"Chúng ta cùng chúc mừng người thắng giải tượng bạc Ốt-xì-ca cho các đề cử Đạo diễn xuất sắc nhất, phim nhựa xuất sắc nhất, biên kịch xuất sắc nhất, ngài Vương Dược Thanh lên đài nhận giải thưởng "Thành tựu trọn đời"."
Vương Dược Thanh mỉm cười, khoan thai bước lên bậc thang, để có được tư thế đi lên sân khấu uyển chuyển, quý phái như thế này, lão ta đã lắp riêng một cái cầu thang giả trong nhà để luyện tập, chỉ chờ đến ngày được bước lên bục nhận giải, lão sẽ bày ra dáng vẻ tao nhã cùng phong thái đạo diễn nổi danh của mình cho nhà nhà được chiêm ngưỡng.
Bỗng nhiên, dáng dấp của MC dẫn chương trình mặc âu phục đi giày da trên sân khấu thay đổi, biến thành một người đàn ông mảnh khảnh, mặc bộ đồ ngủ bằng vải lụa.
Trông... Có hơi quen mắt.
Vương Dược Thanh giận dữ: "MC dẫn chương trình đâu rồi? Đây không phải lễ trao giải của tôi sao? Anh là ai, đến đây làm gì? Bảo vệ đâu, kéo người này xuống cho tôi!"
Người đàn ông mặc bộ đồ lụa kia trong nháy mắt đã xuất hiện bên cạnh lão, nở một nụ cười nhẹ.
Mỗi đạo diễn đều biết, nụ cười của diễn viên vô cùng quan trọng, khóe miệng nhếch lên càng cao, nụ cười trông sẽ càng chân thật. Có một vài diễn viên cơ ở khóe miệng trời sinh đã bị cứng, khiến nụ cười có cảm giác không tới, sẽ khiến khán giả nghĩ bọn họ chỉ đang cười giả vờ.
Nhưng người đàn ông mặc đồ lụa trước mặt này cười rất thật.
Chỉ thấy khóe miệng của anh ta càng lúc càng nhếch cao, càng nhếch lại càng cao.
Mãi đến khi cả cái đầu bị tách thành hai nửa.
Có thể nói là vô cùng chân thành.
Vương Dược Thanh bị dọa vãi tè ra quần, ngã chổng vó, sau đó lăn lông lốc từ trên bậc thang xuống.
Cứ nghĩ chả mấy chốc sẽ đập cả người xuống dưới đất, nhưng không hiểu sao chỉ có mấy bậc thang thôi mà lão ta lăn mãi lăn mãi vẫn chưa xuống đến nơi, cả người giống như một trái bóng cao su, nảy tưng tưng trên bậc thang, không thốt ra nổi lấy một lời.
Bậc thang trong lễ trao giải sao lại dài như vậy được?
Không đúng, lão có phải đang nằm mơ không?
Đúng! Lão đang nằm mơ! Lão vốn không có bản lĩnh lấy được tượng bạc Ốt-xì-ca.
Vương Dược Thanh nhận ra là mình đang nằm mơ xong, lập tức tỉnh lại.
Trên người lão toát ra một tầng mồ hôi lạnh, tim đập nhanh như muốn đứt gân.
Vương Dược Thanh nghĩ đến người mình vừa mơ thấy kia, trong lòng không khỏi hoảng loạn, trên người lại như có giòi bọ đang bò lổm ngổm, khiến lão đứng ngồi không yên.
Lão cảm thấy phòng ngủ tối om om quá đáng sợ, bèn bật đèn lên, ánh đèn sáng ngời, lão muốn nằm xuống ngủ tiếp, tầm mắt lướt qua, tức thì sợ đến mức gào toáng lên.
Người đàn ông mặc đồ ngủ bằng lụa ban nãy kia đang đứng ngay trong phòng ngủ của lão!
"Mình đang nằm mơ, mình đang nằm mơ, nhanh tỉnh lại đi, nhanh tỉnh lại đi!"
Vương Dược Thanh hơi hơi hí mắt ra, thấy người kia đang dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn mình. Nhìn kỹ lại, trên chân anh ta còn đang đi một đôi dép lên bằng vài bông, có cảm giác giống như bạn hàng xóm ghé sang chơi nhà vậy, hoàn toàn không hợp với khí chất xinh đẹp lạnh lùng của bản thân.
"Cậu, cậu là ai?"
"Tôi là Kim Tuyết Thành. Không phải ông hiểu tôi rất rõ sao?" Ánh mắt người tự xưng là Kim Tuyết Thành này lạnh như băng, "Tôi muốn tự mình nghe một chút, xem ông hiểu tôi được đến đâu, nếu những gì ông nói không khiến tôi cảm thấy hài lòng, vậy tôi sẽ vặt đầu ông xuống."
Vương Dược Thanh hoảng loạn không kịp nhìn đường muốn xông ra ngoài, nhưng cửa phòng lại không tài nào mở ra được.
"Nói đi!"
Thanh âm quạnh quẽ vang lên sát bên tai lão, giống như có quỷ vậy.
Không, người này chính là quỷ mà.
