Càng Chơi Càng Lớn

Chương 98: Kết Thúc





Tầm mắt Mạnh Giai quay nhìn Trầm Ngôn rồi lại quay nhìn Thôi Tuyết Cảnh. Nàng do dự, nàng khó xử, nàng đang đấu tranh tư tưởng.


Trầm Ngôn toát mồ hôi, cô theo bản năng mà nắm chặt quyền, chờ Mạnh Giai quyết định, bởi cô đã dùng hết lời cầu xin Mạnh Giai có thể buông súng xuống.


Mắt Mạnh Giai sắp bị nước mắt phủ lấp, nàng nhìn Trầm Ngôn, nhưng lại không thể nói được gì...


" Mạnh Giai, buông súng xuống đi. Cậu đừng giết người! Đừng hủy hoại tương lai của chính mình!" Tuy rằng Trầm Ngôn cùng xã hội đen cũng có chút quan hệ, nhưng cô chưa từng làm chuyện giết hại người. Đương nhiên, cô cũng không hi vọng hai tay Mạnh Giai dính đầy máu tươi, và quan trọng hơn chính là người sắp bị giết là chị của cô. Nếu như Mạnh Giai nổ súng, vậy sau này cô phải đối mặt với nàng ra sao?


Thôi Tuyết Cảnh không dám manh động, chỉ lo kích thích đến Mạnh Giai.


Mạnh Giai nói: "Trầm Ngôn xin lỗi..."


Câu nói vừa dứt, đầu óc Trầm Ngôn liền trống rỗng, ngay sau đó là tiếng sung vang rền.


"Chị!"


Tiếng súng vang vọng khắp đất trời, hòa cùng sắc trời đang dần sáng.


Thôi Dật không thể tin khi thấy ngực phải Thôi Tuyết Cảnh nhuộm bởi một màu máu đỏ tươi, thân thể nàng lập tức ngã xuống, Trầm Nhiễm vội vàng đỡ lấy nàng.


Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người đều sửng sốt, Mạnh Giai nổ súng. Tay nàng còn duy trì tư thế bóp cò, nhưng tay đã bắt đầu không tự chủ được mà run rẩy.


Ngay khi nàng thất thần, Thư Kiệt dựa theo lời dặn dò vừa nãy của Tề Thấm Khải, từ phía sau lưng cấp tốc chế trụ nàng, để ngăn ngừa nàng lại mất khống chế, đồng thời cũng phòng ngừa người của Thôi gia gây bất lợi cho nàng.


Thể chất Thôi Tuyết Cảnh vốn yếu ớt, trúng phải một viên đạn, hô hấp trở nên càng gấp gáp hơn, liên tục ói ra mấy ngụm máu tươi. Nước mắt Trầm Nhiễm rơi không ngừng, cô không ngờ Thôi Tuyết Cảnh lại thay cô đỡ phát đạn này.


" Tuyết Cảnh..." Trầm Nhiễm khóc không thành tiếng.


Thôi Dật ném dao trong tay xuống, gấp rút chạy về phía nàng.


Thôi Tuyết Cảnh thở hổn hển, "Mình nợ cậu rất nhiều, viên đạn này xem như mình trả lại cho cậu, tuy rằng vẫn còn thiếu rất nhiều." Nguyên tưởng rằng khi nàng nói ra thân phận của Trầm Nhiễm, Mạnh Giai sẽ không nổ súng, không nghĩ tới nàng vẫn nhẫn tâm như vậy. Gặp phải tình huống nguy hiểm, Thôi Tuyết Cảnh luôn theo bản năng mà bảo vệ Trầm Nhiễm.


Phía bên kia, sau khi Mạnh Giai rơi vào trạng thái thất thần rồi bị mấy người của Thư Kiệt chế ngự, Trầm Ngôn thấy Trầm Nhiễm không có chuyện gì, vội vàng đến xem tình huống của Mạnh Giai.


Đôi mắt Mạnh Giai vô thần, một tay vẫn nắm chặt lá thư. Trầm Ngôn ôm nàng, nhưng lại bị nàng đẩy ra. Nàng nghiêng đầu qua chỗ khác, không muốn đối mặt với Trầm Ngôn.


Thôi Dật kêu gào, "Mau gọi bác sĩ!"


