Không biết sao nhà tôi lại có quả audio sà cà lầy tục tiệp bên trên nhỉ? Tôi đọc truyện ở nhà người khác có thấy có đâu ta. Nhiều bạn bấm vô hỏi tôi lắm ý.
...
Miêu Triết Ngôn cảm thấy xúc động sâu sắc.
Cô gái này chắc chắn là một người yêu âm nhạc thuần túy, không bị vẻ bề ngoài nông cạn mê hoặc.
Anh ta lập tức đặt bút ký xuống, nhưng mới viết được đến một nửa, tờ giấy trên tay đã bị người khác lấy mất.
Miêu Triết Ngôn rất tức giận, ngẩng đầu lên, thấy người vừa giựt tờ giấy ký tên của mình đi là Quỳnh Nhân thì càng cáu tiết.
"Cậu làm gì thế hả?"
Quỳnh Nhân cũng đang muốn hỏi đối phương câu này đây, cậu chán ghét nhìn cái tay đeo vòng ngọc kia: "Anh nhìn cho rõ chút đi."
Miêu Triết Ngôn chăm chú nhìn lại, mồ hôi lạnh lập tức vã ra ròng ròng, chảy cả vào mắt.
Cái tay này, chỉ có đúng cánh tay mà thôi, phía sau còn không còn gì nữa. Vậy mà ban nãy anh ta lại không thấy có chỗ nào kỳ quái.
Anh ta lại nhớ tới chuyện Quỳnh Nhân từng lên một hot search về coi âm vô cùng khó tin, thì dù có không muốn tin, bây giờ cũng phải tin.
Anh ta gặp quỷ rồi.
Quỳnh Nhân lật tờ giấy kia lại xem, chuyện khá giống với suy đoán lúc sáng sớm của cậu. Chữ viết trên giấy chính là thỏa thuận thế thân, bết bát hơn chính là, Miêu Triết Ngôn đã ký —— Nửa tên của anh ta lên đó.
Cánh tay gầy gò mảnh mai kia sau khi bị Quỳnh Nhân túm được thì bắt đầu liều mạng giãy dụa. Quỳnh Nhân giựt cái vòng tay kia xuống, cưỡng chế gấp chỗ cùi chỏ của cánh tay kia thành hình chữ V, rồi tròng lại cái vòng kia lên, thít chặt.
Cánh tay nọ tức thì yên tĩnh lại, cơ bắp co quắp, bất động một chỗ. Không biết là do không dám động đậy hay là bị Quỳnh Nhân dọa cho hôn mê rồi.
Cả người Miêu Triết Ngôn, chỗ nào cũng thấy không ổn, nếu hôm nay anh ta biết Quỳnh Nhân là người hung hãn thế này sớm vài giây thôi, anh ta tuyệt đối sẽ tỏ ra cung kính với cậu.
Quỳnh Nhân một tay cũng có thể thoải mái bắt quỷ thế này, muốn bóp chết anh ta còn không phải quá đơn giản sao?
Người hâm mộ thấy Quỳnh Nhân đột nhiên chen ra, đi về phía bên kia đều tò mò ngó xem.
Quỳnh Nhân không muốn làm lớn chuyện, cũng không muốn khiến mọi người hoảng sợ, nghe thấy tiếng thông báo đã đến trạm bèn thấp giọng nói: "Xuống tàu với tôi."
Miêu Triết Ngôn lập tức đứng dậy.
Quỳnh Nhân quay người lại, mỉm cười, nói với fan hâm mộ: "Tôi và thầy Miêu đây có chút chuyện công việc cần bàn bạc, phải xuống tàu ở đây rồi, mọi người đi đường chú ý an toàn nhé."
Ngôn Mặc nhất định đã giúp cậu báo cảnh sát rồi, sao vẫn không có ai đến xử lý cái tay này vậy.
*
Biệt thự của Phó Gia Trạch đã phải bán đi, giờ chỉ có thể ở nhà Mạnh Thanh Hành.
Gã bây giờ giống như chuột chạy qua đường, người người hô đánh. Từ hôm gã bị ho ra máu kia, hôm sau so với hôm trước lại càng xui xẻo hơn, Văn Hóa Chân Thành cũng bỏ mặc gã, các nhãn hàng cùng chương trình giải trí ký kết trước đó đồng loạt hủy hợp đồng, còn yêu cầu gã phải bồi thường thiệt hại do scandal của gã làm ảnh hưởng đến hình ảnh của họ.
