Càng Flop Dưới Địa Phủ Càng Hot

Chương 47



Edit: Nhật Nhật

...

Lúc Ngôn Mặc tỉnh lại, gần như không thể phản ứng kịp, tối qua hắn cứ thể ngủ mất.

Hắn thích ánh mặt trời trên dương thế, phòng ngủ đón nắng, cố ý không kéo rèm. Trời đã vào thu, ánh nắng buổi sáng ấm áp mà không quá gay gắt, ùa vào, chiếu sáng khắp phòng.

Ngôn Mặc đứng dậy đi đến bên cửa sổ, thấy Quỳnh Nhân không biết đã thức dậy từ bao giờ, đang đứng giãn cơ trong vườn.

Chân cậu duỗi thẳng như cánh cung, eo lưng giãn ra để lộ đường nét dẻo dai đẹp mắt. Ngôn Mặc nhìn mái tóc quăn của cậu được ánh nắng chiếu lên, giống như dát thêm một tầng vàng kim cuộn sóng, làn da màu mật ong khỏe mạnh phảng phất sáng lên lóng lánh, vô cùng hấp dẫn ánh mắt người nhìn.

Quỳnh Nhân ngẩng đầu, thấy hắn đang đứng bên cửa sổ, bèn phất phất tay: "Tối qua anh ngủ ngon không?"

Ngôn Mặc nhảy ra khỏi cửa sổ, hai chân tiếp đất nhẹ tênh, không phát ra một tiếng động nào, hắn ôm Quỳnh Nhân vào trong ngực, nhẹ nhàng ôm một lúc rồi rất nhanh đã buông ra.

"Cảm ơn. Tối qua ta ngủ rất ngon."

Quỳnh Nhân bị ôm thì ngây ra, xong lại nghĩ đến chuyện, suốt ba năm, tối qua là lần ngủ ngon giấc nhất của đối phương, nếu đổi lại là cậu, đại khái ôm một cái hoàn toàn không đủ.

Nhưng mà, dù sao con người Ngôn Mặc bình thường cũng rất thận trọng, có khi cái ôm này chính là cách biểu đạt nhiệt liệt nhất của đối phương rồi.

Ăn sáng xong, Quỳnh Nhân gấp một bịch thỏi vàng, ở nhà hóa xong, mới cùng Ngôn Mặc khởi hành quay lại cô nhi viện.

Khu nghĩa trang liệt sĩ dầu gì cũng là địa điểm công cộng, bây giờ luật pháp cũng hạn chế không cho đốt vàng mã, cậu không muốn làm khó người quản lý ở đó.

*

Cùng ngày, hastag được bàn tán sôi nổi nhất trên Weibo chính là: # Sét đánh ở Long Thành #

[ Sáng nay, khu Nam Giao, Long Thành sấm sét dữ dội, điều kỳ lạ nhất chính là giữa lúc trời quang nắng ráo mà lại có sét, tình huống này rốt cuộc là như thế nào, có chuyên gia nào có thể giải đáp giúp mọi người chút không?]

[ Tôi cũng nghe thấy nè!]

[ Không có kiến thức! Sấm sét giữa ngày trời quan chỉ là hiện tượng phóng điện bình thường thôi, thực tế thì sấm sét đã được hình thành rồi, nhưng không lập tức giải phóng năng lượng, mà tụ ở trong mây đi một đoạn dài mới đánh xuống, chuyện nhỏ như con thỏ mà cũng bày vẽ khó hiểu.]

[ Bạn là nhất, nhất bạn rồi, bản nhân là đệ tử Thần Tiêu Phái để lại lời ở đây, hiện tượng này là do tiền bối cao nhân niệm Ngũ lôi pháp, tôi mà nói điêu, tôi livestream trồng cây chuối nuốt điện thoại cho mấy người coi.]

[ Nhà tôi ngay ở khu Nam Giao đây, không biết có phải tại tôi nghĩ nhiều không, mà sau mấy quả sét đánh hôm nay, tôi cảm thấy không khí ở khu nhà mình trở nên trong lành dễ chịu hẳn, đây chính là sấm sét hình thành tầng ô zôn à?]

