Mạnh Thâm dùng tư thế khom lưng quay đầu có độ khó cao này xem xét số thỏi vàng ở trên giường, hai mắt tỏa sáng, "Thỏi vàng của cậu chất lượng tốt quá, có thể bán cho tôi hai cái không?"
Quỳnh Nhân: "..."
Cậu cuối cùng cũng nhớ ra mặt mũi người này giống ai rồi, Hắc vô thường này thực sự không khác gì phiên bản nâng cấp đường đường chính khí, cơ bắp rắn rỏi hơn của Thanh Hành.
"Thanh Hành là gì của anh?"
"Nó là em trai ngốc của tôi." Mạnh Thâm bật cười, "Tôi tên là Mạnh Thâm, là một vô thường sống."
Sống!
Nói vậy mật độ ma trong phòng này chỉ có 25% thôi, là mật độ ma thấp nhất trong số những lần cậu gặp phải từ trước đến nay.
Quỳnh Nhân cảm thấy mình vẫn có thể. Quả nhiên, mấy chuyện gặp ma gặp quỷ như này, cũng cần thiết phải được tôi luyện.
*
Ông lão kia tên là Lâm Xuân Sinh, là chủ nhân ban đầu của khu cắm trại này, ông ấy có xây mấy trạm quan sát để bảo vệ chim ở đây.
Bản thân ông cũng là một người thích chim sóc, cho nên ngoại trừ đi tuần rừng và bảo vệ chim ra thì trạm giám sát của ông thỉnh thoảng cũng sẽ cung cấp địa điểm quan sát cho một số học giả chuyên nghiên cứu về chim.
Vì bảo vệ môi trường sống hoang dã của chim chóc, Lâm Xuân Sinh tự mình trồng rừng không tính, còn cố ý trồng không ít cây ăn quả để cung cấp thức ăn cho các loài chim.
Ai ngờ ông vừa mới mất, khu quan sát bảo vệ chim đã lập tức bị con trai cải tạo thành khu cắm trại, kính viễn vọng và camera theo dõi mà ông dặn muốn mang đi quyên góp cũng bị bán sạch để lấy tiền.
Ông không thể yên tâm về đám chim chóc ở đây, cho nên mới năn nỉ Mạnh Thâm cho mình về nhìn qua một cái. Kết quả bị một giường toàn thỏi vàng của Quỳnh Nhân làm cho chói mắt, sinh lòng tham.
Quỳnh Nhân không ngờ được, người trộm thỏi vàng của cậu lại là một ông lão tốt bụng, yêu thiên nhiên.
"Nhưng mà trộm đồ là không đúng."
Lâm Xuân Sinh vô cùng xấu hổ, "Tôi nghe nói muốn đầu thai thì phải cho Diêm Vương tiền mua mạng, con trai một đồng cũng không đốt cho tôi, cho nên tôi mới hồ đồ."
Đang nói chuyện, máy theo dõi công tác trên người Mạnh Thâm một nhiên vang lên, còn là cuộc gọi video nữa, thiết bị dưới Địa Phủ bây giờ đã tân tiến thế này rồi cơ à?
"Alo, Mạnh nghe."
"Mạnh à, có chút vấn đề cần hỗ trợ gấp. Nhanh qua đây đi, nhớ đừng mang hồn phách nào theo, thứ kia hung dữ lắm, đừng để nó làm tổn thương hồn phách của người ta."
Quỳnh Nhân nghe bên kia có tiếng hự hạ ối á liên hồi, dường như còn có cả tiếng động vật đang gào rú nữa.
Mạnh Thâm ngắt kết nối trên máy theo dõi, tỏ vẻ khó xử: "Chuyện này phải làm thế nào đây? Bây giờ đưa Lâm Xuân Sinh quay lại cũng không kịp."
Anh ta chậm rãi quay người, Quỳnh Nhân cũng chậm rãi lùi về phía sau, lắc đầu nguầy nguậy: "Tôi thấy không được đâu."