"A a a ⸺⸺" Vương Dược Thanh vừa phát rồ đạp cửa, vừa khóc lóc xin tha, "Anh Kim, ngài Kim, ông nội Kim ơi, là tôi nói bừa, tôi mới chỉ xem qua lời giới thiệu của "Đào Hoa Phiến" và tóm tắt nội dung phim trên Baidu thôi, xin ngài đại từ đại bi tha cho cái mạng chó của tôi với!"
Khi lão ta sợ đến sắp xỉu rồi thì trong phòng lại đột nhiên có thêm một người đàn ông trẻ tuổi khác, cũng đang mặc đồ ngủ ở nhà xuất hiện.
"Hơn nửa đêm rồi cậu không đi ngủ, còn tới chỗ này làm gì?" Vẻ mặt của người trẻ tuổi rất không vui.
Kim Tuyết Thành khoanh tay cười lạnh một tiếng: "Ngài còn không thấy ngại mà hỏi tôi? Ngài có chút quan tâm nào đến đứa nhỏ trong nhà không hả? Thằng bé bị bắt nạt đến phát khóc mà ngài cũng không biết!"
"Cái gì?" Trên mặt người trẻ tuổi tràn đầy khiếp sợ, "Ai, là kẻ nào dám bắt nạt con trai ta?"
Vương Dược Thanh cũng không rõ lắm chuyện gì đang xảy ra, nhưng lão ta mơ hồ nhớ ra, Từ Lê được nhắc đến trong "Đào Hoa Phiến" rất giống người này.
Lẽ nào vì lão ta lôi "Đào Hoa Phiến" ra làm cớ để mắng chửi Quỳnh Nhân, cho nên mới chiêu quỷ hồn của Kim Tuyết Thành đến đây?
Lão đang định nhân dịp hai con quỷ này cãi nhau, len lén chuồn đi, nhưng lại bị Kim Tuyết Thành một phát túm lại.
"Chính là ông ta, ông ta nói cục cưng không biết tôi, khiến con trai tủi thân... Phát khóc! Khóc đó!" Thư ký Kim gằn giọng, tiện tay đẩy Vương Dược Thanh ra, "Con trai gặp chuyện lớn như vậy, thế mà ngài lại không biết gì?"
Tống Đế Vương: "Con trai kể cho cậu à?"
Thư ký Kim càng cáu tiết: "Thằng bé nói trong "Cả nhà thương nhau" kìa! Ngài căn bản không hề quan tâm đến thằng bé, nếu không sao ngài không xem tin nhắn trong nhóm?"
"Oan quá đi, hôm nay ta phải tăng ca làm thêm giờ, lúc về nhà thay đồ đi ngang qua phòng của cậu, thấy bên trong không có ai mới tìm tới đây, ta còn chưa kịp xem WeChat mà."
Tống Đế Vương nói xong, lập tức trợn mắt trừng Vương Dược Thanh: "Ông chính là tên dám bắt nạt con trai ta đấy à?"
Vương Dược Thanh sắp phát điên luôn rồi, đây rốt cuộc là cái gì với cái gì, các người đều là quỷ, tại sao lại còn có con trai nữa, tại sao lại phải ở chỗ của lão trình diễn một màn vợ chồng cãi nhau?
Lão run lẩy bẩy dán chặt người vào ván cửa: "Con trai của hai vị tôi làm sao dám đắc tội, tôi nào có quen biết ai họ Từ hay họ Kim đâu. Có phải hai người nhận lầm người rồi không?"
Tống Đế Vương nghe thấy bảo là Quỳnh Nhân khóc, chỉ thấy xót ruột kinh khủng, hỏi thư ký Kim: "Con trai làm sao mà khóc? Đã dỗ được chưa?"
Thư ký Kim lấy điện thoại ra, cho Tống Đế Vương xem nhật ký trò chuyện.
"Ngài nhìn đi, thằng bé nhắn trong nhóm tận bốn cái hu hu, bốn cái!" Viền mắt thư ký Kim đỏ hoe, "Lại còn gửi một cái emotion mèo con khóc sướt mướt nữa, con trai đáng yêu y như mèo con vậy, mèo con khóc đáng thương nhiều bao nhiêu thì thằng nhỏ đáng thương bấy nhiêu. Con trai bị bắt nạt thành như vậy rồi mà ngài vẫn chỉ biết có công việc, trong lòng ngài có còn cái nhà này nữa không hả?"
Vương Dược Thanh không dám hé ra lấy một lời, nhưng lão cảm thấy mình vì bốn cái hu hu với một cái emotion mèo con rơi lệ mà bị quỷ ghi thù, ít nhiều gì cũng có chút cảm giác tháng sáu tuyết rơi*.
*Câu này liên quan đến điển cổ nỗi oan của Đậu Nga, cái này ai cũng biết rồi ha, tôi không chú thích nữa nhé, ai chưa biết thì có thể search gg để đọc nè.
"Ta biết rồi, cậu đừng khóc, ây da, đừng có khóc mà." Tống Đế Vương muốn ôm người an ủi rồi lại không dám, chỉ có thể xả nỗi bực dọc của mình lên người Vương Dược Thanh. "Ta không sợ để cho ông biết, con trai ta chính là Quỳnh Nhân, nếu ông còn dám bắt nạt thằng bé thì cứ chuẩn bị sẵn tinh thần đi."
