Càng Flop Dưới Địa Phủ Càng Hot

Chương 19



Sau khi Quỳnh Nhân quay trở về Long Thành, cậu lập tức bắt xe chạy thẳng đến cô nhi viện, viện trưởng bị bệnh mấy ngày rồi mà vẫn chưa khỏe lại, cậu thật sự rất lo lắng.

Trên đường thư ký Kim có gọi điện thoại nói, nói tạp chí "Bách khoa toàn thư về các loại hình cụ" muốn mời cậu chụp ảnh bìa.

Tổng biên tập Vạn đúng là người thật nói việc thật, lúc đó cậu còn tưởng cô mời khách sáo vậy thôi, không ngờ nhanh như vậy đã gửi lời mời hợp tác.

Nhưng mà muốn cùng tạp chí này ký hợp đồng thì phải có thị thực công tác do Địa Phủ cấp.

Thư ký Kim nói anh ta và Tống Đế Vương đã bàn qua về việc này, nếu Quỳnh Nhân muốn phát triển hơn nữa ở Địa Phủ thì tốt nhất vẫn nên mở một phòng làm việc dưới đây.

Địa phủ có chính sách hoàn thuế cho doanh nghiệp nhỏ và siêu nhỏ, sau khi đăng ký hoạt động, đóng thuế đầy đủ trong một khoản thời gian nhất định thì có thể đồng thời nhận được quỹ hỗ trợ cùng bốn loại bảo hiểm của Địa Phủ.

Là người đại diện tư cách pháp nhân dưới Địa Phủ, còn nhận được quyền lợi cư trú hợp pháp dưới đây trong thời gian dài, xin cấp thị thực lao động cũng rất dễ.

Quỳnh Nhân nghe vậy không khỏi kinh ngạc: "Bốn loại bảo hiểm cùng quỹ hỗ trợ của Địa Phủ là những cái gì thế?"

Theo lời giới thiệu của thư ký Kim thì bốn loại bảo hiểm Địa Phủ theo thứ tự lần lượt là bảo hiểm thất nghiệp, bảo hiểm tai nạn lao động, bảo hiểm đầu thai, bảo hiểm chữa bệnh, cùng quỹ hỗ trợ "phần mộ chốn ở".

Sở dĩ quỷ hồn đều muốn thi đậu công chức chính là vì, chỉ có nhân viên Địa Phủ mới có tư cách nộp bảo hiểm đầu thai.

Bảo hiểm đầu thai chính là loại bảo hiểm đặc biệt nhất dưới Địa Phủ. Chỉ cần đóng đủ một trăm năm thì có thể nâng qui cách đầu thai lên một cấp bậc.

Ví dụ như đời sau đáng lý phải đầu thai thành heo, nhưng có bảo hiểm đầu thai này thì có thể đâu thai thành người.

Bảo hiểm đầu thai được gia hạn theo từng năm, so với những loại bảo hiểm cứ có tiền là mua được khác thì còn có thêm một bước nữa, đó là bài kiểm tra cuối năm của Địa Phủ, đánh giá kiểm tra đạt loại tốt trở nên mới đủ điều kiện gia hạn bảo hiểm.

Quỳnh Nhân nghe vậy mới chợt tỉnh ngộ, chả trách nhân viên dưới Địa Phủ nhiệt tình với công việc như thế. Hóa ra nguyên nhân nằm ở chỗ này.

Bảo hiểm đầu thai còn có một chỗ tốt khác, nếu nhỡ mà đầu thai nhầm chỗ thì có thể làm lại lần nữa, tránh khỏi bi kịch đi nhầm, phải làm nhị sư huynh.

"Vậy bảo hiểm tai nạn lao động là thế nào?" Quỳnh Nhân hỏi.

Thư ký Kim nói tiếp.

Tỷ như nhân viên Địa Phủ làm việc tại văn phòng Dương, phải quanh năm sinh hoạt trên dương thế. Nếu không cẩn thận bị người úp sọt, giội cho một đầu máu chó đen, cái này sẽ được tính là tai nạn lao động.

Dựa theo quy định trong "Luật bồi thường tai nạn lao động của Địa Phủ". Bị máu chó đen giội trúng sẽ được bồi thường 80% chi phí khám chữa bệnh, bị móng lừa đen đập trúng bồi thường 90%.

