Càng Độc Càng Ngọt Ngào

Chương 1



“ Xú tiểu tử, mau cút lại đây!” Nam nhân trên khuôn mặt tuấn dật có một chút vặn vẹo, hơn nữa mất cả buổi sáng lại vẫn thủy chung không tìm thấy bóng người, nay lại xuất hiện với một thân bẩn đen khi tiểu nam hài đùa giỡn thoải mái từ trong bùn lăn lộn xong, rốt cục nhịn không được nữa hổn hển rống giận, bộ dáng kia dường như hận không thể đem tiểu nam hài bóp chết vậy.

Ngoáy lỗ tay, nằm ăn vạ dưới đất, lấy khuôn mặt tức chết người không đền mạng cười hi hi ha ha quả quyết cự tuyệt.

“ Không, muốn!” Hay nói giỡn, cùng ông ta trở về khổ hình kế tiếp, không chết cũng bị lột da, chỉ có đứa ngốc mới nghe lời. Hắn tự nhận là trời sinh thông minh, không lý nào lại làm những việc chờ chết của đứa ngốc.

“ Không cần!”Namnhân ngữ khí nhẹ nhàng, trong mắt lại lóe ra nguy hiểm, ngay cả tay áo cũng lặng lẽ vén lên trên.

Dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ mười tuổi, còn không có lõi đời đến biết được trong mắt nam nhân nổi bão, vẫn như cũ tự đắc lăn qua lăn lại trong bùn đất, rất giống cách làm của heo con.

“ Dám đối với cha ngươi nói không cần!”Namtử hét to, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai phi thân về phía trước, một phen túm lấy nam hài, bắt đầu mắng chửi xối xả không dứt.

“ Ta rốt cuộc làm chuyện gì thiếu đạo đức, mà lại sinh ra ngươi hỗn tiểu tử này! chính là muốn ngươi về tắm rửa một cái, ngươi trốn cái gì trốn? lại chạy trốn tới đây làm con heo! Uổng phí cho mẹ ngươi sinh ngươi ngày thường môi hồng răng trắng, bộ dạng tốt đẹp. Nhìn một cái, ngươi như thế nào đạp hư? Này đầu cổ mặt mày toàn là bùn đất đen đúa, thiên tài mới nhìn ra được ngươi là một con người, chứ không phải heo………?”

Chính là vừa mắng lên, cũng không nghe thấy rõ giọng trẻ con nhại theo, kỳ quái nhìn khuôn mặt nhỏ bé vô tội, ý định vừa chuyển, đè nén cơn tức, ngữ khí cũng nhẹ nhàng hơn.

“ Xem thân ngươi dơ bẩn này, trở về tắm rửa vừa lúc. Yên tâm, cha của ngươi đã sớm chuẩn bị tốt mọi thứ, hô to một tiếng là có bồn tắm lớn đợi ngươi đâu!” Ô…..Trên đời này rốt cuộc tìm không ra người “ Hiếu tử” (ý ở đây là thương con) như ông vậy, thật là làm cho người ta cảm động a!

“ Tắm bồn? Oa …….. Con không cần a!” Dính đầy nước bùn khiến người ta không nhìn rõ lắm biểu tình, nhưng theo nguyên bản bướng bỉnh linh động mắt to giờ lại tràn đầy hoảng sợ, còn có thê lương tiếng kêu rên, không khó nhìn ra nam hài kháng cự.

“ Không cần?”Namtử nghe vậy lâm vào chán nản, ba chân bốn cẳng đem thân hình nho nhỏ giãy dụa vặn vẹo kèm lại hai bên, hận không thể nổi bão một trận “ Ngươi cho rằng những năm gần đây ta ăn no rồi rảnh rỗi hả, mỗi ngày đuổi theo ngươi tắm bồn là chơi vui sao? Cha ngươi không phải là vì mạng nhỏ tương lai của ngươi mà suy nghĩ, muốn thừa dịp hiện tại giúp ngươi đề phòng chút, ngày sau còn có chút bản lĩnh để sử dụng. Ngươi, tiểu tử này, không cám ơn cũng liền thôi, còn dám cự tuyệt ta?”

Nghĩ đến đây, đầy bụng ủy khuất không chỗ nói, không khỏi vì bản thân mà đổ một phen đồng tình lệ. Ô…… Rốt cuộc ông đã tạo cái gì nghiệt, vì sao có hai đứa con, đường nhân duyên đều gập ghềnh, sai lầm như thế!

“ Oa, cha, cha khóc cái gì nha?” Tiểu nam hài oa oa kêu to, da gà đều nổi đầy ra.

Người cha này của hắn a, theo từ lúc hắn có trí nhớ đến nay liền hỡ một chút thì nhìn hắn thở ngắn than dài, ngay sau đó liền ôm chặt hắn khóc rống ra nước mắt, còn nghĩ rằng chính mình đã sớm thành thói quen, không nghĩ tới….. Chậc, vẫn là cha công lực thâm hậu, hắn vẫn không chống lại được một chiêu này a!

“ Ô, linh hồn nhỏ bé a, cha luyến tiếc mà…..” Nhớ tới một quẻ mười năm trước, tim của ông liền đau đớn thế nào!

Ô ……… Vì sao nữ tử có nhân duyên với con lại là cái cô nương có khả năng độc sát chồng đâu? Ô, …. Con của ông không phải là tướng đoản mệnh, lão thiên gia làm chi nối dây tơ hồng kỳ quái như thế? Ông trời quỷ này là cùng Nguyệt gia của bọn họ đối nghịch sao? Đầu tiên là cho nữ nhi có một tướng công mang mệnh tu phật sau, giờ lại cho nhi tử có một độc phu nương tử, rốt cuộc thì muốn hại Nguyệt gia đến bao lâu a?

Ô , ô……….ông trời bất nhân, mù mắt a!

Nghĩ đến nỗi đau, nam nhân không khỏi kích động ôm lấy ái nhi, lực đạo to lớn cơ hồ làm cho người ta nghĩ đến thân hình nho nhỏ bị ôm trong ngực cơ hồ bị siết thành hai đoạn.

Xong rồi! Tiểu nam hài phiên cái xem thường, biết cha bệnh cũ lại tái phát, cái này cũng chỉ tùy ông ấy ép buộc.

