Sang tháng tôi sẽ bắt đầu đăng kèm bộ mới lên nhé. 5 chương bên đây thì sẽ nghỉ một ngày để đăng bên kia.
...
"Lúc người sống bị dọa sợ biểu hiện cùng ngữ khí không phải giống như cậu đâu, cậu phải run rẩy, lắp bắp thở không ra hơi." Quỷ nam mặc đồ công sở bên cạnh nhiệt tình hướng dẫn: "Diễn viên này động tác cũng quá cứng nhắc rồi, quỷ bọn tui bình thường toàn bay, hành động phải mềm mại trôi chảy hơn mới được, hơn nữa lúc quỷ đi qua sẽ có gió, rèm cửa lẽ ra phải hơi lay động một chút, như vậy mới dọa được người."
Anh ta nói đến nghiện, còn tự mình chạy ra sau rèm, làm mẫu lại một lần.
Diễn viên kia đột nhiên cảm thấy có gió lạnh thổi qua người mình. Cô xoa xoa cánh tay, cảm thán cơn gió này thật là lạnh.
Hơ? Diễn viên đột nhiên mở to hai mắt. Cửa sổ này là giả, trong phòng kín thì lấy đâu ra gió...
Rèm cửa sổ bị gió làm lay động, phất qua cánh tay của cô, diễn viên liếc lại nhìn, rèm cửa bị gió thổi bay càng lúc càng cao, càng lúc càng cao, mềm mại mà tự nhiên, giống như có một người vô hình nào đó đang điều khiển vậy.
Cô thấy hơi rờn rợn.
Cô diễn viên chầm chậm nhìn về phía Quỳnh Nhân, cười khan một tiếng rồi nhỏ giọng hỏi: "Cửa sổ này, rèm cửa, cậu có thấy..."
Quỳnh Nhân đang cố gắng nhớ lại xem lúc bình thường biểu hiện sợ hãi của cậu là như thế nào, nghe diễn viên nói chuyện cùng mình, lập tức tập trung biểu diễn, cậu thoáng sững người, hai mắt tức thì trợn to: "Mi, mi, mi là thứ gì? Mi đừng có tới đây ~"
Diễn viên thấy vừa nãy Quỳnh Nhân còn nói chuyện y như đọc thuộc lòng, bây giờ lại hoảng sợ nhìn ra phía sau mình, âm thanh rời rạc không rõ, hiển nhiên đã bị dọa đến chết khiếp.
Cậu đột nhiên tỏ ra hoảng sợ như thế, trong phòng này nhất định là có quỷ!
Phòng tuyến trong tâm lý của diễn viên loáng cái sụp đổ, cô thét lên một tiếng, quay người chạy ù ra ngoài.
Chạy ra đến cửa, xoay trái xoay phải đều không mở ra được, diễn viên tức thì sợ đến mức gào khóc thảm thiết.
Cửa này không thể mở ra được là do ê kíp chương trình cố ý thiết kế, không phải do có quỷ cố ý muốn nhốt người lại, nhưng cô diễn viên này đang hoảng sợ cho nên mới quên mất.
Quỳnh Nhân thấy diễn viên đóng giả ma bị ma thật dạo cho hết hồn thì bèn đi tới phía sau, vỗ vỗ vai cô, cố gắng an ủi: "Không có quỷ đâu, cô..."
"A ⸺⸺ A a a ⸺⸺"
Cô diễn viên kia bị Quỳnh Nhân vỗ một cái, cứ tưởng là quỷ đến bắt mình đi, càng sợ chết khiếp, mắt mũi nhắm tịt lại liều mạng giật cửa: "Cứu với, ở đây thật sự có quỷ! A a a! Quỷ đang vỗ vai tôi này!"
Quỳnh Nhân: "..."
Nhân viên tổ đạo cụ thấy đồng nghiệp sắp chết ngất đến nơi, vội tới mở cửa ra, nữ diễn viên đóng giả làm ma lập tức rít gào xông ra ngoài.
Lúc này Hạ Hồi cùng Khương Minh Diệc cũng đang đi lên tầng, vừa tới chỗ chiếu nghỉ thì đập ngay vào mắt là một gương mặt tái xanh, miệng há to, đỏ lòm như máu, ma nữ máu me bê bết giàn giụa nước mắt xông thẳng về phía họ.
Hạ Hồi thét lên một tiếng ngồi thụp xuống, còn Khương Diệc Minh đã sợ đến mức quay người chạy ngược lại xuống dưới tầng, tiếng gào thét của cậu ta truyền đi rất xa, rất xa.
Trên phần bình luận nháy mắt toàn là ha ha ha.
[ Đóng vai quỷ muốn dọa Quỳnh Nhân, kết quả lại bị Quỳnh Nhân dọa cho vãi tè, sao mà hề hước thế chứ lại, ha ha ha ha.]
[ Diễn viên kia thảm quá, Quỳnh Nhân quả thực là đến show giải trí để trượt bùn* mà.]
*Đây là ngôn ngữ mạng, ý chỉ sự thay đổi phong cách một cách đột ngột. Nó xuất phát từ cuộc phỏng vấn vận động viên bơi lội Phó Viên Tuệ tại Olympic 2016. Ở đây là kiểu đang kinh dị thì ngoắt một cái lại thành hề hước ý.
[ Thế rốt cuộc, vụ rèm cửa đột nhiên chuyển động, có phải là hiệu ứng do ê kíp chương trình làm ra không?]
[ Chuyện xưa của tòa nhà này không phải do Lý lột da chém ra à? Đậu má, tôi không dám xem nữa đâu.]
Lý Quỳ xem xong còn thấy rất thích là đằng khác, ông hỏi tổ đạo cụ: "Đoạn rèm cửa bay bay kia là do mấy cậu thêm vào hả? Làm tốt lắm, rất chân thực! Cảm giác như có quỷ thật vậy."
Nhân viên tổ đạo cụ run như cầy sấy: "Không phải bọn tôi làm. Là nó tự bay lên đấy."
Lý Quỳ: "..."
Ông lập tức đứng bật dậy: "Sao có thể như vậy được? Tòa nhà này tôi chọn mãi mới được đấy, từ trước đến giờ chưa từng xảy ra bất cứ một sự cố nguy hiểm nào, so với mấy tòa nhà hở ra là có người nhảy lầu thì may mắn hơn vạn lần."
Sao lại như vậy?
Tổ trưởng tổ đạo cụ run lẩy bẩy: "Không thì, chúng ta cứ mời một đại sư đến đây trấn trận đi."
Người này không nhịn được, lại nói thêm: "Thực ra, từ mấy hôm trước tôi đã cảm thấy ở đây không ổn lắm rồi."
Tòa nhà này vốn không có ai ở, sau khi cho bọn họ thuê làm địa điểm ghi hình xong, chủ tòa nhà lại đặc biệt ghi chú là phòng nào có thể sử dụng, phòng nào không.