Bảo hiểm khám chữa bệnh của Địa Phủ thì cũng tương tự như trên dương thế, nhân viên Địa Phủ có thể được các bác sĩ nổi tiếng trực tiếp khám chữa và tư vấn.

Danh y dưới Địa Phủ thì nhiều vô số kể, lấy Tôn Tư Mạc [1] và Lý Thời Trân đứng đầu, hai trường phái bắt bệnh Nam Bắc cạnh tranh với nhau. Hai người còn đi học cả tây y, có chứng chỉ hành nghề của Dương gian. Cố gắng thực hiện kết hợp cả Đông y và Tây y, lập ra một trường phái chữa bệnh mới.

"Cuối cùng người nào thắng vậy?"

Quỳnh Nhân tìm lại được cảm giác như được kể "Chuyện cổ tích" cho khi còn bé, nghe một cách say sưa chăm chú.

Thư ký Kim: "Đề Thính với Bạch Trạch thắng. Danh y của nhân loại có lợi hại thế nào cũng là theo y học, nói khoa học. Thần thú chữa bệnh thì không cần theo logic gì hết. Ánh sáng thần linh chiếu ào qua một cái, bệnh gì cũng khỏi."

Xe taxi dừng lại trước cổng cô nhi viện, Quỳnh Nhân mang rất nhiều đồ đạc, cho nên trực tiếp xách hết vali đến đây luôn. Bác tài giúp cậu lấy vali từ trong cốp xe ra, lúc nhìn cậu thì do dự như có điều muốn nói.

Trong lòng Quỳnh Nhân có chút phấn khích, có phải là chú lái xe nhận ra cậu không? Chú à, chú có phải từng thấy cháu trên hot search Weibo? Có phải vì muốn xin chữ ký cho con gái mà chần chờ không? Lên đi, chú cứ mạnh dạn xin chữ ký của cháu đi!

Tài xế đắn đo một lúc, sau đó nhìn cậu đầy thương xót. Nói: "Nhóc này, có phải gần đây cậu ngủ không ngon không? Con trai chú là bác sĩ nổi tiếng ở bệnh viện đại học Y Long Thành đấy, tên nó là Nhậm Nhất Thanh, chú cho cậu số điện thoại của nó. Cậu đến nói chuyện với nó xem."

Nhậm Nhất Thanh... Đây không phải cái tên hôm nọ bác sĩ Lộ ghi ra giấy cho cậy đấy à, cái vị bác sĩ tâm thần nổi tiếng kia ấy? Có lẽ là lúc ở trên xe nói chuyện với thư ký Kim đều là mấy chuyện về Địa Phủ, bị người ta nghĩ thành bệnh nhân tâm thần rồi.

Quỳnh Nhân nghiêm túc giải thích: "Cám ơn lòng tốt của chú, nhưng mà cháu thật sự không bị tâm thần."

Cậu kéo vali hành lý đi vào trong cô nhi viện.

Chú tài xế liên tục thở dài, còn nói không bị bệnh, không bị bệnh thì làm sao biết con trai ông là bác sĩ tâm thần chứ?

*

"Anh Quỳnh Nhân!!!"

Quỳnh Nhân vừa đi vào trong thì một đám nhóc lít nhít đã xông ra, chạy như bay đến, đâm rầm vào người cậu như đạn pháo, Quỳnh Nhân mỗi tay xách một đứa, vali được hai nhóc khác tranh nhau kéo, cuối cùng đứa trông lớn hơn giành chiến thắng.

Viện trưởng đang ngồi trong sân tắm nắng, y dùng sách che đỉnh đầu cười nói: "Mỗi lần con đến, bọn nhỏ đều sướng điên luôn."

Viện trưởng là một người đàn ông gầy, rất thanh nhã, vóc người y rất cao, khung xương cũng lớn. Người đại diện của cậu thì tròn xoe như một trái bóng cao su, đang ở trên cạnh đưa thuốc đưa nước.

Lần đầu tiên Quỳnh Nhân tham gia chương trình giải trí, còn là chương trình nổi tiếng, người đại diện lại không thể đi cùng, trong lòng y không khỏi lo lắng: "Chương trình ghi hình thế nào? Chú gọi cho cậu cũng không thấy cậu nói gì, hai tên ngu ngốc Phó Gia Trạch và Thanh Hành kia không tìm cậu gây phiền phức đấy chứ?"