Phó Gia Trạch hiện tại thật sự có cảm giác cùng đường mạt lộ. Gã nhìn Mạnh Thanh Hành đang ở bên cạnh chăm sóc mình, cảm thấy nếu Mạnh Thanh hành đồng ý hi sinh vì gã thì có lẽ gã vẫn có cơ hội trở mình.
Bên ngoài có người ấn chuông cửa.
"Ai vậy?"
"Chuyển phát nhanh đây."
Thanh Hành không chút nghĩ ngợi đi ra mở cửa.
"Không được nhúc nhích. Các anh đã bị Sở đặc vụ bao vây, anh không có quyền giữ im lặng!"
Bên ngoài là một con gấu trúc.
Thực sự là gấu trúc.
Đầu nó chỉ cao đến eo Thanh Hành.
Giọng nói có uy nghiêm đến đâu cũng không thể thay đổi chuyện nó là một con gấu trúc, khiến người ta nhìn thấy chỉ muốn ôm chặt rồi kêu gào mấy âm thanh vô nghĩa "A a a".
Thanh Hành ngây ra mấy giây, lập tức bị gấu trúc thành thạo còng lại.
Cậu ta nhìn thấy Dương Lăng mặc đồng phục vác cái bụng béo của mình xông tới bên giường: "Phó Gia Trạch, cậu lạm dụng phép đổi vận, làm trái với điều 17 mục 1 trong "Quy tắc trị an của Sở đặc vụ", hiện giờ chúng tôi sẽ tạm giữ hình sự với cậu. Cậu không có quyền giữ im lặng, nếu cậu kiên quyết không nói lời nào, chúng tôi sẽ bắt cậu uống thuốc nói thật, cậu có thể đưa ra kháng nghị, nhưng kháng nghị không có hiệu lực. Cậu đã hiểu rõ quyền lợi của mình chưa?"
Phó Gia Trạch thực sự không nghe ra, cái đoạn dài ngoằng phía trên có chỗ nào nói là gã có quyền.
Mạnh Thâm cầm tỏa hồn liền bay vào, Thanh Hành vừa thấy anh ta lập tức kêu khóc: "Anh ơi, anh cứu em với."
Trong lòng Mạnh Thâm đúng là thấy thất vọng về đứa em này của mình, nhưng anh ta chưa bao giờ nghĩ tới chuyện, Thanh Hành lại ngu ngốc đến độ đi học thuật đổi vận.
Anh ta trực tiếp đi tới, vả cho Thanh Hành mười mấy cái tát, đánh rách luôn khóe miệng của cậu ta.
Thanh Hành lúc này mới tỉnh mộng, oa —— Một tiếng khóc lớn: "Sao anh dám đánh người, tôi muốn khiếu nại."
Mạnh Thâm: "Anh đây là âm soa, mày muốn khiếu nại thì phải chết trước đã rồi mới có cơ."
Đừng thấy anh ta vừa tới đã hung hăng, xông đến đánh người, thực ra đây đã là cố nhịn lắm rồi. Nếu mà được, anh ta thực sự muốn câu hồn Thanh Hành đi luôn, nhốt xuống địa ngục dạy dỗ mấy chục năm rồi mới thả ra.
Mấy hôm trước Thành Hoàng thông báo cho Mạnh Thâm đến hỗ trợ điều tra vụ án phép đối vận, anh ta mới biết, trong suốt ba năm vừa qua, Quỳnh Nhân bị thuật đổi vận cùng điêu khắc nguyền rủa ám hại.
Trận pháp đổi vận cùng điêu khắc nguyền rủa vô cùng nguy hiểm, tất cả những người tiếp xúc trực tiếp đều sẽ bị ảnh hưởng, may mà đã được Diêm La Vương ra tay phá hủy.
Nhưng Diêm La Vương cũng để lại cho bọn họ một manh mối, người được hưởng lợi trực tiếp từ thuật đối vận —— Chính là Phó Gia Trạch.
Thời gian này Sở đặc vụ đều bận rộn điều tra vụ việc này. Vì Thanh Hành và Phó Gia Trạch có quan hệ thân thiết, nên người của Sở đặc vụ cũng điều tra cả cậu ta nữa.
Kết quả khiến người ta kinh sợ không thôi.
"Mày là người nhà họ Mạnh, cho dù những cái khác không học được, chẳng lẽ điều luật sắt - "Không được đụng vào thuật đổi vận" mà mày cũng không biết sao?" Mạnh Thâm cố kìm cơn tức giận, "Anh xin Thành Hoàng tra giúp sổ sinh tử của mày, mày có biết, tuổi thọ của mày bị rút ngắn mấy chục năm, chỉ có thể sống được cỡ năm năm nữa không hả?"
