Canh Bạc Hôn Nhân

Chương 15



M thân mến,

Lúc này chắc ngài đã biết tin, cho dù ngài đang ở bất kỳ nơi đâu. Tư cách của em đã bị hủy hoại. Công tước đã làm một việc có thể cứu nguy cho em khỏi tình trạng ngượng ngùng chín người, nhưng đây là London, và một nỗ lực như thế tất nhiên là vô ích. Anh ta đã kết hôn lần nữa trong vòng một tuần – một cuộc hôn nhân vì tình yêu, không hơn không kém. Mẹ (chẳng có gì ngạc nhiên) vô cùng kích động, than khóc và kêu gào như một dàn đồng ca đưa đám.

Liệu có sai trái không khi em cảm thấy như thể bản thân đã trút được một phần gánh nặng trên vai? Chắc sai rồi.

Phải chi có ngài ở đây. Ngài sẽ biết phải nói gì.

Chưa ký tên

Dinh thự Dolby, tháng Mười một, 1823

Thư không được gửi

Penelope ngồi trên một băng ghế gỗ, nhìn ra hướng mặt hồ Serpentine đóng băng, nơi một nửa dân London có vẻ đang hiện diện đông đảo. Cái lạnh hiếm thấy của mùa đông đã tạo nên lớp băng dày nhất trong gần một thập kỷ, khiến cái hồ nhỏ đầy ắp những người háo hức muốn dành cả buổi chiều để trượt băng.

Không thể nào thoát khỏi những cặp mắt của giới thượng lưu.

Ngay khi bước khỏi xe ngựa và trèo lên đỉnh đồi dốc thoai thoải xuống hồ Serpentin, đội trượt băng của họ liền thay phiên nhau ngồi xuống để gắn các lưỡi trượt bằng gỗ và thép vào đế giày đi bộ của mình. Penelope gắng hết sức chờ tới lượt mình được ngồi xuống ghế và buộc dây da vào các lưỡi trượt, mau chóng nhận thức việc trượt băng với Michael sẽ là một nhiệm vụ khó khăn, vì có khả năng anh sẽ tận dụng cơ hội này để chứng tỏ cho toàn thể London thấy hai người họ yêu nhau say đắm đến cỡ nào.

Penelope đã nguyền rủa trăm lần về trò hề lố bịch này và dõi theo các em gái mình từ từ trượt xuống đồi, tay trong tay, gợi nhớ lại mục đích cao cả hơn của tâm trạng bực bội chán nản lúc này.

Sự xao nhãng khiến cô gặp khó khăn với việc trượt lưỡi vào giày, sau ba lần thấy cô cố gắng mà không được, Michael liền quăng lưỡi trượt của mình qua một bên rồi cúi người gần như ngồi xổm xuống trước mặt Penelope, cầm lấy một bên mắt cá chân của cô trước khi cô kịp nhận ra ý định của anh. Cô giật mạnh chân mình lại, khiến anh suýt nữa ngã ngửa ra sau nếu không nhanh chóng chống tay lên đống tuyết. Cảnh tượng đó thu hút sự chú ý của một đám phụ nữ trẻ gần đấy. “Anh nghĩ mình đang làm gì thế?”, cô thì thầm, ngả người tới trước, không muốn gây thêm trận cái vã nào nữa.

Anh ngước lên nhìn cô, bằng mọi đường nét điển trai và đôi mắt giả nai, rồi chỉ nói đơn giản, “Giúp em mang giày trượt.”

“Em không cần anh giúp.”

“Thứ lỗi cho tôi, nhưng hình như em cần đấy.” Anh hạ giọng nhỏ lại để mình cô nghe được. “Hãy để tôi giúp em.”

Anh đâu có giúp đỡ cô vì cô. Anh đang giúp cô vì họ. Những con người hay để ý kia sẽ rất yêu thích cảnh tưởng ấy và đảm bảo sẽ ham hố điên cuồng với việc chạy đi kể cho bạn bè cùng gia đình họ nghe về hầu tước Bourne, là người đàn ông sao mà ân cần, tốt bụng, tuyệt vời đến thế, là người đàn ông đỉnh nhất trong số những người từng dạo bước dọc hai bên bờ hồ Serpentine.

Nhưng cô sẽ không yêu thích cảnh tượng ấy.

Cô sẽ tự mang đôi giày trượt mắc dịch của mình..

“Em ổn. Cảm ơn.” Rồi cô mau chóng trượt cái thứ cứng đầu cứng cổ qua đôi giày, cẩn thận kéo căng rồi thắt chặt những sợi dây da để đảm bảo nó vừa khít. “Đó.” Cô ngước nhìn Michael, người đang quan sát cô chăm chú, ánh mắt anh hiển hiện điều gì đó rất kỳ lạ và không thể nhận biết được. “Hoàn hảo.”

Thế là anh đứng dậy, chìa tay xuống để giúp cô đứng lên. “Ít ra hãy để tôi làm việc này, Penelope.”, anh thầm thì, và cô không thể cưỡng lại lời nói dịu dàng ấy.

Cô đặt hai tay mình vào đôi tay anh.

Anh đỡ cô đứng thẳng dậy và giữ chặt cô trong lúc cô lấy lại thăng bằng trên những lưỡi trượt. “Nếu tôi nhớ chính xác thì em chẳng bao giờ đi trên mấy cái lưỡi trượt giỏi như lúc trượt trên chúng.”

Cô chớp chớp mắt nhìn lên anh và suýt ngã lộn nhào chỉ vì cử động đó. Cô nắm chặt cánh tay anh một cách thận trọng trong khi lấy lại thăng bằng. “Anh nói mình không nhớ mà.”

“Không”, anh nói nhỏ nhẹ, giúp cô trượt xuống dốc đồi và tới hồ. “Là em nói tôi không nhớ gì.”

“Thế nhưng anh có nhớ.”

Một bên khóe miệng anh khẽ nhấc lên thành nụ cười buồn bã. “Em sẽ kinh ngạc bởi tất cả những thứ tôi nhớ cho xem.”

Có cái gì đó trong điều anh nói, những lời nhẹ nhàng thật xa lạ đối với anh, và cô không thể không dấy lên nỗi ngờ vực. “Tại sao anh lại cư xử thế này?” Cô cau mày. “Một dịp may khác để chứng tỏ cuộc hôn nhân của chúng ta phát sinh từ tình yêu sao?”

Cái nhìn long lanh của anh ánh lên điều gì đó rồi biến mất ngay. “Chứng minh ở bất cứ dịp nào”, anh nói nhỏ nhẹ trước khi ngoảnh mặt đi. Cô dõi theo hướng nhìn của anh tới Pippa và Olivia đang tay trong tay, giúp nhau trượt đến phía mặt băng. Nhân bất cứ dịp nào để kết đôi cho các em gái cô.