"Chú chờ chương trình phát sóng rồi xem đi, nói trước rồi xem sẽ không thấy hay nữa." Quỳnh Nhân lấy thỏ nhỏ trong vali ra, nói: "Con về đây ở mấy hôm, nhân tiện giúp hai người trông bọn nhỏ luôn, cho con cái giường với cái máy tính là được rồi."

Đám con nít nghe thấy cậu nói sẽ ở lại, thì hoan hô ầm lên, tíu tít chạy đi giúp cậu dọn phòng, Quỳnh Nhân được nhàn rỗi thì vui vẻ vô cùng cũng duỗi chân nằm ườn ra phơi nắng.

Viện trưởng thấy cậu ôm thỏ bông không nhịn được cười: "Lúc nhỏ con thích ôm gấu bông đi ngủ thì thôi không nói, sao lớn rồi mà vẫn y chang thế."

"Thế ạ?" Quỳnh Nhân ngờ ngợ, "Sao con chả nhớ gì nhỉ?"

"Chả phải con..." Viện trường chần chờ một chút, "Năm đó lúc con được Liên Thanh Tuyền đón đi, gấu bông bị đánh rơi trên tàu, hắn nói con không có gấu ôm thì không chịu ngủ, còn hỏi chú mua nó ở đâu."

"Mấy ngày trước hắn gọi điện cho chú, nói muốn gặp con một lần, còn muốn xin số điện thoại của con, nhưng chú từ chối rồi."

Quỳnh Nhân rũ hàng mi dày của mình xuống: "Ừm. Con không muốn gặp ông ta."

Bọn nhỏ đã dọn sẵn giường cho cậu, Quỳnh Nhân mang hoa quả đồ ăn vặt, cùng quà ra chia cho bọn nhóc, sau đó cầm theo một bao lì xì lớn.

"Tiền con kiếm được, chú cầm đi."

Viện trưởng cau mày: "Sao chú có thể lấy tiền của con được?"

"Chú không được thì còn ai được vào đây? Liên Thanh Tuyền à, ông ta xứng chắc? Đừng làm con nóng người."

Quỳnh Nhân nhét bao lì xì vào tay y, sau đó bị đám con nít kéo đi chơi diều hau bắt gà con.

Viện trưởng nhẹ giọng thở dài.

"Em nói, một đứa nhỏ ngoan như vậy, sao lúc đó Liên Thanh Tuyền có thể nhẫn tâm bỏ nó lại chứ? Anh thấy giờ hắn ta cũng hối hận rồi, nhưng hối hận cũng chả để làm gì, từ nhỏ Quỳnh Nhân đã là đứa có chủ ý, nó sẽ không tha thứ cho Liên Thanh Tuyền đâu."

Liên Thanh Tuyền là cha đẻ của Quỳnh Nhân. Năm đó mẹ Quỳnh Nhân vừa qua đời, Liên Thanh Tuyền đã ném Quỳnh Nhân vẫn còn đang bọc tã ở cửa cô nhi viện. Bản thân thì chạy theo một phú bà giàu có.

Sau đó phát hiện phú bà kia không thể sinh con, hắn bèn lấy danh nghĩa nhận nuôi, nhận Quỳnh Nhân làm con nuôi như những đứa trẻ mồ côi bình thường khác. Nhưng giấy làm sao mà gói được lửa, cuối cùng phú bà kia vẫn phát hiện ra Quỳnh Nhân là con đẻ của hắn.

Vì thế Quỳnh Nhân bị mang trả lại cho viện mồ côi.

Người đại diện cười lạnh: "Hắn bị phú bà giàu có kia đá rồi, lại thấy Quỳnh Nhân được lên hot search, không thì chưa chắc đã nhớ ra mình cũng là người làm cha đâu. Hắn còn không đối tốt với Quỳnh Nhân bằng một góc Tống Đế Vương nữa."

Viện trưởng: "Tống Đế Vương là ai vậy? Nghe tên rất quen, nhưng lại không nhớ ra được là ai..."

"Là fan cha của Quỳnh Nhân." Đương nhiên là nghe quen rồi, một trong mười vị Diêm Vương của Địa Phủ cơ mà, người đại diện an ủi y, nói: "Quỳnh Nhân bây giờ đang hot lên rồi, anh đừng lo lắng nữa."

*

Đêm đã khuya, nhưng trong phòng họp của Văn Hóa Chân Thành vẫn đèn đuốc sáng trưng.