Vương Dược Thanh vạn lần không ngờ tới, hai nguyên mẫu của bộ tiểu thuyết kia, đã chết bao nhiêu năm rồi, hóa ra lại đến để ra mặt cho Quỳnh Nhân, lão vừa suy sụp vừa thấy mông lung: "Nhưng lúc hai người chết Quỳnh Nhân vẫn còn chưa ra đời kia mà, sao cậu ta lại là con trai của hai người được? Đàn ông cũng có thể mang thai sinh con à?"
Lão đột nhiên nghĩ đến một khả năng vô cùng đáng sợ, hai mắt thiếu điều muốn lọt tròng, rớt luôn ra ngoài. Cái chết của Kim Tuyết Thành vẫn luôn là một điều bí ẩn, từ tài liệu cho đến tiểu thuyết đều chỉ nói người này bất ngờ bỏ mạng.
Chả có lẽ...
Là vì có bầu đứa nhỏ cho nên không thể không lui về ẩn cư nơi núi rừng.
Bởi vì chuyện này quá mức kinh hãi, cho nên không thể công khai nguyên nhân thực sự ra bên ngoài...
Vương Dược Thanh nhìn về phía bụng dưới bằng phẳng của thư ký Kim, trong mắt tràn đầy bối rối, nghi hoặc, còn xem lẫn kính nể sâu sắc.
"Ông đang nhìn chỗ nào đó?" Tống Đế Vương giận dữ, "Ông mắt nạt con trai ta, lại còn dám dùng ánh mắt dâm dê đó nhìn vợ của ta nữa à."
Thư ký Kim cao giọng nhấn mạnh lại: "Là thư ký!"
"Được được được, là thư ký." Tống Để Vương tỏ vẻ tùy cậu, cậu muốn mạnh miệng thế nào cũng được, rõ ràng ban nãy cũng đã nói là "trong lòng ngài có còn cái nhà này nữa không" rồi, thế mà giờ vẫn cứ kiên quyết bản thân là thư ký, thật không thành thực tí nào.
"Tôi sai rồi." Vương Dược Thanh vốn chả có tí cốt khí nào, hai quỷ đồng thời đe dọa cũng đã đủ khiến lão quỳ sụp rồi, "Tôi ngày mai nhất định sẽ nhận lỗi với cậu ấy. Hai vị đại nhân đại lượng, cứ coi như đó là tôi đánh rắm, tha cho tôi đi."
"Làm sao dễ thế được." Thư ký Kim lại cười lạnh, "Bạt nạt con trai nhà ta, xin lỗi thôi là xong à?"
Lúc này Vương Dược Thanh đã quỳ mọp trên đất, giọng nói run run, nghe không rõ nữa: "Vậy ngài muốn làm thế nào? Giết, giết tôi à?"
Thư ký Kim ngạc nhiên: "Tôi nhìn giống cái loại ác quỷ không nói lý chỉ thích ra tay giết chóc lắm sao?"
"Giống, giống lắm ~" Vương Dược Thanh sợ quá không nghĩ được gì nữa, trực tiếp nói ra suy nghĩ thật trong lòng.
"Quỷ Địa Phủ chúng ta luôn tuân thủ theo pháp luật, ai thèm giết ông, ông đang xem thường ai thế hả?" Tống Đế Vương vô cùng giận dữ, cảm thấy Vương Dược Thanh đang làm nhục trình độ chấp pháp của hắn.
"Vậy rốt cuộc là hai người muốn thế nào?" Vương Dược Thanh ứa lệ, nước mắt chảy xuống róc rách như hai dòng suối nhỏ, lượng nước dồi dào, vì tuyệt vọng mà dòng chảy vô cùng siết.
"Cụ thể thế nào, đến lúc đó ông sẽ biết." Thư ký Kim lạnh lùng nói. "Ngay mai lập tức xin lỗi, nghe rõ chưa?"
Vương Dược Thanh vội vã gật đầu: "Rõ rồi rõ rồi rõ rồi, tôi lập tức đi làm."
Thư ký Kim lạnh lùng hừ một tiếng, lạnh lưng quay người, lạnh lùng biến mất.
Tống Đế Vương nhìn Vương Dược Thanh: "Ngu ngốc, sau này đừng có chọc vào con trai của ta. Càng không nên chọc vào vợ ta. Hiểu không?"
Nói xong, hắn cũng biến mất.
Vương Dược Thanh sợ đến mức nước mắt giàn giụa, quỳ đến mức hai gối đau nhức, lập tức ngẩng đầu lên, sau đó hung hăng xoa mắt.
"Hừ, chỉ là hai con quỷ nhãi nhép mà cũng muốn uy hiếp ông đây." Vương Dược Thanh cười gằn, "Ngày mai ông đấy sẽ mời đại sư tới, khiến hai con quỷ các người hồn phi phách tán!"
Trong nhóm "Cả nhà thương nhau".
[ Thư ký Kim: Tôi đã cảnh cáo Vương Dược Thanh rồi, ông ta sẽ không dám bắt nạt cậu nữa đâu. Nếu còn có người nào đối xử không tốt với cậu thì cứ nói với tôi.]
