Tommy về nhà dịp lễ Tổng lãnh Thiên thần Michael và tụi em tổ chức ăn mừng rất tưng bừng, mặc dù hoàn toàn vắng bóng Michael của tụi em. Tuy nhiên, tụi em vẫn kiên quyết đến cùng, đi hái những quả mâm xôi còn xót lại trên cành và ăn chúng cho đến khi ngã bệnh, như mỗi dịp truyền thống. Hàm răng của tụi em hoàn toàn ngả màu xanh biển xam xám, rất ư là rắc rối trong khi đang ăn – ngài chắc hẳn sẽ tự hào cho xem.
Có lẽ tụi em sẽ gặp ngài vào Giáng sinh năm nay? Lễ hội Thánh Stephen ở Coldharbour thực sự đang trở thành một buổi tiệc liên hoan thượng hạng đấy.
Tụi em đều đang nghĩ về ngài, và nhớ ngài rất nhiều.
Mãi mãi – P
Trang viên Needham, tháng Chín, 1818
***
Không hồi âm
Cô yêu cầu anh đừng chạm vào cô, và anh đã chấp nhận yêu cầu.
Tiến thêm một bước xa hơn nữa.
Anh đã bỏ cô lại hoàn toàn trơ trọi
Anh đã bỏ cô lại một mình tối hôm ấy, khi đưa cô trở về Ngôi Nhà Hỏa Ngục và ngay lập tức rời đi, không nói một lời, đến nơi nào đó mà những ông chồng hay lui tới, nhưng không phải cùng với các bà vợ.
Và lần nữa vào đêm hôm sau, khi cô dùng bữa tối trong phòng ăn rộng lớn, trống vắng, dưới sự theo dõi đầy cảnh giác của vài người hầu cửa còn quá trẻ, chẳng ăn khớp với nhau. Cô đang dần quen với họ, ít ra là vậy, và rất tự hào về bản thân vì đã không đỏ mặt trong suốt bữa ăn.
Và lần nữa vào đêm tiếp theo, khi cô đứng tại cửa sổ phòng ngủ như một con ngốc, dõi mắt theo chiếc xe ngựa của anh chầm chậm lăn bánh đi mất cứ như bị buộc dây. Như thể nếu cô dõi theo đủ lâu thì anh sẽ quay lại.
Và anh sẽ cho cô cuộc hôn nhân cô hằng muốn.
“Không nhìn ra cửa sổ nữa”, cô thề với lòng mình, xoay người khỏi con đường tối tăm lạnh lẽo và băng qua căn phòng, đến chỗ chậu rửa rồi nhúng ngập hai bàn tay vào trong, nhìn dòng nước mát lạnh xao động và khiến chúng tái nhợt đi dưới mặt nước. “Không nhìn ra cửa sổ nữa”, cô lặp lại nho nhỏ, vừa lúc nghe thấy tiếng thắng xe dừng lại bên ngoài ngôi nhà, mặc kệ nhịp tim đập ngày một nhanh và sức hút của tấm kính cửa sổ.
Thay vào đó, cô lau khô tay một cách điềm tĩnh đến ấn tượng và di chuyển tới cánh cửa nối liền phòng ngủ của Michael với phòng ngủ của cô, áp tai vào mảnh gỗ mát mẻ để lắng nghe tiếng anh đi vào phòng bên kia.
Sau vài phút dài dằng dặc không mang lại điều gì cho cô ngoài việc bị trẹo cổ khá khó chịu, cơn tò mò đã thắng thế. Cô đi tới cửa phòng ngủ để lẻn ra ngoài hành lang và xem thử có phải chồng mình đã thực sự về nhà hay không.
Cô mở cửa đánh cạch một tiếng, hé ra chưa đầy hai phân, để dòm vào hành lang.
Và hóa ra lại đối mặt với bà Worth.
Cô khẽ giật nảy người và đóng sầm cánh cửa, tim đập thình thịch, trước khi nhận ra mình vừa xử sự như một thằng hề trước mặt nữ quản gia đáng lo ngại của chồng mình.
Hít vào một hơi thật sâu, cô mở cửa với nụ cười rộng tới mang tai. “Bà Worth, chị làm ta giật cả mình.”
Nữ quản gia cúi đầu. “Phu nhân có khách đến thăm ạ.”
Penelope vội nhíu mày. “Khách đến thăm ư?” Đã quá 11 giờ rồi.
Nữ quản gia chìa ra một tấm danh thiếp. “Ngài ấy nói việc rất quan trọng ạ.”
Ngài ấy.
Penelope nhận lấy tấm danh thiếp.
Tommy.
Nỗi vui mừng nhảy múa khắp người cô. Anh là người đầu tiên đến thăm cô tại ngôi nhà to lớn, trống rỗng này – ngay cả mẹ cô còn không tới, mà chỉ gửi tin nhắn rằng bà sẽ đến chơi khi bông hoa hồng mới cưới nở rộ.
Mẹ cô không hề biết rằng, những bông hoa như thế thậm chí chưa bao giờ mang hàm ý là hoa hồng cả.
Nhưng Tommy là bạn của cô. Và những người bạn hay tới thăm nhau. Cô không thể ngăn mình mỉm cười với bà Worth. “Ta sẽ xuống ngay. Phục vụ trà cho ngài ấy. Hay… rượu vang đi. Hoặc… rượu scotch.” Cô lắc đầu. “Bất kể thứ gì mà người ta hay uống vào giờ này.”
Cô đóng cửa rồi chỉnh đốn lại dung mạo trước khi lao xuống bậc thang và chạy như bay vào phòng khách phía trước, nơi Tommy đang đứng trước một lò sưởi lớn bằng đá hoa, có vẻ bị thu nhỏ lại bởi căn phòng quá xa hoa. “Tommy!” Cô gọi lớn, đi thẳng tới chỗ anh, cực kỳ vui sướng vì được gặp anh. “Anh đang làm gì ở đây?”
Tommy mỉm cười. “Tất nhiên anh đến đây để cướp em đi rồi.”
Đáng ra nó chỉ là một lời nói đùa, nhưng từ ngữ ẩn chứa sự sắc bén mà cô không thích tí nào, và ngay lúc đó cô nhận thấy rằng, đáng lý ra Tommy không nên ở đây – rằng Michael sẽ nổi đóa nếu phát hiện Tommy Alles ở trong phòng khách của mình, với vợ của mình. Chuyện Tommy và Penelope làm bạn với nhau suốt một khoảng thời gian dài chẳng quan trọng gì đâu. “Anh không nên ở đây”, cô nói khi anh quay về phía cô, nắm lấy bàn tay cô và đưa chúng lên môi mình. “Anh ấy sẽ giận điên lên đấy.”
“Em và anh vẫn là bạn bè phải không?”
Cô không do dự, cảm giác tội lỗi về buổi gặp gỡ gần đây nhất vẫn chưa phai mờ. “Dĩ nhiên rồi.”
“Và với tư cách là một người bạn tốt, anh đến đây để đảm bảo chắc chắn là em vẫn ổn. Quỷ tha ma bắt anh ta đi.”
Sau lần nói chuyện mới đây giữa cô và Michael, đáng lẽ cô nên ủng hộ chiến lược Quỷ tha ma bắt anh ta đi, nhưng lại không thể. Chẳng hiểu sao ý nghĩ về việc đứng đây, trong căn phòng này với Tommy, lại khiến Penelope cảm thấy như thể cô đang phản bội chồng mình và cuộc hôn nhân của họ.
Cô lắc đầu. “Anh ở đây không phải là ý hay đâu, Tommy.”
Tommy nhìn xuống cô, cái nhìn biểu lộ vẻ nghiêm túc hiếm thấy. “Hãy nói với anh một điều, em ổn chứ?”