Thanh Hành lập tức bật lại: "Tôi không tin, anh nói điêu! Tất cả là do anh ghét tôi. Tôi chỉ dùng một chút phép thuật nhỏ, giúp vận may tốt hơn mà thôi, đâu phải chuyện gì sai trái, mất hết tính người, sao lại đoản mệnh được?"
Mạnh Thâm lười cùng cậu ta dây dưa, trực tiếp hỏi: "Nhà họ Mạnh chưa bao giờ dạy phép đổi vận, mày học được nó từ chỗ nào?"
Phó Gia Trạch bị Dương Lăng cưỡng chế lôi dậy, gã không ngờ lão béo thường xuyên tới giúp công ty xem phong thủy này lại là người của Sở đặc vụ gì đó.
Gã lo lắng nhìn về phía Thanh Hành, chỉ lo cậu ta lại nói ra chuyện gì không nên nói.
Đáng tiếc, gã có thể lợi dụng Thanh Hành cũng là do cậu ta trong đầu chỉ biết có chuyện yêu đương, bây giờ bảo Thanh Hành bịa ra một lời nói dối nghe hợp lý một chút, che giấu chân tướng thực sự đương nhiên là chuyện không hề khả thi.
"Có một lần tôi cùng Phó Gia Trạch ra ngoài du lịch, ở trong phòng khách sạn nhặt được, ở nhà mọi người không chịu dạy tôi phép thuật gì ra dáng cả, cho nên tôi mới tùy tiện học một chút."
Thanh Hành nói, hoàn toàn không ý thực được việc mình nhặt được tài liệu dạy phép thuật trong khách sạn là chuyện phi lý cỡ nào, trong lòng chỉ cảm thấy bất bình cho bản thân: "Tôi rõ ràng là rất có thiên phú! Tôi chỉ không biết xem tướng mà thôi, mấy phép đổi vận này tôi đều học được, tất cả là do anh ghen ghét với tôi, cho nên mọi người trong nhà cũng coi tôi là kẻ ngu. Nếu các người chịu dạy tôi tử tế, sao tôi lại phải đi học của người khác làm gì!"
Cậu ta càng nói càng cảm thấy chuyện mình giận dữ, oan ức là rất chính đáng, khóc đến mức không kìm lại được.
Mạnh Thâm vừa tức vừa đau lòng, lại bị cái sự ngu ngốc của đối phương làm cho ong hết cả đầu, lạnh như băng nói: "Thời gian và địa điểm ở đâu, nói chi tiết vào."
Dương Lăng ở bên cạnh nhìn mà chỉ biết thở dài. Cũng khổ cho Mạnh Thâm, thế hệ này của nhà họ Mạnh, ngoài từ Mạnh Thâm ra thì người sau so với người trước càng vô dụng hơn.
Tại sao Thanh Hành học những thuật pháp khác thì khó mà thuật đổi vận lại dễ?
Chính là vì những phép thuật khác cần cố gắng tu luyện mới làm được, còn thuật đổi vận mà Thanh Hành học là dùng chính năng lượng sinh mệnh của cậu ta để đánh đổi, đương nhiên là dễ hơn rồi. Cái tên ngu ngốc này có khi đến giờ cũng không biết, số mệnh của cậu ta y như cây nến đã thắp vậy.
Tuổi còn trẻ mà đã bấc đã cháy hết.
Phó Gia Trạch nghe Thanh Hành kể lại quá trình cậu ta học phép đổi vận, gã biết mình không những sẽ bị Sở đặc vụ điều tra, mà còn phải đối mặt với cơn giận dữ của nhà họ Mạnh nữa.
Dù sao, Thanh Hành có vô dụng đến đâu thì nhà họ Mạnh cũng không muốn đánh mất uy vọng của mình, bọn họ sẽ vì Thanh Hành mà trả thù Phó Gia Trạch gã.
Nhưng mà người gã sợ nhất, cũng không phải người nhà họ Mạnh. Bởi vì Mạnh Thâm nhìn thế nào cũng thấy là người tốt, mà người tốt dù có tức giận đến đâu thì cũng sẽ không làm ra chuyện gì quá đáng quá thể cả.
Cái kẻ giúp gã làm phép đổi vận kia, mới là người mà gã sợ nhất.
Nghĩ đến khuôn mặt gồ ghề lồi lõm của kẻ đó, Phó Gia Trạch không nhịn được mà run rẩy.
Thấy vẻ mặt càng lúc càng hoang mạng lo sợ của Phó Gia Trạch, gấu trúc tinh đúng lúc nói: "Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ bị nghiêm trị, đối với một vài người, nhà tù mới là nơi an toàn nhất. Nhà giam của Sở đặc vụ chúng ta còn có bùa phòng quỷ, phòng nguyền rủa ác ý."