[ Chuyện này đương nhiên là vì có đạo hữu độ kiếp, mấy người ở đó ồn ào cái gì.]

Quỳnh Nhân thấy trên Weibo mọi người bàn tán xôn xao thì lập tức mở diễn đàn thần quái Long Thành ra xem.

Chỉ thấy ở mục Quỳnh Nhân tất thảy đều yên tĩnh, không có một người nào liên hệ việc Nam Giao có sét đánh đến trên người cậu.

Tuyệt!

Không hiểu sao Quỳnh Nhân có loại cảm giác cuối cùng cũng đánh bại được fan hâm mộ.

Cậu vui vẻ cười phớ lớ một hồi, bỗng nhiên bừng tỉnh, mình vui vẻ cái quỷ gì?

Xong cuối cùng lại gật gầu rụp một cái, chắc có lẽ đây chính là thú vui khi cùng fan đấu trí đấu dũng đi.

Nhưng cậu còn kia mừng được bao lâu, thì đã có người tìm tới tận cửa.

Mạnh Thâm dẫn theo sau ba đạo sĩ, một già hai trẻ, trên lưng hai đạo sĩ trẻ còn khoác theo mỗi người một cái đùi lợn xông khói.

Quỳnh Nhân tuy nể mặt Mạnh Thâm dẫn người vào nhà ngồi, nhưng trong đầu lại đang có một đống dấu chấm hỏi: "Mấy vị đây là...?"

Đạo sĩ lớn tuổi kia bèn vỗ một cái lên người đạo sĩ trẻ: "Nhanh nhẹn lên."

Hai đạo sĩ kia tức thì quỳ xuống, giơ cao đùi lợn xông khói quá đầu: "Sư phụ, thỉnh thu nhận hai chúng tôi!"

Quỳnh Nhân: Công ty tôi không có ý định tuyển thực tập sinh.

Cho dù có ngày cậu muốn tuyển thực tập sinh thật, thì cũng tuyệt đối không tuyển đạo sĩ.

Mạnh Thâm đứng ra giải thích giùm, nói ba người này đều là đạo sĩ Thanh Lôi quan, quan của bọn họ chủ tu Ngũ lôi pháp, là một nhánh của Thần Tiêu Phái.

Thần Tiêu Phái này, nghe đâu bắt nguồn từ Thần Tiêu Ngọc Thanh Chân Vương thời Bắc Tống, người sáng lập giáo phái - Trùng Hòa Tử, tự xưng là được Thượng Thần truyền đạo, có thể gọi sấm sét cầu mưa, sai khiến quỷ thần. Thời cổ còn có Vương Văn Khanh và Tát Thủ Kiên dùng Thần Tiêu lôi pháp giương danh thiên hạ.

Bây giờ ngày nào cũng có dự báo thời tiết, còn có thể làm mưa nhân tạo, Thần Tiêu Phái cũng không còn nổi tiếng như trước. Nhưng Ngũ lôi pháp không phải chỉ có thể dùng đề cầu mưa, mà còn có thể trừ tà ma, công dụng vẫn rất nhiều.

Hôm nay giữa lúc trời quang mây tạnh, khu Nam Giao lại có sét đánh, đạo sĩ Thanh Lôi quan kiến thức sâu rộng, đương nhiên là nhìn ra có cao nhân đang niệm Ngũ lôi pháp.

Hai đạo sĩ trẻ này từng nghe Mạnh Thiên Sơn nói qua, có một thần tượng tên Quỳnh Nhân biết cách dùng chú gọi sấm sét, bèn dùng tên của cậu tính quẻ xem sao, kết quả tính ra, người đến Nam Giao gọi sấm sét quả nhiên có liên quan đến Quỳnh Nhân.

Bọn họ bèn năn nỉ Mạnh Thâm dẫn họ tới nhà, muốn bái Quỳnh Nhân làm sư phụ.