Lời nói dịu dàng ẩn chứa vẻ quan tâm lo lắng, và cô không ngờ đến cảm xúc vỡ òa đổ ầm xuống mình trước lời nói ấy, tức thì những giọt lệ bắt đầu tuôn rơi. Đã một tuần trôi qua kể từ khi cô làm đám cưới trong một buổi hôn lễ nhỏ xíu, hối hả ở Surrey, và chẳng ai buồn nhớ đến việc hỏi thăm cô. Ngay cả người chồng của cô cũng không. “Em…”, cô im bặt, xúc cảm nghẹn ứ nơi cổ họng.
Đôi mắt xanh biển thân thiện thường ngày của Tommy bỗng dưng sẫm lại. “Em đang khổ sở. Anh sẽ giết hắn.”
“Không! Không.” Cô rút một bàn tay ra, đặt lên cánh tay anh. “Em không khổ sở. Không, thật mà. Em chỉ… Em…”, cô hít vào một hơi dài, cuối cùng đàng miễn cưỡng chấp nhận. “Chuyện không dễ dàng gì.”
“Hắn làm em đau sao?”
“Không!” Cô vội vã bênh vực Michael trước cả khi suy nghĩ kỹ câu hỏi. “Không phải… không.” Không phải như ý anh muốn ám chỉ.
Tommy không tin lời cô. Anh khoanh tay lại. “Đừng có bảo vệ hắn. Hắn có làm em đau không?”
“Không.”
“Vậy thì chuyện gì?”
“Em không hay gặp anh ấy.”
“Chẳng ngạc nhiên gì”, anh nói, và Penelope nghe được nỗi chua chát trong đó. Cảm xúc cùng với tình bạn mất đi. Cô từng cảm thấy điều đó khi Michael bỏ đi. Khi anh thôi viết thư. Khi anh thôi quan tâm. Tommy lặng yên một lúc lâu rồi lên tiếng. “Em có mong muốn được gặp hắn nhiều hơn không?”
Đó là một câu hỏi không dễ dàng gì có thể trả lời được. Cô không muốn làm gì với một nửa Michael – người đàn ông lạnh lùng, xa cách đã cưới cô vì điền trang. Nhưng nửa còn lại – người đàn ông ôm cô, quan tâm đến cảm giác thoải mái của cô và làm những việc cực kỳ dễ chịu, tuyệt vời đối với tâm trí và cơ thể cô, cô sẽ sẵn lòng gặp lại anh ta.
Đương nhiên cô không thể nói điều đó cho Tommy biết được. Không thể giải thích Michael là hai người đó, và cô vừa giận giữ với anh vừa bị anh thu hút như thôi miên.
Cô không thể nói thế vì hầu như không muốn thừa nhận điều đó với chính mình.
“Pen?”
Cô thở dài. “Hôn nhân là một thứ lạ lùng.”
“Quả nhiên là vậy. Lạ lùng gấp đôi nếu người để kết hôn lại là Michael, anh đoán thế. Anh biết hắn sẽ đến tìm em. Biết hắn sẽ lạnh lùng, vô tâm và bày mưu tính kế để cưới em nhanh chóng – vì Falconwell.” Penelope muộn màng nhận ra đáng lẽ mình nên kịch liệt phản đối lời của Tommy và kể cho Tommy nghe về câu chuyện bịa đặt rất khéo léo, nhưng anh đã tiếp tục, quá trễ rồi. “Anh đã cố cưới em trước… để ngăn việc em kết hôn với hắn.”
Lời nói của Tommy từ buổi sáng cầu hôn vang vọng trong đầu cô. “Thì ra ý định của anh lúc đó là vậy. Anh muốn bảo vệ em tránh khỏi Michael.”
“Hắn không còn như xưa nữa.”
“Sao lúc đó anh không chịu nói cho em biết điều đó?”
Anh nghiêng đầu. “Liệu em có tin anh không?”
“Có chứ.” Không.
Tommy mỉm cười, khẽ hơn thường lệ. Nghiêm nghị hơn. “Penny, nếu lúc ấy em biết hắn sẽ đến tìm mình, hẳn em sẽ chờ đợi.” Anh ngưng lại một chút. “Lúc nào cũng là hắn cả.”
Penelope chau mày. Điều đó không đúng. Phải không?
Một cảnh tượng trong đầu vụt hiện lên – một ngày mùa xuân ấm áp, ba người bọn họ đang ở trong tòa tháp cổ kiến trúc kiểu Roma trụ vững trong vùng đất của Falconwell. Trong lúc thám hiểm, một cầu thang đứt gãy bên dưới Penelope, cô bị mắc kẹt trên Michael và Tommy một tầng. Khoảng cách không xa, cỡ chừng một thước hoặc hơn chút xíu, nhưng đủ để khiến cô e sợ khi phải nhảy xuống. Cô kêu cứu, và Tommy là người đầu tiên tìm thấy cô. Cậu giục cô nhảy, hứa sẽ đỡ được cô. Nhưng cô đông cứng cả người vì khiếp sợ.
Và rồi Michael xuất hiện. Michae bình tĩnh, dũng cảm, ngước nhìn vào đôi mắt cô và truyền cho cô thêm sức mạnh. Nhảy đi, Sixpence. Ta sẽ làm cái lưới của em.
Cô đã tin anh.
Cô hít vào thật sâu trước mảnh ký ức ấy, gợi nhớ lại khoảng thời gian của cô với Michael, nhớ lại việc anh đã luôn luôn bảo vệ cô an toàn. Cô nhìn Tommy. “Anh ấy không còn là cậu bé ngày xưa nữa.”
“Phải. Đúng thế. Langford đã làm điều đó.” Anh tạm dừng, rồi nói, “Phải chi anh có thể ngăn chặn được chuyện đó, Pen. Anh xin lỗi.”
Cô lắc đầu. “Đừng xin lỗi. Anh ấy lạnh lùng và làm người khác điên tiết khi muốn, nhưng anh ấy đã xây dựng cũng như phát triển bản thân rất nhiều, đã chứng tỏ giá trị của mình đáng giá gấp mười lần. Hôn nhân có thể rất thách thức, nhưng em cho là đa số những cuộc hôn nhân đều thế mà, đúng không?”
“Nếu là của chúng ta thì sẽ không như thế đâu.”
“Hôn nhân của tụi mình sẽ là một thách thức theo kiểu khác, Tommy. Anh biết vậy mà.” Cô mỉm cười. “Thơ ca của anh… thật không ưa nổi.”
“Chỉ có thế thôi mà.” Nụ cười của Tommy xuất hiện, rồi biến mất. Anh đổi chủ đề. “Anh đã luôn nghĩ tới Ấn Độ. Họ bảo có rất nhiều cơ hội ở đó.”
“Anh định rời khỏi Anh Quốc à? Sao vậy?”
Tommy nốc cạn rượu trước câu hỏi ấy rồi đặt cái ly rỗng xuống một cái bàn gần đó. “Chồng em dự tính hủy hoại anh.”
Phải mất một lúc cô mới hiểu ý câu nói. “Em chắc điều đó không đúng đâu.”
“Đúng đấy. Hắn nói với anh mà.”
Cô bỗng trở nên bối rối. “Hồi nào?”
“Vào ngày cưới của em. Anh đã tới dinh thự Needham tìm em, để thuyết phục em lấy anh, nhưng lại phát hiện ra mình đến quá trễ và em đã đi London với hắn. Anh đi theo hai người. Đến thẳng câu lạc bộ của hắn luôn.”
Michael chẳng nói chẳng rằng. “Và anh đã gặp anh ấy?”
“Đủ lâu để hắn giải thích về kế hoạch trả thù cha anh. Trả thù anh. Khi xong việc, anh sẽ không có lựa chọn nào ngoài việc phải rời nước Anh.”
Lời Tommy nói không làm cô ngạc nhiên. Tất nhiên là Falconwell sẽ chẳng đủ đối với người chồng không gì lay chuyển được của cô. Tất nhiên anh sẽ muốn báo thù Langford. Nhưng sao lại là Tommy? “Anh ấy sẽ không làm vậy đâu, Tommy. Anh có một quá khứ. Một câu chuyện có cả ba chúng ta.”