“Em nên tới đó cùng chúng”, cô nói, ngẩng mặt lên nhìn anh, gặp ngay đôi mắt nâu lục nhạt đẹp đẽ của anh. Chỉ khi đó cô mới nhận thấy anh đang quan sát mình thế nào, cũng như con đường đồi dốc thoai thoải khiến mắt cô gần như ngang tầm với anh.

Một bên khóe miệng anh giật giật. “Hai má em như những quả anh đào.”

Cô rúc cằm vào mũ trùm đầu bằng lông thú quấn quanh cổ. “Lạnh mà”, cô chống chế.

Anh lắc đầu. “Tôi đâu phàn nàn gì. Tôi nghĩ chúng khá duyên dáng. Chúng làm em trông như một nữ thần mùa đông”.

“Em hầu như chẳng giống nữ thần chút nào.”

Anh giơ tay lên và ấn một ngón vào bên lông mày đang nhướng lên của cô. “Em chưa từng làm thế. Chưa từng tỏ vẻ nhạo báng đến vậy.”

Cô giật lùi để tránh khỏi sự đụng chạm ấm áp này. “Hẳn em đã học được từ anh đấy.”

Anh nhìn cô một lúc lâu, hoàn toàn nghiêm túc, rồi ngả người lại gần thì thầm vào tai cô, “Những nữ thần không nên chế nhạo, tình yêu à”.

Bỗng dưng cô cảm thấy dường như không còn lạnh nữa.

Anh giật lùi lại, lắc đầu. “Đáng tiếc quá.”

“Sao vậy?”

Anh cúi đầu xuống nhìn cô, trán họ gần như chạm vào nhau, “Tôi hầu như chắc chắn em đang đỏ mặt. Nhưng cái lạnh làm tôi thấy thật khó nhận ra điều đó.”

Penelope không thể ngăn mình nhoẻn miệng cười, thích thú với lời trêu chọc vui vẻ ấy, chỉ trong giây phút quên đi chuyện đó không có thật. “Tiếc ghê vì anh sẽ không bao giờ biết được.”

Michael nâng cả hai bàn tay cô lên môi, đầu tiên hôn một loạt lên những ngón tay được bao bọc trong lớp da dê non, hết tay này tới tay kia, và cô ước gì mình đang không mang găng. “Hồ băng đang đợi, thưa quý cô. Tôi sẽ trượt cùng em sớm thôi.”

Penelope nhìn qua anh tới mặt hồ đông người, nơi các em gái cô đã nhập hội với đám người ham vui, cùng nhau vây quanh thành những vòng tròn trên bề mặt bằng phẳng, dễ chịu. Và bất chợt việc đứng trên băng cùng anh dường như khiến cô thấy vui thích nhiều hơn bất cứ điều gì khác tại đây. Nhưng đứng cùng anh không phải là quyền để cô lựa chọn. “Vâng.”

Michael nhìn cô trượt dọc ven bờ hồ rồi bắt đầu đẩy một chân ra sau lấy đà và mất hút vào đám đông, chẳng mấy chốc đã tìm được các em gái mình. Olivia khoác tay Penelope và nói, “Bourne thật tuyệt vời, chị Penny. Nói em nghe, chị có hạnh phúc ngất ngây không?”. Cô bé thở dài, “Là em thì em sẽ sung sướng đến mê ly luôn”.

Penelope nhìn xuống chân, quan sát chúng lượt dọc khắp mặt băng, trộm nhìn ra từ bên dưới áo đầm. “Ngất ngây có thể là một kiểu miêu tả”, cô nói. Ngao ngán và hoang mang cực độ có thể là một kiểu khác.

Olivia làm bộ nhìn quanh hồ. “Em thắc mắc không biết anh ấy có biết ai trong số những quý ngài độc thân này không nhỉ?”

Nếu anh nói đúng thì phân nửa bọn họ nợ tiền Thiên Thần. “Có, chị cho là anh ấy biết đó.”

“Tuyệt cú mèo!”, Olivia nói thêm, “Làm tốt lắm, chị Penny. Em nghĩ anh ấy sẽ là người anh rể rất giỏi giang! Mà còn đẹp trai nữa chứ, đúng không? Ô! Em thấy Lousia Holbrooke kìa!”.

Cô bé vẫy lia lịa qua bên kia mặt băng và tách ra tới gặp người bạn của mình, bỏ lại Penelope đang đứng nói khẽ, “Phải. Anh ta đẹp trai”, biết ơn vì trong một khắc cô không phải nói dối.

Ánh nhìn của cô chuyển đến phía trên đồi, nơi họ vừa đứng lúc trước. Anh vẫn chưa nhúc nhích, dồn toàn bộ sự chú ý về hướng cô. Bàn tay cô ngứa ngáy muốn vẫy anh. Nhưng việc đó sẽ rất ngốc nghếch, phải không?

Sẽ ngớ ngẩn lắm cho xem.

Trong khi cô đang cân nhắc hành động, anh đã khiến quyết định của cô trở nên vô ích. Anh giơ cánh tay dài lên vẫy cô.

Phớt lờ anh thì sẽ thật thô lỗ.

Nên cô vẫy lại.

Anh cúi người ngồi xuống băng ghế rồi bắt đầu buộc dây vào giày trượt, rồi Penelope thở dài khe khẽ, ép bản thân quay đi trước khi làm điều gì dại dột hơn.

“Có chuyện rồi.”

Trong chốc lát, Penelope tưởng Pippa đã để ý thấy những hành động tương tác kỳ lạ giữa Michael và cô. Đầu óc cô hoạt động hết tốc lực khi cô quay sang nhìn em gái mình. “Ý em là gì?”

“Castleton đã cầu hôn em.”

Mắt Penelope mở to trước thông báo đột ngột ấy, và cô chờ cho Pippa nhận ra việc bọn họ đã dành rất nhiều thời gian bên nhau hồi sáng nay, nhưng cô bé lại chỉ vừa mới quyết định đề cập tới lời cầu hôn đó.

Khi Pippa không nói không rằng, điềm nhiên trượt về phía trước như thể bọn họ đang bàn chuyện thời tiết, chứ không phải tiền đồ của cô bé, Penelope không thể kiềm chế được. “Em nói nghe chẳng có vẻ gì là hạnh phúc lắm về chuyện đó.”

Pippa cứ thế cúi đầu trong ít phút. “Anh ta là một bá tước. Dường như cũng đủ thân thiện, anh ta không phiền khi biết em ghét khiêu vũ, anh ta còn có một chuồng ngựa rộng rãi và đẹp đẽ.”

Lẽ ra Penelope sẽ mỉm cười khi nghe những từ ngữ mộc mạc kia, cứ như đó là bốn đặc điểm tiêu biểu đủ tạo thành một cuộc hôn nhân mãn nguyện, nếu không ẩn ý thêm phần cam chịu trong đó.

