Cha của ông Robin là nhà
đầu tư nổi tiếng trên thế giới, gần chín mươi tuổi vẫn còn hoạt động
mạnh ở Âu Mỹ. Quan điểm của ông ta rất tinh tường độc đáo, tổng số tài
sản hàng năm như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn. Những đầu tư được ông
ta nhìn trúng đều không ngoại lệ sẽ đạt được thành công.
Lần này ông Robin đại
diện toàn quyền cha của ông ta mà đến, còn chưa có xuống máy bay thì
truyền thông đã đưa tin về việc này. Trong bản tin nói vợ trước của ông
Robin là người Hoa, bởi vậy ông ta cực kỳ yêu thích văn hoá Trung Quốc,
tự mình đặt cho mình một cái tên tiếng Trung là “La Tân”. Mà lần đi
Trung Quốc này cũng là vì ông Robin xem trọng thị trường Trung Quốc nên
tranh thủ đến.
Sáng sớm xe của Nguỵ Tinh Lâm cũng đã chờ ở ngoài sân bay, nhưng không thể tiếp được ông Robin,
chỉ nhận được điện thoại của trợ lý của ông ta, nói bọn họ đã tự đi đến
khách sạn trước.
Nguỵ Tinh Lâm giận tím
mặt, một lát sau mới kêu tài xế lái đến khách sạn. Chờ khoảng chừng một
tiếng đồng hồ mới có thể gặp được ông Robin, cô ta đã không còn vẻ mặt
hoà nhã, sau khi trở lại tập đoàn thì nổi trận lôi đình.
Nhưng công việc còn phải
tiếp tục, về phía Nguỵ Tông Thao chuyện mượn ngân hàng còn chưa có ánh
sáng nào. Đầu này cô ta nhất định phải nhanh hơn Nguỵ Tông Thao một
bước, kêu cha nhìn một cái xem ai mới có đầy đủ khả năng!
Thái độ của ông Robin
lãnh đạm, người khác không dễ dàng gặp mặt. Nếu như ngây ngốc đợi đến
khi hai bên chính thức gặp mặt, không ai biết được đến lúc đó sẽ có kết
cục như thế nào. Nguỵ Tinh Lâm không yên lòng, chỉ có thể chuyển ánh mắt đến trợ lý của ông Robin.
Ngừơi trợ lý ông Robin
mang đến lần này là một người Hoa. Buổi trưa Nguỵ Tinh Lâm đã gặp mặt
đối phương một lần. Cô ta càng suy nghĩ thêm, cuối cùng thì phái thuộc
hạ đi điều tra tài liệu của người trợ lý kia.
Buổi chiều thuộc hạ điều
tra trở về, báo cáo lại: “Trợ lý đặc biệt Lâm năm nay bốn mươi lăm tuổi, đi theo ông Robin mười lăm năm, ly hôn với vợ trước đã được mười năm,
cuộc sống của ông ta tương đối đơn điệu, không thấy chuyện xấu hoặc là
tai tiếng gì khác, cũng không có đặc biệt thích cái gì. Ngừơi ở bên cạnh ông ta nói ông Lâm thích thưởng thức món ăn ngon các nơi.”
Một người đàn ông không
thích uống rượu, không thích đàn bà, chỉ thích món ăn ngon, cũng không
biết là thật hay giả. Nguỵ Tinh Lâm cười nhạo, suy nghĩ một chút, vẫn là chỉ có thể dựa theo tin tức đã biết mà xuống tay trước.
Cô ta gọi điện thoại cho
trợ lý Lâm, sau khi chào hỏi vài câu thì cười hỏi ông ta: “Hôm nay trợ
lý Lâm tàu xe vất vả, nhất định là vô cùng mệt mỏi, không biết ngày mai
có thời gian hay không, tôi muốn tự mình làm hướng dẫn viên du lịch, đưa trợ lý Lâm đi dạo chơi Hong Kong.”
Trợ lý Lâm từ chối khéo, nói: “Không cần phải làm phiền cô Nguỵ, tôi có thể tự mình đi shopping.”