[ Tống Đế Vương: Đúng đấy, đã có cha mẹ ở đây rồi.]
Tin nhắn đã được thu hồi.
[ Tống Đế Vương: Có ta và thư ký Kim làm chỗ dựa cho con rồi, con không phải lo gì nữa hết. Bây giờ còn buồn nữa không?]
[ Cố gắng làm giàu: Không buồn nữa rồi, có người làm chỗ dựa thật là hạnh phúc.]
Quỳnh Nhân lại gửi một cái emotion hình mèo con ôm ngực lên.
Tống Đế Vương và thư ký Kim đứng trên hành lang của Đại điện, nhìn điện thoại, nở một nụ cười thỏa mãn.
Quỳnh Nhân nhìn điện thoại, cũng hạnh phúc mỉm cười.
Cái thói quen cứ hễ nói nhầm lại thu hồi tin nhắn này của hai người cũng giống hệt nhau, nhanh đi kết hôn đi, ngay và luôn.
Lúc này cậu đang thay đổi lại tạo hình, chờ lát nữa có cuộc phỏng vấn.
"Ma quái 101" cực nổi, fan của Quỳnh Nhân không ngừng tăng vọt, cậu nhận được rất nhiều lời mời phỏng vấn, để xử lý hết chỗ mời hẹn đang chồng chất này, cậu trực tiếp mang theo một lúc cả chục bộ quần áo, tới một khách sạn có cách thiết kế phòng rất độc đáo, thuê phòng nguyên một ngày, tính giải quyết hết tất cả phỏng vấn của báo chí và website luôn một thể.
Mặc dù phải trả lời cùng một câu hỏi cả chục lần rất mệt mỏi, nhưng trong lòng Quỳnh Nhân vẫn hết sức vui vẻ.
Nhưng chờ xong việc về đến nhà rồi, quả thực có cảm giác sức lực cả người đã bị vắt kiệt.
Cậu ngủ liền một lèo đến tận giữa trưa hôm sau, vừa mới tỉnh không bao lâu, còn đang mơ mơ màng màng, bụng đói kêu òng ọc thì Ngôn Mặc đến gõ cửa.
Còn mang theo bốn món một canh.
Đây chính là kiểu bạn trai siêu cấp mà chỉ có trong tiểu thuyết với phim ảnh mới có, không biết cô bé nào sẽ may mắn lấy được người này.
Nhưng mà thần linh chắc sẽ không kết hôn với người thường nhỉ, cảm giác như trong mười vị Diêm Quân, trừ Tống Đế Vương ra thì đều là dân FA vạn năm.
Hai người cùng nhau ăn trưa, cùng nhau rửa chén bát, Quỳnh Nhân xoa xoa cái bụng no căng của mình, lười biếng nằm nhoài ra sô pha.
Ngôn Mặc kéo cậu lên: "Vừa ăn xong đừng nằm luôn, không tốt cho dạ dày."
Bé ngoan Quỳnh Nhân bèn ngồi dậy.
Ngôn Mặc tính hôm nay sẽ nói chuyện mình là Diêm La Vương cho Quỳnh Nhân biết, nếu Quỳnh Nhân không giận đến mức không thèm nói chuyện với hắn nữa, thì phải nhanh chóng chọn ngày để dọn nhà luôn.
Hắn mào đầu trước: "Hôm ghi hình chương trình ấy, cậu có cảm thấy kỳ lạ quá không, sao ta đã phá sản rồi mà vẫn có nguyên một tòa nhà, còn có thể mua được cả một căn tứ hợp viện nhà vườn nữa."
Quỳnh Nhân nhất định sẽ nói mình cũng thấy lạ, sau đó hắn có thể thuận thế nói ra sự thật.
Quỳnh Nhân ngồi hết sức ngoan ngoãn, biểu cảm trên mặt cũng rất chân thành: "Không, có lạ gì đâu."
Ngôn Mặc gật đầu: "Ừ, thực ra ta... Hả? Không lạ à?"
Quỳnh Nhân thở dài trong lòng, bạn hàng xóm này, trên đời chỉ có tôi mới cố gắng giúp anh che giấu clone của mình đến mức này thôi đó, anh không cần cám ơn tôi đâu, anh đối với tôi tốt như vậy, đây là chuyện tôi nên làm mà.
Cậu bắt đầu nói bừa: "Đúng vậy, cho dù anh đã phá sản, thì có một tòa nhà trị giá mấy trăm triệu không bán được, cùng một căn tứ hợp viện tổ tiên để lại trị giá mấy trăm triệu không bán được cũng rất là bình thương."
Không thể không nói một câu, kiểu suy nghĩ này của Quỳnh Nhân giống y xì kệt như thư ký Nam, chẳng lẽ đây là thần giao cách cảm giữa fan mẹ với thần tượng sao?
Ngôn Mặc im lặng một thoáng, sau đó lúc nói tiếp, cảm giác ngay cả phát ra tiếng cũng có chút khó khăn: "Quỷ hồn làm việc tại văn phòng Dương cũng rất nghe lời của ta, trong lòng cậu không thấy có chút nghi ngờ nào sao?"