Vốn Lý Quỳ còn định đánh số phòng, để chơi một vài trò chơi nhỏ liên quan đến con số, nhưng chủ nhà có hạn chế đối với các phòng có thể sử dụng, cho nên ý tưởng này mới không thể thực hiện.
Lúc đó, ông ta còn cảm thấy kỳ quái, nếu đã không dùng đến, mang ra cho thuê, vậy sao không để chương trình tự mình chọn những phòng muốn dùng?
Hơn nữa ở đây phòng nào cũng vô cùng sạch sẽ.
Nhà ở bỏ không, cho dù đã khóa kín cửa nẻo, nhưng kiểu gì cũng phải có bụi bặm chứ, thế mà ở đây ngay cả khe cửa cũng sạch bong sáng bóng.
Tổ trưởng tổ đạo cụ càng nghĩ lại càng thấy sợ, Lý Quỳ cũng ngồi trở lại xuống ghế.
"Không cần lo lắng, có cậu ấy ở đâu, không có việc gì đâu."
"Cậu ấy?" Tổ tưởng tổ đạo cụ hỏi, "Cậu ấy là vị cao nhân nào?"
Lý Quỳ: "Cha ruột không có quan hệ máu mủ với tôi."
Tổ trưởng tổ đạo cụ: "..."
Quỳnh Nhân là một người cống hiến hết mình cho sự nghiệp, nữ diễn viên đóng giả làm ma kia vừa bỏ chạy xong, cậu bèn quay lại phía ống kính, giả vờ thở phào nhẹ nhõm mỉm cười: "Hóa ra là diễn viên đóng giả. Làm ban nãy tôi sợ hết cả hồn."
Các anh chị em bạn dì trong chuyên mục riêng của Quỳnh Nhân ở diễn đàn thần quái Long Thành thì cười như Liên Xô được mùa.
[ Lúc nghe cậu ấy đọc thuộc lòng lời thoại gặp quỷ, tôi cười ngất luôn. Sao Trương Hạo có thể điên cuồng khen kỹ năng diễn xuất của cậu ấy được nhỉ, có phải con trai từng giúp Trương Hạo bắt quỷ không?]
[ Con trai Mị đúng là thần tượng, cười chết mất.]
[ Lúc sau không phải diễn rất khá à, còn dọa chạy luôn cả diễn viên kìa? Trương Hạo quả nhiên là đạo diễn lớn có khác, rất có trách nhiệm, không khen bừa.]
Quỳnh Nhân tiếp tục kiểm tra thông tin có trong phòng, dựa theo logic thông thường, nếu cố ý bố trí ma nữ ở đây để dọa người, vậy chắc chắn là sẽ có manh mối xuất hiện.
Nếu không phải thì quá đáng quá rồi!
Ngoại trừ bức ảnh chụp mười người hoàn toàn không giống mười thí sinh thực tế kia ra, Quỳnh Nhân còn phát hiện một hộp có mã khóa, mật mã là do ba chữ cái tiếng Anh tạo thành.
Quỳnh Nhân lập tức nhập mấy từ BGT vào.
Hộp mở ra.
[ Quào. Nhanh dữ vậy, không cần suy nghĩ à?]
[ Đỉnh thật đấy, nhưng BGT là gì?]
[ Chắc là viết tắt của bách gia tính đấy, hiện giờ manh mối rõ ràng nhất chính là họ của các nhân vật kia. Logic thật ra rất đơn giản, nhưng phản ứng của cậu ấy đúng thực là nhanh.]
Trong hộp là một quyển nhật ký.
Ngày 01 tháng 01 năm 2070. Trời quang.
Chuyện đáng sợ đã xảy ra, chúng tôi đã giết người. Vương Tám nói, nếu như ai dám phản bội, cậu ta sẽ giết người đó, tôi còn muốn đi học, học thật giỏi. Nhưng trong lòng tôi thực sự cảm thấy rất khó chịu, tất cả mọi người đều ở chung trong một tòa nhà, tại sao kết cục lại trở thành thế này.
Ngày 02 tháng 02 năm 2070. Trời quang.
Tôi xin nghỉ, Vương Tám và Lý Tư gọi điện thoại cho tôi, bọn họ lo tôi sẽ đi tự thú. Đúng là tôi rất bất an, nhưng mà tôi không có gan làm vậy.
Ngày 03 tháng 01 năm 2070. Âm u.
Tôi vẫn đi học bình thường. Nhìn chỗ ngồi bỏ trống của người đó, trong lòng tôi rất khó chịu. Thực ra tôi rất thích cậu ấy. Lẽ ra tôi nên dũng cảm hơn một chút.
Ngày 07 tháng 01 năm 2070. Trời mưa.
Cậu ấy quay trở lại. Tất cả mọi người đều sợ chết khiếp. Nhưng chúng tôi phát hiện ra một chuyện còn kinh khủng hơn. Chúng tôi không nhớ rõ, rốt cuộc người chết là ai. Ký ức của tất cả mọi người đều xuất hiện vấn đề. May mà tôi có thói quen viết nhật ký, xem lại nhật ký, tôi biết, nhất định người đó không phải là mình, Vương Tám, Lý Tư. Nhưng trong bảy người còn lại, rốt cuộc là ai?
Nhật ký kết thúc ở đây, phía sau trang giấy đều là vết máu khô để trông cho có vẻ thần bí.
Xem ra mười thực tập sinh đi vào, lần lượt chính là từ Triệu Một đến Trần Mười, còn thực tập sinh bí ẩn, hơn phân nửa chính là người bị giết sau đó lại sống dậy, quay về kia.
Quỳnh Nhân xem xong quyển nhật ký thì đi quay ra ngoài, thấy Hạ Hội đang ngồi xổm ở cửa. Cậu nhớ cách lúc nghe tiếng thét của đối phương cũng đã phải đến mười phút rồi, lẽ nào Hạ Hồi vẫn ngồi ở đây từ đấy đến giờ?
Bộ không thấy tê chân hả?
Thôi thì đỡ cậu ta, để cậu ta đến chỗ khác ngồi nghỉ ngơi tí đi.
Hạ Hồi ôm cây đợi Quỳnh Nhân đã mười phút, mãi mới thấy người đi ra, bèn nức nở hai tiếng: "Em sợ quá, chân run không đi nổi nữa, Khương Diệc Minh không biết chạy đi đâu mất rồi."
Nghe vậy, Quỳnh Nhân khựng lại.
Cậu nghĩ, cậu hiểu rồi.
Hạ Hồi nhắc đến Khương Diệc Minh, nhưng thật ra là đang ám chỉ để nhắc nhở cậu tuyệt đối đừng có đến giúp. Nếu cậu làm thế, Hạ Hồi và Khương Diệc Minh sẽ mất đi cơ hội thể hiện một màn anh hùng cứu mỹ nhân kinh điển.
Tuy Quỳnh Nhân không có hứng thú đối với chuyện tạo CP bán hủ, nhưng nếu người khác muốn bán cậu sẽ không xen vào.
Quỳnh Nhân nói thầm trong lòng: "Cậu yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ không phá hỏng kế hoạch của câu đâu, cố lên."