Cô chợt nghĩ rằng chắc Pippa chọn thời điểm này để kể về lời cầu hôn vì hiện đang có rất nhiều người xung quanh – rất nhiều cặp đôi đang theo dõi và nhiều đôi tai đang lắng nghe họ, quá nhiều đến nỗi không thể cho phép họ có một cuộc trò chuyện nghiêm túc được.

Tuy vậy, Penelope vẫn nắm chặt một bàn tay của em gái mình rồi kéo cô bé dừng lại ngay chính giữa hồ. Cô nghiêng người tới trước và nói đầy dịu dàng, “Em không cần phải đồng ý đâu”.

“Liệu có quan trọng không nếu em từ chối?”, Pippa đáp lại, toét miệng cười như thể bọn họ đang bàn về vài sự kiện vui nhộn hồi sáng, thay vì tương lai của cô bé. Những giấc mơ của cô bé. “Sẽ chẳng người đàn ông nào khác tìm kiếm điên cuồng để đoạt được của hồi môn của em, đúng không? Và một người khác sau đó? Và thêm một người khác? Cho tới khi các lựa chọn của em biến mất. Anh ta biết em thông minh hơn anh ta, và sẵn lòng để em quản lý điền trang của anh ta. Cũng có ý nghĩa lắm rồi.” Cô bé đối mặt Penelope. “Em hiểu những gì chị đã làm.”

Penelope gặp ngay ánh mắt hiểu chuyện của em gái. “Em nói thế nghĩa là sao?”

“Em cũng có mặt trong ngày lễ thánh Stephen, Penny à. Em cho rằng mình sẽ chú ý nếu Bourne thật sự trở về. Cũng như một nửa cư dân giáo khu sẽ thấy.”

Penelope bặm nhẹ môi, tự hỏi mình nên nói gì đây.

“Chị không cần nói rằng em đúng đâu.” Pippa cứu nguy cho cô. “Nhưng hãy nhớ rằng em hiểu việc chị đã làm. Em rất cảm kích.”

Họ trượt băng cùng nhau trong im lặng trong thoáng chốc, trước khi Penelope lên tiếng, “Chị làm vậy để em không cần phải nhận lời cầu hôn của Castleton, Pippa à. Michael và chị… việc này là vì lợi ích của các em. Lợi ích của em và của Olivia.”

Pippa mỉm cười. “Chị thật tử tế. Nhưng rõ là ngớ ngẩn nếu chị nghĩ tụi em sẽ có được hôn nhân xây dựng trên tình yêu, chị Penny. Nó đâu có thường xuyên xuất hiện. Chị hiểu rõ hơn ai hết mà.”

Penelope nuốt cục nghẹn ở cổ họng xuống khi nghe điều đó – lời nhắc nhở rằng hôn nhân của chính cô cũng không là thứ gì gần với tình yêu. “Những người khác kết hôn vì tình kìa”, cô chỉ ra, chỉnh đôi găng tay lông thú nhăn nheo và nhìn bao quát khắp cái hồ nhỏ. “Cứ xem Leighton và vợ anh ta đi.”

Pippa ánh nhìn vào cô qua đôi mắt to tròn như cú đằng sau cặp kính. “Chị chỉ nói được tới đó thôi hả? Một cuộc hôn nhân gây xôn xao dư luận từ tám năm trước?”

Đó là tấm gương cô giữ chặt trong tim mình nhất.

“Số năm không quan trong. Vụ tai tiếng cũng vậy.”

“Quan trọng chứ sao không”, Pippa nói, đứng thẳng dậy và buộc lại dây chiếc mũ bonê dưới cằm. “Một vụ tai tiếng như thế có thể sẽ khiến mẹ kích động cuồng loạn. Còn những người khác trong gia đình sẽ lẩn trốn.”

“Chị thì không.” Cô nhấn giọng.

Pippa suy nghĩ lời nói. “Đúng, chị thì không trốn. Chị đã có một ông chồng tai tiếng của riêng mình rồi còn gì.”

Penelope ngắm nhìn chồng mình đang ở tận bên kia mặt hồ, đôi mắt cô nấn ná trên vết bầm tím to đùng ở một bên khuôn mặt anh. “Anh ấy chính là tai tiếng.”

Pippa ngoảnh mặt sang nhìn cô. “Dù đám cưới của chị là vì bất kể lý do gì đi nữa, Penny… anh ấy dường như có quan tâm đến chị đó.”

Drury Lane[1] chắc chắn đã bỏ lỡ một nhân tài vĩ đại. Cô không nói ra. Pippa không cần thiết phải nghe điều ấy.

[1] Nhà hát hoàng gia Drury Lane nằm trên con đường cùng tên, con đường nổi tiếng về các rạp hát lớn nhỏ ở London.

Pippa nói, “Em cũng có thể kết hôn với Castleton . Việc đó sẽ khiến cha vui lòng. Và em sẽ không bao giờ phải chứng kiến cảnh tượng diễn ra trong mùa vũ hội lần nào nữa. Hãy nghĩ tới những chuyến viếng thăm thợ may mà em có thể bỏ qua.”

Penelope cười vang trước lời nói đùa, ngay cả khi cùng lúc ấy cô muốn mở miệng và hét lên trước sự bất công trong mọi chuyện. Pippa, cũng như các cô gái nhà Marbury, không đáng phải chịu đựng một cuộc hôn nhân không tình yêu. Không đáng bị như cô.

Nhưng đây là xã hội London, nơi coi các cuộc hôn nhân không tình yêu là tiêu chuẩn bình thường. Cô thở dài nhưng chẳng nói gì.

“Đừng lo cho em, chị Penny”, Philippa nói, kéo Penelope vào những đám đông trượt băng một lần nữa. “Em sẽ ổn với Castleton thôi. Anh ta đủ tốt mà. Em không nghĩ cha sẽ cho phép anh ta qua lại tìm hiểu nếu anh ta không tốt đâu.” Cô bé nghiêng người sát lại gần hơn. “Và đừng lo lắng về Olivia. Nó không biết chuyện chị và ngài Bourne là…” Giọng nói cô bé nhỏ dần. “Con bé quá tập trung vào việc bẫy cho mình một anh chàng quý tộc đẹp trai mà.”

Penelope chẳng cảm thấy được an ủi bởi ý nghĩ có thể cô đã lừa gạt được đứa em nhỏ tuổi nhất tin rằng cuộc hôn nhân của cô được xây dựng trên cơ sở tình yêu. Nó khiến cô cực kỳ khó chịu. Olivia, Tờ báo Tai tiếng, tất cả đám người còn lại trong xã hội đều tin rằng Michael yêu cô, rằng cô yêu Michael – tất cả chỉ được dùng để chứng minh sự việc tồi tệ nhất… rằng Penelope đang đánh mất bản thân vào việc giả vờ ngớ ngẩn này.

Nếu các em gái cô còn hầu như không nghi ngờ cảm giác của cô giành cho Michael, thì ai dám đảm bảo chẳng bao lâu nữa bản thân cô sẽ không tin vào trò giả vờ này?

