Làm việc ở trong sòng bạc, trước hết phải hiểu biết tất cả về sòng bạc, cũng như học được đánh bài như thế nào.
Thế giới giải trí có hơn
một ngàn máy kéo ăn tiền, cách chơi máy kéo ăn tiền là đơn giản nhất,
nhiều người chơi nhất. Mỗi ngày lợi nhuận thu được mà máy kéo sinh ra
khiến cho người ta líu lưỡi.
Hơn sáu trăm bàn đánh bài mở hai mươi bốn giờ không ngừng. Bên trong phòng khách quý mỗi ngày đều có khách giàu có quyến luyến vung tiền như nước. Khách đánh bài phải
hai mươi mốt tuổi trở lên, người ngoại quốc cầm hộ chiếu liền được đi
vào miễn phí, người địa phương cần phải trả một trăm đồng Singapore cho
vé vào cửa. Người ham thích cờ bạc có thể sẽ bị xếp vào sổ đen.
Người chia bài không thể
tham gia vào đánh bài, không thể nhận tiền boa gì cả, trước khi vào làm
việc thì phải trải qua ít nhất ba tháng huấn luyện. Lúc phỏng vấn tuyển
dụng thì cân nhắc diện mạo của bọn họ, nam phải khôi ngô tuấn tú, nữ
phải trang điểm xinh đẹp, phóng tầm mắt nhìn tất cả đều là cảnh đẹp ý
vui.
Nhưng A Thành coi như là trường hợp ngoại lệ, Dư Y cắt ngang hồi tưởng, tiếp tục nghe Nguỵ Tông Thao giảng dạy.
“Danh hiệu của Thế giới
giải trí có chút giấu đầu hở đuôi. Mười năm trước chính phủ Singapore
cho phép xây dựng sòng bạc, dân chúng phản đối vô cùng mãnh liệt. Toà
nhà giải trí sáu mươi tầng này, bên trong bao gồm tất cả, anh chỉ tốn
một năm là đã thu hồi lại tất cả phí tổn, có thể nghĩ lợi nhuận cao biết bao nhiêu, lại càng không nói đến vì vậy mà nó mang đến hiệu quả và lợi ích du lịch, cho nên ‘Thế giới giải trí’ sinh ra, không có hai chữ
‘sòng bạc’.” Nguỵ Tông Thao dẫn Dư Y đi vào cửa sòng bạc từ tầng thấp
nhất, chữ “casino” mạ vàng có khả năng nói lên dấu đầu lòi đuôi nhất.
Nhân viên công tác đều cúi đầu chào, kêu một tiếng “Anh Nguỵ”, nhưng
không biết xưng hô với Dư Y như thế nào.
Nguỵ Tông Thao tiếp tục
nói: “Ở đây muốn kiếm tiền, nhưng cũng không hoan nghênh khách quá ham
mê cờ bạc, ‘mười ván thua chín’ vĩnh viễn là chân lý, lòng tham không
đáy thì không có được ích lợi gì, khách đánh bài thông minh nhất thì sẽ
rời đi trong vòng mười ván, qua khỏi mười ván thì nhất định sẽ đưa tiền
cho anh. Ngày đó em cờ bạc ở trên du thuyền cũng rất thông minh, nhất
định phải thừa thắng xông lên.”
Ban đầu Dư Y còn không có phản ứng lại, sau đó nghĩ lại thấy không đúng, làm sao Nguỵ Tông Thao
biết được cô thừa thắng xông lên? Cô không có thời gian để nêu lên câu
hỏi, lúc này đây cô đã tiến vào cửa sòng bạc, ngẩng đầu nhìn lên là một
mảnh mây cát tường màu vàng.
“Mỗi một góc trong sòng
bạc đều có trang bị camera theo dõi, thỉnh thoảng cảnh sát cần phá án
thì sẽ đến sòng bạc tìm kiếm sự giúp đỡ. Nơi này vàng thau lẫn lộn, ,
dạng người gì cũng có, mà camera theo dõi ở đây có thể ghi lại mỗi giây
mỗi phút từ khi mọi người mới vào cửa cho đến khi rời khỏi. Trong sòng
bạc người ta không có gì *, cũng không có thể mơ mộng hão huyền làm
chuyện ngoài tầm kiểm soát ở trong này. Sòng bạc chính quy sẽ không chơi những trò lừa bịp này, cũng sẽ không cho phép người nào dùng thủ đoạn
lừa bịp cả.”