Nguỵ Tinh Lâm nói: “Không phiền đâu. Tôi đã sắp xếp xong hành trình, ngay cả nhà hàng đều đã
định. Người Hong Kong chúng tôi thích ăn điểm tâm. Không biết là trợ lý
Lâm có muốn thử xíu mại và sủi cảo tôm của chúng tôi không? Đều là những món ăn cực kỳ bình thường, mỗi người Hong Kong chúng tôi đều thích ăn.”
Trợ lý Lâm rốt cuộc có hứng thú, hoàn toàn đồng ý, hẹn với Nguỵ Tinh Lâm chín giờ sáng mai.
Hong Kong là một ‘kinh đô mỹ thực’, phố lớn ngõ nhỏ đều có thể thấy được nhà hàng quán ăn, ven
đường cũng có thể thấy quầy hàng bán bánh pudding đậu đỏ và bánh trứng
gà. Quán trà không chớp mắt vẫn có thể cho ra một ly trà sữa chân chính
vừa thơm vừa ngon. Người thích món ăn ngon xem nơi này như là thiên
đường.
Chín giờ ngày hôm sau,
trong nhà hàng đã sớm đầy kín người, rất nhiều khách hàng đều phải xếp
hàng ở cửa. Mỗi món ăn Nguỵ Tinh Lâm đều gọi một phần, trong nháy mắt
bàn ăn đã bày đầy. Lòng heo trong suốt óng ánh, ngon miệng mê người. Đợi ăn xong, cô ta giới thiệu với trợ lý Lâm: “Nhà hàng này đã có hơn ba
mươi năm lịch sử. Mới trước đây cha tôi thường dẫn đám anh em chúng tôi
tới chỗ này ăn điểm tâm, tôi thích nhất là ănlòng heo của nhà hàng này.
Anh xem Hong Kong hàng năm đều thay đổi, nhà cửa đất đai lên xuống, mười năm sau anh lại đến, có lẽ tìm không được kiến trúc quen thuộc. Chỉ có
những mùi vị thức ăn này sẽ không thay đổi, bất cứ lúc nào ăn vào cũng
quen thuộc như thế!”
Trợ lý Lâm cảm động lây,
cùng chuyện trò với cô ta một lúc, không hề quên đồ ăn ngon ở trên bàn,
đều tinh tế thưởng thức tất cả. Khi rời đi ông ta khen không ngừng
miệng, ghi lại điện thoại của nhà hàng, nói còn muốn đến thăm lần sau.
Nguỵ Tinh Lâm cố ý bỏ ra
thời gian cả ngày để tạo cảm tình với trợ lý Lâm, dĩ nhiên làm người chủ nhà tận tình, dẫn ông ta đi khắp nơi ngõ ngách ở Hong Kong tìm kiếm đồ
ăn, tuyên bố rằng trong cuộc đời mình không có nhiều sở thích cho lắm,
duy nhất đối với thức ăn ngon là không ngừng tay, áy náy nói: “Cho nên
chỉ có thể mang trợ lý Lâm đi vui chơi ăn uống khắp mọi nơi. Không biết
trợ lý Lâm có chỗ nào khác muốn đi hay không?”
Trợ lý Lâm đâu chỉ có để ý đến ăn uống, hứng thú của hai người hợp nhau, nói chuyện với nhau cả
ngày thật vui, đồng thời còn hẹn ngày mai lại đi chơi tiếp.
Nguỵ Tinh Lâm hớn hở
trong lòng, buổi tối sau khi về đến nhà, đặc biệt lấy bộ quần áo mới ra, đứng trước gương loay hoay một hồi lâu. Ngày hôm sau, cô ta ăn mặc cẩn
thận tỉ mỉ, ngay cả một sợi lông mi cũng không có bỏ qua. Năm tháng cũng không có lưu lại bao nhiêu dấu vết trên mặt cô ta, nếp nhăn ở khoé mắt
mờ đến mức không thấy rõ, làn da cũng không chảy xệ, luôn bảo dưỡng hàng năm, bây giờ làn da vẫn săn chắc như trước.
Cô ta vẫn còn xinh đẹp như vậy, cũng không có thua kém những cô gái trẻ bao nhiêu.