Rồi cô sẽ đi về đâu?

Lại một mình đơn côi.

“Penelope?” Câu hỏi của Pippa kéo cô ra khỏi cơn mơ màng.

Cô gượng cười.

Pippa chăm chú quan sát cô một lúc lâu, xem chừng hiểu ra nhiều điều hơn những gì Penelope muốn, và cô ngoảnh mặt đi tránh cái nhìn soi xét. Sau cùng, em gái cô nói, “Em nghĩ mình sẽ nhập bọn với Olivia và Louisa. Chị tới luôn không?”.

Penelope lắc đầu. “Không đâu.”

“Thế em ở lại với chị nhé?”

Penelope lắc đầu. “Thôi khỏi. Cảm ơn em.”

Tiểu thư trẻ nhà Marbury nhoẻn miệng cười. “Đang đợi chồng à?” Penelope lập tức chối phăng, và nụ cười của Pippa trở nên thấu hiểu. “Em nghĩ chị thích anh ấy đó, chị yêu. Ngược lại với óc phán đoán tuyệt nhất của mình. Chuyện đó không có gì là sai trái cả, chị biết đấy.” Cô bé tạm ngừng, sau đó phát biểu một câu rất thản nhiên, “Thiết nghĩ sẽ khá hay nếu người ta thích chồng của mình”.

Trước khi Penelope có thể đáp trả, Pippa đã đi mất. Không cần suy nghĩ, cô tìm Michael một lần nữa, giờ anh đã rời khỏi chỗ trên đồi nơi lần cuối cô thấy anh. Cô dõi ánh mắt khắp hồ và xác định được vị trí của anh, ngay trên rìa mặt băng, đang trò chuyện cùng Tử tước Tottenham.

Cô chăm chú nhìn khá lâu trước khi Michael nhìn ra bên kia mặt băng, cái nhìn nghiêm nghị của anh giao với ánh mắt cô gần như ngay tức thì. Tâm trạng bồn chồn lo lắng vụt chạy xuyên qua Penelope và cô vội ngoảnh mặt đi, không thể đứng vững khi nửa dân London đang ở giữa họ. Cô rúc cằm sau bao tay rồi trượt tiếp, đầu cúi xuống, lướt qua một đám đông gần đó đến tận phía cuối hồ, nơi cô bước ra khỏi hồ băng và tập tễnh đi tới chỗ bán hạt dẻ dạo vừa mới mở trên dốc đồi.

Vừa mới tiến được một bước thì cô nghe tiếng nói huyên thuyên.

“Chị có thể tin nổi Tottenham đang sẵn lòng chịu tin lời gã dù chẳng chắc lắm không?” Câu hỏi xuất hiện từ sau lưng cô, và Penelope đứng lại, biết ngay là có ai đó đang đàm luận về chồng mình.

“Tôi còn không thể tượng tưởng được làm sao Tottenham lại quen biết một người như gã.”

“Tôi nghe nói Bourne vẫn đang điều hành câu lạc bộ tai tiếng đó. Chị nghĩ việc này nói lên điều gì?”

“Chẳng có gì tốt đẹp cả. Bourne cực kỳ xấu xa, y chang mấy gã hay lui tới chỗ đó vậy.” Penelope cưỡng lại thôi thúc muốn quay lại và bảo những kẻ thích ngồi lê đôi mách kia rằng, cha hoặc chồng của bọn họ có khả năng là những người sẽ sẵn sàng làm bất cứ việc gì để giành được một cơ hội cá cược ở Thiên Thần Sa Ngã.

“Người ta nói gã đó đang cố moi những thiệp mời mùa vũ hội này. Họ nói gã sẵn sàng trở về xã hội thượng lưu. Họ còn nói cô ta chính là lý do.”

Penelope nghiêng người tới gần hơn do gió thổi ngày càng mạnh và lời lẽ trở nên khó nghe hơn. “Phu nhân Holloway kể cho em họ của mẹ tôi nghe ở bữa tối hồi tuần trước là gã không thể nào ngừng chạm vào cô ta.”

“Tôi cũng nghe được điều tương tự, mà chị có xem Tờ báo Tai tiếng sáng nay không?”

“Chị tin nổi không? Một cuộc hôn nhân tình yêu à? Với Penelope Marbury sao? Tôi xin thề rằng gã cưới ả vì thanh danh của ả thôi, đáng thương ghê.”

“Và đừng quên Falconwell… nó là cơ ngơi thuộc lãnh địa của hầu tước trước khi…”

Lời nói im lặng mất vào trong gió, nhưng Penelope vẫn hiểu được. Trước khi gã đánh mất nó.

“Ai cũng thực sự thắc mắc làm sao mà cô gái trinh nguyên như Penelope Marbury lại có thể quan tâm tới một kẻ xấu xa như Hầu tước Bourne.”

Lại hết sức dễ dàng mới đáng sợ chứ, Penelope lo ngại.

“Vớ vẩn. Nhìn anh chàng đó đi. Câu hỏi đúng ra phải là làm sao một người như gã có thể rơi vào lưới tình của một người chán ngắt như cô ta chứ! Cô ta còn không thể giữ chân được Leighton lạnh lùng, tẻ nhạt nữa kìa.”

Cả hai bắt đầu phá lên cười khúc khích, còn Penelope nhắm mắt lại trước âm thanh chói tai ấy. “Chị tệ quá! Tội nghiệp, Penelope.”

Trời ơi, cô ghét cái tên đó.

“Thật tình. Cực kỳ xấu xa và đẹp trai còn gấp đôi… thậm chí với con mắt như thế. Chị nghĩ gã bị vậy ở đâu?”

“Tôi nghe nói ở sòng bài thường có những trận đấu. Các trận cãi vã đánh nhau ầm ĩ có thể sánh với những trận đấu của các võ sĩ giác đấu đấy.” Penelope đảo tròn mắt. Chồng cô là nhiều thứ, nhưng sẽ không nằm trong số đấu sĩ đương đại.

“Chà, thú thật nha, tôi sẽ không khước từ cơ hội được chăm sóc những vết thương của gã đâu…” Giọng nói nhỏ dần thành một tiếng thở dài.

Penelope kìm nén cơn thôi thúc muốn cho hai mụ đàn bà gớm ghiếc đó thấy chính xác loại thương tích nào có thể gây đau đớn cho một người.

“Biết đâu Penelope sẽ mách cho chị một vài bí quyết – chị có thể thử vớ lấy một người trong số những thành viên khác.”

Tiếng cười tàn nhẫn của họ nhỏ dần về phía xa xa. Cô quay lại nhìn họ trượt đi, nắm tay siết chặt, không thể nhận ra họ từ đằng sau. Mà cô cũng chẳng làm được gì nếu có nhận ra họ.