Tommy mỉm cười như châm biếm. “Anh e là quá khứ của chúng ta không có ảnh hưởng sâu nặng bằng việc báo thù.”
Cô lắc đầu. “Anh ấy có thể làm gì…”
“Anh không phải…”, Tommy hít vào một hơi thật sâu. “Hắn biết…” Ngừng lại, nhìn đi chỗ khác rồi thử lại lần nữa. “Anh không phải con trai của Langford.”
Cô há hốc miệng, giọng hạ thấp. “Anh cứ đùa.”
Anh bật cười nho nhỏ, tự nhạo báng mình. “Anh nhất định sẽ không nói dối về chuyện này đâu, Pen.”
Dĩ nhiên Tommy có lý. Ai đời lại đi nói dối về một chuyện như vậy. “Anh không phải…”
“Không.”
“Ai…”
“Anh không biết. Anh đã không biết mình là một thằng con hoang cho tới vài năm trước, khi cha… khi Langford kể cho anh nghe sự thật.”
Cô quan sát Tommy thật kỹ, để ý thấy nỗi buồn kín đáo ẩn sau đôi mắt anh. “Thế mà anh chẳng bao giờ nói một lời.”
“Đó không phải điều người ta hay nói, thật đấy.” Anh ngừng lại. “Em sẽ làm mọi thứ có thể để giữ bí mật chuyện đó… và hy vọng không ai phát hiện ra.”
Nhưng đã có người phát hiện ra.
Penelope nuốt khan, hướng sự chú ý sang một bức tranh sơn dầu lớn trên tường – một phong cảnh khác – một vùng heo hút quá gồ ghề và vẫn còn hoang sơ nên không thể là nơi nào khác, ngoài miền Bắc nước Anh. Cô nhìn đăm đăm vào một tảng đá mòn ở một bên mép bức tranh và chợt hiểu ra. “Chuyện đó sẽ hủy hoại cha anh.”
“Đứa con duy nhất của ông, một đứa con hoang.”
Cô nhìn thẳng vào mắt anh. “Đừng tự gọi mình như thế chứ.”
“Tất cả những người khác sẽ gọi như vậy, sớm thôi.”
Im lặng. và trong lúc đó, cô bỗng nhận thức rõ Tommy có lý. Nhận ra các kế hoạch của Michael bao gồm cả việc hủy hoại. Một phương tiện để đạt cứu cánh. Anh nhìn thấy ngay giây phút Penelope nhận ra sự thật và tiến một bước về phía cô. “Đi với anh đi Penny. Chúng ta có thể rời nơi này, cuộc sống này và bắt đầu lại từ đầu. Ấn Độ. Châu Mỹ. Hy Lạp. Tây Ban Nha. Các nước phương Đông. Bất cứ nơi nào em chọn.”
Cô mở to mắt. Tommy thật sự không đùa. “Em kết hôn rồi, Tommy.”
Một bên khóe miệng anh cong lên. “Với Michael. Em cũng rất cần một lối thoát như anh. Không chừng còn nhiều hơn nữa… Chí ít thì việc anh bị hủy hoại trong tay hắn sẽ xảy đến cực nhanh.”
“Dẫu nó đúng đi chăng nữa, em đã kết hôn rồi. Còn anh…” Giọng cô nhỏ dần.
“Anh không là gì cả. Không là gì khi hắn xử xong anh.”
Penelope nghĩ về chồng mình, cô đã thề trung thành và thủy chung sắt son với người đó, người đã đấu tranh cả một thời gian dài để xây dựng lại cơ đồ mà không có danh tiếng. Anh ta biết rõ tầm quan trọng của danh tiếng. Của một tước vị. Cô không thể tin được anh ta sẽ làm việc này.
Cô lắc đầu. “Anh nhầm rồi. Anh ấy sẽ không…” Nhưng ngay khi vừa cất lời, cô đã biết điều đó không đúng.
Anh ta sẽ làm mọi thứ để báo thù cho bằng được.
Kể cả hủy hoại các bạn của mình.
Quai hàm Tommy đanh lại thể hiện vẻ cương nghị, và cô bỗng thấy lo lắng. Chưa bao giờ cô thấy anh nghiêm nghị như thế. Đầy quyết tâm như thế. “Anh không nhầm. Hắn có bằng chứng. Hắn sẵn sàng sử dụng nó. Hắn thật nhẫn tâm, Pen… Hắn không còn là người bạn ta từng biết nữa.” Tommy đứng gần và đưa cả hai tay lên nắm lấy bàn tay cô. “Hắn không xứng đáng có em. Hãy đi với anh. Đi với anh đi, và không ai trong chúng ta sẽ phải cô độc hết.”
Cô lặng thinh một lúc lâu trước khi dịu dàng nói, “Anh ấy là chồng em.”
“Hắn đang lợi dụng em mà.”
Câu nói đúng, nhưng vẫn đau nhói. Cô nhìn vào mắt Tommy. “Đương nhiên rồi. Y chang những người đàn ông khác trong cuộc đời em thôi. Cha em, Công tước Leighton, những kẻ theo đuổi khác… cả anh nữa.” Khi anh mở miệng định chối, cô lắc đầu và giơ một ngón tay lên. “Đừng. Tommy. Đừng cố biến cả hai thành trò cười nữa. Anh có thể không lợi dụng em vì đất đai, tiền bạc hay danh tiếng, nhưng anh lo sợ cho cuộc sống của mình một khi sự thật bị bại lộ, và anh nghĩ em sẽ trở thành một người bầu bạn thân thiết – người giúp anh xua tan nỗi cô đơn.”
“Như vậy tệ lắm sao em?” Tommy hỏi, nỗi tuyệt vọng dần dần hiện lên trong lời nói. “Tình bạn của chúng ta thì sao? Chuyện quá khứ của tụi mình thì sao? Anh thì sao hả?”
Penelope không vờ như hiểu sai lời Tommy và ẩn ý đề nghị lần cuối trong đó, bắt nguồn từ nỗi đau buồn vô hạn. Anh đang yêu cầu cô quyết định chọn lựa. Người bạn lâu nhất của cô – người chưa bao giờ bỏ đi, hoặc chồng cô, gia đình cô, cuộc sống của cô. Không có lựa chọn nào hết. Không hẳn thế. Cô nói, “Anh ấy là chồng em! Có thể đáng ra em không viết nên câu chuyện này, nhưng dù sao thì đây cũng là câu chuyện để kể”.
Cô dừng lại, cơn bực bội và phiền muộn đang rút cạn hơi thở. Tommy nhìn cô một lúc lâu, lời nói của cô trôi lơ lửng giữa họ. “Thế đấy.” Anh cười buồn. “Thú thật, anh không ngạc nhiên chút nào. Em luôn thích hắn nhất.”
Cô lắc đầu. “Không đúng đâu.”
“Tất nhiên đúng rồi. Một ngày nào đó, em sẽ nhận ra.” Anh đưa một tay lên giữ cằm cô – cử chỉ của một người anh trai. Dĩ nhiên đó là vấn đề, Tommy lúc nào cũng như một người anh trai hơn là một người bạn trai. Không giống như Michael. Chẳng có gì như anh em khi nhắc đến Michael cả.
Anh ta cũng không có gì là tốt bụng cả. Và mặc dù có thể đã chọn anh ta trong cuộc chiến kỳ lạ, buồn bã này, cô sẽ không đứng trơ ra nhìn anh ta hủy hoại Tommy. “Em sẽ không để anh ấy hủy hoại anh đâu”, cô hứa một cách nghiêm túc. “Em thề đấy.”
Tommy huơ một tay trong không khí, vẻ hoài nghi của anh hiện rõ mồn một. “Ôi, Penny… cứ như em có thể ngăn được việc đó vậy.”
Câu nói lẽ ra phải khiến cô buồn phiền. Đáng lẽ cô phải thấy được sự thật trong đó chứ.
Nhưng thay vì thế, nó khiến cô tức giận.