Thôi Tuyết Cảnh che ngực, nàng mệt mỏi quá, trúng phải phát đạn này khiến lòng nàng dâng lên một loại hy vọng không tên... Nếu như nàng thật sự chết đi, sẽ không cần phải xen vào bất cứ chuyện gì nữa, như vậy thật tốt...


Trầm Nhiễm tựa hồ có thể nhìn thấy ý nghĩ của nàng qua ánh mắt, cô để Thôi Dật ôm Thôi Tuyết Cảnh, sau đó bước về phía Mạnh Giai từng bước một.


Bị Mạnh Giai đẩy ra xa, Trầm Ngôn bắt đầu rơi nước mắt, đau thương trong lòng cô không thể kém hơn so với bất luận người nào. Trầm Nhiễm bước tới, đối diện với cô. Ánh mắt của hai người bao hàm rất nhiều cảm xúc, Trầm Nhiễm không ngờ lại để Trầm Ngôn biết thân phận của cô trong tình huống này; Trầm Ngôn nhìn cô, cố gắng hồi tưởng tuổi thơ lúc nhỏ, miêu tả ký ức nơi xa xăm khi mà bóng hình người chị ruột này chỉ là một thứ gì đó rất mờ ảo.


Trầm Nhiễm thu tầm mắt lại, bước đến trước mặt Mạnh Giai, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp bị lấp đầy bởi một tầng sương mù, "Cầu xin cô, mang thư trả lại cho cậu ấy. Cậu ấy...Cậu ấy yêu Nghiêm Đồng hơn so với bất luận người nào. Người sai...người sai là tôi..."


Mạnh Giai khẽ nhếch môi, tầm mắt dời đến chỗ sắc mặt tái nhợt của Thôi Tuyết Cảnh, nàng chậm rãi đưa tay ra, trong tay nàng là thư của Nghiêm Đồng.


Trầm Nhiễm có chút xúc động, run rẩy môi, "Cám ơn!" giọng điệu của cô vừa thành khẩn vừa cảm kích, Mạnh Giai tựa hồ đang lạc vào một mê cung. Trầm Nhiễm, thật sự đã từng làm chuyện như vậy với Nghiêm Đồng sao?


" Tuyết Cảnh..." Trầm Nhiễm mang thư đến trước mắt Thôi Tuyết Cảnh, trên tay Thôi Tuyết Cảnh nhuộm đầy máu của chính mình, tay nàng run run, đón lấy lá thư mà nặng tựa Thái Sơn.


"Chị... Đừng xem...chúng ta đi bệnh viện có được hay không?" Thôi Tuyết Cảnh còn đang chảy rất nhiều máu, Thôi Dật lo lắng cứ tiếp tục như vậy nàng sẽ không kiên trì được.


Thôi Tuyết Cảnh đẩy hắn ra, từ từ mở thư.


Hai tay Diệp Vũ Trung còn bị cột chặt, sau khi Thôi Tuyết Cảnh xảy ra chuyện, Thôi Dật và những tên tay chân còn lại cũng đều vây lại xung quanh nàng, nơi này chỉ còn lưu lại Diệp Vũ Trung và Doãn Diệc.


Tề Thấm Khải vừa quan sát tình huống bên kia của Thôi Tuyết Cảnh, vừa ra hiệu cho Diệp Vũ Trung tìm thời cơ tốt chạy về phía mình, đồng thời, bản thân nàng cũng chậm rãi đi về phía cô.


Diệp Vũ Trung rón ra rón rén, lặng lẽ đi tới. Doãn Diệc vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy ám hiệu giữa Tề Thấm Khải và Diệp Vũ Trung. Cảm xúc đọng lâu trong lòng nàng lập tức bạo phát.


Nàng nhặt cây dao ban nãy Thôi Dật ném xuống đất, như một kẻ bệnh tâm thần cố chấp, tự lẩm bẩm, "Diệp Vũ Trung, cô đáng chết....cô đáng chết..."


Mắt thấy Diệp Vũ Trung sắp tới gần Tề Thấm Khải, ai cũng không ngờ bên kia Thôi Tuyết Cảnh mới vừa xảy ra chuyện, bên này Doãn Diệc đã làm hỏng chuyện.


" Vũ Trung cẩn thận!" Tề Thấm Khải hô to.


Diệp Vũ Trung đưa lưng về phía Doãn Diệc, căn bản không biết nguy hiểm đang ở ngay phía sau, khi cô giật mình thì dao của Doãn Diệc đã đâm tới.