Tất nhiên họ thấy câu chuyện của cô đáng để đem ra tán gẫu làm chuyện phiếm. Đúng là nực cười khi cô và Michael kết hôn vì tình yêu. Khi hôn nhân của họ có thể là bất cứ thứ gì hơn là một thỏa thuận kinh doanh.

Khi một người như anh ta có thể yêu một người như cô.

Penelope hít vào một hơi dài trước ý nghĩ ấy, không khí lạnh buốt đang vật lộn với cảm giác khó chịu thắt chặt cổ họng cô.

“Phu nhân Bourne.” Cô xoay người về hướng phát ra tiếng gọi tước hiệu nghe vẫn còn lạ tai, và phát hiện ra Donovan West cách mình chưa đầy nửa mét đang tiến lại gần. Không có dấu hiệu nào cho thấy anh chàng ký giả này đã nghe lỏm được cuộc đối thoại của hai người đàn bà kia, nhưng Penelope không thể ngăn mình nghĩ rằng anh ta đã nghe được.

“Ngài West”, cô nói, gạt những suy nghĩ chán nản qua một bên và mỉm cười xa giao với anh ta. “Ngạc nhiên làm sao.”

“Em gái tôi cần tôi đi kèm”, anh ta nói, chỉ vào một nhóm các cô tiểu thư trẻ cách họ vài mét. “Và thú thật tôi rất ghiền môn thể thao này.” Anh ta chìa một cánh tay về phía cô rồi ra dấu ngụ ý tới chỗ bán dạo gần đấy. “Cô có muốn ăn hạt dẻ không?”

Cô nhìn theo ánh mắt anh ta, khói bốc ra từ chiếc xe thổ mổ[2] chở hạt dẻ che khuất cả mặt chủ quán. “Tôi rất muốn, cảm ơn ngài.”

[2] Loại xe ngựa (một ngựa kéo), bắt nguồn từ kiểu xe song mã sang trọng của Pháp.

Họ chầm chầm di chuyển đến quầy, Penelope đi tập tễnh trên lưỡi trượt, West quá ư là hào hoa phong nhã vì không đề cập tới việc thiếu duyên dáng trong động tác phối hợp chân tay của cô. “Tôi cũng có em gái.” Cô nghĩ tới sự cam chịu của Pippa khi con bé quyết định lấy Castleton bất chấp việc nó thờ ơ, vì mọi lý do sai lầm.

“Những đứa chuyên gây phiền toái đúng không?”

Cô gượng cười. “Bản thân là một người chị gái, tôi phải từ chối trả lời thôi.”

“Nói hay lắm.” Người đàn ông tóc vàng ngừng lại rồi trêu chọc. “Tôi cho rằng cuộc hôn nhân với Bourne có thể phần nào khiến mọi cô em gái trở nên phiền hà.”

Cô mỉm cười. “Hãy tự xem như mình may mắn vì ngài không phải anh trai của tôi.”

Anh trả tiền cho người bán hàng và chuyển một túi hạt dẻ sang cho Penelope, đợi cô dùng thử một hạt rồi mới nói, “Cô đang làm rất tốt.”

Sự chú ý của cô đột ngột hướng lên ánh mắt nâu sắc sảo của anh ta. Anh ta biết rồi. Cô cố gắng hết sức nói giọng thản nhiên, cố tình hiểu sai từ ngữ của anh ta. “Tôi đã trượt băng từ rất lâu rồi mà.”

Anh ta nghiêng đầu, tỏ ý đã nhận ra cách cô tránh né từ ngữ của mình. “Kỹ thuật của phu nhân khéo léo hơn cả những gì được mong đợi ở một quý cô đấy.”

Bọn họ không phải đang bàn luận về trượt băng, cô biết rõ điều đó, nhưng có phải anh ta đang ám chỉ chuyện ngồi lê đôi mách về cô và Bourne không? Hay là cuộc hôn nhân lố bịch của họ? Hay còn chuyện gì khác gây nguy hại hơn nữa chăng?

Cô nhấm nháp một hạt dẻ, từ từ thưởng thức phần nhân ngọt lịm trong khi cân nhắc câu trả lời. “Tôi luôn vui mừng khi gây ngạc nhiên cho những người xung quanh mình.”

“Biểu diễn với vẻ duyên dáng và dẻo dai như thế đòi hỏi phải tốn rất nhiều công sức.”

Cô nhướng một bên mày và nhìn thẳng vào mắt tay ký giả một cách chân thật. “Tôi đã có nhiều năm tập luyện.”

Thế là anh ta mỉm cười nồng hậu. “Quả thật là vậy, thưa phu nhân. Và tôi xin phép được nói rằng Bourne thật may mắn biết bao vì cuối cùng đã có được cô. Tôi rất háo hức muốn gặp lại hai người trong suốt mùa vũ hội – chắc chắn hai người sẽ là cặp đôi được bàn tán nhiều nhất ở London. Tôi biết các nhà báo phụ trách chuyên mục của mình đang rất phấn khích khi tìm được hai người trong thành phố.”

Tư tưởng sáng tỏ xuất hiện như cơn gió lạnh băng. “Các nhà báo phụ trách chuyên mục của ngài.”

Anh ta gật đầu, mỉm cười vẻ kín đáo, “Tờ báo Tai tiếng là một trong số các chuyên mục của tôi”.

“Tin tức hôm nay…”, giọng cô nhỏ dần và tắt ngấm.

“Sẽ mờ nhạt so với tin về những kỹ năng trượt băng của cô.”

Cô mím môi, “Thật không ngờ đó.”

Anh ta bật cười. Cô đâu cố tỏ vẻ khôi hài.

“Penelope có khả năng trượt nhiều vòng xung quanh tôi từ khi chúng tôi chỉ vừa mới biết đứng thôi đấy.” Lời nói của Michael làm cô giật cả mình, và cô xoay người đối diện với anh. Nỗi ngạc nhiên trước sự xuất hiện của anh làm cô loạng choạng mất thăng bằng trên lưỡi trượt và nghiêng người ngã vào vòng tay đợi chờ của anh, như thể anh đang lên kế hoạch cho tất cả mọi thứ. Cô ré lên một tiếng cụt ngủn khi anh kéo cô vào sát người mình.

“Như được biểu lộ qua vẻ duyên dáng lạ thường của tôi ngay giây phút này”, Penelope chỉ ra, khiến Michael cười ngất đầy nồng nhiệt, những tràng cười chạy xuyên qua cô hoàn toàn dễ chịu. Cô giật lùi ra để nhìn vào mắt anh.

Anh không ngoảnh mặt khỏi cô trong khi nói, “Đó là một trong nhiều nguyên do khiến tôi cưới cô ấy. Tôi chắc ngài không thể trách tôi được đâu, West.”

