Càng Chơi Càng Lớn

Chương 81: Mật Thư



Editor: Esley



Hôm đó sau khi đưa Tề Thấm Khải đến phi trường, vì còn có việc bận nên anh ta tạm thời kêu người chú ý quan sát bảo quản hành lý của Chu Vy. Mấy ngày sau khi hoàn tất hết những việc trên tay anh mới nhận lấy hành lý của Chu Vy mang về Tề gia.


''Lão đại, đây là cái gì?'' Thư Kiệt xuống xe còn kéo theo một va li hành lý to đùng khiến không ít thuộc hạ vây lại hỏi.


Ánh mặt trời chói lọi chiếu thẳng vào mắt khiến Thư Kiệt nheo mắt lại nói, ''Mang nó lên phòng tôi.''


''Rốt cuộc là cái gì vậy? Sao thần bí như vậy?!'' Những tên đàn em còn chưa hết hi vọng, lòng hiếu kỳ trùng trùng điệp điệp tiếp tục truy cứu.


Thư Kiệt trừng mắt nhìn bọn họ, ''Bình thường lúc ra ngoài làm việc không thấy mấy người tích cực như vậy?! Người nào người nấy nhiều chuyện hơn cả mấy bà cô già có chồng!''


''Chơi trò thần bí!'' Những người đó nghe xong lập tức giải tán, tất cả bọn họ đối với việc Thư Kiệt miệng kín như bưng về vali đồ của Chu Vy vô cùng xem thường.


Thư Kiệt sửa sang lại quần áo, không thể chờ đợi thêm được nữa, anh muốn lập tức xem xem trong vali hành lý của cô gái bướng bỉnh kia rốt cuộc chứa những thứ gì.


"Mấy người đi ra ngoài đi. Nếu như nhận được thông báo gì của Đại tiểu thư nhớ lập tức nói cho tôi biết.''


''Dạ rõ.''


Sau khi tất cả mọi người rời khỏi phòng, Thư Kiệt còn cẩn thận khóa cửa phòng lại. Anh cũng không biết tại sao lại hứng thú với loại phụ nữ như Chu Vy, có lẽ là do cô ta khiến người ta quá chán ghét chăng?! Vì vậy anh luôn muốn tìm ra nhược điểm của cô để tiện dằn vặt cô?! Thư Kiệt căn bản cũng không rõ lắm, bây giờ anh chỉ nóng lòng muốn xem đời tư cá nhân của người khác một cách triệt để, nói dáng vẻ của anh lúc này có bao nhiêu đê tiện thì có bất nhiêu đê tiện.


Vali hành lý của Chu Vy chỉ là loại vali thông thường, không có ổ khóa đặc biệt gì. Thư Kiệt thầm nghĩ, xem ra trong này chắc cũng không cất đồ gì đặc biệt. Bằng không, với cách làm việc cẩn trọng của người bên cạnh Thôi Tuyết Cảnh, sẽ không bất cẩn như thế này.


''Xoẹt'' một tiếng, dây kéo được kéo ra, anh chăm chú nhìn những đồ vật trước mặt...không ngờ lại là đủ các kiểu đồ lót. Thư Kiệt nhất thời ngẩn ra, một người phụ nữ cứng nhắc như vậy, sao lại có nhiều đồ lót khiêu gợi thế này đây? Thư Kiệt tò mò lấy một món ra xem, hình thức mới mẻ độc đáo lại mê người. Anh không khỏi liên tưởng đến Chu Vy với tấm thân tưởng chừng như cấm dục khoác trên mình bộ đồ lót gợi cảm này...thật...muốn phụt máu mũi đi?


Thực sự là không thể nhìn mặt mà bắt hình dong... Chu Vy, cô làm người ta bất ngờ quá rồi đấy.


Thư Kiệt chỉ nghĩ thôi cũng đủ đỏ mặt. Đây là lần thứ nhất anh tiếp xúc với những món đồ này trong khoảng cách gần như thế này. ''Kinh hỉ'' đến quá đột ngột, suýt chút nữa đã khiến anh ngất xỉu. Chu Vy quả nhiên rất nham hiểm nha, dễ dàng để anh lấy đi vali, hóa ra bên trong có cất giấu ''cơ quan'' đúng là bụng dạ khó lường mà, lần sau nhất định phải hảo hảo tìm cô ta tính sổ.