Quỳnh Nhân lắc đầu như trống bỏi.
"Không có, một chút cũng không có."
Quỳnh Nhân nhìn đối phương, ánh mắt hết sức ngây thơ: "Anh là chủ nhà, quỷ hồn là ở văn phòng Dương đều là nhân viên đi làm, nhân viên đương nhiên phải kính trọng chủ nhà rồi. Huống hồ trước đó anh cũng nói mà, nhà anh đời đời đảm nhiệm chức vụ ở cõi âm, có quan hệ với bên dưới. Bọn họ chắc chắn sẽ nghe lời anh rồi."
Logic chặt chẽ, không chút kẽ hở. Quỳnh Nhân thỏa mãn, ở trong bụng thầm gật đầu.
Mà Ngôn Mặc thì đã hoàn toàn mơ hồ.
Rốt cuộc đây là do Quỳnh Nhân quá tin tưởng hắn, hay là do ở một số phương diện Quỳnh Nhân hơi bị ngốc nhỉ?
Nếu là vậy, hắn khỏi phải rào trước đón sau làm gì nữa, cứ trực tiếp nói ra chân tướng.
Ngôn Mặc: "Thực ra ta chính là..."
Điện thoại của Quỳnh Nhân vang lên, cậu nói xin lỗi: "Tôi nghe điện thoại trước đã."
Điện thoại là do người đại diện gọi tới, thông báo thời gian tổ chức của chương trình "Đêm hội ngàn sao".
Trò chuyện thêm mấy phút, cậu mới cúp điện thoại: "Vừa nãy chúng ta nói đến đâu rồi ấy nhỉ?"
Ngôn Mặc không ngờ được, hắn chỉ muốn công khai thân phận thực của mình thôi mà cũng có lắm trở ngại chông gai như vậy, có lẽ ngày hôm nay không thích hợp để làm việc này, bèn quay sang giải quyết vấn đề còn lại trước: "Cậu định bao giờ thì dọn nhà?"
"Dọn nhà? Dọn đi đâu?" Quỳnh Nhân đột nhiên nghĩ đến một khả năng, trong lòng lập tức bị ba chữ "Không thể nào" lấp đầy, cậu hỏi dò: "Chuyển đến căn tứ hợp viện có ao sen á?"
Ngôn Mặc không hiểu sao biểu cảm của cậu lại hoảng hốt như vậy, nhắc lại: "Ừ. Căn nhà đã sang tên cho cậu rồi."
Quỳnh Nhân: "Sang tên..."
Chờ một chút! Đó không phải là đóng kịch à?
Ngôn Mặc tưởng Quỳnh Nhân không tin, mím môi, mở ảnh giấy chứng nhận quyền sử dụng đất ở trong điện thoại ra đưa cho Quỳnh Nhân xem: "Tên của cậu."
Quỳnh Nhân thấy trên giấy chứng nhận viết chính xác hai chữ Quỳnh Nhân, thật lâu sau vẫn không nói được gì.
Ngôn Mặc thấy Quỳnh Nhân cứ dại ra mãi, có hơi lo lắng, bèn hỏi thỏ nhỏ: "Cậu ấy làm sao vậy?"
Thỏ nhỏ đánh chữ lên điện thoại: "Chấn động quá lớn, chết máy rồi."
"Tại sao? Nhà này không phải đã nói trước là sẽ đưa cho cậu à?" Ngôn Mặc lắc lắc tay trước mặt Quỳnh Nhân, "Quỳnh Nhân."
Quỳnh Nhân dùng rất nhiều thời gian mới dời mắt được khỏi bức ảnh chụp giấy chứng nhận quyền sử dụng đất.
Là một người nghèo từ trên xuống dưới, Quỳnh Nhân hoàn toàn không biết, một căn nhà như vậy rốt cuộc đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng kiểu gì cũng phải hơn trăm triệu.
Thứ đắt như vậy sao nói đưa là đưa luôn thế...
Bản thân cậu còn không biết tí gì về chuyện này, làm sao mà sang tên quyền sử dụng đất được thế? Chẳng lẽ là đi lối Địa Phủ à?
Ngôn Mặc: "Không phải cậu rất muốn trồng sen đỏ à?"
Nói đến đây, trên gương mặt trắng nõn của Ngôn Mặc nổi lên chút sắc hồng, hắn hơi cụp mắt: "Thực ra... Sen đỏ cũng muốn được cậu trồng. Cậu chuyển qua đó thì sẽ có chỗ để trồng sen."
Quỳnh Nhân đúng là rất muốn trồng Sen đỏ, nhưng mà đó là chuyện trước khi ngửi thấy mùi bạc hà dâu tây trên cánh sen.
Hơn nữa...
Sen đỏ không phải là Ngôn Mặc à? Thế nghĩa là...
Sở thích này, có hơi đặc biệt quá rồi đấy.
Hay đó là do thiên tính của chủng tộc nhỉ, giống như cún con trời sinh đã thích con sen của mình, Sen đỏ thì trời sinh thích được người trồng, thế long nhân thì thích cái gì?