Cậu gật đầu với Hạ Hồi một cái, sau đó quay người đi.
Hạ Hồi ngơ ngác nhìn bóng lưng ngày một xa của Quỳnh Nhân, biểu cảm trên mặt hơi không giữ được nữa.
Nhìn thấy vẻ mặt dại ra của Hạ Hồi, trên topic thảo luận của fan chương trình vui như trẩy hội.
[ Nhìn cái biểu cảm này của Hạ Hồi, tui có thể cười cả năm.]
[ Quỳnh Nhân đi dứt khoát ghê, cậu ấy nhất định là đã nhìn ra ý đồ muốn kéo mình tạo CP của Hạ Hồi, quá thông minh, yêu chết được.]
[ Tui càng ngày càng thấy thích Quỳnh Nhân rồi đấy. Trước mới chỉ xem hình với ảnh gif của cậu ấy thôi, nhìn ngoại hình trông phản khoa học quá, còn tưởng là nhờ photoshop cơ. Không ngờ người thật cũng đẹp như vậy, lại còn là khắc tinh của mấy đứa thảo mai nữa chứ.]
[ Tín nữ nguyện ăn chay cả đời, chỉ cầu đời sau cho mình dậy thì thành công như Quỳnh Nhân thôi.]
Chương trình lần này, Lý Quỳ rất đầu tư vào chất lượng hình ảnh phát, ông ta cho lắp đủ loại máy quay có ống kính với độ phân giải khác nhau, lại còn không cài thêm filter. Hạ Hồi và Khương Diệc Minh nhìn xa thì không tệ, nhưng những cảnh quay cận mặt thì nhìn rõ cả lớp trang điểm bị mốc lẫn phấn mắt bị trôi.
Vô cùng ảnh hướng đến trải nghiệm của fan nhan sắc muốn liếm màn hình*.
*Ngôn ngữ mạng, ý chỉ thái độ cực kỳ yêu thích của một người khi nhìn thấy hình ảnh đẹp.
Quỳnh Nhân thì xuất phát từ thói quen tiết kiệm của bản thân, nếu không có yêu cầu quay chụp đặc biệt nào, mà mặt mộc của cậu lại hoàn toàn không lo có chuyện lên hình không đẹp, vậy việc gì mà phải trang điểm.
Mái tóc hơi xoăn tự nhiên có cảm giác như đã được tỉ mỉ tạo hình, ngay cả tiền làm tóc cũng có thể bớt đi.
Ống kính của cậu 360⁰ không góc chết, lại rất tập trung tìm kiếm manh mối, loáng một cái đã tìm ra đầu mối chính của nội dung kịch bản, trong khi những thực tập sinh khác hãy còn tán loạn khắp nơi.
Khương Diệc Minh số may, đã tìm được hai manh mối, nhưng vì không giải được mật mã, cho nên trước mắt vẫn chưa biết được nội dung bên trong.
Ban đầu, phòng phát sóng trực tiếp của Quỳnh Nhân xếp thứ tư, nay số người xem đã vọt lên vị trí thứ hai, chỉ còn kém Cố Mộng Tang một khoảng nhỏ.
Người theo dõi phòng phát sóng của Quỳnh Nhân, trừ người đại diện cùng fan của cậu ra còn có cả Ngôn Mặc nữa.
Hắn ngồi ở trong phòng làm việc lớn tại dương gian, chăm chú theo dõi màn hình của Quỳnh Nhân.
Để xem cho rõ hơn, hắn còn lệnh cho quỷ hồn cấp dưới mang một cái máy chiếu vào trong phòng. Lúc Quỳnh Nhân mở mật mã hộp khóa, hắn lập tức nhìn thấy trên cổ tay cậu đang đeo cánh sen mà mình đưa.
Cố tay Quỳnh Nhân rất mảnh mai nhưng không mất đi cảm giác mạnh mẽ, sợi dây ôm khít lấy tay, cánh sen màu đỏ sẫm diễm lệ càng làm tôn lên làn da trắng mịn của cậu.
Ngôn Mặc nở một nụ cười nhẹ vô cùng mãn nguyện.
Nhìn thấy sáu vị Diêm La Vương đang làm việc cùng lúc mỉm cười, thư ký Nam thầm nói trong lòng, lại nữa rồi.
"Đại Vương." Thư ký Nam quyết định thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của bản thân, "Nhà ngài mua đã đưa tặng người ta chưa?"
Ý cười trên mặt Diêm La Vương tức thì thu lại, hơi cau mày: "Chưa. Với tính cách của cậu ấy, có tặng cậu ấy cũng không chịu nhận. Thực phiền não."
Huống hồ hắn vẫn luôn giấu không để Quỳnh Nhân biết Ngôn Mặc cũng chính là Diêm la Vương, nhỡ đâu sau khi rõ chuyện, Quỳnh Nhân giận quá, không thèm qua lại với hắn nữa thì phải làm sao?
Mấy năm nay Tống Đế Vương không ít lần khóc lóc kể lể, bởi vì trước kia che giấu thân phận dưới Thập Điện Diêm La của bản thân với thư ký Kim, mà đến giờ vẫn chưa được đối phương tha thứ.
Hắn không dám mạo hiểm làm liều.
Thư ký Nam là một thư ký tốt, cô lập tức nghĩ ra biện pháp giải quyết khó khăn giúp thủ trưởng của mình.
"Bây giờ ngài với cậu ấy vẫn chỉ là bạn bè, lấy quan hệ trước mắt của hai người, không thích hợp để đưa tặng đồ quá quý giá."
"Chúng ta dùng cách khác chuyển quyền sở hữu căn nhà đó cho Quỳnh Nhân, ngài không cần trực tiếp đưa tặng, cũng không làm lỡ chuyện sang tên. Nếu ngài muốn cùng cậu ấy ở chung một chỗ, vậy không bằng lấy danh nghĩa bạn bè, mời cậu ấy tới ở cùng.
"Tuy thân phận của ngài là doanh nhân đã phá sản, nhưng cho dù đã phá sản thì có một căn nhà tổ không bán đi vẫn là hợp tình hợp lý."
Ánh mắt Diêm La Vương tức thì sáng lên, hắn khẽ gật đầu: "Rất cám ơn lời đề nghị của cô."
Thư ký Nam hơi khom người: "Rất vui vì có thể giúp được ngài."
Ngôn Mặc thu hồi ý thức cộng hưởng giữa các hóa thân, tiếp tục xem phát sóng trực tiếp, nhưng chưa được mấy phút, Ngôn Mặc đột nhiên cảm thấy địa điểm ghi hình của chương trình trông rất quen, lại thấy sau lưng Quỳnh Nhân bỗng dưng có một chuỗi âm soa lướt qua.
Địa điểm ghi hình show giải trí của Quỳnh Nhân chính là tòa nhà Địa Phủ dùng làm văn phòng Dương, chỉ cách chỗ hắn có mấy lượt xi măng cốt thép.
*
Thời gian đã trôi qua một tiếng.