Hai má Penelope có cảm giác đỏ ửng rõ rệt, rồi cô quay sang nhìn vị ký giả đang khẽ gật đầu và nói, “Không hề. Đây quả thực là một cuộc hôn nhân may mắn”. Anh ta nháy mắt với Penelope. “Phu nhân rõ ràng luôn tận tâm yêu thương ngài.” Rồi anh ta nhìn xa xăm trước khi khẽ nghiêng nón và cúi chào Penelope nhanh gọn. “Tôi nghĩ mình đã bỏ bê em gái quá lâu. Phu nhân Bourne, thật vinh dự khi được trượt băng cùng cô.”

Cô khẽ nhún gối cúi chào. “Tôi phải lấy làm vinh hạnh mới phải.” Khi anh ta đi khỏi, cô quay sang nhìn Michael, hạ giọng nhỏ lại thành tiếng thì thào. “Người đàn ông đó biết hôn nhân của chúng ta còn có điều gì hơn cả vì tình yêu.”

Anh nghiêng người lại gần, cũng thì thào giống cô. “Không phải ý em là kém hơn mức độ tình yêu sao?”

Mắt cô nheo lại. “Anh đang né tránh vấn đề chính đấy.”

“Đương nhiên là West biết rồi”, anh nói không cần suy nghĩ. “Anh ta là một trong những người đàn ông thông minh nhất nước Anh. Có thể là người thông minh nhất nước Anh, và cũng là một trong số những người thành đạt nhất. Nhưng anh ta sẽ giữ bí mật của tụi mình.”

“Anh ta là nhà báo đó”, cô nhắc nhở anh.

Thế là Michael bật cười, một điệu cười chân thật, đáng yêu khiến anh càng đẹp trai hơn bội phần. “Em không cần nói ra điều ấy, như thể anh ta là một loài sâu bộ bên dưới lớp kính đâu.” Anh tạm ngừng, quan sát người được nói đến đang mê hoặc em gái mình và đám bạn của cô bé. “West đủ khôn ngoan để biết rằng không nên đưa giả thuyết về chuyện hôn nhân của chúng ta lên báo đâu.”

Cô không tin anh. Sự thật về cuộc hôn nhân của họ sẽ gây ra vụ tai tiếng lớn khó mà tin được. “Sao anh biết rõ anh ta như vậy?”

“Anh ta thích trò hazard.”

“Hình như người đàn ông thông minh nhất nước Anh trông không có vẻ gì là thích thú với một trò chơi may rủi nhiều đến thế.”

“Anh ta sẽ thích nếu có vận may hiếm thấy.”

“Dường như anh không lo lắng việc anh ta biết chuyện.”

“Là tại vì tôi không lo chút nào hết. Tôi biết quá nhiều bí mật của anh ta đến nỗi anh ta không dại gì mà đi kể bất kỳ bí mật nào của tôi.”

“Nhưng anh ta sẽ sẵn lòng kể bí mật của Tommy à?”

Michael lướt ánh nhìn về cô. “Đừng nói về chủ đề đó nhé.”

Cô tiếp tục. “Anh vẫn đang lên kế hoạch hủy hoại anh ấy phải không?”

“Không phải hôm nay.”

“Vậy thì khi nào?”

Anh thở dài, “Chí ít thì một tuần kể từ lúc này như đã hứa”.

Cách nói đầy nhân nhượng, nhẫn nhịn của anh chất chứa điều gì đó, điều mà cô ước chi mình có thể nhận biết được. Có phải nỗi hoài nghi? Ân hận? “Michael…”

“Tôi đã mua và thanh toán cho buổi chiều nay, vợ à. Không hơn.” Anh thò tay vào túi hạt dẻ của cô và vội vàng cho một hạt vào miệng. Tức thì, đôi mắt anh mở to, và miệng anh hít vào một hơi dài. “Bỏng cả răng!”

Lẽ ra Penelope không nên khoái trá trước cơn đau của anh, nhưng cô rất thích thú. “Nếu anh chịu hỏi xin trước chứ không phải cứ thế tiện tay lấy thứ mình muốn thì em đã cảnh báo anh rồi.”

Một bên lông mày anh nhướng lên. “Không bao giờ thèm hỏi. Cứ lấy thứ mình muốn, khi nào mình muốn.”

“Lại một quy tắc khác của những tên vô lại à?”

Anh khẽ gật đầu tỏ ý nhận ra câu nói dí dỏm đó. “Một phần của trò vui mà.”

Lời nói làm cô kích động khi hồi ức lại tự động hiện về, lúc anh quăng cô lên vai vào đêm đầu tiên ấy… Cái đêm thay đổi mọi thứ.

Cô hất cằm, không có phép mình ngượng ngùng. “Phải, đó cũng chính là điều em khám phá ra ở câu lạc bộ của anh tối qua khi thắng cái trò quay bánh xe ấy.” Cặp lông mày anh liền nhướng lên, còn Penelope khá tự hào về bản thân. Một đòn hiểm trúng thẳng mục tiêu.

“Đó là một trò chơi may rủi. Nó chẳng cần kỹ năng gì sất.”

“Không kỹ năng nào ngoài trừ vận may”, cô nhận xét hóm hinh.

Anh mỉm cười, điển trai hơn vẻ đẹp nên có của một người đàn ông. “Đi nào vợ. Trượt quanh hồ nhé.”

Anh cầm lấy túi hạt dẻ từ tay cô, nhét nó vào trong túi áo khoác rồi dẫn cô tới mặt băng, cô hướng cuộc trò chuyện về chủ đề những điều bí mật. “Đó có phải là cách vận hành không? Anh buôn bán các bí mật à?”

“Chỉ khi nào tôi buộc phải làm vậy.”

“Chỉ khi cần một phương tiện cứu cánh thôi.” Câu nói dành cho chính cô hơn là dành cho anh.

“Tôi biết mình đã ra khỏi giới thương lưu một thập kỷ rồi, nhưng đây vẫn là London, đúng chứ? Thông tin vẫn là mặt hàng giá trị nhất, phải không nào?”

“Em cho là thế.” Cô không thích cách anh nhìn nhận nó đơn giản như vậy. Anh nhẫn tâm ra sao. Cách anh dễ dàng giữ các bí mật. Cách anh dễ dàng sử dụng chúng để trừng trị những người xung quanh mình. Cô gượng ép nặn ra một nụ cười, biết rằng toàn thể London đang quan sát họ. Ghét việc phải diễn trò trước công chúng. “Và đó là cách giải quyết giữa anh và Langford hả?”

Michael lắc đầu. “Hôm nay đừng đề cập tới Langford. Chúng ta đã thỏa thuận rồi.”

“Em chưa bao giờ đồng ý cả.”

“Trên đường tới đây em không ném tôi ra khỏi xe chính là thỏa thuận ngầm rồi”, anh nói mát. “Nhưng nếu em muốn chính thức thỏa thuận, tôi sẽ có thiện ý nhận vật tượng trưng của em làm tin.”

“Em không có vật tượng trưng của riêng mình.”

“Mọi chuyện đều ổn”, anh mỉm cười. “Em có thể mượn vật của tôi.”

