Cái váy tối hôm qua bị xé nát. Dư Y nhớ rõ ràng khi vào thang máy thì váy vẫn còn mặc ở trên
người, sao lại bị huỷ như thế này? Cô có ấn tượng rất mơ hồ.
Lúc thay quần áo cô thuận miệng hỏi một câu. Nguỵ Tông Thao im lặng một lát rồi nói: “Lần sau sẽ biểu diễn lại.”
Dư Y liếc trắng con mắt,
sau khi thay váy thì cô chạy vào toilet, chạy đến trước mặt Nguỵ Tông
Thao, ôm lấy anh, nhón chân lên hôn một cái. Nguỵ Tông Thao nâng cổ cô
lên, khiến nụ hôn này trở nên sâu hơn.
Buổi chiều ngày hôm qua
Dư Y ngủ đến mơ mơ màng màng, khi tỉnh dậy thì phát hiện tay chân của
mình rốt cuộc đã khôi phục lại sức lực. Mã Đế Na và A Thành vẫn chờ ở
bên ngoài phòng ngủ. Dư Y thay váy, chải đầu một chút liền rời đi, vẫn
không có thời gian quan sát tầng sáu mươi thần bí này.
Lúc này đây cô đi ra khỏi phòng ngủ, phát hiện mình không rõ phương hướng. Cô không biết lối đi
trước mặt được coi là hành lang hay là đại sảnh. Cô nhìn không thấy ranh giới.
Nguỵ Tông Thao dắt tay
cô, dẫn cô đi về phía thang máy, nói: “Diện tích của chỗ này cũng không
có lớn như là em tưởng tượng. Bên kia có hồ bơi trong nhà, một nửa diện
tích là mở cửa sổ trên mái nhà (skylights), lầu thượng của tầng này có một vườn treo (hanging garden). Phía tây và phía bắc có hai thang máy có thể đi xuống tất cả các lầu, những người khác không thể lên được tầng sáu mươi.”
Dư Y tò mò: “Tại sao nơi này không làm phòng khách sạn? Làm nhà hàng ngắm cảnh cũng tốt, bên ngoài rất đẹp!”
Nguỵ Tông Thao cười nói: “Ừ, tốt nhất thì đương nhiên phải để lại cho mình.”
Thì ra bởi vì nơi này là tốt nhất, cho nên anh đem toàn bộ tầng lầu làm của riêng. Dư Y líu lưỡi không nói nên lời.
Sòng bạc tầng dưới cùng
có một gian “Phòng khách”, mười năm trước lúc Thế giới giải trí bắt đầu
kinh doanh, số lần phòng khách được sử dụng coi như là thường xuyên, cho đến khi nền móng Thế giới giải trí càng ngày càng vững thì phòng khách
đã bị bỏ quên.
Hiện giờ cửa của phòng khách lại được mở ra lần nữa. Ngô Văn Ngọc đã bị nhốt suốt đêm.
Chạng vạng ngày hôm qua
cô ta vốn là đã tan ca, còn chưa kịp thay đồng phục ra thì đã bị người
mang đến nơi này. Căn phòng thật tối, cô ta bị trói vào ghế không động
đậy được, cổ họng hét đến khan tiếng cũng không có người để ý tới, khóc
cũng muốn cạn nước mắt rồi.
Cô ta run sợ trong lòng,
hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, nỗi sợ hãi trong bóng tối càng ngày càng nghiêm trọng, thấm vào từng lỗ chân lông của cô ta. Lúc cánh
cửa trước mặt cô ta được mở ra, tóc gáy cô ta lập tức dựng thẳng lên, cả người khẩn trương run rẩy, cho đến khi thấy rõ người tới, cô ta không
dám tin: “Trang…Anh Trang!”
Tay Trang Hữu Bách cầm
hộp thức ăn nhanh, đem cửa đóng lại một lần nữa. Anh ta ngồi vào bên
cạnh bàn bắt đầu dùng cơm, nói: “Bánh mì ốp la, có muốn ăn không?”
Ngô Văn Ngọc run rẩy môi, một chữ cũng không dám nói. Trang Hữu Bách khuấy khuấy cái trứng ốp la ở trong chén, thấm bánh mì vào trứng sau đó mới cắn một miếng, vừa ăn vừa nói: “Cô đã bị nhốt ở trong này mười hai tiếng đồng hồ, bây giờ là năm
giờ sáng, tôi hỏi cô trả lời, đừng có nói dối, nếu không thì cô rất khó
đi ra khỏi cánh cửa này.”