Phó Gia Trạch lập tức nói: "Tôi khai! Nhưng các người phải đảm bảo sự an toàn của tôi."
*
Quỳnh Nhân bước qua vạch vàng*, trong lòng hiểu rõ, thỏa thuận thế thân kia đã có công hiệu, cho nên cậu mới kéo được cái tay này xuống khỏi toa tàu.
*Vạch vàng là vạch an toàn. Mọi người khi đừng chờ tàu sẽ đứng sau vạch này.
Miêu Triết Ngôn nơm nớp lo sợ đi theo phía sau Quỳnh Nhân: "Có phải tôi bị quỷ bám theo rồi không? Có cần về dùng lá bưởi trừ ta không? Hay là phải mời người làm phép?"
Quỳnh Nhân quay người lại nói: "Anh ký thỏa thuận thế thân với cô ta, tuy còn chưa ký hết tên xuống, nhưng có lẽ thỏa thuận đã được thành lập rồi."
"Thế thân?" Sắc mặt Miêu Triết Ngôn tức khắc trắng bệch, chả trách từ lúc đó đến giờ cả người anh ta cứ thấy lạnh run lên, giọng lập tức yếu hẳn: "Có phải tôi sắp chết rồi không? Show thương mại của tôi làm thế nào bây giờ?"
Quỳnh Nhân: "... Anh thật là chuyên nghiệp."
Miêu Triết Ngôn thở một hơi dài thườn thượt, vẻ mặt chua chát: "Không chuyên nghiệp thì còn biết làm sao được nữa. Tài năng đã không đấu lại với mấy người rồi, nếu còn không chuyên nghiệp thì biết đi đâu kiếm cơm nữa?"
Hai người bọn họ đi ra cửa ga, Quỳnh Nhân lập tức nhìn thấy một dáng người quen thuộc.
Ngôn Mặc đang đứng dưới bóng cây, một vài tia nắng chiếu lên gương mặt của hắn, da dẻ trong suốt óng ánh, mái tóc đen như mực, khiến người đi qua không khỏi ngoái đầu nhìn ngắm, cứ như vậy —— Chỉ trong có một chốc, Quỳnh Nhân đã thấy hai người mải ngắm đối phương mà đâm sầm vào cột điện.
"Ngôn Mặc?" Quỳnh Nhân chạy tới, "Sao anh lại tới đây?"
"Tới đón cậu." Ngôn Mặc nói, "Gần đây Sở đặc vụ rất bận, e là không rảnh để giải quyết mấy con quỷ yếu như này."
Quỳnh Nhân: "Là vì vụ việc kia à?"
Ngôn Mặc gật đầu.
Quỳnh Nhân thở dài. Cho dù có là như thế, thì cậu cũng đâu có bảo với Ngôn Mặc là mình sẽ ra ở cửa nào đâu, chuyện này rất không khoa học đấy.
Chuyện che giấu acc clone này đâu thể chỉ do một mình cậu cố gắng là được chứ, thật là...
Miêu Triết Ngôn vốn đang soạn sẵn di chúc trong đầu rồi, nhưng nghe bọn họ mở miệng một cái chính là giải quyết quỷ, Sở đặc vụ thì đột nhiên nhớ đến bộ truyện tranh thiếu nữ* mà mình vô cùng yêu thích – "Thần tượng toàn năng Dora".
*Chính Shoujo manga đó, nhưng mà ở đây tôi thích để thế, con trai đọc truyện tranh thiếu nữ nghe nó cute hơn. Với cả tôi không tìm được bộ truyện này, không biết có phải tác giả chém ra không nữa.
Dora ban ngày thì là một nữ idol siêu "hot", buổi tối sẽ trở thành một nữ chiến binh tiêu diệt các thế lực tà ác, lùng bắt yêu ma quỷ quái để bảo vệ an toàn cho thành phố.
Anh ta nhìn ngoại hình ưu tú của hai người, lại nhớ đến công việc của Quỳnh Nhân, lập tức hiểu ra.
Đây chính là phiên bản live-action của "thần tượng toàn năng Dora" mà.
Nhân vật 3D bước ra từ trang giấy.
Nỗi sợ hãi cùng lo lắng trong lòng Miêu Triết Ngôn tức thì tan biến.
Có Dora ở đây, chắc chắn không có chuyện gì.
Bên cạnh ga tàu điện ngầm có một KTV, bọn họ đi vào thuê một phòng nhỏ —— Một tiếng.