Lý Quỳ bắt đầu thông báo quy trình: "Các thí sinh chú ý. Thời gian còn lại của mọi người là hai tiếng. Trong tiếng đầu tiên, có hai thí sinh không thể thông qua kiểm tra của huấn luyện viên, thời gian phát sóng sẽ bị khấu trừ."
"Hiện tại huấn luyện viên không muốn nhắc nhở cho thí sinh nào cả. Nếu các thí sinh tìm được manh mối không thuộc về mình thì có thể đi lên phòng họp trên tầng ba để tiến hành trao đổi hoặc hợp tác với nhau, xin lưu ý, chỉ có thể tiến hành trao đổi hợp tác tại phòng họp tầng ba."
Trong lòng tất cả các thực tập sinh đều giật thót, bọn họ vẫn chưa đoán được huấn luyện viên là ai, chứ đừng nói gì đến nội dung kiểm tra, làm sao đã có người không thông qua rồi?
Khương Diệc Minh nhìn vào ống kính, nở một nụ cười như tỏa nắng: "Không biết là thực tập sinh nào không qua bài kiểm tra, nhưng mà chắc chắn người đó không phải tôi."
Cậu ta phân tích như thật: "Tôi cảm thấy huấn luyện viên nhất định là một trong hai người, thầy Miêu hoặc tiến bối Cố, tôi vẫn chưa gặp được hai người họ, cho nên thí sinh không qua được bài kiểm tra nhất định không phải tôi."
Tuy rằng idol của mình đoán sai thân phận của huấn luyện viên, nhưng fan của Khương Diệc Minh vẫn điên cuồng bình luận, Khương Diệc Minh thật thông minh, Khương Diệc Minh là vua trò chơi.
Đang spam, fan Khương Diệc Minh lại thấy thời gian hiển thị ở góc trên bên phải của anh giai nhà mình bị trừ mất nửa tiếng.
Vì lúc trước Khương Diệc Minh nói vũ đạo của Quỳnh Nhân không bằng PP, trong lời nói còn ám chỉ, nghi ngờ Quỳnh Nhân bắt chước PP, fan Khương Diệc Minh cũng lo Quỳnh Nhân sẽ lợi dụng thân phận huấn luyện viên để trả thù anh giai nhà mình.
Trong nhóm các fan lớn cũng đã bàn bạc xong xuôi, nhỡ mà Quỳnh Nhân thật sự trừ thời gian của anh giai nhà mình thì sẽ đi kể khổ, khống chế bình luận thế nào.
Nhưng sau khi phóng trực tiếp thông báo nội dung kiểm tra thì trong nhóm fan lập tức nháo nhào.
Bởi vì đề bài Quỳnh Nhân đưa lại chính là cấm gian lận.
Nghiêm túc mà nói thì cái này không thể tính là bài kiểm tra được, vì nó là quy tắc cơ bản mà mỗi thực tập sinh đều phải tuân thủ.
Chỉ cần thực tập sinh nghiêm chỉnh chấp hành quy tắc thi đấu thì không có chuyện không qua bài.
Hai người bị trừ thời gian lần này, theo thứ tự là Khương Diệc Minh cùng một diễn viên lưu lượng* mà Quỳnh Nhân không biết, tên là Ổ Họa.
*Người có độ nổi tiếng cao trên mạng và trong giới trẻ.
Bọn họ đều lén xem bình luận của khán giả trong lúc tìm kiếm manh mối.
Bởi vì khán giả có thể thoải mái xem từ mọi góc độ, cho nên họ cũng là người biết nhiều thông tin nhất, mà fan sẽ theo bản năng muốn thông báo mọi thứ mình biết cho thần tượng. Để phòng ngừa trường hợp thực tập sinh thông qua comment của khán giả, biết được thông tin về manh mối, điện thoại ê kíp chương trình phát cho các thí sinh đã bị tắt chức năng xem bình luận này.
Vì để xem được comment, Khương Diệc Minh và Ổ Họa đã lén lút lên web xem phát sóng trực tiếp.
Mà trong tòa nhà này, đâu đâu cũng có cài camera, ê kíp chương trình lập tức phát hiện ra hành vi của hai người họ, cũng gửi tin nhắn tới điện thoại để nhắc nhở.
Lúc này phòng phát sóng đang hiện cửa sổ thu nhỏ màn hình của Ổ Họa và Khương Diệc Minh, cho phát lại toàn bộ quá trình hai người gian lận và được nhắc nhở.
Khán giả chỉ cảm thấy câm nín, đây là chương trình tạp kỹ thôi mà, cớ làm sao mà lại có người chơi gian lận nữa vậy.
Trong nháy mắt có rất nhiều người ùa vào phòng phát sóng của Khương Diệc Minh, phần bình luận nháy mắt tràn đầy tiếng mắng mỏ. Fan của cậu ta muốn cãi lại, nhưng bình luận vừa đăng lên đã bị comment của những người khác nhấn chìm.
Khương Diệc Minh luôn để ý lượng người theo dõi trong phòng phát sóng của mình, đột nhiên thấy lượng người xem tăng vọt, trong lòng cậu ta lập tức mừng rỡ, cười nói: "Oa, tự nhiên số người xem tăng cao dữ vậy, cám ơn mọi người đã ủng hộ nhé."
Không hề biết mình đang bị người người nhà nhà sỉ vả, tâm trạng của Khương Diệc Minh rất tốt. Nhưng fan của cậu ta thì lại đang cật lực chữa cháy.
[ Tiểu Khương vẫn còn trẻ con mà, mấy người mắng cậu ấy làm gì? Lẽ nào hồi còn đi học mấy người chưa bao giờ mắc lỗi à?]
[ Khương Diệc Minh chỉ muốn giành chiến thắng thôi, huống hồ cậu ấy cũng đâu xem được thông tin quan trọng nào, việc gì phải độc mồm độc miệng như vậy.]
[ Mấy người ác thật đấy, mà thế thì đã sao? Gian lận trên show giải trí chứ có phải gian lận trong kỳ thi đại học đâu.]
[ Đây đều là mấy lời thiểu năng gì vậy, ngại quá, từ nhỏ đến lớn tui đây chưa từng mắc lỗi bao giờ đấy.]
[ Gian lận thì thấy nhiều rồi, nhưng gian lận mà còn làm như mình đúng lắm giống mấy người, tôi thực sự chưa thấy bao giờ luôn ý.]
[ Idol thế nào fan thế nấy, não phẳng y như nhau.]
Khương Diệc Minh tương đối hot, fan lại hay đi kích war, cho nên không phụ sự mong đợi của mọi người, tên cậu ta lập tức đã leo lên tìm kiếm nóng.
Trái lại, Ổ Họa trong giới khá chìm, fan cũng im như thóc, thành ra ma xui quỷ khiến thế nào lại tránh được một kiếp, tuy cũng bị mọi người chế giễu, nhưng không đến nỗi bị người người nhà nhà xông vào mắng mỏ như Khương Diệc Minh.
