Quỳnh Nhân kết thúc cuộc trò chuyện với Trương Khinh Khinh xong, bèn lập tức gọi sang cho gấu mèo tinh.
Hùng Miêu nói, bọn họ cũng phát hiện ra chuyện này rồi.
Trương Khinh Khinh có mở một cửa hàng online, gã khách quen mặt thẹo kia bình thường đều giao dịch với Trương Khinh Khinh trên cửa hàng này. Lần trước sau khi nhận được thông báo của Quỳnh Nhân, Sở đặc vụ đã liên hệ với bên nhà mạng, giám sát chặt chẽ thông tin giao dịch trên cửa hàng online của Trương Khinh Khinh, ngay khi gã trò chuyện với Trương Khinh Khinh bọn họ cũng đã nhận được thông báo nhắc nhở, hiện giờ đang dốc toàn lực để tìm kiếm thông tin của kẻ kia.
Quả nhiên vẫn là cảnh sát đáng tin, từ sau khi có các chú cảnh sát gia nhập, trạng thái làm việc rề rà, thiếu năng suất của Sở đặc vụ lập tức thay đổi.
Trương Hạo chờ Quỳnh Nhân cúp máy xong, lông mày nhăn lại thành một cục: "Vậy nên làm gì bây giờ? Gặp quỷ thế này có phải nên mời người làm pháp sự không?"
Quỳnh Nhân lắc đầu: "Anh ấy không phải gặp quỷ, mặc dù đã có manh mối, nhưng cụ thể thế nào vẫn còn khó nói."
Trương Hạo cau mày, vô thức xé da ở đầu ngón tay của mình, Quỳnh Nhân thấy đầu ngón tay nào của anh ra cũng bong tróc hết cả.
Có người chính là như vậy, chỉ lần lo lắng cẳng thẳng là sẽ không nhịn được xé da tay, bẻ khớp hoặc cắn móng tay. Xem tay của Trương Hạo thì có vẻ anh ta đã lo lắng một thời gian khá dài rồi.
Cảm giác Trương Hạo cũng không phải không quan tâm Trần Duệ Trạch, Quỳnh Nhân là chó FA, tự nhiên không có quyền chen mồm vào nói chuyện yêu đương của người ta, giọng điệu hơi khách sáo hơn chút: "Tôi sẽ nghĩ biện pháp trước, anh cứ đi quay phim trước đi."
Trương Hạo lo lắng không thôi, động tác gật đầu cũng hết sức miễn cưỡng.
"Thầy Quỳnh ⸺⸺"
Mạnh Thanh Huyền gào lớn, rung cả trời, tim Quỳnh Nhân đánh thịch một cái, lập tức co chân chạy.
Trương Hạo nhận ra có thể đã có chuyện, mồ hôi lạnh vã ra ướt đẫm là trước ngực và sau lưng áo, vội vàng chạy theo sau Quỳnh Nhân.
"Thầy Quỳnh, anh Trần ngất đi rồi." Mạnh Thanh Huyền sốt ruột nói, "Có cần đưa đến bệnh viện ngay không?"
Vương Bá Đoan lại lắc đầu: "Tôi trông thấy giống như sinh hồn ly thể hơn."
Trương Hạo ôm vai Trần Duệ Trạch, lo lắng nhìn Quỳnh Nhân, hy vọng có thể từ chỗ cậu biết được thông tin chính xác.
"Là sinh hồn ly thể*." Ở trong mắt Quỳnh Nhân, linh hồn của Trần Duệ Trạch giống như bị một dây xích không nhìn thấy trói chặt lôi đi, tốc độ cực nhanh, chạy bộ nhất định không thể đuổi kịp.
Quỳnh Nhân vội nói: "Hai người có biện pháp lần theo sinh hồn không?"
Vương Bá Đoan lập tức đáp: "Tôi biết!"
Chuyện càng gấp, Quỳnh Nhân trái lại càng bình tĩnh, cậu phân công cho mọi người: "Thanh Huyền, cậu bảo vệ anh Duệ Trạch, Bá Đoan, cậu với tôi đuổi theo hồn anh Duệ Trạch."
Quỳnh Nhân giao trách nhiệm trấn an hiện trường cho Mạnh Thanh Huyền, bản thân thì cùng Vương Bá Đoan chạy ra ngoài.