Đang lúc tiểu nam hài nhận mệnh chấp nhận bị cha chà đạp, nam tử tay ôm ái nhi, dưới chân bước đi chưa từng ngừng lại, vài người lên xuống, đã đến chỗ hoa viên chứa đầy kỳ hoa dị thảo,ngay chỗ góc vườn là một bồn tắm đầy hơi nước, dưới bồn là một phần củi bị lửa mãnh liệt thiêu đốt, bên trong còn tràn đầy dược thủy nóng bỏng còn nổi lên bọt nước, điều này chứng minh dược thủy đã bị đun thật nóng.

Bỗng dưng “ Bùm” một tiếng, nam tử như bị điên, thừa dịp con không chú ý, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, nhẫn tâm đem tiểu nam hài quăng vào trong dược thủy sôi trào.

Mắt thấy tiểu nam hài sẽ chết bỏ mạng, sắp sửa có một nồi canh thịt người sẽ ra lò ……….

“ Oa, nóng quá!” Bén nhọn, âm thanh trẻ con lớn đến dường như muốn rách màng nhĩ vang lên, tiểu nam hài oa oa kêu sợ hãi, thế nhưng bị dược thủy nóng hừng hực bỏng, vẫn còn tinh lực quơ tay quơ chân ở trong bồn tắm, cố gắng nhô đầu ra tìm đường sống trong chỗ chết.

Tựa hồ đã sớm hiểu rõ hành vi của nam hài, nam tử một chưởng đem đầu của thân hình nho nhỏ áp xuống bồn dược thủy, một tay kia thì không ngừng niệp kỳ trân dược thảo quanh mình bỏ vào bồn lớn, cuồn cuộn không dứt thảy vào trong dược thủy……

Mắt thấy chính mình trốn không thoát khổ hình, tiểu nam hài rốt cục nhận mệnh ngoan ngoãn ngồi xếp bằng vận công, trong lòng tràn đầy nghi ngờ “ Cha, con không phải là con ruột của cha a?”

Hỗn tiểu tử này nói vô lương tâm gì đó? Không đi soi gương mà nhìn gương mặt tuấn tú thanh thoát của hắn là nhờ tổng hợp tinh hoa tốt đẹp của ông và thê tử yêu dấu mà ra.

“ Ngươi là ở khe suối nhặt về!” Ông tức giận quát mắng.

“ Con chỉ biết” Như là sự thật chân tướng rốt cục tra ra manh mối, tiểu nam hài bắt đầu hối hận. “ Liền bởi vì con không phải là con ruột của cha, cho nên cha mới mỗi ngày làm nhục con, dùng nước nóng làm bỏng chết con, nếu không phải con phúc lớn mạng lớn, chống lại tra tấn của cha, đã sớm đi gặp Diêm vương lão gia……”

Bốp!

“ Cha, cha lại đánh con! Con muốn tìm mẹ cáo trạng đây!” Ôm đầu bi thương kêu, thanh âm non nớt trẻ con oai oái lên án.

“ Đi a!” Gân xanh ẩn hiện, nam tử nghiến răng nghiến lợi “ Nếu ngươi không phải con ta, ta đã không thèm để ý ngươi ngày sau có thể bị cô nương cùng ngươi có nhân duyên độc hại. Mỗi ngày hao tổn tinh thần chuẩn bị thứ mà người khác cầu cả đời còn cầu không được dược thủy cho ngươi cường thân kiện thể, không nghĩ tới còn bị gán ghép tội danh làm nhục nữa…..” Càng nghĩ càng vì chính mình cảm thấy không đáng giá a!

Oa! Mười năm như một ngày “ Bói toán truyền kỳ” Vừa muốn lấy nghề gia truyền nhắc đi nhắc lại một lần! Ngoáy ngoáy lỗ tai, không nghĩ lại tiếp tục nghe nội dung thuộc làu đó, tiểu nam hài vội vàng ngắt lời.

“ Cha a! quẻ bói ngài bói có đúng không a!” Không thể nói phụ thân hắn ‘ Thần y toán tiên’ học nghệ không tinh, lung tung bốc một quẻ cho hắn, liền nhận định sau này hắn sẽ bị cái nữ nhân độc hại.

“ Dám hoài nghi bản lĩnh của cha ngươi!” Một chưởng thật mạnh quát về hướng cái ót nho nhỏ, đánh cho đầu của tiểu nam hài cơ hồ bị ngập trong dược thủy. “ Dù sao ngươi nhớ kỹ cho ta, ngày sau nhớ đem trái tim của thê tử tương lai lừa đến tay, nếu không ngươi ngồi chờ độc sát vong thân đi, đừng trách ta không cảnh cáo ngươi!” Haiz, ông cũng không có muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh a!

Lại ăn một chưởng, tiểu nam hài càng nghĩ càng tức giận. Nếu không phải cái mạc danh kỳ diệu, nói cái gì cùng hắn có nhân duyên nữ tử, hắn cũng sẽ không từ bé liền bị hãm hại, mỗi ngày như là một khối thịt heo thượng đẳng bị đem đi hầm nấu.

Thật không hiểu nữ nhân kia là cái thứ gì? Có người độc ác đến độc chết tướng công tương lai sao? Được, nếu nàng bất nhân thì cũng đừng trách hắn bất nghĩa….

Âm thầm, tâm hồn mười tuổi nho nhỏ hạ một cái quyết định.

“ Cha, bản lĩnh hạ độc của cha có mạnh không?”

“ Cũng coi như có thể, hỏi cái này làm cái gì?” Những người học y đều phải đối với độc vật có hiểu biết nhất định, thậm chí so người dùng độc càng phải nắm rõ độc tính của độc vật, như thế mới có thể giúp bệnh nhân giải độc , đúng bệnh hốt thuốc. Huống chi, y thuật của ông siêu phàm, chế độc, tinh luyện độc dược đối với ông cũng không phải là việc khó, chính là cuộc đời này, ông cũng lười nghiên cứu ra thủ pháp hạ độc. Bất quá, sao tâm tư của tiểu tử này lại chuyển đến chỗ này? Hay là lại đang có mưu ma chước quỷ gì nữa?

Kỳ quái xem xét con liếc mắt một cái, ông khó hiểu chống cằm trầm tư.

