Càng Chơi Càng Lớn

Chương 70: Trở Về




Đôi Lời: xin lỗi mọi người dạo này Esley bận việc nhà nên edit có phần chậm trễ, cũng may vẫn được sự giúp đỡ của các editor khác nên Esley gom gom chương từ từ để beta, Esley sẽ cố gắng đẩy nhanh tiến độ đền bù cho mọi người, :*.


Editor: Tiểu Thụ


Beta: Esley



"Cậu hỏi đi."


Thôi Tuyết Cảnh dẫn Trầm Nhiễm ngồi vào chiếc xe đậu dưới tàng cây cách đó không xa, ánh mắt của nàng xuyên qua tấm kính chắn gió, lơ đãng nhìn các tòa nhà to lớn đằng xa xa.


Trầm Nhiễm nói, "Có phải cậu lại muốn làm tổn thương Diệp Vũ Trung?"


"Hử? Giờ chỉ còn Diệp Duệ, không phải Diệp Vũ Trung." Thôi Tuyết Cảnh vẫn lỡ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, hờ hững đáp lại Trầm Nhiễm.


Trầm Nhiễm nhíu mày không hài lòng với câu trả lời vừa rồi, "Cậu đừng có chuyển đề tài. Cậu đã hại Vũ Trung đến như vậy rồi, rốt cuộc còn muốn lợi dụng em ấy nữa sao!!??"


Nghe cô chỉ trích mình, Thôi Cảnh Tuyết vẫn bình thản, một lát sau mới lên tiếng: "Tại sao cậu lại nghĩ mình muốn hại em ấy? Chẳng phải em ấy đang sống rất tốt sao? "


"Rất tốt? Cậu gọi đó là rất tốt sao? Có mà em ấy đang sống rất cùng cực thì có! Nỗi khổ của Vũ Trung so với mình và cậu cũng không kém gì. Hơn nữa Vũ Trung cũng đã bắt đầu hoài nghi thân phận của chính mình, cậu bảo em ấy đổi tên lúc về nước, rột cuộc là cậu đang muốn làm cái trò quái quỷ gì? "


Trầm Nhiễm không còn kìm nén lại cảm giác phẫn nộ cùng tự trách trong lòng được nữa.


Thôi Tuyết Cảnh vẫn duy trì trạng thái hờ hững nói: "Mình chỉ là muốn đem nàng trả lại cho Tề Thấm Khải thôi. Đợi một thời gian nữa, mình sẽ nói cho em ấy biết em ấy là Diệp Vũ Trung, và rằng em ấy từng yêu một người tên là Tề Thấm Khải. Làm như vậy, không đúng sao? "


Trầm Nhiễm cảm thấy Thôi Tuyết Cảnh trước mắt cô vô cùng xa lạ, giọng điệu bình tĩnh của nàng không làm cho Trầm Nhiễm bình tĩnh lại mà lại càng làm cô sốt sắng hơn: "Cậu chắc chắn sẽ không làm như thế. Cậu làm sao có thể buông tha cho hai người bọn họ dễ dàng như vậy được. Hơn nữa, cậu không lo Diệp Vũ Trung sẽ tiết lộ tất cả mọi thứ sao?"


"Nhiễm Nhiễm, cậu biết rõ nếu Duệ Duệ biết tất cả mọi chuyện, điều đó sẽ xảy ra, cậu còn cần phải hỏi mình sao? Mình có thể chiều theo ý cậu buông tha cho Vũ Trung, có thể cho em ấy biết tất cả mọi chuyện, nhưng hậu quả thế nào, hẳn cậu đã biết" Thôi Tuyết Cảnh nói.


Trầm Nhiễm cúi đầu, mặt chôn trong hai tay. Thôi Tuyết Cảnh nói không sai, nếu làm như vậy, sự việc sẽ càng phiền toái hơn, nhưng cô lại không thể không quan tâm.


"Cậu đã đi tìm Pierre?"


"Đúng, mình muốn cùng hắn hợp tác đối phó với Tề Thấm Khải. Một lần dứt khoát đoạt lấy Tề gia."


Thôi Tuyết Cảnh không che dấu nói ra mục đích của mình.


"Nếu như Tề Thấm Khải gặp chuyện, Diệp Duệ lại biết tất cả, mọi chuyện sẽ kết thúc thế nào đây?"