Trong nháy mắt đó, Tề Thấm Khải đột nhiên nhớ tới chuyện xảy ra hai năm về trước, cùng một nơi chẳng lẽ sẽ có cùng một kết quả sao? Loại ý nghĩ này chỉ thoáng qua đã khiến Tề Thấm Khải sợ đến phát run.


"A...." Lưỡi dao từ xương vai rạch một đường tới tận cánh tay, vẽ ra một đạo vết máu khiến ai nhìn thấy cũng giật mình.


Tiếp theo là tiếng dao rơi xuống đất đụng phải một hòn đá trên đường.


" Thấm Khải.... Xin lỗi.... Xin lỗi..." Tay chân Doãn Diệc luống cuống nhìn Tề Thấm Khải, chỉ thấy nàng đang ôm Vũ Trung trong lòng để bảo vệ, áo sơ mi trắng tinh của nàng giờ đây đã nhuộm đầy máu tươi đang không ngừng chảy ra từ vết thương. Giữa sắc trời còn mờ tối, màu đỏ chói mắt này dị thường khủng khiếp.


" Tề Thấm Khải!" Diệp Vũ Trung cảm nhận được cảm giác đau lòng. Trong đầu cô thoáng vụt qua một hình ảnh mơ hồ, trong lúc hốt hoảng, cô thấy một cây dao đâm vào bụng Tề Thấm Khải, ngập đến tận cán dao, trên mặt Tề Thấm Khải là biểu cảm không thể tin khi bị người mình yêu thương nhất tổn thương, người cầm cây dao không ai khác mà chính là cô.


Giờ khắc này Diệp Vũ Trung cảm thấy đầu rất đau, thế nhưng vết thương của Tề Thấm Khải đã kéo cô về thực tại. Cô lắc đầu rồi đỡ lấy Tề Thấm Khải, "Nhiều máu quá..." Lời cô mang theo tiếng khóc, giọng cũng run theo.


"Không sao đâu..." Tề Thấm Khải đau đến nhe răng trợn mắt, nhưng vẫn nỗ lực an ủi Vũ Trung. Nàng nhìn Doãn Diệc, "Đã đủ chưa? Cô hài lòng rồi chứ? Doãn Diệc, nếu cô còn cảm thấy chưa đủ, thì nhặt dao lên, tôi cho cô đâm tôi thêm một lần!"


Doãn Diệc khóc không thành tiếng, liên tục lắc đầu.


"Tôi thừa nhận, những gì tôi làm trước kia là không đúng, tôi đã hiểu lầm cô. Nhưng chuyện của chúng ta đã là quá khứ, khi đó tôi quả thật rất yêu cô." Tề Thấm Khải cảm thấy dòng máu ấm áp đang chảy dọc xuống cánh tay, cơ thể nàng mất đi một lượng máu lớn nên dần lạnh đi, "Nhưng sau đó chúng ta đã chia tay, tôi gặp được Vũ Trung, tôi thích em ấy, tôi yêu em ấy. Em ấy cũng không làm bất kỳ chuyện gì gây tổn thương đến cô, tại sao cô lại giận chó đánh mèo, hết lần này đến lần khác gây khó dễ cho em ấy? Chúng ta không thể thật sự quên nhau sao? Nhất định phải một mất một còn cô mới vừa lòng sao?" Tề Thấm Khải cũng cảm thấy mệt mỏi quá, nàng cùng Doãn Diệc, nàng cùng Diệp Vũ Trung, nàng cùng Thôi Tuyết Cảnh dây dưa trong suốt hai năm qua, dù sao cũng nên có một kết thúc.


Doãn Diệc nghe được nàng nói những lời này, nhất thời quỳ gối xuống đất. Nàng cảm giác bản thân không khác gì một thằng hề, từ lúc nàng lựa chọn làm hại Nghiêm Đồng, đến khi Nghiêm Đồng nhiễm phải HIV đã là một chuyện sai lầm, làm những chuyện vô nghĩa, hại mình hại người, chính là việc làm ngu xuẩn nhất trên đời.