Hôm nay Nguỵ Tinh Lâm vẫn dẫn trợ lý Lâm đi khắp nơi ăn uống du ngoạn. Cô ta cũng không sợ thức
ăn béo ngậy, thấy trợ lý Lâm có hứng thú với vịt quay thì đặc biệt tìm
một tiệm vịt quay có lịch sử lâu đời.
Tính tình của trợ lý Lâm
nho nhã, cực kỳ ga lăng, tuy là khách nhưng khi dùng cơm lại vô cùng
chăm sóc Nguỵ Tinh Lâm, lấy khăn tay lau tách trà thay cô, không có một
chút ta đây nào.
Hai người dần dần có
nhiều đề tài nói chuyện, càng trò chuyện càng vui vẻ. Nguỵ Tinh Lâm nhân tiện thăm dò ý nghĩ của ông Robin đối với việc này. Trợ lý Lâm suy nghĩ một chút, nói: “Từ năm ngoái ông Robin đã có ý này, bây giờ đang cân
nhắc hai tập đoàn, bọn cô là một trong số đó.”
Nguỵ Tinh Lâm hiểu rõ trong lòng, nhưng cười không nói.
Tới giờ cơm trưa, trợ lý
Lâm nói: “Tôi đến Hong Kong đã hai ngày, còn chưa có nếm qua đồ ăn của
khách sạn, không bằng chúng ta đến nhà hàng của khách sạn ăn cơm trưa?”
Khách sạn bọn họ trọ nằm ở Chiếm Sá Chủi (một khu khá nổi tiếng ở Hong Kong), có thể quan sát cảnh đêm của cảng Victoria, nhà hàng của khách sạn vô cùng nổi tiếng. Nguỵ
Tinh Lâm cười nói: “Thiếu chút nữa là tôi quên, nhà hàng của khách sạn
này làm món ăn Quảng Đông là chính tông nhất!”
Hai người bàn bạc, lập
tức đi xe trở về khách sạn, ở nhà hàng vừa ăn vừa trò chuyện. Thời gian
thấm thoát trôi qua, cuối cùng là một món canh được đưa lên, trợ lý Lâm
cực kỳ ga lăng múc một chén cho Nguỵ Tinh Lâm, bưng đến trên tay cô đột
nhiên bị trợt, canh trong chén lập tức đổ lên quần áo của cô ta, canh từ trên ngực chảy tuốt xuống.
Nguỵ Tinh Lâm kêu một
tiếng, trợ lý Lâm chặn lại nói xin lỗi, may mắn là canh cũng không có
nóng phỏng, nhưng mà màu sắc cái váy thì thật sự khó coi.
Nguỵ Tinh Lâm khoát tay, nói: “Không có việc gì, không có việc gì. Tôi có áo khoác, chút canh ấy lau một cái là được.”
Trợ lý Lâm vô cùng ân
hận, nói: “Bằng không cô Nguỵ đến phòng tôi ngồi một chút, tôi kêu người phục vụ đi mua một bộ quần áo phụ nữ đến.”
Nguỵ Tinh Lâm luôn nói
không có việc gì, nhưng khi thấy đối phương đưa thẻ phòng thì dừng một
chút, không biết nghĩ tới cái gì, cô ta nói một tiếng cảm ơn, khoác áo
khoác lên rời khỏi phòng bao.
Cô ta đi thang máy lên
lầu, nhìn vào gương mặt của mình trong kính bóng loáng, sắc mặt hơi
hồng. Sau khi vào cửa, cô ta đi vào toilet lau lau quần áo, lau được một nửa thì cô ta dứt khoát mở nước vào bồn tắm lớn.
Trên lầu chính là phòng
của ông Robin. Nguỵ Tinh Lâm nằm trong bồn tăm lớn, có chút đăm chiêu
khoát khoát nước ấm. Ngâm nước một hồi không thấy bên ngoài có động
tĩnh, cô ta bèn nhắm mắt nghỉ ngơi.
Lúc đó trợ lý Lâm còn
đang ăn ở trong phòng bao, gọi nhân viên phục vụ tới, hỏi cô ta phương
pháp làm mấy món ăn này. Một lát sau, ông ta nhận được điện thoại, rời
khỏi phòng bao đi vào đại sảnh, cười nói: “Hai vị phóng viên đã đợi
lâu.” Vô cùng lễ phép ân cần, khiến cho hai người phóng viên vừa mừng
vừa lo.