Thôi Tuyết Cảnh nhếch môi cười: "Vũ Trung gặp chuyện rồi, Tề Thấm Khải đã biết rằng mình làm, mình còn không sợ, cậu nghĩ, mình sẽ sợ Vũ Trung sao?"


Trầm Nhiễm phát hiện ra, Thôi Tuyết Cảnh lúc này đúng là đã phát điên đến mức không sợ lưới rách cá chết*. Quay đầu lại, là chuyện không thể.


*lưới rách cá chết: câu thành ngữ ý chỉ không sợ ôm nhau chết chung.


"Mình không hiểu, mình gián tiếp làm hại Nghiêm Đồng, cậu không tính toán gì. Vậy tại sao? Tại sao Tề Thấm Khải chỉ đánh Tiểu Dật tàn phế, cậu lại không từ thủ đoạn nào làm hại nàng? "


Tay Thôi Tuyết Cảnh đang đặt trên đùi nắm lại thành quyền: "Cậu sao có thế hiểu được. Mình và em ấy, không đơn giản chỉ là chuyện của Tiểu Dật, chính gia tộc của bọn mình vốn đã là đối thủ của nhau." Còn có một số chuyện khác quan trọng hơn, nàng nhất định không thể cùng Tề Thấm Khải hòa giải. "Nếu như sớm muộn gì cũng một sống một chết, mình nhất định sẽ đem thù của Tiểu Dật ra tính một thể, chuyện này chẳng có gì là quá đáng cả."


Không riêng gì thù của Tiểu Dật . . . . . .


Trầm Nhiễm gần như tuyệt vọng đến rơi nước mắt, Trầm Ngôn nhất định là đứng bên phía Tề Thấm Khải, bởi vậy, nếu như Thôi Tuyết Cảnh cùng Tề Thấm Khải là địch, cô và Trầm Ngôn cũng tránh không khỏi thù địch lẫn nhau.


Nhìn thấu được nỗi lo lắng của cô, Thôi Cảnh Tuyết vẫn nghiêm túc nói: "Cậu có thể nói cho Vũ Trung biết, nói chuyện mình với Pierre hợp tác cho Trầm Ngôn biết. Nhiễm Nhiễm, mình không hề cấm cậu."


Trầm Nhiễm cố gắng kìm lại nước mắt, Thôi Cảnh Tuyết chưa từng nặng lời với cô, nhưng cô bây giờ lại bị thái độ không phòng bị này của nàng dằn vặt. "Không, mình sẽ không nói. Cậu nghĩ làm cái gì, ta đều. . . . . . Mình đều. . . . . ." Cô không thể nói hết câu, nếu như Thôi Tuyết Cảnh muốn xuống địa ngục, thì hãy cứ để cô cùng theo nàng xuống.


Thôi Tuyết Cảnh đã sớm biết rằng Trầm Nhiễm sẽ nói vậy, nàng đem cô ôm vào lòng an ủi: "Mình biết cậu sẽ không để mình phải chịu tổn thương mà. Nhiễm Nhiễm, cậu thật tốt."


Trầm Nhiễm nghe nàng nói vậy, trong lòng bỗng cảm thấy cay đắng cùng với bất đắc dĩ. Vì Thôi Tuyết Cảnh, cô sẵn sàng làm tổn thương rất nhiều người. Nhưng, cô không còn sự lựa chọn nào khác, yêu phải một người phụ nữ như Thôi Tuyết Cảnh, có lẽ là kiếp nạn cả đời của cô.


Tề Thấm Khải lái xe về nhà, trên đường vừa nãy, nhìn loáng thoáng thấy hai người phụ nữ ôm nhau trong xe. Nàng không phải kỳ thị, nhưng nhìn thấy là hai người phụ nữ, không tự chủ nhìn lâu hơn một chút, chỉ là nàng cảm thấy, người kia nhìn rất quen. Đến lúc xe đi qua được một đoạn, nàng mới nhớ ra, người kia là Cảnh Vũ Ngưng – Trợ thủ đắc lực của Neils.


Thật không ngờ, nàng ta cũng thích phụ nữ. Tề Thấm Khải nhếch mép, lộ ra một nụ cười nhợt nhạt.


"Có chuyện gì, Thư Kiệt?"