Diêm Vương có đến bảy hóa thân, nếu mỗi chủng tộc đều có thiên tính riêng, thích nhiều thứ như thế, có thể giải quyết hết được không?
Ánh mắt Quỳnh Nhân nhìn Ngôn Mặc thoáng trở nên vi diệu.
Nhưng mà trong lòng cậu lập tức hạ quyết tâm.
"Vậy, vậy cũng không còn cách nào." Quỳnh Nhân không hiểu sao lại hơi lắp bắp, cậu vẫn rất muốn thỏa mãn tâm nguyện của bạn hàng xóm, tuy là tâm nguyện này có hơi kỳ quái, "Nhà không cần đưa cho tôi đâu, chỗ xinh đẹp như vậy, có thể để tôi vào ở, tôi đã rất vui vẻ rồi."
Thực ra chuyển nhà cũng tốt.
Từ khi cậu và Ngôn Mặc lộ mặt trong "Ma quái 101" xong, số người ngồi canh dưới tầng rõ ràng đã tăng lên kha khá.
Rất nhiều người đều muốn vây xem chuyện tình yêu tình báo của nhà giàu cũng thần tượng đang "Hot" trong khu dân cư bình thường.
An ninh ở khu này quả thực cũng không được tốt lắm. Không thích hợp với tình trạng bây giờ của cậu. Người đại diện cũng đang khuyên cậu đổi chỗ ở.
Tuy lúc người đại diện nhắc đến chuyện này, cậu đã ngay lập tức từ chối. Nhưng giờ cậu đồng ý tuyệt đối không phải là do cậu không nỡ từ chối bạn hàng xóm. Càng không phải vì bạn hàng xóm nói hai người ở chung sẽ rất vui vẻ.
Chẳng qua là vì kiểu gì sau này cũng phải trở thành công dân dưới Địa Phủ, cậu chỉ muốn cống hiến một chút sức lực nhỏ bé không đáng kể của mình, thỏa mãn sở thích của Diêm La Vương mà thôi.
"Vậy bây giờ tôi gọi công ty chuyển nhà đến luôn." Ngôn Mặc không vội nghĩ cách để Quỳnh Nhân chịu nhận nhà, trước cứ kéo người sang đó ở đã, nhưng cái khác để tính sau.
Quỳnh Nhân: "Luôn á?"
Ngôn Mặc: "Nếu cậu không rảnh, thì để ta chuyển cho là được."
"Ầy, không phải vậy." Này cũng quá nhanh rồi đi! Rốt cuộc là muốn được người ta nuôi đến độ nào vậy, này thật sự là Sen đỏ chứ không phải cún con à? "Vậy thì bây giờ luôn đi. Dạo này tôi khá bận, có đúng ngày hôm nay là rảnh thôi."
Quỳnh Nhân làm người nhanh nhẹn, nói chuyển nhà một cái là cậu bắt tay vào dọn đồ luôn.
Sửa soạn đóng gói, loáng một cái trong phòng khách đã có mấy thùng đồ xếp chồng lên nhau.
Ngôn Mặc nhìn thấy trên tượng thần tài vẫn còn dùng áo khoác che lại, tưởng là Quỳnh Nhân bỏ quên: "Chỗ này còn một bộ quên chưa cho vào này."
Nói xong hắn bèn vươn tay tới lấy, Quỳnh Nhân lúc này đang ngồi xổm dưới sàn sắp xếp lại bát đũa, động tác chậm một bước, chỉ có thể trơ mắt nhìn Ngôn Mặc lấy cái áo xuống.
Ngôn Mặc rốt cuộc gặp được "Tượng Thần Tài" mà mình ghim đã lâu.
Tim Quỳnh Nhân vọt một phát lên cổ họng, cậu chỉ lo Ngôn Mặc sẽ tức giận, nhưng vẻ mặt đối phương lại rất bình thản, không rõ là đang vui hay giận, thậm chí biểu cảm còn chả có chút thay đổi nào.
Ngôn Mặc lẳng lặng nhòm bức tượng thần này.
Nhìn không lầm thì bức tượng này là tác phẩm của đại sư Ngô, phong cách của đối phương rất độc đáo, tạo thành một trường phái riêng độc nhất vô nhị dưới Địa Phủ.
Tuy trang phục có hơi phóng đại, nhưng tay nghề chạm khắc tinh xảo, hạ đao tinh chuẩn, đường nét trôi chảy thanh thoát, màu sắc nhu hòa, là tượng khắc gỗ quý hiếm khó tìm.
Chính vì phong cách điêu khắc của đại sư Ngô vừa chính xác vừa trôi chảy thanh thoát như vậy, nên mới có thể điêu khắc ra 100% diện mạo của nguyên mẫu.
Bức tượng này, nhìn kiểu gì cũng thấy giống hệt hắn.
Quỳnh Nhân nhìn Ngôn Mặc đang đứng đờ ra tại chỗ giống y như bức tượng, cố sống cố chết nói: "Tượng thần tài bằng gỗ này nhìn đẹp lắm đúng không, tôi cảm thấy trông rất quen, nhưng lại không nghĩ ra là nó giống ai. Ha ha ha ha."