Nhân viên công tác ở đây rơi vào hoảng loạn, xảy ra chuyện gì đây? Bọn họ không phải đang quay "Đào Hoa Phiến" à? sao lại có cảm giác như đang ở trong phiên bản phim "Siêu nhiên [1]" thế này...
Vương Bá Đoan ngồi ngay ngắn lên ghế lái, ở trước mặt gắn một cái la bàn nhỏ, mũi kim trên la bàn đang chỉ về phía đông bắc, là dụng cụ hỗ trợ để lần theo tung tích hồn sống.
Đang chuẩn bị đi, thì Trương Hạo cũng mở cửa ngồi vào.
"Tôi cũng muốn đi." Thể lực của Trương Hạo không thể so với Quỳnh Nhân mà Trương Bá Đoan được, vừa nói vừa thở dốc, "Tôi không yên tâm."
Quỳnh Nhân trực tiếp mở cánh cửa bên cạnh đối phương, một cước đạp người xuống khỏi xe: "Đạo diễn Trương, anh cứ coi chừng anh ấy cho tốt là được, gọi tên anh ấy nhiều một chút, gọi hồn có hiểu không? Người tôi sẽ cứu về."
*
Xe chạy theo hướng la bàn chỉ, càng đi càng xa, vốn địa điểm quay chụp ở ngay cạnh khu nội ô, nhưng lúc này càng đi càng hướng về vùng ngoại thành.
Quỳnh Nhân vừa lên xe, lập tức gọi điện báo cho Sở đặc vụ, nhưng không thể đặt tất cả hy vọng vào Sở đặc vụ được. Tuy bây giờ bọn họ so với trước kia thì đáng tin hơn, nhưng Sở đặc vụ không giống đồn công an, không phải mỗi phường mỗi xã đều có, tốc độ xuất kích bị hạn chế rất nhiều.
Từ vị trí của Sở đặc vụ tới khu ngoại ô phía đông này, cho dù có đi đường cao tốc trên cao cũng phải tốn nửa tiếng đồng hồ.
Chờ bọn họ đi vào một con đường nhỏ, kim la bàn bắt đầu xoay tròn tại chỗ, không chỉ chính xác một phương hướng nào. Vương Bá Đoan nói: "Ở quanh khu này thôi."
"Ừ." Quỳnh Nhân gật nhẹ đầu một cái, cậu nhìn thấy chỗ cuối đường hình như có cánh cửa, "Xe để ở đây, chúng ta đi."
Hai người xuống xe, đi tới gần nhìn, ở đâu có một căn biệt thự biệt lập, sau cổng sắt là một sườn đồi nhỏ, biệt thự không lớn, xây dựng trên đỉnh dốc.
Quỳnh Nhân mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu của Trần Duệ Trạch.
Cậu lập tức thấy phấn chẩn hẳn: "Quả nhiên là chỗ này!"
Hàng rào bao quanh biệt thực rất cao, phía trên còn giăng cả lưới chống trộm, căn cản không có chỗ để bám tay.
Quỳnh Nhân còn đang đau khổ nghĩ cách đi vào, trong lúc vô tình tay đụng phải cánh cổng, nó liền mở ra.
Vương Bá Đoan lộ vẻ vui mừng, cười nói: "Hóa ra cửa không khóa."
Quỳnh Nhân đẩy cộng rộng ra, tiện tay sờ soạng phần trụ khóa. Chỗ đó nóng bỏng, vết cắt rất chỉnh tề.
Khóe miệng cậu cong lên một độ cong nhỏ, rất khó để nhận ra, quay sang nói với Vương Bá Đoan, "Vào thôi."
Từ cửa đi qua một con đường nhỏ khuất bóng lên lên trên sườn đồi, Quỳnh Nhân nhìn ngôi nhà phía trên đỉnh, gật đầu nói: "Không có camera, cứ đi thẳng."
Vương Bá Đoan bội phục vô cùng: "Ngay cả có camera không mà anh cũng tính ra được à?"
Quỳnh Nhân: "Bản năng thần tượng."
Tìm ống kính camera là một kỹ năng vô cùng quan trọng với thần tượng. Nếu không tìm được camera thích hợp trong lúc biểu diễn trên sân khấu, cảm nhận của khán giả về màn trình diễn khi xem qua màn ảnh sẽ trở nên kém hơn.
Quỳnh Nhân là thần tượng có kỹ năng nghiệp vụ đỉnh cao trong giới, khả năng tìm camera đương nhiên cũng là đỉnh của chóp.