Michael đã mang cô khỏi gia đình, thay đổi cuộc sống của cô bằng hàng trăm cách, ép cô vào trò hề này, rồi còn hăm dọa người bạn thân thương nhất của cô. Và anh ta làm tất cả việc đó trong khi giữ cô ở một khoảng cách an toàn, như thể cô là một thứ tầm thường mà anh ta không cần phải lo nghĩ nhiều.
Chà, tốt hơn là anh ta nên bắt đầu lo lắng đi.
Cô hất hàm, duỗi thẳng vai. “Anh ta chẳng phải Chúa trời”, cô nói, giọng cương quyết. “Anh ta không có quyền đối xử tàn bạo với chúng ta như những chú lính bé nhỏ bằng thiếc.”
Tommy nhận thấy cơn nóng giận của cô. Anh mỉm cười buồn bã. “Đừng làm việc này, Pen. Anh không đáng đâu.”
Cô nhường một bên lông mày. “Em không đồng ý. Và cho dù anh không đáng đi chăng nữa thì em cũng đáng phải bỏ công. Và em với anh ta đã chấm dứt rồi.”
“Hắn sẽ làm em tổn thương.”
Một bên miệng cô co rúm lại thành điệu cười châm biếm. “Có vẻ như dù gì thì anh ta cũng sẽ làm em tổn thương thôi. Lại càng thêm có lý do để đối mặt với anh ta.” Cô đi tới cửa phòng tiếp khách, kéo nó mở ra để Tommy rời đi. Anh đến gần, đôi giày ống cao cổ màu đen bóng loáng bước đi nhẹ nhàng, trên tấm thảm sang trọng, nỗi buồn vẵn xoắn lấy cô. “Em xin lỗi, Tommy.”
Anh ôm lấy đôi vai và âu yếm hôn lên vầng trán cô, trước khi nói, “Anh rất muốn em được hạnh phúc, Pen à, em biết điều đó mà, phải không?”
“Em biết.”
“Em sẽ cho anh biết nếu em đổi ý chứ?”
Cô gật đầu. “Vâng.”
Tommy nhìn cô chằm chằm hồi lâu trước khi quay người đi, gương mặt điển trai tối sầm lại. “Anh sẽ đợi em. Cho tới khi nào anh không thể đợi thêm được nữa.”
Cô muốn bảo anh đừng đi. Muốn kêu anh ở lại. Nhưng có gì đó do nỗi buồn, nỗi sợ hãi hoặc ý thức sớm biết được chồng mình là một con tàu không thể quay đầu, nên cô lại nói, “Chúc anh ngủ ngon, Tommy.”
Anh quay đi rồi bước qua cánh cửa ra hành lang, và Penelope nhìn theo bờ vai Tommy lúc anh từ từ bước ra khỏi Ngôi Nhà Hỏa Ngục. Cánh cửa đóng lại đằng sau anh và cô nghe thấy tiếng bánh xe ngựa lóc cóc trong không gian tĩnh mịch, nhấn mạnh tình trạng cô đơn. Cô chỉ còn trơ trọi một mình.
Trơ trọi trong lăng tẩm của ngôi nhà toàn chứa những thứ không thuộc về cô và những người cô chẳng hề quen biết. Trơ trọi trong thế giới hiu quạnh này.
Chợt nhớ có sự chuyển động trong khoảng tối ở tận bên kia hành lang, và Penelope biết ngay đó là Bà Worth. Cô cũng biết rõ lòng trung thành của nữ quản gia đặt ở đâu.
Penelope nói vào bóng tối, “Khoảng bao lâu thì anh ta hay tin có một quý ông đến thăm ta vào lúc 11 giờ tối?”.
Người phụ nữa quản gia bước ra khoảng sáng nhưng vẫn không hé răng nói lời nào một lúc lâu. Khi cô ta lên tiếng, giọng hoàn toàn điềm tĩnh. “Tôi đã gửi tin tới câu lạc bộ lúc ngài Alles đến ạ.”
Penelope quan sát người phụ nữ xinh đẹp trước mặt, bỗng chốc – lần này không bất ngờ gì – cảm thấy bị phản bội, như càng đổ thêm dầu vào lửa. “Chị đã phí giấy rồi.”
Cô tiến về cầu thang chính giữa Ngôi Nhà Hỏa Ngục và đi lên. Được nửa đường, cô quay lại nhìn nữ quản gia đứng dưới chân cầu thang đang quan sát mình chăm chú, với mái tóc, làn da và đôi mắt hoàn hảo, cứ như nếu đứng gác ở đó, cô ta có thể ngăn Penelope làm bất kỳ việc nào khác chọc cho chủ nhân của cô ta nổi đóa lên vậy.
Và điều đó chỉ làm cho Penelope giận dữ hơn thôi.
Bỗng nhiên, cô có một ý nghĩ vô cùng táo bạo.
“Câu lạc bộ ở đâu?”
Đôi mắt nữ quản gia mở to. “Tôi chắc chắn là mình không biết.”
“Buồn cười thật, vì ta chắc chắn chị biết.” Cô không hạ thấp giọng mình mà để nó nhiếc móc người phụ nữ kia không chút thương xót. “Ta chắc chắn chị biết mọi thứ diễn ra trong ngôi nhà này. Tất cả những kẻ đến người đi. Và ta chắc chắn chị biết chồng ta dành mọi buổi tối ở câu lạc bộ của anh ta, thay vì ở đây.”
Trong một khoảng thời gian, Bà Worth lặng thing, còn Penelope trong phút chốc chợt tự hỏi liệu mình có quyền cho người phụ nữ xinh đẹp, láo xược kia lui đi không. Cuối cùng, cô huơ huơ một bàn tay và tiếp tục đi lên. “Nói cho ta biết hoặc không nói cũng chẳng sao. Nếu được thì ta sẽ tự mình thuê một chiếc xe ngựa và đi tìm nó.”
“Ngài ấy sẽ không thích thế đâu.” Giờ thì người nữ quản gia đi theo Penelope, xuôi dọc theo hành lang dài phía trên đến phòng ngủ của cô.
“Đúng. Anh ta sẽ không thích. Nhưng ta thấy mình chẳng thèm quan tâm tới điều đó.” Mà quả thực, cô dần vỡ lẽ ra mình cảm thấy khá thoải mái khi không quan tâm gì đến mấy thứ ấy. Cô mở cửa vào phòng ngủ và băng qua căn phòng đến tủ quần áo, lôi ra một tấm áo choàng lớn. Quay người lại, cô bắt gặp ánh mắt đẹp quyến rũ của nữ quản gia đang mở to.
Và ngập ngừng. Không chừng đây chính là nữ thần tóc đen nhánh của Michael. Biết đâu chính Bà Worth là người nắm giữ trái tim anh ta, trí óc anh ta và mọi buổi chiều tối của anh ta. Và khi Penelope quan sát khuôn mặt trắng như sứ của nữ quản gia một cách chăm chú, ước lượng chiều cao của cô ta, xem làm sao cô ta lại ăn khớp với Michael, làm sao cô ta lại phù hợp với anh ta hơn rất nhiều so với mình, cô ta lại mỉm cười. Không hẳn chỉ là một nụ cười. Là một điệu cười toe toét niềm nở, rộng xếch đến mang tai. “Ngài Alles. Anh ta không phải tình nhân của cô?”
Ý niệm về một người hầu lại nói điều gì đó cực kỳ không thích hợp khiến Penelope không nói nên lời trong mấy giây trước khi trả lời hoàn toàn thành thật. “Đúng. Anh ấy không phải.” Và, khi tháo đôi găng tay ra, “Còn chị không phải là tình nhân của Michael”.
Nỗi kinh ngạc làm người nữ quản gia nói liền không cần suy nghĩ. “Chúa ơi, không hề. Tôi sẽ không ngủ với ngài ấy dù ngài ấy có nài xin đi chăng nữa.” Cô tạm ngưng. “Đó là… ý tôi không phải là… ngài ấy là một người đàn ông tốt, thưa phu nhân.”