Mạnh Thâm: "Tôi thấy được."
Anh ta tháo một đầu dây xích nhét nó vào tay Quỳnh Nhân, bản thân thì mò ra một cái dự bị khác.
"Giúp một chút đi mà. Mấy hôm trước tôi viết bài phân tích kỹ thuật nhảy cho cậu, lượt share lên đến hơn năm nghìn, lượng người xem cũng có hơn một triệu, sao cậu lại nỡ nhẫn tâm từ chối tôi cơ chứ, tôi chính là fan của cậu đấy."
Đậu!
Một câu đánh trúng ngay điểm yếu của Quỳnh Nhân.
Trong nháy mắt lúc Mạnh Thâm xuyên qua cửa rổ đi ra ngoài, Quỳnh Nhân còn đang cầm một đầu xích trong tay mà choáng váng, thì ngoài cửa đột nhiên truyền đến một giọng nam kinh ngạc.
"Trên giường của cậu là cái gì thế?"
Trần Duệ Trạch mắt chữ A mồm chữ O, trên mặt anh giai quay phim cầm camera đi theo sau cũng là biểu cảm "Hình như mấy cảnh mê tín phong kiến thế này không được phát".
Quỳnh Nhân lập tức bình tĩnh lại, ra vẻ tự nhiên: "Quà tặng."
Trần Duệ Trạch: "..."
Loại vật phẩm đặc thù dành cho cõi âm, chuyên dùng để viếng mồ mả này là muốn tặng cho ai? Nhớ đến hot search hai hôm trước của Quỳnh Nhân, anh ta thật sự không dám nghĩ nhiều thêm một tí ti nào cả.
Trần Duệ Trạch ban đầu cũng nghĩ đấy là do Văn Hóa Chân Thành mua bài PR thôi, nhưng bây giờ lại không dám chắc lắm.
Anh ta đành cắn răng hỏi: "Anh chuẩn bị đi làm đồ ăn sáng đây, cậu có muốn một phần không?"
Quỳnh Nhân vô cùng cảnh giác: "Salad ức gà với bông cải xanh ạ?"
Trần Duệ Trạch đưa lưng về phía ống kính, dáng vẻ trông rất ấm ức: "Mì Zha Jiang Mian."
Thiết lập tính cách của Trần Duệ Trạch là người biết nấu ăn, để tạo cơ hội cho anh ta trổ nghề đầu bếp, ê kíp chương trình cố ý sắp xếp một đoạn làm bữa sáng này, nhưng mà bản thân đầu bếp thì lại không có phần.
Thực sự quá là đáng thương, Quỳnh Nhân nghĩ là thấy khổ thay cho người này, khóe miệng chảy xuống nước mắt chân thành.
Sụp soạp.
"Vậy cho em hai phần đi."
Không tới nửa tiếng, trước mặt Quỳnh Nhân đã có hai bát mì sốt Zha Jiang Mian.
Tay nghề của Trần Duệ Trạch rất thành thạo, vừa nhìn là biết thực sự có tay nghề chứ không phải đặt thiết lập ra để làm màu. Bát mì được làm rất đầy đặn, đồ ăn kèm có củ cải đỏ, dưa chuột xanh, thêm nước tương màu nâu sáng nữa.
Nhìn thôi là đã thấy ngon rồi.
Quỳnh Nhân tranh thủ lúc camera quay sang ghi hình chỗ Trần Duệ Trạch thì treo Lâm Xuân Sinh lên cậy cột ở phòng khách, "Ông đừng chạy đấy nhé, chờ tìm được cơ hội, cháu đốt thỏi vàng cho ông."
Lâm Xuân Sinh vô cùng cảm động, khóc sướt mướt cám ơn liên mồm.
