Bọn họ đang chơi bài tú
lơ khơ, trên bàn đánh bài có một đống lớn thẻ bài, khách đánh bài khác
nhau đến từ Châu Âu và Hàn Quốc, bọn họ cùng dùng tiếng Anh để đối
thoại.
Lý Tinh Truyền mở bài tú
lơ khơ ở trong tay ra, cười nói: “Vận may của tôi đã đến.” Anh ta hé ra
bốn, hé ra năm, chín điểm là lớn nhất. Thẻ đánh bài được đưa đến đầu này của Lý Tinh Truyền. Lúc này Lý Tinh Truyền mới nói với Dư Y: “Không
bằng cô Dư ngồi vào bên cạnh tôi đi, tôi đã thua ba ván rồi, cô ở gần
thì tôi liền thắng!”
Dư Y bưng ly rượu tới cho vài người khách đánh bài khác, nhìn thấy mấy người đều có nữ tiếp viên
xinh đẹp ngồi ở bên cạnh, chỉ có bên cạnh Lý Tinh Truyền là không có
người ngồi. Cô đi qua, đưa ly rượu đến tay Lý Tinh Truyền rồi cười nói:
“Thật xin lỗi anh, sòng bạc không cho phép nhân viên phục vụ lười biếng
trong giờ làm việc.”
Lý Tinh Truyền nhướng mày, cười nói: “Xem ra là ông chủ của cô rất khắc nghiệt với nhân viên.”
Một ván bài mới lại bắt
đầu. Dư Y đi đến đứng ở một góc, chờ những người này sai khiến bất cứ
lúc nào. Không biết bọn họ còn muốn đánh bao lâu, cô đã bỏ lỡ khoảng
thời gian điện thoại của Nguỵ Tông Thao.
Người chia bài cắt bài
xong thì bỏ vào hộp chia bài. Mọi người lại bắt đầu nói chuyện phiếm,
nói đến đại hội vua bài lần này, có người nói: “Anh Lý hiếm thấy chịu
tham gia đại hội vua bài, lần này vừa đúng lúc ở quê hương của anh, xem
ra chúng ta chỉ có thể làm khách đi theo cùng.”
Lý Tinh Truyền cười nói:
“Ông Phác coi trọng họ Lý tôi quá, tôi cũng chỉ là dựa vào vận may, vừa
rồi vẫn thua không ngừng…” Anh ta chậm rãi nhếch lên một góc gài tú lơ
khơ ở trong tay vừa cong môi lên: “Không ngờ có cô Dư xuất hiện, mang
đến cho tôi vận may thật tốt.”
Chỉ chốc lát sau thì mọi
người mở bài ra. Lý Tinh Truyền hé ra con Ách và tám, lại là chín điểm.
Ông Phác cười nói: “Xem ra cô gái này thật sự mang đến vận tốt. Đến lúc
đó anh Lý tiến vào vòng chung kết, không bằng kêu cô Dư ngồi ở bên
cạnh.”
Lý Tinh Truyền quay đầu
nhìn về phía Dư Y, thấy Dư Y vẫn thản nhiên mỉm cười, một bộ dáng không
quan tâm đến, không có chút nào khó chịu hoặc xấu hổ vì bị bọn họ lấy
làm chủ đề của câu chuyện. Lý Tinh Truyền cười nhẹ: “Tôi đây muốn đi đòi người với ông chủ của cô ấy. Cô Dư không dám làm biếng.”
Cuộc đánh bài kéo dài
liên tục suốt ba tiếng đồng hồ. Dư Y chỉ có thể đứng ngây ra ở đó, thỉnh thoảng mới tiến lên châm rượu cho bọn họ.