" Nghiêm Đồng vô tội, Vũ Trung cũng vô tội. Doãn Diệc, cô dừng tay lại đi!" Kỳ thực từ hai năm trước Tề Thấm Khải đã tra ra chuyện Doãn Diệc từng thân cận với Nghiêm Đồng, cũng biết Nghiêm Đồng nhiễm phải HIV. Nhưng nàng chưa biết mối quan hệ của Nghiêm Đồng và Mạnh Giai, còn có chuyện xưa liên quan đến Thôi Tuyết Cảnh, mãi đến tận khi nhìn thấy bức thư của Nghiêm Đồng, nàng mới hiểu rõ tất cả mọi chuyện.


Thư Kiệt vì không muốn Doãn Diệc làm tiếp chuyện điên cuồng gì, nên kêu người khống chế nàng.


Thuốc gì Trầm Ngôn cũng không mang, chỉ có thể giúp Tề Thấm Khải đơn giản xử lý vết thương.


" Xin lỗi..." Diệp Vũ Trung cái gì cũng đều không giúp được, còn phải nhờ Thư Kiệt giúp cô mở dây trói.


Gương mặt tái nhợt của Tề Thấm Khải cố nở một nụ cười, "Tôi không muốn phải mất đi em lần thứ hai..." Nàng dùng tay trái ôm cô, ở bên tai cô nhẹ nhàng nói, "Vì em, một chút cảm giác đau đơn tôi cũng không có..."


Diệp Vũ Trung nhẹ nhàng ôm nàng, không dám dùng sức sợ chạm phải vết thương của nàng, "Chị rõ ràng đau đến sắp khóc..." Diệp Vũ Trung nỗ lực trêu chọc để nàng thả lòng một chút.


Tề Thấm Khải ở bên tai cô cười khẽ, "Vậy...khi nào về tới nhà tôi muốn tựa vào lòng em khóc một trận đã đời." Nàng thật sự rất muốn khóc, những cảm xúc nhiều năm nay nàng tích lũy, cần phải được một lần phát tiết.


Trầm Ngôn vẫn luôn bên cạnh Mạnh Giai, Mạnh Giai vẫn không muốn nhìn đến cô, ánh mắt vẫn chỉ nhìn Thôi Tuyết Cảnh.


Tay Thôi Tuyết Cảnh nhiễm đầy máu tươi khiến một phần bức thư dính phải máu. Nàng miễn cưỡng đứng trước vách núi treo leo, thân thể gầy yếu dưới ánh bình minh lấp lánh đặc biệt lung linh, tựa hồ một ngọn gió có thể tùy thời quất ngã nàng.


Đôi mắt nàng chăm chú đọc những dòng chữ với nét bút quen thuộc, chỉ lo không thể khắc chúng vào lòng. Hồi lâu, nàng nở nụ cười, cuối cùng thì cất tiếng khóc lớn. Trên người nàng toàn là máu, đứng tại vách núi cheo leo hai năm trước Diệp Vũ Trung đã từng nhảy xuống.


" Tiểu thư!" Bây giờ Chu Vy căn bản khó có thể xuống xe, thế nhưng sau khi nghe nói Thôi Tuyết Cảnh bị thương, cô liền chống gậy đi tới. Nhìn thấy vết thương trên ngực Thôi Tuyết Cảnh, lệ cô bắt đầu không ngừng tuông rơi.


" Chu Vy..." Thôi Tuyết Cảnh nhẹ giọng kêu tên của cô, "Thật vui khi có thể nhìn thấy cô."


Trầm Nhiễm, Chu Vy, còn có Thôi Dật đều nhận thấy vẻ mặt kỳ lạ của Thôi Tuyết Cảnh, tất cả đều muốn tới gần, nhưng họ tiến một bước thì Thôi Tuyết Cảnh liền lùi về phía vách đá một bước.


" Tuyết Cảnh lại đây, bên đó rất nguy hiểm..." Trầm Nhiễm vô cùng khủng hoảng, vị trí như vậy quá nguy hiểm...


Thôi Tuyết Cảnh lắc đầu, "Đừng qua đây, các người qua đây tôi liền nhảy xuống."


"Đừng mà!" Trầm Nhiễm bắt đầu hối hận khi để Thôi Tuyết Cảnh đọc phong thư đó.