Lầu hai chia ra một nửa
làm sân thi đấu, lầu một có vẻ tấp nập người hơn. Mấy ngày gần đây bên
trong Thế giới giải trí đã kín người hết chỗ, chuyện thi đấu thật thịnh
vượng chưa từng có, ngay cả khách du lịch đều sôi nổi tới vây xem, dịch
vụ ăn uống mua sắm tăng mạnh. Tuy rằng những cửa hàng chủ yếu là cho bên ngoài thuê, nhưng chỉ dựa vào khách sạn và riêng tầng một thì Nguỵ Tông Thao cũng đã kiếm được lời nhiều.
Mấy ngày nay Dư Y đang
học tập với một người chia bài. Bất kể là Nguỵ Tông Thao hay là mấy
người Trang Hữu Bách đều cũng không có thời gian rãnh rỗi để tự tay dạy
cô.
Người chia bài không dám
nhiều lời với cô, chỉ bắt đầu dạy cô từ cơ bản nhất, tất cả nội dung chỉ xoay chunh quanh các loại phương pháp cờ bạc. Dư Y không lên tiếng thì
cô ta tự xem xét tự giảng giải, Dư Y hỏi thì cô ta sẽ trả lời. Tất cả
mọi người có chút kiêng kỵ đối với Dư Y, bao gồm những người nam chia
bài đã từng nghĩ đến Dư Y lúc trước. Mấy ngày gần đây trong lòng mọi
người hoảng sợ, mỗi lần nhìn thấy Dư Y đi đổi thẻ đánh bài trong sòng
bạc thì đều cúi đầu, cố gắng né tránh tầm mắt của cô.
Bàn baccarat luôn luôn
náo nhiệt nhất, phương pháp đánh đơn giản, lại tiết kiệm thời gian. Dư Y chơi tối đa năm ván, sau khi cô rời đi thì người nam chia bài thở ra
một hơi dài. Giờ phút này A Lực ở bên kia đang cầu nguyện Dư Y đừng có
tới gần, ngàn vạn lần đừng để cho mình và cô ấy cùng xuất hiện trong
camera theo dõi.
Mắt Dư Y đã sớm nhìn thấy phản ứng của bọn họ, không khỏi thầm tức cười. Cô đi dạo một vòng rồi
trở về lầu bốn. Nguỵ Tông Thao đang ngồi trong một phòng khách quý, trên máy vi tính đang chiếu hình ảnh người thi đấu nổi bật nhất.
Dư Y ngồi vào bên cạnh
anh, có chút tò mò A Thành đang ngồi ở bàn đánh bài cùng với một người
đàn ông ngoại quốc xa lạ. Ánh mắt của Nguỵ Tông Thao nhìn màn hình,
nhưng lại giống như biết suy nghĩ trong lòng cô, nói: “Người đàn ông đó
là FBI, chuyên gia ngôn ngữ cơ thể. Mỗi người đều làm ra một ít động tác và phản ứng không thể khống chế được, anh muốn A Thành phải nắm trong
tay phản ứng của bản thân mình, hơn nữa có thể đánh lừa đối thủ.
Dư Y sáng tỏ, liếc nhìn màn hình máy vi tính một cái, hỏi: “Bây giờ anh đang quan sát ngôn ngữ cơ thể của đối thủ?”
Nguỵ Tông Thao nghiêng đầu nhìn cô một chút, cười nói: “Ừ.”
Ngôn ngữ cơ thể trong
tiềm thức sẽ bán đứng một người, cũng có thể đủ để giúp đỡ một người,
biết lợi dụng sẽ có thể hoá tất cả bị động thành chủ động.
Lý Tinh Truyền dường như
là đối thủ lớn nhất. Nguỵ Tông Thao theo dõi hình ảnh của hắn ta thật
lâu. Dư Y rốt cuộc đem sự tò mò hỏi ra miệng: “Nếu anh là sư phụ của A
Thành, anh ra trận hẳn là phần thắng lớn hơn nữa. Nếu trận đấu lần này
liên quan đến dự án ở Campuchia, tại sao anh không tự mình tham gia?”
Nguỵ Tông Thao vừa nhìn
màn hình vừa trả lời: “Thứ nhất, anh là ông chủ của Thế giới giải trí,
là người đứng ra tổ chức đại hội vua bài lần này, không thích hợp dự
thi. Thứ hai, Lý Tinh Truyền rất hiểu biết anh, nhưng hắn ta hoàn toàn
không biết A Thành, mà anh thì cũng thật hiểu rõ Lý Tinh Truyền.” Anh
quay đầu nhìn Dư Y: “Đó là lý do, em cho rằng vì sao?”
Dường như Dư Y đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc, đáp án rõ ràng như thế, cô cười gượng một tiếng, tiếp tục nhìn người chuyên gia ngôn ngữ cơ thể kia, tay phải đột nhiên bị
người nào đó nắm lên.