Vương Bá Đoan cùng cậu chạy lên đến sườn núi, đột nhiên nói: "Phong thủy nơi này thích hợp để xây chùa miếu, không thích hợp làm nhà ở."
Quỳnh Nhân không hiểu phong thủy, không nhận ra gì cả.
Tốc độ chạy của cậu cực nhanh, tiếng bước chân cũng nhẹ, giống như một chú lộc, đầu tiên là vọt đến trước cửa biệt thự, đến đây, tiếng kêu cứu của Trần Duệ Trạch không rõ ràng hơn, trái lại còn không nghe thấy được nữa.
Đây không phải là một dấu hiệu tốt.
Cửa đẩy nhẹ một cái đã mở ra, tựa như chủ nhân căn biệt thự này hoàn toàn không có chút ý thức đề phòng nào, cửa nẻo đều có thể tùy tiện mở ra.
Quỳnh Nhân sờ sờ trụ khóa có hơi nóng, khóe miệng nhếch lên.
Lầu một hoàn toàn im ắng, không một bóng người.
Quỳnh Nhân nhớ lại miêu tả cảnh trong mơ của Trần Duệ Trạch, cảm giác căn phòng đó phải ở trên tầng, cậu bèn bỏ qua không tìm kiếm ở tầng một, mà trực tiếp tìm cầu thang lên tầng.
Tới cầu thang, Quỳnh Nhân lại càng khẳng định, chắc chắn, đây chính là căn nhà trong mơ của Trần Duệ Trạch, bởi vì cầu thang ở đây có làm thiết bị lên xuống, trước đây cậu từng thấy trong phim, loại trang bị này thiết bị chuyên dụng để cho xe lăn đi xuống nhà.
Bước chân của cậu êm ru không một tiếng động, giống như mèo vậy, nhón chân đi lên cầu thang. Vương Bá Đoan cũng đi theo, Quỳnh Nhân làm động tác "Suỵt" với cậu ta.
Lên đến tầng hai, cậu nghe thấy trong căn phòng bên phải lúc ẩn lúc hiện có tiếng người rầu rĩ truyền ra, Quỳnh Nhân lập tức đi về phía đó.
Sau khi phân biệt được âm thanh truyền ra từ phòng nào, cậu nhẹ tay đẩy cửa một cái, quả nhiên, cửa ở đây cũng không khóa.
Trong phòng mù mịt khói tím, có một người ngồi xe lăn bên trong, quay lưng về phía cửa, nhìn ra ngoài cửa sổ, đây chính là cảnh tượng mà Trần Duệ Trạch đã nhắc tới.
Mùi nhang đèn nồng mặc phả vào mặt.
Trong phòng có một điện thờ nhỏ, bên trên cung phụng một tấm bài vị, lư hương phía trước cắm một cây nhang, đã đốt được phân nửa.
Một người mặc đồ đen đang quỳ trước điện tế bái.
Lúc này, Quỳnh Nhân nói: "Không được nhúc nhích, ông đã bị bao vây!"
Người kia nghe vậy quay đầu lại, trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt đối phương, da gà da vịt của Quỳnh Nhân lập tức nổi đầy người.
Mặt gã mặc đồ đen này chằng chịt sẹo, giống như bị người ra cố ý rạch dao lên vậy.
Quỳnh Nhân đã từng thấy khuôn mặt này ở trong ảnh cùng tranh vẽ chân dung, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy người thật.
Gã tội phạm bị huyền môn Long Thành, Sở đặc vụ cùng Thành hoàng phát lệnh truy nã rất không, không ngờ lại thản nhiên tự tại ở ngay ngoài ngoại ô Long Thành...
Lúc gã nhìn thấy Quỳnh Nhân cũng rất ngạc nhiên, dáng vẻ giống như không hề biết cậu, nhíu mày nói: "Ở đây là biệt thự tư nhân, cậu là ai?"
Lúc gã mặt thẹo quay người lại, để lộ ra đồ vật đặt trươc bài vị, Quỳnh Nhân mơ hồ nhìn ra là một miếng vải bố màu vàng nhạt, bên trên hình như còn có viết chữ.
Đừng nói là chữ "Thay" kia nhé!
Quỳnh Nhân không nói hai lời vọt tới, gã áo đen muốn ngăn cản, nhưng động tác không nhanh được như Quỳnh Nhân, chỉ chậm có một giây, Quỳnh Nhân đã cướp được miếng vải này vào tay.