Fan Họa trông tình hình này chỉ hận không thể trao cờ thưởng "Quân tiên phong hấp dẫn hỏa lực xuất sắc nhất" cho Khương Diệc Minh.
Người đại diện của Khương Diệc mình thấy nghệ sĩ của mình mất fan mà muốn phát rồ người, ông ta liên lạc với Lý Quỳ, muốn nhờ Lý Quỳ nhắc nhở Khương Diệc Minh cẩn thận lời ăn tiếng nói.
Nhưng Lý Quỳ từ chối: "Nếu tôi dùng cách gian lận để nhắc nhở cậu ta đừng gian lận, vậy thì có khác gì đang làm trò trước mặt khán giả. Tính cách của cậu ta như vậy, đáng lẽ ngay từ đầu mấy người đừng để cậu ta lên chương trình trực tiếp mới phải."
Người đại diện tức đến mức nghẹn lời: "Không phải ông là người gửi lời cho bọn tôi trước sao?"
Lý Quỳ: "Đúng thế, bởi vì tôi chắc chắn sẽ có hiệu quả như này. Nhưng mời thì mời, hai người có thể từ chối tôi cơ mà. Là do anh đánh giá sai năng lực nghệ sĩ của mình, bây giờ sao, quay sang trách tôi à?"
Người đại diện nghẹn họng, chỉ có thể vội vàng đi thuê tài khoản seeding, cố gắng chuyển hướng dư luận.
Khương Diệc Minh hoàn toàn không hề biết chuyện mình bị trừ thời gian, cậu ta cười nói với ống kính: "Không biết Tiểu Hồi có tìm được manh mối không, tôi định chia sẻ manh mối mình tìm được với em ấy."
Hai hộp mật mã cậu ta tìm được cho đến lúc này vẫn chưa thể mở khóa, nghĩ hành động vô tư này của mình có thể hút thêm một đợt fan CP mới, Khương Diệc Minh tươi cười bước vào trong phòng họp tầng ba.
Mười người đều tụ lại đây.
Trò chuyện một hồi, trước mắt vẫn chưa phát hiện ra ai là thực tập sinh bí mật. Quỳnh Nhân nói ra manh mối quan trọng có liên quan đến nội dung kịch bản mình tìm được ở tầng hai, nhưng cậu không nói mật mã của hộp khóa là gì.
Cuốn nhật ký trong hộp chắc chắn là manh mối liên quan đến thận phận của các thực tập sinh, không biết nó thuộc về người nào, nhưng chỉ cần những người có mặt ở đây không phải kẻ ngốc, thì đều có thể cùng nhau đi mở mật mã, chia sẻ thông tin.
Khương Diệc Minh vừa nghe Quỳnh Nhân có thể mở mật mã của hộp đựng manh mối, bèn quay sang nói với cậu: "Nếu anh đã lợi hại như vậy, thì không bằng giúp tôi mở khóa hai hộp manh mối này đi."
Quỳnh Nhân nhìn cũng không nhìn, nói: "Tôi không giải được."
Khương Diệc Minh thấp giọng nói: "Tiền bối Quỳnh Nhân, sao anh lại không muốn giúp đỡ mọi người chứ? Tuy chúng ta tham gia chương trình thi đấu, nhưng tôi luôn cảm thấy tình hữu nghị giữa chúng ta mới là quan trọng nhất. Tôi muốn chia sẻ mạnh mối với tất cả mọi người, nếu anh đã giỏi giải mật mã như vậy thì bây giờ giúp bọn tôi chút đi."
Có mấy thí sinh nghe thấy Khương Diệc Minh nói đồng ý chia sẻ mạnh mối tìm được, bèn lập tức phụ họa theo.
Cố Mộng Tang lại nói: "Tôi không đồng ý."
Miêu Triết Ngôn gật đầu: "Tôi cũng không đồng ý."
Cố Mộng Tang: "Quỳnh Nhân có năng lực là chuyện riêng của cậu ấy, mọi người đều là đối thủ cạnh tranh, sao cậu lại ép người ta phải giúp mình."
Miêu Triết Ngôn lại gật đầu, đồng tình: "Ép người khác như thế là không tốt."
Quỳnh Nhân thấy Khương Diệc Minh có vẻ muốn nổi nóng, mấy thực tập sinh khác cũng bắt đầu thì thầm với nhau, nói cậu ích kỷ nọ kia, thì ngạc nhiên nói: "Gợi ý mật mã nhất định nằm trong căn phòng tìm được manh mối, tôi đang ở phòng họp, làm sao có thể đoán được mật mã mà mở giúp mọi người? Người mang manh mối đi là cậu, luật chơi lại không cho phép ở bên ngoài phòng họp trao đổi với nhau. Hai hộp này chỉ có mình cậu mới mở được thôi."
Mặt mũi Khương Diệc Minh cùng mấy thực tập sinh kia lập tức đỏ bừng lên.
Người thông minh một chút, thí dụ như Hạ Hồi thì đã phản ứng kịp.
Chả trách Quỳnh Nhân mở hộp mật mã xong lại không mang đi, khi đó cậu không biết mọi người mọi người có thể trao đổi mạnh mối với nhau, tìm được cái không phải của mình thì bèn cố ý để lại chỗ cũ.
Như vậy manh mối kia không thuộc về riêng người nào. Nhưng Khương Diệc Minh đã mang hộp đi, vậy nghĩa là manh mối trong đó chỉ thuộc về một mình cậu ta, những người khác chỉ được nghe chia sẻ trong phòng họp này mà thôi, mà trong phòng họp lại không có gợi ý để mở khóa.
Lấy về phòng họp thì không có gợi ý, mà những thực tập sinh khác cũng không thể chia sẻ manh mối với Khương Diệc Minh nữa, cái này tạo thành một vòng tuần hoàn không thể phá giải.
Lấy đầu óc bã đậu của Khương Diệc Minh thì chắc chắn là không thể mở được hai cái hộp này, manh mối bên trong cũng mất luôn.
Cậu ta tức thì có chút sốt ruột, không biết bên trong có phải manh mối về cậu ta hay không nữa? Những người khác nghĩ tới điểm này xong, ánh mắt nhìn Khương Diệc Minh cũng không còn hữu hảo nữa.
Fan chương trình lập tức trào phúng.
[ Ngu hết thuốc chữa.]
[ Chả trách fan CP của cậu ta và Hạ Hồi nhiều như vậy mà sau đều thành fan only của Hạ Hồi, thực sự là quá ngu.]
Quỳnh Nhân tiếp tục đưa ra kết luận: "Nếu cậu đã cảm thấy tình hữu nghị giữa mọi người là trên hết, vậy tôi đề nghị cậu chủ động giúp mọi người tìm kiếm manh mối, thành tâm cung cấp những manh mối cho bốn người đứng đầu, sau đó xin tự rút khỏi cuộc thi, như vậy càng có thể thể hiện được sự trân trọng của cậu với sự hữu nghị này, cậu thấy có đúng không. Tôi chỉ đề nghị thế thôi, không có ý ép cậu phải làm theo đâu."