Trần Duệ Trạch chỉ ăn giả vờ trước ống kính một miếng xong là để xuống luôn, thành ra cả ba bát đều bị Quỳnh Nhân đánh chén sạch.
Chờ cậu ăn xong, hài lòng lau miệng, Trần Duệ Trạch mới nhìn cậu chằm chằm bằng ánh mắt vô cùng ai oán.
"Ăn ngon không?"
Quỳnh Nhân: "Em nói thế nào thì trong lòng anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn?"
Trần Duệ Trạch uống một ngụm nước nhỏ: "Anh đây chẳng lẽ còn không biết mì Zha Jiang Mian mình làm ngon thế nào à? Cậu cứ yên tâm mà khen đi."
Ánh mắt anh ta lúc nói vẫn cứ nhìn chăm chú vào chồng bát Quỳnh Nhân vừa ăn xong hãy còn để trên bàn, cậu sợ anh ta sẽ làm ra hành động gì đó khiến bản thân hối hận không kịp, bèn chu đáo cầm bát đi.
Trần Duệ Trạch nhìn theo bóng lưng của cậu, ánh mắt vô cùng đau xót.
Trợ lý mang bữa sáng thực sự của anh ta đến. Nhìn đến mấy con tôm luộc nước trắng, cùng các loại rau xanh, mặt anh ta cũng muốn tái theo.
Quỳnh Nhân loảng xoảng trong bếp một lúc, sau đó bưng ra một đĩa nước chấm nhỏ đi ra.
"Chấm cái này ăn đi, bên trong không bỏ muối đâu, chỉ cho có một ít tương nhạt thôi." Người đang giảm cân không chỉ phải ăn ít mà còn phải giảm bớt lượng muối ăn vào, nếu không rất dễ xảy ra tình trạng tích nước.
Bát nước chấm chua cay dậy mùi, Trần Duệ Trạch chấm tôm nõn vào, ăn thử một miếng, sau đó nước mắt lưng tròng nắm chặt tay Quỳnh Nhân: "Cậu chính là thiên sứ trong truyền thuyết đúng không?"
Anh ta ăn ào ào như người chết đói năm 45, vèo phát đánh bay bữa sáng của mình, sau đó xoa xoa bụng cảm thán: "Cái nghề diễn viên này đúng là không phải để con người làm mà, anh đây gầy teo như vậy rồi mà vẫn còn phải giảm cân, giảm thành da bọc xương mới phù hợp với hình tượng nhân vật."
"Nhân vật nào mà ác dữ vậy?" Quỳnh Nhân có chút ngạc nhiên.
Trần Duệ Trạch tắt mic đi, xích lại gần, nhỏ giọng nói: " Vai Trần Đào trong "Đào Hoa Phiến*."
*Chỗ này tôi để nguyên tên vì đây là một vở diễn Côn khúc nổi tiếng, tác giả của vở diễn này là Hồng Thượng Nhậm.
"Nhớ giữ bí mật đấy, anh còn chưa nhận được thông báo chính thức đâu."
"Đào Hoa Phiến" Quỳnh Nhân có nghe đến. Đây không phải vở Côn khúc [1] "Đào Hoa Phiến", mà là một quyển tiểu thuyết do Từ Phượng Quân viết. Lấy cảm hứng từ mối tình đồng tính của diễn viên Côn khúc Trần Đào cùng ca sĩ Tống Vân Thành để viết nên, nói đến những chuyện vui buồn trong giới giải trí của thế kỷ trước.
Trong đó cả hai nhân vật chính đều có nguyên mẫu đời thật, nguyên mẫu của Trần Đào là diễn viên Côn khúc đã thoái ẩn Từ Lê, còn nguyên mẫu của Tống Vân Thành là ca sĩ quá cố Kim Tuyết Thành.
Bởi vì Từ Lê cùng Từ Phượng Quân có cùng họ nên không ít người suy đoán, Từ Phượng Quân chính là bút danh, hoặc là người thân của Từ Lê, chỉ có như vậy mới có thể hiểu rõ những chuyện lớn bé giữa hai người kia đến thế.