Đây thực sự là một hiểu lầm to lớn, Quỳnh Nhân nói: "Người niệm Ngũ lôi pháp không phải tôi."

Hai đạo sĩ trẻ vô cùng tự tin, khăng khăng nói bọn họ bốc quẻ chắc chắn không sai. Luôn mồm luôn miệng nói Quỳnh Nhân đừng ghét bỏ họ thiên tư ngu dốt, cho bọn họ ở lại chẻ củi nhóm lửa cũng được.

Suốt quá trình hai người họ đều giơ cao cây xúc xích, tay mỏi đến run run, nhưng vẫn nhất quyết không chịu buông nó xuống. Quỳnh Nhân nhìn một hồi mới để ý, chẳng lẽ hai cái đùi lợn xông khói này chính là học phí à?

Tuy đùi lợn xông khói với thịt khô đúng là cũng có vài chỗ giống nhau, nhưng mà...

Giờ là thời đại nào rồi mà đi bái sư còn xin được ở lại chẻ củi nhóm lửa, hai đạo sĩ này cũng ngơ quá đi.

*Chỗ thịt khô với xông khói ấy, tôi đoán là do đi bái sư thì phải mang theo thịt khô đến làm lễ vật cho thầy. Giống kiểu đến chỗ thầy đồ xin học thì phải tặng lễ bạc hoặc gà thịt ấy, mà đây là học đạo nên lễ vật là thịt khô.

Về chuyện bọn họ khăng khăng một mực người niệm Ngũ lôi pháp là Quỳnh Nhân, thực ra dễ hiểu. Đạo sĩ bình thường cho dù bấm quẻ giỏi thế nào, cũng làm gì có khả năng tính đến trên đầu Diêm La Vương, kết quả là rẽ ngoặt sang một người khác cũng có liên quan đến Ngũ lôi pháp, cũng chính là Quỳnh Nhân.

Đạo sĩ lớn tuổi chính là quan chủ Thanh Lôi quan, đạo trưởng Vương Trọng Anh.

Ông nói trước mặt hai đạo sĩ kia: "Hai người bọn họ trong việc tu hành cũng coi như có chút thiên tư, từ nhỏ lớn lên trong đạo quan, chưa trải sự đời. Cái này cũng nhờ có Mạnh gia nhắc nhở, nói chỗ cậu vẫn đang thiếu trợ lý."

"Nếu cậu đồng ý, có thể để hai người họ đi theo làm trợ thủ. Không cần phát lương, bao ăn là được rồi."

Đạo trưởng Vương nói xong, đột nhiên lại lộ ra một nụ cười ngại ngùng: "Nếu ngài đồng ý chỉ điểm cho bọn họ một hai, vậy thì chính là tạo hóa của họ."

Nói cả buổi, đạo trưởng Vương cũng không tin người niệm Ngũ lôi pháp không phải cậu...

Câu bây giờ đúng là đang thiếu người, mà thiếu nhất chính là loại nhân tài đặc thù có thể thấy quỷ, trong lòng không khỏi dao động.

Không bằng cứ giữ người lại trước, nhân lúc bây giờ lịch trình công việc của cậu sắp xếp tương đối dày, thử xem có thể dùng bọn họ hay không, cũng tiện thể giải quyết nhu cầu bức thiết với trợ lý của cậu lúc này.

Công việc làm trợ lý cho thần tượng thực ra yêu cầu không cao, chỉ cần nghe lời, tay chân nhanh nhẹn, lại kín miệng là được.

Nhưng có chuyện vẫn phải nói rõ ràng.

Quỳnh Nhân: "Giữ lại thì cũng được, lương sẽ tính theo tiêu chuẩn ngành nghề, thơi gian thử việc là bốn nghìn rưỡi, làm tốt sẽ tăng thêm. Nhưng mà có chuyện này, tôi thực sự không có bản lĩnh lớn như mọi người nghĩ đâu, ở chỗ tôi, ngoại trừ tiền lương bình thường, mọi người sẽ không kiếm được cái gì khác nữa cả."