Penelope đổi đôi găng tay da dê non màu trắng sang đôi găng da lộn màu xanh dương đậm. Trong lúc đeo găng vào ngón tay và chỉnh sửa cho vừa khít, cô nói thẳng. “Anh ta là một kẻ khó ưa. Và ta cũng không hoàn toàn chắc chắn mình sẽ ngủ với anh ta dù anh ta có nài xin đi chăng nữa. Nhưng có điều, sự thật là ta đã kết hôn với anh ta.”
“Ừm, nếu phu nhân thứ lỗi, cô tuyệt đối không nên ngủ với ngài ấy cho tới khi nào ngài ấy cầu xin. Ngài ấy không nên bỏ rơi cô qúa…”
“Thường xuyên?” Penelope điền vào chỗ trống, quyết định rằng có lẽ mình đã đánh giá sai người nữ quản gia. “Thật đáng tiếc, Bà Worth à, ta không tin là cầu xin lại nằm trong số những việc chồng ta có thể làm đâu.”
Nữ quản gia mỉm cười. “Phu nhân cứ việc gọi tôi là Worth. Tất cả những người khác đều gọi tôi thế.”
“Những người khác?”
“Những đối tác khác của Thiên Thần.”
Đôi lông mày của Penelope vội nhíu lại. “Sao chị biết những đối tác của chồng ta?”
“Tôi đã từng làm việc tại Thiên Thần, cọ rửa mấy cái nồi, nhổ lông gà, bất cứ việc gì cần làm.”
Cơn tò mò trỗi dậy. “Rồi sao cuối cùng chị lại ở đây?”
Khuôn mặt người nữ quản gia thoáng hiện nỗi phiền muộn. “Cơ thể tôi dần trưởng thành. Người ta bắt đầu để ý.”
“Đàn ông ư?” Nó không phải là một câu hỏi. Penelope biết câu trả lời. Một gương mặt xinh đẹp như Worth không thể nào ẩn giấu mãi được, ngay cả khi làm việc trong căn bếp của một sòng bạc.
“Những nhân viên đã làm mọi thứ có thể để giữ các thành viên không được đến quá gần, không chỉ với tôi, mà với tất cả các cô gái.” Penelope ngả người tới trước, biết rõ điều gì sắp xảy đến. Ghê tởm nó. Ước gì cô có thể xóa sạch những từ ngữ trước khi chúng được thốt ra. “Nhưng tôi đã bất cẩn. Các quý ông quyền lực có thể đeo bám rất dai dẳng. Những người đàn ông giàu sụ có thể là một thứ cám dỗ. Và toàn thể phái nam là những tên dối trá khá hay ho khi bọn họ muốn thế.”
Penelope biết rõ điều đó. Chồng cô thực sự khéo mồm khéo miệng, đầy sức thuyết phục.
Nụ cười của Worth trông buồn rầu. “Bourne đã tìm thấy chúng tôi.”
Penelope quan sát người phụ nữ kia lướt một ngón tay dọc theo khung mạ vàng của bức tranh sơn dầu lớn trên tường. “Anh ta đã rất điên tiết”, cô nói, bản năng mách bảo cô rằng, bất kể lỗi lầm gì đi nữa, chồng cô sẽ không bao giờ đứng yên chịu đựng hành vi như thế.
“Ngài ấy gần như đã giết người đàn ông đó.” Penelope cảm thấy niềm hãnh diện trào dâng trong khi Worth tiếp tục nói. “Cho dù ngài ấy có cay độc… cho dù ngài ấy có ích kỷ… ngài ấy là một người tốt.” Nữ quản gia lùi lại, đánh giá xiêm y của Penelope. “Nếu sắp sửa lao xồng xộc vào Thiên Thần, phu nhân sẽ phải đi qua lối vào của chủ nhân. Đó là cách duy nhất để tới được khu vực chính. Và cô sẽ cần một tấm áo choàng có cái mũ trùm đầu lớn hơn nếu định giấu kỹ khuôn mặt của mình.”
Penelope đã không nghĩ đến chuyện đó. Cô băng ngang căn phòng, vào trong hành lang sáng mờ mờ phía bên kia. “Cảm ơn chị.”
Worth nói thêm, “Ngài ấy sẽ rất cáu tiết khi cô tới đó cho xem. Bức thư ngắn của tôi sẽ chẳng giúp ích gì được”. Chị ta ngập ngừng. “Tôi xin lỗi về chuyện đó.”
Penelope nhìn vào mắt Worth khi họ xuống tới chân cầu thang. “Ta sẽ đòi lại món nợ ấy”, Penelope nói, “nhưng không phải đêm nay. Đêm nay, ta chỉ nói là tin nhắn của chị vẫn chưa đầy đủ. Và ta định sẽ đích thân chuyển phần còn lại”.
M thân mến,
Lại sắp tới sinh nhật em rồi, và lần này còn phiền toái hơn mấy lần trước nữa. Mẹ em có vẻ sẽ tổ chức chiêu đãi một buổi dạ vũ ra mắt toàn xã hội lần đầu tiên, và em bị lấy ra làm mục tiêu nhắm bắn như con bê to béo (Không phải là phép ẩn dụ phù hợp nhất, đúng không?). Dù sao đi nữa, bà đang sớm lập ra các kế hoạch cho tháng Ba, nếu ngài có thể tin được điều này – em chắc chắn mình sẽ không trụ nổi qua mùa đông đâu.
Hãy hứa là ngài sẽ đến dự sự kiện đã định trước này đi… Em biết tuổi hai mươi thực sự là còn quá trẻ để ngài có thể tham dự các buổi dạ tiệc hoặc quan tâm một chút đến mùa vũ hội, nhưng sẽ thật tuyệt khi được gặp một khuôn mặt thân thiện.
Mãi mãi – P
Trang viên Needham, Tháng Tám, 1920
Không hồi âm
“Cậu nên ở nhà với vợ mình chứ.”
Bourne không ngoảnh mặt khỏi cửa sổ nhìn xuống khu vực sòng bài của Thiên Thần Sa Ngã. “Vợ tôi hiện đang được bao bọc an toàn và ấm áp trong chăn, và ngủ rồi.”
Anh biết việc đó trông sẽ thế nào, Penelope trong bộ váy ngủ bằng vải lanh trắng tinh sạch sẽ, đắp trên mình một đống mền, cuộn tròn trên chiếc giường của mình, mái tóc vàng óng trải dài như gợn sóng phía sau và phát ra tiếng thở dài nho nhỏ đầy êm ái trong giấc ngủ. Nó cám dỗ anh, ngay cả trong mộng tưởng.
Hoặc thậm chí còn hay hơn nữa là trên giường của anh, trên tấm da lông thú, gợi cảm và chờ đợi được khám phá.
Quãng thời gian kể từ lúc cô yêu cầu anh đừng động vào cô thật là dài lê thê.
Ban đầu, buổi tối tại Dinh thự Tottenham chỉ có chủ đích là đạt được mục tiêu một cách dễ dàng, đặt nền móng thành công cho tình yêu giả tạo của Bourne và Penelope trước đám người trong xã hội thượng lưu. Nhưng rồi cô đã cư xử vô cùng mạnh mẽ, cực kỳ vững vàng trong cái hố đầy những kẻ miệng lưỡi chua ngoa ở phòng ăn kia, cùng tung hứng hỗ trợ phát triển câu chuyện của anh, giả những cử chỉ trìu mến và tận tâm, rồi sau cùng, bênh vực anh bằng một phong thái hoàn hảo và rất có học thức.
Càng tự nhủ rằng mình đi theo cô chỉ để thuyết phục các vị khách của Tottenham nhiều hơn về việc bị người vợ mới cưới lôi cuốn nhiều bao nhiêu, thì tận sau thẳm trong đáy lòng, anh càng biết rõ điều đó không đúng. Những vị khách ấy đã văng xa khỏi tâm trí anh, và sức lôi cuốn thực sự không phải là dối trá. Anh phải chạm vào cô. Anh phải ở gần bên cô.