Quỳnh Nhân: "Em có đọc qua nguyên tác rồi, chỉ cần trong lúc quay chụp không gặp vấn đề gì thì nhất định sẽ là một tác phẩm kinh điển, vì nó mà giảm béo cũng rất đáng giá."
Nhờ chén nước chấm kia, Trần Duệ Trạch bây giờ đã quy Quỳnh Nhân vào phe người mình, thành thật nói: "Anh cũng muốn nhờ nó lấy thưởng, đạo diễn là Trương Hạo, biên kịch là biên kịch Hồ, hiện giờ vẫn còn nhiều nhân vật đang chọn vai lắm, cậu có muốn đi thử vai không, anh giúp cậu liên hệ."
Trương Hạo là đạo diễn nổi tiếng số một, phim làm ra luôn đảm bảo được cả tính nghệ thuật và tính thương mại. Tuổi lại còn trẻ, năm nay mới có ba mươi hai.
Điểm Quỳnh Nhân thích nhất ở người này chính là, đối phương có địa vị cao nhưng luôn nguyện ý dùng phương pháp thân thiết nhất để giao lưu với khán giả, không có yêu cầu cao với người xem. Anh ta chỉ đơn giản kể lại câu chuyện qua những thước phim, cách làm này có vẻ lạc lõng giữa những đạo diễn phim nghệ thuật khác.
Biên kịch Hồ tên đầy đủ là Hồ Lan Lan, cũng là biên kịch nổi danh số một trong ngành, giải thưởng lớn nhỏ dành cho biên kịch trong và ngoài nước đều đã lấy được. So sánh với những biên kịch khác có địa vị không cao ở trong nước, có thể nói bà là Võ Tắc Thiên trong giới biên kịch.
Thành viên nòng cốt cùng nhân vật đỉnh chóp như vậy, không biết bao nhiều người chen nhau vỡ đầu muốn giành được một vai. Có thể tiết lộ tin tức này cho cậu, chứng tỏ Trần Duệ Trạch đã coi cậu là bạn.
"Cám ơn anh, nhưng mà em chả biết tí gì về đóng phim hết, bộ phim này có đội ngũ tốt như vậy, em không nên đi phá hoại thành tựu nghệ thuật của mọi người thì hơn."
Trần Duệ Trạch kinh ngạc nhướng mày, biểu cảm trên mặt lập tức dịu đi, đối mặt với lời mời này mà có thể từ chối ngay mặt, tâm tính cậu nhóc này rất tốt. Làm sao đây, bây giờ anh ta càng muốn dẫn cậu vào đoàn phim hơn!
Quỳnh Nhân có chút không yên tâm, dặn thêm một câu: "Anh cũng kín miệng một chút, đừng gặp ai cũng nói, biết người biết mặt không biết lòng."
Trần Duệ Trạch mỉm cười, gật đầu một cái thật mạnh.
Bên trong phòng giám sát, đạo diễn nhìn cảnh này mà mờ mịt không thôi, "Trần Duệ Trạch kia tính tình khó ưa, mắt đặt trên đỉnh đầu mà cũng có thể nói chuyện thân thiết như đã quen từ lâu với người mới gặp lần đầu à..."
"Mặc dù Quỳnh Nhân hot là nhờ PR marketing, nhưng năng lực nghiệp vụ không tồi chút nào, Trần Duệ Trạch đối với người thực sự có tài vẫn rất nhẹ nhàng." Biên kịch ngồi bên cạnh nói.
"Hai người họ còn tắt mic nói riêng với nhau cái gì kìa." Đạo diễn lẩm bẩm, sau đó lập tức cười tươi như hoa, "Mời Quỳnh Nhân đến quá là chính xác, PR marketing thì đã làm sao, người ta đẹp trai người ta có quyền! Đến lúc cắt nối video tuyên truyền, chúng ta đăng của cậu ấy lên đầu tiên."