Trên mặt của cô không có
một biểu cảm thừa thãi gì, nhưng đáy lòng cũng rất chấn động. Bất luận
là mặt bài tốt hay xấu, trên mặt Lý Tinh Truyền trước sau đều là một bộ
dáng ung dung nhàn nhã, không có thay đổi một cảm xúc nào. Dư Y không có việc gì làm nên lặng lẽ tính toán, mới phát hiện ra anh ta thắng bài
lại rất có quy luật, thắng hai ván huề một ván, thắng ba ván thua một
ván, mỗi lần đều như là được tính toán thật tốt. Người chia bài là người của Thế giới giải trí, không có khả năng thông đồng cùng với anh ta.
Xem ra là anh ta đã động tay động chân, nhưng khi cô lén nhìn chằm chằm
anh ta thì từ đầu đến cuối cũng không theo dõi ra thủ pháp của anh ta có vấn đề gì.
Ván bài chấm dứt, mọi
người đều rời khỏi. Dư Y hoạt động hai chân bị cứng đờ một chút, tiến
lên thu dọn ly rượu, đột nhiên nghe thấy: “Vừa rồi cô Dư nhìn tôi suốt,
không biết là đang nhìn cái gì?”
Dư Y đi nhanh về phía
trước một bước rồi mới xoay người, Lý Tinh Truyền đang đứng ở sau lưng
cô, dựa vào quá gần. Dư Y đỡ lấy bàn đánh bài, nói: “Thật xin lỗi anh,
vừa rồi tôi nhất thời thất thần.”
“Vậy à? “Lý Tinh Truyền
cười: “Xem ra là làm việc ở trong phòng khách quý rất không thú vị.
Không biết thất thần có tính là làm biếng không?”
Lý Tinh Truyền thoạt nhìn mới hơn ba mươi tuổi, mặt mũi tuấn tú, nho nhã, khôi hài, khi nói
chuyện khiến cho người ta có cảm giác quanh co mập mờ, nhưng cách cư xử
lại nho nhã lễ phép. Phụ nữ hẳn là thích nhất đàn ông như vậy, chỉ nói
chuyện phím cũng có thể khiến cho người ta tim đập thình thịch.
Khi rời đi, anh ta nói với Dư Y: “Nếu có cơ hội thì xin mời cô Dư ăn cơm, cảm ơn cô mang đến vận may cho tôi.”
Câu nói ngoài miệng này
được nói rất khách sáo, Dư Y cũng không để ở trong lòng. Cô chỉ có chút
tò mò với con người Lý Tinh Truỳên này, không biết anh ta có quen biết
với Nguỵ Tông Thao hay không?
Cô vừa băn khoăn vừa đi
về quầy bar. Đúng lúc cô nhìn thấy Ngô Văn Ngọc đứng ở trong quầy bar
nói chuyện phiếm với người khác. Cô ta đắc ý liếc nhìn Dư Y một cái,
cười nói: “Trong văn phòng có một mặt tường đều là kính, tôi nhìn xuống
dưới lầu thì trái tim đập bùm bùm, lần đầu tiên tôi phát hiện ra sòng
bạc của chúng ta lại lớn như vậy. Anh Nguỵ rất có nam tính, lúc anh ấy
không nói thì rất doạ người, một khi mở miệng thì giọng nói rất trầm.
Tôi thấy anh ta là một người có nam tính nhất!”
Đồng nghiệp đùa giỡn: “Lần sau tôi cũng muốn đi, lần sau phải đưa rượu đi thì nên đến phiên tôi!”
Ngô Văn Ngọc ý nói: “Tôi
thì không sao cả, chỉ sợ có người tự cho là đúng, thích biểu lộ bất mãn, chúng ta đấu không lại người ta đâu!”
Bỗng nhiên “ầm” một
tiếng, Ngô Văn Ngọc và đồng nghiệp sợ tới mức run lên. Cái khay trên
quầy bar cùng với các ly rượu còn ở trên đó đang run rẩy, như là động
đất vừa xảy ra.
Dư Y nói: “Buổi sáng tôi nhìn thấy một con gián, chưa có bắt được nó, mấy người có thấy không?”
Đồng nghiệp giật mình: “Có con gián? Trời ơi, phải tìm cách tìm bắt nó mới được!”