Ngay giây phút hôn cô, anh đã mất khả năng kiểm soát tình hình – thở hổn hển, ôm chặt cô vào sát người mình, ước mong phải chi họ ở bất kỳ nơi đâu ngoài chỗ đó, trong hành lang ấy, trong ngôi nhà ấy, với những con người ấy. Anh đã muốn giết chết Tottenham vì đã chen ngang họ, nhưng có Chúa biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu lúc ấy vị từ tước kia không làm thế, xét đến việc Bourne đã thực sự tính kéo váy trên người cô dâu của mình lên, quỳ xuống, và cho cô biết lạc thú có thể đưa cả hai tới đích xác nơi đâu cho tới khi từ tước đằng hắng làm đầu óc anh tỉnh táo trở lại.
Cô ngây ra như phỗng trong vòng tay anh, và ngay lúc đó anh biết cô nghĩ anh là con người xấu xa nhất. Cô đã tin rằng mọi chuyện được dựng lên đều vì lợi ích của Tottenham… mà đúng là vậy, nhưng Bourne không ngờ chuyện lại đi xa như thế. Và anh chưa hề thừa nhận với cô rằng anh cũng bị cuốn đi đến ngơ ngẩn không kém gì cô.
Cho nên anh cho cô sự thật về vụ thỏa thuận, biết rằng nó sẽ làm cô đau đớn. Biết cô sẽ căm ghét anh nhiều hơn vì đã lừa dối cô. Và khi Penelope tuyên bố, với tư thế hoàn toàn đĩnh đạc như một nữ hoàng, rằng anh sẽ không được chạm vào cô lần nào nữa, anh biết đó là điều tốt nhất cho cả hai.
Mặc dù anh không muốn gì hơn ngoài việc đưa cô về nhà và khiến cô rút lại lời tuyên bố.
Chase thử lại lần nữa. “Đêm nào cậu cũng ở đây từ lúc trở về.”
“Sao cậu lại quan tâm nhiều thế?”
“Tôi hiểu phụ nữ. Và tôi biết họ không thích bị phớt lờ đâu.”
Bourne không đáp.
“Tôi nghe nói cậu đang cố tranh thủ biến một trong số các cô gái nhà Marbury trở thành phu nhân Tottenham.”
Bourne nheo mắt lại. “Cậu nghe nói cơ đấy.”
Chase nhún một bên vai và cười khẩy. “Tôi có nguồn tin riêng.”
Bourne quay mặt trở lại cửa sổ, quan sát Tottenham tít phía bàn chơi pikê bên dưới. “Những tiểu thư độc thân nhà Marbury vừa đến thành phố hôm nay. Việc đó cho tôi vài ngày để chiếm được sự quan tâm của ngài tử tước.”
“Vậy bữa tối hôm ấy thành công rồi à?”
“Tôi hình dung thấy cả đám người gửi giấy mời tới ào ào.”
Chase bật cười. “Tội nghiệp, buồn thay cho Bourne. Bị ép buộc phải khôi phục thứ duy nhất mình không muốn vì một thứ duy nhất mình muốn.” Bourne chiếu tia nhìn vào Chase, nhưng không phản đối. “Cậu có nhận ra câu lạc bộ đã đem lại cho cậu nhiều tiền hơn khoản cần chi, và không hề có lý do gì để cậu phải chứng tỏ bản thân bằng cách đi trả thù, đúng không nào?”
“Không phải chuyện tiền bạc.”
“Thế thì là cái gì, tước vị ư? Vì lão ta đã hạ thấp giá trị của nó sao?”
“Tôi không quan tâm đến tước vị.”
“Đương nhiên là cậu có quan tâm. Cậu cũng chỉ y chang mọi quý tộc khác thôi – bị sức hút thần kỳ của cái tước vị choán hết tâm trí. Dẫu cho cậu bực tức, căm ghét nó.” Chase ngừng lại. “Không phải chuyện đó còn quan trọng hay không. Cậu đã cưới cô gái ấy, và đang trên con đường tới đích báo thù rất trơn tru. Hay đây là sự phục hưng?”
Bourne quắc mắt nhìn xuyên tấm kính màu đỏ tượng trưng cho ngọn lửa địa ngục, qua đó anh có thể thấy được bánh xe rulet đang quay tròn phía dưới. “Tôi không định phục hưng gì hết. Tôi sẽ làm việc gì cần thiết để hủy hoại Langford. Và ngay khi xong chuyện, tôi sẽ trở về cuộc sống bình thường của mình.”
“Mà không có cô ấy?”
“Không có cô ấy.” Nhưng anh muốn cô.
Trước đây anh bỏ đi mà không có những thứ mình muốn. Và vẫn sống sót được.
“Và cậu nghĩ sẽ giải thích ra sao với phu nhân về điều đó đây?”
“Cô ấy không cần tôi mới có được cuộc sống mình mong đợi. Cô ấy có thể sống ở nơi nào mình muốn, theo kiểu mình muốn, trên đất của tôi, với tiền của tôi. Tôi rất vui lòng được để cô ấy tự nhiên.” Anh từng nói ra việc này trước đây, hơn một lần, nhưng nó đang dần trở nên khó tin hơn.
“Làm sao cậu mường tượng được chuyện đó sẽ xảy ra hay vậy?”, Chase kéo dài giọng. “Cậu kết hôn rồi.”
“Dẫu vậy nhưng có nhiều cách để cô ấy được hạnh phúc mà.”
“Và đó là thứ cậu đang tìm kiếm à? Hạnh phúc của cô ấy?”
Anh suy nghĩ kỹ những từ ngữ ấy, nhận thấy vẻ ngạc nhiên trong giọng điệu của Chase. Chắc chắn anh đã không bắt đầu quãng đời này với ý nghĩ nào về hạnh phúc của Penelope. Thế nhưng, ngay cả khi biết nó có thể biến mình thành người chồng tệ hại nhất, anh vẫn sẽ hy sinh hạnh phúc của cô để trả được thù. Nhưng Bourne không phải là một tên quái ác, nếu có thể, anh sẽ luôn làm cô hạnh phúc mà vẫn hủy hoại được Langford.
Để chứng minh, anh sẽ tôn trọng lời yêu cầu không động vào cơ thể cô.
Vì anh đủ hiểu rõ rằng tạo thành thói quen mang cô dâu hoàn hảo, trong trắng của mình lên giường sẽ là một sai lầm, khi cô chính xác là kiểu phụ nữ mong muốn nhiều hơn.
Hơn những gì anh phải cho đi rất nhiều.
Cho nên anh sẽ giữ khoảng cách với cô thật xa.
Cho dù anh muốn cô nhiều hơn có thể nói thành lời.
“Tôi đã ép cô ấy lấy mình vì một mảnh đất. Việc tối thiểu tôi có thể làm là nghĩ về thứ có thể khiến cô ấy thỏa nguyện sau khi cuộc hôn nhân đáp ứng yêu cầu của mình. Tôi sẽ thu xếp một chỗ ở khác cho cô ấy ngay giây phút chứng minh được Langford đã mất hết thế mạnh.”
“Tại sao?”
Bởi vì cô ấy xứng đáng được hơn thế nữa.
Anh vờ như không quan tâm. “Tôi đã hứa trả tự do cho cô ấy. Và phiêu lưu.”
Chase cười khùng khục trước câu nói đó. “Vậy hả? Tôi chắc cô ấy cực kỳ vui sướng chấp thuận. Cô ấy đã chờ đợi cả một thời gian dài kể từ lời cầu hôn đầu tiên – đủ lâu để nhận ra hầu hết các cuộc hôn nhân chẳng đáng giá một tờ giấy xác nhận hôn ước. Thế cậu sẽ thực hiện đúng như đã hứa chứ?”
Bourne không quay mặt khỏi khu vực sòng bài. “Có chứ.”
“Bất kỳ cuộc phiêu lưu nào?”
Bourne quay đầu lại. “Nói vậy nghĩa là sao?”