“ Con quyết định!” Thật là một âm điệu dõng dạc.

“ Quyết định gì?” Không có hứng thú lắm đáp lời lắm, trong tay vẫn không ngừng quăng đủ loại kiểu dáng dược liệu quý hiếm vào bồn tắm.

“ Cha, con quyết đinh học hết bản lĩnh của cha, sau đó trở thành thiên hạ đệ nhất cao thủ sử dụng độc”

“ Nga? Kia thực chúc mừng ngươi! Sau đó đâu?” Tiểu tử này quyết tâm là kiên định, cho dù hắn không muốn học, làm lão tử cũng phải cứng rắn đem một thân tuyệt học nhét vào cái đầu trống trơn của hắn! Bất quá hỗn tiểu tử này làm gì muốn trở thành cao thủ dùng độc? Làm một vị thần y cho người đời kính ngưỡng không phải uy phong hơn sao?

“ Sau đó, con muốn đem cái kẻ mạc danh kỳ diệu kia muốn độc chết con độc chết trước. Cha, ngài cũng không cần phải lo lắng đến lúc lìa đời không có người để tang, cái này kêu là “ Tiên hạ thủ vi cường”.

Xem! Hắn thật hiếu thuận a, thật muốn vì sự thông minh cơ trí của mình vỗ tay trầm trồ khen ngợi.

“ Ngươi,…. Ngươi……ngươi nói vô nghĩa cái gì?”Namtử trợn tròn mắt. Tiểu tử này có biết được chính mình đang nói cái gì sao? Hắn tính trước khi mình bị độc chết trước, độc chết nương tử tương lai của chính mình?

“ Cha, lòng con đã quyết ý, ngài đừng khuyên con nữa!” Thật thận trọng gật gật đầu, gương mặt trẻ con nhưng lại tràn ngập thần thái kiên quyết không thể cứu vãn, có vẻ đột ngột mà buồn cười.

“ Ta nói con a, chỉ cần con cướp được trái tim của nương tử tương lai, nó liền luyến tiếc độc chết ngươi, mọi chuyện cũng không đến mức tệ như vậy…….” Khuôn mặt tươi cười đầy nước miếng, ý đồ đả động chân tình, ngăn cơn sóng dữ! Ông cũng không muốn vì bảo toàn con mà lại không có con dâu a!

“ Người không vì mình, trời tru đất diệt!” Tiểu nam hài không chút nào bị đả động. Không có đạo lý chỉ có hắn bị hạ độc, nếu muốn độc, vậy thì cũng nhau độc, xem ai sẽ bị độc chết trước!

“ Ngươi….. ngươi”Namtử cứng họng, sợ tới mức không nói gì được nữa!

Ô ….. Ông rốt cuộc sinh như thế nào ra quái thai như vậy? Đột nhiên trong đầu hiện lên hình ảnh con và con dâu hai người tàn sát lẫn nhau, dọa ông nhất thời đổ ra một phen mồ hôi lạnh……

“ Ha…. Ha” Nghĩ ra biện pháp giải quyết thủ phạm khiến hắn những năm gần đây chịu nhiều cực khổ, tiểu nam hài mừng rỡ mặt mày hớn hở…..

“ Oa……. Cha, ngài khóc cái gì?”

“ Ô……. Con, cha cũng muốn có con dâu mà……”

“ Vậy ý của ngài là muốn con ngài chết oan uổng nha!” Hừ, chỉ biết hắn không phải con ruột của cha, cha đối xử với tỷ tỷ đã xuất giá có vẻ tốt hơn.

“ Cha không phải có ý tứ này……”

“ Vậy cha có ý tứ gì……?”

“ Cha, ngài đối xử với con trai ruột như vậy sao?” Thân hình cao gầy, dung mạo tuấn tú, Nguyệt Tinh Hồn năm nay mới vừa tròn hai mươi tuổi một tay giận dữ chỉ về phía bên trong Huyền Yên Cốc, một tay còn lại thì mãnh liệt xoa cái mông vẫn còn in lại dấu giày, có thể thấy được mới vừa rồi hắn là bị người ta một cước đạp ra khỏi cốc.

“ Không phải đã tự thể nghiệm rồi sao, còn nói nhiều như thế làm gì!”. Ở trong cửa cốc không thấy một bóng người, nhưng tiếng nói trào phúng trầm thấp giống như làn sóng từ bốn phương tám hướng ào đến, quanh quẩn ở trong núi rừng, nếu không phải người có tu vi nội công thâm hậu thì không thể nào đạt đến cảnh giới này.

Cha như thế nào luôn thích hiện ra như vậy, nơi này cũng không có người khác, ông ấy cố ý giả vờ huyền ảo là muốn cho ai xem đây!

Âm thầm kéo kéo khóe miệng, Nguyệt Tinh Hồn hai tay chống hông, hít sâu một hơi, giống như đòi nợ rống to một tiếng “ Nếu muốn đuổi con ra khỏi cốc, vậy thì lấy bạc đến”. Hay nói giỡn, rời khỏi nhà ra bên ngoài như thế nào không có chút tiền tài? Thân thể hắn thế nhưng được nuông chiều thật sự, không chịu nổi ăn sương nằm gió đâu!

Im lặng một lúc lâu, nam nhân ở trong cốc đang lo lắng có nên ra tay đem quỷ đòi nợ ở ngoài cửa cốc bóp chết hay không. Miễn cưỡng áp chế cỗ ác khí trong ngực,giọng nam trầm thấp rốt cuộc cũng mở miệng, cùng với một tay nãi nhỏ bắn mạnh ra ngoài.

“ Những thứ kia đủ cho ngươi chi tiêu rồi đó! Nhớ kỹ, ta còn muốn có đứa con dâu, ngươi đừng xằng bậy cho ta”. Dừng giọng một chút, mau chóng nói bổ sung thêm “ Bên trong còn có các thứ đan dược ta đã chuẩn bị tốt cho ngươi, ngươi đừng đánh mất chúng, cha ngươi cũng không có hưng trí nhặt xác cho ngươi”.

Phi phi phi! Đã biết người cha kia của hắn há mồm cũng không nói ra gì lời hay được, còn chưa bước ra khỏi cổng chính một bước, đã bắt đầu rủa xả hắn rồi!