Quỳnh Nhân đặt cái tay bị trói tạm bằng vòng ngọc lên bàn, nở một nụ cười tươi sáng: "May mà chỉ có mỗi một cánh tay, nếu mà nó xuất hiện cả người, thì tôi không dám đụng vào đâu."
Miêu Triết Ngôn không hiểu cái logic này của Quỳnh Nhân cho lắm, có mỗi một cánh tay xuất hiện không phải càng đáng sợ hơn à?
Quỳnh Nhân đập bốp tờ giấy đã ký tên dở kia lên trên bàn, mạnh đến nỗi cái tay kia hơi nảy lên một tí: "Tự mình đi ra giải quyết vấn đề, nếu không đừng trách sao tôi lại nặng tay."
Cánh tay bị đứt kia hơi nhúc nhích một tí, sau đó từ chỗ khuỷu tay từ từ xuất hiện một cái bóng nhợt nhạt, là một nữ sinh nhỏ gầy.
Biểu cảm trên mặt Quỳnh Nhân rất nghiêm khắc: "Tên tuổi lai lịch, tại sao lại bắt thế thân, giải trừ thỏa thuận thế nào, nhanh thành thật khai báo!"
Cô ả khóc tu tu nói: "Tôi tên là Thẩm Hiểu Vân, mấy nắm trước bị người ta đẩy xuống ray tàu điện ngầm, chết rất thảm. Cánh tay bị đứt kẹt ở dưới đường ray, không tìm lại được, thi thể không toàn vẹn cho nên không thể đầu thai, cũng không tài nào rời khỏi toa tàu điện ngầm này, cho nên mới muốn tìm thế thân. Nhưng mà tôi thật sự không phải muốn hại người. Tôi chỉ muốn mượn thân thể của anh ta để báo tin cho người nhà, để họ biết tay tôi kẹt ở đâu thôi, mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ trả lại thân thể cho anh ta."
"Nói dối."
Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc đồng thời lên tiếng.
Quỳnh Nhân quát xong, lại nhớ ra đây là một quỷ hồn hoàn chỉnh, trong lòng cũng có hơi sởn gai ốc, bèn yên lặng thò tay kéo lấy góc áo của Ngôn Mặc.
Kéo mấy giây, cảm thấy túm góc áo vô dụng, cậu bèn lén lén lút lút nhích qua, chạm vào tay đối phương.
Quỷ đứt tay lại tủi thân khóc hu hu: "Tôi không nói dối mà."
Ngôn Mặc nói: "Hài cốt không vẹn toàn hoàn toàn không có bất cứ ảnh hưởng gì với việc đầu thai."
Quỷ đứt tay không phục: "Làm sao anh biết, anh đã chết bao giờ đâu, anh là người sống làm sao mà biết chuyện đầu thai nó như thế nào."
Quỳnh Nhân nghĩ thầm, đây chính là dũng khí mà sự ngu dốt mang lại.
Văn kiện đầu thai là do vị này phê duyệt. Quy tắc đầu thai cũng là do vị này đưa ra. Nếu người này mà còn không biết chuyện đầu thai nó như thế nào, thì còn ai biết vào đây nữa.
Quỳnh Nhân: "Cô đừng có mà cãi chày cãi cối, hôm nay lúc lần đầu tiên nhìn thấy cô, tôi đã điều tra qua rồi, tuyến tàu điện ngầm này vốn chưa từng xảy ra tai nạn nào hết."
Quỷ đứt tay mạnh miệng nói: "Vậy nhất định là người của ga tàu điện ngầm cố ý che giấu sự việc."
Miêu Triết Ngôn làm người bị hại, nhưng toàn bộ quá trình đều không thể chen miệng, chỉ có thể lo lắng rung rung chân.
"Cô đúng là bị đứt tay, nhưng không phải bị nghiến đứt." Ngôn Mặc nói, "Vết tích chỗ khuỷu tay kia là dấu răng hổ, cô là ma cọp vồ."
Truyền thuyết kể, người bị hổ cắn chết sẽ hóa thành ma cọp vồ, chịu hổ sai khiến, từ người bị hại biến thành đồng lõa, dụ dỗ người khác rơi vào tỉnh cảnh như mình, khiến bọn họ trở thành đồ ăn trong miệng cọp.
Đây cũng chính là nguồn gốc ra đời của thành ngữ "Làm ma cho hổ*".
*Đây là một thành ngữ Trung Quốc có nghĩa tương tự như câu "Tiếp tay cho giặc", vì đang nói đến ma cọp vồ nên mình để nguyên như vậy nhé.