Ánh mắt Ngôn Mặc hơi động một chút, Quỳnh Nhân trộm thở phào nhẹ nhõm.
Người đại diện của cậu gọi điện thoại tới: "Này."
Quỳnh Nhân: "Vâng ạ?"
Người đại diện: "Từ lúc gặp hàng xóm của cậu về xong, chú cứ thấy trông cậu ta quen quen mà không tài nào nhớ ra đã gặp ở đâu. Giờ mới nghĩ ra, không phải cậu ta trông giống y như bức tượng thần tài chú thỉnh về à? Chả trách lần trước cậu ta vừa đến, cậu đã lập tức che bức tượng lại, cửa tiệm nọ xâm phạm đến quyền chân dung của cậu hàng xóm kia đúng không?"
Giọng người đại diện rất lớn.
Ngữ khí lại còn vô cùng lo lắng.
"Chuyện như vậy không thể giấu được đâu, cậu nhớ nói với cậu ta một tiếng, là quyền chân dung của cậu ta bị xâm phạm rồi, còn bị lấy ra để đẽo tượng thần, nhỡ mà bị thần tài ghét thì biết làm sao giờ. Cậu nhất định phải nói một tiếng với cậu ta đấy. Bảo cậu ta đi bái thần tài, tạ lỗi đi."
Quỳnh Nhân khô khan "Ồ" môt tiếng.
Ngôn Mặc nhìn bức tượng.
Câu đối khắc hai bên trái phải bức tượng chính là "Thiên hạ thái bình" và "Nhìn thấy phát tài".
Quỳnh Nhân không giống người đại diện của mình, cậu rất thông minh, cho dù không quen với phong cách trang phục này, thì cũng có thể từ chữ viết trên mũ Hắc Bạch vô thường mà liên tưởng ra, đây là một bức tượng Diêm La Vương.
Nói cách khác, từ trước đến nay, Quỳnh Nhân vẫn luôn biết, hắn chính là Diêm La Vương.
Mới vừa rồi hắn liều mạng ám chỉ mà cậu lại hoàn toàn không cảm thấy hắn có vấn đề, đó không phải do Quỳnh Nhân ngốc, mà là đang giúp hắn che giấu.
Sự dịu dàng này, trong mắt Ngôn Mặc vô cùng sâu sắc.
Vẻ mặt hắn hơi ngây ra, không khỏi nhớ đến lần đầu tiên mình gặp được Quỳnh Nhân trong nhà ma, đó là một ngày không thể nào quên trong cuộc đời hắn.
Cảnh tượng ngày đó, dường như lại đang tái diễn một lần nữa.
Có thần linh vì thiên nhân ngũ suy* mà biến mất, có thần vì muốn lao lên vá trời* mà biến mất.
*Thiên nhân ngũ suy là năm biểu hiện suy yếu của người trời theo cách nói của Phật giáo. Để ra ở đây không hợp nên tôi giữ nguyên ha, chú thích để ở bên dưới.
*Cụm từ chỗ này gốc là 奔赴补天 – bôn phó bổ thiên, tôi không chắc lắm, tại giải nghĩa theo từng từ thì không ra, mà từ bổ thiên phía sau tôi tra thì có nhắc đến Nữ Oa vá trời, nên tôi phăng theo, thím nào biết hú giúp để tôi sửa nhé.
Mà có thần, sau khi nhìn thấy tượng thần của chính mình xong, tinh thần suy sụp mà chết.
Để ta đi chết đi... Ngôn Mặc thầm nghĩ, chỉ có cái chết mới có thể giải thoát cho hắn.
Ánh mắt hắn bỗng nhiên trở nên rất đau đớn.
Nhưng mà hắn là Diêm Vương, ai chết cũng được, chỉ có hắn là chết không được.
Tại sao, thần linh lại phải chịu nỗi đau khổ khủng khiếp thế này.
"Cái này..." Quỳnh Nhân nuốt nước miếng, mắt thấy hai mắt Ngôn Mặc dần mất đi tiêu cự, cậu cũng bắt đầu cảm thấy miệng khô khốc tim đập nhanh, "Tôi có thể giải thích, tôi thật sự có thể giải thích."
"Ừm... Hoa sen." Giọng Ngôn Mặc nghe rất nhẹ rất thấp, "Cậu cũng biết à?"
"Hả... Cái này..."
Ngôn Mặc đã hiểu, tia sáng trong mắt hắn hoàn toàn biến mất.
Quỳnh Nhân cố găng thử giải thích: "Trên người anh đều là mùi nước giặt bữa nọ tôi đưa, tôi không thể vờ như không nhận ra. Cái này không thể trách tôi được."
Cho nên...
Bấy lâu nay, Quỳnh Nhân vẫn luôn yên lặng, nhìn hắn một mình diễn trò?
Hắn vừa rồi còn tưởng là trái tim mình sẽ không thể đau hơn được nữa, hóa ra là vẫn được.
Vị thần linh đẹp trai tài giỏi trước mắt dần rơi vào tự kỷ.
Ngôn Mặc không thể ngờ được là, trên đời này, người tổn thương đến hắn nhiều nhất lại chính là Quỳnh Nhân.