Nhe răng trợn mắt làm mặt quỷ kháng nghị, Nguyệt Tinh Hồn không chút nào để ý lực đạo mạnh mẽ của bóng đen nghênh diện mà tới, tiện tay tiếp được tay nãi nhỏ, kích động mở ra xem kỹ, quả nhiên bên trong có hơn mười cái bình sứ màu sắc hoa văn xinh đẹp tinh xảo đủ loại to nhỏ, trừ những thứ này ra, bên cạnh còn có một cái hà bao thêu hình long phượng, vừa nhìn đã biết là do mẫu thân ôn nhu, xinh đẹp của hắn cẩn thận thêu từng đường kim mũi chỉ.

Vui vẻ mở hà bao ra, chỉ thấy bên trong nhét đầy vàng lá màu vàng kim quang xán lạng, ha ha…. Tha hồ cho hắn tiêu xài!

“ Hắc hắc….. Con đi rồi đây!” Nếu này nọ đã tới tay, cũng là thời điểm nên đi rồi! Nguyệt Tinh Hồn vừa dứt lời, thân hình hóa thành một đạo tia chớp hướng về sơn đạo phương xa vọt tới, trong chớp mắt đã biến mất vô tung vô ảnh.

Vào lúc này, ở ngoài cửa cốc, một đôi vợ chồng trung niên dựa vào nhau lặng lẽ hiện thân, giật mình ngóng nhìn phương hướng con đột nhiên rời đi………

“ Chàng nói tiểu Tinh Hồn hắn có thể hay không…….” Vẻ mặt Thu Nhược Thủy khó nén lo âu.

“ Hư” Nhẹ nhàng cắt đứt lời nói còn chưa dứt của ái thê, Nguyệt Ngân Lam trấn an cười nói: “ Lấy tính tình của tiểu Tinh Hồn như vậy, rất khó khiến cho người ta không thích hắn, chúng ta nên tin tưởng hắn mới đúng”. Chỉ mong vị cô nương định mệnh kia đối với con có hảo cảm, nếu không tiểu Tinh Hồn lần này đi có thể không trở về được? Chỉ mong là…..

“ Vâng” Hiểu được trượng phu cũng đã cố gắng hết sức, Thu Nhược Thủy cười không nổi, lặng lẽ cầm bàn tay lớn làm cho người ta yên tâm của người bên gối, ý đồ cho chính mình một chút lòng tin.

Tựa hồ hiểu được tâm tư của bà, Nguyệt Ngân Lam đem người ôm chặt vào lòng. “ Không có việc gì! Sẽ không có việc gì…..”

Giống như lời cầu khẩn thì thào nói nhỏ phiêu tán ở trong gió sớm của núi rừng, quanh quẩn không thôi trong từng khe núi.

Ùn ùn tuyết trắng bao trùm lên đỉnh núi, gió lạnh thấu xương cùng với những bông tuyết không lưu tình chút nào hỗn loạn trút xuống, tầng tầng tuyết đọng như là không ngừng thêm bộ áo mới, trong thời tiết ác liệt, cơ hồ không tìm thấy hơi thở của sinh vật…..

Chậm rãi đi vào trong vẻ hiểm trở hắc ám của vùng núi, tựa hồ không để ý đến sự quấy nhiễu mạnh mẽ của gió tuyết, lấy bộ pháp ( bước đi) thản nhiên đi vào trong vùng tuyết đọng tới tận đầu gối, dấu chân lại lún chưa đầy một tấc.

“ A….” A ra một ngụm khói trắng, vô cảm trước gió lạnh thấu xương, vẫn như trước là một thân áo ngắn vải thô nhẹ mỏng của mùa hè , tâm tình của Nguyệt Tinh Hồn rất tốt trong cảnh tuyết rơi, cười đến rất tự đắc “ Hắc hắc….. cha nói cái gì sau khi xuất cốc cái cô nương nào hạ độc đối với ta đầu tiên thì đó chính là chân mệnh thiên nữ của ta, hừ hừ……. thiếu gia ta sẽ không tin tưởng ở nơi Bạch Phát Sơn này sẽ có cô nương gì, huống chi vẫn là một cái biết hạ độc.”

Nói rõ ràng trước nha, hắn cũng không phải sợ nữ nhân kia mới trốn đến chỗ này, đến Bạch Phát Sơn chủ yếu là muốn tìm một gốc cây nếu có thể chế dược thì đem người cải tử hồi sinh, mà nếu dùng nó để luyện độc thì sẽ luyện ra loại độc trong nháy mắt sẽ đưa người vào chỗ chết, gốc cây đó chính là thiên hạ kỳ hoa…… Ngân Diệp Tuyết Lan.

Lúc trước từng nghe cha nhắc tới loại hoa độc đáo này, bởi vậy chuyện thứ nhất khi xuất cốc lần này, đó chính là đến đây làm một tên ‘ hái hoa tặc’, dù sao tính xuống tay độc chết cái nữ tử nghe nói cùng hắn có nhân duyên kia, nên không làm phong phú thêm gia sản của chính mình thì coi sao được? tuy rằng những năm gần đây, hắn cũng nghiên cứu phát triển không ít độc dược đến ngay cả cha hắn cũng phải tán thưởng không thôi, tựa hồ cũng không tất yếu phải thêm vào Ngân Diệp Tuyết Lan cho đủ số. Nhưng dù sao cũng nhàn rỗi, có rảnh thì vì chính mình thêm chút cất chứa cũng đâu có sao, dù sao phòng họa trước cũng đúng!

Suy nghĩ không ngừng chuyển động, thân hình mạnh mẽ cũng không ngừng nghỉ, ở trong cuồng phong gió thổi nhanh chóng bay vú di động, không lâu sau, một tòa tuấn hiểm tuyệt luân kỳ phong vách đá hiển hiện rõ ràng.

Dậm chân dừng ở trước ngọn núi, ngẩng đầu nheo lại mắt đánh giá chỗ ngồi này bóng loáng như gương, vách tường treo chặt hẹp đến chim bay khó lọt, con ngươi đảo tới đảo lui như đang tìm kiếm thứ gì. Bỗng dưng, hắn dương môi nở nụ cười…….