Ngô Văn Ngọc cười nhạo: “Bây giờ đi đâu tìm? Có người cố ý thả con gián chạy, muốn cho chúng ta đều nâng tủ ly và bàn lên sao?”
Dư Y dựa vào quầy bar,
cười như không cười: “Tôi thật không phải cố ý. Gián là loại côn trùng
có kẽ hở liền chui vào, đề phòng mấy cũng có sơ xuất, bất quá nó chui kẽ hở cũng không có gì gọi là, nó chỉ thích hợp với rác rưởi. Vệ sinh nơi
này của chúng ta rất tốt, không thích hợp với bọn chúng.”
Dư Y chỉ gà mắng chó,
người ngu ngốc cũng có thể nghe hiểu được. Ngô Văn Ngọc tức giận, lần
đầu tiên nhìn thấy Dư Y phản kích, cô ta trợn trừng mắt không thể tưởng
tượng nổi, chỉ vào Dư Y giận dữ nói: “Cô nói cái gì, có gan thì lập lại
lần nữa, ai là con gián?”
Dư Y rời quầy bar, khoanh tay nhìn cô ta, cười khẩy nói: “Có kẽ liền chui, thích rác rưởi, tôi
đang nói con gián, cô rống tôi cái gì?”
Đồng nghiệp ở bên cạnh đã thò đầu ra nhìn. Ngô Văn Ngọc một câu cũng không phản bác được, chỉ
đích danh thì ngược lại còn có thể ầm ĩ một trận, bây giờ chỉ có thể
tính là cô ta cố tình gây sự. Cô ta nuốt không nổi giọng điệu này, đạp
quầy bar một cái bỏ chạy ra ngoài. Cô ta chạy đến bên ngoài toilet của
nhân viên thì đúng lúc nhìn thấy A Lực hôm nay đến sớm, đang cười nói
chuyện với người ở bên ngoài, nói muốn mời Dư Y đi ăn cơm chiều.
Ngô Văn Ngọc đến gần,
cười nói: “A Lực, anh cho là Dư Y sẽ thích anh? Cô ta mỗi ngày đều chạy
đến văn phòng của anh Nguỵ, có suy nghĩ gì tất cả mọi người đều biết rõ. Tiếc là cô ta quyến rũ không được, bây giờ thì cô ta cũng có đại gia.
Anh có biết hôm nay cô ta ở trong phòng khách quý ngây người cả một buổi chiều hay không?”
Mấy người ở chung quanh
thấy thế, nhận ra không khí không bình thường, cùng hô lên với A Lực một tiếng rồi tất cả liền chạy đi. A Lực nhíu mày: “Cô có ý gì?”
Ngô Văn Ngọc nói: “Tôi
không có ý gì, bất quá anh cũng biết nhân viên phục vụ nhỏ nhoi như
chúng tôi không được ra vào phòng khách quý. Cô ấy mới đến có bao lâu mà hôm nay có thể đi vào phòng khách quý? Thủ đoạn của cô ấy rất cao, dã
tâm cũng rất lớn. Cô ấy căn bản là khinh thường anh, cho tới nay đều đối với anh xa cách. Anh còn muốn mời cô ấy ăn cơm, không phải là tự rước
lấy nhục sao?”
A Lực giận tái mặt, nhưng không nghe lời của cô ta, vẫn tính đúng giờ chạy tới quầy bar tìm Dư Y. Dư Y dĩ nhiên là cảm ơn rồi từ chối, giơ tay nhìn đồng hồ rồi vội vàng
tan ca. Đúng lúc có người đưa tới một bó hoa hồng.
Dư Y ngại bó hoa hồng
chín mươi chín cành thật quá lớn, mỗi lần tan ca cầm hoa đi ăn cơm với
Nguỵ Tông Thao thì không có tiện mấy, bởi vậy mấy ngày nay Nguỵ Tông
Thao cũng không có tặng hoa nữa. Không ngờ là hôm nay lại đưa tới, phía
trên còn cắm một tấm thiệp: Đang bận, tự em đi ăn cơm đi.