Đạo trưởng nghe vậy thì mừng vui khôn xiết. Lập tức bảo hai đạo sĩ kia dập đầu với cậu.

Quỳnh Nhân vội cản lại: "Chỉ là giữ lại làm việc thôi, hai người không cần nữa vậy."

Hai đạo sĩ trẻ này một người tên Mạnh Thanh Huyền, là em họ của Mạnh Thâm, người còn lại tên Vương Bá Đoan, là cháu trai của đạo trưởng Vương.

Đều là đời thứ hai của gia đình huyền môn.

Tiễn ba vị đạo sĩ đi rồi, Mạnh Thâm cười hì hì, mặt dày mày dạn nói: "Quả sét sáng nay thực sự là uy thế rung trời luôn ấy, bí quyết niệm lôi pháp là gì thế? Cậu âm thầm bật mí cho tôi biết đi, tôi đảm bảo là không tung tin truyền ra ngoài đâu."

Quỳnh Nhân: "..."

Cậu bất đắc dĩ nói: "Anh thử nghĩ lại xem, bây giờ tôi đang ở cùng với ai?"

Mạnh Thâm tái mét, tức thì đứng thẳng tắp lại, hai tay khép sát bên người, cung kính hỏi: "Là Diêm La Vương đại nhân à?"

Quỳnh Nhân gật đầu.

Mạnh Thâm thất vọng tràn trề, thần linh cai quản sấm sét, tính ra thì chính là đồng nghiệp của Diêm La Vương, cái này thì học kiểu gì, không học được không học được.

Anh ta cụt hứng ngồi phịch xuống sô pha, thân thể không ngừng lắc lư: "Hai thằng nhóc này học nghệ chỉ là phụ thôi, chủ yếu là do chúng nó quá kiêu ngạo, không biết trời cao đất rộng là gì, tôi và đạo trưởng Vương muốn đẩy hai đứa nó ra, cho xã hội vùi dập một chút. Cho nên, cậu không cần nể nang mặt mũi chúng tôi đâu..."

Mạnh Thâm lại vỗ bép một cái lên mặt mình. Quỳnh Nhân bây giờ đều ở chung nhà với Diêm La Vương luôn rồi, không biết ngày đẹp trời nào sẽ phải đổi xưng hô, gọi Quỳnh Nhân một tiếng Diêm Vương nương nương đâu, còn cần anh ta đến căn dặn không cần giữ mặt mũi cho mình và Vương Trọng Anh sao?

"Nến đánh thì đánh, nên mắng thì mắng, tôi và đạo trưởng Vương tuyệt đối không đau lòng, tất cả đều nghe theo cậu."

*

"Nhật ký hành trình dưới Địa ngục – Hắc Thằng" đã định ngày lên sóng, bộ phim "Thang máy" của Chu Mật cũng bước vào giai đoạn chế tác "Hậu kỳ" gấp rút.

Quỳnh Nhân là nhà sản xuất kiêm nhà đầu tư lớn nhất của cả hai bộ phim, thấy mình có thể vì sự nghiệp văn hóa dưới Địa Phủ là làm ra chút cống hiến nhỏ bé không đáng kể thì trong lòng vô cùng vui sướng.

Phim tài liệu sắp lên sóng, tai nghe bluetooth thì vẫn còn chưa làm xong, Quỳnh Nhân nhịn không được, đi thúc giục chủ tiệm, đối phương nói người tiếp theo chính là cậu, chỉ là anh ta còn phải đi giao đồ cho khách hàng, chờ trở về nhất định sẽ nhanh chóng bắt tay vào làm.

Chớp mắt một cái, thời gian ghi hình cho "Chế Thanh 303" cũng đã đến.

Quỳnh Nhân tuy đã tham gia show giải trí hai lần, nhưng nghĩ đến chuyện show cậu tham gia là chương trình của Lý Quỳ, làm tròn số thì chính là như chưa từng lên sóng.