Nguỵ Tông Thao hôn cô một chút, cười nói: “Ban đầu Trần Nhã Ân làm chia bài, nửa năm sau luân
phiên làm các công việc khác. Em muốn theo anh học tập, nhất định phải
chuẩn bị chịu khổ cho thật tốt, cũng đừng có hy vọng xa vời một bước lên trời. Anh sẽ không lấy công việc làm trò đùa.”
Anh đồng ý yêu cầu của Dư Y, đã coi như là nhượng bộ lớn nhất rồi, chưa từng có người nào có thể
có được “Vinh dự” này, khiến cho anh chẳng phân biệt được công và tư.
Bởi vậy bố già đang chuẩn bị hưởng phước, sau khi nghe nói chuyện này
thì giận dữ, lập tức chạy tới hỏi tội.
Hôm nay Dư Y giúp Mã Đế
Na chuyển nhà, rốt cuộc rảnh rỗi để nghiên cứu khoá cửa. Cô vừa di động
cái chìa khoá vừa hỏi: “Thật ra bạn không cần phải dọn đi.”
“Tôi không dọn đi thì bạn sẽ bị bất tiện. Thành Thành nói bạn sợ tôi cười nhạo cho nên mới mỗi
ngày đều quay về đây ở, bạn vốn có thể ở cùng với anh Nguỵ!”
Động tác của Dư Y ngừng lại, khoé mắt giật giật: “Tôi ở đây là bởi vì tôi đã trả tiền nhà rồi!”
Vả lại Nguỵ Tông Thao bề
bộn nhiều việc, cũng không rảnh để quan tâm tới cô. Cô trở về nơi này
cũng tự do tự tại một chút. Dư Y dừng một chút, lại chế nhạo Mã Đế Na:
“Bây giờ A Thành phải thi đấu, sức khoẻ thân thể rất quan trọng, bạn
đừng có quá thân mật với anh ta, anh ta không có nhiều máu mũi để chảy
đâu.”
Mã Đế Na đỏ mặt, bỗng
nhiên nhìn về phía sau Dư Y. Dư Y buông cái chìa khoá ra, đứng thẳng dậy quay đầu lại thì thấy Nguỵ Tông Thao đang yên lặng đứng ở nơi đó. A
Thành thì đang nghiêng mặt nhìn chung quanh, có chút chột dạ.
Dư Y ngạc nhiên sửng sốt: “Sao anh lại tới đây?”
Nguỵ Tông Thao bước nhanh vào, lập tức đi về phía phòng ngủ của Dư Y, nói: “Giúp em.”
Dư Y ù ù cạc cạc, đi vào
theo anh, thấy anh đã mở tủ quần áo ra, nhanh nhẹn đem vài bộ quần áo
của Dư Y nhét vào va li. Dư Y hô lên: “Anh làm gì vậy!”
Quần áo của cô rất ít,
chỉ chốc lát sau thì đã thu dọn xong. Nguỵ Tông Thao tiện tay đem bình
hoa nhỏ ở đầu giường của cô ném vào. Hoa hồng trong bình hoa đã trở
thành hoa khô. Động tác của anh dừng lại một chút, cầm lấy hoa hồng,
cười như không cười nhìn Dư Y. Dư Y thẹn đỏ mặt, lần đầu ấp a ấp úng:
“Anh…Anh đừng đụng đến đồ của em, anh muốn làm gì!”
Nguỵ Tông Thao cầm lấy
hoa hồng, dùng hoa hồng quét quét môi của cô, cười nói: “Chuyển nhà.”
Anh hôn cô, rốt cuộc làm chuyện mà hôm lần đầu đến đã muốn làm.
Dư Y có chút bất đắc dĩ,
cứ như vậy mà bị Nguỵ Tông Thao mang đi. Khi cô rời đi thì gặp bà chủ
hàng bún trở về, bà chủ vừa nhìn thấy Nguỵ Tông Thao liền ngẩn ngơ, vội
vàng nói không ngừng: “Anh Nguỵ, anh Nguỵ!”
Nguỵ Tông Thao gật gật
đầu, nhét Dư Y vào trong xe. Dư Y tức giận nói: “Ngày đầu tiên từ khi em rời đảo Sentosa là anh đã theo dõi em?”
Nguỵ Tông Thao vuốt ve
cái ót của cô để vỗ về. Dư Y đánh tay anh ra, tức giận chui vào lòng của anh. Nghĩ tới cô vừa bước vào phòng khám bệnh là Nguỵ Tông Thao lập tức biết liền, ngay cả một ngày cô cũng không trốn được. Có phải Nguỵ Tông
Thao còn thấy cô khóc ở ven đường hay không? Còn nhìn thấy cô mịt mù đi
khắp nơi, còn thấy cô mỗi ngày mua báo tìm việc ở Singpapore?