Hôm nay trợ lý Lâm nhận
lời mời phỏng vấn, tuyên bố cố gắng hết sức ít nói về công việc, khi đi
lên lầu nói: “Ông Robin xem lần này là ngoại lệ. Trước kia ông ấy không
muốn bị ai phỏng vấn, bây giờ lấy tôi làm lá chắn, tôi dự tính sẽ bán
đứng ông ta!”
Lời nói của ông ta khôi
hài dí dỏm, thành công phá vỡ không khí lạnh nhạt giữa mấy người. Phóng
viên cười nói: “Chúng tôi vốn chỉ tính chụp tấm hình về cuộc sống của
ông ấy, nhưng xem ra lần này có tin giật gân!”
Ba người cười to, rốt
cuộc đi tới trước cửa phòng. Trợ lý Lâm móc móc túi quần, rồi “A” lên
một tiếng, nhíu mày nói: “Không thấy chìa khoá phòng đâu.”
Phóng viên hỏi ông ta có
phải bị mất rồi hay không. Trợ lý Lâm chần chừ nói: “Vừa rồi tôi ăn cơm
trưa ở nhà hàng, buổi sáng thì ở ngoài suốt, có thể là thật sự bị mất.”
Rơi vào đường cùng, ông
ta chỉ có thể tìm nhân viên phục vụ mở cửa. Sau vài phút thì khoá phòng
vang lên, cửa phòng rốt cuộc mở ra. Khi ba người đi vào thì bị cảnh
tượng trước mắt làm sợ ngây người.
Nguỵ Tinh Lâm mặc áo ngủ, tay cầm ly rượu vang, đứng ở trước cửa sổ quay đầu lại, hai chân thon
dài vừa thẳng vừa trắng bóc, bờ vai, xương quai xanh loã lồ.
Cô ta sợ hãi kêu lên một
tiếng, lập tức chạy về phòng. Hai người phóng viên và nhân viên phục vụ
mặc ki-mô-nô đã sớm hoá đá ở cửa, không biết mở miệng như thế nào. Mà
sắc mặt của trợ lý Lâm thì trầm xuống, mày nhíu chặt, nói với phóng
viên: “Làm phiền hai vị về trước, công việc phỏng vấn tạm thời dời lại
sau.”
Nguỵ Tinh Lâm là người có tiếng tăm ở thành phố, phóng viên tài chính và kinh tế không có khả
năng không nhận ra cô ta. Huống chi mấy ngày trước đây chuyện xấu của
nhà họ Nguỵ không ngừng xảy ra, liên tục bị đăng báo. Hiện giờ ngay cả
đám phóng viên giải trí cũng đã chăm chú nhìn vào nhà họ Nguỵ.
Tin tức này lan truyền
nhanh chóng, ngay cả bịt miệng cũng không kịp. Trên tạp chí có hình chụp một người phụ nữ rời khách sạn, rõ như ban ngày, người phụ nữ cúi đầu
che mặt, bước nhanh rời đi. Tựa đề rất lớn, được viết mập mờ không minh
bạch. Cho dù không có chụp rõ ràng ngay mặt của đối phương, nhưng kết
hợp với nội dung của bản tin, còn có chữ viết tắt của tên, cùng với
người nổi tiếng vào ở khách sạn thời gian gần đây, ai cũng dễ dàng đoán
ra nhân vật của sự kiện.
Sáng sớm ngày hôm sau,
tạp chí lập tức vừa bán là hết sạch, truyền thông ám chỉ tập đoàn Vĩnh
Tân vì hợp tác lần này mà không tiếc bỏ ra vốn gốc, cô ba của tập đoàn
Vĩnh Tân phải tự mình ra quân tiếp khách. Hơn nữa lại lấy cắp chìa khoá
phòng của người khác, mưu tính lấy sắc đẹp dụ dỗ đối phương, đáng tiếc
là vụ xì căng đan lại bị người ta làm bể. Tập đoàn Vĩnh Tân mất đi sự
lãnh đạo của ông lão Nguỵ, về sau thế nhưng lại rơi xuống nông nỗi như
vậy. Tất cả mọi người hết sức chán nản với thế hệ thứ hai của nhà họ
Nguỵ.