[ Quỳnh Nhân đã nói ra những gì tôi đang nghĩ trong lòng, quá sướng.]
[ Cậu ấy lạnh lùng trông cũng đẹp trai nữa! Má ơi! Sao trên đời lại có một người đàn ông như vậy?]
[ Tôi có ba bích, để tôi tới trước. Vợ ơi, vợ thiệt là đẹp.]
Quỳnh Nhân nói xong, lẳng lặng quét mắt nhìn một lượt, gõ bàn một cái nói: "Nếu mọi người không có thông tin gì có thể trao đổi, vậy tôi đi trước."
Quy trình đến phòng họp gặp mặt trao đổi khá hay, sau khi nhìn một lượt mười người tham gia, Quỳnh Nhân đột nhiên bừng tỉnh, cậu đã đoán được thân phận của thực tập sinh bí ẩn là ai.
Thực ra hộp của Khương Diệc Minh không phải không có cách mở ra, nếu bọn họ tìm đến cậu xin trợ giúp, cậu nhất định sẽ thành thật trả lời.
Chỉ là không biết, ai sẽ là người đầu tiên đủ điều kiện xin trợ giúp.
Trong ánh nhìn chăm chú của mọi người, Quỳnh Nhân đi ra khỏi phòng họp, Hạ Hồi vốn thèm muốn khả năng hút fan của cậu, muốn tạo CP hút máu Quỳnh Nhân, nhưng cậu ta nhìn bóng lưng thản nhiên rời đi của Quỳnh Nhân xong, thế mà lại có chút động lòng.
Quỳnh Nhân lên thẳng tầng mười.
Hiện tại trên tầng này chỉ có một mình cậu là nghệ sĩ duy nhất, Quỳnh Nhân quay về phía ống kính, bắt đầu giải thích: "Tuy manh mối về chuyện xưa tại tòa nhà này vẫn chưa tìm ra hết, nhưng tôi đã đoán được thực tập sinh bí ẩn là ai rồi. Thực ra đáp án vô cùng đơn giản, gợi ý mà chương trình đưa ra cũng hết sức rõ ràng, chỉ cần tìm đúng phương hướng thì sẽ lập tức hiểu ra."
"Nhưng giờ tôi muốn tỏ ra bí hiểm chút đã, tránh cho mọi người biết đáp án xong sẽ không xem phát sóng trực tiếp nữa."
Quỳnh Nhân nói, bên cạnh có một hàng quỷ hồn lướt qua, trưng ra vẻ mặt mèo con tò mò, hỏi: "Vậy có thể len lén kể cho bọn tui biết trước được không?"
Tuy quỳ hồn không thể xem phát sóng trực tiếp trên dương gian, nhưng bọn họ có thể vây xem ngay tại hiện trường, cũng coi như được xem trực tiếp đi.
Quỳnh Nhân quơ quơ ngón tay, ra hiệu không được.
Cánh sen đeo trên cổ tay cũng nhàng lắc lư theo động tác của cậu. Đồ từ chỗ Diêm La Vương đưa ra có khác, quả nhiên là đáng tin, từ lúc đeo cái vòng tay này xong, Quỳnh Nhân cuối cùng cũng không còn quá sợ quỷ nữa.
Cậu nghe thấy có tiếng tập đọc nguyên âm và phụ âm, bèn hiếu kỳ đi tới xem, hóa ra trên tầng mười cũng có một phòng họp, bên trong toàn là các quỷ hồn kiều bào ở nước ngoài ban nãy, họ đang học phát âm theo một thầy giáo già mặc quan phục thời nhà Minh.
Biểu cảm trên mặt mấy quỷ hồn này, người sau trông càng đau khổ hơn người trước.
Thầy giáo già đang đứng trên bục nói: "Lǐ (李), âm thứ ba, hơi uốn lưỡi một chút."
Bên dưới đồng loạt đọc theo: "Lí (离)."
Thầy giáo già: "Lǐ, âm điệu đầu tiên là đi xuống sau đó lại cao lên."
Quỷ hồn kiều bào nước mắt lung tròng: "Lí"
Thầy giáo già cáu tiết: "Lǐ!"
Nhóm quỷ kiều bào nghiêm túc lại tuyệt vọng đồng thanh: "Lí"
*Note: Chỗ lí lì này, tôi để theo cách phát âm của hai từ bên trên ý nhé. Không phải tay vô dụng oánh chữ nhầm đâu.
Thầy giáo già hận không thể rèn sắt thành thép, vung tay: "Kết quả thi sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến cuộc sống sinh hoạt của mấy người ở dưới âm phủ sau này đấy, ngộ nhỡ phải vào địa ngục thì sao, là địa ngục đấy? Hell, có biết xuống địa ngục là sẽ bị bỏ vạc dầu sôi, lóc da cắt thịt không hả? Nhỡ đâu phải chịu sai hình phạt thì sao?"
Quỳnh Nhân không đành lòng nhìn tiếp, quá thảm.
Lúc cậu quay người rời đi, còn nghe thấy tiếng gào khóc thảm thiết của mấy quỷ hồn trong phòng họp.
"Téng Trong khó quạ, tuôi học hông được hu hu hu hu." (Tiếng Trung khó quá, tôi học không được)
*Chỗ này tác giả để mấy quỷ này phát âm sai, nên tôi cũng để theo nhé.
Quỳnh Nhân rời khỏi phòng họp, đi sang phòng bên cạnh, trong phòng này có đặt một ít đồ dùng hàng ngày.
Chủ nhân của căn phòng là Trần Mười.
Trong lúc đang tìm kiếm manh mối, Hạ Hồi và Khương Diệc Minh lại một trước một sau xuất hiện.
Hạ Hội là vì muốn hoàn thành nghiệp lớn CP của mình, còn Khương Diệc Minh là vì cuối cũng cũng nhận ra chỉ số không thông của mình không đủ cao để tìm ra manh mối, lượt người xem trong phòng phát sóng cá nhân sau một đợt tăng cao đột ngột thì đã nhanh chóng hạ xuống, biểu hiện của cậu ta trong chương trình không hấp dẫn được khán giả bình thường vào xem, chỉ có thể dựa vào sức hút ban đầu mà chống đỡ.
Thế nên cậu ta muốn cùng Hạ Hồi ghép thành nhóm, cố gắng đề cao thứ tự của mình, Nếu có thể tranh thủ sự ủng hộ của fan CP, khả năng trở thành một trong bốn người đứng đầu của cậu ta cũng được đảm bảo hơn một chút.
Hạ Hồi cười khúc khích đi vào: "Tiền bối, chúng ta hợp tác với nhau được không, em đồng ý chia sẻ manh mối em tìm được với anh."
Quỳnh Nhân nghe vậy quay đầu lại: "Cậu tìm được manh mối gì à?"
Vẻ mặt Hạ Hồi sượng lại: "Trước mắt đều là manh mối về nội cung câu chuyện, vẫn chưa tìm được manh mối về thân phận của chúng ta."