“Ý của tôi là, theo kinh nghiệm bản thân, các quý cô hay có tình trạng phấn khích trong người thường khá… sáng tạo. Cậu có bằng lòng để cô ấy được du lịch vòng quanh thế giới không? Được tổ chức chiêu đãi các buổi tiệc bừa bãi phóng đãng và gây sốc cho cả giới thượng lưu không? Được chọn một nhân tình không?”
Ý cuối cùng được thốt ra một cách thản nhiên, nhưng Bourne biết Chase cố tình chọc tức mình. “Cô ấy có thể làm bất cứ việc gì mình thích.”
“Vậy là, nếu phu nhân quyết định lựa chọn, cậu sẽ cho phép cô ấy cắm sừng mình hả?”
Anh biết đó là mồi nhử. Biết mình không nên cắn câu. Tuy nhiên, nắm tay anh lại siết chặt. “Nếu cô ấy thận trọng và kín đáo, tôi chẳng bận tâm.”
“Cậu không muốn giữ cô ấy cho riêng mình sao?”
“Không.” Nói dối.
“Một trải nghiệm không đem lại sự thỏa mãn nhỉ? Thế thì tốt nhất nên để kẻ khác đối phó với cô ấy vậy.”
Bourne kiềm chế thôi thúc muốn tống Chase thẳng vào tường. Anh ghét phải nghĩ tới việc một người đàn ông khác chạm vào cô. Một người đàn ông khác khám phá ra niềm háo hức đầy nhiệt tình của cô, niềm đam mê của cô – cám dỗ hơn các lá bài, hơn trò bi-a, hơn cả trò rulet. Cô là mối đe dọa đến khả năng kiểm soát của anh, đến những cơn khao khát bị thắt chặt, đến lương tâm được che giấu bấy lâu.
Anh không thể làm cô hạnh phúc.
Và việc anh muốn làm thế nào thì chỉ còn là vấn đề thời gian.
Nên theo cách này thì hơn.
Vì cả hai người họ.
Cánh cửa dãy phòng của các chủ sòng bài mở ra, và Temple tránh cho Bourne khỏi phải tiếp tục cuộc nói chuyện bực mình này. Bóng dáng to kềnh của người đàn ông thứ ba che mất ánh sáng bên kia cửa khi anh ta băng ngang căn phòng. Bữa nay là tối thứ Bảy, Chase, Cross, và Temple thường cùng nhau chơi bài faro[1].
[1] Một trò chơi bài ăn tiền có nguồn gốc từ Pháp vào cuối thế kỷ XVII, những người chơi sẽ đánh cuộc theo thứ tự từng lá bài xuất hiện.
Cross theo sau Temple, đang xáo một cỗ bài. Anh ta lên tiếng, giọng đượm vẻ ngạc nhiên. “Ủa, Bourne cũng chơi hả?”
Bourne lờ đi sức cám dỗ chợt bùng lên trước câu hỏi. Anh muốn chơi. Anh muốn lạc lối trong những luật chơi đơn giản, dễ hiểu. Anh muốn làm ra vẻ cuộc sống không có gì ngoài vận may.
Nhưng anh biết rõ hơn.
Vận may đã không đứng về phía mình từ lâu rồi.
“Tôi không chơi.”
Cả ba người không hẳn trông mong anh sẽ tham gia, nhưng lần nào họ cũng hỏi. Chase nhìn vào mắt anh. “Vậy thì ở lại làm một ly đi.”
Nếu anh ở lại, Chase sẽ thúc ép anh dữ dội hơn. Sẽ hỏi han anh nhiều hơn.
Nhưng nếu anh rời đi, Penelope sẽ ám ảnh anh, khiến anh cảm thấy mình xuẩn ngốc.
Anh ở lại.
Những người còn lại đã yên vị tại bàn dành cho chủ sòng bạc, cái bàn chỉ được sử dụng cho trò chơi này – chỉ có Temple, Cross, và Chase là người chơi. Bourne yên vị ở ghế thứ tư, luôn luôn ngồi vào bàn mà không bao giờ chơi
Temple xáo bài, còn Bourne chăm chú nhìn các lá bài sàng qua ngón tay của anh chàng to lớn một lần, hai lần, trước khi chúng bay khắp bàn. Bản thân nhịp điệu của tiếng giấy trơn nhẵn cọ xát với miếng vải nỉ dày màu xanh lá đã là một cám dỗ rồi.
Họ đã chơi hai ván trong im lặng trước khi câu hỏi của Chase xuất hiện rõ ràng và không nhượng bộ từ bên kia bàn. “Rồi khi cô ấy muốn có con thì sao?”
Temple và Cross lưỡng lự trước việc xem xét các lá bài, câu hỏi đầy bất ngờ đến nỗi họ không thể không tỏ ý quan tâm. Cross lên tiếng trước, “Ai mong muốn có con?”
Chase ngả người ra sau. “Penelope của Bourne.”
Bourne không thích kiểu mô tả sở hữu ấy
Hoặc có lẽ anh quá thích đi chứ.
Con cái. Chúng sẽ cần nhiều hơn một người cha ở London và một người mẹ ở miền thôn dã. Chúng sẽ cần nhiều hơn việc trải qua thời thơ ấu trong cái bóng của một sòng bạc. Và nếu là con gái, chúng sẽ cần nhiều hơn một người cha với danh tiếng dơ bẩn. Một người cha phá hủy mọi thứ hắn động vào.
Bao gồm cả mẹ chúng.
Khốn kiếp.
“Cô ấy sẽ muốn có chúng”, Chase tiếp tục lấn tới. “Cô ấy là kiểu người muốn có chúng.”
“Sao cậu biết hay thế?”, Bourne hỏi, bực bội vì thậm chí đây lại là một chủ đề tranh luận.
“Tôi biết rất nhiều về phu nhân.”
Bây giờ thì Temple và Cross quay ngoắt sự chú ý sang Chase. “Thật hả?”, Temple hỏi, tông giọng thể hiện vẻ hoài nghi.
“Cô ta có xấu xí không?”, Cross hỏi. “Bourne thì nói không, nhưng tôi nghĩ đó chắc hẳn là lý do vì sao cậu ấy ở đây với chúng ta thay vì ở nhà, cho cô ta thấy những trải nghiệm đêm khuya của Nữ hầu tước Bourne có thể thú vị ra sao.”
Bourne bỗng cáu tiết. “Đâu phải tất cả chúng ta đều dành mọi buổi tối động đực như heo.”
Cross xem xét các lá bài của mình lần nữa. “Tôi thích thỏ hơn”, anh ta nói thản nhiên như không, khiến Temple phải bật ra một tràng cười khanh khách trước khi nhìn sang Chase lần nữa. “Mà nói thật đi. Kể cho tụi này nghe về phu nhân Bourne mới đi?”
Chase dập bài. “Cô ấy không xấu.”
Bourne nghiến răng. Không. Không hề.
Cross ngả người tới trước. “Cô ta đần hả?”
“Theo tôi biết thì không”, Chase nói, rồi quay sang Bourne. “Cô ấy có đần không?”
Cảnh tượng Penelope thơ thẩn dạo chơi trong lúc tuyết rơi và đêm hôm khuya khoắt, với một cái đèn măng sông trước khi thông báo mình đang tìm kiếm nhưng tên hải tặc nội địa chợt hiện ra, tiếp theo là ký ức về khoảnh khắc cô khỏa thân, nằm dài trên tấm ga giường lông thú của anh. Bourne đổi tư thế ngồi. “Cô ấy không hề đần.”
Temple cầm một lá bài lên. “Vậy cậu bị gì thế?”
Khoảng lặng bao trùm, Bourne nhìn từ đối tác này đến đối tác kế tiếp, người nào cũng giương mắt ếch to hơn người kia. “Nói thẳng nhé, các cậu giống y mấy mụ nhiều chuyện, chỉ toàn ưa thích những vụ tai tiếng.”