Thư Kiệt vốn muốn đóng vali lại, thế nhưng anh lại hơi suy tư một chút, Chu Vy nhìn ngược nhìn xui cũng không giống loại người dùng những sản phẩm như vậy, chẳng lẽ về nước lại mang cả vali đồ lót đầy tình thú này buôn bán sao? Nghĩ đến đây anh liền chú ý đến tất cả đồ lót đều được để bên trên, vừa mở ra liền có thể nhìn thấy được. Anh xốc ngược vali lên, đổ toàn bộ đồ trong vali ra ngoài, rồi dùng chân lật đông lật tây xem xét từng món đồ một, ngoại trừ một ít vật dụng thường ngày của phái nữ, cơ bản không có gì đáng xem.


Ngay khi anh muốn từ bỏ ý định thì phát hiện ra một phong thư được giấu kỹ trong lớp quần áo. Anh nhặt lên thì phát hiện trên bìa thư đề tên tiếng anh của một người, nếu phát âm theo tiếng trung sẽ là... anh nhìn kỹ hơn một chút, ''Thôi...Tuyết...Cảnh.''


Thôi Tuyết Cảnh?! Thư Kiệt giật nảy mình, nếu anh không phát âm sai, đây đúng là tên của Thôi Tuyết Cảnh. Anh lập tức kích động, vừa cẩn thận xem địa chỉ bức thư này gởi đến, nếu đây là thật, vậy là đã có chút manh mối về hành tung của Thôi Tuyết Cảnh. Thư Kiệt không dám mở thư ra xem, vội vàng cấp báo cho Tề Thấm Khải.


Chu Vy à Chu Vy, lần này cô chắc chắn sẽ bị cô chủ phạt nặng cho xem.


Về phía Chu Vy, cô rốt cuộc cũng phát hiện mình phạm vào sai lầm lớn rồi. Cô nhớ ra bức thư kia vẫn còn nằm trong vali đồ, mà vali lại bị Thư Kiệt cướp mất. Đây là sai lầm rất trầm trọng!!!


Cô vội vàng báo cáo cho Thôi Tuyết Cảnh.


"Vali hành lý thôi mà, cô khẩn trương như vậy làm gì?!'' Thôi Tuyết Cảnh nhíu mày, tỏ ra có chút không vui, những việc nàng phải xử lý đã đủ khiến nàng vật vã đến đau đầu rồi.


Chu Vy nói: ''Nhưng bên trong có một số đồ đề địa chỉ nơi chúng ta từng lưu lại.''


''Hả?'' Thôi Tuyết Cảnh trợn mắt, ''Cô thật sự bất cẩn đến nổi mang thông tin địa chỉ nhét vào vali hành lý?''


''Tôi...'' Chu Vy trăm miệng cũng không thể bào chữa.


''Là cái gì mà lại đề địa chỉ lên?'' Thôi Tuyết Cảnh lại truy hỏi.


''Tôi... Kỳ thực là một số thư mà thôi.'' Chu Vy ấp úng trả lời.


''Thư?" Thôi Tuyết Cảnh nổi lên lòng nghi ngờ, ''Không phải tất cả thư từ quan trọng cô đều cất kỹ sao? Sao lại để vào đó? Huống hồ, là thư gì mà quan trọng đến nổi cô phải tự tay mang về nước?'' Những bức thư bình thường sau khi đọc xong vì để tránh tiếc lộ hành tung, dựa theo quy củ Chu Vy đều cẩn thận mang đi đốt, bây giờ Chu Vy lại mang những bức thư này bên người, hình như có chút không bình thường.


Chu Vy thật sự là cực kỳ hận tên khốn khiếp Thư Kiệt này, dám làm đảo lộn công tác của cô. Lá thư đó, cô tạm thời không thể nói thật!


''Tiểu thư, tôi biết bây giờ chắc hẳn ngài có rất nhiều nghi hoặc, nhưng thật sự tôi không thể nói được, việc cấp bách chính là ngài giúp tôi ra lệnh thuộc hạ lấy về, bằng không bị Tề Thấm Khải nhìn thấy được, thì sẽ làm hỏng đại sự của chúng ta. Đầu đuôi sự tình như thế nào, chờ ngài trở về, tôi sẽ kể rõ cho ngài nghe.'' Chu Vy là người trung thành nhất bên cạnh Thôi Tuyết Cảnh, chưa từng nói dối nàng lần nào, trong khoảng thời gian ngắn muốn cô bỗng dưng bịa đặt ra một lời nói dối hoàn mỹ, một người thông minh như Thôi Tuyết Cảnh sao có thể không nhìn ra được, đây thật sự là làm khó cô. Vì lẽ đó, cô chỉ có thể thử dời đi sự chú ý của Thôi Tuyết Cảnh.