Cảm giác chất vải rất mềm mại, trên đó viết một chữ "Thay" giống y đúc chữ trên lưng Trần Duệ Trạch. Lúc ở trên đường, Trần Bá Đoan có nói, cậu ta nghe bảo, muốn phá giải văn thuật chỉ cần mang tấm vải viết chữ đi đốt là được. Quỳnh Nhân bèn trực tiếp ném tấm vải lên trên cây nhang, đầu hương rất nhanh đã đốt hỏng chữ trên tấm vải.
Nghĩ tới miếng vải này là lấy từ trên thân người chết, Quỳnh Nhân thấy khó chịu kinh khủng, đến mức muốn rửa tay hai chục lần.
Vương Bá Đoan theo sau Quỳnh Nhân, cũng đi vào phòng.
Gã mặt thẹo nở một nụ cười quái gở, không chút hoang mang ngồi xuống một chiếc chế khắc hoa, lưng dựa vào thành ghế, vắt một chân lên, giọng điệu thản nhiên nói: "Ồ, còn có cả viện bình cơ à."
Vương Bá Đoan không hiểu sao lại thấy, gã này thoạt nhìn rất có phong thái.
Cho dù trên mặt chằng chịt ngang dọc toàn là sẹo, nhưng không hề khiến người khác cảm thấy ngoại hình của gã khó coi. Nếu nhìn lâu một chút, trái lại còn có một loại hấp dẫn kỳ dị.
Có lẽ là nhận ra ánh mắt cậu ra, gã mặt thẹo mỉm cười với Vương Bá Đoan, sợ đến mức cậu ta phải vội quay đi chỗ khác, không dám nhìn nữa.
"Trần Duệ Trạch đâu?"
Vương bá Đoan nhỏ giọng hỏi.
Quỳnh Nhân xoay xe lăn lại, người ngồi trên xe vừa nhìn thấy cậu, trong mắt đã chan chứa nước, nhưng lại không thể nói ra thành lời, trong cổ họng chỉ có thể phát ra tiếng ư a rầu rĩ.
Quỳnh Nhân: "Anh Duệ Trạch à?"
Người ngồi trên xe lắn phát ra tiếng ô ô, ánh mắt vô cùng kích động.
Hai mắt Vương Bá Đoan trợn tròn, chuyện bắt thế thân ở trong mắt những người như bọn họ đã không phải chuyện gì quá xa lạ nữa. Nhưng thông qua văn thuật, đẩy sinh hồn vào trong thân thể một người khác, chuyện này thực sự quá khó tin.
Gã mặt thẹo vỗ tay cười to: "Thông minh lắm, đáng tiếc là tới muộn rồi."
"Suốt một tháng Trần Duệ Trạch chẳng có tí phản ứng nào, ta còn đang nghĩ, tên này đúng là rất ngu. Cũng may, trước khi chết nó vẫn tìm cho ta chút việc vui. Dẫn hai người cái ngươi đến đây. Không biết hai vị anh hùng nhỏ này là con cháu nhà ai, tu hành ở đạo quan nào?"
Không cần biết là trước kia hay bây giờ, Quỳnh Nhân đều hết sức chán ghét cái loại nhân vật phản diện chuyện đi hại người mà còn ra vẻ ta đây.
Cậu nhìn xem trong phòng có đồ gì cầm tiện tay hay không, đưa xe lăn cho Vương Ba Đoan: "Chạy xa chút."
Bản thân thì vọt đến chỗ bài vị, nắm chân lư hương, quất thẳng vào mặt gã mặt thẹo.
Vương Bá Đoan đẩy xe lăn đến góc phòng, quay đầu lại thì không khỏi choáng váng, trong lòng thầm nhủ, tiêu rồi, thầy Quỳnh sắp thành phạm nhân giết người rồi.
Sắc mặt gã mặt thẹo chợt biến, nhấc chân đạp lên bàn lấy đà, cả người cả ghế trượt về phía sau, lúc này mới miễn cưỡng trách được lư hương trong tay Quỳnh Nhân, nhưng tức thì đã bị Quỳnh Nhân trở tay một cái, úp lư hương lên đầu.
Tàn hương nóng bỏng cùng đầu nhang còn đang đỏ rơi đầy đầu đầy mặt gã, gã không nhìn được gào lên một tiếng thảm thiết thê lương. Mái tóc chỉnh tề, quần áo bằng lụa đen đều bị đầu nhang đốt cháy.