Nguỵ Tinh Lâm một đêm
không ngủ, gọi điện thoại cho trợ lý Lâm. Đối phương từ chối tiếp điện
thoại. Cô ta không thể giải thích với ai cả, chẳng lẽ nói với người ta
là mình bị người khác tính kế, là cô ta bị lừa lên lầu thay quần áo,
nhưng mà lại thay áo ngủ?
Cô ta hết đường chối cãi, giải thích kiểu này chỉ là càng bôi càng đen. Cô ta thật sự không hiểu
tại sao trợ lý Lâm phải hãm hại cô ta, cô ta và đối phương chưa từng gặp mặt qua.
Ngày hôm sau nhìn thấy
tin tức, cô ta lập tức gọi điện thoại đến biệt thự nhà họ Nguỵ, vội vàng giải thích: “Ba, con là bị người ta hãm hại!”
Ông lão Nguỵ bằng lòng
nghe xong điện thoại của cô ta, thế nhưng nội dung nói ra khiến cho cô
ta hết hồn: “Cô nói là tập đoàn Vĩnh Tân của chúng ta không thù không
oán với thuộc hạ của ông Robin, chỉ hãm hại mình cô? Tinh Lâm, cô thật
làm cho ba thất vọng, mánh lới hãm hại là cô rất am hiểu!”
Ở trong biệt thự, giờ
phút này sắc mặt người tài xế trung thành và tận tâm nhất của ông lão
Nguỵ tái nhợt. Ông lão Nguỵ cúp điện thoại, nói: “Cậu còn không chịu nói thật?” Nhìn thấy tài xế vẫn cắn chặt răng như trước, ông lão Nguỵ thở
dài một hơi: “Tinh Lâm dùng tiền mua chuộc phóng viên, tự cho là thần
không biết quỷ không hay. Tôi quả thật là dễ tin, đáng tiếc sự việc rất
trùng hợp, phóng viên làm sao lại ở ngay lúc đó, vừa khéo đi qua đoạn
đường mà ngay cả người đi đường đều ít qua lại? Phải biết rằng, đối
phương có thể bị Tinh Lâm dùng tiền thu mua, có thể cũng bị người khác
dùng phương pháp mua chuộc giống vậy.”
Ông lão Nguỵ ném càng
nhiều tiền xuống, rốt cuộc khiến cho phóng viên phía bên kia mở miệng:
“Chúng tôi không biết người đó là ai, chẳng qua là buổi tối ngày hôm đó
nhận được tấm hình chụp và lá thư, đối phương cho chúng tôi một khoản
tiền, kêu chúng tôi dựa theo nội dung lá thư mà đưa tin.”
Ông lão Nguỵ nói: “Trên
đời không có gió nào mà không lùa tường. Nếu chuyện này truyền ra, cậu
có biết là danh dự của nhà họ Nguỵ chúng ta sẽ bị tổn hại bao nhiêu hay
không? Đây là cậu ngu trung!”
Tài xế khóc lóc, quỳ
xuống cuống quýt xin lỗi, rốt cuộc kể ra đầu đuôi ngọn nguồn chân tướng. Ông lão Nguỵ rốt cuộc khiến ông ta nói ra sự thật, sau khi nghe xong
thì hoa mắt choáng váng một trận, đánh vào tay vịn xe lăn thật mạnh.
Nguỵ Tinh Lâm rốt cuộc
cũng không gọi được điện thoại của biệt thự, sau khi tài xế đi khỏi mới
được người làm cho biết là cha cô ta đã đi đến tập đoàn. Cô ta hấp tấp
chạy đến tập đoàn, không để ý đến thư ký ngăn cản, cố sức đẩy cửa văn
phòng ra, nhìn thấy mọi người đang ngồi ở trên sô pha, cô ta chấn động
khiếp sợ ngay tại chỗ.
Ông lão Nguỵ nghiến răng nghiến lợi, cố gắng kiềm chế bản thân: “Đi ra ngoài!”