Nếu thần linh có thể nghẹt thở, thì lúc này hắn đã tắc thở mà chết rồi.
Khoảnh khắc này, nước sông Tam Lộ luôn cuồn cuộn sóng bỗng chốc ngừng lại.
Chuyến tàu chở quỷ hồn bị đóng cứng ở giữa sông Vong Xuyên, người đưa đò mặc com lê màu đỏ thấy con sông lớn màu đỏ ruby đã ngừng lại, gào lên một tiếng thảm thiết.
"Thôi chết rồi! Vong Xuyên không chảy nữa rồi, Diêm La Vương cưỡi hạc quy thiên rồi! Địa Phủ toang rồi!"
Quỳnh Nhân nhìn dáng vẻ như người mất hồn của Ngôn Mặc, yên lặng lấy lại cái áo khoác của mình trong tay Diêm La Vương, gấp gọn.
Ngôn Mặc nhìn áo của cậu, vẻ mặt hết sức thương tâm, rồi lại nhìn cậu lên án.
Quỳnh Nhân: "..."
Đây là lần đầu tiên bạn hàng xóm dùng vẻ mặt thế này để nhìn cậu!!!
Cậu yên lặng cởi cái áo khoác mỏng đang mặc trên người ra, đưa cho Ngôn Mặc.
Ngôn Mặc cầm áo, sắc mặt hơi dễ nhìn hơn một tí.
Sông Tam Lộ lại tiếp tục lưu thông. Com lê đỏ giơ loa hô to: "Vong Xuyên lại chảy rồi, Diêm La Vương đại nhân không chết, Địa Phủ không toang nữa rồi! Cả nhà không cần lo lắng."
Quỷ hồn khác nổi giận đùng đùng, không phải tại là mi đồn thổi linh tinh gây hoang mang dư luận sao? Thế là cả lũ cùng nhau xông đến, oánh cho com lê đỏ một trận tơi bời.
Tại dương thế, trong nhà Quỳnh Nhân, cậu còn đang muốn nói thêm mấy câu nữa.
Đùng!
Ngôn Mặc cầm áo khoác của Quỳnh Nhân biến mất.
Quỳnh Nhân: "..."
Đây là muốn chạy về Địa Phủ, từ nay dứt tình dứt nghĩa với cậu à? Không đến mức đấy chứ, cậu vẫn luôn cố gắng giúp người nọ che giấu acc clone của mình mà, sao anh ta vẫn giận vậy?
Có hơi tủi thân.
Đùng!
Ngôn Mặc lại lần nữa xuất hiện, khuôn mặt đẹp như tạc mang theo chút lo lắng: "Chuyện dọn nhà, không đổi ý chứ?"
Quỳnh Nhân: "... Không đổi ý."
Ngôn Mặc: "Quần áo, có thể lấy thêm một cái không?"
Quỳnh Nhân: "..."
Cậu tùy tiện vơ một cái đưa cho đối phương.
"Chỉ cần anh không tức giận là được." Quỳnh Nhân mặc dù cảm thấy mình có chút oan uổng, nhưng vẫn quyết định dỗ Ngôn Mặc đang mất hồn mất vía một chút, "Đưa anh thêm mấy món cũng được. Thực ra nghĩ kỹ lại, chúng ta coi như đều đang nói dối đối phương, làm tròn lên thì chính là hòa nhau, ai cũng không được giận người kia, có được không?"
Thế mà cũng được à?
Ngôn Mặc thực sự sốc!
Hắn vốn đâu có giận, hắn chỉ muốn chạy trốn khỏi mặt đất thôi, trong lòng còn đang lo Quỳnh Nhân sẽ giận mình đây này.
Nhưng mà nếu giả vờ giận mà có thể nhận được quà, thì hắn, hắn có thể giả vờ một tí!
Ngôn Mặc trầm lặng, cố gắng trong chốc lát.
Không được.
Giả vờ không nổi.
Hắn không thể giận Quỳnh Nhân được.
"Tiếp tục dọn nhà đi."
Ngôn Mặc bình tĩnh nói.
Quỳnh Nhân: "..."
Tâm Diêm La Vương như mò kim đáy biển vậy, thật là khó đoán mà.
Nếu rớt ngựa rồi, tự nhiên cũng không thuê công ty dọn nhà mà làm gì nữa, trong vòng một phút, Quỳnh Nhân đã ở trong nhà mới.
Cậu còn chưa kịp nói gì, Ngôn Mặc đã ôm quần áo nhanh chóng biến mất.
Sau khi biến mất, Ngôn Mặc trực tiếp xuất hiện tại Diêm La điện, bảy hóa thân hợp nhất, nhanh chóng đi về phía hậu điện.
Ở đó có một chiếc quan tài bằng đồng xanh vô cùng lớn, Diêm La Vương chui vào trong quan tài, ôm quần áo của Quỳnh Nhân, từ từ nằm xuống.
Tức thì trong quan tài tràn đầy hương thơm.
Ngôn Mặc cảm thấy tâm hồn bị làm tổn thương đến tàn tạ của mình như được an ủi.
Tức giận thì không được rồi, nhưng mà hắn muốn tạm rời đi thế giới đáng sợ kia một chốc.