy, mấy năm nay Tề Thấm Khải đã đủ thống khổ. Cậu có thể thu tay lại rồi."


Thôi Tuyết Cảnh đứng dậy nâng cô lên, thản nhiên nói: "Nhiễm Nhiễm, mình rất cô đơn. Nghiêm Đồng bỏ đi mấy năm nay, ban đầu mình cũng rất muốn đi theo em ấy, tìm một nơi nào đó sống hết quảng đời còn lại. Chỉ là...em ấy đi đâu mình cũng không biết. Mình còn gia tộc, ngay cả chết mình cũng không thể tự do quyết định. Mấy năm qua, mình giống một cái xác không hồn, cố gắng tiếp tục sống. Không có mục tiêu, không có động lực... Thật vất vả. Tề Thấm Khải lại tự tìm tới cửa." Nói tới đây, nàng chuyển biến ngữ khí, bộ mặt trở nên dữ tợn, "Bây giờ là lúc thích hợp để báo thù, mình rất cô đơn , thật vất vả xuất hiện một đối thủ tốt để chơi với mình, làm sao mình có thể khinh địch mà bỏ qua như vậy?!"


"Cậu đang dùng phương thức cực đoan như vậy để tìm lại cảm giác tồn tại phải không?" Trầm Nhiễm mặt đầy nước mắt, tâm lý của Thôi Tuyết Cảnh đã bắt đầu lệt lạc, tư tưởng bắt đầu hình thành những suy nghĩ cực đoan đến bệnh hoạn, nhưng cho dù cô có là bác sĩ tâm lý, cũng không thể cứu được người phụ nữ côyêu. Thôi Tuyết Cảnh chắc chắn sẽ sẽ không nghe cô khuyên, tiếp tục như vậy, sớm hay muộn sẽ có một ngày nàng phát điên.


Trầm Nhiễm thật hối hận, nếu cô biết cục diện sẽ trở thành ba người cùng thống khổ như hiện tại, Thôi Tuyết Cảnh lại biến thành như vậy, lúc trước cô tuyệt đối sẽ không đối xử với Nghiêm Đồng như vậy. Nhưng mà, trên đời nào có thứ thuốc chữa trị cho sự hối hận, cũng không còn đường quay đầu lại.


"Coi như là vậy đi." Hai mắt Thôi Tuyết Cảnh vô thần, bất đắc dĩ nói, "Mình điên rồi..." hay là...cho nàng chết đi.


"Đừng như vậy. Tuyết Cảnh, cậu hãy nghe mình nói, chỉ cần cậu nghe mình , hết thảy sẽ qua đi. Bỏ lại tất cả ở nơi này, chỉ cần cậu nguyện ý, tất cả có thể bắt đầu lại một lần nữa. Cho dù không có Nghiêm Đồng, chỉ cần cậu nguyện ý, cậu nhất định có thể gặp được một người cậu thật sự yêu." Cho dù người đó không phải cô, chỉ cần Thôi Tuyết Cảnh trở lại như trước, muốn cô rời bỏ Thôi Tuyết Cảnh, cô cũng không có một câu oán hận. Đến lúc đó, cô tuyệt đối sẽ không đối xử với người đó như đã từng đối xử với Nghiêm Đồng.


"Không... Không có khả năng ..." Thôi Tuyết Cảnh cố chấp nói.


Trầm Nhiễm đẩy nàng ra, khóc đến không kiềm chế được.


Kỳ thật Trầm Nhiễm rất đúng, mãi đến rất nhiều năm sau, Thôi Tuyết Cảnh mới biết được, thì ra thật sự có thể. Nhưng mà hiện tại, Thôi Tuyết Cảnh căn bản không có khả năng thu tay lại.


"Đừng khóc . Mình xấu xa, không cần cậu trả nợ thay mình." Thôi Tuyết Cảnh ôm lấy nàng, từ nhỏ Trầm Nhiễm lớn lên cùng nàng, ngoài trừ việc của Nghiêm Đồng, nàng vẫn cực kỳ yêu thương Trầm Nhiễm, nhưng mà không thuộc về phạm trù tình yêu.


Trầm Nhiễm đã hoàn toàn không biết nên làm sao xử lý quan hệ giữa cô cùng Thôi Tuyết Cảnh, cứ tiếp tục như vậy. Hai người cùng nhau thống khổ, cùng nhau trầm luân. Cô hôn Thôi Tuyết Cảnh, nước mắt mặn đắng chảy xuống môi hai người, đối với hai người mà nói đều là chua sót đến cực điểm.


Thôi Tuyết Cảnh ôm cô đến bên giường, dục vọng lẫn tinh thần hành hạ lẫn nhau, dần dần lạc lối...


Beta: Hôm nay là sinh nhật bạn tác giả chương H Tiểu Thụ Muốn Thành Công nên Esley dành tặng chương này cho bạn ấy <3 mọi người có lòng thì vào cmt chúc mừng với Esley để bạn ấy viết thêm nhiều chương H cho chúng mình đọc nha :* (Yêu mọi người vì luôn ủng hộ truyện này trong thời gian


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.