Thư ký Kim nhấc người đại diện vẫn còn đang hôn mê bất tỉnh lên, đặt lên ghế sau xe bảo mẫu.
"Nhịp tim và huyết áp của anh ta rất ổn định, cậu không cần lo lắng. Hai người đi theo đường chính quy vào Địa Phủ, nên hoàn toàn sẽ không có tổn thương gì đến thân thể cả. Phần thù lao còn lại sẽ được chuyển đến tài khoản vào ngày mai, xin lưu ý kiểm tra. Nếu có vấn đề gì thì cứ liên hệ trực tiếp với tôi. Bất cứ chuyện gì cũng được."
Thư ký Kim nói rõ từng chuyện một, lúc nói còn không quên cách Quỳnh Nhân một khoảng xa xa, săn sóc đến độ làm cậu cảm thấy có hơi áy náy.
Biết cậu là một người nhát gan, sợ ma sợ quỷ, nhóm quỷ tốt điện thứ ba cũng không tới gần mà đứng ở chỗ cửa khách sạn đèn đuốc sáng trưng, dõi theo Quỳnh Nhân.
Ánh đèn chói mắt làm hình dáng bọn họ trở nên mơ hồ không rõ, từ khoảng cách này cũng không thể thấy được khuôn mặt bọn họ. Trong lòng Quỳnh Nhân vẫn còn sợ hãi, nhưng không hiểu sao lại thấy vô cùng cảm động cùng không nỡ, quấn quanh trong lòng, loạn thành một mớ hỗn độn.
Làn gió đêm khẽ vờn quanh người cậu, đưa theo mùi thơm thoang thoảng của nhang Vân Hương trong xe.
Nơi này là Địa Phủ, nhưng gió cũng có khác gì với trên dương gian đâu.
"Ác quỷ bỏ chạy, chuẩn bị tróc nã."
Một giọng nam lạnh lùng đột nhiên vang vọng bốn phương, cắt ngang suy nghĩ của Quỳnh Nhân.
"Đây là giọng của Diêm Ma La Già." Tống Đế Vương nhíu mày, "Thư ký Kim."
Thư ký Kim lấy điện thoại di động ra, xem thông báo tình huống trên màn ảnh: "Hoạt Đại địa ngục [1] có ác quỷ bỏ trốn. Quỷ hồn chạy thoát khi còn sống là một tên cặn bã xã hội, bắt cá bảy tay, sau khi vợ hắn báo cáo tội trùng hôn của hắn lên cơ quan, hắn bị đuổi việc, từ đó không vực dậy nổi. Hắn rất oán hận vợ trước của mình, lúc bị bỏ tù không ít lần bộc lộ ý muốn quay về báo thù. A!"
Tống Đế Vương: "?"
Thư ký Kim: "Vợ trước của hắn ta bây giờ đang công tác tại điện số ba của chúng ta, hôm nay cũng tới xem Quỳnh Nhân biểu diễn. Nếu hắn biết chuyện này, rất có khả năng sẽ chạy tới đây."
Trai đểu, cặn bã xã hội.
Muốn tìm vợ cũ báo thù.
DNA của Quỳnh Nhân sục sôi, nắm đấm có chút ngứa ngáy.
Tống Đế Vương bình tĩnh dặn dò: "Sắp xếp ngục tốt canh gác tất cả các con đường, rất có thể tên này sẽ từ Hàn Băng địa ngục* trốn qua."
*Một trong 16 địa ngục nhỏ của tầng thứ hai Hoạt Đại đại ngục. Người lúc còn sống, kiếm sống bằng những việc khỏa thân, nhảy nhót gợi tình, hoặc tính thích khỏa thân mê hoặc người ta, sau khi chết sẽ vào "Hàn Băng địa ngục" để mà chịu cái lạnh không mảnh vải che thân.
Quỳnh Nhân thoáng nhìn trong bóng tối có một bóng người mơ hồ đang xông về phía bên này, nắm đấm của cậu càng lúc càng ngứa, đây là một dấu hiệu rất rõ ràng.
Quỳnh Nhân chỉ về phía người tới: "Là hắn ta à?"
Tai cậu rất thính, từ xa cũng nghe được tiếng người kia đang không ngừng rủa xả vợ trước có lỗi với hắn, càng nghe càng dám chắc đây chính là tên cặn bã xã hội kia.