"Đại tiểu thư, ngài đang ở đâu, xin hãy mau về nhà!"


"Rốt cuộc là có chuyện gì?"


Tề Thấm Khải không quen một tay cầm điện thoại một tay lái xe, nhưng giọng của Thư Kiệt có vẻ như rất gấp gáp.


"Nói chung. . . . . . Nói chung ngài mau mau quay lại là được, trong nhà.........có người đến ...... "


Thư Kiệt như đang dè chừng điều gì đó, không nói rõ ra, chỉ dám nói qua loa.


"Tôi biết rồi."


Nhiều năm ở chung kinh nghiệm nói cho Tề Thấm Khải biết, chắc chắn ở nhà đã xảy ra chuyện rồi. Ngay cả Thư Kiệt cũng ăn nói cẩn thận từng li từng tí như sợ bị người khác nghe thấy, nhất định là có chuyện đã xảy ra. Có người đến nhà? Là ai được cơ chứ?


Thư Kiệt tay nắm thành quyền, lòng bàn tay đầy mồ hôi. Nhìn thấy cửa lớn được mở ra, Tề Thấm Khải lái xe đi vào, lúc đó anh mới dám thả lỏng một chút.


"Đại tiểu thư!" Anh lập tức tiến lên đón.


Tề Thấm Khải mở cửa xe ra: "Rốt cuộc là chuyện gì khiến cho anh hoảng loạn như vậy?"


"Doãn Diệc đến rồi." Thư Kiệt đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của Tề Thấm Khải nói, nàng hơi sững lại: "Doãn Diệc? Cô ta đến đây làm gì?"


Sự căm ghét cùng thù hận trong lời nói của nàng Thư Kiệt sao lại có thể không nghe ra, nhưng quả thật Doãn Diệc đã đến, lại còn đuổi mãi cũng không chịu đi.


"Đi vào trước đi." Tề Thấm Khải nghiêm nghị sửa lại cổ áo. "Cô ta đến đây, chắc chắn không phải tốt lành gì."


Vừa bước vào phòng khách, Tề Thấm Khải đã nhìn thấy một cô gái mặc chiếc váy liền đỏ xoay lưng về phía mình. Trong trí nhớ của nàng, Doãn Diệc rất ít khi mặc màu đỏ tươi nổi bật như thế này.


"Doãn Diệc." Tề Thấm Khải lạnh lùng gọi.


Doãn Diệc đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của Tề Thấm Khải, chỉ có trời mới biết được nàng kích động như thế nào, nhưng vẫn muốn tỏ vẻ lạnh lùng bình tĩnh đối mặt với Tề Thấm Khải.


"Thấm Khải."


Doãn Diệc xoay người, mái tóc quăn dày đặc trưng xoã trên vai, chiếc váy liền đỏ bó sát để lộ ra vóc dáng quyến rũ của nàng, khuôn mặt tinh xảo càng làm nàng nổi bật. Doãn Diệc bây giờ, so với ngày trước càng ngày càng thuần thục, mê người, có chút cảm giác tao nhã. Tề Thấm Khải trong lòng không khỏi hơi kinh ngạc, nhưng đó là tất cả. Mất đi Vũ Trung, nàng sẽ không bao giờ để tâm đến bất kỳ người phụ nữ nào khác.


"Cô tới đây làm gì?" Tề Thấm Khải không hề che giấu thái độ không hoan nghênh với cô.


Giọng điệu lạnh lùng như vậy khiến cho tâm tình đang rối loạn của Doãn Diệc lạnh đi một nữa, nàng tỉ mỉ quan sát Tề Thấm Khải. Hai năm qua, Thấm Khải dường như đã lắng đọng lại hẳn, tràng khí bá đạo kia cũng mất dần đi, nàng trở nên trầm tĩnh và u ám hơn nhiều. Ngay cả cách ăn mặc, nàng cũng không ăn mặc lộ liễu xinh đẹp như trước, giờ là giản dị cùng già dặn hơn. Tề Thấm Khải ngày trước luôn tùy ý ăn mặc lộng lẫy khiến nàng động lòng, thì Tề Thấm Khải thuần thục tự nhiên như bây giờ lại càng khiến nàng say đắm hơn.