''Được rồi, tôi biết rồi.'' Thôi Tuyết Cảnh một tay cầm điện thoại di động, một tay xoa huyệt thái dương, ''Bên cô sao rồi?''


''Vẫn ổn Diệp Vũ Trung cũng không dám manh động, rất nghe lời không dám rời khỏi phạm vi tầm mắt của tôi. Cho dù cô ta muốn đi ra ngoài, tôi cũng phái người theo cô ta.'' Chu Vy cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm.


''Tiếp tục theo sát cô ta cho tôi.'' Đôi mắt sâu thẳm của Thôi Tuyết Cảnh khiến người nhìn không thể nhìn thấu cảm xúc lúc này của nàng.


''Dạ.'' Chu Vy cúp điện thoại, trong lòng kiên quyết nhất định phải đi tìm Thư Kiệt lấy bức thư quyên vẹn về. Lá thư đó, cực kỳ, cực kỳ quan trọng. Chu Vy siết chặc nắm tay, Thư Kiệt, anh hãy chờ đó!


''Anh đã đọc chưa?'' Sau khi Tề Thấm Khải nhận được điện thoại của Thư Kiệt rất bình tĩnh hỏi.


''Dạ, vẫn chưa.''


Tề Thấm Khải suy nghĩ một hồi, '' Mấy ngày này anh chú ý cẩn thận một chút. Nếu phong thư này bị Chu Vy đánh mắt, trên thư còn có địa chỉ của họ, chắc chắn cô ta hoặc Thôi Tuyết Cảnh nhất định sẽ phái người tới lấy về hoặc là tiêu hủy. Lúc anh ra ngoài phải chú ý ngàn vạn lần cẩn thận, Thôi Tuyết Cảnh vừa thâm sâu vừa khó lường, lòng dạ lại độc ác, những chuyện như diệt khẩu cũng không có gì là lạ.''


Thư Kiệt nghe xong, tâm chợt lạnh... Diệt khẩu...


''Mấy ngày nữa tôi sẽ về. Còn nữa, trong khoảng thời gian này, anh giúp tôi đi thăm dò một chút chuyện của Doãn Diệc, chủ yếu là liên quan về những việc cô ta làm trong hai năm qua, qua lại thân thiết với những ai, gần đây cô ta đang làm gì.'' Tề Thấm Khải luôn cảm thấy bản thân như lạc vào một khu rừng trải đầy sương mù. Tình cờ có thể tìm thấy con đường mòn dẫn đến lối ra, nhưng bởi vì bản thân luôn bị vây trong màn sương mù dày đặc, nên nàng thật sự khó có thể kiếm được lối ra. Chỉ có thể chậm rãi móc nối những sự việc liên quan đến nhau lại từng chút từng chút một. Nhưng nàng có linh cảm, mọi chuyện rất nhanh sẽ được phơi bày ra ánh sáng. Vấn đề này đã quấy nhiễu nàng lâu như vậy, cũng nên sớm giải quyết triệt để.


''Dạ rõ.''


Tề Thấm Khải bàn giao xong những công việc, từ từ thở phào nhẹ nhõm, ''Thư Kiệt...cô...cô ta có động tĩnh gì không?'' Do dự mãi, Tề Thấm Khải vẫn không nhịn được hỏi.


''Cô ta? Ai?'' Thư Kiệt suy nghĩ không kịp, ''À...ngài nói đến Diệp Vũ Trung ''hàng nhái''?''


Tề Thấm Khải cong mi, đối với việc Thư Kiệt gọi Diệp Vũ Trung là hàng nhái không mấy thoải mái, ''Tôi đang hỏi anh mà.''


''Tôi...cũng không theo sát lắm...'' Anh thành thực trả lời.


Tề Thấm Khải không khỏi tức giận muốn bạo phát, nhưng nàng không biểu hiện quá rõ ràng, ''Từ giờ chú ý một chút.'' Nói xong liền cúp điện thoại. Tề Thấm Khải nhắm hai mắt lại, cực kỳ buồn bực dựa vào ghế xoay đối diện bàn làm việc, nàng sắp bị dằn vặt đến chết rồi. Sự tình nhất định phải mau chóng giải quyết, nếu không nàng thật sự sẽ phát điên. Thôi Tuyết Cảnh, lần này, tôi nhất định sẽ lôi cô ra cho bằng được!