Nói thế, cậu vẫn tìm Lý Quỳ hỏi xem ghi hình cho UKITeng thì cần chú ý những gì, dù sao người ta vẫn nói, "hiểu rõ mình nhất thường thường không phải người yêu quý mình, mà chính là nhà hàng xóm đối thủ" đấy thôi.

Ý kiến của Lý Quỳ rất đơn giản ngắn gọn xúc tích: "Cha này, cha quay thế nào cũng được hết, nếu có thể quay ra chút sự kiện thần quái thì càng tốt, Tống Khương gan nhỏ, chú thực sự muốn nhìn bộ dáng bị dọa sợ mất mật của ông ta."

Tống Khương là đạo diễn của "Chế Thanh 3". Quỳnh Nhân cảm giác tên hai người này thực sự rất vi diệu: "Có tóm tắt trọng điểm chuyện xưa khó kể không ạ?"

*Chỗ này giải thích một chút, Khương phát âm là / jiāng/, Giang cũng phát âm là / jiāng/, mà Lý Quỳ và Tống Giang thì đều là nhân vật trong "Thủy hử", Lý Quỳ bị Tống Giang lừa uống rượu độc chết. Trong truyện thì nghe kể nghĩa khí lắm, nhưng ở ngoài mà nghe thì rất... có gì.

Lý Quỳ cười lạnh: "Tóm tắt trọng điểm chuyện xưa là chuyện gì? Tóm tắt chuyện ông ta mắng chú phản bội lý tưởng điện ảnh, sau đó bản thân cũng đâm đầu đi quay show truyền hình kiếm tiền à? Nói thật nhé, chú với lão ta vốn chả quen biết gì đâu."

Xem ra trong phần tóm tắt trọng điểm này có nhiều ân oán tình thù lắm.

"Chế Thanh 3" ghi hình ở vùng sông nước Giang Nam, Quỳnh Nhân lên máy bay, xem quảng cáo tuyên truyền của ê kíp chương trình trên Weibo offical, đạo diễn Tống Khương biểu đạt: Bản thân muốn sáng tạo nên một hình thức thi tuyển tài năng khác, không theo hình thức mua lượt bình chọn ra mắt như trước kia, mời khán giả đón xem.

Không bán lượt bình chọn nữa thì dễ thôi, nhưng không bỏ phiếu thì còn gọi gì là show tài năng nữa? Toàn bộ ba trăm fan hâm mộ bên dưới của chương trình đều cạn lời.

Ê kíp nhanh chóng đứng ra giải thích, bỏ phiếu đương nhiên vẫn là phân đoạn quan trọng của "Chế Thanh 3", nhưng năm nay bọn họ sẽ tiến hành theo hình thức hội viên bỏ phiếu, không phải là hội viên thì một ngày chỉ có một lượt bình chọn, là hội viên thì mỗi ngày sẽ có mười lượt, tất cả hội viên đều phải đăng ký bằng tên thật, và một IP cố định, ngăn chặn hành vi bỏ phiếu không công bằng.

Này không phải là bản sao chuyện xấu của "Ma quái 101" mà Lý Quỳ nghĩ ra à?

Quỳnh Nhân đột nhiên cảm thấy vô cùng hiếu kỳ, không biết nhóm fan hâm mộ đặc biệt của cậu mà thấy blog này thì sẽ nghĩ thế nào, bèn mở diễn đàn thần quái Long Thành ra, nhấn vào mục Quỳnh Nhân, chỉ thấy topic được gắn nhãn quan trọng hôm nay chính là "Đến rồi đến rồi, quả nhiên Tống Khương sắp bị độ".

Quỳnh Nhân: "..."

Phong cách mới mà show của Tống Khương làm là do chịu ảnh hưởng từ Lỳ Quỳ, đâu có liên quan gì đến cậu.

Nhưng mà chuyện Lý Quỳ không làm show vạch mặt nữa, đúng là có một phần nguyên nhân ở chỗ cậu.

Cứ suy luận theo logic này, fan của cậu không phải đã đoán được chính xác câu trả lời rồi sao.