Vừa rồi thoạt nhìn còn là nhân vật phản diện phong thái ngút trời, bây giờ khắp người toàn tro nhang, trên mặt lại còn bị chọc ra mấy nốt bỏng rộp hồng hồng, trông không khác gì tên hề.
Gã mặt thẹo cố gắng trấn định lại, còn đang muốn cười lạnh hai tiếng, thì mới cười được tiếng thứ nhất, da mặt đã đau rát, trong miệng toàn những là tàn tro, thiếu chút nữa chết sặc tại chỗ.
Quỳnh Nhân cười lạnh: "Tôi ghét nhất là mấy kẻ đốn mạt thích tỏ vẻ nguy hiểm như mấy người đấy."
Gã mặt thẹo ho muốn nổ phổi, gã đứt quãng tự niệm cho mình một đoạn chú, tiếng ho ngưng lại, ánh mắt nhìn Quỳnh Nhân đã biến từ vẻ xem trò vui ban đầu thành ánh mắt nhìn kẻ thù.
Quỳnh Nhân nhìn dáng vẻ này của gã, cảm thấy vẫn chưa hả giận, lại thấy bài vị đang cung phụng trong phòng có ghi mấy chữ "Cung phụng Thần Thanh Long thứ bốn mươi chín, Quách Tổ Chân Nhân", lại nhớ gấu trúc tinh từng nói với cậu, gã mặt thẹo này họ Quách.
Ngôn Mặc cũng có nói, sổ sinh tử không tùm được gã này, nói không chừng chính là vì đối phương vốn không có trong sổ sinh tử...
Suy nghĩ trong lòng Quỳnh nhân thay đổi rất nhanh, quăng lư hương trong tay ra, lư hương đập lên bài vị, bắn ra, mà bài vị làm bằng gỗ cũng lập tức gãy ngang.
Gã mặt thẹo khom người ôm bụng, giận dữ thét lên: "Sao ngươi dám đập phá bài vị thần linh?"
Quỳnh Nhân phủi phủi tro hương dính trên tay: "Muốn đập thì đập thôi, chẳng lẽ còn phải bấm tay chọn ngày nữa à?"
_______________________
[1] Siêu nhiên - Supernatural là một bộ phim truyền hình dài tập của Mỹ, được Eric Kripke tạo ra và được phát sóng lần đầu trên kênh The WB, và giờ nằm trong những bộ phim ăn khách của kênh truyền hình The CW. Các diễn viên tham gia gồm có Jared Padalecki trong vai Sam Winchester và Jensen Ackles trong vai Dean Winchester. Bộ phim kể về câu chuyện của hai anh em nhà Winchester rong rủi trên khắp nước Mỹ để tiêu diệt ma quỷ và những hình thái siêu nhiên khác. Hãng Warner Bros. Television và Wonderland Sound and Vision cùng hợp tác sản xuất. Nhà sản xuất điều hành hiện tại là Eric Kripke, McG và Robert Singer; Kim Manners qua đời vì ung thư phổi trong lúc đang làm phần 4.
Phim được chọn quay tại Vancouver, British Columbia, Canada; Eric phải mất gần 10 năm để đưa phim thành bộ truyền hình dài tập vì ông mất mấy năm thất bại trong việc chuyển thể phim. Tập phim Pilot đạt được 5.69 triệu lượt xem, và trong vòng 4 tập đầu, số lượt xem tăng nhanh chóng khiến cho hãng The WB phải tiến hành phát sóng trọn bộ 22 tập của phần 1. Theo kế hoạch ban đầu, Kripke chỉ dự định phát triển phim trong 3 phần, nhưng do sự thành công ngoài dự kiến nên ông đã mở rộng nó lên thành 5 phần. Phần năm được bấm máy vào ngày 10 tháng 9 nằm 2009, cũng là phần kết thúc cốt truyện chính của phim. Tuy nhiên, hãng The CW chính thức thông báo về phần 6 của phim vào ngày 16 tháng 2 năm 2010. Eric Kripke xác nhận là ông sẽ không tham gia đạo diễn nữa nhưng vẫn đóng vai trò giám sát sản xuất. Sera Gamble sẽ là người thay Eric để đạo diễn phần 6 của phim, phần này chủ yếu tập trung vào tình cảm giữa 2 anh em và những bí mật mà họ khám phá ra được.