Bóng người vọt đến nhanh không tưởng, Tống Đế Vương và thư ký Kim vừa mới quay đầu sang, người kia đã chạy đến gần, lướt về phía chỗ khách sạn.
Quỳnh Nhân không chút suy nghĩ lập tức đuổi theo, chỉ vài bước đã bắt kịp, chân cậu nhanh chóng đá ra, mu bàn chân duỗi thẳng, đá quét ra một cú hình vòng cung sắc bén, phá vỡ bóng đêm của Địa Phủ.
Chỉ nghe một tiếng vang trầm.
Mu bàn chân đá mạnh vào cổ tên trai đểu, đá bay tên cặn bã này ra ngoài, người đập xuống đất rồi mà dư lực vẫn chưa tan hết, lăn thêm hai vòng mới dừng lại được.
Ngay lúc mu bàn chân của cậu đá lên quỷ hồn kia, Tống Đế Vương rõ ràng nhìn thấy chỗ tiếp xúc nổi lên một quầng sáng vàng tản ra từ đó.
Tống Đế Vương trợn to hai mắt: "Kia hình như là..."
Lời còn chưa nói hết, hắn đột nhiên nhớ đến trách nhiệm của mình, vội vàng sai quỷ tốt đi lên, trói gô tên quỷ hồn dám vượt ngục kia lại.
Sau đó hắn nhìn Quỳnh Nhân, hồ hởi nói: "Con còn có loại kỹ năng tiềm ẩn này nữa cơ à! Nhưng không phải con sợ ma sao, thế nào mà lại dám đá tên đó vậy?"
"Ngài đừng có nhắc cậu ấy!" Thư ký Kim muốn ngăn lại, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.
Tống Đế Vương mờ mịt: "Hả?"
Quỳnh Nhân lúc này mới phản ứng lại, vừa nãy cậu mới đá bay quỷ hồn. Quỳnh Nhân chỉ thấy cảm giác lạnh lẽo từ mu bàn chân một đường xông lên đỉnh đầu, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Cổ họng cậu khó khăn nuốt khan một cái, lo lắng nhìn về phía thư ký Kim, "Xem ra phải phiền anh xách tôi lên xe rồi, cám ơn."
Lời còn chưa dứt hẳn, Quỳnh Nhân đã ngã thẳng xuống.
Nhưng cậu không ngã xuống đất.
Diêm Vương tóc đỏ mắt đỏ đỡ lấy cậu.
*
"Diêm Ma La Già." Tống Đế Vương chột dạ gọi tên đối phương.
Diêm La Vương hờ hững liếc hắn một cái, tiện thể ném con người nhẹ bẫng trên tay cho thư ký Kim.
"Áp giải tội nhân quay lại Hoạt Đại địa ngục, chịu phạt thêm vạn năm."
Nhớ đến những tháng ngày ở Hoạt Đại địa ngục bị voi sắt giẫm xuống bùn, toàn thân tên cặn bã kia tức thì run rẩy.
"Thời xưa, đàn ông đều có thể lấy ba vợ bốn nàng hầu, tôi cùng lắm chỉ là lấy bảy bà vợ cùng lúc thôi, sao lại phải chịu phạt nặng như vậy? Địa Phủ phán quyết không công bằng!"
Tầm mắt lạnh lẽo của Diêm La Vương chiếu xuống.
Tên cặn bã bị con ngươi màu đỏ của Diêm La Vương nhìn thẳng vào, trong phút chốc dũng khí dám phản kháng bỏ chạy ban nãy của hắn biết mất không còn tí tị tì ti nào, cố gắng cuộn mình thành một cục.
Nhất định là ban nãy hắn bị cái chân kia đá cho ung não, nếu không sao hắn lại dám già mồm cãi lý với Diêm La Vương chứ.
Giọng nói lạnh lùng của Diêm La Vương lại vang lên.
"Đàn ông cổ đại tam thê tứ thiếp cũng phải vào Hoạt Đại địa ngục chịu cực hình."
"Nhưng, phán quan kết tội ngươi quả thực làm việc không đủ nghiêm khắc."
Người tên kia ngừng run.
Diêm La Vương nói tiếp: "Đối với tội lỗi ngươi phạm phải khi còn sống, không chỉ phải chịu phạt ở Hoạt Đại địa ngục, còn phải đến chịu hình ở Khiếu Hoán đại địa ngục [2]."