Tìm được rồi, chính là nó!

Nguyệt Tinh Hồn cười nhìn vào thứ nổi bật trên vách đá, một gốc cây nụ hoa tuyết lan cơ hồ muốn cùng màu tuyết trắng nham của vách tường hòa hợp nhất thể, tâm tình Nguyệt Tinh Hồn không khỏi chấn động. Ngân Diệp Tuyết Lan này đúng như tên gọi của nó, ngay cả lá cây cũng sinh thành màu ngân bạch, nếu không phải người có nhãn lực hơn người, muốn ngay tại đây trong thời tiết ác liệt này phát hiện ra tung tích của nó, có thể nói là khó hơn lên trời.

Tuy rằng Tuyết lan này tìm thì tìm được rồi, thế nhưng xem bộ dáng kia, còn phải chờ đến nụ hoa nở rộ, mới phát huy hết dược tính, đại khái phải đợi thêm ước chừng hai, ba ngày nữa, vậy thì phải ở tại vùng núi hoang vu nghèo nàn này thêm một ít thời gian.

Hiểu được chính mình tạm thời không thể rời khỏi Bạch Phát Sơn, nhàn rỗi không chịu nổi hắn không ngừng có những toan tính quái quỷ trong đầu, suy nghĩ xem ở nơi băng thiên địa tuyết nhỏ nhoi này còn có cái gì vui để cho hắn giết thời gian…….

Chỉ chốc lát sau, con ngươi đen của Nguyệt Tinh Hồn rực sáng, hưng phấn nở nụ cười, ở phong tuyết mãnh liệt biểu diễn: đáy lòng nghĩ rằng: không biết rằng ở trong bạo phong tuyết lạnh tắm lộ thiên sẽ là cái gì tư vị?

Trên con sông có tảng đá nhô cao, trên đá còn có hai tuyến phun nước, mức nóng có chút sôi…….. đây là ‘ Bạch Sơn thiên trì nhớ’ trong một quyển sách có ghi lại, nói rõ ở Bạch Phát Sơn có ôn tuyền.

“ Qủa thật trong sách không có gạt người!” Nhìn nhiệt khí màu trắng bốc hơi giữa sơn cốc, Nguyệt Tinh Hồn không khỏi vì chính mình tự mình nghiệm chứng lời nói trong sách mà cười khẽ, âm thầm vui mừng vì bản thân mình không đi một chuyến tay không.

Dõi mắt khắp nơi mới có thể tìm được, ôn tuyền trong cốc không ngừng trào ra, bởi vì đã trải qua vật chất lưu hóa hàm chứa ở trong nước, tạo thành vách tường màu nham trong sơn cốc đều bị nhuộm thành ánh sáng màu vàng lục, dưới sự phụ trợ của bốn phía tuyết trắng trong suốt, thoáng như tiên cảnh hư ảo. Mà những nước suối đạt điểm sôi khi chảy vào đất tuyết, một hai hợp lại tích thành hai nơi thành trì vững chắc, cách xa nhau khoảng chừng một trượng. Khói trắng tạo thành từ hai nơi thành trì vững chắc, có thể đơn giản phán đoán ra cái thành trì thứ nhất độ ấm chắc chắn hơi cao, vì nước suối trong vách núi trào ra, cơ hồ lập tức tụ lại như thế, nhiệt độ này đây rất nóng người, người bình thường là không thể ngâm. Còn về cái thành trì thứ hai chắn chắn là sau khi nước suối chảy đầy vào trong cái thành trì thứ nhất mới chuyển sang chảy xuống đất, trên diện rộng nhiệt độ đã giảm bớt. Là nơi quen thuộc trong núi mà đám thợ săn sau khi săn con mồi cả một ngày, sẽ đến nơi này tắm rửa, là một nơi lý tưởng để tiêu trừ mệt mỏi.

Mắt thấy hơi nước ở ôn tuyền nhiệt trì( a này tắm bên thành trì thứ nhất nha!) không ngừng dụ hoặc hắn, Nguyệt Tinh Hồn sảng khoái vui mừng kêu lên, ngay cả xiêm y cũng không kịp cởi, nhưng lại nhanh chóng nhảy vào ao nước trong ôn tuyền có điểm sôi, đủ để làm phỏng người. Mà làm người ta thấy thần kì nhất là, hắn chẳng những không bị phỏng chết, mà vẻ mặt còn thảnh thơi huýt sáo, tự đắc múc nước bắt đầu nghịch ngợm.

“ A….. thật sự là thoải mái a!” Hắn sảng khoái nhắm mắt lại, hưởng thụ thân thể được ngâm trong nước nóng bỏng, trên mặt thì có bông tuyết lạnh lẽo phiêu phiêu rơi xuống, song song cảm thụ, trên miệng còn nói cảm thấy chưa đủ. Hai dòng nước suối nóng thì nóng, bất quá cũng không đã nghiền bằng dược tắm đến phỏng người của lão cha.

Oán giận thì oán giận, nhưng thật ra hắn vẫn chơi rất tận hứng, không bao lâu chỉ hắn thấy hụp đầu vào trong nước suối nóng bỏng, một hồi lâu sau cũng chưa thấy trồi lên mặt nước, một khắc sau trôi qua, trong ôn tuyền thành trì vững chắc ở mặt ngoài vẫn chỉ có khói trắng bốc lên, bình tĩnh trong vắt như gương, thật khiến người hoài nghi ở dưới đáy nước không thật sự là có người hay không ẩn náu trong đó, càng khiến người hoài nghi là hắn có khả năng chết chìm ở bên trong…..

Mà , xa xa có chuỗi tiếng bước chân nhẹ nhàng đến gần, không lâu sau, một bóng hình xinh đẹp, màu đỏ tươi chói mắt đi tới chỗ thành trì vững chắc hơi thấp thứ hai.

Chỉ thấy một vị cô nương khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, thân hình kiều diễm tinh tế, dung nhan diễm lệ tuyệt sắc bức người đứng bên cạnh ôn tuyền thành trì vững chắc, hơi nước dày đặc sương trắng làm nổi bật lên nàng như tiên nữ hạ phàm, chính là đôi mắt hạnh kia lại có vẻ thông minh giảo hoạt cùng với bao hàm rất nhiều tà khí, nhưng vẫn không phá hoại khí chất tiên linh kia, lại thêm phần linh động hoạt bát, cảm giác thân thiết tựa như cô hàng xóm thích trò đùa dai trêu cợt người khác.