Nguỵ Tinh Lâm hô một tiếng: “Ba…” Nói xong thì bước vào, thư ký ngăn cản cũng không cản được.
Ông Robin cười nói: “Cô Nguỵ có chuyện, ông lão Nguỵ, bằng không hôm khác chúng ta bàn lại?”
Vẻ mặt ông lão Nguỵ bình
tĩnh, dĩ nhiên gần như nổi điên lên, hai tay không ngừng run rẩy. Chú
Tằng ở bên cạnh lập tức đưa mắt ra hiệu cho Nguỵ Tinh Lâm. Nguỵ Tinh Lâm không còn cách nào, chỉ có thể không cam lòng rời khỏi văn phòng. Cho
đến hai tiếng đồng hồ sau đó, ông lão Nguỵ đi ra, nhìn cũng không nhìn
đến cô ta, giống như cô ta là người tàng hình.
Vài ngày ngắn ngủi, tập
đoàn Vĩnh Tân thay đổi bất ngờ – ông lão Nguỵ tự mình ra quân cùng ông
Robin thương lượng việc hợp tác. Tiếc là tình huống cũng không lạc quan, hai bên đàm phán cũng không có được đáp ứng hữu hiệu gì. Buổi tối hôm
nay ông lão Nguỵ lại nhập viện một lần nữa. Lần này tin tức buổi chiều
đối với chuyện này đã được lan truyền rộng.
Dư Y nhìn thấy tin thức
thì thổn thức không thôi. Cô vừa xem, tim vừa đập thình thịch không
ngừng. Không biết là bởi vì sự kiện ly kỳ, hay là bởi vì cô nghĩ tới
người ở phía sau màn tạo ra những sự kiện liên tiếp này.
Trong biệt thự có rất
nhiều báo chí giải trí. Mới trước đây truyền thông còn đang đưa tin về
Nguỵ Khải Nguyên và Nguỵ Tông Thao, mấy ngày nay liền xoay hướng gió.
Tiếc là xoay tới xoay lui vẫn là xoay xung quanh nhà họ Nguỵ nằm ở nơi
đầu sóng ngọn gió này. Cô không khỏi có chút đồng cảm với gia đình đã
đắc tội với Nguỵ Tông Thao, nói với A Thành: “Nếu ngày nào đó tôi cho
tổng giám đốc Nguỵ nhà anh đội nón xanh, các anh sẽ đối với tôi như thế
nào?”
Nháy mắt, trong phòng bếp truyền đến một trận loảng xoảng. A Thành giơ cái sạn chạy đến phòng
khách, hơn nửa ngày mới nhăn mày nghiêm mặt nghẹn ra hai chữ: “Cô Dư!”
Xem ra là đã bị kinh sợ, Dư Y ôm bụng cười to.
Tối hôm nay Nguỵ Tông Thao không có trở về.
Anh ở trong bệnh viện làm bạn với ông lão Nguỵ cả một đêm. Luật sư của ông lão Nguỵ cũng đã chạy
tới, một mình đi vào hai tiếng đồng hồ, sau khi đi ra thì bị tất cả mọi
người vây lại. Nguỵ Khải Nguyên và Nguỵ Tinh Lâm đều quan tâm hỏi tình
huống của ông lão Nguỵ, chỉ có Nguỵ Tông Thao vẫn ngồi ở trên ghế nhắm
mắt nghỉ ngơi.
Luật sư nhìn thoáng qua Nguỵ Tông Thao, nói: “Ông lão mời cậu Tông và chú Tằng đi vào.”
Đến ngày hôm sau, người
đại diện tập đoàn Vĩnh Tân gặp ông Robin đã biến thành người con riêng
thần bí của nhà họ Nguỵ – Nguỵ Tông Thao!
Đã gần một tuần Nguỵ Tông Thao không có theo chơi với Dư Y. Hôm nay anh rốt cuộc trở về sớm, Dư Y nhìn thấy anh cười: “Chưa đến một tuần, còn có cái gì mà anh không làm
được không?” Cô vẫy vẫy tạp chí giải trí trong tay, ném tới trước mặt
Nguỵ Tông Thao.
Nguỵ Tông Thao lật xem vài trang, thản nhiên nói: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ trả lại cho cô ta.”