Lại ghi chú thêm một câu: Người bạn Thuỵ Sĩ của em có thể ở trong ký túc xá của nhân viên.
Dư Y cười chúm chím, vốn
trong lòng còn tức giận lời nói vừa rồi của Ngô Văn Ngọc, bây giờ cơn
tức đã bị tưới rụi, chỉ còn lại làn khói bay lên, hun đến trong lòng cô
ngứa ngáy.
Cô làm như không thấy A
Lực, cầm lấy hoa liền rời đi. Bó hoa hồng kia rất tươi đẹp rất rực rỡ,
trọn chín mươi chín đoá, khi cầm lên phải hơi cố hết sức. Thế nhưng
người đẹp hơn hoa đã biến thành sự thật, Dư Y còn muốn rực rỡ hơn so với hoa hồng.
A Lực đi tới hành lang
bên cửa sổ, đúng lúc có thể thấy Dư Y mặc áo đầm, đang cầm bó hoa hồng
kia, chậm chạp đi về phía trạm xe buýt. Ngô Văn Ngọc ở đằng sau dựa sát
vào, nói: “Anh thấy đó, cô ta vốn là khinh thường anh, cô ta đã tìm được đại gia từ lâu, mỗi ngày là một bó hoa như vậy. Anh có thể mua nổi
sao?”
Ngô Văn Ngọc nhẹ nhàng
đặt lên bờ vai của anh, hơi thở âm ấm phả vào ót của anh ta: “Mà em lại
thích anh lâu như vậy, cô ta ở gần thì anh liền không nhìn tới em. Cô ta luôn cười nhạo anh không biết tự lượng sức mình, em không đành lòng nói với anh. A Lực, cô ta sẽ không coi trọng anh, cô ta chỉ biết leo lên
giường của người khác.” Cô ta hôn cổ anh một cái: “Đã thật lâu rồi anh
không muốn em, ngày mai em nghỉ ban ngày, anh tan ca thì đi thẳng tới
chỗ của em, được không?”
Dư Y trở lại nhà tổ, chủ động gởi cho Nguỵ Tông Thao một tin nhắn.
Tình nhân cãi nhau, dù
sao vẫn cần phải có người nhượng bộ. Hôm qua Nguỵ Tông Thao quấn khăn
tắm xuất hiện, hôm nay lại đưa tới một bó hoa, rõ ràng là muốn giảng
hoà. Dư Y cũng không so đo mình đã bị rống ngày hôm qua nữa, dù sao thì
Nguỵ Tông Thao đã bị nghẹn lâu như vậy, cô rất rõ ràng.
Dư Y nghĩ đến đây thì mặt đỏ lên. Lúc trước ở trên giường với Nguỵ Tông Thao, cô luôn thật lớn
gan, dám nói dám làm. Nhưng ngày hôm qua lại hồi hộp như thế, cả khuôn
mặt đều bị thiêu cháy, sự thay đổi này khiến cho cô khiếp sợ, khi nhớ
tới thì tim liền đập thình thịch.
Cách một hồi lâu sau Nguỵ Tông Thao mới trả lời tin nhắn, chỉ có một từ “Ừ”, xem ra anh thật sự bề bộn công việc. Dư Y bĩu môi.
Khách không mời mà đến
tối hôm qua về trễ hơn Dư Y một bước, lúc này đang nâng chén lên mặt tất tả ăn, giọng nói không rõ ràng: “Còn có hai ngày nữa là thi đấu, bắt
đầu đêm nay lầu hai sẽ bị đổi thành sân thi đấu. Hôm nay tôi nhìn thấy
anh Nguỵ, vừa nhìn thấy anh ta là tôi liền núp đi, anh ta nhất định sẽ
không phát hiện ra tôi, bạn đừng nói với anh ta!”
Thảo nào hôm nay Nguỵ
Tông Thao nói để cho cô nàng ở ký túc xá của nhân viên, thì ra là Nguỵ
Tông Thao đã thấy cô ấy. Dư Y gật đầu cười: “Tôi nhất định không nói.”