Quỳnh Nhân: "Hổ sẽ không ra lệnh cho ma cọp vồ đi bắt thế thân, nó có ăn được thế thân đâu."
Quỷ đứt tay tiếp lời: "Đúng vậy, không thể ăn được."
Ngôn Mặc: "Hổ chết rồi, ma cọp vồ sẽ được tự do. Địa Phủ đã bố trí hàng trăm trạm cứu trợ cho cô hồn dã quỷ trên toàn quốc, nếu cô đồng ý đi theo quy trình đầu thai hợp pháp, có thể đến điểm cứu trợ, tự khắc sẽ có âm soa dẫn đường đến Địa Phủ."
Quỳnh Nhân nghe Ngôn Mặc nói thế, lập tức đoán được đại khái đầu đuôi câu chuyện.
Khi đã phạm vào tội "Làm ma cho hổ", chờ xuống đến Địa Phủ rồi nhất định sẽ phải trả lại tội nghiệt của mình, ma cọp vồ này e là vì muốn trốn tránh hình phạt, cho nên mới muốn bắt thế thân, cố tìm mọi cách để ở lại trên dương gian.
Quỳnh Nhân nghiêm mặt uy hiếp: "Cô đừng có mà cãi chày cãi cối nữa, chuyện cô bắt người làm thế thân đã rõ ràng rành ra đó rồi, chứng cứ phạm tội vẫn còn đang đặt trên bàn đây."
Quỷ đứt tay âm thầm nghiến răng nghiến lợi, nghĩ, lớn lên đẹp trai vậy mà sao khó lừa thế, xong bày ra vẻ mặt đau khổ: "Tôi biết tôi sai rồi, cầu hai vị giơ cao đánh khẽ. Tôi thật sự là fan của anh, màn hình quảng cáo trên tàu điện ngầm dạo này thường xuyên chiếu clip quảng cáo của "Lên đường nào, bạn ơi", tôi xem xong liền thích anh, tôi thật sự chỉ muốn xin chữ ký, cho nên mới lật sang mặt trái để anh ký tên mà."
Trong lòng Miêu Triết Ngôn rung động, chẳng lẽ ma nữ này cũng là fan của mình? Thực ra cô ta không phải muốn hại anh ta mà chỉ muốn xin chữ ký thôi, nghĩ vậy bèn đứng dậy cầm tờ giấy kia lên xem.
Ôi. Chữ ký của anh ta ở ngay mặt phải. Bên trên giấy thỏa thuận ghi rõ, tự nguyện làm thế thân cho bên A sử dụng.
Miêu Triết Ngôn chua đến độ mất cả lý trí: "Ma quỷ các người có thể đối xử bình đẳng giữa những người làm cùng ngành không hả?"
Ma nữ cây ngay không sợ chết đứng nói: "Mặt mũi anh thua xa so với Quỳnh Nhân, tôi đối xử bình đẳng kiểu gì được?"
"Đùa bỡn người khác là phải bị phạt!" Quỳnh Nhân vô cùng nghiêm khắc, "Có loại fan như cô chẳng lẽ là chuyện đáng tự hào lắm à? Tôi quyết định phai trừ fan tịch của cô!"
Ma nữ than ngắn thở dài: "Lòng dạ sắt đá."
"Tôi thấy sau khi xuống Địa Phủ, cô còn phải học phổ cập giáo dục bắt buộc chín năm thêm một lần nữa." Quỳnh Nhân không hề bị dao động, "Giơ cao đánh khẽ là không thể, nhanh chóng khai ra, làm sao mà cô lấy được tờ thỏa thuận thế thân này?"
Ma cọp vồ này thực sự đúng là rất yếu, nếu không phải thế thì muốn bắt thế thân phải quăng rộng lưới chứ không nên hạn chế địa bàn hoạt động ở trên tàu điện ngầm, lại còn dùng thủ đoạn lừa người ký tên.
Ngoại trừ Miêu Triết Ngôn, làm gì có người nào lại ký tên cho người khác ở trên tàu điện ngầm chứ!
Ma cọp vồ đành phải thành thật thú nhận.
Vì lúc cô ả còn là ma cọp vồ đã lừa người thân của chính mình, cho nên sau khi lấy lại được tự do, không có ai cúng tế cho cô ta nữa. Ngày ngày chịu khổ chịu đói, đã nghĩ thôi thì cứ đến điểm cứu trợ xin tự thú, không nhờ ở trên tàu điện ngầm lại nhặt được một quyển ghi chú nhỏ, bên trên viết mấy phương pháp tìm thế thân.