Nhìn nước nóng hôi hổi trước mắt, như đang ôn nhu gọi mời nàng, Dương Diễm Ca chớp chớp mắt hạnh, cố kỵ nhìn quanh bốn phía, vẫn như cũ là một mảnh ngân bạch, một thế giới không tiếng động, tại đây dưới loại thời tiết này, ngay cả chim chóc cũng phải dời hang ổ, huống chi là đám thợ săn đến đây.

Kết luận không có người khác ở đây, nàng thoải mái cười, tay ngọc nhấc lên, hồng y như mây đỏ phiêu phiêu rơi xuống đất, giống như hoa hồng kiều diễm nở rộ trên nền tuyết. Đợi cởi hết quần áo, gót sen chân ngọc mới chậm rãi bước vào trong ôn tuyền, làm cho nóng ấm bốn phía an ủi chính mình, trấn an thân thể mỏi mệt của mình vì mấy ngày nay đi trên đất tuyết….

“ Rầm” Một trận tiếng phá nước kinh thiên động địa vang lên, Nguyệt Tinh Hồn bỗng nhiên trồi lên mặt nước, đang muốn thanh cổ họng cười to, thầm thoải mái vì công lực nín thở đã thăng thêm một bậc….

“ A………..” Tiếng thét chói tai kinh thiên địa quỷ thần cắt qua phía chân trời, thiếu chút nữa dẫn phát ra tuyết lở. “ Đăng đồ tử a….” Dương Diễm Ca kinh sợ hét lên, thân mình trầm xuống đem chính mình hoàn toàn giấu vào trong nước. Nàng vạn vạn cũng không dự đoán được nơi này còn có người khác, thế nhưng lại là một cái nam tử.

Đăng đồ tử? ở nơi nào? Rõ ràng ở đây chỉ có một mình hắn, khi nào lại toát ra thanh âm của cô nương? Tiếng cười sang sảng đến miệng bị nghẹn lại, Nguyệt Tinh Hồn muốn không rõ ràng trạng huống lắm nên quay đầu nhìn chung quanh xem,rốt cuộc ở một cái ao khác cách mấy trượng, tìm được rồi cái kia cô nương mới kêu đăng đồ tử, sắc mặt còn tràn đầy vẻ giận dữ và xấu hổ đang nhìn chằm chằm chính mình.

“ Đăng đồ tử là chỉ ta?” Đầu dại ra cuối cùng cũng hồi phục, Nguyệt Tinh Hồn không dám tin chỉ vào chính mình, xem vẻ mặt cô nương kia như là hận không móc tròng mắt của hắn ra, đại khái cũng không thoát được quan hệ rồi!

“ Chính là ngươi! Ngươi ……. Ngươi này sắc phôi, còn xem cái gì!” Vừa thấy ánh mắt của hắn trợn to, một chút cũng không có ý tứ lảng tránh, Dương Diễm Ca vừa xấu hổ lại vừa giận dữ, mở miệng ra liền nhịn không được mắng chửi một chút.

Cô nương này có lầm không a! Hắn lớn lên có chỗ nào giống sắc phôi? Còn nữa, còn nữa, nàng có điểm nào làm cho người ta muốn sắc? tuy rằng nhìn kỹ cũng không tệ lắm, bộ dạng là tú lệ dung mạo, xinh đẹp hơn người, nhưng mẫu thân và lão tỷ của hắn tư sắc cũng là ít người có thể bì kịp, hắn nhìn từ nhỏ đến lớn, đối với sắc đẹp đã sớm chai lỳ rồi, tiểu cô nương này cũng không khỏi quá coi trọng chính mình đi!

Lão đại hắn khó chịu vì mình khi khổng khi không bị chửi oan, trách giận, Nguyệt Tinh Hồn nổi máu nóng lên, lời nói có vẻ ác độc “ Cũng thật là kỳ lạ, cô không xem ta làm sao biết ta xem cô, không chừng sắc phôi này là nói cô mới đúng.”

Này này này……. Nam nhân này sao lại có thể không phẩm ( phẩm chất) lại không phong độ như thế? Loại lời nói này mà hắn cũng nói ra miệng được. “ Ngươi, ngươi không kiểm điểm, núp ở nơi đây nhìn lén thân mình trong sạch của cô nương gia, còn đổ thừa ngược lại cho người khác, ngươi ngươi ngươi…….” Tức giận công tâm, trong lúc nhất thời bị kích động đến lời nói mắng chửi người đều quên sạch.

Gì? Nàng nói cái rắm chó gì thế kia? vì sao nói hắn núp ở chỗ này nhìn lén thân mình cô nương gia? Phiền toái nàng phải đi làm rõ ràng trước, nơi này là hắn đến trước nha! Ngậm máu phun người cũng không phải phun như vậy, muốn phun cũng phải phun sao cho hợp lý chút được không!

Quên đi, quên đi! Cha mẹ cùng với lão tỷ có dạy, đối đãi với cô nương gia cần phải dễ dàng tha thứ, khách khí chút, coi như gặp phải cái bà điên, do bản thân không hay ho xui xẻo đi!

Tính tình của Nguyệt Tinh Hồn nào giờ vẫn hay kì dị hay thay đổi, không theo khuôn mẫu, chỉ thấy lộ vẻ khuất nhục hy sinh sắc tướng, đột nhiên mở vạt áo ướt sũng trước ngực mình ra. “ Này, lồng ngực vĩ ngạn của ta cũng để cho cô nhìn đây, huề nhau đi!” Haiz, thật sự là ủy khuất cực độ, căn bản là không nhìn thấy một tấc da thịt từ nào từ dưới cổ trở xuống của đối phương, vậy mà chính mình lại cho người ta nhìn đã mắt, rất uất ức. ( chết cười với a này, a này tự kỷ ghê!^^)

“ Oa………” Lại là tiếng thét chói tai liên tục cất cao, chấn động vách đá lăn xuống từng khối tuyết. “ Ngươi không biết xấu hổ, ai……. Ai muốn xem ngươi……..” Mười ngón tay mềm nhanh chóng che lại mắt hạnh, cái miệng nhỏ nhắn đỏ bừng không ngừng nũng nịu nói: “ Còn không mau mặc xiêm y vào! Không biết xấu hổ! không biết xấu hổ……….”