Nguỵ Tông Thao bận rộn đến không thấy bóng dáng. Ngày hôm sau Dư Y cũng nhìn thấy bố cục của sòng bạc trên lầu hai có thay đổi.
Khách đánh bài đã bị cấm
đi vào, chung quanh sân đấu có khán phòng, trung tâm bị phân ra bốn khu
lớn, mỗi khu dùng một cây cột kim loại chia ra, trong khu bày hai mươi
bàn đánh bài, trong sòng bạc có tổng cộng tám mươi bàn, hai bên sân thi
đấu có treo hai màn hình thật lớn, đến lúc đó sẽ trực tiếp trên ti vi, ở trung tâm có một sân khấu với hai màn hình được mở lên, đến lúc đó sẽ
có dàn nhạc ngôi sao cùng với những tiếp viên của sòng bài lên sân khấu
giúp vui.
Tất cả mọi người đang bàn luận sôi nổi, người dự thi từ các nơi trên thế giới đều đã tới rồi, gần đây giải trí trong thành phố thật đông nghịt, khắp nơi đều có người đi
tham quan.
Toà nhà giải trí sáu mươi tầng, mỗi một tầng đều có thể khiến cho người ta ngạc nhiên mừng rỡ. Ở
nơi này có thể cung cấp tất cả các nhu cầu ăn mặc ngủ nghỉ cùng với giải trí, khách thậm chí cũng không cần phải đi ra bên ngoài. Quản lý quầy
bar dặn đi dặn lại: “Liên tục trong ba tuần, Thế giới giải trí tiếp đón
đều là khách quý, phóng viên cũng sẽ tiến hành theo dõi đưa tin, không
ai có thể có sai lầm, mọi người phải nhớ kỹ!”
Dư Y cũng bề bộn công
việc, vẫn chưa có thể cùng Nguỵ Tông Thao gặp mặt. Cô cũng không có lòng dạ nào còn muốn hẹn hò, mấy ngày nay cô bị quản lý sai khiến chạy lên
chạy xuống, căn bản là chân không chạm đất.
Hôm này là đêm trước trận đấu, người trong sòng bạc càng nhiều, Dư Y bận rộn đến nỗi ngay cả ly
nước tìm khắp cũng không có. Ngô Văn Ngọc cười nhạo cô: “Còn không kịp
uống nước!” Cô ta chỉ vào điện thoại di động ở trước mặt cô, bên cạnh là một cái ly, nói: “Cái này không phải là của cô sao?”
Dư Y lập tức lấy qua, rót một ly cà phê giải khát, điện thoại đúng lúc vang lên, Ngô Văn Ngọc tiếp điện thoại xong, nói: “Lầu năm mươi tám có người khách gọi rượu,
bộ phận khách sạn thiếu người, cô đưa lên đi.”
Dư Y nhíu mày: “Cô tiếp điện thoại, cô đi.”
Ngô Văn Ngọc để ống nghe
xuống: “Ôi chao, loại chuyện đưa rượu này là cô rành nhất, miễn cho cô
lại nói chui kẽ hở cái gì, tôi đem đi? Dựa vào cái gì?”
Ngô Văn Ngọc quyết tâm
không đi, cũng không để cho đồng nghiệp bên cạnh đi giúp. Thời gian trôi qua từng giây, Dư Y không muốn nảy sinh những tranh cãi về phục vụ ở
Thế giới giải trí vào lúc quan trọng này nên chỉ có thể bưng rượu đi đến thang máy, trước khi rời đi còn nói một câu: “Đúng rồi, hôm nay tôi đã
nhìn thấy một con gián chui ra từ khe hở chạy đến đây.”
Ngô Văn Ngọc giận đỏ mặt, vỗ mạnh lên quầy bar một cái, cho đến khi Dư Y đi vào thang máy rồi thì cô ta mới cười lạnh, tiếp tục cúi đầu làm việc.