Cô phóng ánh nhìn ngờ vực qua anh. “Ý anh muốn nói là em có thể trả lại vật của anh.”

“Ngữ nghĩa cả thôi.”

Cô không thể giấu nụ cười khe khẽ trên môi khi thò tay vào trong túi áo choàng, nơi để đồng ghi-nê anh đã đưa và moi nó ra. Cô nói, “Một buổi chiều”.

“Đổi lấy một tuần”, anh thỏa thuận.

Cô thả đồng tiền vào lòng bàn tay đang mở rộng ra, quan sát anh bỏ nó vào trong túi áo khoác. Cô ngoảnh mặt đi, nhìn theo Pippa đang cười đùa ở phía bên kia hồ với một nhóm phụ nữ trẻ tuổi. “Ngài Castleton đã cầu hôn Pippa.”

Anh không nhúc nhích. “Và?”

“Và con bé sẽ đồng ý.” Anh không đáp. Dĩ nhiên anh không trả lời rồi. Anh không hiểu. Anh sẽ không hiểu được. “Đó không phải là một đám tốt.”

“Như vậy lạ lắm sao?”

Không. Chẳng có gì kỳ lạ. Nhưng anh đâu cần phải vô cảm trước việc này như thế.

Cô bắt đầu trượt nhanh hơn. “Nó xứng đáng có một cơ hội tốt hơn.”

“Con bé đâu cần đồng ý.”

Cô nguýt anh một cái. “Em bất ngờ vì anh có thể nói một câu như vậy đó. Không phải anh muốn nó kết hôn càng sớm càng tốt à?”

Anh quay mặt đi, tập trung vào việc trượt băng trong vài phút. “Em biết tôi muốn thế mà. Nhưng tôi không muốn ép duyên con bé.”

“Thì ra chỉ là duyên của em là anh muốn ép thôi phải không?”

“Penelope”, anh mở đầu, còn cô vượt lên trước, trượt nhanh hơn nữa, cảm nhận cơn gió lạnh buốt trên bầu má, ước gì mình có thể tiếp tục lướt mãi, lướt ra khỏi cuộc sống lạ lùng, bị cưỡng bách lúc này. Cô lách qua một nhóm người đông đúc, và anh lại ở cạnh cô, bàn tay anh nắm lấy cánh tay cô, làm cô chậm lại. “Penelope”, anh kêu lần nữa, “Làm ơn đi mà.”

Có lẽ do lời nói. Vẻ nhu nhược trong đó. Sự kỳ quặc trong câu chữ được phát ra từ đầu lưỡi anh. Cái cách anh nói, cứ như cô có thể phớt lờ anh và anh sẽ để cô đi.

Nhưng cô dừng lại, lưỡi trượt của cô xoáy sâu vào lớp băng khi quay lại nhìn anh. “Đáng lẽ em nên ngăn việc này lại”, cô nói, biết rằng lời của mình chất chứa quá nhiều xúc động. “Lẽ ra em có bổn phận phải thành công để chúng có thể sống một cuộc sống khác. Có một cuộc sống vợ chồng được xây dựng trên nhiều thứ hơn là…”

“Hơn là một lượng của hồi môn hậu hĩnh.”

Cô ngoảnh mặt khỏi câu nói kia. “Đáng lý chúng phải có một cơ hội tốt hơn chúng ta. Anh đã đưa em vật tượng trưng của mình mà.”

“Và ít ra thì một trong số chúng sẽ có.” Anh chỉ ra tận phía cuối hồ và cô nhìn theo hướng tới tới nơi Olivia và Tottenham đang đứng nói chuyện với nhau, gò má hoàn hảo của Olivia thì đỏ ửng còn Totteham thì hiển hiện điệu cười toe toét. “Cậu ta đáng giá cả gia tài đấy, còn danh tiếng của cậu ta trong sạch đủ để giành được chức thủ tướng một ngày nào đó. Nếu họ hợp nhau, đây có thể là một đám lớn phi thường.”

“Họ đang ở riêng một mình à? Cùng nhau sao?” Cô bắt đầu trượt lần nữa về phía bọn họ. “Michael, chúng ta phải trở lại!”

Anh vươn tay ra nắm lấy bàn tay cô, làm chậm tốc độ của cô lại. “Penelope, họ đâu có ở riêng trên một ban công tại một buổi dạ vũ. Họ đang đứng trò chuyện trên bờ hồ rất vui vẻ mà.”

“Sans chaperon[3].” cô nói, “Em nghiêm túc đó. Chúng ta phải trở lại!”

[3] (Tiếng Pháp) Không có người đi kèm.

“Nếu em nói bằng tiếng Pháp thì quả thực rất nghiêm túc.” Mặt anh đã quay đi hướng khác nên Penelope không thể nhận biết chính xác, nhưng cô nghĩ anh đang trêu mình. “Hoàn toàn không quanh co.” Tay anh giơ ra nắm lấy tay cô, xoay cô trượt theo một hướng khác ngay cả khi cô đang cố gắng giật ra. “Em nợ tôi một buổi chiều đấy vợ ạ.” Khi Michael giữ cô đứng vững, cô ngừng kháng cự, và anh xoay cô quay tròn cho đến lúc cô không thể nào làm gì ngoài việc theo anh, đối mặt với anh một cách trọn vẹn.

Rồi anh kéo cô vào trong vòng tay như thể họ đang khiêu vũ, và trượt lùi ra xa bằng những động tác hao hao một điệu van, cho tới khi họ ở khoảng cách khá xa để không có bất kỳ ai nghe lỏm được.

“Mọi người đang nhìn kìa.”

“Cứ để họ nhìn.” Anh ôm chặt cô, thì thầm nho nhỏ bên tai cô, “Em không nhớ cảm giác lần đầu dành ra những giây phút nghẹt thở để ở riêng với một anh chàng theo đuổi mình sao?”

“Không.” Cô cố giẳng ra. “Michael, chúng ta phải quay lại.”

Bỗng nhiên không phải vì Olivia mà cô cảm thấy mình phải quay lại. Mà vì bản thân cô. Vì sự minh mẫn của cô. Bởi trong vòng tay anh, cùng giọng nói bên tai, thì thật không tốt cho những niềm tin chắc chắn của cô.

Anh chầm chậm xoay tròn cả hai người. “Chúng ta sẽ trở lại với bọn họ trong ít phút nữa. Còn bây giờ hãy trả lời câu hỏi đi nào.”

“Em trả lời rồi đó.” Cô cố giật lùi lại, nhưng bị anh giữ chặt. “Việc này không đứng đắn.”

“Tôi sẽ không buông em ra đâu. Nếu có ai nhìn thấy chúng ta, họ chỉ đơn giản thấy Hầu tước Bourne đang si mê người vợ đáng yêu của mình như điếu đổ mà thôi. Giờ thì trả lời câu hỏi đi.”

Có điều là, anh đâu có đang say mê cô. Nó không thật.