Ngô Văn Ngọc hết hồn,
biết bản thân mình đã gặp rắc rối. Cô ta vừa khóc vừa trả lời, mỗi một
âm tiết đều run rẩy, trên người đã sớm ướt đẫm mồ hôi, trang điểm trên
mặt không biết đã trở thành cái dạng gì. Sau đó bên trong lại bị bóng
tối vùi lấp, cô ta liều mạng di chuyển về phía cửa, gào thét nhưng không ai để ý tới. Cô ta ngã bò trên đất lại đứng lên, không biết qua bao lâu thì cô ta bị người xốc lên, rốt cuộc được mang ra khỏi căn phòng tối
tăm này.
Ngô Văn Ngọc hỗn loạn, cho đến khi cô ta tỉnh táo lại thì phát hiện mình đã được đưa tới một nơi đã từng đến.
Cả một mặt là bức tường
bằng kính, cả một mặt kia là bức tường theo dõi, xa xa còn có một quầy
rượu. Ngày hôm đó cô ta nhận được điện thoại, Nguỵ Tông Thao kêu cô ta
thông báo cho Dư Y đi đưa rượu. Cô ta đã tự quyết định bưng rượu đến văn phòng, vốn là còn muốn đem chai rượu để lên quầy rượu, ai ngờ lập tức
bị Nguỵ Tông Thao lạnh giọng quát kêu ngừng lại. Cô ta ngay cả nhìn cũng không dám nhìn, ngày đó chợt nghe Nguỵ Tông Thao tuôn ra một chữ “Cút”. Cô ta run rẩy một chút, lập tức bỏ chạy ra ngoài, thề không bao giờ đưa rượu đến nữa. Thế nhưng chỉ vài ngày ngắn ngủi, cô ta lại tới nơi này
nữa.
Nguỵ Tông Thao đang đứng
trước bức tường kính nhìn xuống dưới lầu. Hôm nay đại hội vua bài đã bắt đầu, mây cát tường màu vàng đã bị lấy đi, tám mươi bàn đánh bài đã được xếp ngay ngắn ở đó. Ở mỗi bàn đánh bài đều có bảy đến mười người ngồi,
giám thị đang đi tới lui tuần tra. Bốn phía đều có đặt máy quay phim,
đài truyền hình đang quay trực tiếp.
Ngô Văn Ngọc ngã trên mặt đất, ngửa đầu nhìn về phía bóng lưng của Nguỵ Tông Thao, luống cuống
vội vàng run giọng giải thích: “Anh Nguỵ, anh Nguỵ, tôi thật sự không
biết mà!” Cô ta khóc sướt mướt: “Ngày hôm qua quầy bar bề bộn nhiều
việc, điện thoại là do tôi tiếp, tôi kêu Dư Y đi đưa rượu lên, thật sự
không ngờ sẽ xảy ra chuyện như vậy, tôi nghĩ là Dư Y tự nguyện, tôi cũng sợ đắc tội với ông Smith vậy!”
Giọng nói của cô ta chân
thành khẩn thiết, vừa nước mắt vừa nước mũi, chống trên mặt đất không
ngừng kêu oan: “Điện thoại là từ bộ phận khách sạn gọi tới, tôi không
biết vì sao bọn họ muốn lừa người ta, tôi thật sự cái gì cũng không
biết!”
Ngô Văn Ngọc cho rằng gặp chuyện không may thì có lẽ Dư Y báo cảnh sát, hay là ông Smith tới
khiếu nại, cho nên cô ta mới bị giam giữ một đêm. Cô ta nghĩ rất rõ
ràng, chỉ cần cô ta khăng khăng chắc chắn việc này không quan hệ với
mình thì cô ta sẽ không có chuyện gì.
Cô ta đang muông tiếp
tục, bỗng nhiên nhìn thấy Nguỵ Tông Thao xoay người lại: “Tự nguyện?”
Giọng nói trầm thấp nặng nề, trùng hợp khuất ánh sáng, thấy không rõ vẻ
mặt của anh.
Ngô Văn Ngọc sửng sốt,
lập tức phản ứng lại, nhanh chóng gật đầu nói: “Đúng đúng, Mã Đế Na có
tìm tới, nhưng mà tôi nghĩ là cô ấy tự nguyện, ngày thường quan hệ nam
nữ của cô ấy tương đối lung tung. Tôi biết lần này là tôi sai rồi, bất
luận như thế nào thì tôi cũng phải đi thông báo cho quản lý. Tôi đã sai
rồi anh Nguỵ, tôi thật sự không có cố ý…”
Những lời này của cô ta
còn chưa có nói xong, bỗng nhiên phía sau đi tới một người phụ nữ, mặc
một cái váy hoa dài tới mắt cá chân, mái tóc dài vừa đen vừa thẳng rũ
xuống ở sau lưng, đi tới trước mặt Nguỵ Tông Thao. Nguỵ Tông Thao vuốt
vuốt tóc cô ta, nói: “Rửa mặt sao rửa lâu như vậy?”