"Tống Đế Vương. Dặn ngục tốt đưa tên này đến Khiếu Hoán đại địa ngục, sau đó để hắn luân phiên chịu phạt tại hai địa ngục này, đến khi hết kỳ hạn."
Tống Đế Vương: "Được."
Lời Diêm La Vương nói chính là luật pháp của Địa Phủ, thời điểm khi hắn nói ra khỏi miệng, phán quyết sẽ lập tức có hiệu lực. Gã đàn ông đểu cáng kia cảm thấy trong linh hồn mình có thêm một vạn năm chịu hình, bên cạnh dấu hiệu của Hoạt Đại địa ngục, nay trên cổ tay còn có thêm dấu hiệu của Khiếu Hoán đại địa ngục xuất hiện.
Hắn cuộn người trên mặt đất oa oa khóc lớn, bị ngục tốt cùm lại.
Diêm La Vương liếc mắt nhìn về phía thư ký Kim một cái, chỉ thấy một đầu tóc xoăn xoăn, cùng bàn tay nhỏ buông thõng.
Hắn không tự chủ xoa đầu ngón tay mình.
Tầm mắt dừng lại trên cái đầu tóc xoăn mềm mại kia một thoáng.
"Đây chính là thần tượng mà anh nói?"
Hắn vừa nãy đỡ được người xong thì lập tức ném lại cho thư ký Kim, không nhìn thấy mặt. Tuy Quỳnh Nhân chính là idol số một tại Địa Phủ, nhưng Diêm La Vương đối với cậu hoàn toàn không có hứng thú tìm hiểu.
Tống Đế Vương: "Đúng vậy..."
Diêm La Vương lại nhìn mấy lọn tóc xoăn xoăn của Quỳnh Nhân, hai tay chắp ra sau lưng, chậm rãi dặn dò: "Hôm nay có quỷ hồn chạy trốn, xảy ra va chạm, anh nhớ phải bồi thường tổn thất tinh thần cho cậu ta, phí bồi thường không thể vượt quá thù lao biểu diễn."
Tống Đế Vương: "Được!"
Hắn không khỏi thấy có chút cảm động, bình thường, phần lớn thời gian Diêm Ma La Già không khác gì cái máy, chỉ biết đến công việc, nhưng thực ra bên trong vẫn rất là dịu dàng.
Còn đang nghĩ như vậy, Tống Đế Vương lại nghe thấy Diêm La Vương nói: "Thôi, dù sao cũng không ngủ được, để ta áp giải hắn đi chịu hình vậy."
"A. Đã lâu không tự mình ra tay."
Diêm La Vương xoay xoay vai, khớp xương khẽ kêu "Rắc" một cái.
Tên cặn bã kia nghe thế lập tức bị dọa cho muốn xỉu, gần như đã khiến kỳ tích hồn ma chết thêm lần nữa xuất hiện.
Tống Đế Vương: "Ầy... Anh tự đi thi hành hình phạt có phải là không được ổn lắm không?"
Diêm La Vương cụp mắt xuống, có chút uể oải mệt mỏi: "Ngồi làm việc nhiều không tốt cho cột sống và thắt lưng, cũng nên đứng dậy hoạt động một chút."
Tống Đế Vương cẩn thận từng li từng tí quan sát sắc mặt của hắn, thấy trên gương mặt trắng trẻo của đối phương có thêm hai quầng thâm to vĩ đại.
Hắn tức thì trở nên lo lắng cho Diêm La Vương: "Anh vẫn còn mất ngủ à?" Tình hình này kéo dài lâu lắm rồi đấy.
Tuy Diêm La Vương là thần, không phải nhân viên bình thường, làm nhiều ngủ ít, áp lực căng thẳng cũng không đến nỗi rụng tóc hói đầu. Nhưng đối phương là người cai quản công việc của toàn Địa Phủ, nếu thần thể của người này gặp vấn đề gì, mọi phương diện của Địa Phủ đều sẽ bị ảnh hưởng.
Tống Đế Vương lại nhớ đến, mấy ngàn năm trước, một tối nào đó Diêm Ma La Già mơ thấy ác mộng, khiến sông Vong Xuyên trực tiếp nổi sóng lớn. Từ đó về sau, Diêm Ma La Già luôn vô cùng kiếm chế, vĩnh viễn duy trì dáng vẻ bình tĩnh thận trọng.