Thôi Tuyết Cảnh nói với Diệp Vũ Trung, "Vũ Trung, xin lỗi... Kỳ thực trước giờ chị chưa từng muốn thương tổn em, nhưng bất tri bất giác, từ hai năm trước, từ khi mọi chuyện bắt đầu, chị đã làm rất nhiều chuyện khiến em chịu tổn thương. Một câu xin lỗi không thể bù đắp được tất cả." Thôi Tuyết Cảnh mỉm cười, "Hiện tại tốt rồi, qua ngày hôm nay, em có thể tự mình thực hiện ước mơ, sống cuộc sống mà em hằng mong ước. Em cùng Tề Thấm Khải tuyệt đối không được giống chị và Nghiêm Đồng. Không biết em còn có thể nhớ lại chuyện trước đây hay không, nếu như có thể nhớ lại, vậy thì rất tốt. Sự bắt đầu của chúng ta...thật sự...thật sự rất thú vị..."


Thôi Tuyết Cảnh nhớ lại đã từng gặp Diệp Vũ Trung lần đầu tiên dưới địa lao, tình huống hôm đó, nụ cười của cô hôm đó... đối với nàng mà nói, tình cảm của hai người không đơn thuần chỉ là tình cảm bạn bè thông thường, nhưng rốt cuộc là loại tình cảm nào, Thôi Tuyết Cảnh cũng không muốn tiếp tục truy cứu, bởi vì không cần thiết, cũng bởi vì nàng sợ câu trả lời.


Diệp Vũ Trung cắn môi dưới, một thứ tình cảm vô hình đang từ từ mọc rễ cắm sâu vào lòng cô, khi cô quay nhìn Tề Thấm Khải, thì nội tâm càng chua xót đến khó chịu.


Thôi Tuyết Cảnh lại nhìn Trầm Nhiễm một chút, không hề nói gì, khi nàng thấy cách đó không xa có mấy chiếc xe đang chạy tới, bèn nói, "Trầm Nhiễm, em ấy sẽ chăm sóc cậu thật tốt..."


Trầm Nhiễm vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Phương Kỳ... Không, cô không muốn Phương Kỳ...khi cô xoay người lại lần nữa, mặt trời đang dần mọc lên ở phương đông, Thôi Tuyết Cảnh đứng bên vách núi, ánh mặt trời vẻ thành một vòng màu vỏ quýt, thân thể suy yếu của nàng đứng ngược sáng nên bị một tầng ánh sáng màu vàng nhạt chiếu lên, không thể thấy rõ mặt nàng, mà chỉ có thể mơ hồ phắc họa đường nét trên thân thể nàng.


Tình cảnh này quá mức quỷ dị, người ở chỗ này không ai dám lên tiếng nói chuyện.


Trầm Nhiễm không giống họ, cô chạy nhanh về phía Thôi Tuyết Cảnh, nhưng cuối cùng, thân thể đẫm máu kia... vẫn đón lấy ánh mặt trời, ung dung rơi xuống vách núi cheo leo. Phía sau nàng vẫn là tấm thảm biển cả màu xanh thẳm, chỉ là nhân vật chính đổi từ Diệp Vũ Trung thành nàng. Đây là kết quả nàng muốn sao? Ngoài cách này nàng còn cách nào khác sao?


Nỗi tuyệt vọng của nàng không giống Diệp Vũ Trung, cô còn có thể tiếp tục sống trên cõi đời này...còn nàng thì không...


Trầm Nhiễm vươn tay nhưng chỉ có thể bắt lấy hư không, thứ tay cô chạm phải, là một mảnh không khí lạnh lẽo.


" Tuyết Cảnh.... Tuyết Cảnh...."


"Chị..."


Chu Vy suy nhược đến mức không thể hét nổi, cô không thể tin, vài phút trước Thôi Tuyết Cảnh còn nắm lấy vai cô, chất vấn cô, vậy mà bây giờ nàng đã biến mất... Mãi mãi biến mất...


Trầm Ngôn bỏ lại Mạnh Giai, muốn đi kéo lại Trầm Nhiễm, cô lo Trầm Nhiễm sẽ giống Tề Thấm Khải năm đó, muốn nhảy theo Thôi Tuyết Cảnh, thế nhưng có người đã đến trước cô một bước, vững vàng ôm chặt eo Trầm Nhiễm.


" Bình tĩnh đi, nếu chị dám nhảy xuống, em cũng sẽ nhảy theo chị..." Phương Kỳ cau mày, cô vui mừng vì đã ôm lấy người đúng lúc...




Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.