Phải không?

“Em chưa bao giờ được tán tỉnh cả. Không đến nỗi nghẹt thở đâu.” Cô không thể tin mình vừa mới thú nhận điều đó cho anh biết.

“Hồi đó công tước của em không gắng hết sức để ve vãn em sao?”

Penelope không thể kìm lại được. Cô bật cười. “Anh đã từng gặp Công tước Leighton chưa? Anh ta đâu phải người có tính thích ve vãn.” Cô tạm ngừng, ký ức về vị công tước dừng cả buổi khiêu vũ lại vì người vợ sắp cưới của mình chợt ùa về trong tâm trí, trước khi nói thêm, “Ít ra thì không phải với em”.

“Còn những người khác?”

“Những người khác nào?”

“Những người theo đuổi khác, Penelope. Chắc chắn một trong số họ đã cố hết sức để…”

Cô lắc đầu, đưa mắt nhìn xung quanh họ, tìm kiếm các em gái mình, lo sợ sẽ bị nhìn thấy. Philippa đang đứng chung với một nhóm các cô gái ở chính giữa mặt băng lóng lánh. “Em chưa bao giờ được một kẻ nào theo đuổi đến nghẹt thở cả.”

“Thậm chí Tommy cũng không?”

Không. Đáng lẽ cô nên nói ra, nhưng lại không muốn. Không muốn phản bội bạn mình. Không muốn Michael biết rằng cô luôn là một phương tiện để đạt cứu cánh đối với tất cả bọn họ… kể cả Tommy. “Em tưởng chúng ta không đề cập đến Tommy chứ.”

“Em có yêu hắn không?” Tông giọng của anh cấp bách ẩn chứa sự khăng khăng cố nài, và cô biết anh sẽ không dịu đi cho tới khi cô trả lời.

Cô nhún một bên vai. “Anh ấy là một người bạn thân thương. Tất nhiên em quan tâm đến anh ấy.”

Đôi mắt anh tối sầm. “Đó không phải ý tôi muốn hỏi, và em biết rõ điều đó.”

Cô không giả bộ hiểu sai. Thay vì thế, cô nói cho anh biết sự thật, biết rằng lời thú nhận sẽ trao cho anh quyền hạn. Mặc kệ nó, bởi vì cô muốn có thứ gì đó trong mối quan hệ của họ là thật. “Anh ấy cũng không khiến em nghẹt thở nốt.”

Một đứa trẻ nhỏ - khoảng chừng bốn hoặc năm tuổi, trượt ngang qua, theo sau là người cha với nét mặt tỏ vẻ có lỗi và một người mẹ cười quay sang khẽ nhún gối cúi chào họ. Penelope mỉm cười và vẫy tay ra hiệu không cần xin lỗi trước khi nhẹ nhàng nói, “Tuy vậy, có lẽ đó là vấn đề. Có lẽ em đã chờ đợi cảm giác nghẹt thở quá lâu và bỏ lỡ… ừm… mọi thứ khác.”

Khi Michael không nói năng gì, cô ngước lên nhìn anh và phát hiện anh đang dõi theo gia đình mà cô vừa quan sát lúc nãy. Sau cùng, anh nhìn xuống cô bằng ánh mắt rất nghiêm túc, và cô không thể ngoảnh mặt đi khi họ xoay tròn… xoay tròn theo đà của điệu van, không ai trong số họ cố di chuyển, thế nhưng vẫn cứ quay tròn. Có điều gì đó thay đổi trong bầu không khí giữa hai người.

“Tôi rất mừng vì em đã không lấy Leighton hay Tommy hay bất kỳ kẻ kém cỏi đáng thương nào khác hết, Sixpence.”

Không ai ngoài Michael từng gọi cô là Sixpence cả, một biệt danh ngớ ngẩn anh đã tặng cô từ rất lâu, quả quyết rằng đối với anh, cô có giá trị còn hơn một đồng penny nhiều. Những lời lẽ lúc ấy thật ngọt ngào, một ý tưởng nho nhỏ dễ thương đảm bảo sẽ khiến cô nhoẻn miệng cười, và lúc này đây phản ứng của cô cũng không hề khác như thế là mấy.

Hơi ấm lan tỏa khắp người khi cô nghe cái tên ấy, theo sau là một câu hỏi còn hệ trọng hơn cái tên rất nhiều. “Đó có phải là lời nói chân thật không? Hay nó là thành thật giả tạo? Ngay lúc này thì anh là ai vậy? Con người thật của anh? Hay là người hao hao tuýp người mà anh nghĩ người ta muốn anh trở thành? Đừng nói với em nó không quan trọng, bỏi vì bây giờ… trong khoảnh khắc này… điều đó thực sự quan trọng.” Giọng nói của cô dịu đi. “Mà thậm chí em còn không chắc tại sao nữa.”

“Đó là sự thật.”

Và có thể việc này biến cô thành một con ngốc, nhưng cô tin anh.

Họ đứng đó trong một lúc lâu, đôi mắt anh lốm đốm những màu xám, vàng, xanh lục và chăm chăm chú ý vào cô thôi, như thể chỉ có mỗi họ trên hồ, như thể toàn bộ dân London không phải đang đu đưa và lướt xung quanh họ, và cô tự hỏi chuyện gì sẽ xảy ra nếu hết thảy dân London không có ở đó. Nếu tất cả dân London chẳng còn quan trọng.

Anh đang đứng rất gần, hơi nóng từ anh rất thật và đầy cám dỗ, và cô nghĩ anh có thể sẽ hôn cô ngay tại đó.

Không.

Cô giật lùi lại trước khi anh có thể hôn cô.

Cô phải làm vậy.

Cô không thể chịu được ý nghĩ anh lại đang lợi dụng cô.

Tuyết bắt đầu rơi, rắc lên vành mũ sọc nhỏ và vai áo khoác đươc cắt may tuyệt đẹp của anh. “Em nên đi tới chỗ Olivia trước khi con bé và Tottenham quyết định bỏ trốn để cưới chui.” Cô tạm ngừng. “Cảm ơn anh về buổi chiều nay.”

Cô quay đi và rời khỏi đó, trượt ra xa, thấm thía cảm giác thiếu vắng anh dữ dội. Thật không ổn khi anh có thể khiến cô muốn anh nhiều đến thế, mau chóng đến thế, chỉ bằng một nụ cười dịu dàng hoặc một từ ngữ yêu thương. Trước bất kỳ chuyện gì liên quan tới anh, cô đều trở nên mềm yếu.

Còn anh thì vô cùng mạnh mẽ.

“Penelope”, anh gọi to tên cô, và cô quay lại nhìn vào ánh mắt anh, điều gì đó cực kỳ nguy hiểm rực sáng trong đôi mắt nâu ấy. “Buổi chiều nay chưa xong đâu.”

Và, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi đó, Penelope nghĩ rằng có thể mình đã nghẹt thở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.