"Chả trách sao hoa bỉ ngạn ở hai bên bờ sông Vong Xuyên lại trụi thùi lụi không ra hình ra dáng gì, anh không thể cứ tiếp tục mất ngủ như vậy nữa. Không thì, anh lên dương gian gặp thầy thuốc tâm lý xin cố vấn xem sao?"
Ánh mắt Diêm La Vương yên lặng lóe lên.
*
Quỳnh Nhân ngủ liền một lèo đến tận trưa mới tỉnh.
Người đại diện đi cùng cậu về ký túc xá xong bèn quyết định ở lại đây luôn, không về nhà nữa. Thấy Quỳnh Nhân tỉnh, y làm một bát bột yến mạch nấu với sữa bò cho cậu, dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Quỳnh Nhân ngâm bát yến mạch vào trong thau nước lạnh để nó nguội bớt, sau đó ngồi xuống đối diện với người người đại diện của mình.
"Chú có chuyện gì thì cứ nói đi."
Người đại diện: "Cậu đồng ý đến lễ ký tặng kia à?"
Quỳnh Nhân: "Vâng."
Thịt mỡ trên người đối phương run lên, rõ ràng ở đây không có ai khác, nhưng y vẫn hạ thấp giọng, thì thầm: "Nhưng bọn họ là quỷ đấy!"
Quỳnh Nhân: "Bọn họ chính là fan sống quý giá."
Người đại diện: "Sống? Sống nào?"
Quỳnh Nhân: "Tên gọi tắt của fan quỷ đang hoạt động."
*Chỗ này trước tôi quên không giải thích: Fan ảo không có hoạt động thường được gọi là fan âm binh, fan cương thi, cho nên trái nghĩa với nó sẽ là fan sống.
Quỳnh Nhân thành thật nói: "So với việc phải trả lại 5 triệu 8 trong vòng ba tháng, hoặc không là không thể làm thần tượng được nữa, thì đến Địa Phủ tổ chức lễ ký tặng nghe ra còn ổn hơn nhiều, không phải ạ?"
Người đại diện yên lặng móc ra ảnh chụp màn hình bộ phim "Lời Nguyền Ma Xó" [3]. Y còn không hiểu Quỳnh Nhân sao? Ngay cả "Thiến nữ u hồn" cậu còn không dám xem, lại còn đòi đến Địa Phủ mở lễ ký tặng...
Đó là Âm tào địa phủ chân chính đó, cậu không sợ mình sẽ một đi không trở lại sao?
Quỳnh Nhân quay đầu lại, run rẩy quật cường nói: "Chú không cản được cháu đâu, cháu đã nhận lời với họ rồi."
Cậu giơ tay bịt kín hai mắt, chỉ sợ mình nhìn thấy cái gì không nên thấy, "Cháu định sẽ khắc phục tật sợ ma này của mình trước, không phải công ty thường mời bác sĩ tâm lý đến tư vấn cho nhân viên ạ? Chú hỏi giúp cháu coi, xem có bác sĩ nào giỏi trị chứng sợ hãi như này không?"
Người đại diện bất đắc dĩ: "Được rồi, về công ty chú hỏi cho cậu."
Cốc cốc.
Có người gõ cửa.
Quỳnh Nhân nhòm qua mắt mèo, sau đó chỉ hé cửa ra một khe nhỏ, cau mày nói: "Cậu tới đây làm gì?"
Người tới chính là thần tượng đang cực hot Phó Gia Trạch, gã cười hì hì chen qua khe cửa chui vào.
Sau khi Phó Gia Trạch đi vào xong, trong hành lang đột nhiên có thêm một cậu trai trẻ trông rất thanh tú, nhìn qua đã biết là vừa mới trưởng thành, tóc đen dài xõa đến vai.
Cậu ta đứng ngoài hành lang, lộ ra một nụ cười không có ý tốt với Quỳnh Nhân.
Trong hành lang âm u tối om, đột nhiên xuất hiện một cậu nhóc, còn đang mỉm cười u ám, tất cả hợp thành một cảnh tượng kinh điển trong phim ma.