Nguỵ Tông Thao nâng mặt
của cô lên, thấy hai má cô hồng hồng, cười cười rồi lại hôn cô. Trong xe mát mẻ, ôm nhau suốt cũng không bị nóng, không biết khi nào ở đằng
trước đã có một vách ngăn, vách ngăn hạ xuống, chỉ còn lại không gian
rất riêng tư.
Hai người trở lại Thế giới giải trí, trong văn phòng ở lầu bốn đã có người ngồi chờ.
Bố già chống gậy ba-toong ngồi ở ghế giám đốc, mặt hướng về bức tường kính tiếp đất, nhìn xuống
sòng bài ở lầu hai, trên mặt mây đen dầy đặc. Trần Nhã Ân nói: “Trận đấu của A Thành vào sau mười hai giờ, anh Nguỵ có thể đang huấn luyện cho
anh ta.”
“Anh Nguỵ?”
Trần Nhã Ân cười khổ: “Vâng, anh Nguỵ không cho phép con gọi thẳng tên của anh ấy nữa.”
Sắc mặt của bố già trầm
xuống: “Tôi vốn nghĩ là A Tông có người yêu là chuyện mừng, thế nhưng
ngày mừng thọ của tôi, người phụ nữ kia không có xuất hiện, A Tông còn
hao hết tâm tư và sức lực tìm cô ta khắp mọi nơi, nháo thành một trò
cười lớn. Bây giờ còn dám mang cô ta ở bên cạnh.” Ông ta gõ gõ cây gậy,
chỉ về phía bên ngoài bức tường kính: “Vào thời điểm như thế này, vậy mà lại không có ở sòng bạc, cô không cần nói tốt cho nó. Trước kia tôi
không điều tra, không can thiệp là bởi vì biết nó u mê có chừng mực. Bây giờ nó càng ngày càng quá đáng, cô biết được, nên nói cho tôi biết sớm
một chút. Một đám các người coi tôi như đã chết rồi, tôi thật sự muốn
nhìn xem người phụ nữ tài giỏi như thế nào!
Mà lại khiến cho Nguỵ Tông Thao như bị quỷ ám, phái người dạy cô ta chuyện của sòng bài, mặc cho cô ta tuỳ ý ra vào sòng bài!
Nguỵ Tông Thao đã nhận được tin tức, sắc mặt hơi trầm xuống, hỏi thư ký: “Cô Trần cũng ở đó?”
Thư ký trả lời: “Đúng vậy, cô Trần đưa bố già cùng tới.”
Nguỵ Tông Thao cười nhạt, lập tức đi về phía văn phòng. Dư Y hơi tò mò vì sao thư ký lại gọi ông chủ là bố già.
Nguỵ Tông Thao trầm giọng nói: “Bố già là cách gọi kính trọng, vài thập niên trước ông ấy chính
là long đầu đại ca, mọi người có thói quen gọi ông ấy như vậy rồi. Anh
và ông ấy không có quan hệ huyết thống, khi anh mười hai tuổi thì mẹ của anh đã mang anh về Singapore, gặp con trai của bố già, ông ta luôn theo đuổi mẹ của anh, anh nhận ông ta làm cha nuôi, bọn họ đều đã qua đời.
Bố già không có con nối dõi khác, ông ấy coi anh như là cháu ruột.”
Hành lang không dài, Nguỵ Tông Thao chỉ giải thích một câu vô cùng đơn giản như vậy, hai người đã tới cửa của văn phòng.
Dư y hơi ngạc nhiên một
chút, cô không ngờ rằng Nguỵ Tông Thao và bố già không có nửa phần huyết thống. Cô thấy loại quan hệ này khiến cho người ta khó tin, không có
quan hệ huyết thống lại có thể thân như ông cháu, chắc chắn cảm tình của hai người càng thêm vững vàng kiên cố.
Tay Nguỵ Tông Thao nắm
lấy nắm đấm cửa, lại nói với Dư Y một câu cuối cùng: “Lần sau sẽ giải
thích với em, nói chuyện với bố già không thể quá tuỳ tiện.”
Cửa được mở ra, Trần Nhã Ân đang đứng cạnh bàn làm việc, nhẹ giọng nói: “Bố già, bọn họ đã tới.”
Ghế giám đốc chậm rãi
xoay lại, gậy ba-toong gõ trên sàn phát ra một tiếng “cộp”, bố già nhìn
về phía cửa, bỗng nhiên trợn trừng mắt, mày nhíu lại. Trần Nhã Ân kề tai nhói nhỏ: “Cô ấy chính là cô Dư.”
Dư Y vẫn chưa nhìn về
phía Trần Nhã Ân, nghe thấy Nguỵ Tông Thao kêu một tiếng “bố già” thì cô cũng gọi theo một tiếng, cười tủm tỉm đứng đối diện.