Như thế nào? Không thích a? Cực phẩm nha! Lão cha cũng chưa được vạm vỡ như hắn đâu, thật không biết thưởng thức mà! Nguyệt Tinh Hồn sống lâu trong sơn dã, ở trong Huyền Yên Cốc bọn tỳ nữ đều là lớn hơn hắn một bó tuổi, nào có cơ hội tiếp xúc với cô nương trẻ tuổi, đối với tâm tư ngượng ngùng của cô nương trẻ tuổi đương nhiên là không thể nắm lấy.

“ Mặc vào thì mặc vào, bất quá, cũng phiền toái cô cũng không kêu nữa được không… vì tánh mạng của hai người chúng ta suy nghĩ”.Kéo lại vạt áo, hắn ngoáy ngoáy lỗ tai, có chút không chịu nổi ma âm thấu não.

Xuyên thấu qua khe hở của bàn tay nhìn lại, thấy hắn quả nhiên đã mặc xong quần áo rồi, Dương Diễm Ca thế này mới buông tay ra, đè nén cơn tức hỏi: “ Bổn cô nương thích la to thì la to, cái này với tánh mạng của hai người chúng ta có cái gì liên hệ?”

“ Ta sợ tuyết lở a!” Chậc, nâng lực lĩnh hội của cô nương này thật kém, còn phải nhờ người thuyết minh lại nhục nhã nàng thêm một lần.

Sửng sốt, cuối cùng nghe ra ẩn ý của hắn, Dương Diễm Ca vừa thẹn vừa giận, tức giận đến cơ hồ nói không thành câu. “ Ngươi, ngươi, ngươi…. Ngươi là ai? Kêu tên gì?” Có loại hãy xưng tên ra, nàng, Dương Diễm Ca sẽ nhớ kỹ.

“ Ta, ta, ta, ta vì sao muốn nói cho cô?” Rất là hiếu học, đem ngữ khí của nàng học được mười phần, quả thật đáng đánh đòn đến làm cho người ta ghét cay ghét đắng.

“ Ngươi…… ta muốn giết ngươi!” Cái này nàng là thật tức giận công tâm, nổi trận lôi đình, thậm chí không khống chế được lại thét chói tai, muốn một chưởng đập chết đăng đồ tử không biết xấu hổ trước mắt này.

“ Đến a! tại hạ thật hoan nghênh nha!” Nhìn nàng càng tức giận, hắn dường như càng vui vẻ, cười hớn hở, vẻ mặt bỡn cợt vẫy vẫy tay, ánh mắt bướng bỉnh quay tròn hướng tới hồng y ở trên tuyết đảo quanh, đoán ra nàng không có cái kia can đảm, dám trần truồng lõa thể đuổi giết người.

Dương Diễm Ca làm sao không biết, hận đến cơ hồ cắn nát một ngụm đầu lưỡi, âm thầm nắm chặt nắm tay đang đặt bên cạnh ao.

“ Đừng cho là ta không làm được! đến âm tào địa phủ, Diêm La vương nếu hỏi ngươi tại sao chết, coi như ngươi là quỷ hồ đồ đi!” Hừ, đừng trách nàng lòng dạ độc ác, muốn trách thì chỉ trách chính hắn không phẩm, chọc giận một người không nên dây vào. ( a đụng phải ổ kiến lửa rùi! Hic, nữ 9 lên sàn, nam 9 bắt đầu đấu tranh với vận mệnh bi thảm của bản thân!

Nguyệt Tinh Hồn ánh mắt sắc lại, ngay tại lúc trên tay nàng có động tác, liền đã cẩn thận chú ý lặng lẽ đề phòng, quả thật khi nàng vừa dứt lời, bàn tay mềm mại vận kình( dùng sức), một đoàn tuyết cầu hỗn loạn sắc bén xé gió bay hướng về phía trước mặt hắn ném tới, cũng may động tác hắn nhạy bén, khẽ nhấc tay liền hóa giải có thể thấy rõ hình dạng của bông tuyết.

Tuyết cầu tạp không trúng mục tiêu, ở bên cạnh ao ôn tuyền rơi xuống đất tán ra hơn mười khối, đại đa số đều tan ra, chỉ có một hai khối rơi vào trong ôn tuyền, nhanh chóng hòa tan vào trong nước suối.

“ Ha ha ha……… cái loại này lực đạo của cô cần phải thêm chút sức nha………” Nguyệt Tinh Hồn đắc ý cười to, vốn định trêu chọc thêm vài câu, nhưng khi thấy nàng chẳng những không buồn bực, ngược lại còn bắt đầu biến hóa tươi cười quỷ dị nên ngạc nhiên đình chỉ trêu chọc, theo tầm mắt của nàng cúi đầu xuống nhìn lại, đã thấy nước ôn tuyền mình đang tắm nhưng lại trong nháy mắt chuyển thành màu đen, không khỏi kinh hách hô to: “ Cô dùng độc!” Xong rồi! Nàng khi nào thì ra tay! Hắn thế nhưng lại sơ sẩy như vậy! Trí mạng đen như mực kia lủi nhiễm quá nhanh, từ tứ chi bách hải một đường đi thẳng đến mặt, da đầu, trong nháy mắt cả người màu da của hắn liền hiển nhiên biến thành màu đen, trạng thái thật đáng sợ.

Nguyệt Tinh Hồn chỉ cảm thấy một trận tê dại, trước mắt lập tức tối sầm lại, cái gì cũng không kịp nghĩ liền lâm vào hôn mê, may mà hắn nguyên bản liền tựa vào bên cạnh ao, này vừa hôn mê ngã xuống đất, cũng chỉ có thân mình đắm chìm vào trong nước, còn đỉnh đầu đen thùi dọa người thì tựa ở trên tuyết, tránh được vận mệnh bi thảm cho dù không bị độc chết cũng có khả năng bị chết chìm ở trong nước.