Chờ thảo luận xong về kế hoạch cắm trại du lịch cùng địa điểm tham quan ba ngày sắp tới xong, Trần Duệ Trạch không nhịn được hỏi: "Chỗ thỏi vàng đó của cậu, thực sự là gấp tặng fan à?"
Quỳnh Nhân do dự một chút, cảm thấy ông mất cân giò bà thò chai rượu cũng không sai, bèn thành thật nói: "Ừm."
"Buổi tối lúc các khách mời khác đến, phải chia lại phòng, hai chúng ta ở chung được không, buổi tối có lẽ em không ở đây." Cậu là người gánh vác trọng trách chính trong lễ ký tặng đấy.
Trần Duệ Trạch: "Rừng hoang núi vắng, cậu định đi đâu?"
Quỳnh Nhân: "À, cái này... Em đi đưa tặng chỗ thỏi vàng kia."
Trần Duệ Trạch bị dọa cho chết khiếp: "Thật à?"
Quỳnh Nhân gật đầu.
"Fan của cậu đến tận đây... Tìm cậu à?" Trần Duệ Trạch lập tức cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Quỳnh Nhân nghĩ thầm, anh đừng có nhìn nữa, ở đây đang có sẵn một quỷ hồn bị xích ngay cạnh anh kìa.
"Fan của em không tới đây đâu, anh yên tâm đi." Quỳnh Nhân tự nói với mình, đôi khi nói dối cũng là vì muốn tốt cho đối phương.
Dù sao đường nào cũng thông với đến Địa Phủ, đường nào cũng nối thẳng tới Hoàng Tuyền, đang ở đâu cũng không lo bị trễ buổi họp fan.
*
Buổi chiều trời đột nhiên đổ mưa to, đường đi lên khu cắm trại vốn là đường núi, chỉ có xe địa hình mới có thể miễn cưỡng đi lên, trời mưa lớn, đường núi trơn trượt, không ai dám mạo hiểm đưa nhóm khách mời mới tới lên núi cả.
Mắt thấy trời đã tối đen mà mưa vẫn không ngớt, ê kíp chương trình chỉ có thể dừng kế hoạch ghi hình sớm ban đầu lại, để hai vị khách mời đã tới quay về phòng đi ngủ trước.
Mạnh Thâm nói sẽ sớm quay lại vẫn không thấy tăm hơi đâu, Quỳnh Nhân chỉ thấy thư ký Kim đến đón cậu tới lễ ký tặng ở Địa Phủ, mà ở đây cũng không ai phát hiện đột nhiên nhiều thêm một chiếc xe bảo mẫu không thuộc về ê kíp chương trình.
Thư ký Kim đề nghị cậu ly hồn đi Địa Phủ, tránh cho người khác phát hiện thấy cậu không ở đây lại xảy ra rắc rối gì.
Quỳnh Nhân: "Nếu cả người tôi đều không thấy đâu, bọn họ chỉ nghĩ tôi đi lạc thôi, nhưng nếu ly hồn bị bọn họ phát hiện, họ sẽ nghĩ tôi tỏi thật rồi đấy. Lúc đó còn phiền hơn."
Thư ký Kim cảm thấy nói vậy rất có lý.
Thỏ nhỏ cà cà tay cậu, Quỳnh Nhân: "Mày cũng muốn đi à?"
Thỏ bông gật đầu, nó nhảy vào trong ngực Quỳnh Nhân, trên đầu giường vẫn thấy một con thỏ bông đang ngồi.
Quỳnh Nhân giật nảy cả mình: "Hóa ra may không phải bị quỷ bám vào mà là thỏ bông thành tinh à."
Thỏ nhỏ gật đầu, nó từ trong ra ngoài đều là thỏ bông nha.