Cô ả khá là dốt, cho nên chỉ học được loại phương pháp lừa người kí tên này. Sau khi nhặt được quyển ghi chú đó, cô ta cũng không thể đi ra khỏi toa tàu điện ngầm được nữa, chỉ có thể mỗi ngày cố gắng tìm thế thân.
Quỳnh Nhân: "Sao bây giờ mà vẫn có mấy phần tử tội phạm dùng cách này để reo rắc tội ác..."
Ngôn Mặc vẫn đang suy tư, trạm cuối cùng của tuyến số chín này chính là một điểm cứu trợ Địa Phủ tại Long Thành, ghi chép này e là bị người cố ý đặt tại đây, như vậy nếu có quỷ hồn đi nhờ tàu, chúng sẽ lập tức có thể nhặt được ghi chú này.
Đây là đang cướp quỷ với Địa Phủ.
Ma nữ đứt tay nói: "Tôi đã khai hết những gì mình biết rồi, bây giờ ngài định xử trí tôi thế nào?"
Quỳnh Nhân: "Báo cho âm soa, dẫn cô đi đầu thai."
Quỷ đứt tay mừng vui không xiết, cô ả cứ nghĩ Quỳnh Nhân ra tay ác như vậy, hôm nay mình phải hồn phi phách tán là chắc rồi, không ngờ Quỳnh Nhân thế mà lại mềm lòng: "Ngài thực sự là người tốt bụng nhất, đẹp trai nhất mà tôi từng gặp."
Quỳnh Nhân vô cảm nói: "Làm chuyện xấu xong cứ thể xử chết thì lợi cho cô quá rồi, cái loại miệng lưỡi dối trá, luôn chỉ nghĩ cách hại người như cô, nên bị đưa đi lần lượt chịu phạt ở từng địa ngục một mới đáng."
Ma nữ đứt tay tức thì ứa nước mắt.
Quỳnh Nhân nhắn tin cho Mạnh Thâm, nhưng hình như đối phương đang bận, chỉ nói sẽ nhờ đồng nghiệp tới câu hồn.
Dù sao cũng nhàn rỗi, Quỳnh Nhân bèn lấy điện thoại ra, chậm rãi đọc chú giải về các loại hình phạt dưới địa ngục ra cho quỷ đứt tay nghe.
Quỷ đứt tay lúc này mới nhận ra, tương lai mà mình sắp phải đối mặt đáng sợ như thế nào.
Miêu Triết Ngôn ngồi bên cạnh nghe cũng run lên bàn bật, mấy tội Quỳnh Nhân đọc, có không ít mục anh ta từng phạm phải. anh ta cảm thấy mấy chuyện kia nhiều lắm chỉ được tính là không có đạo đức thôi, thậm chí pháp luật cũng chả buồn xử đến, không ngờ chết rồi mà hình phạt lại nặng như vậy.
Âm soa rất nhanh đã tới, là một Bạch vô thường. Ngôn Mặc ngồi quay lưng lại, cho lên âm soa không phát hiện Diêm La Vương đang có mặt ở đây.
Sau khi ma nữ kia bị dẫn đi rồi, tờ thỏa thuận thế thân kia cũng không lửa mà tự bốc cháy. Hồn phách đã quay lại con đường đầu thai chính quy, đương nhiên thỏa thuận thế thân sẽ tự động mất hiệu lực.
Miêu Triết Ngôn biết ơn sâu sắc, chỉ hận không thể lập tức nhận Quỳnh Nhân làm cha nuôi.
Quỳnh Nhân sâu sắc cảm nhận được cái chuyện tà môn, động cái mà muốn nhận cha nuôi trong giới giải trí này nên bị triệt tiêu.
Bận rộn giúp người đương nhiên là phải thu tiền công, dù sao bạn hàng xóm của cậu vẫn còn đội cái thiết lập người mới phá sản mà.
Nghe tiếng chuông thánh thót, báo tiền về tài khoản, Quỳnh Nhân chợt cảm thấy toàn thân sảng khoái.
Hai người về đến nhà, Ngôn Mặc hỏi cậu, nếu hắn không tới, cậu định giải quyết con ma cọp vồ kia như thế nào.
Quỳnh Nhân làm động tác vắt khăn: "Vắt vắt, xong lại vắt vắt, tôi nghĩ cô ta sẽ nhanh chóng nghĩ thông thôi.
Ngôn Mặc nhìn động tác vắt khăn của cậu, yên lặng nghĩ: Nếu tượng của hắn có thể vào ở trong nhà Quỳnh Nhân, Quỳnh Nhân sẽ dùng bàn tay đáng yêu kia của cậu đốt hương cho hắn, hóa vàng mã, còn lau bụi nữa.