''Hôm nay có muốn đi đâu không?'' Chu Vy ngồi xuống bên cạnh Diệp Vũ Trung.


Ánh mắt Diệp Vũ Trung không tiêu cự mà nhìn xa xa, Chu Vy nhìn gò má Diệp Vũ Trung. Cho dù Chu Vy rất ghét Diệp Vũ Trung, nhưng cô vẫn phải công nhận, Diệp Vũ Trung rất xinh đẹp, ngũ quan lung linh tinh xảo, thuộc về tuýp người rất được nhiều người yêu mến.


''Tôi muốn gặp cha mẹ, cô sẽ đồng ý sao?'' Vẻ mặt Diệp Vũ Trung vẫn thẫn thờ như cũ, nói một cách vô cảm.


''Xin lỗi, không được.'' Giọng điệu Chu Vy nhẹ nhàng chậm chạp cự tuyệt thỉnh cầu của Diệp Vũ Trung.


Khóe môi Diệp Vũ Trung giật giật, hiển lộ sự khinh bỉ.


Chu Vy không nói lời nào, cô cũng không có cách nào. Đây là mệnh lệnh của Thôi Tuyết Cảnh, cô không được phép làm trái.


''Cha mẹ cô còn sống chứ?'' Một lát sau, Diệp Vũ Trung đột nhiên nói.


Chu Vy có chút kinh ngạc, nhưng vẻ kinh ngạc này của cô dần bị đánh tan, thay vào đó là vẻ mặt bi thương và thất lạc, giọng cô tựa hồ có hơi run rẩy, ''Không còn.''


''Nghe cô nói, xem ra là một quá khứ rất bi thương.'' Diệp Vũ Trung quay đầu lại, lần thứ nhất cô nghiêm túc quan sát một Chu Vy lớn hơn cô rất nhiều tuổi.


Chu Vy cười trong cay đắng, ''Cũng không thể nói là bi thương, đều do bọn họ tự mình chuốc lấy. Một người đánh bạc uống rượu, một người đi quyến rũ đàn ông khác, cả hai cùng chết, có lẽ là kết cục tốt nhất cũng nên.'' Nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên Chu Vy chủ động nhắc đến gia đình của mình với người ngoài, ngay cả Thôi Tuyết Cảnh cũng chưa từng biết. Quá khứ bi thương này vẫn khiến cô thương tâm mỗi khi nhắc đến. Giọng cô bỗng trở nên nghẹn ngào.


Nét ưu thương bỗng hiện lên giữa hai hàng lông mày của Diệp Vũ Trung, phía sau mỗi tâm hồn đều cất giấu một câu chuyện đầy bi thương, không phải là lãng quên, mà là lựa chọn cất giấu. Cô không tiếp tục nói chuyện cùng Chu Vy, chỉ lẳng lặng ôm đầu gối, trốn vào một góc phòng nghĩ về cha mẹ. Bản thân cô không thể nhớ rõ họ trông ra sao, cô đã lãng quên tất cả, lãng quên tình yêu, cũng lãng quên luôn tình thân. Vậy mà trước đây cô còn tin Thôi Tuyết Cảnh, tin bản thân cô là một cô nhi. Nghĩ đến đây, cô so với Chu Vy thật sự là may mắn hơn rất nhiều, bởi cha mẹ cô vẫn còn tại thế.


''Chúng ta đi ra ngoài đi một chút đi.'' Diệp Vũ Trung đề nghị.


Chu Vy còn đang chìm đắm trong cơn ác mông của quá khứ thì bỗng nghe Diệp Vũ Trung đưa ra đề nghị, bèn hỏi, ''Đi đâu?''


''Đi công viên gần đây đi, chỉ là giải sầu mà thôi.'' Diệp Vũ Trung ở trong phòng đến buồn bực, liền muốn đi ra ngoài hóng mát một chút, cho dù phía sau sẽ có người theo dõi cô.


''Được.''


Chu Vy đưa Diệp Vũ Trung cùng hai người đàn ông cao to tới công viên gần khu nhà trọ. Vì không muốn gây sự chú ý, Chu Vy đặc biệt đội mũ lưỡi trai, bước đi bên cạnh Diệp Vũ Trung, hai người đàn ông phía sau thì rất nghiêm túc, không ngừng nhìn ngó xung quanh.