“Vâng.” Cô ta nói: “Cơm trưa hơi có nhiều dầu mỡ.”
Ngô Văn Ngọc ngạc nhiên
sợ hãi, nhìn nhanh về phía bóng dáng đang nói kia, cánh tay đang chống
trên đất đột nhiên run rẩy dữ dội. Cô ta nghe thấy Nguỵ Tông Thao trầm
giọng nói: “Ngày hôm qua em không có ăn gì cả, vừa rồi quả thật không
nên ăn nhiều dầu mỡ. Anh đã kêu nhà bếp nấu cháo để em ăn một chút.”
Anh nói xong, lại liếc Ngô Văn Ngọc đang quỳ trên đất, thản nhiên nói: “Cô nói tiếp đi, tôi còn muốn nghe.”
Hai chân của Ngô Văn Ngọc cứng ngắc, thân trên run rẩy, nhìn thấy người phụ nữ mặc váy dài chậm
rãi xoay lại thì đúng là Dư Y, người mà vào buổi chiều ngày hôm qua sau
khi đi lên lầu năm mươi tám liền biến mất.
Người cô ta mềm nhũn, đột nhiên tê liệt ngã xuống.
Cái ly Dư Y để ở quầy bar đã tìm không thấy đâu, cà phê ở trong máy pha cà phê không có vấn đề
gì. Nguỵ Tông Thao đã phái Trang Hữu Bách điều tra qua, chứng cứ bỏ
thuốc đã biến mất.
Ngô Văn Ngọc thật sự đã
nhận được điện thoại của phòng khách sạn. Nếu điện thoại là từ tổng đài
gọi tới thì còn có ghi âm có thể tra ra, đáng tiếc điện thoại lại là từ
phòng khách sạn gọi tới, chẳng những không có ghi âm, ngay cả người gọi
điện thoại cũng không có thấy mặt.
Nguỵ Tông Thao đã ngồi
xuống sô pha, thấy Dư Y ăn cháo thơm ngào ngạt, anh cong môi lên một
chút, không nhanh không chậm nói: “Tôi không có tính kiên nhẫn, tốt nhất là cô khai ra rõ ràng một lần.”
Ngô Văn Ngọc vừa ăn năn
vừa oán hận, xiết chặt nắm tay cố gắng mạnh mẽ chống đỡ. Giờ phút này cô ta đã sớm lệ rơi đầy mặt, đôi mắt ngấn lệ mịt mờ nhìn về phía Dư Y.
Thấy Dư Y đang nhàn nhã ăn cháo, thỉnh thoảng còn ngẩng đầu cười với cô
ta, Ngô Văn Ngọc ước gì có thể xé rách mặt của Dư Y. Nhưng bây giờ cái
gì cô ta cũng không có dám làm, thậm chí như là tê liệt, hai chân đều
không động đậy được. Hơn nửa ngày cô ta mới mở miệng: “Tôi… Ngày hôm qua tôi thật sự có nhận được điện thoại của phòng khách sạn, thật là ông
Smith muốn rượu.”
Chẳng qua là cú điện
thoại kia đã gọi trước đó vài phút, vào lúc Dư Y đang tìm ly nước ở khắp nơi. Sau khi cô ta cúp điện thoại thì tâm tư khẽ động, lấy ra thuốc bột đã được chuẩn bị từ lâu, vẩy một chút vào trong ly nước, sau đó mới
nhắc nhở Dư Y. Lúc Dư Y uống cà phê thì đúng lúc có một cú điện thoại
khác gọi tới nữa, sau khi cúp điện thoại thì cô ta kêu Dư Y đi đưa rượu.
Nguỵ Tông Thao gật gật đầu, cũng không có tỏ thái độ gì, mà là đột nhiên hỏi: “Từ đâu mà cô biết ông Smith?”
Ngô Văn Ngọc run cầm cập
nhớ lại: “Vài ngày trước tôi đã đưa rượu tới sòng bài, nghe được… Nghe
được ông Smith đang… đang nói chuyện phiếm với khách…”
Nguỵ Tông Thao nhướn nhướn mày, ngay cả Dư Y cũng bỏ chén xuống, lẳng lặng nhìn Ngô Văn Ngọc.