"Ồ." Quỳnh Nhân thất vọng quay người lại, cậu lục lọi trong tủ một hồi, gõ gõ vách ngăn, nghe thấy tiếng rỗng ở bên trong, bèn thử tháo vách tủ ra, bên trong quả nhiên có một ngăn kéo bí mật.
Cậu lấy từ trong đó ra một quyển sách toán.
Trên trang bìa viết hai chữ Trần Mười.
Trong sách có một vài ghi chú, không phải ghi chú công thức toán học mà là tâm sự của bản thân Trần Mười.
Trần Mười thích một người bạn học của mình, mỗi ngày cậu ta đều chờ mong đến lúc tan học để được đi cùng với bạn một đoạn đường.
Nhưng mà cậu ta không dám nói ra tâm sự trong lòng mình, sợ nếu người khác biết được sẽ có chuyện không hay.
Phía trước vẫn là nhưng suy nghĩ non nớt tươi vui của một thiếu niên, chữ viết cũng rất đẹp, nhưng càng về sau, dòng chữ lại càng trở nên lộn xộn, thậm chí ngòi bút còn đâm thủng cả trang giấy.
Dường như tình cảnh của bản thân Trần Mười đã bắt đầu trở nên rất không ổn.
Từ nội dung ghi chú có thể thấy được, tâm sự của Trần Mười bị những bạn học khác phát hiện ra, bọn họ bắt đầu xúm lại bắt nạt cậu ta, Trần Mười lại sợ nếu chuyện bị làm lớn, ba mẹ sẽ biết được nên chỉ đành cố gắng chịu đựng.
Trên trang sách toán cuối cùng, Trần Mười viết: "Tôi muốn trừng phạt tất cả bọn họ, nhất định bọn họ sẽ không được chết tử tế."
Quỳnh Nhân đang nghiêm túc đọc sách, đột nhiên lại nghe thấy một loạt tiếng ồn ào, cậu nghi hoặc ngẩng đầu lên.
Hạ Hồi vẫn đang tập trung chú ý đến cậu, lập tức hỏi: "Sao thế ạ?"
Một giây sau, có mấy quỷ hồn vọt vào trong phòng, âm soa cũng đuổi theo tới, gian phòng vốn khá rộng rãi bống chốc chật cứng.
Âm soa chặn ngoài cửa, khuyên nhủ: "Đừng chạy, học tiếng Trung đâu có khó lắm đâu, sẽ làm được thôi mà."
Quỳnh Nhân nhìn theo, chạy vào phòng chính là mấy quỷ hồn kiều bào ban nãy học phát âm trong phòng họp bên cạnh.
Đây là học nhiều quá, không chịu được nữa rồi à?
Quỷ hồn kiều bào khóc tu tu: "Ăng lừa tuôi, khó lắm hu hu hu." (Anh lừa tôi, khó lắm)
Quỳnh Nhân có thể chạm vào quỷ, thần kinh cậu lập tức căng ra như dây đàn, nhỡ mà ở trong phòng này xảy ra va chạm vật lý với quỷ, xong lại bị phát sóng trực tiếp ra ngoài, vậy không phải bí mật có thể gặp quỷ của cậu sẽ bị toàn dân biết hết à!
Quỷ hồn kiều bào lau nước mắt rú lên: "Tuôi hông muốn học téng Trong, cứ để tuôi chép đi, khó quá." (Tôi không muốn học tiếng Trung, cứ để tôi chết đi, khó quá)
Mấy quỷ hồn còn lại cũng cảm thấy tủi thân, lần lượt khóc tu tu như một dàn hợp xướng cỡ nhỏ.
Âm soa bất lực: "Mấy người đã chết rồi, nếu mà chết thêm lần nữa thì chính là hồn phi phách tán đấy, có biết hồn phi phách tán là thế nào không? Chính là wipe out!"
Xong anh ta lại dùng động tác miêu tả như quả bóng bị nổ: "Bụp, quỷ cũng không còn."
Quỷ hồn lại càng khóc thảm thiết hơn.
Quỳnh Nhân có cánh sen Diêm La Vương đưa cho đeo trên tay, sợ thì không sợ nữa, chỉ lo mình lòi đuôi thôi.
Nhưng cậu cũng không ra ngoài được, âm soa vẫn còn đang đứng chặn ngoài cửa kia.
Trong phòng quỷ hồn chạy tán loạn, âm soa thì rượt theo phía sau, Quỳnh Nhân mới đầu còn có thể giả vờ tự nhiên đi tới đi lui trong phòng, cẩn thận né tránh để bản thân không có tiếp xúc vật lý với quỷ hồn.
Nhưng mà sau đó tình cảnh càng lúc càng hỗn loạn, giả vờ đi lại không ăn thua nữa, cậu đột nhiên lanh trí, tiện tay mở một bản nhạc có nhịp điệu nhanh, bắt đầu nhảy freestyle.
Người khác nhìn vào thì chỉ nghĩ Quỳnh Nhân đang nhảy thôi, nhưng thực tế là đang lợi dụng động tác vũ đạo, điên cuồng di chuyển tránh né.
Quỳnh Nhân không thể không tự like cho mình một cái, cậu đúng là thiên tài mà.
Nhảy thì có gì mà phải xấu hổ, chỉ cần cậu không thấy ngại thì người ngại là người khác, dù sao cũng còn đỡ hơn là bị phát hiện ra trong phòng đang có một đống quỷ.
Câu xẹt qua trái rồi lại qua phải, mắt thấy quỷ hồn đang lướt tới, cậu lập tức tăng tốc chạy về phía trước hai bước, sau đó bật người, lộn một vòng tại chỗ, áo trượt xuống, để lộ ra một đoạn eo gầy mà cứng cáp.
Mấy quỷ kiều bào nhìn mà hốt luôn: "Sao bảo với tuôi Chai-ni-sừ không biệt vọ công, rọ ràng cậu ta biệt bay ma!" (Sao bảo với tôi Chinese không biết võ công, rõ ràng cậu ta biết bay mà)
[ Đây là đang làm gì thế...]
[ Cười lắc não ha ha ha ha ha.]
[ Chắc tại Hạ Hồi với Khương Diệc Minh phiền quá, cậu đây đang dùng vũ đạo để nói lên nỗi sầu muộn trong lòng đấy. Á há há há há.]
[ Mấy thím đừng nói nữa, cậu ấy nhảy đẹp thế còn gì. Tui không cười đâu, tui đang nghiêm túc đó.]
[ Tôi vừa thấy cậu ấy tung người lên không, lộn một vòng, mắt tôi không mù dở đâu đúng không?]
Mạnh Thâm đang trên đường đi làm, tranh thủ vào xem phát sóng trực tiếp một chút, lập tức không nhìn được buột ra một tiếng: "Đệt!"
Quỳnh Nhân nhảy freestyle sao mà giống PP dữ vậy?
Nhất là động tác nhào lộn trên không kia, độ cao khác thường cùng năng lực dừng lại trên không này, anh ta mới chỉ thấy có mình PP làm được...