Dư Y đi đến lầu năm mươi
tám, sau khi tìm được phòng của khách thì bấm chuông cửa. Trong phòng có người dùng tiếng Anh hỏi, Dư Y trả lời: “Rượu của ngài được đưa đến.”
Cửa mở ra, đối phương khó hiểu nói: “Rượu?” Ông ta nâng mắt nhìn Dư Y, ánh mắt không khỏi sáng
ngời: “Cô gái, chúng ta lại gặp mặt.”
Dư Y sửng sốt, lúc này
mới nhận ra người ở trước mặt này là người khách ngoại quốc, ngày hôm đó ông ta được Trần Nhã Ân đích thân tiếp đãi đi thăm sòng bạc, có nói một câu “Không ngờ là nhân viên phục vụ cũng xinh đẹp như vậy”, xem ra thân phận của ông ta rất đặc biệt, dĩ nhiên là do đích thân Trần Nhã Ân tiếp đãi.
Dư Y cười nói: “Đúng vậy, thưa ngài, bây giờ rượu mới được đưa tới, làm lỡ thời gian của ngài, thật vô cùng xin lỗi.”
Người khách cười cười, giữ cửa mở ra một tí để cho cô đi vào.
Dư Y vừa mới cầm ly để
lên trên bàn trà, đang muốn nói chuyện thì bỗng nhiên cái mông nóng lên. Cô hơi chấn động, lập tức thẳng thắt lưng lên, bàn tay trên mông dùng
sức một chút, đẩy người cô áp sát tới trước, vừa vặn đụng vào ngực của
đối phương.
Đối phương cúi đầu nhìn cô, nói giọng khàn khàn: “Phụ nữ Á Đông thật nhỏ xinh, cô rất đẹp.”
Dư Y kinh ngạc, dùng sức đẩy ông ta ra: “Quý khách, ông hiểu lầm rồi!”
“Hiểu lầm cái gì?” Đối
phương cười nhẹ, khoá chặt mông Dư Y, chậm rãi tiến gần đến bên miệng
cô: “Tôi không có kêu rượu, cô chủ động đưa tới, đừng nên thẹn thùng.”
Dư Y dùng sức đẩy ông ta ra, gấp đến nỗi đỏ mặt tía tai: “Quý khách, ông thật sự đã hiểu lầm, tôi không phải…A…”
Cô còn chưa kịp giải
thích thì đối phương đã nâng mông của cô, bế bổng cô lên, căn bản là
không muốn nghe cô nói chuyện. Dư Y vùng vẫy kịch liệt, đối phương bế cô không tốn sức lực nào, còn cười nói: “Không nên gấp gáp, cô thích chơi
kiểu này?”
Thấy sắp đi vào phòng
ngủ, Dư Y không ngừng đánh đấm ông ta, nhưng mà một chút sức lực này căn bản là không là gì đối với ngừơi đàn ông còn cao lớn hơn so với Nguỵ
Tông Thao. Dư Y bối rối, giơ hai tay lên bóp mạnh lấy cổ của ông ta,
ngón tay dốc sức ấn lên trái cổ của hắn. Đối phương bị đau, không khỏi
buông tay ra, hai chân Dư Y vừa rơi xuống đất liền nhanh chóng chạy về
phía cửa. Cô vừa mới nắm cửa kéo ra một chút thì phía sau lưng bỗng
nhiên bị đập vào trong bộ ngực cứng rắn. Mặt của đối phương đỏ lên, đã
nổi giận đùng đùng: “Đừng có quá đáng, cô đưa đến cửa lại muốn đổi ý?”
Trên tay dùng sức, xé mạnh đồng phục của Dư Y ra.
Dư Y hét lên: “Cứu mạng…” Rồi mở cửa ra lần nữa, do đối phương lôi kéo nên cửa dần dần được mở
lớn ra. Trên sàn nhà đá cẩm thạch ở ngoài cửa hiện ra một đôi giày da
bóng lưỡng, có người trầm giọng nói: “Ông Smith.”