"Mình có chút chuyện, chuyện muốn nói với cậu . . . . . ." Doãn Diệc nói chuyện nhẹ nhàng, cảm giác như nàng là một cô gái mảnh mai yếu đuối. "Nhưng ở đây không tiện. . . . . ."


Nhưng Tề Thấm Khải đã sớm biết trước, Doãn Diệc từ trước đến giờ chưa từng là người mảnh mai yếu đuối. Nàng cảm giác Doãn Diệc bây giờ có cái gì đó khác xưa rất nhiều. Không chỉ là vẻ bề ngoài, ngay cả khí chất cùng cảm giác cũng khác nhau. Mặc dù không biết là khác chỗ nào, nhưng Tề Thấm Khải biết chắc rằng, Doãn Diệc đã thay đổi.


"Nơi này không có ai, có chuyện gì nói ở đây là được." Tề Thấm Khải vẫn không bộc lộ cảm xúc gì.


"Thấm Khải. . . . . . Nơi này khiến mình có cảm giác rất lạ, chúng ta sang chỗ khác được không? "


Doãn Diệc vẫn cố gắng cầu xin, làm ra vẻ đáng yêu khiến cho người khác khó chống đỡ lại được. Với tính cách của Tề Thấm Khải, nàng chắc hẳn sẽ không quan tâm, nhưng lần này nàng lại đồng ý: "Đi lên lầu đi."


Trong hoàn cảnh hiện tại Doãn Diệc thực sự rất giống gái gọi.


Tề Thấm Khải dẫn Doãn Diệc đến phòng sách. Vừa vào phòng, Doãn Diệc đột nhiên đóng cửa lại, quay nhìn bóng lưng người nàng ngày đêm mong nhớ, vươn tay vòng qua eo ôm lấy Tề Thấm Khải. Mặt nàng dán lên lưng Tề Thấm Khải, nhắm mắt lại, hưởng thụ hương thơm của Tề Thấm Khải.


"Thấm Khải, hai năm qua không có cậu ở bên, mình thực sự rất nhớ cậu." Doãn Diệc chân bày tỏ tấm lòng chân thành của mình, rất tha thiết, đến mức hai mắt cũng rưng rưng.


Tề Thấm Khải đối với thái độ của nàng lại ngoảnh mặt làm ngơ, đẩy hai tay đang đặt trên eo mình ra : "Doãn Diệc, chúng ta vốn đã kết thúc từ 5,6 năm trước, bây giờ thân mật như thế này, thích hợp sao? " Nàng không muốn tính toán nhiều, nếu như là trước kia, chắc chắn nàng sẽ dùng những từ vô tình, tàn nhẫn nhất để hạ nhục Doãn Diệc.


Doãn Diệc bị lạnh lùng đẩy ra bởi người mà nàng luôn nhớ nhung: "Mình biết, chúng ta đã chia tay. Nhưng mình mong cậu hãy hiểu cho mình, khi đó mình bị anh trai ép buộc. Vợ chưa cưới của anh ấy vì yêu một người phụ nữ khác mà bỏ anh ấy, nên anh ấy vô cùng kỳ thị đồng tính luyến ái. Lúc anh ấy biết mình với cậu hẹn hò với nhau, liền ép buộc mình phải đi , thậm chí còn đe doạ mình, vì thế mình mới....." Nàng nói những lời này cảm thấy cực kì cay đắng oan ức, chỉ hi vọng Tề Thấm Khải hiểu được và tha thứ cho nàng. Chỉ là đến khi nói xong, Tề Thấm Khải lại lên tiếng: "Doãn Diệc, quá khứ như thế nào cũng không còn quan trọng nữa, chúng ta đã kết thúc rồi, hãy cứ coi như lúc trước tôi với cô là hiểu lầm nhau, bây giờ có giải thích rõ ràng thì cũng không có ích lợi gì."


"Tại sao?" Doãn Diệc không tin nổi nhìn Tề Thấm Khải, những lời lúc nãy, nàng dùng hết dũng khí cuối cùng mới có thể nói ra, nhưng tại sao? Tại sao Tề Thấm Khải vẫn giữ nguyên vẻ lạnh nhạt đó?


"Tôi không yêu cô. Trong lòng tôi, Diệp Vũ Trung là cô gái duy nhất mà tôi yêu."