Từ đã, anh ta phát hiện ra một chuyện.
Tên nick đầy đủ của PP là Poor People, dịch ra là người nghèo, không phải đồng âm với tên của Quỳnh Nhân à?
Mạnh Thâm trợn mắt há hốc mồm.
Người phát hiện ra chuyện này cũng không chỉ có mình anh ta.
[ Thế nào mà tôi thấy Quỳnh Nhân giống PP thế nhỉ, cậu ấy chính là PP đúng không... Tuổi tác vừa khớp luôn này.]
[ Tôi cũng thấy vậy đó.]
Khương Diệc Minh và Hạ Hồi không biết tại sao tự dưng Quỳnh Nhân lai nhảy, Hạ Hồi hai tay ôm ngực, vẻ mặt si mê, cũng không biết đang diễn hay là thật nữa.
Khương Diệc Minh thấy Hạ Hồi không làm tròn trách nhiệm của một đối tác làm ăn giống như thường ngày, trái lại còn tự ý lộ ra biểu cảm say đắm với người khác.
Không có "Thụ" đức!
Cậu ta lập tức cất giọng chua ngoa: "Kiểu freestyle này cũng quá free rồi, không giống PP, điệu freestyle của anh ấy rất tinh tế, có cảm giác bài bản."
Khán giả dưới bình luận hoàn toàn sa mạc lời, này không phải là tự vả vào mặt bản thân trong quá khứ à, mới cách đây có một tiếng chứ mấy? Lúc vừa bắt đầu phát sóng, là đứa nào nói động tác của Quỳnh Nhân quá tinh tế, thiếu cảm giác nhiệt huyết tuổi trẻ, sao giờ lại nói thành động tác của PP tinh tế hơn Quỳnh Nhân rồi?
Đã ra vẻ ta đây hiểu biết thì chớ, lại còn thiếu logic, câu trước đá câu sau nữa chứ.
Mà ở trong phòng phát sóng tổng hợp, sau khi có không ít fan chương trình chỉ ra khả năng cao PP chính là Quỳnh Nhân xong thì ai nấy đều cười muốn điên luôn.
[ Sao Khương Diệc Minh lại đi tham gia "Ma Quái 101" là gì chứ, lẽ ra cậu ta phải quay "Vua hài kịch" mới đúng.]
[ Có người mới moi ra được video quay bài dự thi của PP kìa, tuy cậu ấy đeo khẩu trang che mất nửa mặt, nhưng mà nhìn nốt ruồi dưới mắt thì chắc trăm phần trăm là Quỳnh Nhân rồi.]
[ Khương Diệc Minh vạn lần không ngờ được là, sự nghiệp thần tượng của cậu ta lại kết thúc vào một buổi chiều bình thường, không có gì lạ như hôm nay.]
[ Tôi mà là cậu ta, thì tôi sẽ lên phi thuyền rời khỏi trái đất ngay lập tức.]
[ Trốn khỏi trái đất có khi chưa đủ ăn thua đâu, nếu là tôi, tôi sẽ chạy xuyên đêm, thoát khỏi dải ngân hà luôn.]
Tình huống trong phòng càng lúc càng nát bét, quỷ hồn kiều bào có lẽ đã bị áp lực học tập trong trường dọa cho chết khiếp rồi, càng lúc càng có khuynh hướng chống cự dữ dội hơn.
Đồ vật trong phong Trần Mười đột nhiên rơi rớt đầy đất, rèm cửa sổ không gió tự bay, bàn ghế không ngừng vang lên kẽo kẹt, bóng đèn tròn trên đầu thì chập điện, chớp tắt liên hồi.
Hạ Hồi và Khương Diệc Minh bị dọa vãi tè ra quần, Hạ Hồi vội vàng chạy tới núp sau Quỳnh Nhân: "Có chuyện gì vậy? Sao đồ đạc trong phòng lại tự dưng dịch chuyển thế?"
Khương Diệc Minh sợ sắp khóc, lập tức nhào về phía Quỳnh Nhân, không biết là tại sao, tuy bản thân rất không thích người này, nhưng cậu ta lại cảm thấy từ Quỳnh Nhân toát ra một loại khí chất vô cùng đáng tin cậy.
Quỳnh Nhân đang liều mạng tránh né, lại thấy Khương Diệc Minh bổ nhào về phía mình, không gian hoạt động của cậu bị thu hẹp, không tránh kịp chỉ có thể nhảy lên giường. Khương Diệc Minh vồ hụt, ngã dúi về phía trước, Quỳnh Nhân sợ cậu ta đập đầy phải thành giường, đành vươn một tay ra đỡ, chính lúc này, vòng tay bị Khương Diệc Minh túm đứt mất.
Ngay khoảnh khắc cánh sen vừa rời khỏi tay, cả người Quỳnh Nhân lập tức nổi đầy da gà da vịt, sau đó động tác cũng cứng đờ lại.
Mật, mật độ quỷ quá cao, cậu không chịu nổi!
"Hu hu hu, tuôi hông học nựa đâu." (Tôi không học nữa đâu)
Quỳ hồn kiều bào vừa chạy vừa khóc, đụng trúng lên người Quỳnh Nhân, tức thì ngây ra, một người một quỷ, bốn mắt nhìn nhau, quỷ hồn kiều bào tưởng mình ở trong trường học ngữ văn nhiều quá nên sinh ra ảo giác, ngơ ngác duỗi tay nắn nắn tay Quỳnh Nhân.
Sao y lại có cảm giác như mình chạm được vào người sống nhỉ?
Quỳnh Nhân hít một ngụm khí lạnh, cúi người nhặt vội vòng tay của mình lên, sao đó hất bay âm soa đang chặn cửa, chạy như bay ra ngoài.
Quỷ hồn kiều bào cũng nhân cơ hội chen ra khỏi cửa, bọn họ thấy Quỳnh Nhân chạy phía trước thì cũng vô thức chạy theo, âm soa thì đuổi đằng sau muốn bắt lại quỷ chạy trốn, cuối cùng thành ra một chuỗi quỷ, dài như cái tàu hỏa.
Quỳnh Nhân quay đầu lại nhìn, cả người đều tê rần.
Sao mấy người lại đuổi theo tôi, tự chạy không tốt hơn à?
Trước mặt đột nhiên có một người xuất hiện, Quỳnh Nhân vừa nhìn thấy đối phương thì không biết sao trong lòng lại thấy tủi thân khủng khiếp.
Cậu không giảm tốt độ, giống như như đạn pháo xông thẳng vào trong lồng ngực Ngôn Mặc, đu cả người lên người đối phương.
Ngôn Mặc một tay đỡ lấy đùi cậu, một tay khác đỡ trên vai, nhẹ giọng dỗ dành: "Không sợ, bọn họ đều bị ta đưa đi rồi."
Trong phòng phát sóng của Quỳnh Nhân lập tức nổ tung.
[ Người này là ai? Tại sao anh ta lại ôm vợ của tui?]