Nguỵ Tinh Lâm tạo ra xì
căng đan cho anh, anh liền trả lại cho Nguỵ Tinh Lâm một xì căng đan
càng tỉ mỉ hơn nữa, dễ dàng như trở bàn tay, ngay cả phóng viên cũng
không cần tốn tiền mời đến.
Dư Y hoang mang: “Tại sao trợ lý Lâm lại phối hợp với anh? Các anh quen biết nhau?”
Nguỵ Tông Thao hỏi: “Em muốn biết à?”
Anh cười mà không trả
lời, mang cô trở lại phòng ngủ, quả thật là đã muốn cô thật lâu, khi
tiến vào có chút không khống chế được. Anh nắm tay Dư Y hướng về phía
bụng của mình, nói khẽ bên tai cô một câu. Dư Y nói không nên lời, chỉ
có thể thừa nhận anh, khi rốt cuộc có thể điều khiển được miệng của mình thì giọng căm hận mắng anh. Nguỵ Tông Thao thở hổn hển cười: “Tôi đã
lâu lắm rồi không có chạm tới em!”
Tiếp tục động tác, cho đến khi Dư Y rốt cuộc không chịu nổi thì anh mới dừng lại.
Sau nửa đêm Dư Y mới tỉnh lại, mồ hôi trên người đều đã khô. Cô sờ vết thương ở bụng của Nguỵ
Tông Thao, cúi đầu hôn, thành công nghe thấy tiếng hít thở của Nguỵ Tông Thao bị kiềm hãm. Dư Y cười thầm: “Tôi nghi ngờ anh làm sao lại vì loại chuyện này mà ra tay độc ác với chính mình. Phải biết rằng trúng đạn
bất cứ lúc nào đều sẽ nguy hiểm đến tính mạng, mà lúc ấy anh lại không
có bác sĩ.”
Nguỵ Tông Thao kéo cô vào lòng, hôn cô nói: “Khi ấy thật đúng lúc, tôi vốn đã có kế hoạch, đã sớm kêu A Trang chọn ngôi nhà cổ ở Nho An Đường.”
Nhưng mà kế hoạch không
đuổi kịp biến hoá. Lúc ấy ở nước ngoài anh đã ngẫu nhiên gặp được ông
Robin, ông Robin bị tập kích. Nguỵ Tông Thao đỡ một phát súng cho ông
ta, quyết định tương kế tựu kế, mang vết thương trốn đến Nho An Đường,
làm ra vẻ như không tranh với đời, đem vết thương súng bắn giá hoạ cho
Nguỵ Khải Nguyên.
“Ông Robin và người ta có ân oán cá nhân, vốn là một chuyện không thể công khai. Tôi đúng lúc lợi dụng nó, ông ta cũng nợ tôi một cái nhân tình, tôi để cho ông ta trả
lại, với ông ta mà nói chỉ là việc rất nhỏ.”
Ai có thể nghĩ đến đứa
con riêng của nhà họ Nguỵ lại quen biết với ông Robin tiếng tăm lừng
lẫy. Chính là bởi vì việc này, trận này mới có thể diễn rất thật như
thế. Dư Y đào bới gốc rễ vấn đề: “Vậy rốt cuộc là anh quen biết ông
Robin như thế nào? “
Nguỵ Tông Thao nói: “Ở Singapore…” Anh không nói hết, cúi đầu hôn cô một cái: “Có muốn đi Singapore không?”
Đôi mắt Dư Y khẽ nhúc nhích, hỏi: “Anh tính khi nào thì trở về?”
“Chờ ký xong hợp đồng với ông Robin, tất cả đều có thể kết thúc, đến lúc đó thì tôi trở về.”
Dư Y im lặng một lát,
cười một tiếng, chui vào trong lòng anh, níu bờ vai của anh, ngửa đầu
nhìn anh, nói khẽ: “Đêm nay anh rất thành thật, không bằng lại trả lời
tôi một vấn đề.”
Nguỵ Tông Thao nhíu mày, nghe Dư Y hỏi: “Tám năm trước anh ở bên ngoài quán trà hai tiếng đồng hồ, rốt cuộc là đang làm cái gì?”