Phó Gia Trạch mặt mày ủ rũ, nhìn thấy Thiện Tôn Hạo - giám đốc điều hành của Văn Hóa Chân Thành, cũng là người nắm thực quyền trong công ty xong, rốt cuộc không thể giữ được dáng vẻ bình tĩnh bên ngoài nữa.

Gã gần như vừa đi vừa chạy, chân bị góc bàn đập một cái nhưng cũng không rảnh bận tâm xem có đau hay là không: "Lý Quỳ nói thế nào?"

Thiện Tôn Hạo lắc lắc đầu, Phó Gia Trạch đứng không vững nữa, hai chân nhũn ra, ngồi bệt xuống ghế.

Chuyện phát sinh trong buổi biểu diễn ở thôn Ngọc Hồ hôm đó quá nguy hiểm. Ngay trong đêm, gã đã cùng người đại diện của mình đi tìm đạo diễn để thương lượng, hi vọng ông ta có thể cắt đoạn biểu diễn phía sau của gã cùng Quỳnh Nhân đi.

Nhưng thái độ của Lý Quỳ rất cương quyết, không muốn cắt bớt tư liệu đã ghi được. Người đại diện của Phó Gia Trạch lập tức báo lại chuyện này cho công ty, hi vọng ban quan lý cấp cao có thể đứng ra dàn xếp vụ này.

Bọn họ liên lạc với các quản lý cấp cao bên kênh IKU một lượt, nhưng không có ai đồng ý nhận lời đứng ra giúp bọn họ.

Phó Gia Trạch đấm một cú lên mặt bàn, xương ngón tay đều bị đập cho bầm tím một mảng, gã mất khống chế gào lên: "Tại sao? Bọn họ muốn dồn tôi vào chỗ chết hay sao? Đẩy ngã tôi thì có ích lợi gì cho bọn họ?"

Thiện Tôn Hạo mệt mỏi day day thái dương: "Tôi đã tìm không ít người, tặng quà cho người ta, họ nói, người lên tiếng từ chối yêu cầu của chúng ta là Dung Trinh."

Nghe đến cái tên này, Phó Gia Trạch chỉ cảm thấy hết sức hoang đường. Dung Trinh là chủ tịch của IKU, ông ta đột nhiên can thiệp vào chuyện cắt ghép của một chương trình giải trí còn chưa lên sóng để làm gì, dù sao cũng không thể là vì muốn ra mặt cho Quỳnh Nhân được?

"Bây giờ chúng ta cũng không liên lạc được với Mạnh Thanh Hành. Gia Trạch, cậu phải hạ quyết tâm. Nếu muốn thoát khỏi rắc rồi lần này, Quỳnh Nhân và Thanh Hành đều phải trở thành bàn đạp của cậu, đến lúc đó, cậu cũng đừng mềm lòng do dự."

Thiết lập tính cách của gã quá hoàn hảo, không thể chấp nhận một chút tì vết nào, nếu không sẽ phải hứng chịu phản ứng gay gắt từ phía người hâm mộ.

Phó Gia Trạch chậm rãi xoa xoa khớp xương bị đau, thấp giọng nói: "Không đâu."

*

Ngủ không được!

Diêm Ma La Già mở choàng mắt. Đã qua rất nhiều ngày rồi, kể từ sau khi quay lại ngủ ở tẩm điện, hắn vẫn không tài nào ngủ được. Chỉ cần nhắm mắt lại, thì giọng hát đáng sợ của thư ký Nam sẽ như được hẹn giờ từ trước, vang lên trong tâm trí hắn.

Hắn ngửi thấy một mùi hương rất nhạt, thoang thoảng lan về phía mình. Diêm Ma La Già đứng dậy, men theo mùi hương tìm kiếm.

Mùi hương bắt nguồn từ một bộ âu phục màu xám. Là bộ đồ hắn mặc khi lên Dương gian.

Hôm đó lúc Quỳnh Nhân ôm hắn chạy, còn cả lúc hắn dạy cậu bắn tên nữa, hắn đều ngửi thấy một mùi thơm rất lạ, nồng nàn rồi lại có cảm giác mát lạnh.

Diêm Ma La Già áp mặt lên bộ đồ, hít thật sâu một hơi, mùi thơm đã nhạt đi rất nhiều rồi.