Thần tài đáng ghét.
Tối hôm đó, lúc Miêu Triết Ngôn ở trên máy bay đã đăng một cái cap lên trên Weibo.
Miêu Triết Ngôn Handsome*: Có thể cùng hai vị người nghèo và diêm ma quen biết, chính là một niềm vinh hạnh lớn lao trong cuộc đời tôi, cảm hơn hai vị đã giúp đỡ cho tôi.
*Gốc chỗ này là handsom, tôi đoán tác giả ghi sai, nên tự đổi thành đẹp trai đấy.
Fan xem được không hiểu đây là ý gì, thấy một lát sau, Miêu Triết Ngôn lại sửa lại bài đăng, đổi người nghèo và diêm ma thành Quỳnh Nhân và Ngôn Mặc*.
*Diêm ma -阎魔 / Yán mó/, Ngôn Mặc -言默 / Yán mò/. Hai từ đọc khá giống nhau, giờ tôi mới để ý, thảo nào nọ em Nhân bảo tên Ngôn Mặc giống Diêm La Vương.
Mấy phút sau, Miêu Triết Ngôn lại đăng lên một bài viết, thành khẩn thú nhận chuyện trước kia mình làm người nhỏ nhen, ham hư vinh các loại, quyết định từ này về sau sẽ thay đổi để làm người tốt hơn.
Còn viết một danh sách những người mình muốn gửi lời xin lỗi, trong đó có cả Trần Duệ Trạch.
Dân mạng không khỏi cảm thấy dạo gần đây, hành vi của mấy người nổi tiếng đều không được bình thường cho lắm.
[ Giới showbiz được vị nào phổ độ cho rồi à? Có phải lấy Dung Trinh làm gương không? Nghe nói ông ta đã thay đổi hoàn toàn, quy y cửa Phật, trở thành đệ tử tục gia của chùa Long Thành.]
[ Tôi có một cô bạn là cấp dưới của Lý Quỳ, cô ấy nói bây giờ Lý Quỳ cảm thấy show giải trí xé mặt ngoại trừ gây thêm thù chuốc thêm oán ra thì không có ích lợi thực tế nào, quyết định chuyển sang làm show thực tế thần quái rồi, đã góp nhặt được không ít tư liệu thực tế. Tôi thấy bọn họ không giống như được phổ độ, mà giống gặp quỷ hơn đấy.]
[ Sau khi gặp quỷ, phát hiện ra trước đây mình làm người không tốt, cần nhanh chóng sửa đổi, rất có ý nghĩa giáo dục, tui cũng bị cảm động lây rồi.]
*
Không quá hai ngày, đoàn làm phim "Đào Hoa Phiến" thông báo với người đại diện, đã soạn thảo xong hợp đồng, có thể đến ký.
Lúc Trương Hạo gọi điện cho cậu còn hỏi cậu đã xem tài liệu chưa.
Quỳnh Nhân thực sự quên béng mất chuyện này, từ hôm đi thử vai về xong, cậu bận cắm đầu cắm cổ vào soạn nhạc. "Tên khốn, trả nợ đê" mang tới cho cậu rất nhiều linh cảm, khiến cậu cảm thấy chủ đề của ca khúc thực sự có thể càng phong phú hơn nữa.
Tống Đế Vương còn nhờ cậu viết một bài hát tuyên truyền cho văn hóa của Hắc Thằng Đại Địa.
Đối phương muốn bài hát này phải có ý nghĩa cảnh báo, thích hợp phát liên tục trong địa ngục, lúc tội nhân đang phải chịu phạt, khiến bọn họ có thể thực lòng hiểu ra bản thân mình đã làm sai ở đâu.
Trước mặt Quỳnh Nhân đã có vài ý tưởng, tiêu đề của bài hát cũng đã nghĩa xong, gọi là "Mi sẽ không có kết quả tốt."
Nói chuyện với đạo diễn xong, Quỳnh Nhân cảm thấy vô cùng xấu hổ. Tuy cậu không phải là diễn viên, cũng không muốn lấn sân sang lĩnh vực này, nhưng nếu đã nhận lời đóng trong "Đào Hoa Phiến" thì vẫn nên cẩn thận nghiên cứu tư liệu mới đúng.
Trang đầu tiên trong tập tài liệu chính là hình mẫu nguyên bản của Trần Đào cùng Tống Vân Thành trong "Đào Hoa Phiến" - Ảnh chụp của Từ Lê và Kim Tuyết Thành.
Quỳnh Nhân nhìn ảnh, thiếu chút nữa đã ném bay điện thoại trên tay.