Không hổ là fan của mình, thiệt là thông minh.

Quỳnh Nhân ở trên máy bay, yên lặng tự hào ưỡn ngực.

*

Mạnh Thanh Huyền đã trở thành trợ lý cho Quỳnh Nhân sắp được hai cái cuối tuần rồi.

Trong lòng cậu ta cảm thấy vô cùng thất vọng, cậu ta mong mỏi được trừ ma vệ đạo, đi theo Quỳnh Nhân là để học bản lĩnh.

Nhưng hiện tại xem ra, Quỳnh Nhân ngoại trừ lớn đến đẹp trai, nhảy giỏi hát hay ra, thì hình như chỗ nào cũng rất là bình thường, hoàn toàn không giống như tuyệt thế cao thủ am hiểu Ngũ lôi pháp, đang ẩn cư nơi thành thị đông đúc.

Nếu không phải vì chính bản thân mình chính là người đã tính ra Quỳnh Nhân có liên quan đến sấm sét ở khu Nam Giao, chỉ sợ cậu ta đã quẳng gánh giữa đường rồi.

Sau khi xuống máy bay, Mạnh Thanh Huyền lại càng cảm thấy rầu rĩ không vui, tài xế tới đón Quỳnh Nhân cũng nhịn không được nói: "Cậu trai còn trẻ như vậy, sao trông như có lắm chuyện phiền lòng thế?"

Bọn họ đến khách sạn trước, ở lại đây một đêm, sáng mai sẽ dậy đi trang điểm từ sớm, sau đó tài xế của chương trình sẽ đưa họ đến studio.

Mạnh Thanh Huyền vừa xuống khỏi xe đã cảm thấy một luồng khí lạnh quấn quanh.

Tự nhiên có khí lạnh từ đâu xuất hiện chính là điềm không tốt, cậu ta gần như muốn lập tức rút kiếm gỗ đào ra, nhưng moi móc mãi mà chả moi được cái gì.

Lúc này mới nhớ ra, bây giờ cậu ta là trợ lý của Quỳnh Nhân, trong ba lô chỉ có đồ vật Quỳnh Nhân cần dùng.

"Ài ~"

Cậu ta nhìn khuôn mặt bình tĩnh của Quỳnh Nhân, giống như không hề phát hiện ra nơi này có dấu hiệu bất thường nào, trong lòng càng phiền muộn hơn. Rốt cuộc người niệm Ngũ lôi pháp hôm đó có phải là Quỳnh Nhân không trời.

Nhỡ như không phải, vậy chẳng phải cậu ta và Vương Bá Đoan đang lãng phí thời gian của bản thân à?

Nhân viên công tác dẫn hai người họ đi lên phòng, giới thiệu: "Đây là thành phố điện ảnh do UKITeng chúng tôi đầu tư, hiện tại mới chỉ có phim trường này thôi, khu quay phim bây giờ vẫn đang được xây dựng, nói không chừng sang năm cậu lại tới đây đóng phim cũng nên."

"Nếu có điểm nào không hài lòng với phòng nghỉ, cậu có thể nói lại với chúng tôi, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để thỏa mãn yêu cầu của cậu."

Quỳnh Nhân yên lặng đánh giá bốn phía, muốn nói có chỗ nào không hài lòng thì cũng không có gì đặc biệt cả, chỉ là...

Quỳnh Nhân: "Có hơi chật."

Nhân viên công tác nghe vậy ngây ra một hồi, nhìn căn phòng rộng 30m vuông trước mặt, chật á?

Quỳnh Nhân không nhịn được thở dài, trong phòng này ước chừng có mười quỷ hồn đang đứng lố nhố, mỗi một bước cậu đều phải đi thật cẩn thận. Tống Khương không hổ là kẻ địch không đội trời chung với Lý Quỳ, ngay cả chọn địa điểm quay show (?) cũng giống nhau như vậy.

Chuyên môn chọn chỗ có nhiều quỷ.

Đây mà gọi là kẻ thù à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.