Nếu có thể để mùi thơm trên người Quỳnh Nhân tỏa khắp trong gian tẩm điện của hắn, thấm vào mọi ngóc ngách, hoặc là lấy quần áo của Quỳnh Nhân để làm một ổ ngủ cho mình...

Nếu là như vậy, cho dù ngủ không được, cũng sẽ không cảm thấy khó chịu bứt rứt trong lòng. Diêm Ma La Già nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi của hai việc này, hồn nhiên không biết suy nghĩ của mình y chang một tên biến thái.

Bảy giờ sáng, hắn đứng dậy, đội mão miện của mình, đi tới điện thứ năm.

Tới nơi, vẫn chưa đến giờ làm việc, nhưng thư ký Nam đã có mặt bên trong.

Cô đưa danh sách công việc cần hoàn thành trong này cho Diêm La Vương xem: "Tổng biên tập Vạn viết thư đến, muốn mời ngài cùng Quỳnh Nhân cùng chụp ảnh bìa kỳ tới cho tạp chí "Bách khoa toàn thư về các loại hình cụ"."

Ánh mắt đang lướt trên danh sách công việc của Diêm Ma La Già khựng lại trong một thoáng, tim hắn đột nhiên nhảy thịch một cái: "Vậy à?"

Thư ký Nam: "Tôi đã từ chối theo như thông lệ rồi. Nhưng thư từ chối soạn sẵn của ngài đã dùng hết, lấy sự kiên trì và nghị lực của Vạn Mạn, có lẽ ngài cần viết mấy trăm thư..."

Diêm Ma La Già giơ tay ngắt lời cô: "Thư hồi âm đâu?"

Thư ký Nam: "Gửi, gửi đi rồi..."

Diêm Ma La Già giơ tay phất một cái, chuẩn xác biết được thư viết tay của mình đang ở phương hướng nào, thân ảnh lập túc biến mất tại chỗ.

Một giây sau, hắn đã xuất hiện ở trong phòng làm việc của ban biên tập tạp chí "Bách khoa toàn thư về các loại hình cụ", ngay trước khi thư đến được tay Vạn Mạn thì lấy nó về, vì dùng sức quá mạnh, thư trong tay lập tức hóa thành tro bụi.

Trên người mặc cổn phục đế vương, tóc đỏ mắt đỏ, dưới Địa Phủ chỉ có duy nhất một người như vậy mà thôi.

Người trong ban biên tập tạp chí "Bách khoa toàn thư về các loại hình cụ" không thể ngờ được là, Diêm La Vương lại đẹp trai đến độ khiến người khác không thể dời mắt thế này.

Quả dưa Vạn Man đang cầm trên tay rơi đánh bộp xuống đất.

Diêm Ma La Già tiện tay ném chỗ tro giấy sót lại vào trong bồn hoa nguyệt quý dở sống dở chết ở bên cạnh, vươn tay ra với Vạn Mạn: "Cô rất có nghị lực. Nhận được lời mời của cô ta rất lấy làm vinh hạnh."

Vạn Mạn ngơ ngác bắt tay với Diêm La Vương, dường như vẻ khôn khéo già dặn mọi khi đều là diễn kịch.

"Nội dung cụ thể hãy bàn bạc cùng thư ký của ta. Hy vọng có thể sớm gặp lại cô."

Diêm La Vương nói xong, lại gật đầu chào hỏi với mọi người trong phòng, sau đó giống như bị gió thổi bay, lập tức biến mất.

Vạn Mạn tự nhéo lên mặt mình một cái, ánh mắt đờ đẫn, lẩm bẩm: "Hình như tôi vùa mới nhìn thấy Diêm La Vương thì phải, ngài còn nói đồng ý nhận lời chụp ảnh bìa cho chúng ta nữa. Đây nhất định là ảo giác thôi đúng không, tôi đã chuẩn bị sẵn để Quỳnh Nhân chụp bìa một mình rồi, trang phục nên làm thế nào đây, tôi không chuẩn bị trước trang phục cho Diêm La Vương, phải cởi trần để chụp à? Vậy có vẻ không hay lắm."

"Hoa nở rồi!" Có người kinh ngạc thốt lên.

Cây hồng Trung Quốc mà ban nãy Diêm La Vương đứng cạnh vốn đã héo rũ, sắp chết khô đến nơi, nay lại vươn cành đẻ nhánh leo lên, nở đầy những bông hoa màu hồng cam nhàn nhạt, cánh hoa dày xít khẽ đung đưa trước gió, tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.