Chase nhướng một bên lông mày. “Vì câu nói đó, tôi kể cho họ nghe đây.” Rồi ngưng lại, trong lúc những người kia ngả người về phía trước, chờ đợi. “Chuyện là cậu ấy đã nguyện với lòng mình sẽ thu xếp một chỗ ở khác cho cô ấy.”
Temple ngẩng mặt lên. “Trong bao lâu?”
“Vĩnh viễn.”
Cross mím môi và quay sang Bourne. “Có phải tại cô ta là trinh nữ không? Thật tình đó Bourne. Cậu không thể chỉ trích, đổ lỗi cho cô ta vì chuyện đó được. Ý tôi là, có trời mới biết vì sao, nhưng đa số những kẻ quý tộc quyền quý ngoài kia coi trọng đặc điểm ấy. Hãy cho cô ta thời gian. Cô ta sẽ học được thôi.”
Bourne nghiến chặt răng. “Cô ấy thực sự làm rất tốt.”
Temple nghiêng người tới, hoàn toàn nghiêm túc. “Cô ta không thích chuyện đó hử?”
Chase cười khùng khục, còn Bourne thì nheo mắt tí hi. “Cậu đang khoái trá lắm đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Chắc cậu nên hỏi xin Worth vài lời khuyên”, Cross đề xuất, dập bài.
Chase rút lá bài. “Tôi rất vui lòng được chia sẻ từ kinh nghiệm cá nhân, nếu cậu thích.”
Temple nhe răng cười nhăn nhở trước xấp bài trên tay. “Tôi nữa.”
Quá quắt lắm rồi. “Tôi không cần lời khuyên. Cô ấy vô cùng thích chuyện đó.”
Cross nói, “Tôi nghe nói không phải tất cả bọn họ đều thích thú chuyện đó ngay lập tức đâu”.
“Điều đó đúng đấy”, Chase nói, hoàn toàn tinh thông.
Temple đề nghị, “Nếu cô ta không thích cũng chẳng sao đâu ông bạn. Cậu có thể thử lại lần nữa mà”.
“Cô ấy thích.” Giọng Bourne nhỏ và gắt gỏng, anh nghĩ mình có thể giết người phát ngôn kế tiếp.
“Ờ, chắc chắn một điều”, Temple nói với vẻ điềm nhiên, và Bourne phớt lờ nỗi thất vọng chợt dâng lên vì người đàn ông to lớn này chắc là kẻ duy nhất ở bàn anh không thể giết được.
“Điều gì?”, Chase hỏi, dập bài.
“Nếu cô ta muốn có con, phải có ai đó làm việc ấy.”
Nếu cô muốn có con, anh sẽ làm việc đó.
Cross dập bài. “Nếu cậu chắc chắn cô ta không xấu xí, tôi rất vui lòng được…”
Anh ta không nói được hết câu. Bourne thình lình lao tới anh ta, và cả hai ngã nhào xuống, lăn qua lăn lại dưới sàn, trong tạp âm lộn xộn chói tai của tiếng ghế gãy, tiếng cười, và tiếng thịt va phải xương.
Temple thở dài, ném các lá bài xuống bàn. “Mấy trò chơi này chẳng bao giờ kết thúc theo cách ván bài đáng lý phải kết thúc cả.”
“Tôi tưởng những trò chơi bài hấp dẫn luôn kết thúc trong tiếng cãi vã và đánh đấm chứ”, Chase nói. Cross và Bourne lăn vào một cái ghế, làm nó lung lay đổ xuống vừa lúc Justin bước vào phòng. Người đàn ông đeo kính mặc kệ Bourne và Cross đang lăn lộn điên cuồng khắp sàn nhà mà chỉ cúi xuống thì thầm điều gì đó với Temple và Chase.
Sau đó Temple bắt đầu xen vào cuộc ẩu đả, một quả đấm nào đó tình cờ sượt qua phía trên một bên gò má, khiến anh ta phải chửi thề rủa sả trước khi lôi giật Cross khỏi Bourne. Rút ra một chiếc khăn tay, Cross lau vệt máu từ vết trầy xước ngay phía trên mắt và chiếu tia nhìn thấu hiểu chòng chọc vào Bourne. “Nếu mới tuần hôn nhân đầu tiên mà cậu đã dễ bị kích động thế này rồi thì cậu cần phải đưa cô vợ của mình lên giường, hoặc đem cô ta ra khỏi nhà cậu ngay.”
Bourne quẹt một bàn tay lau dọc bờ môi sưng phồng, biết rõ Cross nói đúng.
“Tôi cần cô ấy. Không có cô ấy, tôi không có được Langford.”
Và nếu chạm vào cô ấy lần nữa, có thể tôi sẽ không buông cô ấy ra được.
Và rồi anh sẽ hủy hoại cô, y hệt như đã hủy hoại mọi thứ giá trị khác mà mình từng có.
Đôi mắt Cross ánh lên một xúc cảm gì đó, một con mắt nhanh chóng sưng tấy lên nhắm lại, như thể đã hoàn toàn thông suốt suy nghĩa của Bourne. “Như thế thì điều đó hạn chế quyền lựa chọn của cậu.”
“Bourne”, Justin nói, lôi kéo sự chú ý của anh, “ngài có một bức thư ngắn từ Worth”.
Lòng Bourne bỗng dưng cứ xốn xang không yên khi bẻ con dấu của Ngôi Nhà Hỏa Ngục và đọc vài dòng chữ viết nguệch ngoạc rất vội vàng khắp tờ giấy. Những con chữ ấy khiến anh không thể tin vào mắt mình và cơn thịnh nộ bùng nổ.
Tommy Alles đã ở trong nhà anh. Với vợ anh.
Anh sẽ giết hắn nếu hắn chạm vào cô.
Dù gì thì có lẽ anh cũng sẽ giết hắn thôi.
Với một tiếng chửi rủa độc địa, Bourne đứng thẳng dậy và tiến về phía cửa, băng qua căn phòng rộng lớn được nửa đường thì Chase lên tiếng, “Tôi cũng được báo là có một vấn đề rắc rối xảy ra ở bàn chơi rulet nữa đấy.”
“Chà, tính đến việc vợ cậu đang ở dưới đó, chắc Cross sẽ sẵn lòng, nhưng…”
Bourne đông cứng người bởi câu nói ấy, ruột gan anh dần trở nên lộn tùng phèo vì hoài nghi và kinh sợ khi nhận thấy những cái cười khẩy trên mặt các đối tác của mình. Hầu như khó làm chủ được bản thân, anh đến cửa sổ để nhìn xuống khu vực sòng bài, bị thu hút ngay bởi một dáng người mặc áo choàng đang đứng bên bàn chơi rulet, đang chìa ra một bàn tay thanh tú để đặt đồng tiền vàng lên phần vải len xanh lá được đánh số.
Chase nói vẻ châm biếm. “Xem ra phu nhân đang thực hiện chuyến phiêu lưu cậu đã hứa đấy.”
Không.
Không thể nào là cô được. Cô sẽ không làm việc dại dột như thế
Cô sẽ không đánh liều gây rủi ro cho các em gái mình.
Cô sẽ không đánh liều với chính bản thân mình.
Bất kể chuyện gì cũng có thể xảy đến với cô ở dưới đó, trong cái hố đầy những con rắn độc hiểm ác, bị bao quanh bởi những gã uống quá nhiều rượu và cá cược vô độ… Những gã đang say cơn chiến thắng tiền cược hoặc bị dồn vào thế phải chứng tỏ mình vẫn còn nắm quyền quản lý thứ gì đó, cho dù không thuộc hầu bao của chúng.
Anh chửi thề, độc địa và xấu xa, rồi bắt đầu chạy ra khỏi cửa.
Một tiếng huýt sao nho nhỏ vang lên, theo sau là lời nói của Cross. “Nếu gương mặt phu nhân tuyệt bằng một nửa dũng cảm của cô ta thì tôi sẽ sẵn lòng cuỗm cô ta khỏi tay cậu.”