"Nhưng em ấy đã chết rồi !!" Doãn Diệc cố nhấn mạnh sự thật này. Một người đã chết, không thể cứ tiếp tục chiếm giữ vị trí quan trọng nhất trong tim Thấm Khải được.


"Tôi biết. . . . . ." Mí mắt Tề Thấm Khải khẽ sụp xuống, nàng hiểu rõ điều này hơn bất cứ người nào. Đã có lần nàng từng hi vọng rằng Vũ Trung vẫn còn sống, nhưng cuối cùng sự thật vẫn cứ hiện ra trước mắt nàng. Vũ Trung đã chết thật rồi. Tất cả chỉ là nàng mơ mộng hão huyền mà thôi.


Nhìn bộ dạng thâm tình của Thấm Khải, Doãn Diệc không khỏi cảm thấy ghen ghét: "Cậu đã biết vậy, sao còn. . . . . ."


"Yêu một người, thì chỉ để tâm về người đó." Tề Thấm Khải kiên định trả lời "Tôi yêu Vũ Trung, kể cả khi em ấy còn sống hay đã chết. Điều này, vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi."


Doãn Diệc cũng từng là người được Thấm Khải nâng niu trong lòng bàn tay, Thấm Khải cũng từng nói rằng sẽ yêu nàng cả đời. Nhưng bây giờ, Diệp Vũ Trung đã chết rồi, vẫn khiến Thấm Khải mong nhớ hơn cả nàng. Loại chuyện bi ai này, chỉ khi chính bản thân mình bị rơi vào tình huống đó, mới thấu hiểu thế nào là không cam lòng.


"Doãn Diệc, nếu như cô đến đây chỉ để nói chuyện này, thì xin hãy về đi. Chúng ta đều không còn trẻ, thời gian cũng không phải là vĩnh cửu. Cô không nên tốn thời gian cùng tôi dây dưa nữa, vô dụng thôi. Tôi chỉ yêu một mình Vũ Trung, kể cả cô có chờ tôi cả đời, kết quả vẫn sẽ giống nhau thôi. "


Tề Thấm Khải không biểu hiện ra thái độ phiền chán gì, nàng thực tâm muốn như vậy, nàng không muốn Doãn Diệc tiếp tục u mê chìm sâu vào. Chính bản thân mình không được hưởng hạnh phúc, cũng không nên ngăn cản hạnh phúc của người khác.


"Được. . . . . ." Thấy Tề Thấm Khải quyết tâm, Doãn Diệc chợt hiểu ra rằng mình hết cơ hội rồi. Cố chấp chỉ khiến cho Thấm Khải càng căm ghét nàng hơn thôi. Thà rằng tạm thời cứ như vậy, trở về suy nghĩ kỹ càng hơn. Bao nhiêu thời gian trôi qua, Tề Thấm Khải, trước sau gì cũng sẽ thuộc về nàng.


Doãn Diệc vừa mới bước vào nhà, đèn còn chưa kịp bật, đã bị ôm gọn vào lòng.


"Pierre, anh đừng như vậy, mau thả tôi ra. . . . . ." Doãn Diệc biết rõ là ai, nàng cố gắng nén xuống cảm giác buồn nôn, khẽ nhíu mày.


"Đi đâu vậy?" Pierre bỏ ngoài tai lời nói của nàng, vẫn ôm lấy nàng, tham lam hít lấy mùi hương trên người nàng. "Anh về nhà thì thấy em không ở nhà, lo lắng muốn chết. "


Âm thanh ôn nhu mê hoặc lòng người của Pierre phả bên tai Doãn Diệc.


"Đi gặp một người bạn cũ thôi." Doãn Diệc cố gắng làm cho âm thanh của mình không nghe ra sơ hở.


"Bạn cũ? Là ai? Lúc nào? Anh với cô ấy có quen biết không?" Pierre cười nói.


"Làm chuyện gì tôi cũng phải khai báo cho anh sao? Có phải anh không tin tưởng tôi không?'' Sự oan ước cùng tức giận lộ rõ trong lời nói của Doãn Diệc, liên tục trách móc Pierre.


Pierre buông nàng ra: "Đương nhiên là không phải, anh biết rằng em không có gan phản bội anh đâu mà, bởi vì, em hiểu rõ kết cục của việc đó là gì rồi đó...... "


Pierre


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.