Diệp Vũ Trung thật sự bó tay toàn tập, bây giờ cô chỉ có thể chịu sự giám sát của Chu Vy, trong đầu không ngừng nghĩ đối sách ứng phó. Bây giờ đã là chạng vạng, đã đến giờ cha mẹ đưa con cái xuống công viên tản bộ và chơi đùa. Diệp Vũ Trung mang chút ước ao nở nụ cười nhìn họ, cô muốn có một cuộc sống bình thường như họ.


''Tối nay cậu muốn ăn gì?'' Sau khi Trầm Ngôn tan tầm liền tới công ty của Mạnh Giai đón nàng, hai người cùng đi bộ về nhà, dự tính đi xuyên qua công viên để đến khu ăn uống về đêm.


Mạnh Giai nhìn dáng vẻ hạnh phúc của Trầm Ngôn, khuôn mặt vốn luôn lạnh lẽo của nàng bất chợt mang theo một nụ cười, dịu dàng hỏi, ''Vậy cậu muốn ăn gì?''


''Cậu thích ăn cái gì, thì mình muốn ăn cái đó.'' Trầm Ngôn đi phía trước Mạnh Giai, vừa đi vừa quay đầu lại, dịu dàng mỉm cười nói.


''Cậu cẩn thận.'' Mạnh Giai nhìn kiểu cô đi bộ vội nói, ''Lớn như vậy rồi mà còn đi như con nít. Vấp té cũng đừng kêu mình.''


Trầm Ngôn nghe xong thì mỉm cười, sau đó bước tới bên cạnh Mạnh Giai, nắm lấy tay nàng, vẻ mặt không che giấu nổi sự hạnh phúc, ''Như vầy đã yên tâm chưa?''


Mạnh Giai không nói gì mà chỉ mỉm cười. Nàng yêu thích loại cuộc sống bình yên như bây giờ, bên cạnh có một người luôn chờ nàng mỗi khi tan sở, như vậy cũng đủ khiến nàng thỏa mãn.


''Nhưng cậu vẫn chưa nói cho mình nghe, rốt cuộc cậu muốn ăn gì?'' Trầm Ngôn nói.


''Ăn lẩu đi.''


''Cậu mà thích ăn lẩu?'' Mắt Trầm Ngôn lấp lánh, ''Bộ dáng thánh khiết không dính tí bụi trần của cậu, mà lại thích ăn lẩu?''


''Cậu không thích? Vậy đổi món khác đi.''


''Hả!? Đừng nha! Thích thì đi liền đi.'' Trầm Ngôn nói.


Hai người cùng nhau ngắm ánh tịch dương dần buông xuống nơi cuối chân trời, tùy ý chậm rãi nắm tay nhau bước trên đường.


''Trầm Ngôn...'' Diệp Vũ Trung cùng Chu Vy đứng ở một bên, nhìn bóng lưng hai người dần khuất xa. Bởi hai người đều đứng ở một góc khuất nên Trầm Ngôn không hề nhìn thấy hai người.


''Người bên cạnh cô ta là ai?'' Chu Vy hỏi.


''Không biết.'' Diệp Vũ Trung cùng Mạnh Giai không thân thiết gì mấy, ngay cả chuyện của bản thân mình cô còn không nhớ thì sao nhớ nổi Mạnh Giai?


Chu Vy chăm chú suy nghĩ, cô nhớ hai năm trước đã từng gặp cô gái này khi Thôi Dật bắt cóc Diệp Vũ Trung, nàng còn cùng Tề Thấm Khải tới đòi người. Khi đó cô đã nhìn thấy nàng rất quen mắt, nhưng vẫn không tài nào nhớ nổi đã gặp nàng ở đâu. Bây giờ khi gặp lại nàng, Chu Vy vẫn chẳng có ấn tượng gì. Cô suy đi nghĩ lại quyết định sẽ điều tra về nàng. Bởi vì nếu như cô nhớ không lầm thì Thôi Tuyết Cảnh cũng đã từng nói nhìn Mạnh Giai rất quen mặt.


Cả hai đều thấy quen mắt, nhưng lại không nhớ nàng là ai, chuyện này thực sự kỳ quái. Nhìn dáng dấp của nàng, chắc chắn quen biết rất thân với Trầm Ngôn và Tề Thấm Khải, nói thế nào cũng phải điều tra rõ ràng mới được.


9Sk'




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.