Ngày đó Ngô Văn Ngọc ở
nhà đợi cho đến trời sáng, từ đầu cho đến cuối cũng không thấy A Lực đến như đã hẹn. Cô ta vô cùng căm hận, ước gì có thể giết chết Dư Y. Lúc
trước không có Dư Y, mỗi ngày A Lực đều ngủ lại ở chỗ cô ta. Dư Y vừa
xuất hiện thì A Lực đã thấy những người phụ nữ khác chướng mắt.
Cô ta không rõ Dư Y xinh
đẹp ở chỗ nào, khi bưng rượu đi sòng bạc thì thất thần. Có một người đàn ông đột nhiên kêu cô ta qua, đúng lúc cô ta nghe thấy người bên cạnh
nói: “Phụ nữ Á Đông không giống như người thường, cô ấy chân chính là
người phụ nữ Á Đông, rất đẹp.”
Người khách ở bên cạnh hỏi: “Ông Smith có hứng thú với cô ta?”
Ngô Văn Ngọc không khỏi nhìn qua, theo tầm mắt của bọn họ, đúng lúc nhìn thấy Dư Y đang bưng khay chậm rãi đi qua từ xa xa.
Ông Smith cười nói: “Đương nhiên là có hứng thú, nhưng mà không biết cô ấy có bằng lòng hay không.”
Đối phương cười nói: “Có
người phụ nữ nào lại từ chối ông Smith chứ, cho dù có phản kháng, đút
cho chút thuốc thì có thể khiến cho cô ta trở nên hiền lành!”
Trong lòng Ngô Văn Ngọc
khẽ động, lập tức hỏi thăm người ta thì mới biết người ở lầu năm mươi
tám này là ông Smith lưu tình khắp nơi, trong vài ngày đã ngủ qua với
vài người phụ nữ rồi.
Ngô Văn Ngọc lén mua về
vài viên thuốc nghiền thành bột, vẫn luôn tìm cơ hội. Đúng lúc ngày hôm
đó cô ta đã nhận được điện thoại gọi đến từ phòng khách sạn, cô ta nghĩ
rằng ngay cả ông trời cũng giúp đỡ cô ta, không kịp suy nghĩ nhiều liền
lập tức hành động.
Ngô Văn Ngọc rốt cuộc khai xong, run giọng nói: “Anh Nguỵ, chính là như vậy, tôi đã sai rồi, tôi sẽ đi sở cảnh sát tự thú…”
Cô ta thà rằng đi sở cảnh sát cũng không hy vọng rơi vào tay của Nguỵ Tông Thao. Ai chẳng biết
rằng ông chủ lớn đã làm giàu như thế nào. Lúc cô ta vừa vào làm ở sòng
bài đã từng nghe nói qua “phòng khách”, nơi đó có tay chân bị đứt lìa,
có máu tươi đầy đất, vết máu không được lau chùi sạch sẽ, sau đó lại còn được lắp đặt thêm vài thiết bị.
Vẻ mặt Ngô Văn Ngọc chờ đợi, thấy Nguỵ Tông Thao cười lạnh một tiếng: “Sở cảnh sát?” Anh trầm giọng nói: “A Trang.”
Trang Hữu Bách vẫn luôn
chờ ở bên ngoài văn phòng, nghe thấy kêu mình, anh ta lập tức đẩy cửa đi vào, còn mang theo một người đàn ông ở đằng sau.
Thân hình của người đàn
ông này rất cao, tóc húi cua, mặt chữ điền. Dư Y nhìn thấy anh ta thì
ngạc nhiên kêu lên một tiếng. Cô nhớ rõ người này, đúng là người khi ở
Hong Kong đã giả bộ đụng xe, luôn ôm cô động tay động chân. Sau đó người này bỏ trốn mất tăm mất tích, cô cũng không biết cảnh sát có phá được
án hay không.
Dư Y không chỉ giật mình
vì nhìn thấy anh ta một lần nữa, mà còn bốn tháng trước người này còn
đang tốt đẹp, nhưng giờ đây khi anh ta từ bên ngoài đi vào văn phòng,
chân trái khập khiễng, đi lại khó khăn. Anh ta lập tức kêu một tiếng:
“Anh Nguỵ.” Rồi nhìn về phía Dư Y, cung kính nói: “Cô Dư!”
Nguỵ Tông Thao không lên
tiếng. Trang Hữu Bách đi theo anh đã nhiều năm, không cần mở miệng cũng
hiểu được ý tứ của anh, anh ta nói với người đàn ông ở sau lưng: “Mang
cô ta về, chăm sóc cho thật tốt.”