Đáng tiếc, nó hoàn toàn không ảnh hưởng gì đến Quỳnh Nhân.
Cậu chỉ sợ ma sợ quỷ, còn thằng nhóc này rõ ràng là con người.
Nếu đã là người thì không thành vấn đề.
Một con gà còi gầy giơ xương như vậy, cậu vung tay một cái là có thể đánh ngã mười đứa.
Quỳnh Nhân đóng cửa lại, Phó Gia Trạch đã đang trò chuyện rôm rả với người đại diện.
Người đại diện: "Nghe nói dạo này Star Motion thiếu thực tập sinh ác lắm, ngay cả đạo sĩ đi ngang qua cũng bị túm lại, còn ký hợp đồng với công ty chúng ta."
Phó Gia Trạch gật đầu, không để tâm cho lắm, nói: "Vâng. Fan bây giờ nghe hát xem nhảy cũng chán rồi, Thanh Hành là đạo sĩ mà, hình tượng khá mới mẻ."
Gã thấy trên ghế đang để một con thỏ bông xù xù, có chút hiếu kỳ: "Cậu thích mấy cái này từ bao giờ vậy? Sao không nói sớm, fan của tôi tặng tôi nhiều lắm, xử lý không nổi luôn."
Quỳnh Nhân lấy lại con thỏ bông, đặt nó sang bên cạnh, lạnh nhạt nói: "Không cần."
Thấy cậu lạnh lùng như vậy, Phó Gia Trạch cũng không thèm để ý, cười nói:
"Tôi vừa mới mua một căn biệt thự ở khu Thịnh Thế, còn đang chờ sửa sang lại, chờ xong xuôi, cậu chuyển đến ở cùng tôi đi. Cách công ty rất gần, cậu tới phòng luyện tập cũng thuận tiện."
Quỳnh Nhân: "Nếu không có chuyện gì quan trọng, tôi đi tập đây."
"Có!" Phó Gia Trạch nói, "Có chuyện quan trọng!"
Gã quay sang nói với người đại diện, "Quyết định kia của công ty, cháu có nghe nói."
"Chỗ cháu có một show giải trí lữ hành, tên là "Lên đường nào, bạn ơi", yêu cầu khách mời dẫn theo một người bạn của mình để tạo hành một đội hai người, dự định sẽ quay tám tập. Bọn họ nói, nếu là người cháu dẫn theo, ít nhất cũng có thể nhận được hai triệu."
"Có thể lộ mặt lại có thể kiếm tiền, còn thuận tiện được đi du lịch miễn phí nữa. Sao nào, có hứng thú không?"
Quỳnh Nhân: "Không đi."
Phó Gia Trạch: "Tôi biết ngay là cậu sẽ nói không đi mà. Chú Dương, chú khuyên Quỳnh Nhân đi."
Người đại diện nghĩ thầm, này còn cần khuyên gì nữa?
Tham gia show giải trí với Phó Gia Trạch so với đến Địa Phủ mở lễ ký tặng tốt hơn không biết bao nhiêu lần.
Nhưng Quỳnh Nhân chưa vào giờ chịu nhận ý tốt của Phó Gia Trạch, lần này chắc chắn cũng không.
Trước khi người đại diện kịp mở miệng khuyên gì, Quỳnh Nhân lại đột nhiên nói: "Phó Gia Trạch, cậu muốn giúp tôi đúng không?"
"Dĩ nhiên, người tôi quan tâm nhất chính là cậu mà."
Phó Gia Trạch dịu dàng nói xong, hai má bỗng nhiên đỏ ửng lên, giống như thiếu niên ngây thơ, vì không cẩn thận để lộ tình cảm trong lòng mà ngượng ngùng xấu hổ.
Quỳnh Nhân nheo mắt, nụ cười trên môi càng lạnh hơn:
"Nếu cậu đã quan tâm đến tôi như vậy, không bằng cho tôi mượn 5 triệu 8 để trả tiền phí huấn luyện đi, chờ tôi kiếm được tiền rồi sẽ trả lại cho cậu, chúng ta viết giấy nợ, lãi xuất tính theo lãi suất trả góp mua nhà."
Phó Gia Trạch kinh ngạc, thái độ của Quỳnh Nhân với gã mấy năm nay đều luôn lạnh lùng hờ hững, đây là lần đầu tiên cậu nhắc đến tiền với Phó Gia Trạch.