“ Hừ! ngươi này đăng đồ tử lén nhìn thân mình trong sạch của cô nương gia, chết xứng đáng!” Lạnh lùng hừ một tiếng, tựa hồ đã định liệu trước hắn không thể tránh khỏi độc thủ của mình, khẳng định đã sớm tắt thở, Dương Diễm Ca tự mình đứng dậy mặc y phục, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn liếc mắt một cái liền thải nhẹ bước chân, ở trong bông tuyết phiêu phiêu rời đi.

Bông tuyết vẫn như cũ bay tán loạn, hơi tràn ngập trong sơn cốc, tựa như tử thi chưa từng động đậy một chút, tùy ý để nhiều điểm bông tuyết bao trùm lấy hắn, chính là bay xuống chưa từng đọng lại ở trên mũi, hơi thở ấm áp thong thả đem tuyết đọng hòa tan, có thể nhìn ra biết được hắn vẫn chưa chết…….

Lạnh quá…….. nhưng mà cũng nóng quá……….. rốt cuộc là như thế nào……

“ Đây rốt cuộc là thời tiết quỷ gì thế này!” Nguyệt Tinh Hồn đột nhiên chuyển tỉnh, buồn bực rống to.

Hắn mạnh mẽ đứng dậy, phủi đi băng tuyết bám trên mặt và cổ, mắt thấy chính mình ngâm ở trong nước, đình trệ suy nghĩ dần dần khôi phục……. Khó trách hắn cảm thấy vừa lạnh vừa nóng, đầu thì bị băng tuyết phủ đầy, thân mình thì lại ngâm ở trong ôn tuyền, không nóng không lạnh mới là kỳ quái…….. đúng rồi! cô nương kia………

Bỗng nhiên nhớ lại đắc tội đầu sỏ gây cho mình kết cục này, Nguyệt Tinh Hồn cảnh giác, bằng tốc độ nhanh nhất rời khỏi mặt nước quay đầu tìm xung quanh, cũng không thấy nàng để lại bất kỳ dấu vết gì. Theo từ trước lúc hắn hôn mê là thời tiết phong tuyết ác liệt này dĩ nhiên biến mất vô tung, hiện tại chỉ còn thời tiết tốt trong sáng đến phán định, có lẽ là đã qua hai ngày thời gian có thừa.

Nghĩ đến đây, hắn nhịn không được muốn thở dài, tục ngữ nói: ‘ Là phúc không phải họa, là họa tránh không khỏi!’ Vạn vạn không dự đoán được tại nơi chim không ở này lại vẫn bị hạ độc, chẳng lẽ cô nương kia là của hắn…….. Haiz, nếu như quẻ bói của lão cha không có lầm thì tám chín phần mười đúng là như thế.

Bất quá, nữ nhân kia ra tay thật đúng là độc ác! Hắn từ nhỏ đã bị lão cha vô nhân đạo dùng ‘ Nấu thịt người’ đại pháp mỗi ngày hầu hạ, thân thể sớm có tính kháng độc, độc dược tầm thường đối với hắn mà nói giống như gãi không đúng chỗ ngứa, căn bản là không đến nơi đến chốn, độc vật lợi hại một chút thì làm cho hắn hôn mê vài canh giờ, máu trong cơ thể sẽ tự động bài trừ độc tố ra bên ngoài cơ thể, nhưng lần này hắn hôn mê hai ba ngày mới có biện pháp đem độc tính bài trừ ra bên ngoài, có thể thấy loại độc mà nữ nhân này hạ rất là lợi hại, nếu là người bình thường có khả năng đã sớm gặp Diêm Vương rồi………may mắn, may mắn hắn có cái thân cha ‘ Dụng tâm lương khổ’, ha ha…. Ngày sau trở về nhìn thấy phụ thân nhất định phải cho ông một cái ôm hôn trước rồi nói sau.

Lần đầu tiên giao thủ, xem như hắn rơi xuống thế hạ phong, nếu quẻ tượng của lão cha thật sự linh nghiệm như vậy, tin tưởng tương lai không lâu nữa, bọn họ hẳn là còn có thể gặp lại, về phần lần giao thủ tới, nên đến phiên hắn phản kích! Nguyệt Tinh Hồn bất hảo cười: Trong lòng chưa bao giờ quên ý nguyện vĩ đại đã từng lập.

Rốt cuộc là ai sẽ độc chết ai đây? Để cho ông trời quyết định đi!

Vận công đem quần áo trên người hong khô, giây lát sau hóa thành một đạo sao chớp, hướng về một tòa cao phong phương xa lao đi. Hắc hắc……. hắn cũng không quên đóa Ngân Diệp Tuyết Lan kia, dù sao đây là mục đích chủ yếu hắn tới đây a!

Vài cái bay vút thả người, đi tới dưới ngọn núi hưng phấn ngẩng đầu nhìn lại…

Á…… Sét đánh ngang tai a! Ngân, Ngân Diệp Tuyết Lan vì sao biến mất vô tung vô ảnh? Mới có mấy ngày ngắn ngủi, rốt cuộc là sẽ có ai đến đây đem nguyên cả gốc cây lấy ra, ngay cả miếng rễ cây cũng không chịu để lại cho hắn?

Khuôn mặt tuấn tú của Nguyệt Tinh Hồn nhăn nhó khóc tang, hận nguyền rủa liên tục… đột nhiên, trong óc hiện ra khuôn mặt tươi cười….. Chẳng lẽ là chuyện tốt do nữ nhân kia làm? Khẳng định là không sai được! Nơi ngay cả chim không ở này, trừ bỏ hắn cùng với nữ nhân kia, cũng chưa từng thấy qua những người khác, huống hồ cũng chỉ có nàng tinh thông dụng độc, mới biết được Ngân Diệp Tuyết Lan tồn tại, nên sẽ ở loại mùa này đến đây, mục đích cùng với hắn giống nhau.

“ Mối hận đoạt hoa, thù này kết chắc rồi!” Vô cùng đau đớn hướng lên trời khóc thảm “ Cô nhớ kỹ cho ta, sẽ có một ngày ta cho cô nếm thử mỗi ngày bị coi như là thịt lợn đem ra nấu là cái tư vị gì, để cho cô cũng phải chịu cái đau của ta!” Ô…… ngàn dặm xa xôi mà đến nay lại thành công dã tràng a……….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.