Người đàn ông kia vội vàng gật đầu: “Ái chà, được, tôi lập tức mang cô ta đi.”
Anh ta xốc cánh tay Ngô
Văn Ngọc lên, Ngô Văn Ngọc gào lên: “Các người muốn dẫn tôi đi đâu? Tôi
không muốn đi, tôi không muốn đi!”
Trang Hữu Bách nhíu mày : “Bịt miệng của cô ta lại.”
Người đàn ông kia lập tức bịt miệng của cô ta lại. Trang Hữu Bách nói: “Mang cô đi Geylang, im lặng!”
Ngô Văn Ngọc ngẩn ra,
không dám tin, nước mắt lập tức trào ra, nhìn về phía Dư Y cầu xin, liều mạng đá chân giãy dụa. Cô ta giống như là điên lên, sức lực bỗng nhiên
đột phát, nhưng mà có giãy dụa ra sao cũng vô dụng, chỉ chốc lát sáu thì cô ta đã bị người ta kéo ra khỏi văn phòng.
Dư Y không hiểu ra sao cả, suy nghĩ một chút, nhíu mày hỏi: “Geylang là nơi nào vậy?”
Nguỵ Tông Thao ngồi dậy,
sửa sang lại âu phục, trả lời: “Nơi đó có làng chơi.” Anh thấy Dư Y sửng sốt thì khom lưng xuống nâng mặt của cô lên, hôn lên môi cô.
Dư Y có ‘có thù tất báo’
như thế nào đi nữa cũng không thể chấp nhận đưa một người phụ nữ đến
làng chơi. Phương pháp trả thù có hàng ngàn cách, nhưng đưa người phụ nữ cho đàn ông chơi đùa là phương pháp thấp hèn ghê tởm nhất. Cô đẩy Nguỵ
Tông Thao ra, nghiêm mặt nói: “Khiến cho cô ta rời khỏi sòng bài, đừng
bắt cô ta đi làm cái loại chuyện đó!”
Nguỵ Tông Thao cười nói:
“Không đành lòng?” Anh vén mái tóc dài của Dư Y ra sau tai cô, sờ sờ hai má của cô, nói: “Anh cũng không nỡ để em chịu nhục. Ngày hôm qua nếu em thật sự gặp chuyện không may, em đoán xem anh sẽ làm như thế nào? Khi
người khác ra tay với em, cho tới bây giờ bọn họ cũng không có không
đành lòng. Ai dám đụng tới em, có thể thử trước xem…” Anh hôn Dư Y, vô
cùng dịu dàng, giống như đang vỗ về.
Ở đầu khác, Trang Hữu Bách đi vào sòng bài ở lầu hai, tìm được Trần Nhã Ân, nói: “Cô Trần, tổng giám đốc Nguỵ cho mời cô.”
Trần Nhã Ân đang tuần
tra, sau khi nghe vậy thì lập tức dặn dò một tiếng rồi đi theo Trang Hữu Bách, nhưng không có đi về phía văn phòng, mà là đi tới quầy bar. Trang Hưux Bách lấy ra một bì thư từ trong túi, đưa cho Trần Nhã Ân, nói:
“Tổng giám đốc Nguỵ nói, mời cô Trần tự mình đem lá thư này giao cho
quản lý.”
Trần Nhã Ân chậm rãi cầm
lấy lá thư, sắc mặt đột nhiên thay đổi, không khỏi nhìn về phía Trang
Hữu Bách. Trang Hữu Bách cười nói: “Thư từ chức, làm phiền cô Trần.”
Mười phút sau, Trần Nhã
Ân tìm được Nguỵ Tông Thao ở sòng bài lầu hai, thấy anh đang đi xung
quanh sân thi đấu, vài nhân viên công tác đi theo phía sau. Dư Y đứng
bên cạnh mặt ngước lên, hai người đứng sóng đôi với nhau.
Ở trong sân thi đấu, Lý
Tinh Truyền mở lá bài tẩy lên, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Nguỵ Tông
Thao, ngón tay cái khẽ xoa xoa khoé miệng bị bầm.
Dư Y mặc một bộ váy dài
phóng khoáng, nhẹ nhàng thoải mái động lòng người, cùng với Trần Nhã Ân
đang đi tới ở đối diện như là hai loại hoa hồng trắng và đỏ. Lý Tinh
Truyền nhớ tới sự mềm mại mà bàn tay đã chạm vào, không khỏi cong môi
lên.