Nhưng gã đã có chuẩn bị từ trước. Ngón tay cái của gã chậm rãi đảo quanh ống kính camera của điện thoại, lộ ra vẻ khổ não.
"Tôi vừa mới mua biệt thự, lắp đặt nội thất vô cùng tốn kém, tiền trong tay bây giờ cũng không còn nhiều. Hay là như vậy đi, chờ tiền hợp đồng được thanh toán vào tài khoản, tôi trực tiếp chuyển cho công ty giúp cậu, có được không? Cậu với tôi không cần nói gì đến giấy vay nợ với lãi suất đâu, chỉ cần cậu đồng ý, tiền của tôi cũng chính là của cậu."
Quỳnh Nhân xúc mấy miếng yến mạch sữa bò đã nguội lên ăn, lau miệng, ngước mắt nhìn Phó Gia Trạch: "Còn chuyện gì nữa không?"
Phó Gia Trách hiểu ý, đây là muốn gã nhanh biến đi.
Gã thong thả đứng dậy, không có chút khó chịu nào với lời đuổi khách này, "Vậy tôi đi trước, khi nào trở lại thăm cậu sau. Tiền tôi sẽ nghĩ cách, cậu không cần gấp đâu."
Người đại diện lúng túng mỉm cười: "Để chú tiễn cậu?"
Sắc mặt Phó Gia Trạch hết sức tự nhiên: "Không cần đâu, cháu đi đây, gặp lại chú Dương sau, Quỳnh Nhân..."
Quỳnh Nhân đang ở trong bếp rửa bát, không để ý đến gã.
Nụ cười trên mặt phó Gia Trạch thoáng trùng xuống, rặt một vẻ thiếu nam si tình bị làm tổn thương.
Người đại diện tiễn gã ra cửa, cau mày nói: "Phó Gia Trạch đối với cậu tốt như vậy, chú thấy cậu ta thực sự là yêu quý cậu đấy, cho dù không thích người ta, cậu cũng đừng tỏ thái độ rõ như vậy chứ."
Quỳnh Nhân úp chén lên trên giá, lắc đầu bó tay, lão Dương lăn lộn trong cái giới giải trí này nhiều năm như vậy rồi, mà sao vẫn còn ngây thơ thế nhỉ?
"Lão Dương, nếu chú là Phó Gia Trạch, biết công ty ép cháu trả phí huấn luyện là vì mình, chú sẽ làm như thế nào?"
Người đại diện vừa rồi vẫn còn đang tiếc hận cho Phó Gia Trạch, nghe Quỳnh Nhân nói vậy thì trầm ngâm suy nghĩ chốc lát, lập tức phát hiện ra vấn đề.
Y đột nhiên tỉnh ra: "Đúng vậy, nếu chú là Phó Gia Trạch, cho dù mới bỏ tiền mua biệt thự, nhưng một năm chú có thể kiếm được đến ba trăm triệu cơ mà, nào có chuyện vì mua một căn nhà mà không còn nổi mấy triệu trong người. Hơn nữa nếu chú là cậu ta, thì cần gì phải chờ cậu mở miệng, chú đã tự động đến làm việc với ban giám đốc công ty trước rồi."
"Hôm nay vừa mới vào cửa cậu ta đã nhắc đến chuyện mua nhà, chính là vì sợ cậu vay tiền, cậu biết ý của cậu ta, cho nên mới cố tình nói chuyện khó nghe, đúng không?"
Nhưng y vẫn thấy có chút khó hiểu: "Vậy sao cậu không lật bài với cậu ta luôn?"
"Bởi vì có một số chuyện cháu nghĩ mãi mà vẫn không ra."
Quỳnh Nhân đi tới cửa, ngoắc ngoắc tay với người đại diện của mình.
"Màn hình gọi cửa ngoài phòng của chúng ta ấn không hiện, nhìn như đã bị hỏng." Quỳnh Nhân ấn xuống nút gọi, màn hình gọi cửa sáng lên, "Thực ra cháu vẫn có thể từ bên trong nhìn xem tình hình bên ngoài, còn nghe được cả tiếng nữa."
"Chú đừng có chớp mắt, không phải ngày nào cũng được xem xiếc khỉ của thần tượng nổi tiếng đang sốt xình xịch đâu."